Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 399

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, trên người của bản thân giống như đang phát hỏa, miệng đắng lưỡi khô, rất muốn uống nước!
Trên thực tế, hắn cũng làm như vậy, bò dậy uống một cốc nước đá lớn!
Chính là, uống xong một chút tác dụng cũng không có!
Hắn vẫn miệng đắng lưỡi khô như cũ!
Hắn lại lần nữa ôm thân thể mềm mại nhỏ xinh của Tiểu Lộc, bộ vị mà hắn luôn lấy lòng tự hào giờ đang càng thêm kiên quyết!
Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt tinh xảo giống một con Pu'p bê tây dương của Tiểu Lộc có phiếm chuat ánh sáng, lông mi thật dài, chóp mũi tú khí đĩnh kiều, đôi môi đỏ đáng yêu, chiếc cằm tinh xảo, tất cả điều này đều tản ra sự dụ hoặc trí mạng!
Cảnh Dật Nhiên trong lòng mặc niệm, đây không phải kiểu mà mình thích, không phải kiểu mà mình thích, không đúng không đúng không phải!
Ở trong quá khứ ba mươi năm, kiểu phụ nữ này quả thật không phải là hình mẫu mà hắn thích.
Chỉ là hiện tại, hắn không xác định, cho nên mới vẫn luôn áp chế tâm lý rồi nói chính mình không thích.
Nhưng mà có áp chế tâm lý đều không có tác dụng, hắn dù cho nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khối thân thể tốt đẹp kia gắt gao dán bên người!
Tiểu Lộc chân gắt gao dựa vào trên đù* hắn,,cánh tay của cô ôm eo hắn, cái bụng nhỏ của cô áp sát bụng nhỏ của hắn, ngay cả *** của cô cũng gắt gao dán sát hắn!
Nha đầu này rốt cuộc vì cái gì mà không thấy ngại như vậy, dám muốn cùng hắn chặt chẽ ở bên nhau như vâjy! Quá không rụt rè! Quá kỳ cục!
Đây không phải là muốn hắn ૮ɦếƭ sao?!
Càng ૮ɦếƭ chính là, Tiểu Lộc vừa nhấc chân, đù* liền ***ng chạm tới chỗ đang mạnh mẽ của hắn, chọc hắn hơi kém chút là mất đi sự khống chế mà đem Tiểu Lộc tử hình tại chỗ!
Hắn gian nan áp chế con quỷ trong lòng, Tiểu Lộc lại mở to mắt, duỗi tay nắm rồi sờ mạch đập trên cô tay hắn, có chuat kỳ quái nhìn hắn nói: “Anh sao lại thế này? Nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, tim đập gia tốc, hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ lên. Phát sốt sao?”
Cảnh Dật Nhiên hơi kém chút nữa thì bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ!
Hắn không phải phát sốt, là phát hỏa!
Một người đàn ông Cấm d** một năm, gặp một người phụ nữ không có chút hứng thú hay kinh nghiệm gì ở dưới người, hậu quả sẽ là gì?
Là nghẹn khuất mà ૮ɦếƭ!
Cảnh Dật Nhiên nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, một phen nắm lấy cằm Tiểu Lộc, cúi đầu hôn lên.
Hắn hôn kinh nghiệm phong phú, trong nhát mắt liền thành công đoạt đấy chiếm lấy bờ môi ngọt ngào của Tiểu Lộc, điên cuồng hôn môi chiếm lấy.
Hắn hôn cánh môi cô thật mạnh, dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô, thâm nhập vào miệng cô, *** *** *** đinh hương của cô.
Tiểu Lộc bị hắn hoàn toàn hôn!
Đây là có chuyện gì, cô vừa mới nói cái gì? Mà fẫn tới việc Cảnh Dật Nhiên điên cuồng như vậy! Đây là hôn hay là cắn? Môi sắp bị hắn cắn cho xuất huyết rồi!
Cô đã thấy nhiều người hôn môi, nhưng giờ tự trải nghiệm lại cảm thấy cũng không quá tốt đẹp.
Không biết hôn bao lâu, hơi thở của Cảnh Dật Nhiên đã hoàn toàn trở nên rối loạn, hô hấp càng thêm nghiêm trọng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.
Nhưng là, hắn đối với người phụ nữ chính mình một lòng muốn bảo vệ, rất là sĩ diện, hắn muốn thỏa mãn nhu cầu của bản thân nhưng đồng thời vẫn phải chiếu cố đến cảm thụ của đối phương.
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Lộc, ôn nhu hỏi cô: “Thích anh hôn em không? Có cảm thấy rất thoải mái hay không?”
Tiểu Lộc ngốc ngốc nhìn Cảnh Dật Nhiên đang có biểu hiện không giống bình thường, bật thốt lên nói: “Không thích! Không thoải mái!”
Sắc mặt Cảnh Dật Nhiên lập tức đen xuống.
Thế mà nói không thích?!
Kỹ thuật hôn của hắn tốt như vậy, còn chưa có người phụ nữ nào dám nói không thích!
Hắn nhắm ngay hai cánh môi của cô bị hắn hôn hơi hơi sưng đỏ kia, lại thật mạnh hôn lên, hơn nữa lại,nhẹ nhàng gặm cắn, nghe được thanh âm hừ nhẹ của Tiểu Lộc rồi lúc sau mới vừa lòng ngừng lại.
“Không quan hệ, em trước kia chưa từng hôn môi qua, không thích cũng bình thường, rất nhanh sẽ thích thôi, thích rồi sẽ cảm thấy thoải mái. Chúng ta có rất nhiều thời gian, anh cũng có rất nhiều kinh nghiệm, anh dạy cho em là được.”
Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên cảm thấy, Tiểu Lộc không có kinh nghiệm về chuyện nam nữ cũng không phải là chuyện cấu gì, ít nhất cũng chứng minh, cả đời này cô chỉ có một người đàn ông là hắn, không còn có ai khác!
Hắn nỗ lực khắc chế sự khát vọng mãnh liệt trong nội tâm của chính mình, dùng bàn tay vuốt ve cái lưng bóng loáng của Tiểu Lộc.
Hắn thề, đời này hắn chưa từng khắc chế quá như vậy!
Hắn rõ ràng rất muốn, nhưng lại không muốn chiếm tiện nghi của Tiểu Lộc.
Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên vuôat ve phía sau lưng, cô cảm thấy rất thoải mái, không tự chủ lại dựa vào ***g *** hắn.
Cô nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Trên người của anh nóng hầm hập, rật thoải mái.”
Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức lộ ra sự tươi cười vừa lòng tươi cười, nha đầu này cũng không xem như hoàn toàn không coa phản ứng!
Khóe môi hắn giơ lên, thấp giọng nói bên tai cô: “Trên người của em lạnh lạnh, mùa hè ôm cũng rất thoải mái.”
Nói xong câu đó, Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên ý thức được, thân thể Tiểu Lộc quả thật rất lạnh, hơn nữa tháng sáu cô lại rất thích ôm cái nguồn nhiệt như hắn, còn nói là rất thoải mái!
Cảnh Dật Nhiên ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
“Trên người của em sao lại lạnh như vậy?”
Tiểu Lộc cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Bởi vì gen của em bị virus cải tạo qua, nhiệt độ cơ thể so với người bình thường rất thấp, hơn nữa hiện tại lại đến lúc virus bùng nổ kịch liệt nhất, cho nên nhiệt độ cơ thể càng thấp nên thân thể lạnh hơn.”
Cảnh Dật Nhiên ngập đầy ***, nhưng ngay tức khắc đều tiêu tán.
Hắn rốt cuộc biết, Tiểu Lộc vì cái gì mà lại gắt gao đem thân thể dán sát vào thân thể hắn.
Hóa ra là cô sợ lạnh!
Hắn ôm chặt Tiểu Lộc, muốn đem độ ấm của cơ thể mình truyền hết lại cho cô.
Giọng nói lắn có hơi hơi khàn khàn hỏi: “Anh nghe Cảnh Dật Thần nói, cách nửa năm em lại phải đổi máu một lần?”
Tiểu Lộc bị hắn ôm lấy, cảm thấy cả người đều rất thoải mái, nhẹ giọng trả lời nói: "Đúng vậy, cuối tuần phải thay máu lại lần nữa.”
“Không đổi máu sẽ có hậu quả gì?”
“Thân thể tôi sẽ không chống cự được sự ăn mòn và cắn nuốt của virus, tế bào hoạt tính sẽ nhanh giảm xuống, đại khái là chỉ trong nửa năm sẽ tử vong.”
Giọng nói cô rất bình đạm, hiển nhiên đã sớm tiếp thu sự thật này, cũng không có bởi vì tử vong mà cảm thấy sợ hãi.
Chính là Cảnh Dật Nhiên lại đau lòng lợi hại.
Hắn đem Tiểu Lộc vòng ôm ở trong ***g *** của mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi và cái trán xinh đẹp trắng nõn của cô, thanh âm rầu rĩ hỏi: “Tôi đã hỏi qua Cảnh Dật Thần, máu em đổi không phải máu bình thường, loại máu đó phải trải qua sự tinh luyện chuyên môn để xử lý và có khả năng kháng virut, nếu không máu sẽ rất nhanh lại bị virt ăn mòn. Hắn nói, loại máu này toàn thế giới chỉ có vài người có thể tinh luyện, giá cả đắt đỏ.”
Trên thực tế, ở trong nước, loại này máu chỉ có duy nhất Mộc Vấn Sinh có thể tinh luyện, hơn nữa làm thành kháng thể để xử lý virus, hơn nữa yêu cầu mộtl ượng máu lớn, bệnh viện Mộc thị tiêu tốn rất nhiều chi phí tinh lực và tiền tài, thu thập máu, và một nửa số máu đấy được dùng để cung cấp lại cho Tiểu Lộc.
“Nếu chúng ta không trở lại, em không được thay máu thì làm sao bây giờ? Em là muốn ૮ɦếƭ sao?"
Ngoại trừ bệnh viện Mộc thị, không bệnh viện nào có đủ khả năng cung cấp huyết tương và huyết cầu cho Tiểu Lộc.
Bệnh viện cần có lượng máu đủ lớn, kỹ thuật viên có tay nghề và số lượng lớn tiền tài, những điều kiện đó, không có khả năng đạt được ở nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn.
Thế nhưng tình huống của Tiểu Lộc vô cùng cấp bách.
Cảnh Dật Nhiên ôm Tiểu Lộc, hốc mắt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Đứa ngốc, anh không đáng giá cho em bán mạng như thế. Lần sau phải nhớ, mặc kệ là chuyện gì, đều phải để ý đến bản thân trước, anh muốn em sống!”
Thật ra trong lòng Cảnh Dật Nhiên hiểu rõ, Tiểu Lộc vì anh, mới không để ý đến tính mạng bản thân.
Nếu cô nguyện ý quên anh, một mình ở A thị, cầu xin Cảnh Trung Tu giúp đỡ, Cảnh Trung Tu sẽ nhìn mặt mũi chú cô mà giúp đỡ cô, dù sao ông cũng đã thu nhận Tiểu Lộc nhiều năm như vậy, ngay cả máu cũng chuẩn bị đầy đủ, có thể cứu Tiểu Lộc, Cảnh Trung Tu sẽ không keo kiệt.
Anh thật sự không biết là, bản thân lại đáng giá cho Tiểu Lộc trả giá như vậy.
Đời này của anh, chưa một ai đối xử tốt với anh như vậy, anh là Cảnh nhị thiếu gia, nhưng thật ra cũng chỉ là con riêng, mẹ không lên mặt bàn, cha thì ghét bỏ anh xui xẻo, chẳng thèm quan tâm đến anh, người khác đều nhìn sắc mặt Cảnh Trung Tu, đương nhiên sẽ không thật sự kính trọng anh.
Trước kia, anh hận bọn họ muốn ૮ɦếƭ, hận không thể bước đến đỉnh cao, để bọn họ ngước nhìn, xem anh lợi hại thế nào!
Chính là bây giờ, đột nhiên Cảnh Dật Nhiên không còn hận nữa.
Bởi vì anh được sưởi ấm, được người ta bảo vệ bằng cả mạng sống, anh không cần những người khác, anh chỉ cần Tiểu Lộc.
Đối với tình cảm, Tiểu Lộc có chút ngốc nghếch, nhưng mà cô lại có thể cảm nhận được Cảnh Dật Nhiên đang cảm động.
Cô nói: “Lúc đầu em cho rằng, anh sẽ ૮ɦếƭ, mà nếu anh ૮ɦếƭ thì em sống cũng không còn ý nghĩa gì, cho nên em không để ý nhiều như vậy.”
Anh ૮ɦếƭ, cô sống cũng không còn ý nghĩa gì sao?
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên chua chát.
Bây giờ anh rất hối hận, hối hận mình đã lợi dụng Tiểu Lộc. Bình thường tính tình Tiểu Lộc rất lạnh lùng, vậy mà anh không biết, tình cảm của Tiểu Lộc dành cho anh đã lớn đến thế, nếu anh biết, anh nhất định sẽ không làm thế với cô.
Suýt nữa thì anh hại ૮ɦếƭ mình, suýt nữa lại hại ૮ɦếƭ Tiểu Lộc!
“Sau đó anh tỉnh lại, nhưng em tìm bác sĩ cho anh thì bọn họ đều nói tình huống của anh chỉ sống được một năm rưỡi nữa, nếu không giữ được viên đạn, anh sẽ biến thành người thực vật. Em đã nghĩ đến khi nào anh không chịu được nữa, em sẽ bắn anh ૮ɦếƭ, sau đó bắn mình, hai chúng ta đều ૮ɦếƭ, vậy rất tốt. Dù sao, em cũng chán ghét mầm độc trong cơ thể mình, em ૮ɦếƭ, chúng nó cũng ૮ɦếƭ theo.”
Cảnh Dật Nhiên chưa từng nhìn thấy ai không cần đến mạng sống của mình như thế!
“Hai chúng ta đều không ૮ɦếƭ, anh không ૮ɦếƭ, em cũng không được ૮ɦếƭ. Cảnh Dật Thần nói, Mộc Thanh làm giải phẫu có xác suất thành công hơn 90%, khả năng anh ૮ɦếƭ rất thấp.”
Anh nói lời Cảnh Dật Thần đã nói cho Tiểu Lộc nghe.
Trong lòng Cảnh Dật Thần có chút cảm khái, anh không ngờ, sẽ có một ngày anh lại cần lời nói của Cảnh Dật Thần như thế, hơn nữa còn rất vui vẻ chia sẻ với Tiểu Lộc.
Sao lại thế này! Rõ ràng đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là Cảnh Dật Thần, là Cảnh Dật Thần bắn vào đầu anh!
Ngược lại bây giờ anh lại cảm kích Cảnh Dật Thần!
“Ừ, như vậy rất tốt. Bác sĩ Mộc gia rất giỏi, Mộc Thanh cũng thế.” Tiểu Lộc thản nhiên mở miệng, cô rất tin tưởng Mộc gia.
Cảnh Dật Nhiên cảm nhận được Tiểu Lộc thở phào nhẹ nhõm, anh có chút thổn thức, duyên phận đúng là kỳ diệu, đối với Cảnh Trung Tu đã che chở cho cô nhiều năm, cô rất cảm kích, đối với Thượng Quan Ngưng xem cô như em gái, cô rất thân thiết, chỉ có anh, cô mới có tình.
“Anh không ૮ɦếƭ, em cũng sẽ sống, đúng không?”
“Đương nhiên là anh không ૮ɦếƭ thì em cũng phải sống rồi, nếu không thì ai bảo vệ anh?”
Cảnh Dật Nhiên lập tức nở nụ cười, lời này, làm cho người nghe lập tức biết cô là một nữ hán tử!
Thế nhưng Tiểu Lộc nói rất đương nhiên, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn Cảnh Dật Nhiên rất nhiều, cho nên không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Cảnh Dật Nhiên cũng không tranh cãi với cô.
Trước kia, có lẽ Tiểu Lộc từng âm thầm bảo vệ anh rất nhiều lần, chẳng qua là thực lực của anh và Tiểu Lộc kém nhau quá xa, cho nên anh không nhận ra, nhưng anh vẫn cảm nhận được vài thứ, khi anh bị thương đến suýt ૮ɦếƭ, Tiểu Lộc luôn làm bạn bên giường anh vào mỗi đêm khuya.
Bây giờ nghĩ đến, Cảnh Dật Nhiên chỉ còn cảm thấy hạnh phúc thản nhiên.
Bây giờ anh cũng có thể dùng sức lực của mình, bảo vệ Tiểu Lộc! Anh là đàn ong, sẽ không để người phụ nữ của mình che mưa chắn gió cho mình, anh sẽ che mưa chắn gió cho Tiểu Lộc!
“Ngủ đi, người anh rất ấm, sau này có thể làm lò sưởi cho em, cho dù có lạnh hơn nữa thì ôm anh cũng sẽ thoải mái.”
Cảnh Dật Nhiên nói xong liền ôn nhu đắp chăn cho Tiểu Lộc, sau đó thay đổi tư thế một chút để cô nằm thoải mái trong *** mình.
Anh chưa từng đối xử tốt với ai như thế đâu!
Lúc đầu anh không phải là người cẩn thận, nhưng mà bây giờ lại ngày càng cẩn thận. Bởi vì Tiểu Lộc này, thần kinh lớn hơn anh rất nhiều, cho nên trong lúc không hề hay biết, anh đã trở nên rất cẩn thận.
Nếu là trước kia, Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy một người đàn ông cẩn thận như thế, quan tâm cô gái của mình ở trong chăn đã kín chưa, chắc chắn anh sẽ mắng nười đó lề mề.
Nhưng mà hiện tại, anh làm việc này, nhưng lại không cảm thấy có gì không ổn.
Thậm chí anh còn để ý đến kinh nguyệt của Tiểu Lộc, giúp cô chuẩn bị đồ dùng riêng tư.
Bởi vì trong thân thể cô có hai linh hồn, đều không để ý đến ngày kinh nguyệt của mình, kinh nguyệt tháng trước của cô cách đây mười ngày, nhưng cô lại không biết, kết quả là nhuộm đỏ chăn nệm.
Tiểu Lộc cũng không chuẩn bị băng vệ sinh, vẫn là Cảnh Dật Nhiên đi mua dùm cô.
Có thể làm việc cho Tiểu Lộc, lo lắng những chuyện cô không để ý, điều này làm Cảnh Dật Nhiên có cảm giác thành tựu, cũng rất thoả mãn.
Anh chưa từng biết mình là người dễ thoả mãn như vậy.
Thì ra, trước kia anh là người có dã tâm như vậy, dã tâm đến nỗi xem nhẹ những thứ tốt đẹp bên người. Tiểu Lộc nói anh chưa từng sống vì bản thân, khi đó anh còn không tin, bây giờ nghĩ đến, đúng là lời thật thì khó nghe, trước kia anh đúng là không sống cho mình!
Anh luôn muốn trở nên giỏi giang hơn Cảnh Dật Thần, muốn đánh bại Cảnh Dật Thần.
Nhưng mà, cho dù anh có thể đứng trên đỉnh cao thế giới thì sao? Anh vẫn là kẻ không được thương yêu, là một người đáng thương.
Nhưng nếu bên cạnh có người làm bạn, hai người sưởi ấm cho nhau, thì cho dù đang ở âm tào địa phủ, đi đến hoàng tuyền, hình như cũng là chuyện rất sung sướng.
Tiểu Lộc nằm trong lòng Cảnh Dật Nhiên, rất nhanh đã ngủ mất.
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô, lại hạ quyết định trong lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc