Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 402

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Tuy rằng Cảnh Duệ là vô ý thức phát ra một âm tiết như vậy, lại làm Thượng Quan Ngưng vui vẻ ôm bé xoay quanh.
“Con trai mẹ thật thông minh, về sau khẳng định là một thiên tài, lợi hại giống như ba con vậy!”
Cảnh Dật Thần mới từ bên ngoài trở về, liền nghe được vợ khen ngợi hắn, không khỏi cười khẽ.
Hắn buông văn kiện, đi đến trước mặt Thượng Quan Ngưng, một tay ôm con trai, trước hôn vợ một cái, sau đó âm thanh vang dội hôn con trai một cái, cười nói: “Việc gì vậy, sao lại vui vẻ?”
Thượng Quan Ngưng hớn hở, dáng vẻ đắc ý dào dạt ngày thường rất ít khi thấy.
Thượng Quan Ngưng lại gần hôn cằm Cảnh Dật Thần, có chút tinh quái nói: “Em chuẩn bị báo thù! Có cô nương họ Triệu, rất nhanh sẽ gặp phải xui xẻo, hy vọng cô ấy có thể chịu được mấy ngày, bằng không em chuẩn bị nhiều như vậy, lại không có kịch vui để xem!”
Hai vợ chồng họ đều biết “Cô nương họ Triệu” là Triệu An An!
Cảnh Dật Thần bị vợ hôn trong lòng ngứa, nhìn dáng người cô sau khi sinh con trai vẫn thon thả như cũ, còn có khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp, hầu kết của hắn không khỏi giật giật.
Đáng tiếc ở giữa còn vướng con trai, không có cách nào túm cô gái trước mặt vào trong *** tàn sát bừa bãi một phen!
Cảnh Dật Thần cúi đầu nhìn con trai đáng yêu đang phun bong bóng, không khỏi có chút oán niệm: Tiểu tử thúi, nhanh chóng lớn lên, để ba rảnh tay ôm mẹ con!
Hắn một tay ôm Cảnh Duệ, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt dịu dàng mà cưng chiều: “Anh không biết em sẽ tính kế người khác đấy? Muốn anh giúp em hay không?”
Đôi mắt Thượng Quan Ngưng xoay chuyển, vẻ mặt sung sướng cười duyên nói: “Tạm thời không cần, chờ tới lúc cần em lại nhờ anh!”
……
Triệu An An lúc này đang ở trong nhà sắm vai cô gái ngoan ngoãn.
Từ sau lần cô náo loạn mất tích, Triệu lão thái thái đã đem cháu gái trông chừng kĩ lưỡng, không chỉ lấy của Cảnh Dật Thần sáu người chuyên theo dõi cô, còn cho cô bốn người vệ sĩ thân thủ rất tốt!
Nói là vệ sĩ, kỳ thật mục đích không phải bảo vệ cô, mà là canh chừng cô!
Triệu lão thái thái cùng Triệu Chiêu cũng không biết Triệu An An bị giam giữ, Cảnh Dật Thần sợ họ lo lắng, cái gì cũng chưa nói, chỉ nói Triệu An An ham chơi cố ý trốn Mộc Thanh.
Nếu không lão thái thái sẽ thuê nhiều vệ sĩ hơn!
Hiện tại Triệu An An chỗ nào cũng không thể đi, trừ bỏ có thể đến chỗ Thượng Quan Ngưng, có thể đến bệnh viện Mộc thị, những nơi khác không được phép đi!
Mỗi ngày đều phải về nhà báo cáo, không cho phép ngủ ở bên ngoài, kể cả nhà của Trịnh Luân cũng không được!
“Bà ngoại, ngài xem, mấy ngày nay cháu rất ngoan, ngài cho cháu ra ngoài chơi hai ngày đi, ở nhà nhiều cháu sẽ bị nghẹn ૮ɦếƭ! Ngài chỉ có một cháu gái, ngài muốn cháu ૮ɦếƭ thẳng cẳng sao?”
Người già thông thường đều kiêng kị nói từ “૮ɦếƭ” này, Triệu lão thái thái so với người khác càng thêm kiêng kị từ này hơn, bởi vì Triệu An An thật sự tùy thời có thể mất mạng.
Bà không vui trừng mắt: “Không được nói linh tinh! Bà nói cháu ở nhà với bà già này, cháu cảm thấy không vui đúng không? Một mình bà ở nhà lâu như vậy, cũng không có chuyện xấu nào, ngược lại cảm thấy thần thanh khí sảng, cháu chỗ nào cũng không được đi, cứ ở yên trong nhà đi!”
Khuôn mặt nhỏ tươi đẹp của Triệu An An tức khắc suy sụp xuống.
Cô không tình nguyện lẩm bẩm: “Cháu chỉ muốn đi chơi, cả ngày buồn ở nhà có ý nghĩa gì chứ! Ở một chỗ lớn như vậy chỉ có vài người, tìm người nói chuyện với cháu cũng không có, cứ tiếp tục như vậy cháu sẽ điên mất!”
Lão thái thái tai thính mắt tinh, lời Triệu An An nói đều nghe rành mạch.
Nhưng bà chút nào không dao động.
Chỗ nào cùng không cho Triệu An An đi, đây là ý của Thượng Quan Ngưng, vốn dĩ lão thái thái cũng muốn ràng buộc Triệu An An một chút, sau khi nghe xong kế hoạch của Thượng Quan Ngưng, lập tức từ ràng buộc thăng cấp thành áp bức!
“Ai nha, bà ngoại, lúc này cháu tuyệt đối sẽ không chạy loạn, ngài không phải tìm nhiều người đi theo cháu sao? Cháu muốn trốn cũng không thoát được! Cháu nhất định sẽ thực nghe lời, cháu chỉ đi dạo trong thành phố A, đi ra ngoài chơi, thả lỏng tâm tình, được không?”
Lão thái thái bị lời cô nói có chút mềm lòng, vừa định cho phép cô đi ra ngoài chơi một ngày, kết quả di động bên cạnh vang lên.
Triệu An An nhìn thoáng qua di động, kết quả phát hiện, người gọi điện tới là Thượng Quan Ngưng!
Kỳ quái, Thượng Quan Ngưng tại sao lại gọi cho bà ngoại? Hơn nữa cô ấy làm sao có số di động của bà ngoài!
Triệu An An xác định cô không cho Thượng Quan Ngưng số của bà ngoại, chẳng lẽ là Cảnh Dật Thần nói cho cô biết? Chính là cũng quá kỳ quái, Thượng Quan Ngưng nếu có chuyện gì phải tìm bạn thân là cô mới đúng, vì sao lại gọi cho bà ngoại?
Lão thái thái nhìn cháu gái ngoại liếc mắt một cái, không chút hoang mang nghe điện thoại, sau đó “Ừ ừ” “Tốt” “Thân thể bà rất tốt”, sau đó liền cúp điện thoại!
Triệu An An căn bản không nghe được phía bên kia điện thoại Thượng Quan Ngưng nói cái gì, cô chỉ cảm thấy, có gì đó không thích hợp!
“Bà ngoại, A Ngưng sao lại gọi điện thoại cho ngài?”
Lão thái thái hoảng tới không thèm nháy mắt: “A Ngưng quan tâm tình trạng sức khỏe của bà, cố ý gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút, gần đây sức khỏe thế nào, con bé còn nói chờ mấy ngày nữa mang bà đi bệnh viện Mộc thị làm kiểm tra toàn diện, đúng là một đứa bé ngoan!”
“A?”
Triệu An An ngạc nhiên.
Này không đúng?
Thượng Quan Ngưng là người tốt không, nhưng cô sẽ không phải loại đi nịnh bợ người lớn, sức khỏe của bà ngoại rõ ràng không có gì vấn đề lớn, căn bản không đến mức cô phải cố ý gọi điện hỏi thăm!
Cô ấy căn bản không cần phải ân cần như vậy!
Lão thái thái càng già càng sắc bén, làm sao có thể nhìn không ra cháu ngoại gái không tin mình!
Bà giả vờ đau lòng thở dài, nhàn nhạt nói: “Ai, bà thật là đau lòng, cháu gái còn không tốt bằng người ngoài! Nửa năm cháu không ở đây, bà thường xuyên ngủ không yên, sợ cháu xảy ra chuyện gì, vẫn là đứa bé A Ngưng kia tốt, hay gọi điện thoại cho bà, dỗ bà vui vẻ, còn vác cái bụng to đến ở với bà cả ngày. Cháu thì ngược lại, cả ngày chạy ở bên ngoài, không về nhà, cũng không chịu lấy chồng, chỉ sợ đến ૮ɦếƭ bà cũng không thấy cháu kết hôn!”
Lão thái thái ngay từ đầu vẫn luôn diễn kịch, nói đến cuối lại thật sự cảm thấy khổ sở.
Bà đã trong tối ngoài sáng thử Triệu An An không biết bao nhiêu lần, muốn cô cùng Mộc Thanh nhanh chóng kết hôn, nhưng mà Triệu An An luôn giả vờ ngây ngốc, không chịu đồng ý.
Hoàng đế không vội, thái giám lại vội muốn ૮ɦếƭ!
Cơ thể bà hiện giờ rất khỏe mạnh, nhưng mà lão thái thái biết, bà không sống được bao nhiêu năm nữa, cũng đã bảy tám mươi tuổi, tinh thần cùng cơ thể đã sớm chịu không được, nếu không phải mấy năm nay vẫn luôn dựa vào thuốc, bà sớm đã bước vào quan tài.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bà trước kia lo lắng nhất là hôn sự của đứa cháu ngoại Cảnh Dật Thần, người thì lạnh lùng, phụ nữ bình thường không thể tiếp cận được, đã hơn ba mươi tuổi mà người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc cũng không có, cô đơn lẻ loi, nhìn thật đau lòng.
Nhưng chỉ sau một đêm Cảnh Dật Thần liền thông suốt, tìm được Thượng Quan Ngưng, lấy tốc độ khiếp sợ kết hôn sinh con, như hôm nay đã quá viên mãn hạnh phúc, tảng đá trong lòng bà cũng đã buông xuống được.
Con gái bà qua đời sớm, để lại một đứa cháu trai duy nhất như vậy, bà nằm mơ cũng muốn cho cháu ngoại của mình những thứ tốt đẹp nhất!
Hiện tại cháu ngoại đã hạnh phúc thì bà lại bắt đầu nhọc lòng về cháu gái!
Năm nay đã hai mươi tám!
Lại không kết hôn, Mộc Thanh sao có thể vẫn luôn chờ nó?
Cho dù Mộc Thanh có nguyện ý chờ, chỉ sợ cái lão già Mộc gia kia lại tới tìm con bé tính sổ! Vùng vằng với cháu trai của Mộc Gia, lại không chịu kết hôn, đây là muốn tuyệt đường của Mộc gia về sau a!
Triệu An An lo lắng cho bệnh của mình không biết khi nào sẽ phát tác, lo lắng chậm trễ tương lai của Mộc Thanh. Nhưng mấu chốt là cô hiện tại không bệnh, bây giờ không thể bởi vì về sau sẽ phát bệnh, mà bỏ lỡ hạnh phúc.
Bà ngoại hận sắt không thành thép, sau lưng không biết ra bao nhiêu chủ ý, một lòng đều muốn đem cháu gái gả đến Mộc gia!
Nhưng Triệu An An cố chấp, cô đã hạ quyết tâm sự, ai có khuyên cũng vô dụng!
Bất quá, may mắn thay Triệu An An là bạn tbaan với Thượng Quan Ngưng, nên cô ấy liền tận hết sức lực giúp đỡ Triệu An An, lúc này chuyện này nếu có thể thành, Triệu An An không muón gả cũng phải gả!
Bà ngoại Triệu tưởng tượng đến cái này, trong lòng liền vui vẻ dị thường, trên mặt không tự giác nở nụ cười. Chờ khi bà ý thức được chính mình trong lúc vô tình bật cười, thì lại lập tức thay đổi một bộ mặt lạnh, tựa như rất không thích Triệu An An.
Triệu An An bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mao mao, cả người đều có chút rét run.
Cô cảm thấy, bà ngoại nhà mình vó vẻ không giống bình thường! Vừa rồi còn vẻ mặt khổ sở bi thương, trong nháy mắt liền lại cười tủm tỉm, chính là mới cười một giây đồng hồ, liền lại biến đổi sắc mặt!
Bà ngoại biến đổi sắc mặt với tốc độ cũng quá nhanh đi!
“Bà ngoại, bà không có việc gì đấy chứ?”
“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, con hy vọng ta có việc gì sao?!”
"Làm sao thế được! Con còn ngóng trông bà sống thêm 500 năm nũa,cơ, đến lúc đó liền phá được cái kỉ lục Guinness thế giới ghi lại!” Triệu An An lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay bà ngoại làm nũng.
Đương nhiên chiêu này đối với bà ngoại mọi ngày rất dùng được, ngưng hôm nay lại mất đi hiệu lực! Lão phu nhân căn bản không để ý tới việc cô làm nũng, còn nhanh đẩy cánh tay cô ra!
Triệu An An có chút buồn bực.
Cô là thật sự chịu không nổi cảnh cả ngày ngồi buồn ở nhà, trong nhà không có cái gì thú vị, mỗi ngày đều đối mặt với những đồ vật giống nhau, một chút mới mẻ cũng không có, ngoại trừ ngủ, cô thật sự không biết có thể làm gì.
Chẳng lẽ cô cả đời đều bị nhốt trong nhà như vậy?
Trừ khi bà ngoại không còn nữa thì cô mới có thể ra cửa tùy ý đi chơi, trời tối không trở lại cũng sẽ không có người quản cô.
Nhưng cô không muốn bà ngoại có việc, bà tốt nhất là có thể sống lâu trăm tuổi, sống lâu mấy năm!
Triệu An An như là một con chim bị nhốt trong ***g sắt, không thoát được, chỉ có thể nhìn bầu trời rộng lớn, hậm hực học máu.
Triệu lão thái thái bất động nhìn thoáng qua cháu ngoại, thấy cô thần sắc hậm hực, trong lòng hơi hơi có chút đắc ý.
Nhưng trên mặt bà không có lộ ra nửa phần, suy tư trong chốc lát, bà nội liền nhàn nhạt nói: “Nếu còn không chịu gả cho Mộc Thanh, vậy thì quên đi, ta về sau sẽ không bức con gả cho nó.”
Triệu An An bỗng chốc lập tức ngẩng đầu, đầy mặt kinh ngạc!
Đây là có chuyện gì, bà ngoại như thế nào sẽ đột nhiên không bức cô gả cho Mộc Thanh?
Trong lòng cô có hơi hơi nhẹ nhàng, nhưng mà càng nghĩ lại càng khó chịu.
“An An, bà ngoại hỏi lại còn lần cuối cùng, con rốt cuộc có muốn kết hôn cùng Mộc Thanh hay không?”
Lão thái thái biểu tình nghiêm túc, hiển nhiên là nghiêm túc.
Triệu An An tâm thần chấn động, khó chịu muốn ૮ɦếƭ!
Vì cái gì mà muốn bức cô làm loại lựa chọn này?!
Không phải hiện tại quan hệ của cô và Mộc Thanh khá tốt hay sao?
Triệu An An trong lòng chua xót, cô biết, chính mình quả thật có chút ích kỷ.
Cô vừa không muốn từ bỏ Mộc Thanh, nhưng lại không dám cùng cậu kết hôn, vì thế ngày nào cucng trong trạng thái treo.
Nhưng là không thể vẫn luôn duy trì loại trạng thái này!
Cô gần đây trong lòng rất loạn, cô kỳ thật nghĩ muốn bằng bất cứ giá nào, sông bên Mộc Thanh, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tươi cười sán lạn như ánh mặt trời của Mộc Thanh thì cô liền không tự giác mà muốn lùi bước.
Sau khi ở Anh quốc về, Mộc Thanh thổ lộ hào khí, rồi sớm đã không thấy bóng dáng.
Sau khi về, Mộc Thanh có thế nào cũng không dính đến cô! Trước kia cô đi đến chỗ nào, Mộc Thanh liền đi theo tới chỗ đó, có quẳng cũng quẳng không ra.
Chẳng lẽ Mộc Thanh hiện tại đã mất đi kiên nhẫn với cô sao?
Tưởng tượng đến có loại khả năng này, Triệu An An liền có một loại tê tâm liệt phế đau đớn.
Cô không thể chấp nhận được việc Mộc Thanh không yêu cô!
Nhưng chỉ khi Mộc Thanh không yêu cô, thì anh mới có thể nguyện ý rời đi, nguyện ý cùng người phụ nữ khác kết hôn, đây chẳng phải là điều cô vẫn luôn muốn sao?
Mộc Thanh ưu tú như vậy, đáng ra nên tìm một người vợ hiền hậu, khỏe mạnh, sống hạnh phúc cả đời.
Nhưng cô thật sự không bỏ được……
Triệu An An ngồi ở chỗ kia, hơi hơi cúi đầu, gắt gao cắn môi, trầm mặc.
Bà ngoại thấy cô trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu con không nói nguyện ý, thì chính là không muốn, như thế thì mai ta sẽ đi dêdn Mộc gia, con làm chậm trễ cuộc sống của Mộc Thanh mười mấy năm, ta đi nhận lỗi với Mộc Vấn Sinh, thuận tiện nói cho Mộc Thanh là nó hết hy vọng. Về sau không bao giờ cho phép nó và con có một chút ít tiếp xúc nào, cũng không cho phép nó lại đến Triệu gia.”
Triệu An An khiếp sợ ngẩng đầu.
Cô không nghĩ tới, bà ngoại thế nhưng làm tuyệt tình như vậy!
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không còn được gặp lại Mộc Thanh sao?!
Hóa ra muốn tách khỏi Mộc Thanh rất đơn giản, nhiều năm như vậy cô đều cùng Mộc Thanh dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, kỳ thật là bởi vì trong lòng cô căn bản là không bỏ xuống được?
“Con suy xét kỹ đi, ngày mai buổi sáng ta tới Mộc gia trước, nếu đổi chủ ý, thì tới nói cho ta, nếu không tới tìm ta, thì ta coi như con không muốn gả cho Mộc Thanh. Con không muốn gả cho nó, thì chúng ta cũng không thể lại tiếp tục chậm trễ hôn nhân cẳ đời của nó, buông bỏ để nó còn kết hôn, còn sinh con!"
Bà ngoại Triệu nói xong, liền đứng dậy từ trên sô pha, bước chân thong thả đi vào phòng ngủ của mình.
Bà cố ý đi rất chậm rất chậm, chính là muốn cho Triệu An An có thể đuổi theo, lớn tiếng hô lên tới “Con nguyện ý gả cho Mộc Thanh”.
Đáng tiếc, cho đến lúc cô trở lại phòng ngủ, Triệu An An cũng không có đi lại đây.
Bàn ngoại ở phòng ngủ bực không được, cái nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, tính tình thật là quật cường, mềm cứng không ăn!
Sao bà có thể nuôi lớn một đứa cháu như thế, một chút cũng không giống bà, cucng không giống mẹ Triệu Chiêu của nó! Nhưng thật ra cái tính tình kia có chút tương tự như cha nó!
Thẳng đến ngày hôm sau, bà ngoại Triệu muốn ra cửa, cũng không thấy Triệu An An tới tìm bà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc