Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 389

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Hắn đường đường là một lão đại của một thế lực trung đẳng, muốn cái dạng phụ nữ nào mà không có, muốn dạng bảo bối nào mà mua không được? Hắn muốn cái gì đều có cái đó, cuộc sống trải qua thật quá dễ chịu, không cần phải vì tiền mà Liều mạng! Nếu hắn là một người rất cầu tiến, hai đầu thế lực trung đẳng giờ đã sớm có thể cùng sánh vai với thế lực lớn Hắc Hồng Hội!
Hồ vừa lòng với hiện tại, sẽ không dễ dàng để cho người khác ςướק đi địa bàn của mình, cũng sẽ không chủ động đoạt địa bàn của người khác, thế lực bang hội ngày càng phát triển rất ổn định.
Cho nên sau khi biết được Cảnh Dật Nhiên đem quyền sở hữu tài sản đều để lại cho hắn, làm cho hắn sợ tới mức kém chút là cắn đứt đầu lưỡi của chính mình!
Toàn bộ thành phố A làm gì coa ai đắc tội với Cảnh Dật Thần mà còn có thể sống lâu như vậy, quả thật cũng chỉ có duy nhất Cảnh Dật Nhiên mà thôi!
Nga, không không không, hiện tại cái tên Cảnh Dật Nhiên ngoan cường không ૮ɦếƭ này giờ đã ૮ɦếƭ, không còn ai là Cảnh Dật Thần không dám giết!
Kia là em trai của anh ta!
Hồ cũng là có một người em trai, hơn nữa còn ở bang hội theo hắn làm việc, hắn cảm thấy chính mình cũng đã đủ tàn nhẫn, *** phóng hỏa hắn đã làm nhiều, nhưng là nếu xuống tay với chính em trai ruột của mình thì hắn không thể làm được!
Cảnh Dật Thần là có bao nhiêu tàn nhẫn, mới có thể giết cả em trai mình.
Chính là, hôm nay anh ta cố tình tới tìm hắn!
Hồ lão đại cảm thấy cả người chianh mình đều không tốt, từ ngày hôm qua biết Cảnh Dật Thần muốn tới, hắn liền bắt đầu tiêu chảy, thường xuyên vào WC, hơn nữa vẫn luôn ra mồ hôi, chóng mặt nhức đầu, giống như trúng độc vậy! Nhưng hắn biết, hắn không có trúng độc, hắn bị dọa!
Bởi vì, ngày hôm qua có người cố ý tới nói cho hắn,kêu hắn đem di chúc chuẩn bị tốt, Cảnh Dật Thần sẽ mang theo hắn đi theo Cảnh Dật Nhiên.
Nhưng mấu chốt là, hắn cũng chưa thấy di trúc nào, làm gì có chỗ nào có cái di chúc a! Cảnh Dật Nhiên bị bệnh tâm thần, bọn họ không thân cũng chẳng quen, để lại di chúc cho hắn làm gì!
Hôm nay nếu không giao ra di chúc, Cảnh Dật Thần có thể cho rằng là hắn cố ý dấu diếm, muốn nuốt tài sản Cảnh gia.
Nếu Cảnh Dật Thần hiểu lầm, anh ta vừa giận thì anh t có thể trực tiếp vặn gãy cổ hắn, sau đó lại vặn gãy cổ em trai hắn hay không a!
Hồ gia bọn họ có phải là sẽ tuyệt hậu hay không a!
Cảnh Dật Nhiên phải đâm cho ngàn nhát dao, rốt cuộc Hồ gia bọn họ có thù gì với hắn mà hắn giám hại!
Bọn họ giúp hắn làm chút việc, giúp hắn giải quyết ít nhiều vấn đề, hắn không cảm kích thì thôi lại còn định hại bọn họ!
Đầu năm nay sao mà muốn sống trong xã hội ngầm lại khó như vậy a, không riêng bị người trên sống mái định thâu tóm, mà còn phải bị bạch đạo treo cổ, thậm chó còn phải thay tên Cảnh Dật Nhiên ăn chơi trác táng thu dọn cục diện rối rắm!
Một ngày mà eo của Hồ lão đại hắn đã đau!
Ban đêm hơn mười một giờ, đã xuất hiện đám bọn rắn độc, nghênh đón sát tinh trong truyền thuyết là Cảnh đại thiếu gia, Cảnh Dật Thần.
Hồ lão đại không đem xách toàn bộ gia sản tới, hắn chỉ đem người tinh nhuệ làm việc cho mình ra nghênh đón.
Một phương diện khác, hắn không dám gọi tất cả mọi người tới, bằng không Cảnh Dật Thần sẽ cho rằng hắn muốn dùng toàn thế lực bang hội để chống lại.
Về phương diện khác, mọi người tinh nhuệ đều ở chỗ này, vạn nhất có cái cái gì đột ngột sảy ra thì hắn cũng có thể có một chút gọi là đánh trả, hơn nữa nhiều người tinh nhuệ như vậy, Cảnh Dật Thần có cường đại đến đâu cũng phải có hai phần cố kỵ đi?
Theo quy tắc tiếng bước chân thanh thúy cao lớn đĩnh bạt, anh tuấn lãnh khốc của Cảnh Dật Thần vang lên rồi anh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thấy rõ bộ dáng của anh, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt.
Hắn thoạt nhìn quá tuổi trẻ, quá anh tuấn, quá cao quý, như là hoàng từ trong đồng thoại trung đi ra, nếu không phải ánh mắt sắc bén tràn ngập sát ý lạnh thấu xương thì tất cả mọi người sẽ cảm thấy, một người như vậy sao có thể ***, thật là chê cười.
Tất cả mọi người ở trong chỉ là nhìn thấy Cảnh Dật Thần qua TV và báo chí, nhìn thấy người thật thì hôm nay là lần đầu.
Nhưng lần đầu gặp mặt, lại là làm cho bọn hắn rất chấn động, bởi vì Cảnh Dật Thần giơ tay nhấc chân đều có thần thái, tự nhiên vậy mà có một loại cảm giác của bậc vương giả.
Hắn không mang theo nhiều người, phía sau chỉ có ba người.
Người Hồ Một có biết là A Hổ, cao to, hắn hàng năm đều ở cùng với Cảnh Dật Thần, là thuộc hạ trung thành nhất của A Hổ.
Còn hai người khác nữa hắn không quen biết.
Một người thoạt nhìn có chút gầy, ánh mắt thanh triệt, hào hoa phong nhã, thoạt nhìn không giống như là người sẽ đánh nhau, không biết Cảnh Dật Thần dẫn hắn tới có dụng ý gì.
Mà một người khác, lại làm Hồ Một cảm giác rất là khó giải quyết.
Hiện tại nhiệt độ ở thành phố A đêm khuya nhiệt độ chỉ còn bảy tám độ, người thường toàn mặc áo lông mỏng, mấy người bọn họ đều ăn mặc áo tay sam và áo khoác, duy nhất chỉ có Cảnh Dật Thần và cái người cường tráng bên người kia là mặc áo ngắn tay, lộ ra một thân tràn ngập cơ bắt. Chỉ nhìn từ ngoài đã biết người này không đơn giản.
Người này, chính là người mà Cảnh Dật Thần vừa mới thu phục, Lý Phi Đao.
Lý Phi Đao vốn là xuất từ ****, đối với quy củ và kịch bản rất quen thuộc, hơn nữa công phu cùng kic thuật S***g cực tốt, cho nên Cảnh Dật Thần liền đem theo hắn đi.
Mà một người khác không biết chính là Mộc Thanh.
Đối phương chỉ có bốn người, trong lòng vẫn còn coa áp lực cực lớn, bắp chân vẫn luôn run. Bởi vì hắn rõ ràng, này chỉ là bên ngoài mà thôi, nhưng giờ phút này ẩn ở nơi tối tăm, thậm chí người của hắn, khẳng định đều có không ít người của Cảnh Dật Thần, chỉ cần hắn dám chơi trò gì, sự chờ đợi hắn chính là bị huyết tẩy!
**** thế lực bị huyết tẩy, sẽ không có người sẽ đồng tình với hắn, bị mọi người biết, chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng, bị cảnh sát biết, chỉ biết là công lao của Cảnh Dật Thần!
Hồ Một tư thái vô cùng thấp, có thể làm một thế lực trung đẳng thì đương nhiên hắn có thể tự co tự dãn được.
Huống chi, ở trước Cảnh Dật Thần cúi đầu, đối với hắn không có gì mất mặt hết.
“Cảnh thiếu, huynh đệ Hồ bang nghênh đón ngài, ngài có cái gì muốn chỉ thị?”
Hồ Một không dám quá vòng vo, theo hắn biết, Cảnh Dật Thần thích thẳng thắn, làm việc hiệu suất phi thường cao.
Quả nhiên, Cảnh Dật Thần chỉ là nhàn nhạt quét hai đầu bờ bang liếc mắt với một đám người một cái, liền đi thẳng đến chủ đề: “Di chúc.”
Tích tự như kim, ngữ khí đạm mạc, biểu tình lãnh đãm.
Mồ hôi lạnh của Hồ Một chảy xuống, lại không dám đi sát, hắn căng da đầu ăn nói khép nép nói: “Cảnh thiếu, ngài ngày hôm qua liền phái người tới nói qua là kêu tôi chuẩn bị di chúc, việc cụ tôi cũng biết là chuyện như thế nào, chính là tôi ở nơi này thật sự không có nhận được di chúc nào, nếu là có, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám lấy!”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “A Hổ!”
A Hổ lập tức cung kính ứng thanh “Rõ”, sau đó liền dẫn người ở ngoài vào, âm thanh lạnh lùng nói: “Đem người mang lại đây.”
Mấy chục giây sau, hai hắc y nhân liền kéo một người mập mạp mặc quần áo màu xám bước vào.
Hồ nhất vừa thấy, lập tức thất thanh hô: “Hồ nhị!”
Rõ ràng trước đó hắn đã an bài cho Hồ Nhị rời đi, không ngờ bây giờ lại bị Cảnh Dật Thần bắt trở lại!
Cảnh Dật Thần muốn chặt đứt tất cả đường lui của hắn, sau đó ép hắn nói thật hay sao?!
Nhưng mà, hắn thật sự không biết di chúc gì đó đâu!
Hồ Nhất cũng bất chấp mọi thứ, lập tức cúi người 90 độ cầu xin Cảnh Dật Thần tha thứ: “Cảnh thiếu Cảnh thiếu, em thật sự không biết chuyện di chúc, giao tình giữa em và Cảnh nhị công tử đâu có tốt đến nỗi hắn đem mấy cái đó cho em! Ngài khai ân, đừng làm có một đứa như em được không?”
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời, làm không khí càng thêm lạnh lẽo tiêu điều.
Sau lưng Hồ Nhất đổ đầy mồ hôi, hắn nuốt nước miếng, kiên trì nói: “Cảnh thiếu, em thật sự chưa từng nhìn thấy thứ đó của nhị công tử, em giúp đỡ hắn, nhưng mà đều là sổ sách, bán vài món bảo bối thôi chứ em không hề giữ lại thứ gì! Có phải anh nhớ nhầm rồi không, nhị công tử để di chúc cho người khác!”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Cảnh Dật Thần càng ngày càng lạnh lẽo, lập tức hoảng sợ sửa lời: “Nếu không, anh gợi ý cho em đi, có phải em quên mất chuyện gì không?”
Cảnh Dật Thần không nói gì, A Hổ đứng sau thấy thế liền mở miệng: “Hồ lão đại, tin tức chúng tôi tra được rất chính xác, đúng là để lại di chúc cho anh, hơn nữa còn hơn nửa năm rồi. Nếu anh không nhớ, em có thể kêu Hồ Nhị nghĩ giúp anh.”
A Hổ nói xong liền gật đầu với hai tên đàn em.
Hai tên đàn em bắt lấy cánh tay Hồ Nhị, sau đó dùng sức, hai tiếng “răng rắc” vang lên, hai cánh tay Hồ Nhị bị tháo khớp.
Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Nhị quanh quẩn trong căn phòng trống vắng, làm da đầu mọi người run rẩy.
Hồ Nhất đau lòng muốn ૮ɦếƭ, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, sắc mặt trắng bệch cầu xin Cảnh Dật Thần.
Hồ Nhị sống dưới sự bảo vệ của anh trai, lớn như vậy mà chưa từng chịu khổ, lúc này lại bị tháo khớp cổ tay, thật sự là đau đến rơi lệ đầy mặt.
Trong lúc đau đớn, đột nhiên đầu óc sáng hẳn, Hồ Nhị rống lớn: “A a a, em nhớ ra rồi! Anh, em biết di chúc ở đâu!”
Thịt béo trên người Hồ Nhất run lên, nhanh chóng hỏi: “Ở đâu?!”
Bốn người Cảnh Dật Thần quay đầu nhìn Hồ Nhị.
“Năm ngoái em bán hai căn phòng dùm Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà em lừa hắn chỉ bán một căn, một tài liệu bất động sản khác thì bị em giữ lấy, trên đó có viết tên anh, có liên quan đến chuyện này không?”
Hồ Nhất bị em trai mình làm cho tức ૮ɦếƭ luôn rồi! Đúng là cái đồ phá gia chi tử, suýt chút nữa thì ૮ɦếƭ trong tay nó! Ngày thường xằng bậy thì thôi đi, vậy mà có gan đến nỗi giữ đồ của Cảnh Dật Nhiên!
Hắn có nhiều tiền như vậy, thua thiệt nó một căn phòng hả?!
Bởi vì có chuyện này cho nên Hồ lão đại lập tức kêu người lấy tư liệu đăng ký bất động sản qua, quả nhiên, trong tư liệu có một tờ giấy, mặt trên ghi hai chữ “Di chúc”!
Bây giờ Hồ lão đại đã xác định được, em trai bị Cảnh Dật Nhiên lợi dụng! Cũng có thể là hắn lợi dụng Cảnh Dật Nhiên, lòng tham như vậy, ngay cả phòng ở mà cũng dám nuốt, đúng là không muốn sống nữa mà!
Hắn không dám xem nhiều, lập tức đưa di chúc cho Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần không nhận lấy cho nên A Hổ đành đi lên nhận, nhìn kỹ một lúc rồi đưa cho Mộc Thanh.
Mộc Thanh nhìn lướt qua rồi trả lại cho A Hổ, cười nói: “Phía trên phủ một lớp ******, chạm một chút thì không sao nhưng nếu mở ra xem thì sẽ nhanh chóng đến địa phủ gặp Cảnh Dật Nhiên.”
*Chắc là xyanua.
Hồ lão đại bị lời nói của Mộc Thanh làm cho hoảng sợ, sau đó dùng sức lau lau hai tay, sợ mình bị độc ૮ɦếƭ.
Sự tình thuận lợi làm cho Cảnh Dật Thần có chút kinh ngạc, nhưng mà đã lấy đồ được rồi cho nên anh cũng không ở lại mà nhanh chóng dẫn người rời đi, để lại Hồ Nhất đang mắng chửi Hồ Nhị.
Ngày mai là chủ nhật, ngân hàng không làm việc, nhưng mà có người quan trọng như Cảnh Dật Thần đến yêu cầu mở két sắt, tổng tài ngân hàng khu vực châu Á lập tức ra mặt tiếp đãi, mở két sắt cho Cảnh Dật Thần.
Tổng bộ ngân hàng này được đặt ở Thuỵ Sĩ, là ngân hàng thương mại, tính bảo mật và tin cậy rất cao, thủ tục mở két sắt cũng rất an toàn và nghiêm mật.
Đương nhiên tổng tài sẽ không cần làm chuyện này, mấy chuyện này tự có người phía dưới đi làm, hắn chỉ cần uống trà với Cảnh Dật Thần, biểu đạt tình cảm thân thiết của ngân hàng bọn họ.
Cảnh gia chính là khách hàng lớn, nếu hắn có thể giữ được vị khác này thì mục tiêu năm nay có thể hoàn thành thuận lợi!
Thủ tục mở két sắt rất nhanh, Hồ lão đại cẩn thận cầm thứ có giá trị hơn một ngàn triệu đó, cảm thấy hai mắt mình hơi mơ hồ!
Tuy là hắn có tiền, nhưng mà so với Cảnh gia thì đúng là không chỉ kém một chút!
Khó trách Cảnh Dật Thần muốn tìm thứ này, thì ra trong két sắt chứa nhiều tài sản và cổ phần vô giá như vậy!
Hồ lão đại mất rất nhiều sức để kiềm nén bản thân không giữ thứ đó làm của riêng!
Hắn là người thừa kế mà Cảnh Dật Nhiên chỉ định, tài sản này đều là quyền thừa kế hợp pháp của hắn!
Đương nhiên, hắn vẫn còn lý trí, cho nên hắn cung kính đưa tất cả cho A Hổ bên cạnh Cảnh Dật Thần.
Đã lấy lại được cổ phần, Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng thở ra.
Hơn nữa, anh còn thu được rất nhiều tài sản, trong đó có 20% cổ phần tập đoàn Quý thị, bất động sản và điền sản, còn có mấy triệu tiền gửi ngân hàng và danh sách thế lực của Cảnh Dật Nhiên.
Chắc chắn là Cảnh Dật Nhiên nghĩ mình sẽ không ૮ɦếƭ, cho nên mới yên tâm để tất cả tài sản vào trong két sắt của ngân hàng, chờ đến sau này lại lấy ra dùng.
Di chúc của hắn, chỉ là để phòng ngừa vạn nhất, dùng để mê hoặc Cảnh Dật Thần mà thôi.
Cho dù bây giờ Cảnh Dật Nhiên còn sống, nhưng mà trên pháp luật, hắn đã ૮ɦếƭ, Tiểu Lộc đã chứng minh việc hắn ૮ɦếƭ, cho nên mấy thứ này, không thể nào lấy lại được.
Tài sản của Cảnh Dật Nhiên, rất nhiều thứ đều là lấy được từ chỗ Mạc Lan, hắn đem đồ của Cảnh gia đi bán lấy tiền, chuyển thành tài sản và tiền tài của hắn.
Bây giờ, Cảnh Dật Thần đã có thêm tài chính để đi chuộc lại những thứ của tổ tiên Cảnh gia mà Cảnh Dật Nhiên đã bán.
Mà 20% cổ phần tập đoàn Quý thị kia, Cảnh Dật Thần trả lại cho Quý Bác.
Trước mắt, tập đoàn Quý thị vẫn còn bị vây trong trạng thái thua lỗ, giá cổ phiếu rớt mạnh, cổ phần không còn đáng giá như hồi trước nữa.
Nhưng cái này vẫn là tài sản, còn có thể khống chế cổ phần Quý gia, không phải thứ mà tiền tài có thể mua được, Cảnh Dật Thần trực tiếp tặng cho Quý Bác, làm Quý Bác chấn động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc