Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 400

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Khuya này hôm sau, Cảnh Dật Thần lại nhận được điện thoại của Cảnh Dật Nhiên.
Lúc này Thượng Quan Ngưng không có ngủ, cô đang cho Cảnh Duệ 乃ú.
Cô thấy trên màn hình di động Cảnh Dật Thần hiện lên ba chữ “Cảnh Dật Nhiên”, lập tức nở nụ cười.
“Ôi, gần đây hắn rất chăm chỉ gọi cho anh đó!”
Giọng nói của cô rất mờ ám, giống như anh và Cảnh Dật Nhiên thật sự có cái gì đó doạ người, làm Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh không muốn gặp hắn, hắn cũng không muốn gặp anh, chắc là có chuyện gì đó quan trọng, nếu không hắn sẽ không tìm anh.”
Cảnh Dật Thần hôn lên hai má Thượng Quan Ngưng, nói câu “Anh đi xem thử” rồi lấy áo khoác đi ra ngoài.
Bốn mươi phút sau, trong xe Cảnh Dật Thần có bốn người.
Trong đó có một người rất buồn ngủ, tóc tai lộn xộn, quần áo cũng có nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là vừa chui khỏi ổ chăn.
Mộc Thanh ngáp một cái, bất mãn than thở: “Cảnh Dật Nhiên, thì ra mày chưa ૮ɦếƭ! Tao biết mà, sao côn trùng có hại lại ૮ɦếƭ dễ như vậy! Hay ghê, mạng mày cứng thật, người bình thường bị bắn vào đầu thì không ૮ɦếƭ cũng liệt nửa người, vậy mà mày rất bình thường, ông trời đúng là không công bằng.”
Thật ra trước đó Mộc Thanh đã biết chuyện Cảnh Dật Nhiên chưa ૮ɦếƭ, bây giờ hắn cố ý nói ra cho hợp với tình hình thôi.
Cảnh Dật Thần từng hỏi hắn, khi bị đạn bắn vào đầu thì còn khả năng sống sót hay không. Hắn cho Cảnh Dật Thần một đáp án chắc chắn, không nói cái khác, khi hắn trao đổi học tập ở bệnh viện nước ngoài, hắn từng thấy vài người bị bắn vào đầu nhưng mà vẫn có thể sống sót.
Mộc Thanh nghĩ, khi hắn nói ra những lời đó, chắc chắn Cảnh Dật Nhiên sẽ giơ chân mắng chửi, kết quả Cảnh Dật Nhiên chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, ngược lại không nói gì!
Đúng là ngạc nhiên!
Lúc đầu Mộc Thanh còn buồn ngủ nhưng nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên thành thật như vậy, hắn lập tức tỉnh táo cả người!
Hắn không ngừng cố gắng dùng lời nói ác độc chạm vào điểm mấu chốt của Cảnh Dật Nhiên: “Trời còn chưa sáng mà mày đã gọi tao đến rút máu cho mày, có phải có chuyện khó nói không! Giấc ngủ của bác sĩ rất quan trọng đó, mày có biết không? Lỡ như buổi tối tao ngủ không tốt, hôm sau rời giường không có tinh thần, lúc đầu muốn giải phẫu lấy đạn mà lấy lộn não ra ngoài, mày nói tao có gánh vác trách nhiệm chuyện này nổi không?”
“Mày rút máu làm gì? Thân thể nhỏ bé của mày, không cần truyền máu là tốt rồi, còn bày đặt rút máu!? Đừng nói với tao là mày thấy một viên đạn không đủ để Gi*t mày nên mày muốn rút hết máu mình biến mình thành thây khô chứ? Nói cho mày biết, tao là bác sĩ có y đức, tuyệt đối không làm chuyện này!”
Tuy Mộc Thanh nói sẽ không rút máu cho Cảnh Dật Nhiên nhưng ngón tay vẫn đặt lên cổ tay hắn, đương nhiên là đang bắt mạch để xem xét tình huống thân thể hắn.
A Hổ ngồi ở ghế lái, nghe thấy lời của Mộc Thanh thì rất muốn cười nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống.
Cảnh Dật Thần ở bên cạnh thì vẫn hờ hững như xưa, không có một chút áy náy nào về việc gọi Mộc Thanh đến vào nửa đêm khuya, về chuyện Cảnh Dật Nhiên phải rút máu, cũng là hắn đồng ý.
Cảnh Dật Nhiên vẫn không nói gì Mộc Thanh, lúc trước hắn rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn thấy Tiểu Lộc phải dựa vào bệnh viện Mộc thị và ông cụ Mộc, cho nên không cãi nhau với Mộc Thanh, huống chi, hôm nay hắn còn nhờ Mộc Thanh rút máu, sau này còn nhờ Mộc Thanh phẫu thuật lấy đạn ra, cho nên trước mắt Mộc Thanh là nhân vật quan trọng thứ hai sau Cảnh Dật Thần.
Đối đầu với Mộc Thanh – bác sĩ số một thế giới thì chính là làm khó dễ bản thân.
Thế nhưng Cảnh Dật Nhiên có thể vì Tiểu Lộc mà nhân nhượng, nhưng hắn sẽ không vì tính mạng bản thân ở trong tay Mộc Thanh mà nhân nhượng!
“Học Mộc kia, mày đừng có không biết xấu hổ như vậy! Bản công tử kêu mày tới là để mắt đến mày, tao vẫn chưa tính sổ chuyện lần trước mày châm cứu trên người tao, bây giờ mày kiêu ngạo như vậy, không sợ tao bắt Triệu An An nữa hả?! Hừ, nếu bắt nữa, tao sẽ không khách khí như thế đâu! Tốt nhất là mày nên ngoan ngoãn rút máu cho tao, bây giờ tao là người ૮ɦếƭ, không để tên mặt trắng như mày vào mắt đâu!”
Cảnh Dật Nhiên không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này liền làm Mộc Thanh tức giận.
“Mày... MN mày còn dám nói!? Mày nhốt An An nửa năm, tao gấp tìm muốn ૮ɦếƭ, bây giờ mày còn dám nói ra! Tao châm ૮ɦếƭ mày!”
Mộc Thanh nói xong liền lấy một ngân châm từ trên người, nhanh chóng châm vào lòng bàn tay Cảnh Dật Nhiên.
Trong xe lập tức vang lên tiếng thét đau đớn của Cảnh Dật Nhiên, ngay cả A Hổ quen với chém Gi*t cũng dựng tóc gáy.
Hắn lắc đầu, cảm thấy Cảnh Dật Nhiên đúng là thiếu đánh, đắc tội Mộc Thanh, hắn có thể sống tốt được hả?
Mộc Thanh chậm chạp rút châm, nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi liền cười rạng rỡ: “Đến đây, để bác sĩ rút máu cho mày, đừng sợ, tao sẽ không rút nhiều đâu, quá lắm thì làm mày không còn sức lực trợn mắt nữa mà thôi! Ngủ yên đi!”
Cảnh Dật Nhiên vẫn còn sợ sự đau đớn vừa rồi, sắc mặt hắn trắng bệch, nghe Mộc Thanh nói vậy lại càng trắng hơn.
Nhưng mà, hắn vậy mà áp chế tất cả tức giận và không cam lòng, nói rất thành thật: “Rút nhiều chút, có thể rút được bao nhiêu thì cứ rút bấy nhiêu.”
Động tác buộc garo của Mộc Thanh dừng lại, hắn quay đầu khó hiểu nhìn Cảnh Dật Nhiên, há hốc miệng đến nỗi có thể nhét được một cái trứng.
Sững sờ một lát lâu, hắn mới quay đầu nhìn Cảnh Dật Thần: “Hắn là ai vậy? Có phải em trai tốt của anh bị tráo đổi rồi không? Gần đây việc xuyên không rất lưu hành, không phải hắn là người khác xuyên tới chứ?”
Cảnh Dật Thần nhìn dáng vẻ khó tin của Mộc Thanh, cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Xem ra, không phải mình anh cảm thấy Cảnh Dật Nhiên thay đổi quá lớn, thậm chí giống như thay đổi thành một người khác.
Cảnh Dật Thần thản nhiên giải thích: “Rút đi, hắn rút máu cho Tiểu Lộc, hắn máu O, chắc là có thể dùng được.”
“Cho Tiểu Lộc?!”
Mộc Thanh càng thêm kinh ngạc!
Khi nào thì Cảnh Dật Nhiên trở nên tốt bụng như vậy? Hắn vậy mà nguyện ý hiến máu cho người khác?
Ngày mai mặt trời sẽ không mọc từ hướng Tây chứ?
Trời đã rất khuya rồi, đúng là cơ thể đang vị vây trong giai đoạn ngủ say, nhưng hắn lại không ngừng “kinh ngạc”, các tế bào trong cơ thể đều phấn khởi, như vậy không tốt đâu!
“Cảnh Dật Nhiên, mày doạ người như thế là đủ rồi! Lần này Tiểu Lộc lọc máu đủ rồi, ông nội tao đang bắt đầu làm bước kháng độc cuối cùng, không cần chút máu của mày đâu, mày xác định mình muốn hiến máu hả?”
“Tôi xác định! Cậu có thể đừng nói nhiều được hay không, hiện tại tôi không thể ở cùng các ngươi lâu lắm, nếu như bị người của Dương Mộc Yên phát hiện, về sau cô ta không tin tôi! Nhanh chóng lấy máu, lấy của tôi chứ có phải lấy của cậu đâu, chậm chạp lề mề, quả nhiên là tiểu bạch kiểm!”
Cảnh Dật Nhiên vết sẹo vừa liền đã quên đau, vừa mới bị Mộc Thanh châm một lần, lúc này lại bị hắn kích thích nhịn không được mắng chửi người.
Mộc Thanh bởi vì quá mức kinh ngạc, không rảnh cãi nhau với hắn ta, tính tình tốt hỏi hắn ta: “Cậu tốt với Tiểu Lộc như vậy, Tiểu Lộc biết không?”
Cảnh Dật Nhiên lửa giận đầy đầu, nghe vậy theo bản năng trả lời: “Cô ấy đương nhiên biết!”
“Từ khi nào cậu và Tiểu Lộc lại ở bên nhau? Giấu rất sâu nha!”
“Chúng tôi…… liên quan gì đến cậu! Cậu rốt cuộc có lấy máu hay không?!” Đôi mắt đào hoa của Cảnh Dật Nhiên như muốn phun ra lửa, người này sao lại nhiều chuyện như vậy, không hiểu còn hỏi tiếp!
Mộc Thanh kỳ thật chỉ thăm dò mối quan hệ của hắn ta với Tiểu Lộc một chút, không nghĩ tới Cảnh Dật Nhiên thế mà cam chịu!
Này cũng quá khó hiểu, Cảnh Dật Nhiên vậy mà lại có cảm giác với Tiểu Lộc!
Tiểu Lộc tuy rằng lớn lên rất xinh đẹp, nhưng cô chỉ đẹp thuần túy kiểu một đứa bé, mặt mày tinh xảo, ngây thơ đáng yêu, giống như 乃úp bê Tây Dương, tuyệt đại đa số đàn ông nhìn thấy cô, đều sẽ coi cô như một đứa bé, sẽ không coi cô như một người con gái! Hơn nữa, không phải kiểu người mà Cảnh Dật Nhiên thích!
“Chậc chậc chậc, không nghĩ tới, một người đào hoa như anh cũng có một ngày trở thành một người si tình! Còn vì người ta mà hiến máu, đây là muốn thay hình đổi dạng thành một người đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu!”
Cảnh Dật Nhiên thấy dáng vẻ của Mộc Thanh như nhìn thấy quỷ, nhìn chằm chằm hắn giống như không hề quen biết, tuy da mặt hắn ta dày nhưng cũng có chút ngượng ngùng!
Dựa theo tính cách trước kia của hắn ta, xác thật không có khả năng vì một người phụ nữ làm đến mức này. Hiện tại thoạt nhìn hắn ta như một người hãm sâu vào tình yêu không thể tự kiềm chế, giống như một tiểu tử lần đầu yêu đương vì phụ nữ mà làm hết tất cả!
Mộc Thanh lời nói buồn cười trêu chọc Cảnh Dật Nhiên một hồi, lời nói khó nghe cũng nói mấy lần, lúc này mới thần thanh khí sảng bắt đầu lấy máu của Cảnh Dật Nhiên.
Bởi vì trước khi hắn ta tới, Cảnh Dật Thần cũng đã nói qua hắn phải lấy máu của Cảnh Dật Nhiên, cho nên túi và ống tiêm đều đã được chuẩn bị, hơn nữa bởi vì biết là lấy máu của Cảnh Dật Nhiên, hắn lấy một chục túi 400cc trống không.
Rút máu cho Cảnh Dật Nhiên, cơ hội trả thù tốt như vậy, Mộc Thanh sao có thể bỏ qua!
Rất nhanh Mộc Thanh liền rút được 800cc máu.
Đến cái túi thứ ba hắn lại hơi do dự.
800cc máu đối với một người trưởng thành khỏe mạnh, trên cơ bản đã tới cực hạn, tiếp tục lấy nữa Cảnh Dật Nhiên sẽ bị hôn mê.
Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy thân thể có cảm giác vô lực rất nhỏ, cũng không cảm thấy mình có gì không ổn, thấy Mộc Thanh không tiếp tục, không khỏi trừng hắn: “Sao lại ngừng? Mau lấy a!”
Mộc Thanh khinh bỉ liếc hắn ta một cái, có lòng tốt nhắc nhở hắn ta: “Tôi lấy nữa anh sẽ mất mạng! Trong cơ thể anh có ít máu như vậy, dựa vào cân nặng của anh, lấy từng này anh sẽ chỉ cảm thấy có cảm giác suy yếu rất nhỏ, tiếp tục rút nữa cậu sẽ hôn mê!”
“Nhiều nhất có thể rút bao nhiêu?” Cảnh Dật Nhiên chưa từ bỏ ý định, hắn ta muốn cho Tiểu Lộc nhiều máu một chút, đêm qua hắn ta ôm Tiểu Lộc, trên người cô lạnh như vậy, làm trong lòng hắn ta thương tiếc vạn phần.
Mộc Thanh nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên giống như quái vật, một hồi lâu mới nói: “Người cậu chỉ hơn 1000cc thôi, lại rút thêm chút nữa cậu sẽ phải đi đâu thai! Chẳng qua nếu rút 1000cc cậu cũng chỉ ngất xỉu thôi, thật ra không ૮ɦếƭ được, nhưng mà sẽ khó chịu mấy ngày.”
Hắn đã nhìn ra, sau khi Cảnh Dật Thiên ૮ɦếƭ một lần, cả người đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, đối với Tiểu Lộc cũng thật lòng yêu thương đến tận xưởng tủy
“Không có việc gì, cậu cứ rút số lượng lớn nhất!” Cảnh Dật Nhiên không thèm để ý đến cơ thể mình, chỉ cần có thể cho Tiểu Lộc nhiều máu một chút, hắn khó chịu một chút thì tính cái gì.
Mộc Thanh cảm thấy Cảnh Dật Nhiên đã bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, hắn không dám quyết định, quay đầu nhìn về phía Cảnh Dật Thần, muốn nghe theo hắn.
Cảnh Dật Thần còn chưa mở miệng, Cảnh Dật Nhiên lập tức không vui, tức giận nói: “Họ Mộc, lấy máu của tôi, cậu nhìn hắn làm gì!”
Mộc Thanh lười phản ứng hắn ta, hắn cũng muốn trực tiếp rút cạn máu của Cảnh Dật Nhiên, nhưng Cảnh Dật Thần khẳng định sẽ không đồng ý, Cảnh Dật Nhiên bây giờ còn có giá trị không thể ૮ɦếƭ được.
Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua Cảnh Dật Nhiên vẫn khỏe như rồng như hổ, mở miệng nói: “Rút đi, rút đến khi hắn không thể nói chuyện mới thôi.”
Mộc Thanh cực kì đồng ý với Cảnh Dật Thần, hắn cảm thấy Cảnh Dật Thần trước sau như một đen tối lạnh lùng, đem Cảnh Dật Nhiên rút máu đến không thể nói chuyện, thật làm người cảm thấy thoải mái!
Được tin chính xác, Mộc Thanh tiếp tục rút máu cho Cảnh Dật Nhiên.
Chờ đến khi hắn rút được 1200cc máu, Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc nói không ra lời, mặt tái nhợt nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Được, rút hơi nhiều rồi!
Mộc Thanh bất đắc dĩ truyền lại cho Cảnh Dật Nhiên 200cc máu, nhưng hắn ta vẫn chưa tỉnh lại.
Cảnh Dật Nhiên bởi vì mất máu quá nhiều mà lâm vào hôn mê, Mộc Thanh bỗng nhiên cảm thấy hắn ta cũng không khiến người khác chán ghét như vậy.
Người này thật là đồ ngốc, sau khi coi trọng Tiểu Lộc, liền liều mạng tốt với cô, không thèm để ý mạng của mình.
Loại cảm giác này, Mộc Thanh có thể lý giải.
Nếu Triệu An An có một ngày cần máu, hắn cũng sẽ không chút do dự đem máu của mình cho cô.
“A Hổ, nói Lý Phi Đao đưa Cảnh Dật Nhiên trở về, chú ý đừng để người khác phát hiện.”
“Vâng, thiếu gia!”
Đêm khuya Tiểu Lộc thấy Cảnh Dật Nhiên hôn mê bị đưa trở về, không khỏi nhíu mày: “Hắn làm sao vậy?”
Vốn dĩ Lý Phi Đao muốn đem Cảnh Dật Nhiên trực tiếp ôm vào phòng ngủ, Cảnh Dật Nhiên nặng như vậy, tiểu cô nương như Tiểu Lộc khẳng định không ôm được.
Không nghĩ tới, Tiểu Lộc nhẹ nhàng liền nhận lấy Cảnh Dật Nhiên, thoạt nhìn còn nhẹ nhàng hơn hắn!
Lý Phi Đao chưa từng gặp người nào có sức lực lớn hơn hắn, không khỏi liếc mắt đánh giá Tiểu Lộc một cái, nhưng mà hắn nhìn thế nào cũng không thấy Tiểu Lộc có chỗ nào đặc biệt.
“Hôm nay hắn tìm thiếu ra chúng tôi nhờ lấy máu, rút rất nhiều máu, cho nên ngất rồi. Bác sĩ Mộc nói hắn không có việc gì, nghỉ ngơi mấy ngày, ăn nhiều đồ bổ thì được rồi.”
Lý Phi Đao đem lời A Hổ dặn dò, toàn bộ nói lại cho Tiểu Lộc nghe.
“Lấy máu?” Tiểu Lộc hơi có chút kinh ngạc, “Lấy máu làm gì?”
“Vì giúp một cái tên là Tiểu Lộc thay máu.”
Lý Phi Đao cảm thấy, người trước mắt này thoạt nhìn sức lực rất lớn hẳn là Tiểu Lộc, nhưng hắn không hỏi, chỉ là lời A Hổ dặn dò nói ra rồi rời đi.
Tiểu Lộc đứng ở nơi đó, bế Cảnh Dật Nhiên cao hơn cô rất nhiều, vẻ mặt hoảng hốt.
Thật lâu sau, cô mới cúi đầu nhìn người đàn ông đẹp trai khuôn mặt tái nhợt trong иgự¢, nhẹ nhàng thở dài: “Thật khờ, tôi muốn máu của anh để làm gì
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc