Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 384

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Đương nhiên, Lý Phi Đao và Tiêu Ân Tuấn đều là một người đàn ông anh tuấn không khác gì minh tinh.
Lý nhiều và những thủ hạ đó đều đang cười, Mộc Thanh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Lý nhiều lại có chút xấu hổ, chỉ duy Lý Phi Đao là như đã nhìn quen sự trào phóng, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, thật giống như người Triệu An An nói căn bản là không phải hắn.
Những người khác mới Lý Phi Đao không đến mấy ngày, mọi người đều không giểu hắn cho lắm, thấy hắn mang một bộ dáng trầm ổn, trong lòng nhiều ít đều có chút kinh ngạc.
Triệu An An thật ra một chút cũng không kinh ngạc, nếu Lý Phi Đao có tí phản ứng nào thì cô mới có thể kinh ngạc.
Cô và Lý Phi Đao ở chung nửa năm, biết hắn không khác gì một tên đầu gỗ, ngày thường mặc kệ cô có trêu đùa hoặc là chọc giận Lý Phi Đao như thế nào, thì hắn căn bản cũng không có bất luận cái phản ứng gì, bị cô bức cho nóng nảy, hắn cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, một chữ cũng sẽ không nói.
Hắn là một người chân chính trầm mặc ít lời.
Chỉ là Triệu An An thật sự cảm thấy cái,tên “Lý Phi Đao” này quá buồn cười, vừa cười thở hổn hển lại vừa dùng sức nắm tai và véo cánh tay của hắn.
Nhưng Lý Phi Đao toàn thân đều rắn chắc cơ bắp, Triệu An An vép trong chốc lát ngón tay đều đau, hắn lại không có việc gì, chỉ nhàn nhạt nhìn Triệu An An!
Mộc Thanh thật sự là nhìn không được, một phen túm cô trở về, ấn lại trên chỗ ngồi: “Đừng làm bậy, Phi Đao lúc trước tuu rằng chọc phải em, nhưng hắn quả thật cũng không có làm cái gì quá phận sự, hơn nữa Lý nhiều đã sớm thay em báo thù, hắn bị đánh không nhẹ. Hắn hiện tại đã là người của Cảnh thiếu, em vẫn nên thành thành thật thật nghỉ ngơi đi!”
Người phụ nữ này thật là, hắn còn ngồi bên cạnh đâu, đã chạy đến chỗ Lý Phi Đao rồi, vừa sờ lại vừa véo, Lý Phi Đao chính là đàn ông! May mà Mộc Thanh cậu không phải là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, này nếu là đổi thành Cảnh Dật Thần, Thượng Quan Ngưng đối xử với người đàn ông khác như vậy, thì anh ấy đã sớm đem người đàn ông kia ném xuống khỏi phi cơ!
Triệu An An tức giận bất bình ngồi ở trên ghế ngồi của chính mình: “Sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn, em bị hắn nhốt nửa năm, người này mềm cứng không ăn, trước kia không có biện pháp xuống tay, hiện tại rốt cuộc cũng có thể xuống tay, em phải báo thù mới được!”
Mộc Thanh nhìn thoáng Lý Phi Đao trầm mặc ngồi ở chỗ kia, cậu lại cảm thấy người này quả thực không đơn giản.
Hắn thấp giọng hỏi Lý nhiều, biết được xu hướng giới tính của Lý Phi Đao hoàn toàn bình thường, hắn cũng không phải không thích nữ nhân, hắn chỉ là có sự tự chủ cao, hơn nữa bản thân hắn có sự đạo đức mấu chốt, cho nên Triệu An An mới có thể an toàn ở cùng hắn một chỗ nửa năm.
Nửa năm này, không chỉ có Triệu An An bị nhốt, mà Lý Phi Đao vì trông cô mà nơi não cũng không được đi.
Đổi lại là người đàn ông khác, nửa năm vẫn luôn đối mặt với một cái người phụ nữ xinh đẹp, xớm chiều ở chung, sẽ không có khả năng mà một chút niệm tưởng đều không có, Lý Phi Đao lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, hắn nhìn Triệu An An với ánh mắt thật đạm nhiên, hoàn toàn không có một tia - dục - niệm.
Mộc Thanh rất may mắn, may ra là Lý Phi Đao đến trông giữ Triệu An An, nếu đổi làm người khác, Triệu An An chưa chắc có thể toàn thân như cũ trở ra.
Cũng không biết Cảnh Dật Nhiên từ đâu tìm được Lý Phi Đao, nhưng theo Lý nhiều nói, Lý Phi Đao cũng không phải là người của Cảnh Dật Nhiên, chỉ là người mà đi thuê mà thôi, cầm tiền của Cảnh Dật Nhiên mà làm việc, mà hắn có thể tùy ya không chế thủ hạ.
Hiện tại, Lý Phi Đao bị người của Cảnh Dật Thần thu phục, Cảnh Dật Thần không thể nghi ngờ là giừo lại có nhiều thêm một người không tồi trợ giúp.
Từ Anh quốc đến thành phố A mười mấy giờ, Triệu An An vẫn luôn không ngừng khiêu khích Lý Phi Đao, vẫn luôn không ngừng bới lông tìm vết, Lý Phi Đao thế mà cũng có thể ngồi được, đã không có tức giận phẫn nộ, cũng không có xin lỗi lấy lòng, trầm mặc làm cho Triệu An An mất hứng thú dần.
Tới thành phố A rồi, Triệu An An vui vẻ cao hứng, đảo mắt là quên Lý Phi Đao sau đầu.
Cô nghe nói Triệu Chiêu ở chỗ Thượng Quan Ngưng để chắc sóc Thượng Quan Ngưng và bé Cảnh Duệ, cô liền hưng phấn đi thẳng đến lệ cảnh tiểu khu.
Cảnh Dật Thần biết Mộc Thanh đã mang theo Triệu An An đã trở lại, nhưng là lại cố ý không nói cho Thượng Quan Ngưng, tanh muốn cho cô một sự kinh hỉ.
Quả nhiên, Triệu An An vừa vào cửa, Thượng Quan Ngưng liền sợ ngây người, cao hứng đi lên ôm Triệu An An, vừa khóc lại vừa cười: “An An, cậu rốt cuộc cũng đã trở lại, tới rất nhớ cậu!”
Triệu Chiêu ở một bên nhìn con gái không tổn thương gì trở về, cũng lặng lẽ lau nước mắt, nhưng bà cũng không biết Triệu An An đã trải qua việc gì, Cảnh Dật Thần nói cho bà là Triệu An An vẫn luôn ở bên ngoài trốn tránh Mộc Thanh, cho nên mới tìm không thấy, Triệu Chiêu cũng cảm thấycon gái không có việc gì, cho nên không kích động giống Thượng Quan Ngưng như vậy.
Hơn nữa Triệu An An rời nhà trốn đi vài lần, Triệu Chiêu đều đã thành thói quen.
Triệu An An cũng không rảnh lo chó mẹ mình, nhìn đến Thượng Quan Ngưng lại khóc lại cười, sợ tới mức nhanh chóng lau nước mắt cho cô: “Chị dâu của tôi, đừng có khóc nữa, lúc này vẫn còn ở cữ mà, đôi mắt mà khóc hỏng rồi thì tớ bồi thường không nổi! Không thể nào móc mắt tớ ra cho cậu được, cho dùng tới vó nguyện ý thì kích cỡ cũng không giống, mắt của cậu vẫn lớn hơn tớ!”
Thượng Quan Ngưng mặt đầy ngập thương cảm và cảm xúc mà ngay tức khắc bị lời nói của Triệu An An đập tan thành mây khói!
Nào có nói như vậy!
Thượng Quan Ngưng cười đi véo mặt Triệu An An, trên mặt còn động lại nước mắt, vừa khóc lại vueaf cười, thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Cậu là một người phụ nữ lòng lang dạ sói, nói đi là đi, không thèm chào một tiếng, thật là dọa ૮ɦếƭ người cậu biết không?”
Triệu An An tự biết mình đuối lý, đành phải tùy ý véo mặt Thượng Quan Ngưng.
“Được được được, tớ sai rồi tớ sai rồi, tới sai mười phần, chọc cho cậu thương tâm, về sau tớ cũng không dám nữa, được không?”
Thượng Quan Ngưng lập tức bức cô cam đoan: “Đây chính là cậu nói, về sau không bao giờ được rời nhà trốn đi, đi chỗ nào cũng phải nói cho tớ! Nhanh lên mau hứa đi!”
Triệu An An bất đắc dĩ nói: “Được được được, tớ hừa, lần tới mặc kệ đi đến chỗ nào, tới đều sẽ báo, về sau không bao giờ rời nhà đi ra ngoài, được chưa? Bà quản gia!”
Thượng Quan Ngưng lúc này mới cảm thấy vừa lòng, cười rồi ôm lấy cô: “Lúc này mới nói sao!”
Triệu An An dễ dàng đáp ứng về sau sẽ không làm bậy, Mộc Thanh quả thực vừa mừng vừa sợ, cậu đã làm tốt việc chuẩn bị nhốt Triệu An An lại, không cho chạy đi, không nghĩ tới Triệu An An thế nhưng có có thể tự mình an ổn!
Đây quả là tin tức tốt nhất trong ngày!
Triệu Chiêu cũng rất cao hứng, cô vẫn luôn cảm thấy, con gái có một người bạn tót như Thượng Quan Ngưng nên tính tình cũng đã tốt lên rất nhiều, hiện tại đã càng ngày càng hiểu chuyện, trước kia Triệu An An sao có thể bận tâm đến ý người khác, cũng chỉ có Thượng Quan Ngưng mới khuyên được cô, ngay cả người làm mẹ như bà nói mà Triệu An An cũng nghe không ra, Mỗi lần đều nói nhiều, Triệu An An còn ghét bỏ cô quá phiền, quá dong dài.
Chỉ có Cảnh Dật Thần là không có cảm giác gì quá lớn. chỉ cần không phải Thượng Quan Ngưng náo loạn đòi rời nhà trốn đi, anh đều có thể làm được.
Với tính cách không sợ trời không sợ đất như này, làm nàng cô chịu nhiều đau khổ một chút.
Vài người ở bên cạnh nói chuyện, đột nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc to rõ của trẻ con.
Thượng Quan Ngưng lập tức kéo Triệu An An đi vào phòng ngủ: “Ôi, đánh thức con chị rồi, nhanh vào xem!”
Triệu An An hưng phấn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang ôm lấy đứa trẻ trong nôi, Triệu An An cũng vui vẻ chạy lại niết niết gương mặt trắng nõn của bé.
Triệu Chiêu ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng động tay động chân, da Cảnh Duệ rất mềm, sao con có thể niết như vậy được! Con là người không biết nặng nhẹ, cho nên cách xa Duệ Duệ một chút!”
Triệu An An không nghe lời mẹ, vẫn nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ, chẳng qua là cô dùng sức rất nhẹ rất nhẹ mà thôi.
Nhéo mặt cháu trai cho đã ghiền rồi Triệu An An mới nói với mẹ mình: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không! Con mới về, mẹ liền ghét bỏ con như vậy, Cảnh Duệ chính là cháu con, con đau lòng còn không kịp, sao có thể làm nó đau được! May mà A Ngưng là người nhà, nếu không người ta sẽ cho rằng con là người không biết nặng nhẹ thật đó! Mẹ đây là châm ngòi li gián!”
Triệu Chiêu không cho cô cơ hội tính toán sổ sách, giơ tay lên liền vỗ một phát vào lưng cô.
Triệu An An khoa trương kêu gào: “Mẹ của con ơi, đây là Gi*t con gái ruột đó! Công lực Thiết Sa Chưởng của mẹ ngày càng thâm hậu, xương sống con sắp bị chặt gãy rồi!”
“Mày còn biết người mẹ này? Mày còn biết trở lại?!”
Triệu Chiêu hổ thẹn trừng Triệu An An, trách mắng cô: “Tao nuôi mày lớn như vậy, mày báo đáp tao như vậy sao, nói đi là đi, vậy mà còn dám gạt tao nói phải cùng Mộc Thanh trở lại A thị! Lá gan của mày đúng là càng lúc càng lớn! Còn dám trộm tiền Mộc Thanh, một chút tiền đồ cũng không có! Tao mới không có đứa con gái không làm người ta bớt lo như vậy, nếu không đã có thể sống thêm vài năm rồi.”
Triệu An An biết mình làm mẹ lo lắng, nhưng cô là người co được giãn được, cho nên lập tức đi lên ôm cánh tay Triệu Chiêu nhận lỗi: “Ôi, mẹ ơi, con sai rồi được chưa, chẳng phải con về rồi sao! Mẹ cũng không biết, con ở bên ngoài nhớ mẹ đến thế nào đâu! Ở bên ngoài ngây ngốc hơn nửa năm, cuối cùng con cũng biết, A thị vẫn là tốt nhất, nhà tốt nhất, mẹ tốt nhất!”
Triệu An An nói như vậy, thật ra không phải chỉ để dỗ Triệu Chiêu vui vẻ.
Khi cô bị nhốt, đúng là rất muốn về nhà.
Cô được Triệu Chiêu nâng niu nuôi lớn, chưa bao giờ phải chịu khổ, ngoại trừ việc trị bệnh bằng hóa chất thì việc đau khổ lớn nhất của cô cũng chính là đánh nhau với người khác làm cho mặt mũi bầm dập doạ người một chút mà thôi.
Bị người ta nhốt lại, bị bỏ đói, ngày nào cũng ăn cùng một loại thức ăn, không đi đâu được, đối với tinh thần thì đó chính là tra tấn.
Mỗi lúc ấy, Triệu An An sẽ rất nhớ đến tình thương và sự che chở mà Triệu Chiêu dành cho cô, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn, không có gì mà cô không có được.
Có lẽ cô đã thật sự trưởng thành rồi, trước kia khi bỏ nhà trốn đi, lúc trở về bị Triệu Chiêu răn dạy cô còn có thể không phục, bây giờ chỉ có áy náy và tự trách.
Đúng là cô rất tuỳ hứng, rất bất hiếu!
Mẹ cô đã hơn năm mươi tuổi, trên đầu cũng có vài cọng tóc bạc rồi, trên mặt cũng có nếp nhăn, lại cả ngày lo lắng đề phòng cho cô, chẳng những lúc nào cũng phòng bị cô tái phát ung thư, còn bị tra tấn khi cô bỏ nhà trốn đi.
Triệu Chiêu hiểu rõ con gái của mình, thấy cô nhận sai thì cũng biết cô thật sự cảm thấy mình sai, nếu không chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy.
Nhưng bà vẫn không cho Triệu An An sắc mặt tốt, nếu không Triệu An An sẽ lập tức lên mặt, lần này bà cần phải dạy dỗ con gái yêu của bà một chút mới được.
Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần không vào phòng ngủ, hai người ở trong phòng khách thảo luận, sau khi Thượng Quan Ngưng đóng cửa phòng thì mới ôm Cảnh Duệ lên, vội vàng ϲởí áօ đút cho bé ăn.
Triệu An An hứng thú nhìn cảnh cháu trai mình 乃ú sữa, cảm thấy bé rất rất rất đáng yêu, hận không thể lập tức ôm bé vào lòng, đùa giỡn một chút!
Cảnh Duệ ăn no ngủ đủ, cực kỳ có tinh thần mà vung văng hai tay nhỏ bé.
Bây giờ bé không giống hồi mới sinh nữa, mỗi ngày đều thay đổi, thoạt nhìn lớn lên rất nhanh.
Triệu An An xoa tay đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng, chờ mong hỏi: “A Ngưng, em có thể ôm Duệ Duệ một cái không?
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Triệu An An, không khỏi bật cười: “Đương nhiên là có thể, em là cô của Duệ Duệ mà, muốn ôm sao cũng được, bây giờ bé còn nhỏ, ai ôm cũng được hết.”
Cảnh Duệ rất ngoan, rất nghe lời, chưa bao giờ khóc nháo, có người lạ ôm bé, bé cũng không bài xích, chỉ biết mở đôi mắt to đen nhìn chằm chằm người ta.
Hai ngày trước Cảnh Thiên Viễn đến thăm Cảnh Duệ, lúc ông ôm bé bé còn cười với ông, làm Cảnh Thiên Viễn rất vui mà vung tay tặng cho Cảnh Duệ một phần tài sản dưới danh nghĩa của mình, nói là để mua đường cho bé ăn!
Bây giờ bị Triệu An An ôm, Cảnh Duệ vẫn ngoan ngoãn như trước, chỉ là không ngừng vươn tay về phía miệng mình.
Triệu An An chưa từng ôm đứa trẻ nào nhỏ như vậy, sợ làm bé đau cho nên ôm rất cẩn thận.
Cô thấy ánh mắt và gương mặt Cảnh Duệ giống Cảnh Dật Thần đến tám phần, cho nên cười nói với Triệu Chiêu: “Mẹ, có phải Duệ Duệ rất giống anh hồi nhỏ không?”
Triệu Chiêu cũng cười: “Đúng vậy, trong nhà vẫn còn hình anh con hồi nhỏ kìa, hai cha con bọn nó đúng là khắc ra từ một khuôn!”
Thượng Quan Ngưng cũng nhìn thấy ảnh chụp hồi nhỏ của Cảnh Dật Thần, đúng là rất giống Cảnh Duệ, cha con bọn họ giống nhau làm Thượng Quan Ngưng rất vui, bởi vì cô cảm thấy Cảnh Dật Thần là người đàn ông anh tuấn nhất thế giới này, mà đứa con lại giống anh, đương nhiên cũng là tốt nhất.
Triệu An An nhìn thấy cục cưng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy, có một đứa nhỏ cũng không tệ.
Chờ bé lớn hơn một chút sẽ bắt đầu tập tễnh bước đi, bắt đầu bi bô tập nói, sẽ gọi ba ba, mẹ mẹ, chắc chắn trong nhà sẽ rất thú vị và ấm áp.
Trước kia cô không cảm thấy nuôi con có gì mà tốt, cảm thấy trẻ con rất ầm ĩ, rất phiền phức.
Nhưng mà bây giờ ôm Cảnh Duệ, cô lại cảm thấy, mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ, làm người ta thích đến như vậy.
Chẳng lẽ, bởi vì Cảnh Duệ là cháu cô sao? Hay là bởi vì Cảnh Duệ rất ngoan, làm cô cảm thấy mình cũng muốn sinh một đứa?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Triệu An An liền hoảng sợ!
Từ trước kia cho đến bây giờ, cô đều không nghĩ đến chuyện sinh con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con cho lắm, thứ hai là cô hiểu rõ thân thể mình, xác suất có thể có con rất thấp, huống hồ, cô sinh con, lỡ như sinh con rồi cô tái phát ung thư, chẳng phải là bỏ lại đứa nhỏ sống đơn độc trên đời!
Trẻ con không có mẹ là đáng thương nhất, cũng là bất hạnh nhất, thời thơ ấu của bé tràn ngập bóng ma, giống như Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không có mẹ, giống như Thượng Quan Ngưng có mẹ kế.
Triệu An An hung hăng đè ép suy nghĩ trong đầu, cẩn thận ôm Cảnh Duệ không dám lơi lỏng.
Cô nghĩ, sau này cô sẽ xem Cảnh Duệ như là con mình, cưng chiều bé, để bé trưởng thành thật vui vẻ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc