Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 412

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Đây là lần thứ hai trong ngày Trịnh Kinh nói như vậy, chẳng qua, xưng hô bất đồng, lúc này đây hắn gọi cô chính là “Thất thất”, là tên thật của cô.
“Anh……”
Trịnh Luân khinh khinh nhu nhu gọi một tiếng, con mẳ chứa đầy thâm tình, cơ hồ như muốn tràn ra tới.
“Anh, Anh……”
Cô vô ý thức lặp lại hai chữ này, phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể biểu đạt tình yêu từ đáy lòng của cô.
Trịnh Kinh bị cô gọi, đáy lòng mềm thành nước, rốt cuộc cũng không khắc chế được chính mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mà anh đã khát vọng rất lâu.
Trịnh Luân tim đập nhanh tựa như dứt khoát nhảy lên!
Cô khát vọng anh hôn cô, nhưng bây giờ lại rất sợ hãi, sợ chính mình sẽ tham luyến loại thân mật này, sẽ muốn càng nhiều!
Anh đào xanh biếc dưới tàng cây, Trịnh Kinh kịch liệt đòi lấy, *** vào cánh môi non mềm của cô, cậy mở hàm răng của cô, truy đuổi *** đinh hương của cô.
Môi răng của cô, còn lưu lại mùi hương hương anh đào, làm Trịnh Kinh trong nháy mắt lièn say mê.
Hắn đã bị áp lực rất lâu rồi, khát vọng rất lâu rồi, một khi phóng thích, thì lại giống như là đang điên cuồng, bàn tay to chế trụ eo Trịnh Luân, hôn môi.
Trịnh Luân bị hắn hôn, cả người một tia sức lực cũng đều không có, mềm như bông dựa vào *** của Trịnh Kinh, gương mặt hồng lên, hơi thở hỗn độn.
Cô thích được anh hôn cô sao.
Chỉ là cô không có kinh nghiệm, lại quá khẩn trương quá ngượng ngùng, chỉ có thể bị động tiếp nhận Trịnh Kinh hôn môi.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Kinh mới kết thúc nụ hôn này.
Trịnh Luân có chút dồn dập thở dốc, ngón tay vô thức bao trùm lên trước *** Trịnh Kinh, rất nhanh cô liền phát hiện tim hắn đập kịch liệt.
Hai mắt cô hơi hơi mê mang ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trịnh Kinh, sau đó liền nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh, anh ở gần em, em rất thích……”
Ma xui quỷ khiến, Trịnh Luân nói ra lời nói làm cho chính cô rất thẹn thùng.
Trịnh Kinh lại lập tức liền thỏa mãn cô.
Cánh môi hai người, một lần nữa lại chặt chẽ dán vào nhau, ngay cả thân thể cũng kề sát, không có một khe hở nào.
Trịnh Luân thử đáp lại Trịnh Kinh, tuy rằng rất trúc trắc, nhưng sau một lúc lại chọc cho Trịnh Kinh hôn càng thêm kịch liệt.
Bọn họ giống như đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt như bình thường, khi hôn nhau thì hai trái tim hòa làm một.
Một lát sau, Trịnh Kinh liền buông Trịnh Luân ra, chính là hắn cũng cho Trịnh Luân một giây đồng hồ để thở dốc, lúc sau lại hôn tiếp.
Trịnh Luân thích được hắn hôn, hắn cũng rất thích hôn cô!
Hai người đã không biết rốt cuộc đã hôn bao lâu, cho đến lúc tới nơi có một đôi tình nhân khác, Trịnh Luân liền hoảng loạn dúi đầu vào *** Trịnh Kinh, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Đôi tình nhân kia thấy có người, hơn nữa lại đang thân thiết, biết là quấy nhiễu họ cho nên hai người liền nhanh chóng rời đi.
Lúc bọn họ rời đi, Trịnh Luân rõ ràng nghe được, nam nữ nói: “Em yêu, nơi này phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta cũng tìm một chỗ hôn môi đi!”
Cô lại càng thẹn thùng, ở bên ngoài hôn anh trai, kết quả lại bị người khác ***ng vào, Trịnh Luân hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Trịnh Kinh nhìn em gái như đà điểu, lúc sau sự xấu hổ khi bị người khác bắt được đang hôn môi, hắn gắt gao đem Trịnh Luân ôm vào trong ***, nhẹ nhàng hôn *** đầu cô.
Hắn hận không thể cả đời đều có thể cùng Trịnh Luân gắt gao ôm nhau như vậy, nếu giờ phút này thời gian có thể ngừng trôi, thật là tốt biết bao!
Thời gian đương nhiên sẽ không dừng lại, nó chỉ biết không ngừng đi tới, rồi lại trôi đi.
Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, Trịnh Luân cảm thấy mình vuà mới ở với anh trai một lát mà trời đã tối sầm xuống.
Tuy rằng không tha, nhưng cô vẫn là nhẹ giọng mở miệng nói: “Anh, chúng ta về nhà đi.”
Mẹ Trịnh hiện tại trông giữ Trịnh Kinh rất nghiêm, sợ hai anh em bọn họ cầm lòng không được sẽ gây ra vài việc không tốt, bởi vậy mới quy định Trịnh Luân trước khi trời tối phải về nhà.
Trịnh Kinh cũng đã chịu sự cảnh cáo nghiêm khắc của mẹ Trịnh, hiện tại sẽ không cho hắn và Trịnh Luân ở cùng nhau.
Trịnh Kinh trong lòng có một tia chua xót nhàn nhạt, lại cũng có cảm giác tội lỗi rất mãnh liệt.
Trịnh Luân quả thật cũng không khác gì em gái hắn hết, điểm khác nhau duy nhất chính là quan hệ huyết thống không có.
Nhưng là bất luận là tên hay là dung mạo, cũng đều có quan hệ gia đình, cô rất giống cô em gái đã ૮ɦếƭ của anh, việc này đã đột phá điểm máu chốt, đánh sâu vào luân lý rồi.
Trịnh Kinh biết, mẹ kiên trì là đúng, hiện tại Trịnh Luân quả thật đã thay thế được Trịnh Luân đã ૮ɦếƭ, trở thành chân chính, bao gồm cả phụ thân cũng làm như thế.
Hắn cũng biết, trong lòng Trịnh Luân cũng chứa áp lực cực lớn, thậm chí áp lực còn nhiều hơn hắn, cô rất sự hãi sẽ làm cho cha mẹ tức giận.
Trịnh Kinh giúp Trịnh Luân sửa sang lại váy, nắm tay cô, chậm rãi đi xuống núi, thanh toán tiền đào, sau đó lái xe về nhà.
Về đến nhà, sắc trời đã tối đen tới.
Mẹ Trịnh nhìn con gái cùng con trai thần sắc như thường trở về, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Mẹ Trịnh tên là Bùi Tín Hoa, là người địa phương ở thành phố A.
Bùi gia ở thành phố A tuy rằng không tiếng tăm nhưng cũng được xem là một gia tộc không nhỏ, mỗi thế hệ đều có rất nhiều người có khả năng tốt.
Bùi Tín Hoa khi còn trẻ là một ca sĩ nổi tiếng. Sau khi kết hôn thì tất cả tâm tư đêgu đặt lên người con và chồng, chậm rãi rời khỏi hào quang của sân khấu.
Cho đến khi hai đứa nhỏ đều trưởng thành, Bùi Tín Hoa mới chậm rãi bắt đầu học xử lý công ty và tài sản của gia tộc.
Tính cách bà sang sảng, đối đãi nhiệt tình, đồng thời, có lẽ là bởi vì hàng năm quản lý công ty, chỉ huy mọi người, cho nên tính cách của bà hơi có chút cường thế, công ty không ít người phải nể sợ bà.
Bất quá, từ góc độc làm mẹ này thì bà lại rất xuất sắc.
Trịnh Kinh Trịnh Luân đều là do bà nuôi dưỡng, hai người đều xuất sắc, Trịnh Luân tuy rằng bởi vì tính cách cho nên có chút nhát gan nhu nhược, nhưng cô từ nhỏ đã được Bùi Tín Hoa dạy dỗ, đọc nhiều sách vở, học tập các loại tài nghệ, đánh đàn, vẽ tranh, ca hát, khiêu vũ, cái gì Trịnh Luân cũng đều học thật giỏi, tài hoa của cô không thể nghi ngờ.
Bùi Tín Hoa đã từng bởi vì mất đi con gái một lần, cho nên sau khi nhận nuôi Trịnh Luân, khó tránh khỏi có chút tiểu tâm quá mức, bà sợ Trịnh Luân có cái gì sơ xuất, ngày thường không dám cho Trịnh Luân đi đến chỗ nào nguy hiểm.
Trịnh Luân hiện tại nhát gan như vậy, ngoài việc cô trải qua lúc còn nhỏ thì cũng có quan hệ với Bùi Tín Hoa.
Nhưng tính cách Trịnh Luân đã nuôi nấng thành, rất khó đại thay đổi, Bùi Tín Hoa đành phải tiếp tục che chở cô, hơn nữa còn muốn tìm cho cô một người chồng đáng tin cậy để bảo vệ cô cả đời.
Bùi Tín Hoa cảm thấy con gái của mình rất hoàn mĩ, bởi vậy tiêu chuẩn rất cao, vừa phải đẹp trai anh tuấn, gia thế cũng phải tốt, con rể cũng phải biết chăm sóc, khoan dung.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hơn nữa thông gia cũng phải tốt mới được, bằng không Trịnh Luân gả qua đó, bị mẹ chồng bắt bẻ chèn ép, cô khẳng định sẽ phải chịu đựng nhiều tức giận.
Bà coi con gái như bảo bối mà che chở nuôi lớn, cưng chiều cô như công chúa, làm sao có thể để người khác bắt nạt con gái mình.
Yêu cầu của bà quá cao, cho nên nhiều năm như vậy, Bùi Thư Hoa cũng chỉ tìm được ba bốn người thích hợp mà thôi, nhưng cố tình Trịnh Luân cũng không thích người nào, còn không chịu gặp mặt người ta.
Mà xét thấy tâm tư không thể để cho ai biết gần đây của hai anh em, Bùi Thư Hoa cũng bất chấp, chỉ cần nhà trai tốt một chút, bà liền giới thiệu cho Trịnh Luân.
Cứ để cô sống chung một chỗ với Trịnh Kinh, sao có thể không xảy ra vấn đề? Đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn, bà đi chỗ nào để hối hận!
Biện pháp tốt nhất chính là tìm cho cô một người chồng, để cô gả ra ngoài.
Lúc ăn cơm chiều, Bùi Thư Hoa nhìn thoáng qua vẻ mặt con gái, thấy tâm trạng của cô không tồi, liền thử thăm dò: “Luân Luân, gần đây có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Vẻ mặt Trịnh Luân cứng đờ, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên.
Hôm nay cô mới cùng anh trai đi ra ngoài chơi xong, mẹ hỏi như vậy, chẳng lẽ là đã biết sao?
Trong lòng cô hoảng loạn, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn hướng Trịnh Kinh, muốn xin sự giúp đỡ của hắn.
Trịnh Kinh lại cố ý không nhìn cô, để mẹ không nghi ngờ, hắn uống một ngụm canh, vẻ mặt tự nhiên nói với Bùi Thư Hoa: “Mẹ, mẹ muốn đưa Luân Luân ra ngoài chơi sao? Sao chỉ hỏi em mà không hỏi con, mẹ quá bất công! Con cũng muốn đi chơi!”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, lập tức liền hóa giải thế khó của Trịnh Luân, làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bùi Thư Hoa cầm đũa gõ đầu còn trai một cái: “Con ăn cơm đi, mẹ đang nói chuyện với em gái con, con câm miệng!”
Trịnh Luân lúc này mới phản ứng lại, Bùi Thư hoa cũng không biết hôm nay cô cùng anh trai đi ra ngoài chơi, chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Thư Hoa cười cười: “Làm sao vậy, mẹ muốn đưa con ra ngoài chơi sao? Nếu đi với mẹ thì con sẽ đi.”
Trịnh Luân đúng là rất ngây thơ, nhưng đã bị lừa rất nhiều lần, cô cũng sẽ nhớ kĩ trong lòng.
Trước kia Bùi Thư Hoa cũng dùng qua chiêu này, nói là đưa cô ra ngoài chơi, kết quả là đi xem mắt, thường thường vừa đến nơi, Bùi Thư Hoa sẽ lấy lí do để rời đi, để cô và người đàn ông khác ở chung một mình.
Cho nên Trịnh Luân mới phải nói trước, nếu cùng Bùi Thư Hoa ra ngoài đi chơi thì cô sẽ đi, nếu vì chuyện khác thì sẽ không đi.
Bùi Thư Hoa thấy nữ con gái không cắn câu, cũng không nóng nảy, một mặt gắp đồ ăn cho cô, một mặt nói: “Mẹ khẳng định sẽ đi cùng con, nhưng còn có khác người, quen biết thêm mấy người bạn, bạn bè của con quá ít.”
Trịnh Luân rất sợ mẹ lại ném cô cho một người đàn ông xa lạ, cô không thích xem mắt, cô đã có người trong lòng, không muốn lãng phí thời gian, không muốn ép mình ăn cơm nói chuyện với người đàn ông xa lạ.
Cô lập tức ôm cánh tay Bùi Thư Hoa làm nũng: “Mẹ, chỉ có hai mẹ con mình đi ra ngoài chơi được không? Không cần mang theo những người khác, con nhìn thấy người ngoài, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.”
Tuy rằng Bùi Thư Hoa bị cô làm nũng cũng có chút mềm lòng, nhưng bà đã hứa với người ta, sẽ mang theo con gái đến xem mắt. Huống chi, Trịnh Luân quen biết quá ít, đặc biệt là người khác giới, ngoại trừ có thể nói chuyện bình thường với Trịnh Kinh, những người đàn ông khác cô đều không chịu nói câu nào.
Bà hạ quyết tâm, nhất định phải mang theo Trịnh Luân đi xem mắt, chẳng qua, bà phải nghĩ lại xem làm sao mới lừa được Trịnh Luân.
Bởi vì đối tượng xem mắt lần này, điều kiện mọi mặt đều rất tốt, tuổi cũng xấp xỉ với Trịnh Luân, mấu chốt là tính cách rất tốt, ba mẹ nhà trai Bùi Thư Hoa cũng đã gặp qua, đều là giáo sư đại học, tố chất rất cao, hơn nữa cực kì hòa nhã, về sau Trịnh Luân gả qua đó, khẳng định không có người làm cô chịu tức giận.
Người ta cũng muốn tìm một cô gái dịu dàng, không thích loại cô gái quá hung hăng có thể giày vò người khác.
Bùi Thư Hoa cảm thấy, hai đứa nhỏ rất thích hợp.
Bà nhất định phải làm Trịnh Luân đi xem mắt, chẳng may lại được thì sao? Chẳng qua đến lúc đó bà sẽ ở bên cạnh con gái, sẽ không giống lần trước, để con gái ở lại một mình. Trịnh Luân quá nhát gan, lần trước xem mắt đã dọa cô khóc, làm cho nhà trai mê man, không biết rốt cuộc đã đắc tội cô chỗ nào.
Hiện tại xem mặt là việc rất phổ biến, thừa nam thừa nữ nhiều như vậy, rất nhiều người đều thông qua người khác giới thiệu, quen biết qua xem mặt, sau đó kết hôn sinh con,
Bùi Thư Hoa làm sao cũng không nghĩ tới, con gái sao lại không thích đi xem mắt như vậy, càng không thích người đàn ông xa lạ.
Buổi tối hôm nay bà cũng không ép buộc Trịnh Luân, tính toán mai kia lại nói chuyện với cô, hôm nay để trong lòng cô có sự chuẩn bị là được. Dù sao không vội, thời gian bà hẹn bên kia gặp mặt cũng là tuần sau, bà cố ý không nói thời gian, chuẩn bị làm tư tưởng công tác cho con gái.
Trịnh Luân ngây thơ nghĩ mẹ đã bỏ qua, Trịnh Kinh lại thấy rõ ràng, Bùi Thư Hoa chỉ lùi một bước, tiến lên từng chút một.
Chẳng qua Trịnh Kinh cũng không coi lần xem mắt này là gì, hắn cho rằng, lần này cũng sẽ giống trước kia, sẽ không có chút tiến triển nào, nhiều lắm là đi xem mắt sẽ khiến Trịnh Luân có chút không vui.
Hắn lại không biết, lần này xem mắt này, lại khiến Trịnh Luân lần đầu tiên dao động!
……
Buổi tối, một nhà ba người Thượng Quan Ngưng đi dạo bên bờ biển.
Cảnh Dật Thần đẩy xe nôi, Cảnh Duệ thoải mái nằm ở bên trong, thỉnh thoảng phát ra tiếng “A”, giống như đang nói chuyện với ba.
Đáng tiếc bé như đang nói tiếng sao hỏa Cảnh đại thiếu một chút cũng không hiểu, còn chê cười bé: “Mỗi ngày đều a a a, khi nào mới có thể kêu ò ó o!”
Thượng Quan Ngưng thay con trai phản bác hắn: “Lúc anh mới được hơn hai tháng, chỉ sợ cũng sẽ không kêu a o đi!”
Cảnh Dật Thần tự tin nói: “Khi còn nhỏ anh học vỡ lòng không phải là tiếng Hán, mà là tiếng Anh, cho nên anh không nói a o, đều là abc!”
“Nga, nói như vậy, lúc anh hơn hai tháng đã biết nói tiếng Anh? Chồng à, anh lại phá kỉ lục Guinness đó!”
Cảnh Dật Thần sờ sờ cằm, lần này khoác lác hơi lớn!
“Ách…… Anh cũng có thể đã nhớ nhầm!”
Thượng Quan Ngưng rốt cuộc nhịn không được phá lên cười, cô hiếm thấy dáng vẻ chịu thiệt của Cảnh Dật thần!
Cảnh Dật Thần cũng cười, ở bên Thượng Quan Ngưng, tâm trạng hắn vẫn luôn được thả lỏng, là thời gian vui vẻ nhất.
Hai người nói nói cười cười, phía sau đám người A Hổ đi theo không xa không gần.
Không phải Cảnh Dật Thần quá mức lo lắng, mà là hai ngày này ở tiểu khu Lệ Cảnh xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, giống như hiện tại, bờ biển có không ít người tới đi dạo, mà bên trong lại có không ít người lạ mặt.
Từ sớm trước khi Cảnh Dật Thần chuyển vào tiểu khu Lệ Cảnh đều đã điều tra những người ở trong này, bên trong hay bên ngoài đều là người của hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc