Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 405

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mỹ nữ mặc bộ váy liền áo hiệu Chanel màu đỏ tươi cực kỳ xinh đẹp, vai trần *** thấp, chân váy khó khăn lắm mới che lấp đôi ௱ô** cong vểnh, lộ ra hai đù* thẳng tắp thon dài.
Mỗi một cử chỉ giơ tay nhắc chân của cô đều tràn ngập vẻ gợi cảm và mê hoặc, nhưng hết lần này đến lần khác trên người cô còn có một loại khí chất tao nhã, hai loại khí chất dung hợp vào nhau, không hề mâu thuẫn chút nào, ngược lại làm cho người ta có cảm giác muốn ôm cô vào *** ấu yếm một phen!
Cô đeo đồ trang sức trang nhã tinh xảo, trên người tản ra hương nước hoa cao cấp, tóc dài ngang vai, sợi tóc mềm mại như thác nước, làn da trắng sáng như ngọc, mặt trái xoan tiêu chuẩn, hai hàng mi tinh tế, đôi mắt to tròn ngập nước, thân hình hoàn mỹ, hai cánh môi no đủ, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn đi lên cắn vào nó!
Hai vai trần của cô, trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ngọn đèn thuỷ tinh trong nhà hàng, ánh sáng xinh đẹp loá mắt hơn cả ngọn đèn thuỷ tinh.
Bộ *** no đủ cao vút, lộ ra hơn một nửa với rãnh *** rất sâu. Điều tốt đẹp nhất chính là phong cảnh như ẩn như hiện, càng K**h th**h thị giác của con người.
Cô bước từng bước trầm ổn mà ung dung, phong thái hoa lệ, giống như không phải đến ăn cơm Tây mà là đang bước trên thảm đỏ dưới ánh đèn huỳnh quang trong ánh mắt chăm chú của mọi người!
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều bị cô làm cho kinh diễn, các cô gái ghen tị muốn ૮ɦếƭ, mà các chàng trai thì quên mất việc phải ăn cơm, con dao trong tay rớt xuống đất mà cũng không hề hay biết, chỉ là toả sáng hai mắt nhìn cô gái vừa mới tới kia.
Mộc Thanh cũng bị kinh diễm rồi!
Anh nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, hoa hậu giảng đường, người mẫu, ngôi sao, thậm chí còn thấy những người đó trần trụi... Bởi vì anh là bác sĩ đứng đầu, sau lưng những cô gái sặc sỡ loá mắt đó, luôn có bệnh tật hoặc là tổn thương, cần anh trị liệu.
Anh có sức chống cự rất mạnh đối với mỹ nữ, nhưng mà bây giờ nhìn thấy mỹ nữ trước mắt, anh vẫn bị kinh diễm như trước.
Nhưng mà, cho dù Mộc Thanh có kinh diễm, thì trong mắt anh vẫn rất trong suốt, ánh mắt của anh chỉ là thưởng thức cái đẹp mà thôi, không có *** chiếm lấy.
Nhưng mà Triệu An An đang ngồi rất xa lại không cảm thấy như vậy!
Cô chỉ nhìn thấy, từ khi mỹ nữ kia xuất hiện, Mộc Thanh đã nhìn chằm chằm vào người ta, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái!
Triệu An An tức giận đến nỗi muốn cắn ૮ɦếƭ mình!
Sao trước kia cô không phát hiện, Mộc Thanh lại là loại người như thế!
Nhìn chằm chằm đù* người ta, nhìn đến nỗi con ngươi thẳng tắp, suýt chút nữa thì chảy nước miếng luôn rồi kìa!
Cô gái kia thì có gì đẹp chứ, da trắng hơn cô, *** lớn hơn cô, chân dài hơn cô sao?!
Chẳng qua... Là cô không có chăm sóc bản thân thôi!
Triệu An An nhìn vào bộ đồ ở nhà Spider Man đầy nếp nhăn của mình, nhìn lại bộ váy hàng hiệu gợi cảm và khí chất của người ta, lập tức thở dài.
Đột nhiên cô có hơi mơ hồ, trước kia, rốt cuộc thì Mộc Thanh thích cô ở chỗ nào!
Cô tuỳ hứng như vậy, lôi thôi như vậy, không có chút mùi vị phụ nữ như vậy, vậy mà Mộc Thanh lại đau khổ theo đuổi cô mười một năm!
Bao dung, nhường nhịn, cưng chiều, vì cô anh có thể mặc kệ tất cả, không cần tất cả, nếu không phải vì cô, sao anh lại đánh mất chức vị viện trưởng chứ!
Cô có tài có đức gì!
Nhìn đi, Mộc gia tuỳ tiện tìm đối tượng xem mắt cho anh, đều có thể tìm được người tốt hơn cô gấp trầm lần, không nói đến dung mạo và khí chất, chắc chắn là người ta không có bệnh nan y trong người! Chắc chắn là có thể sinh con cho Mộc Thanh!
Tưởng tượng như vậy, Triệu An An cảm thấy mình nên nhanh đi tìm dây thừng treo cổ ૮ɦếƭ cho rồi đi!
Mỹ nữ bước từng bước thong thả trên đôi chân thon dài đến gần, Mộc Thanh đang nhìn chằm chằm mỹ nữ thì thấy mỹ nữ nhe răng cười với anh, sau đó dưới ánh mắt ghen tị và hâm mộ của tất cả đàn ông có mặt, lấy tư thế tao nhã ngồi đối diện anh.
Mộc Thanh kinh ngạc mở to miệng, không thể nào...
“Xin chào, xin hỏi có phải Mộc Thanh Mộc tiên sinh không?”
Giọng nói thanh thuý, dễ nghe như tiếng trân châu rớt vào bàn ngọc, rồi lại có một chút yếu ớt, gãi ngứa lòng người.
Mộc Thanh có chút nói lắp: “Cái kia... Tôi tôi tôi... Tôi là Mộc Thanh!”
Mỹ nữ này là đối tượng xem mắt của anh!
Oh, my-god!
Thượng Quan Ngưng tìm được cực phẩm mỹ nữ như vậy ở đâu! Gợi cảm như vậy, đây là buộc anh phải phạm tội sao?!
Mỹ nữ đặt chiếc ví Hermes màu trắng tinh xảo lên bàn, vươn tay về phía Mộc Thanh, trên mặt xuất hiện tươi cười mê người: “Mộc Thanh, xin chào, tôi tên là Mễ Hiểu Hiểu, là ông nội Mộc kêu tôi tới đây, xem mắt vui vẻ!”
Cô tự nhiên hào phóng, mặc dù là chuyện xem mắt cũng bị cô nói như buổi gặp mặt bình thường, không làm ra vẻ chút nào, làm trong lòng người ta xuất hiện hảo cảm.
Mộc Thanh nhìn thoáng qua móng tay hồng nhạt trên bàn tay trắng nõn mịn màng, hơi do dự một lát rồi cầm lấy: “Xin chào, xem mắt vui vẻ!”
Bàn tay Mễ Hiểu Hiểu tinh tế mềm mại, giống như là không có xương, hơn nữa còn đẹp như tác phẩm nghệ thuật, làm cho người ta không nhịn được mà muốn đặt vào vào lòng bàn tay cẩn thận thưởng thức.
Nhưng mà Mộc Thanh chỉ cầm rồi buông ra, cũng không nhân cơ hội mà nắm thêm một lát.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn hắn một cái, trong lòng cảm thấy, Thượng Quan Ngưng nói đúng, trong mắt người đàn ông này không có cô gái khác, cho dù có ăn mặc đẹp thế nào, cũng không để họ quấn quít lấy mình.
Không thể nghi ngờ, Mộc Thanh chính là người đàn ông cực kỳ anh tuấn, hơn nữa, cái loại anh tuấn này rất dễ kêu gọi phụ nữ, không lãnh đạm, nhưng cũng không ân cần.
Chuyện giả vờ xem mắt này, chính là sở trường của Mễ Hiểu Hiểu, hơn nữa cô còn rất hưởng thụ, nhất là xem mắt với bác sĩ soái ca, làm cho tâm tình cô rất thoải mái.
Cô nhìn Mộc Thanh, phát hiện tuy là anh đang nhìn cô, nhưng trong mắt lại cực kỳ trong suốt, không có một chút cảm giác nào khác, điều này làm Mễ Hiểu Hiểu vừa lòng.
Cũng không biết vì sao cô gái tên Triệu An An kia lại sống ૮ɦếƭ không chịu gả cho Mộc Thanh, người đàn ông chất lượng như vậy mà còn không nhanh chóng bắt lấy, rất dễ bị người ta ςướק mất!
Triệu An An cắn ống hút, cô nhìn thấy cách đó không xa, Mộc Thanh đang nắm tay mỹ nữ mê người đó, cô tức giận đến run rẩy cả người, còn cái ống hút kia, đã bị cô cắn đến không nhìn ra hình dạng!
Đại sảnh cơm Tây vang lên âm nhạc nhẹ nhàng, Triệu An An không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chung một chỗ, nhìn nhau cười, giống như rất vừa lòng với đối phương!
Trước kia khi Mộc Thanh bắt tay với cô gái khác, cô không tức giận chút nào, hôm nay sao vậy nè, sao lại dễ tức giận như vậy, dễ ghen tuông như vậy!
Bây giờ Mộc Thanh không có quan hệ gì với cô, người ta thích bắt tay với ai thì bắt tay với người đó, không liên quan đến cô!
Không thể tức giận, phải bình tĩnh phải bình tĩnh!
Triệu An An cố gắng trấn an bản thân, miễn cho mình xúc động, đi lên đánh người.
Cô liều mạng nói với bản thân, bây giờ phải rời khỏi nơi này, người ta đang xem mắt, cô là bạn gái trước ở chỗ này nhìn thấy, đúng là doạ người!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Nhưng mà chân cô hoàn toàn không nghe sự chỉ huy của đại não, ௱ô** vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không muốn đi.
Giống như bị hình ảnh ấm áp của hai người làm đôi mắt đau muốn rơi lệ, cô cũng không muốn đi.
Triệu An An nhìn người phục vụ đưa thực đơn cho hắn, mơ hồ nghe được Mộc Thanh dùng giọng nói trong trẻo, vẻ mặt dịu dàng hỏi cô gái kia muốn ăn gì.
Cô gái chọn một hồi lâu, rồi lại thanh nhã đưa thực đơn cho Mộc Thanh, muốn hắn giúp đỡ chọn đồ ăn.
Sự chua xót trong lòng Triệu An An muốn chôn vùi cô! Cô cảm thấy cô gái kia là cố ý, cố ý không chọn món, để Mộc Thanh chọn món cho cô ta! Thật là một cô gái có tâm cơ, nếu Mộc Thanh coi trọng cô ta, vậy rõ ràng là mắt bị mù!
Triệu An An phẫn hận, chua xót, do dự.
Trước kia, sự dịu dàng của Mộc Thanh chỉ thuộc về một mình cô, hiện tại lại muốn thuộc về cô gái khác, cô cảm thấy máu cả người cứng đờ, thân thể rét run, trong lòng chảy máu.
Triệu An An cảm thấy, chính mình ở chỗ này rõ ràng là tìm ngược!
Người phục vụ rốt cuộc rời đi, Triệu An An cả người vô lực xụi lơ ở trên sô pha, trong miệng vô ý thức cắn ống hút, ánh mắt vô hồn, nước mắt đong đầy.
Tuy rằng Mộc Thanh nhìn Mễ Hiểu Hiểu, nhưng khóe mắt vẫn liếc trộm tình huống bên phía Triệu An An, nhìn cô liều mạng cắn ống hút như đang cắn kẻ thù, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ hốc mắt đỏ ứng của cô, hắn không có tâm trạng thưởng thức Mễ Hiểu Hiểu.
Hắn giật giật, muốn đứng dậy, lại bị Mễ Hiểu Hiểu đè lại tay.
Mễ Hiểu Hiểu am hiểu lòng người, đã sớm phát hiện ánh mắt của Mộc Thanh như có như không nhìn về phía cô gái cách bọn họ không xa.
Mễ Hiểu Hiểu làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy biểu tình và cử chỉ của cô gái kia, cô biết, người kia hẳn là Triệu An An mà Thượng Quan Ngưng đã nhắc đến.
Lúc Thượng Quan Ngưng nhờ cô, đã dặn dò mấy trăm lần, yêu cầu cô phải diễn thật một chút, hơn nữa cô phải để ý Mộc Thanh, miễn để cho hắn đau lòng Triệu An An mà phá hỏng kế hoạch.
Quả nhiên, lúc này mới qua mười phút, Mộc Thanh đã nhịn không được.
Mễ Hiểu Hiểu có chút ngạc nhiên, Mộc Thanh có thể để ý Triệu An An đến trình độ này, không muốn để cô ấy chịu chút ấm ức nào.
Cô chưa thấy ai thương người phụ nữ của mình như vậy!
Cô đã quen nhiều người đàn ông, loại người nào cũng có, nhưng không ưu tú lại si tình như Mộc Thanh!
Trong ánh mắt Mễ Hiểu Hiểu hiện lên một tia giảo hoạt, trong lòng cân nhắc, nếu không thì ςướק Mộc Thanh đi? Không biết lúc đó Thượng Quan Ngưng có trực tiếp đánh ૮ɦếƭ cô hay không!
Mộc Thanh bị Mễ Hiểu Hiểu đè lại tay, động tác đứng dậy liền ngừng lại.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mễ Hiểu Hiểu.
Mễ Hiểu Hiểu lộ một nụ cười hoàn mỹ, dịu dàng nói: “Mộc tiên sinh, chẳng lẽ tôi không đẹp sao? Vì sao anh lại không tập trung? Nếu tôi có chỗ nào không đúng, mong anh nói cho tôi biết, đừng để người khác nhìn thấy lại chê cười.”
Mộc Thanh thật sâu nhìn cô một cái, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, sức quan sát cực kì nhạy bén, rất thông minh.
Cô đang nhắc nhở hắn, đừng để Triệu An An phát hiện sự khác thường.
Mộc Thanh dám khẳng định Mễ Hiểu Hiểu cũng không biết Triệu An An, mà cô có thể trong thời gian ngắn đoán ra thân phận của Triệu An An, có thể thấy EQ rất cao.
Hắn có chút bất đắc dĩ cười cười, Thượng Quan Ngưng đúng là để mắt đến hắn, vậy mà lại tìm một cô gái xinh đẹp như nữ thần đến xem mặt với hắn, xinh đẹp như vậy, dịu dàng lịch sự, IQ và EQ rất cao, lý trí bình tĩnh, còn có thể làm nũng.
Thượng Quan Ngưng không sợ vác đá đập chân mình, không sợ hắn thật sự yêu cô gái này không cần Triệu An An?!
Chẳng qua hắn đã được Mễ Hiểu Hiểu nhắc nhở, Mộc Thanh thu lại tâm trạng, cố nén nội tâm xúc động, không đi nhìn Triệu An An.
Thượng Quan Ngưng phí sức như vậy, còn liên hợp với Triệu gia lão thái thái, Triệu Chiêu, lại còn mời một cô gái xinh đẹp như vậy tới, hắn không thể huỷ hoại kế hoạch này.
Nếu có thể khiến Triệu An An tỉnh ngộ, vậy hắn chỉ có thể nhịn đau làm Triệu An An khổ sở trong chốc lát!
Mễ Hiểu Hiểu cầm tay Mộc Thanh không có buông ra, cô cười lật tay hắn lại, lòng bàn tay nắm lấy, nũng nịu dịu dàng nói: “Tôi cảm thấy anh không tôi, để tôi đưa số điện thoại cho anh nhé!”
Cô nói, kéo tay Mộc Thanh đến trước mặt mình, sau đó từ trong túi nhỏ lấy một cái Pu't kẻ mặt, vặn mở cái nắp, viết lên tay Mộc Thanh.
Chờ cô viết xong, Mộc Thanh thu tay lại nhìn, trên đó không viết số điện thoại, mà viết một dòng chữ khinh bỉ: Người anh em, kỹ thuật diễn của anh thật tệ! Như vậy làm sao có thể theo đuổi được con gái!
Mộc Thanh bỗng nhiên cười, tâm trạng lập tức thả lỏng.
Triệu An An ngồi ở một bên, sắp bị hai người này Tra t** tới mức thần kinh suy nhược!
Mới lần đầu gặp mặt, đã thân mật như vậy, không biết liêm sỉ! Thói đời ngày nay, làm bại hoại thuần phong mỹ tục!
Cô duỗi dài cổ, trong lòng vội vàng muốn nhìn xem, hồ ly tinh kia viết gì trên tay Mộc Thanh, khiến Mộc Thanh cười vui vẻ như vậy!
Hắn chưa từng cười đẹp như vậy với cô!
Triệu An An đem ống hút cắn nát nhừ, liền cầm lấy thìa quấy cà phê lên cắn.
Thìa ở đây đều làm bằng inox, bị cô cắn kẽo kẹt kẽo kẹt rung động, phát ra loại âm thanh khiến người khác ghê người.
Sau đó Triệu An An liền nhìn thấy Mộc Thanh giống như nhìn thoáng qua phía cô, sợ tới mức cô cuống quít bò lên bàn, đem mặt che kín mít.
Mộc Thanh thu hồi ánh mắt, nhịn xuống đau lòng, bắt đầu diễn kịch nói chuyện với Mễ Hiểu Hiểu.
Hắn lấy ra trang sức mà Triệu lão thái thái đưa tới, đưa cho Mễ Hiểu Hiểu, trên khuôn mặt trong sáng đẹp trai lộ ra ý cười: “Tặng cô quà gặp mặt, hy vọng cô sẽ thích!”
Mễ Hiểu Hiểu đã được Thượng Quan Ngưng hứa hẹn, Mộc Thanh dẽ tặng quà cho cô, coi như là thù lao diễn kịch.
Cô vươn ra Ng'n t, cởi bỏ nơ bướm xinh đẹp trên hộp, mở hộp ra, liền nhìn thấy chiếc lắc tay hồng bảo thạch chói mắt nằm đó.
Mễ Hiểu Hiểu là người xuất thân danh môn, gia đình có điều kiện, cô đối với thứ tốt rất dễ nhận ra.
Cô biết chiếc lắc tay này khẳng định không hề rẻ, cũng biết này chiếc lắc tay kỳ thật là do mẹ của Triệu An An đưa tới. Trong lòng cô âm thầm cảm thán, Triệu An An thật tốt số, nhiều người tính toán cho cô ấy như vậy, chỉ vì muốn cô ấy có thể sống hạnh phúc.
Mễ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Triệu An An đang ở một bên cắn thìa, không khỏi bật cười, cô gái này đúng là thần kinh thô, vì muốn nghe lén bọn họ nói chuyện, cũng không cần ngồi gần như vậy đi?
Mục đích quá rõ ràng!
Hơn nữa, Triệu An An sao lại không làm theo kịch bản, nhìn cô cùng Mộc Thanh thân mật như vậy, sao còn chưa xông lên đánh cô a!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc