Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 379

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Ngoài cửa sổ âm u, mặt trời bị tầng mây thật dày che mất, chỉ còn một mảnh tối tăm, giống như lúc mặt trời lặn sau ban đêm, lại như mặt trời mọc trước sáng sớm.
Mưa phùn liên miên không dứt, rất nhanh tất cả đều ngập nước, trong chốc lát liền biến thành mưa to.
Cuồng phong gào thét, như là vì ai ૮ɦếƭ mà vang lên bài ca phúng điếu.
Trên bầu trời, bỗng nhiên xẹt qua một tia tia chớp, chiếu sáng khắp không trung, dưới bầu trời bị mưa rền gió dữ tàn sát bừa bãi tất cả chồi non, vạn vật nhiều lần trải qua gian khổ mới bắt đầu sinh sôi, hiện giờ lại bị phá hủy.
Ánh sáng trong nháy mắt biến mất, màu đen hắc ám dần dần cắn nuốt lấy không trung, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc làm cho giật mình, trời đất vì vậy mà run rẩy.
Cảnh Dật Thần ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo, mang đầy sát ý: “Hôm nay, là ngày cuối cùng mày, mày đáng ra phải xớm ૮ɦếƭ rồi, là cha vẫn luôn không cho tqo động thủ. Hiện tại, mày có thể nói di ngôn."
Trên mặt Cảnh Dật Nhiên cũng không còn biểu tình nhẹ nhàng như ngày xưa, đôi mắt đào hoa của hắn lộ ra sự nhàn nhạt tự tin: “Anh sẽ không giết tôi, anh cũng không giết được tôi, giết tôi, cổ phần lập tức sẽ rơi vào trong tay người khác, anh vĩnh viễn cũng không lấy lại được! Cảnh thịnh về sau sẽ là của người khác, tôi khuyên anh tốt nhất là nên đối tốt với tôi một chút, nếu không anh nhất định sẽ hối hận!”
Cảnh Dật Thần thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên đang chật vật bất kham, dùng ngữ khí cuồng ngạo nói: “Ai dám lấy cổ phần Cảnh Thịnh cũng phải ૮ɦếƭ, kết cục sẽ còn thảm hại hơn cả mày!Tao không thèm để ý Cảnh Thịnh rơi vào trong tay ai, mặc kệ nó ở trong tay ai, tôi đều có thể cầm lại nó! Cho nên, cảnh thịnh không quan trọng, quan trọng là, mày không thể sống tiếp.”
Cảnh Dật Thần nói, rồi móc từ túi tiền một cây S***g lục, họng S***g tối đen, nhắm thẳng vào đầu Cảnh Dật Nhiên.
“Di ngôn nói xong rồi? Vậy thì tao đây đưa mày lên đường.”
Cảnh Dật Nhiên thấy Cảnh Dật Thần thật sự muốn giết chính mình, vừa kinh hãi vừa giận, nhưng *** lại bị Cảnh Dật Thần dùng chân chèn đến không thở nổi!
Hắn vội nói: “Đúng là tôi bắt Thượng Quan Ngưng không, nhưng là tôi căn bản không muốn đẩy cô ấy! Là ý của Dương Mộc Yên, người kêu đẩy Thượng Quan Ngưng không phải tôi, anh muốn giết thì giết Dương Mộc Yên!”
Có lẽ là bởi vì hôm nay Cảnh Dật Nhiên sẽ phải ૮ɦếƭ cho nên hôm nay Cảnh Dật Thần kiên nhẫn hơn ngày thường, giải đáp mọi vấn đề cho Cảnh Dật Nhiên.
“Không cần mày nhắc nhở, Dương Mộc Yên rất nhanh cũng sẽ ૮ɦếƭ, các người có thể ở hoàng tuyền làm bạn, từ lúc đẩy A Ngưng xuống, thì Diêm Vương đã ở trong điện chờ các người rồi, người tổn thương vợ và con tao, một người cũng không thể sống được!"
Tiểu Lộc ngơ ngẩn nhìn hai anh em giằng co, nhìn Cảnh Dật Thần cầm S***g, đạm mạc mà lãnh khốc chuẩn bị bắn ૮ɦếƭ Cảnh Dật Nhiên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự đau đớn khôn kể.
Nhưng cô biết, Cảnh Dật Nhiên hôm nay sẽ phải ૮ɦếƭ, cho dù cô có đánh Cảnh Dật Nhiên trọng thương, đã không thể nhúc nhích, nhưng Cảnh Dật Thần cũng không buông tha.
Cô còn tưởng rằng, ít nhất Cảnh Dật Nhiên bị thương thành cái dạng này, Cảnh Dật Thần sẽ khinh thường không động thủ với hắn, có thể chờ đến lúc thân thể Cảnh Dật Nhiên lành lại, mới quang minh chính đại giết Cảnh Dật Nhiên.
Hóa ra, Cảnh Dật Thần căn bản là không thèm để ý những cái đó, anh ta đã hận Cảnh Dật Nhiên thấu xương, chỉ muốn ngay lập tức xử lý hết mối nguy hiểm này.
Anh ta có thể đợi bảy ngày mới đến giết Cảnh Dật Nhiên, đã là cực hạn!
Cái cổ phần gì đó, cái giấy cam đoan gì đó, cái gia sản gì đó, Cảnh Dật Thần đều không thèm để ý, thứ anh ta để ý, chỉ có vợ con của mình mà thôi, vì bọn họ, anh ta có thể trả giá hết thảy.
Cảnh Dật Thần đã nhận ra thần sắc Tiểu Lộc, bỗng nhiên mở miệng nói với cô: “Cô vừa có lợi nhưng cũng có hại, từ hôm nay trở đi, rời khỏi Cảnh gia, không cần trở lại!”
Tiểu Lộc nao nao, cô nâng đôi mắt đối diện với Cảnh Dật Thần, thật lâu sau, cô mới cúi đầu, dùng giọng noia khô khốc nói: “Được, tôi sẽ rời đi.”
Cô biết, Cảnh Dật Thần đối với việc cô đem Thượng Quan Ngưng ra ngoài là rất giận giữ, Anh ta không ra tay với cô là bởi vì cô vì Cảnh gia làm rất nhiều việc, thứ hai là bởi vì trong thân thể của Tiểu Lộc có hai tính cách, không thể khống chế.
Nhưng rốt cuộc thì cô cũng là một cái tai hoạ ngầm, Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ giữ lại cô ta.
Có lẽ, Cảnh Dật Thần sớm đã phát hiện khuynh hướng tình cảm của cô, việc trước kia cô ta chiếu cô đối với Cảnh Dật Nhiên, nhưng Cảnh Dật Nhiên lại mơ mơ màng màng không biết, nhưng căn bản lại không thể gạt được Cảnh Dật Thần.
Vệ sĩ như cô ta, quả thật không hợp.
Cảnh Dật Nhiên chấn động, hắn không nghĩ tới, Cảnh Dật Thần ngay cả Tiểu Lộc cũng không buông tha!
Hắn rống giận với Cảnh Dật Thần: “Anh thật là lãnh khốc, ý chí sắt đá! Tiểu Lộc là bị tôi bức bách, không phải cô ấy tự nguyện giúp tôi, anh đuổi cô ấy đi, sau này một mình cô ấy biết phải đi đâu!”
“Tao lãnh khốc không phải một ngày hai ngày, tao đã nói, người tổn thương đến vợ và con tao một người cũng sẽ không bỏ qua, Tiểu Lộc rốt cuộc đã làm sai cái gì chính cô ta rõ ràng nhất, tao không giết cô ta đã là nhân từ rồi!”
Cảnh Dật Thần dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, nhàn nhạt nói: “ mạng của chính mình còn không giữ nổi, còn rảnh quản việc người khác sao, sao tao không biết mày là một đứa có tình nghĩa như vậy? Hai người tình cảm tốt như vậy, Tiểu Lộc cho dù ૮ɦếƭ, cũng không oan uổng!”
Cảnh Dật Nhiên hít một hơi sâu, áp xuống sự tức giận ở đáy lòng, hắn còn một con át chỉ bài cuối cùng, cho nên Cảnh Dật Thần có để khẩu S***g nhắm ngay vào đầu hắn, thì hắn cũng không có quá mức hoảng loạn.
“Tôi cùng Tiểu Lộc không có bất kỳ quan hệ gì, nếu quan hệ tốt, cô ấy sẽ đem tôi tra tấn thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ sao?! Anh có bản lĩnh thì đem tất cả mọi người giết đi, đem cả A Hổ và những thủ hạ đó giết hết đi, trên thế giới này chỉ còn mình anh thì anh mới hài lòng!”
“Sao mày biết là cô ta đem mày đánh thành như vậy là bởi vì không phải tốt cho mày?"
Cảnh Dật Thần vừa nói lời này ra, sắc mặt Tiểu Lộc nhanh chóng trắng bệch, mà Cảnh Dật Nhiên lại đầy kinh ngạc!
"Anh nói hươu nói vượn! Cô ta rõ ràng là vì muốn bức tôi giao cổ phần ra, cho nên mới ra tay!”
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nhìn thoáng qua sắc mặt có chút trắng bệch của Tiểu Lộc, lúc sau liền thu hồi ánh mắt, sét ầm ầm, anh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo: “Phải không?”
“cô ta có khả năng không biết, tao rốt cuộc muốn giết mày bao nhiêu! Cô ta nghĩ là biến mày thành tàn phế thì tao sẽ không động thủ sao? Thật là quá coi thường sự quyết tâm của tao! Mày và mẹ mày đều đã ૮ɦếƭ, tao nghĩa là mẹ tao rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt!” Cảnh Dật Thần nói, liền lên cò S***g.
Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên rống to: “Chờ một chút!”
Cảnh Dật Thần vẫn duy trì động tác muốn nổ S***g, lạnh lùng hỏi: “Sao? Mày còn có chuyện muốn nói?”
Cảnh Dật Nhiên hai mắt đỏ bừng nhìn về phía anh, bỗng nhiên cười không ngừng, chờ khi cười đủ rồi, mới gằn từng chữ một nói: “Trong tay tao có một người, chắc hẳn là mày sẽ cảm thấy hứng thú!”
“Ai?”
“Triệu — An — An!”
Ba chữ “Triệu An An”, làm Cảnh Dật Thần dao động, nhưng mà anh vẫn không buông S***g xuống.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, giọng nói hờ hững, giọng điệu bình tĩnh: “Thì ra, mày là người bắt Triệu An An, tốt lắm, mày lại có thêm một lý do để ૮ɦếƭ.”
“Cảnh Dật Thần! Nếu mày giết tao, Triệu An An sẽ phải chôn cùng! Mày phải suy nghĩ cho rõ ràng!”
Cảnh Dật Nhiên cảnh giác, hắn sợ Cảnh Dật Thần không nghe rõ lời mình, cho nên không ngừng lặp lại: “Triệu An An đang nằm trong tay tao, tao không bỏ đói, cũng không động vào một ngón tay nó, không tin mày có thể gọi cho Triệu An An, hỏi tình huống của nó! Nếu bây giờ mày giết tao, tao cam đoan, Triệu An An không chỉ ૮ɦếƭ rất thảm mà còn bị lăng nhục đến ૮ɦếƭ!”
“Tao muốn sống, mày phải bảo đảm an toàn cho tao, phải rút hết người của mình, không được theo dõi tao, tao sẽ thả Triệu An An! Đây là điều kiện của tao, nếu mày còn muốn gặp lại em họ mày, tốt nhất nên làm theo lời tao!”
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn Cảnh Dật Nhiên: “Mày không có tư cách bàn điều kiện với tao, tao nói, hôm nay là ngày cuối cùng mày sống ở thế giới này, mặc kệ thế nào, cũng không thay đổi!”
Cảnh Dật Nhiên vừa sợ vừa giận, nói bằng giọng điệu không thể nào tin nổi: “Chẳng lẽ mày không để ý đến sống ૮ɦếƭ của Triệu An An?! Tao ૮ɦếƭ thì nó cũng ૮ɦếƭ, mày làm sao ăn nói với dì mày!”
“Sống ૮ɦếƭ của Triệu An An có liên quan đến tao sao?” Khoé môi Cảnh Dật Thần lộ ra nụ cười châm biếm, trong giọng nói đều là khinh thường: “Là nó tự tìm đường ૮ɦếƭ, nếu tự nguyện trốn khỏi nhà thì bị người ta bắt cũng là xứng đáng, vì sao tao phải cứu một người ngu như vậy? Huống chi, chẳng phải nó ૮ɦếƭ thì vừa đúng lúc sao? Tất cả gia sản của Triệu gia đều thuộc về tao?”
Cảnh Dật Nhiên trừng lớn hai mắt, như là không quen Cảnh Dật Thần, còn vươn một ngón tay chỉ vào Cảnh Dật Thần nói “mày mày mày” nửa ngày, nhưng không nói thêm được một chữ nào nữa!
“Thật ra tao phải cám ơn mày, trước khi ૮ɦếƭ nói cho tao biết bí mật lớn như vậy, nếu không, tao còn không biết là ai bắt cái tai hoạ kia. Tốt lắm, thật bớt lo, tao không còn gánh nặng gì để không giết mày nữa, còn có thể mượn tay mày *** đồ vô dụng Triệu An An kia, đúng là lời mà! Sau này, cho dù Triệu Chiêu muốn tìm người báo thù, cũng không tìm tao. Cám ơn mày sắp ૮ɦếƭ còn nói cho tao chuyện vui như thế.”
Chuyện này, không chỉ làm Cảnh Dật Nhiên kinh ngạc, mà ngay cả Tiểu Lộc đứng bên cạnh cũng sợ hãi, cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chắc chắn Cảnh Dật Thần có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà cô lại không tìm ra rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào!
Tuy Cảnh Dật Thần không có đối xử với Triệu An An tốt như Thượng Quan Ngưng, nhưng mà Triệu An An là em họ duy nhất của hắn, hắn vẫn rất chăm sóc cô, năm trước Triệu An An phát bệnh, hắn còn lo lắng chạy đi liên hệ bác sĩ cho cô, hắn rất quan tâm Triệu An An, đối xử không khác gì em gái ruột, sao đột nhiên lại trở nên hờ hững như vậy!
“Cảnh Dật Thần, mày điên rồi!” Cảnh Dật Nhiên tức giận rống lên.
Tại sao có thể như vậy, không có khả năng, không thể nào! Cảnh Dật Thần phải rất xem trọng Triệu An An mới đúng, sao hắn có thể trơ mắt nhìn Triệu An An đi vào đường ૮ɦếƭ!
Cả người Cảnh Dật Nhiên đều run rẩy!
Con bài cuối cùng mà hắn chưa lật, cũng mất đi hiệu lực rồi!
Từ khi nào Cảnh Dật Thần đã bắt đầu ác độc như vậy?!
Hắn thà rằng buông tha cho quyền thừa kế, buông tha cổ phần tập đoàn Cảnh Thịnh, buông tha em họ Triệu An An, cũng muốn giết hắn?!
Chẳng lẽ, hôm nay hắn thật sự phải ૮ɦếƭ sao?
Nhưng mà, hắn tốn nhiều công sức như vậy, làm hại Thượng Quan Ngưng sinh non, hại Tiểu Lộc bị đuổi, cũng không lấy được cổ phần và quyền thừa kế mà hắn mong muốn, ngược lại còn kéo cả mạng sống của mình vào!
Hắn không cam lòng!
૮ɦếƭ cũng không cam lòng!
Trong không khí tràn ngập hơi thở ૮ɦếƭ chóc, giống như ngay sau đó, S***g trong tay Cảnh Dật Thần sẽ hoạt động, viên đạn sẽ bắn ra, còn Cảnh Dật Nhiên hắn thì mất mạng.
Sắc mặt Cảnh Dật Nhiên tái nhợt như tờ giấy, cảm giác này mang đến sự dày vò và sợ hãi, làm hắn cảm thấy hít thở không thông.
Chờ đợi, vừa dài vừa đau đớn, mà chờ đợi cái ૮ɦếƭ, là phóng đại mỗi giây đau khổ, kéo dài vô tận.
Thậm chí Cảnh Dật Nhiên còn cảm thấy, miệng vết thương trên người mình, máu đang chảy ra ngoài với tốc độ nhanh hơn, hắn mất máu nhiều và nghiêm trọng hơn, và hình như miệng vết thương vừa khép lại cũng bắt đầu nứt ra rồi.
Có thể không cần Cảnh Dật Thần phải nổ S***g, hắn sẽ chảy máu đến ૮ɦếƭ.
Không biết bao lâu, hình như thời gian đã mất đi ý nghĩa trong sinh mạng hắn rồi, có lẽ chỉ ngắn ngủi vài phút, có lẽ rất lâu, Cảnh Dật Nhiên đã không cảm nhận được nữa rồi.
Tiêu cự trong mắt hắn ngày càng mơ hồ, trong mơ hồ, hắn nhìn thấy một viên đạn hướng đến ấn đường mình.
Ngay sau đó, ấn đường hắn bị bắn trúng, đau đớn chôn vùi cả người hắn, cảm giác nóng bỏng và gay gắt huỷ diệt ý thức hắn.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc che dấu tiếng vang của S***g, nhưng không che giấu được hơi thử ૮ɦếƭ chóc và mùi máu trong không khí.
Cảnh Dật Thần thu S***g lại, đứng yên, chờ cho tim Cảnh Dật Nhiên dừng đập.
Vài phút sau, Cảnh Dật Nhiên đã không còn thở nữa, Cảnh Dật Thần thu lại ánh mắt từ trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt của Cảnh Dật Thần, nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói với Tiểu Lộc cũng trắng bệch đứng bên cạnh: “Angel, cô không còn nợ Cảnh gia nữa, Cảnh gia cũng không thiếu nợ cô, tôi thay mặc ba truyền đạt lại lời của ông, từ hôm nay trở đi, cô phải rời khỏi A thị, rời khỏi quốc gia này, sinh thời, không được trở lại nữa!”
Cả người Tiểu Lộc chấn động, chậm rãi đứng lên, giọng nói khô khốc: “Angel nghe lệnh.”
Cảnh Dật Thần nghe thấy lời cô, thản nhiên nhìn cô một cái rồi xoay người bước đi ra ngoài.
Bên ngoài biệt thự, mưa to tầm tã, tiếng sấm đầy trời, cuồng phong tàn sát bừa bãi, tất cả cây cối trong hoa viên đều bị quật ngã, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Bóng dáng cao ngất của Cảnh Dật Thần dần dần chôn vùi giữa cuồng phong bão táp, cả người ướt đẫm, nhưng bước chân anh vẫn vững vàng như trước, kiên định đi trong màn mưa.
A Hổ ở trong xe nhìn thấy Cảnh Dật Thần đi ra khỏi biệt thự, lập tức mở cửa xe, cầm dù chạy đến bên anh.
“Thiếu gia, mưa rất lớn, đừng để bị cảm lạnh!”
Cảnh Dật Thần thản nhiên nói: “Đừng lo, lên xe, về nhà.”
Đi đến bên cạnh xe, còn chưa ngồi vào, di động trong túi Cảnh Dật Thần liền vang lên.
Anh không lập tức ngồi vào xe mà là sốt ruột lấy điện thoại ra, ấn xuống đặt bên tai.
Trong di động truyền đến tiếng kêu hưng phấn: “Thiếu gia, đã an bày ổn thoả cho biểu tiểu thư, không có bị thương, chỉ là đói đến hôn mê, bác sĩ Mộc đang truyền dịch cho biểu tiểu thư!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc