Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 394

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cô ôm dùng sức hơi quá, làm cho cảnh Dật Nhiên có chút không thở nổi.
Cảnh Dật Nhiên vừa mới bị Cảnh Dật Thần đạp lên lòng bàn chân, cái cảm giác khuất nhục này đều trở thành hư không, ngả ngớn nở nụ cười: “Mới mấy giờ không gặp, liền nhớ anh như vậy? Xem ra mị lực của anh vẫn không hề giảm, loli hay sát thủ cũng vẫn yêu!”
Ý anh là, hai nhân cách của Tiêu Lộc đều thích anh.
Tiểu Lộc không có phản bác, cũng không có buông ra tay, cứ mãi ôm eo hắn như.
Một lát sau, Tiểu Lộc mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cảnh Dật Nhiên xoay người, một tay đem Tiểu Lộc bế lên.
Dáng người cô nhỏ xinh, so với thân hình cao lớn của hắn tạo ra một hình ảnh tương phản, thế cho nên khi bị Cảnh Dật Nhiên bế lên, hai chân cô cách mặt đất, cả người đều chôn ở trong ***g *** Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên một tay ôm lấy cái eo mềm dẻo của cô, một tay nâng bờ ௱ô** nhỏ co dãn của cô, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn đều tràn ngập vẻ kinh diễm: “Có phải quá qua loa không? Anh muốn thực thế một chút! Ví dụ như một nụ hôn kiểu pháp."
Tiểu Lộc trước kia chưa bao giờ có cảm giác đặp biệt gì với người khác, trong mặt cô thì mọi người lớn lên thật giôang nhua, không phân chia xấu đẹp, đều đơn giản là có một cái mũi và hai con mắt, đến nỗi mắt một mí hay là hai mí, mũi cao hay mũi tẹt, cô vẫn coi như khó coi, dùng cách thực tế mà nói chính là đôi mắt thẩm mỹ của Tiểu Lộc có vấn đề!
Nhưng hiện tại, cô nhìn mặt Cảnh Dật Nhiên lại cảm thấy rất đẹp
Hắn ta có một cái trán trơn bóng rất rộng, lông mi rất dài, đôi mắt hơi hơi có chút hẹp dài, là đôi mặt đào hoa tiêu chuẩn nhất, mũi cao, cánh môi hồng nhuận, khóe môi khẽ nhếch, hơn nữa làn da hắn trắng nõ giống như nước, làm cả người hắn đều hoàn mỹ như là người đàn ông trong manga anime.
Hắn đẹp giống như yêu nghiệt, chỉ nhìn mặt một cách đơn thuần, rất khó phân biệt nam nữ, bộ dáng hắn không giống Cảnh Trung Tu, nhưng lại giống Chương Dung tám phần, mà Chương Dung lại chính là một mỹ nhân tuyệt mỹ, khi bà còn trẻ đã từng có rất nhiều nam nhân theo đuổi, chỉ là ánh mắt bà quá cao, cảm thấy chỉ có người đàn ông có gia thế, tướng mạo và năng lực xuất sắc như Cảnh Trung Tu mới cứng đôi với mình.
Nhưng là cả người hắn cũng tuyệt đối không có một tia âm nhu, hắn mỹ lệ đến thần hồn điên đảo, nhiều say mê, có người sẽ nghĩ hắn là nữ.
Hắn có câu nói nói không đủ chuẩn xác, hắn không phải chỉ loli và thục nữ đều yêu hắn, mà là hắn là đàn ông *** trái tim phụ nữ!
Tiểu Lộc nhìn trong chốc lát, không khỏi vươn tay tới vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Cảnh Dật Nhiên, nhẹ giọng nói: “Anh thật xinh đẹp.”
Cảnh Dật Nhiên vừa nghe được lời cô nói, sắc mặt lập tức đen thui.
Hắn khiêu khích rõ ràng như thế, Tiểu Lộc lại không hiểu.
Lại còn nói hắn thật xinh đẹp!
Cái từ xinh đẹp này là từ dùng để hònh dung người đàn ông hay sao?
Tiểu Lộc quả nhiên chính là khắc tinh loén nhất đời hắn!
Còn tưởng có thể chiếm được chút tiện nghi của cô, kết quả nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, miệng của hắn lại không thể khép được.
Bất quá Cảnh Dật Nhiên biết, Tiểu Lộc đối với việc tình yêu nam nữ quả thật là rất trì độn, không chỉ có tình yêu nam nữ, thường là đề cập đến tình yêu nam nữa, thân tình cũng được mà gữu nghị cũng được, cô quả thật rất trì độn.
Việc này có lẽ là bở vì cô đã phải chịu một thương tổn rất lớn, có lẽ là bởi vì virut ở trong cơ thể cô làm cho cảm tình của cô có phần trì trệ.
Mặc kệ là loại tình hình nào, thì việc này đều không phải điều Cảnh Dật Nhiên muốn nhìn đến.
Một người, cả đời chỉ có thể gặp được một người nguyện ý không màng tất cả để đi theo chính mình.
Đại đa số người đều có rất nhiều rất nhiều băn khoăn, nữ nhân luôn sẽ lo lắng là đàn ông có thay lòng đổi dạ hay không, có thể biến thành người nghèo hay không.
Đương nhiên, hắn cũng là một người đàn ông dễ dàng thay lòng đổi dạ, phụ nữ qua tay hắn xếp quanh thành phố A phải được ba vòng, hắn quả thật cũng qua một đêm liền biến thành một kẻ ngèo hèn.
Chỉ còn có Tiểu Lộc ở bên người, thì mới có thể biết rõ mình tâm ý của chính mình, và tâm ý của cô!
Lòng Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên trở nên có chút mềm mại, bị Tiểu Lộc nói mình “Xinh đẹp” hắn cũng không so đo, hắn đem cô đẩy xuống mặt đất, duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, sau đó ngồi xổm xuống trước người cô.
“Đi lên, anh cõng em.”
Tiểu Lộc ngẩn người, tư duy và phản ứng của cô luôn luôn nhanh nhẹn nhưng gần đây luôn xảy ra chút vấn đề, vì Cảnh Dật Nhiên có Quá nhiều hành vi cô chưa từng gặp qua, cho nên nó đã vượt qua cách lý giải của cô.
Chưa từng có người cõng cô.
Trước nay đều là cô cõng người khác, bởi vì cô có sức lực rất lớn, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy cô cõng người khác là theo lẽ thường tình.
Chính cô cũng cho là như vậy, cô chưa bao giờ yêu cầu người phác phải cõng mình.
Bởi vì từ lúc cô sinh ra đã được tiêm vào gien virut cải tạo, nên có thể là một người có thể năng mạnh nhất thế giới, mấy đấu sĩ quyền anh cao thủ chưa chắc đã là đối thủ của cô.
Xếp hạng đệ nhâdt sát thủ toàn cầu “Sát thần”, là một người Mexico, hắn sở dĩ xếp trước Tiểu Lộc, đều không phải là vì hắn có thực lực cao hơn Tiểu Lộc, mà là bởi vì hắn rất thích giết chóc, số người giết gấp mất chục lần Tiểu Lộc, hơn nữa sai lầm lại rất là ít, cho nên hắn mới có thể bị cho rằng nguy hiểm hơn Tiểu Lộc nên được xếp hạng càng cao.
Cô quá cường hãn, cô không hiểu cách để làm một người phụ nữ nhỏ bé dựa vào đàn ông.
Cảnh Dật Nhiên ngồi xổm xuống một hồi lâu đều không thấy phía sau có động tĩnh gì, vừa quay đầu liền thấy, Tiểu Lộc ánh mắt mê mang ngốc ngốc đứng ở nơi đó, thoạt nhìn rất đáng yêu, làm cho trong lòng Cảnh Dật Nhiên ngứa ngáy như bị mèo cào, lại còn mang theo từng đoqjt đau đớn.
Hắn đứng lên, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lộc: “Không có người cõng em bao giờ sao?”
Tiểu Lộc không biết hắn là có ý tứ gì, chỉ là theo bản năng lắc đầu.
Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên cười: “Cũng vừa lúc, anh cũng chưa từng cõng qua người khác, đây là lần đầu tiên, chúng ta huề nhau.”
“Có thích anh ôm em hay không?”
“A?!”
Tiểu Lộc đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đây là cái vấn đề gì! Đề tài này chuyển biến quá nhanh đi!
Cảnh Dật Nhiên vươn Ng'n t thon dài, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo hoàn mỹ của Tiểu Lộc, thấp giọng nói bên tai cô: “Trả lời anh, em có thích hay không?”
Cảnh Dật Nhiên có lẽ là gần đây vẫn luôn liên tục phát sốt nhẹ, cho nên Ng'n t càng thêm nóng rực, làm cho lòng Tiểu Lộc nhảy dựng.
Cô nghĩ, có lẽ là thích đi?
Bởi vì cô không bài xích.
Cô do dự trong chốc lát, gật gật đầu nói: “Rất thoải mái.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cảnh Dật Nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn, hàm răng hắn vừa trắng vừa chỉnh tề, ở dưới ánh trăng như một cái vỏ sò xinh đẹp sâu trong đáy biển, rất đẹp.
Hắn hành sự tuy rằng không từ thủ đoạn, và cũng chưa bao giờ có trách nhiệm đối với phụ nữ, nhưng bề ngoài của anh là tốt nhất, so với anh trai cùng cha khác mẹ như Cảnh Dật Thần cũng không phân cao thấp, chẳng qua là phong cách hai người hoàn toàn bất đồng mà thôi.
“Nếu em cũng cảm thấy thoải mái, kia…… Bảo bối, chúng ta yêu nhau đi!”
Cho dù Tiểu Lộc không hiểu chuyện tình cảm, cô cũng biết tình yêu là gì.
Tuy cô chưa từng yêu, nhưng cũng biết những vấn đề chung trong tình yêu nam nữ, cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Dật Nhiên, hỏi không chắc chắn: “Anh muốn lên giường với em?”
Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, hình như viên đạn trong đầu mình ngày càng đau!
૮ɦếƭ tiệt, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu anh muốn nói chuyện tình cảm với một cô gái, nhưng mà anh thề với trời, đây là lần đầu anh không muốn lên giường với người mà anh coi trọng!
Lần đầu anh không có suy nghĩ xấu xa trong đầu, lại bị nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này hiểm lầm!
Là ông trời phái cô xuống trừng phạt anh sao?!
Quả nhiên đúng là khắc tinh trời sinh, lúc nào cũng khắc anh!
Cảnh Dật Nhiên dùng sức siết chặt cái cằm trắng nõn của Tiểu Lộc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trong lòng em, anh xấu xa như vậy?!”
Tiểu Lộc vô tội chớp mắt: “Chẳng phải tình yêu đều như vậy hả? Nếu không vì sao anh phải yêu phụ nữ?”
“Em, thật ra em biết cũng khá nhiều! Nhưng ai nói anh yêu ai thì cũng muốn lên giường với người đó? Ai nói cho em biết? Chẳng lẽ anh không thể chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy thôi sao?” Chung Tử Kỳ tiếp tục cắn răng.
Đột nhiên anh nhớ đến, mấy ngày trước khi Cảnh Dật Thần giết anh, Tiểu Lộc cầm lấy nơi đó của anh, suýt nữa thì biến anh thành thái giám!
Nha đầu này còn rộng lượng hơn anh, phóng khoáng hơn anh!
Đột nhiên Cảnh Dật Nhiên có chút khó chịu, Tiểu Lộc không biết sự khác nhau giữa nam và nữ, không biết em ấy có đối xử với người khác như anh không!
Không được, tuyệt đối không, sau này không thể để em ấy làm chuyện như vậy nữa!
Tiểu Lộc cẩn thận nghĩ đến những chuyện trước kia Cảnh Dật Nhiên đã làm, còn nói rõ ràng: “Em nhớ lúc trước anh có bạn gái không chỉ nắm tay không, còn có hôn môi, sờ ***, *** áo, làm... ưm...”
Cô còn chưa nói xong đã bị Cảnh Dật Nhiên bịt kín miệng.
Cảnh Dật Nhiên hoàn toàn bị cô đánh bại rồi.
Được rồi, đúng là trước kia anh làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng mà cô không nên nêu ví dụ ra như thế chứ!
Ông trời đúng là không công bằng, anh là một người vừa nhiệt tình vừa lãng mạng, không ai có thể địch nổi kinh nghiệm yêu đương và dỗ dành phụ nữ của anh, lại cố tình cho anh gặp một cô gái không biết chút gì về tình cảm, tất cả thủ đoạn tán tỉnh của anh đều bị đẩy ngược lại!
Quên đi, ai kêu anh có kinh nghiệm phong phú, còn sống lâu hơn Tiểu Lộc vài năm!
Chậm rãi dạy dỗ cô là được, anh cũng không tin, lấy gương mặt và thế tấn công ôn nhu của anh, cho dù là tảng đá cũng có thể mềm, huống chi là một Tiểu Lộc!
Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, phải đợi đến khi Tiểu Lộc thật sự hiểu được tình yêu là gì mới được.
Sự ngu ngốc của cô, cũng không phải thứ cô muốn, mà do cuộc sống cô rất hạn hẹp, một phần cũng do thân thể.
Thật ra, Cảnh Dật Nhiên cũng không chắc chắn tình cảm mình dành cho Tiểu Lộc có phải là tình yêu hay không.
Anh nhớ, lúc ấy anh rất hứng thú với Thượng Quan Ngưng, luôn nhớ đến giọng nói và nụ cười của cô, luôn muốn trêu chọc cô.
Nhưng mà anh đối với Tiểu Lộc cũng vậy.
Khi anh ở chung với Tiểu Lộc, anh rất thoải mái, nhưng lại không có ***, cũng không muốn trêu chọc Tiểu Lộc, anh chỉ muốn che chở cho cô, giúp cô tránh khỏi gió tanh mưa máu.
Anh từng có không ít phụ nữ, nhưng chưa có ai làm anh động lòng.
Có lẽ, có thể tính Thượng Quan Ngưng là một.
Tiểu Lộc, có tính không?
Cuối cùng Cảnh Dật Nhiên cũng phát hiện, thì ra anh cũng không hiểu tình yêu!
Anh không bao giờ... Chê cười Tiểu Lộc nữa.
Anh cúi đầu hôn lên sợi tóc mềm mại của cô, ngồi xổm trước mặt cô nói: “Đi lên, anh cõng em về.”
Bây giờ Tiểu Lộc đã quen với việc Cảnh Dật Nhiên hôn mình, lúc nhỏ cô ở Mỹ, cho nên đối với loại hôn nhau thế này, cô cảm thấy nó là lễ nghĩ lần đầu gặp mặt mà thôi.
Tuy từ sâu trong lòng cô cảm thấy hình như lễ nghi này có hơi khác biệt, nhưng cô suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu cuối cùng là khác ở đâu.
Cô chỉ biết, cô thích anh hôn mình, điều đó làm cô cảm thấy giống như mình trở lại cuộc sống không buồn không lo trước kia, làm cô cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là cô muốn Cảnh Dật Nhiên cõng mình.
Đó chỉ là chuyện những cô gái yếu đuối mới làm thôi.
Cô không cử động, thản nhiên nói: “Không cần, em có thể tự đi.”
Cảnh Dật Nhiên tốt tính dỗ dành cô: “Miệng vết thương của em còn chưa khép lại, anh cõng em, em sẽ bớt đau hơn một chút, anh muốn cõng em, nghe lời, mau lên đây.”
Tiểu Lộc còn muốn từ chối, Cảnh Dật Thần liền trực tiếp cõng cô lên lưng, sau đó nâng ௱ô** cô lên tách hai chân đặt hai bên thắt lưng mình, xong xuôi rồi mới đứng lên.
Tiểu Lộc cứng đờ cả người, cô không biết nên phản ứng thế nào, cô chưa từng được người ta cõng, cảm giác này có hơi kỳ lạ.
Nhưng mà, một lát sau, cô liền bình tĩnh trở lại, chậm rãi dựa lên lưng Cảnh Dật Nhiên.
Lưng anh rất rộng, rất rắn chắc, không hiểu sao lại làm Tiểu Lộc có cảm giác an toàn.
Đúng là vết thương trên người cô còn chưa tốt, nhưng cô có thể chất đặc biệt, năng lực khép vết thương mạnh hơn người thường rất nhiều, ngay cả vết sẹo cũng mờ nhanh hơn người ta, hơn nữa, chức năng tạo máu của cô rất mạnh, bình thường khi bị thương đổ máu này nọ thì cô đều không để vào lòng.
Thật ra cô cảm thấy Cảnh Dật Nhiên chăm sóc cô như người bệnh như thế có chút chuyện bé xé ra to.
Nhưng mà, tại sao dưới đáy lòng lại cảm thấy rất vui vẻ?
Tiểu Lộc không hiểu, nhưng cô cảm thấy như vậy rất tốt, có người đau lòng vì cô, đây là chuyện đáng để vui vẻ.
Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng Cảnh Dật Nhiên, hai tay ôm chặt cổ anh, được anh cõng lấy, bước chậm rãi trong đêm khuya yên tĩnh.
Gió biển hơi lạnh, thổi qua mặt biển, thổi bay cành hoa trắng nõn, để lại một chuỗi dấu chân trên bờ cát.
Dưới ánh trăng, bóng dáng nhỏ xinh nằm trên bóng dáng to lớn, ở phía sau bọn họ là cái bóng kéo rất dài trên mặt đất.
Toàn bộ thế giới, giống như chỉ còn lại hai người, chậm rãi tìm đường về nhà trong bóng đêm.
Cảnh Dật Thần đứng cạnh cửa sổ sát đất trong thư phòng, nhìn hai bóng người mơ hồ nơi xa, nhíu mày.
Chẳng lẽ, lần này Cảnh Dật Nhiên trở lại, thật sự là vì Tiểu Lộc?
“Thiếu gia, bọn họ đã đi.”
A Hổ đi vào, thấp giọng báo cáo sau lưng Cảnh Dật Thần.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc