Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 391

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Nhiên bị Tiểu Lộc nói cho khiếp sợ một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần lại.
Hắn không tự chủ được ôm chặt Tiểu Lộc, rồi lại sợ ***ng tới vết thương trên người cô nên lại thật cẩn thận buông lỏng ra.
“Cảnh Trung Tu có bản lĩnh lớn như vậu, có thể bảo vệ được cô?”
Giọng nói Cảnh Dật Nhiên có chút chua xót, hắn hiện giờ mới phát hiện, hóa ra rời khỏi Cảnh gia, thì hắn và Tiểu Lộc rất có khả năng không sống nổi.
Tiểu Lộc lại không có cảm thấy thế nào, cô rất đạm nhiên.
“Cảnh Trung Tu rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh lớn, tôi còn rõ ràng hơn anh nhiều, anh tuy rằng họ cảnh, nhưng anh căn bản không biết thực lực của Cảnh gia đã mạnh mẽ tới trình độ nào. Ông ấy sở dĩ chịu giúp tôi, cũng không phải bởi vì tôi đối với ông ấy có bao nhiêu tác dụng, chẳng qua là bởi vì ông ta và chú tôi có vài phần giao tình, chú của tôi trước khi ૮ɦếƭ đã từng cầu xin ông ấy chăm sóc tôi mấy năm, ông ấy đã đáp ứng rồi.”
“Chú của cô?”
Cảnh Dật Nhiên có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tiểu Lộc nói đến người nhà của chính mình, trước kia đối với việc gia đình cô đều giữ kín như bưng, chưa bao giờ chịu nói nửa lời.
“Là tôi có một người chú, sau khi tôi giết cha mẹ thì ông ấy nuôi tôi một năm, ông ấy không đồng ý cho tôi xác nhập vào tổ chức cho nên tôi náo loạn với ông ấy."
Cô nói cậu “Tôi đem cha mẹ tôi giết hết”, lời cô nói nhẹ tụa như mây, tựa hồ như việc này căn bản không phải việc to tát gì, nhưng lại làm cho cả người Cảnh Dật Nhiên chấn động, cả người đều trở nên cứng đờ.
Tiểu Lộc nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Dọa tới anh rồi?”
Cảnh Dật Nhiên nhìn ánh mắt lạnh leco của cô, trong lòng không tự chủ được ma mềm mại, ma xui quỷ khiến hắn hôn hôn lên cái trán no đủ của Tiểu Lộc, nhẹ giọng nói: “Vì cái gì mà em giết cha mẹ? Có lời đồn đãi nói là em lúc mười bốn tuổi liền giết bọn họ, đây là sự thật?”
Tiểu Lộc bị Cảnh Dật Nhiên bất thình lình hôn làm cho cô có chút không được tự nhiên.
Đôi môi ấm áp mềm mại của Cảnh Dật Nhiên mang theo hơi thở thuộc về đàn ông, làm lòng cô có loại cảm giác nói không nên lời.
Bất quá, cô rất nhanh liền đem loại cảm giác này ném ra sau đầu.
Bởi vì vấn đề Cảnh Dật Nhiên hỏi làm cô nhớ tới đoạn hồi ức thống khổ.
Trước khi cô mười bốn tuổi, cuộc sống của cô tràn ngập ánh mặt trời và vui sướng, cô đơn thuần, hoạt bát, yêu thương cha mẹ cô, quá vô ưu vô tư mà sống.
Trừ việc xương cốt và cơ bắp của cô ngẫu nhiên sẽ bị đau đớn xuyên tim, sức lực bên ngoài lớn hơn so với người khác thì cũng không có cái gì không ổn. Cô cucng cùng mấy bạn cùng trang lứa đi học, cũng thích quần áo và giày mới.
Nhưng từ khi cô trải qua sinh nhật mười bốn tuổi, xương cốt đau đớn nhanh chóng tăng lên, cơ bắp đau đớn với tần suất càng ngày càng cao, kỳ quái chính là, cha mẹ lại không hoảng loạn, cũng hoàn toàn không đưa cô đi đến bệnh viện, mà sẽ ở trong nhà “Chữa bệnh” cho cô, tiêm vào người cô một loại thuốc màu lam nhạt.
Thuốc lúc đâu thì dùng được, nhưng di chứ lại không hề nhỏ.
Cô không chỉ lâm vào ảo giác thật sâu, hơn nữa cơ bắp cả người đều run rẩy co rút, đau đớn hàng đêm Tra t** cô, cùng lúc đó thì sức lực của cô tăng trưởng mãnh liệt, cha mẹ căn bản đã không phải là đối thủ của cô.
Dần dần, cô đã không phân biệt rõ nơi nào là ảo giác, nơi nào là là hiện thực.
Chính là có một ngày, cô bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh, co nằm ở một cái bục lạnh như băng, nhìn máu của mình bị cha chậm rãi rút ra, nghe được ông ấy và mẹ thấp giọng nói chuyện.
“Thân thể Lộ Lộ thân thể đã không chịu nổi những virus đó, anh nói em đừng tiêm cho nó quá nhiều, quá nóng lòng thành công, em còn không tin, giờ hay rồi, con gái sắp bị em ***.”
“việc này cũng không phải tất cả đều tại em, là anh vào lúc nó mới sinh ra đã tiêm cho nó virus, lúc ấy kém chút nó đã ૮ɦếƭ, hơn nữa Anh tiêm vào quá sớm, di chứng xuất hiện sớm, anh còn nóng lòng cầu thành hơn em!”
“Được rồi, đừng lại chỉ trích lẫn nhau nữa, virus này ở trong thân thể Lộ Lộ lâu như vậy, đã tiến hóa thành giống loài mới, giờ có thể tăng lên tố chất thân thể lên! Chúng ta sắp thành công rồi!”
“Đó chính là cơ cấu lợi hại nhất của một loại virus, con gái chúng ta có thể đề kháng lâu như vậy, ngay cả chúng ta cũng chưa nghĩ đến! con bé hiện tại không chỉ có sức lực kinh người, hơn nữa thính lực và thị lực đều đã vượt qua người bình thường gấp hai, anh muốn phát triển nhanh loại virus này!”
“Không được, còn phải chờ một chút, hiện tại virus còn chưa thành thục, em muốn lấy một ít máu tới làm phân tích, phỏng chừng chỉ cần một tháng, thành quả của chúng ta đã có thể làm phúc cho nhân loại! Đến lúc đó, hai vợ chồng chúng ta đều sẽ trở thành nhà khoa học nổi tiếng trên thế giới nhất!”
“Ha ha, cuối cùng cũng không uổng phí công sức, chúng ta nuôi nó tốn không ít tâm huyết đâu! Nó có ૮ɦếƭ cũng coi như là báo đáp chúng ta, đã ૮ɦếƭ cũng coi như là báo đáp ta, cũng không biết nó có thể sôang quá một tháng không.”
“nếu tiếp tục tiêm virus vào thì khẳng định con bé sẽ chịu đựng không nổi, hai ngày này này đừng tiêm vào vội, thật vất vả nuôi dưỡng nó mười bốn năm, tốn không ít tâm tư, chờ khi nào phân tích được kết quả ra lại nói.”
……
Lời cha mẹ nói, một chữ cũng không rơi ngoài tai cô.
Tựa như lời bọn họ nói, thính lực và thị lực của cô xác thật râdt siêu nhân, hơn nữa trí nhớ của cô cũng cuờng hãn hơn so với người bình thường nhiều, cô nhớ kĩ hai năm cũng được coi là bản lĩnh.
Cho nên dù giọng nói bọn họ rất bé, nhưng cô lại nghe rất rõ ràng rành mạch, hơn nữa đã qua đi nhiều năm như vậy mà cô vẫn nhớ rõ!
Thân thể của cô, từ nhỏ đã bị virus cải tạo, gien đã đã xảy ra sự biến hóa lớn, trừ việc tuổi thọ, thì năng lực thân thể đột phá toàn bộ đến cực hạn, thị lực, thính lực, khứu giác, thể lực, trí nhớ, xúc giác, cô tựa như đã biến thành một con quái vật!
Cô rốt cuộc cũng hiểu, vì cái gì mà chính mình thường thường xuyên vô duyên vô cớ mà té xỉu trong nhà, hóa ra bọn họ cố ý làm cô hôn mê rồi tiêm virus vào!
Hóa ra, cha mẹ đều đem cô coi như bảo bối mà cưng chiều ở trên tay, là thật sự muốn đem cô trở thành một bảo bối, một bảo bối virus!
Hóa ra cô từ nhỏ đến lớn đều có sự kịch liệt đau đớn cũng đều có nguyên nhân!
Chính là vì cái gì?
Vì cái gì mà dối với cô như vậy!"
Cô rõ ràng là con đẻ của bọn họ, bọn họ vì cái gì dùng cô làm thí nghiệm virus, vì cái gì một chút cũng không thèm để ý đến sự thống khổ của cô, không thèm để đến việc cô sẽ ૮ɦếƭ?!
Cô vẫn luôn nghĩ cham ẹ mình làm một nhà khoa học thật là vinh quang, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm và thống hận!
Thân thể cha mẹ cô cũng tiêm vào chút ít virus, thân thể tố chất cũng tăng lên, bất quá, so với với cô thì bọn họ không kém bao nhiêu.
Cô từ thiên đường hạnh phúc ngã vào địa ngục u ám tàn nhẫn.
Nhưng cô không muốn ૮ɦếƭ, hoặc là nói, không muốn ૮ɦếƭ dễ dàng như vậy, cô muốn cho cha mẹ ác độc của cô ૮ɦếƭ trước!
Virus mang cho cô sự khó chịu và đau đớn, nhưng cũng mang đến cho cô năng lục cực lớn, *** đối với cô mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Vào lúc bọn họ định rút cạn máu của cô thì cô đem đầu bọn họ cắt xuống.
Ý ngu ngốc của cô, không phải là cắt đầu cha mẹ, tuy cô hận bọn họ không coi cô là người, nhưng khi giết bọn họ, cô mới có thể tiếp tục sống sót mà thôi.
Có điều, thân thể của cô bị virus cải tạo quá nhiều, nửa năm chưa vận động, căn bản cô không biết sức lực của mình đã mạnh tới mức độ nào.
Cô cầm dao cắt yết hầu bọn họ, nhưng căn bản lực đạo không nằm trong tầm kiểm soát của cô, cô chỉ hơi dùng sức một chút, hai cái đầu kia đã lăn xuống.
Máu tươi văng khắp gương mặt cô, cô hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, cô đang ở trong nhà chú mình.
Ở chung một chỗ với chú, còn có một người đàn ông cô không quen, sau đó cô mới biết được, người kia là bạn tốt của chú, tên Cảnh Trung Tu, là một tay ông đè chuyện cô giết cha mẹ xuống, nên cô mới không bị cảnh sát mang đi.
Chú cũng là một người chuyên nghiên cứu khoa học, giống như cha mẹ cô, cũng nghiên cứu cách cải tạo virus.
Nhưng mà, ông và cha mẹ cô không giống nhau, ông dùng thân thể của mình để làm thí nghiệm, nhưng không chịu dùng thân thể cháu gái làm thí nghiệm.
Ông tận lực làm virus trong cô thể cô yếu đi, giúp thân thể tàn phế của cô dần dần khỏe mạnh lại, nhưng một năm sau, bởi vì chú bị virus tàn sát bừa bãi nên tử vong.
Trước khi ૮ɦếƭ, ông đã phó thác cô cho người mà ông tín nhiệm duy nhất, Cảnh Trung Tu.
Thời điểm đó, cô đã gia nhập tổ chức sát thủ, chú không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể xin Cảnh Trung Tu âm thầm chăm sóc cô nhiều hơn.
Cô có thể sống sót ở trong tổ chức sát thủ, hơn nữa còn trở thành sát thủ đứng vị trí thứ hai trên toàn thế giới, một là vì thân thể cô có tố chất xuất sắc, còn nhỏ tuổi nhưng thể năng và trí lực đã vượt xa mọi người, hai là nhờ Cảnh Trung Tu âm thầm bảo vệ.
Cảnh Trung Tu cho tới nay, đã bảo vệ cô mười hai năm, cũng chỉ bởi vì một câu chú nhờ vả trước khi ૮ɦếƭ mà thôi.
Ông đã tận tình tận nghĩa.
Nói đến nói đi, vẫn là cô nợ Cảnh gia, cô không bảo vệ tốt Thượng Quan Ngưng và đứa nhỏ của cô ấy, để cho cô ấy lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, thiếu chút nữa đã mất mạng.
Bị Cảnh Dật Nhiên lợi dụng, cô cũng không tức giận, mà cô tức giận là, Cảnh Dật Nhiên lợi dụng cô thương tổn Thượng Quan Ngưng.
Cô vốn đã nợ Cảnh Trung Tu rất nhiều, biết không thể trả hết, cho nên đã dốc hết sức lực vào vệ Thượng Quan Ngưng, nhưng kết quả là chẳng những cô không bảo vệ được cô ấy, ngược lại còn hại cô ấy thêm.
Cảnh Dật Nhiên thấy ánh mắt Tiểu Lộc trở nên mờ mịt, như là một đứa nhỏ lạc đường, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, coi cô thành người yếu ớt không chịu nổi cái gì quá lớn, thiên vị kẹo que Tiểu Lộc, nhẹ giọng dỗ: “Được rồi, không có việc gì, tôi không hỏi”.
Cảnh Dật Nhiên chưa từng dỗ người nào, cảm giác này làm hắn thấy thật mới mẻ, ngay cả cái trán bị kim đâm hình như không đau đớn như bị Tra t** nữa.
Sau khi Tiểu Lộc nhớ lại xong liền trở nên tỉnh táo, thần sắc rất nhanh trở nên bình thản vô ba, cô dùng giọng nói lạnh nhạt trả lời: “Không có việc gì, giết bọn họ em chưa từng thấy hối hận, bọn họ đáng ૮ɦếƭ!”
Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc nhìn cô gái này lãnh khốc tàn nhẫn trước mắt.
Dựa theo cái nhìn của hắn đối với Tiểu Lộc, biết kỳ thật cô cũng không phải là không có tình cảm, chỉ là cô đem tình cảm của mình dấu thật sâu thật sâu, nếu không phải cha mẹ cô quá đáng, cô không có khả năng biết ૮ɦếƭ bọn họ, tuy cô đối xử với mọi người rất lạnh lùng, nhưng sẽ không thật sự ra tay, kỳ thật trong nội tâm cô là một cô gái rất đơn thuần.
“Bọn họ đều là người điên, bọn họ không xứng làm cha mẹ, cho nên tôi biết bọn họ, khi đó còn quá nhỏ, tâm lý tố chất không vững, chịu K**h th**h quá lớn, cho nên sau khi giết bọn họ, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, một tháng sau, tôi bắt đầu bị đa nhân cách. Nhân cách kia vĩnh viễn dừng lại ở mười bốn tuổi, quên chuyện bọn họ đã nhẫn tâm ra sao, cũng quên mình là ai, còn một nhân cách khác, dần dần lớn lên, trên lưng mang theo tội ác và thống khổ, bắt đầu sống bằng con đường hắc ám.”
Tiểu Lộc chưa từng kể những chuyện đã trải qua cho người khác biết, có lẽ do tối nay cô bị thương, trở nên yếu ở, cũng có thể do Cảnh Dật Nhiên tối nay rất khác, làm cô thấy rất ấm áp, cô không hề cố kỵ mở rộng cửa lòng, cô giản lược chuyện quá khứ đơn giản kể cho Cảnh Dật Nhiên nghe, cuối cùng mới nói: “Tôi nợ Cảnh Trung Tu, luôn muốn làm chút gì báo đáp ông ấy, tuy rất có khả năng ông ấy không cần tôi báo đáp, nhưng tôi không muốn giống cha mẹ tôi, tôi có ân tất phải báo”.
Cảnh Dật Nhiên đã bị thân thế khó tin của Tiểu Lộc dọa cho khiếp sợ, hắn không biết khi Tiểu Lộc còn nhỏ đã chịu đựng nó bằng cách nào!
Nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định cũng sẽ *** cha mẹ của mình!
Khiếp sợ qua đi, Cảnh Dật Nhiên càng thêm hiểu rõ, Tiểu Lộc rời khỏi Cảnh gia có ý nghĩa cái gì.
Trong lòng Cảnh Dật Nhiên có chút loạn, hắn luôn tưởng cuộc sống của mình gian khổ trăm ngàn lần, nhưng nữ sát thủ khiến người nghe đã sợ mất mật, đau đớn lan tràn tứ chi bách hải của hắn.
Nếu hắn biết lúc trước lợi dụng Tiểu Lộc, sẽ làm cô rời khỏi Cảnh gia, sẽ làm cho cô lâm vào cảnh giết chóc không ngừng như hiện tại, hắn nhất định sẽ không lợi dụng cô!
Tiểu Lộc bị thương, tỉnh dậy chưa lâu, đã nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng Cảnh Dật Nhiên lại không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiểu Lộc tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong *** Cảnh Dật Nhiên, hơn nữa trên người không mặc gì cả, chỉ dùng cái chăn nhỏ bao quanh thân thể.
Cô có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, thấy Cảnh Dật Nhiên dùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô mà cô chưa bao giờ thấy, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Cảnh Dật Nhiên từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, đối với một cô gái có thân thể tràn ngập dụ hoặc, trong lòng nổi lên thương tiếc.
“Tiểu Lộc”, giọng nói Cảnh Dật nhiên có chút khàn khàn, không ngủ làm cho hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng giọng nói rất kiên định: “Sau này đừng làm sát thủ nữa, cô trở về Cảnh gia đi! Không cần phải quan tâm tới tôi, chỉ cần cô đơn giản an ổn sinh sống”.
Tiểu Lộc hơi sửng sốt, nắm chặt chăn ngồi dậy, có chút kỳ quái nói: “Anh bị gì vậy? Vì sao tôi phải trở về Cảnh gia? Hiện tại cũng rất tốt! Hơn nữa cho dù tôi nghĩ trở về, Cảnh Dật Thần cũng sẽ không cho phép tôi đi trở về”.
Cảnh Dật Nhiên nằm không nhúc nhích, nhìn Tiểu Lộc hé ra gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn cô ૮ɦếƭ, cô phải sống thật tốt, vui vẻ mà sống”.
Hắn muốn giúp Tiểu Lộc có thể trở về Cảnh gia một lần nữa, được Cảnh Trung Tu che chở, ở Cảnh gia, cô nhất định có thể sống lâu hơn. Hắn không đáng để Tiểu Lộc không màng nguy hiểm bảo vệ.
Tiểu Lộc chấn động trong lòng, thật lâu sau cũng không nói ra được lời nào.
Trên thế giới này người muốn cô ૮ɦếƭ rất nhiều, ngay cả chính cha mẹ ruột của cô căn bản cũng không thèm quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của cô, trước kia cô rất sợ ૮ɦếƭ, hiện tại có lẽ do trải qua nhiều chuyện, cái ૮ɦếƭ đối với cô mà nói đã không còn là chuyện đáng sợ nhất.
Mà hiện tại, có một người lại không hi vọng cô ૮ɦếƭ, hi vọng cô có thể vui vẻ sống tiếp.
Cô nhẹ thở dài trong lòng, ngẩng đầu nói: ”Tôi cũng không muốn anh ૮ɦếƭ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc