Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 406

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng nói, Triệu An An tính cách rất dễ xúc động, thích đánh nhau, đến lúc đó vạn nhất muốn đánh người thì mong cô nể mặt bạn tốt, đừng so đo với cô ấy.
Mễ Hiểu Hiểu lúc trước vừa nghe còn có việc tính mạng bị nguy hiểm, thì như thế nào cũng không đồng ý giúp, nếu bị tạt axit hủy dung nhan, cô cũng không thể khóc đi.
Sau Thượng Quan Ngưng năn nỉ mãi, luôn cam đoan sẽ không tạt axit thì cô mới đồng ý tới.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn Triệu An An rõ ràng là tức muốn ૮ɦếƭ, lại không chịu xông lên đoạt lại người đàn ông của mình, cho nên cô quyết định cho thêm ít lửa.
“Mộc Mộc, anh thật tốt, tặng cho em quà quý nhue vậy, thật cảm ơn anh!"
Thanh âm nũng nịu giả, đến chính Mễ Hiểu Hiểu còn phải nổi lên một thân da gà!
Mộc Thanh cũng bị Mễ Hiểu Hiểu nói một câu “Mộc Mộc” làm lạnh gáy, hơn nữa cô lại cố ý kêu rất lớn, cứ như sợ Triệu An An nghe không thấy vậy.
Triệu An An ngồi cách bọn họ chỉ có một cái bàn, hai điều lối đi nhỏ, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, liền sẽ bị âm nhạc chèn hết, cô ấy căn bản là nghe không rõ, nhưng nếu lớn tiếng nói chuyện, thì cô lại hoàn toàn nghe rõ ràng rành mạch.
Lúc sau nghe rõ thì Triệu An An đã tức giận muốn xốc cái bàn rồi!
Hôm nay toqfn là những chuyện gì đâu!
Làm gì có bà ngoại và mẹ ruột nào làm cho con gái ngột ngạt như vậy, đây là thấy cô ૮ɦếƭ chậm nên muốn làm cô tức hộc máu ૮ɦếƭ sao!
Cô không chỉ chia tay cậu ta, mà còn phải cho cậu ta châu báu gọi là quà chia tay, cô sống được đúng là giỏi, đây là cực hạn rồi!
Nhưng mà, điều càng làm cho Triệu An An hộc máu chính là.
Âm thanh kiều nộn của Mễ Hiểu Hiểu quanh quẩn ở nhà ăn: “Anh tặng em món quà quý như vậy, nhưng em lại không mang quà để tặng anh rồi!"
Mộc Thanh rất phối hợp cất cao giọng nói: “Không sao, chiếc lắc tay này anh có thể tặng cho người đẹp như em, ngững người phụ nux khác không xứng với nó, em hôm nay tới,đây chianh là món,quà lớn nhất của anh!"
Triệu An An nghe xong, tức giận như muốn nổ tung! Trái tim cô sắp chịu không nổi mà rơi mất rồi!
Mễ Hiểu Hiểu trên mặt tuy rằng cười ngọt ngào lại vừa hạnh phúc, nhưng trong lòng lại cảm thấy, chỉ sợ những lời này của Mộc Thanh đều là nói với Triệu An An chứ không phải cô.
Lúc này trong lòng cô cũng bực không nhẹ, không phải bực Mộc Thanh, mà là bực Triệu An An.
Con nha đầu này sao vẫn còn ngồi đó được! Thượng Quan Ngưng không phải nói tính cách cô ấy rất xúc động sao? Sao lại chỉ ở đằng kia hờn rỗi mà phân cao thấp với cái thìa, tình huống như vậy rồi không phải cô ấy nên xốc bàn lên rồi chạy tới đoạt người sao?
Mau chạy tới đây đoạt người nào.
Mễ Hiểu Hiểu đợi trong chốc lát, thấy Triệu An An vẫn không nhúc nhích, không khỏi nói thầm trong lòng: Nếu vẫn không lại, vậy thì tôi đàng phải hi sinh chính mình một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh, trên mặt ý cười không có nửa điểm biến hóa, ngữ khí mềm ấm kiều nhu, tựa như còn mang theo một tia e lệ: “Mộc Mộc, em quyết định, cũng muốn đưa cho anh một món quà, hy vọng anh có thể thích nga!”
Cô nói xong, liền đứng lên, cách bàn ăn, hôn chóc lên má Mộc Thanh một cái!
Mộc Thanh không khỏi trừng lớn đôi mắt, lâm vào dại ra.
Cậu không thể nghĩ tới, Mễ Hiểu Hiểu sẽ làm như vậy!
Cô nương này diễn xuất cũng quá nhập tâm đi? Chẳng lẽ là diễn viên của tinh diệu truyền thông thuộc tập đoàn Cảnh Thịnh?
Cậu theo bản năng liền nhìn phản ứng của Triệu An An, sợ cô túc giận, sợ cô thật sự, kết quả mặt lại bị Mễ Hiểu Hiểu dùng tay giữ trụ, giữ lại.
Mễ Hiểu Hiểu cùng anh mặt dán mặt, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Lão nương coi như thiệt thòi lớn, anh chiếm được tiện nghi còn giả bộ thiệt thòi lớn, tin tôi làm cho người phụ nũe của anh tức ૮ɦếƭ chạy đi không?"
Mộc Thanh không cảm thấy chính mình chiếm được tiện nghi, bất quá phụ nữ đẹp như vậy chủ động, hi sinh như vậy, hắn cũng khó nói nên lời.
Triệu An An ở bên kia cũng ngây ngẩn cả người.
Hiện tại phụ nữ đều hào phóng như vậy sao? Lần đầu tiên gặp mặt liền thân mật như vậy?
Đáng ૮ɦếƭ...Mộc Thanh vì cái gì mà không né đi! Có phải là rất hưởng thụ hay không!
Triệu An An trong lòng trăm vị tạp trần, trừ buồn bực phẫn nộ,nhiều nhất vẫn là thương tâm tuyệt vọng.
Mộc Thanh rõ ràng là thích cô, nhưng vì cái gì lại đối xử với người phụ nữ khác tốt như vậy? Làm việc thân mật như vậy?
Cô rất muốn đi lên, lớn tiếng chất vấn Mộc Thanh, rất muốn đuổi cái con hồ ly tinh trước mặt kia đi.
Nhưng là, cô cuối cùng cái gì cũng không làm.
Cô có quyền gì mà chất vấn Mộc Thanh?
Là cô không cần Mộc Thanh trước nha!
Cô không cần người ta, chẳng lẽ còn không cho phép Mộc Thanh thân mật với người phụ nữ khác sao?
Huống chi người phụ nữ thân cận cùng anh này hoàn toàn không có khuyết điểm gì, thoạt nhìn rất xứng đôi với Mộc Thanh. Về sau bọn họ bên nhau, trai tqfi gái sắc, khẳng định sẽ rất hạnh phúc.
Đó không phải là cuộc sống mà cô vẫn luôn muốn Mộc Thanh có sao? Nếu người phụ nữ trước mắt này thật sự thích hợp với Mộc Thanh, có thể cho Mộc Thanh sự hạnh phúc, thì thành toàn bọn họ, là việc cô nên làm nhất!
Không biết cô còn sống được bao lâu, không biết khi nào ung thư sẽ phát tác lại lần nữa mà lấy đi mạng sống của cô.
Dựa theo các loại ca bệnh ở dĩ vãng, việc ung thư của cô tái phát là rất cao, đại đa số người bị bệnh ung thư đều không thể trị tận gốc hoàn toàn, đều sẽ có xác xuất tái phát nhất định.
Cô đã tái phát qua một lần, nếu lại tái phát thêm lần nữa thì xác suất rất cao.
Hơn nữa, trên cơ bản cô đã không có khả năng sinh đẻ.
Khoảng thời gian trước, khi cô cùng Mộc Thanh gắn bó keo sơn, chưa từng làm biện pháp an toàn, Mộc Thanh có chút tâm tư, cảm thấy nếu cô mang thai, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ rời cậu đi.
Triệu An An làm sao không có tâm tư như vậy!
Chính là, bọn họ ở bên nhau không biết bao nhiêu lần, cô trước sau đều không có mang thai.
Mộc Thanh thân thể từ nhỏ đã được Mộc Vấn Sinh bồi dưỡng, rất khỏe mạnh, khẳng định không phải vấn đề của anh.
Người có vấn đề, là chính cô.
Cô hiện tại rất Cảnh Duệ, thật ra là bởi vì cô biết chính mình không thể sinh con, bởi vậy cô đối với trẻ con thì rất thương tiếc.
Trước kia, Triệu An An không hiểu chuyện, cảm thấy trẻ con có cái gì tốt, đều là sự trói buộc, nhưng là hiện tại cô đã hiểu rõ, một gia đình, nếu không có trẻ con thì sẽ không hoàn chỉnh.
Cô không thể tưởng tượng, về sau cô cùng Mộc Thanh kết hôn, cả đời cậu ấy lại không thể làm cha.
Triệu An An ngửa đầu ngăn lại nước mặt của chính mình, quay đầu nhìn hai người thân mật, cái loại cảm xúc phẫn nộ không gì sánh kịp và buồn bã đã phai nhạt rất nhiều.
Cô tuy rằng vẫn đau lòng như cũ, nhưng đã bình tĩnh trở lại.
Mễ Hiểu Hiểu ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, lại thấy Triệu An An vẫn không xông tới, mà là ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia, tựa như hồn đã đi đâu mất, không khỏi trợn trắng mắt!
May mắn là cô khắc chế đúng lúc, bằng không thật sự là sẽ tổn hại đến hình tượng thục mỹ của cô!
Mễ Hiểu Hiểu ở trong lòng không ngừng chửi thầm, cô nương này rốt cuộc có thích Mộc Thanh như lời Thượng Quan Ngưng nói hay không? nếu đổi làm là cô, cô đã sớm xông tới đánh người!
Hôm nay thật đúng là một nhiệm vụ khó giải quyết, Thượng Quan Ngưng đem cô hại thật thảm!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Người ta thường nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc ba năm, quả nhiên lời này là đúng, Thượng Quan Ngưng thế nhưng có thể nghĩ ra thân cận như vậy tổn hại chiêu nhi, kết quả còn không hảo sử! Nếu sớm biết Thượng Quan Ngưng không đáng tin cậy như vậy, cô sẽ không gây thù chuốc oán! Nói không chừng hiện tại trong lòng Triệu An An đang mắng cô không còn hình dáng gì!
Quên đi, nếu cô đã đến đây, vậy cứ làm người tốt, đưa Phật đến Tây Thiên, đóng phải đóng tròn vai mới tốt.
Thượng Quan Ngưng xác định vài thời điểm mấu chốt, cô phải nhất nhất làm theo mới được.
“Mộc Mộc, em cảm thấy thật lạnh, anh có thể cho em mượn áo mặc một chút được không?”.
Mễ Hiểu Hiểu nói xong, dùng Ng'n t tinh tế như ngọc chỉ hướng áo khoác tây trang màu trắng của Mộc Thanh được vắt lên tay vịn ghế sô pha.
Cuối cùng Mộc Thanh cũng biết dụng ý của Thượng Quan Ngưng khi bắt hắn mang theo áo khoác!
Hắn đã nói rồi, trời tháng sáu, nhiệt độ không khí cao tới hai mươi mấy độ C, còn bắt hắn mang theo một cái áo khoác tây trang, chuyện này thật kì quái, hóa ra là có việc này chờ hắn!
Điều hòa ở nhà ăn rất lớn, quả thật có chút lạnh, Mễ Hiểu Hiểu mặc mỏng manh, lạnh là chuyện bình thường.
Nếu ngồi đối diện Mộc Thanh là Triệu An An, chuyện này căn bản không cần Triệu An An mở miệng, Mộc Thanh tự nhiên sợ cô cảm lạnh, sau đó lấy đồ của hắn mặc vào cho cô.
Nhưng nếu đổi thành Mễ Hiểu Hiểu, căn bản hắn không thèm quan tâm tới cô lạnh hay nóng.
Nhưng mà Mễ Hiểu Hiểu đã mở miệng, tất nhiên Mộc Thanh phải đưa áo cho cô, hắn biết Mễ Hiểu Hiểu nhất định là bạn của Thượng Quan Ngưng, người ta tới giúp hắn, chung quy hắn không thể ngay cả một cái áo cũng không cho.
Mộc Thanh cười cầm áo đưa tới: “Mặc vào đi, lần sau ra ngoài phải mặc nhiều một chút, nhiệt độ trong nhà và bên ngoài chênh lệch nhau rất lớn nên dễ bị cảm mạo”.
Rốt cuộc Mễ Hiểu Hiểu không nhịn được nữa, cũng không rãnh quan tâm đến hình tượng thục nữ của mình, hung hăng trừng mắt liếc xéo hắn một cái, ý tứ là, anh không thể tới đây choàng cho tôi sao!
Mộc Thanh mỉm cười, không nói chuyện.
Hắn không muốn K**h th**h Triệu An An như vậy, hôm nay cô chịu bao nhiêu K**h th**h đó đã đủ rồi. Triệu An An khổ sở, người đau lòng chính là hắn.
Trên thực tế, cho dù Mộc Thanh không giúp Mễ Hiểu Hiểu khoác áo, nhưng áo của hắn lại được Mễ Hiểu Hiểu mặc trên người, Triệu An An cũng tan nát cõi lòng gần như hỏng mất.
Quần áo của Mộc Thanh, trước kia đều dùng để mang đến ấm áp cho cô, hiện tại lại dùng để sưởi ấm cho một cô gái khác, loại tư vị này, Triệu An An không ngờ nó lại chua xót như thế!
Bò bít tết rất nhanh đã được bưng lên, Mộc Thanh và Mễ Hiểu Hiểu thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, còn chậm rãi ăn bò bít tết tươi ngon.
Ngoài cửa sổ, dương quang sáng lạng xuyên thấu qua tấm thủy tinh trong suốt chiếu vào trong, hai người ngồi bên cửa sổ, trên người phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa, người đàn ông trong sáng anh tuấn, cô gái với gương mặt xinh đẹp, hợp lại với nhau như bức tranh thủy mặc.
Triệu An An nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy âm thanh và hình ảnh xung quanh đều biến mất, trong đầu chỉ còn cảnh tượng bọn họ ấm áp ăn cơm.
Cô cẩn thận nhớ lại những đoạn ký ức của mình, bỗng nhiên phát hiện, hình như cô chưa bao giờ ăn bữa cơm hoàn chỉnh chung với Mộc Thanh!
Thời điểm Mộc Thanh ở chung với cô, lúc nào cũng nhân nhượng cô, cô tùy hứng, thích tự do, không thích bị ép buộc, trước kia chưa bao giờ hẹn hắn đi ăn cơm, ngoại trừ năm mười bảy tuổi, lúc bọn họ vừa mới xác định mối quan hệ, cùng đi ra ngoài xem phim, nhưng không hề nắm tay nhau.
Hơn nữa, lần duy nhất đi xem phim đó, cô còn ngủ giữa đường.
Vài năm sau đó, cô vẫn luôn tìm cách tránh né Mộc Thanh, còn không chịu nói chuyện đàng hoàng với hắn, phần lớn lúc ăn cơm luôn trầm mặc, chỉ có cô buồn phiền.
Trong nháy mắt Triệu An An đã tỉnh táo lại.
Hóa ra, cô từng ngu ngốc không biết quý trọng, cô vô cùng vô cùng thích Mộc Thanh, nhưng loại thích này giống như ích kỷ, cơ hồ cô chưa bao giờ lo lắng cho Mộc Thanh, cô luôn bốc đồng và trốn tránh!
Tính đại tiểu thư của cô quá nặng, theo quán tính cô bị làm hư rồi, sau đó lại Mộc Thanh làm hư thêm nữa.
Cô may mắn, cũng bất hạnh.
Có một người, toàn tâm toàn ý yêu cô, mà cô luôn luôn tùy ý đạp hư phần tình cảm này! Cô là một người không hiểu tình yêu, ít nhất, căn bản cô không làm được giống Thượng Quan Ngưng, lúc nào cũng suy nghĩ cho Cảnh Dật Thần.
Thậm chí cô không biết Mộc Thanh thích ăn gì, không thích ăn gì, bởi vì mỗi lần ăn cơm, cô đều đưa những thứ mình không thích ăn cho Mộc Thanh, mà Mộc Thanh luôn cười nói không sao, thứ em thích ăn, anh cũng thích ăn, thứ em không thích ăn, anh cũng thích ăn.
Hôm nay cô mới biết được, hóa ra Mộc Thanh không thích ăn sốt cà chua!
Bởi vì cô mới nghe được mỹ nữ kia cười nói: “Hóa ra anh không thích ăn sốt cà chua, thật khéo, em cũng không thích!”.
Không ngờ lúc trước bọn họ ăn mì Ý, cô chế rất nhiều sốt cà chua, nhưng mới ăn một nửa đã no, Mộc Thanh không do dự ăn hết phần còn lại!
Nhưng mà hôm nay, hắn ăn mì Ý, không hề có chút sốt cà chua nào!
Khóe môi Triệu An An lộ ra một tia ý cười chua sót.
Nếu không phải tách khỏi Mộc Thanh, cô vĩnh viễn cũng không biết, Mộc Thanh yêu cô hơn tưởng tượng của cô nhiều, cũng vĩnh viễn không biết, Mộc Thanh vì cô đã làm những gì.
Thượng Quan Ngưng luôm mắng cô không biết tốt xấu, nói cô ở trong phúc nhưng không biết hưởng, trước kia cô không cho là đúng, hóa ra lời Thượng Quan Ngưng nói đều là thật!
Rốt cuộc Triệu An An ngồi không nổi nữa, bởi vì cô sợ chậm trễ trong chốc lát, cô thật sự không khống chế được chính mình, vọt tới trước mặt Mộc Thanh, bắt hắn không được ở cạnh cô gái kia nữa, sợ chính mình sẽ nhịn không được vùi đầu vào trong *** của hắn!
Cả người Triệu An An như nhũn ra, cô đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến hướng thang máy.
Nhìn thấy Triệu An An mới đó đã đi rồi, Mễ Hiểu Hiểu cùng Mộc Thanh ngây ngẩn cả người.
Điều này chứng tỏ Thượng Quan Ngưng thiết kế kịch rất thành công nha!
Ngay cả hiện tại Mễ Hiểu Hiểu là phó tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh Thịnh có quan hệ xã hội rất rộng rãi, trải qua quá vô số trận lớn, cổ linh tinh quái, bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, ngay cả phóng viên cũng có thể ứng phó, hiện tại cũng không hiểu sao.
Nữ chinh chủ động rút lui, cô chỉ là vai phụ cho dù có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không có khả năng xoay triển tình huống của kịch.
Mộc Thanh nhìn bóng lưng Triệu An An biến mất ở thang máy, không chút nghĩ ngợi đứng dậy đuổi theo.
Mễ Hiểu Hiểu không quản hắn, diễn đã xong, cô mới không rãnh đi phá chuyện của đôi uyên ương này, kế tiếp, là thời gian hưởng thụ đại tiệc! Hơn nữa, cô là một người có thể ăn hết phần cơm hai người, trên cơ bản Mộc Thanh kia không hề ăn miếng cơm nào!
Cho đến khi bóng lưng Mộc Thanh biến mất ở thang máy, Mễ Hiểu Hiểu mới đột nhiên nhớ tới, bữa cơm này chưa tính tiền nha!
Mễ Hiểu Hiểu lập tức đứng dậy muốn lôi Mộc Thanh trở lại, kết quả vừa quay đầu đã thấy hắn xuất hiện trên đường cái, đang chạy như điên đuổi theo sau Triệu An An!
Không ngờ có thể chạy nhanh như vậy, ai không biết, còn tưởng rằng hắn chạy trốn nha!
Cô hối hận không thôi, xong đời, cái này lỗ lớn! Bữa cơm này, chiếm mất hơn nửa tháng tiền lương của cô!
Không được, cần phải quay lại tìm phó tổng Thượng Quan Ngưng trả mới được, đây chính là công vụ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc