Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 371

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, áp xuống đáy lòng sự phẫn nộ và sát ý, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất để nói: “Buông cô ấy ra. Tôi đã nói qua, cậu muốn cái gì tôi đều sẽ cho cô.”
Cảnh Dật Thần không muốn thể hiện sự sát ý ở trước mặt Cảnh Dật nhiên, không thể chọc giận hắn, nếu không người chịu tội người chỉ có Thượng Quan Ngưng.
Nếu hôm nay anh không thể giết Cảnh Dật Nhiên, như vậy thì về sau mỗi một giây trôi qua, anh đều sẽ làm hắn sống không bằng ૮ɦếƭ!
Anh nhất định sẽ giết Cảnh Dật Nhiên, mặc kệ ai ngăn cản cũng đều không được, mặc kệ hắn có chạy trốn tới nơi nào cũng sẽ không thoát được.
Cảnh Dật Nhiên lại rất phòng bị Cảnh Dật Thần, hắn tùy tay chỉ một cái thủ hạ, nói: “Đi, lục soát người của Cảnh đại thiếu, xem xem anh ta có mang theo S***g không, kĩ thuật bắn S***g của Cảnh thiếu chính là đệ nhất, tuy tiện bân một viên đạn đã có thể lấy được một mạng người!”
Thủ hạ vẫn luôn đi theo Cảnh Dật Nhiên, nghe nói phải đi lục soát người Cảnh Dật Thần, thì hắn ngay tức khắc sợ tới mức mặt không còn chút máu.
Ai mà không biết Cảnh Dật Thần trước nay đều không cho phép người khác chạm vào anh dù chỉ một chút!
Anh có thói quen ở sạch nghiêm trọng, nam hay nữ nhân đều không thể ***ng vào anh, ngay cả quần áo cũng đều không thể chạm vào, đi lục soát người anh không khác nào đi tìm ૮ɦếƭ!
Xong việc Cảnh Dật Nhiên có lẽ vẫn sống tốt sống, nhưng bọn họ khẳng định sẽ bị mất mạng!
Cảnh Dật Nhiên thấy thủ hạ không nhúc nhích, mang bộ dạng như mẹ ruột đã ૮ɦếƭ, trong lòng nổi giận mắng: “Các người muốn ta ném hết vào trong biển cho cá ăn hay sao? Mau lên, lục xoát người!"
Cái thủ hạ kia bị Cảnh Dật Nhiên đá một chân, thất tha thất thểu đi qua chỗ Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: “Không cần lục soát, trên người tôi không có mang S***g.”
Anh vừa nói, rồi ngay lập tức đem tây trang và áo sơmi cởi ra, ném xuống đất.
Quần tây kề sát đù* anh, anh đem túi quần lộn ra, nhàn nhạt nói: “Thấy rõ chưa?”
Cảnh Dật Nhiên lúc này mới yên tâm, tà khí cười nói: “coi như anh thức thời!”
“Tôi hiện tại không có VK, đổi tôi lấy A Ngưng, các người thả cô ấy đi, bắt một mình tôi là được.”
Cảnh Dật Thần thân thể rắn chắc, đứng ở nơi gió lạnh thổi thấu xương, biểu tình bình tĩnh có chút đáng sợ.
“Anh không cần uổng phí sức lực!” Cảnh Dật Nhiên căn bản không mắc lừa, "Anh với cô ấy có thể giống nhau sao? Năm người chúng tôi cũng chưa chắc là đối thủ của anh, tôi sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này!”
Rồi hắn quay đầu nói với thủ hạ: “Tiểu chín, đem đồ qua cho anh ta, kêu anh ta lập tức ký tên!”
Người kêu là tiểu Chín kia lấy ra một phần văn kiện, đi đến trước mặt Cảnh Dật Thần, đem văn kiện và Pu't đưa qua.
Cảnh Dật Thần nhận lấy, nhìn mấy chữ chuyển nhượng cổ phâgn, sau đó không thèm xem điều khoaen mà trực tiếp kì vào.
Nhưng anh kí xong lại chưa đưa cho tiểu Chín, mà là ngẩng đầu nói: “Tôi đã ký, cảnh thịnh là của cậu, cậu thả A Ngưng ra!”
Cảnh Dật Nhiên căn bản không đồng ý: “Ai mà biết anh có trở mặt hay không, trước tiên đem hiệp nghị ra đây trước!"
Cảnh Dật Thần không muốn cùng hắn cò kè mặc cả, trực tiếp đem hiệp nghị đưa cho tiểu Chín.
Tiểu chín nhận lấy, quay đầu đưa cho cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên nhìn chữ ký kỹ một lần, bỗng nhiên cười ha ha lên.
“Thật là chẳng phí tí công sức nào, sớm biết rằng đơn giản như vậy, lúc trước tôi đâu cần tốn nhiều sức lực như vậy làm gì! Quả nhiên làm người càng tàn nhẫn thì tiền đến càng nhiều!”
Cảnh Dật Thần không muốn nghe hắn dong dài, lặp lại nói: "Thả cho A Ngưng đi lại đây!”
“Việc này không thể được, anh làm còn chưa đủ, chỉ có Cảnh Thịnh thì làm cái gì, tôi còn muốn toàn bộ Cảnh gia!” Cảnh Dật Nhiên biểu tình dữ tợn, âm ngoan nói: “Đương nhiên, tôi còn muốn mạng anh.”
Cảnh Dật Thần tựa như không hề nổi điên mà dữ tợn, chỉ nhàn nhạt nói: “Tất cả đều có thể, đều cho cậu tất, cậu muốn tôi ૮ɦếƭ cũng có thể, nhưng tôi muốn cậu thả A Ngưng đi, chỉ cần cô ấy bình an rời đi, cậu muốn sử trí tôi sao cũng được. Muốn tôi ૮ɦếƭ thì chỉ cần một viên đạn là đủ rồi!”
Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Nhiên ôm gắt gao, căn bản là không thể động đậy, cô nhìn thấy Cảnh Dật Thần vì cô mà cái gì cũng không cần, cảnh thịnh cũng từ bỏ, Cảnh gia cũng không cần, mạng cũng không cần, mắt cô lập tức đỏ bừng, nước mắt trực chảy ra.
Cô rất rõ ràng, Cảnh Dật Thần không hề nói đùa.
Nếu có thể dùng mạng anh đổi mạng cô, Cảnh Dật Thần nhất định sẽ không chút do dự mà đổi.
Anh đã đổi qua một lần, anh thật sự coi cô như sinh mệnh!
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, trong tay bản thân mình có dao thì tốt rồi, cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm và người Cảnh Dật Nhiên, nhất định sẽ không chút chớp mặt mà giết hắn.
“Anh viết một phần cam kết sẽ từ bỏ quyền thừa kế của Cảnh gia, từ nay về sau tôi sẽ kế thừa Cảnh gia!”
Thủ hạ Cảnh Dật Nhiên đem giấy Pu't đưa cho Cảnh Dật Thần.
Đối với việc Cảnh gia kế thừa gia tộc không chỉ là một tờ giấy.
Từ bỏ quyền thừa kế gia tộc quyền, về sau sẽ không thể tiếp quản toàn bộ gia tộc nữa.
Ở thành phố A này từng có tiền lệ.
Mặc kệ là bởi vì cái gì mà Cảnh Dật Thần viết cam đoan, chỉ cần Cảnh Dật Nhiên thông báo cho truyền thông, như vậy thì Cảnh Dật Thần quả thật không thể kế thừa Cảnh gia.
Bất quá, nếu Cảnh Dật Thần tự động từ bỏ quyền kế thừa, Cảnh Dật Nhiên muốn kế thừa Cảnh gia cũng không phải việc dễ dàng, việc thừa kết của Cảnh gia căn bản không phải là việc Cảnh Dật Nhiên có thể nói có, hắn muốn có quyền kế thừa, chắc chắn vẫn phải đoạt từ tay Cảnh Trung Tu.
Chỉ là Cảnh Dật Nhiên cũng không để ý, chỉ cần Cảnh Dật Thần không thể kế thừa Cảnh gia, vậy là đủ rồi!
Cảnh Dật Thần cầm lấy giấy Pu't, lập tức bắt đầu viết.
Trên giấy thực mau liền xuất hiện mấy hàng chữ rồng bay phượng múa: Tôm Cảnh Dật Thần tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế gia tộc Cảnh thị, tài sản Cảnh gia không lấy một xu, từ nay về sau Cảnh gia về sẽ do Cảnh Dật Nhiên toàn quyền kế thừa!
Cảnh Dật Thần viết xong, đem giấy đưa cho Cảnh Dật Nhiên xem: “Cậu muốn, tôi đều cho cậu, hiện tại, lấy thày ý của cậu ra!”
Cảnh Dật Nhiên biết, vì hắn vẫn luôn khống chế được Thượng Quan Ngưng, chứ không Cảnh Dật Thần sẽ không có khả năng nghe lời hắn hoàn toàn, hôm nay anh ta nhượng bộ như vậy đã là cực hạn rồi.
Hắn buông Thượng Quan Ngưng ra, cây S***g trong tay không nhắm lên đầu Thượng Quan Ngưng, mà là nhắm ngay và cái bộng phồng của cô.
“Được rồi, chị dâu, chậm rãi đi qua đi, nhất định phải đi chậm, bằng không kĩ thuật bắn S***g của tôi không giỏi giống anh tôi đâu, vạn nhất bị thương tới cháu trai, như vậy thì thật tội lỗi!Tiểu Chín, lấy lại giấy qua đây!”
Thượng Quan Ngưng cả người đều hơi hơi phát run, bước chân đều có chút phù phiếm.
Đứng lâu như vậy, gió lạnh thổi lâu như vậy, cả người cô đều đã đông cứng, chân đều ૮ɦếƭ lặng.
Tuy rằng bị tất cả người phía sau lấy S***g chĩa vào, nhưng Thượng Quan Ngưng nhìn thấy ánh mắt vội vàng lo lắng của Cảnh Dật Thần thì cô lại cảm thấy không có gì đáng sợ cả
Cô chậm rãi đi đến chỗ Cảnh Dật Thần, mà tờ giấy trong tay Cảnh Dật Thần đã được tiểu Chín đoạt lấy.
Cô chỉ còn cách Cảnh Dật Thần một bước, phía sau lại truyền đến một tiếng mạnh mẽ, hung ác đẩy cô xuống.
Thượng Quan Ngưng thét chói tai từ trên cầu rơi xuống Cảnh Dật Thần tê tâm liệt phế kêu một tiếng: “A Ngưng”, trong đầu anh trống rỗng, cái gì cũng không màng nhảy xuống theo.∶.. ↑★∶
Sóng gió mãnh liệt, không có giới hạn, nước biển sâu không thấy đáy, giống một con mãnh thú, nháy mắt cắn nuốt hai người vào trong bụng.
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần rơi xuống một trước một sau, khảnh khắc rơi vào trong nước biển không kém nhau một giây nào, vị trí ở trong nước cũng rất gần, hơn nữa này biển này khá gần đại lục, nước biển giao động cũng không lớn lắm.
Cảnh Dật Thần rất nhanh tìm được Thượng Quang Ngưng ở hải lý, liều mạng ôm cô lên trên.
Thượng Quan Ngưng biết bơi, nhưng cô cũng không giãy dụa gì, tùy ý Cảnh Dật Thần mang theo cô lên thuyền, bụng của cô thật đau quá, làm cho cô không còn một chút sức lực nào.
Trong nước biển, bỗng nhiên xuất hiện từng đợt vết máu nhè nhẹ.
Thượng Quan Ngưng che bụng ở trong nước, đợi Cảnh Dật Thần ôm cô ra khỏi nước biển, cô hít sau một hơi sau đó liền run rẩy nói: “Dật Thần, đứa nhỏ…”
Cảnh Dật Thần cũng thấy được vết máu trong nước biển, hắn ôm chặt Thượng Quan Ngưng, khàn giọng an ủi cô: “A Ngưng, không có việc gì, nhất định đứa nhỏ có thể chống đỡ được, em cố gắng trong chốc lát, phi cơ lập tức tới ngay đây!”
Trên cầu, sớm đã không thấy nóng dáng của Cảnh Dật Nhiên đâu, xa xa, phi cơ trực thăng và tàu bay nhanh chóng tới gần nơi này.
Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần ôm, sắc mặt trắng bệch, cả người không ngừng ra mồ hôi lạnh.
Bụng đau đớn càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng kịch liệt, Thượng Quan Ngưng cơ hồ muốn đau đến ૮ɦếƭ ngất cho xong.
Nhưng mà, cô biết, mình nhất định không thể ngất xỉu, nếu không đứa nhỏ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Cảnh Dật Thần ôm cô, hốc mắt đỏ bừng, trong con ngươi dường như đều là nước mắt.
Bảo bối của anh đau, nên anh cũng rất thống khổ!
“A Ngưng, em đau thì cứ cắn anh, anh không có đau.”
Thượng Quan Ngưng nghe anh nói xong, trong nháy mắt nước mắt tuôn ra mãnh liệt không dừng được.
Nhưng cho dù cô đau đến ૮ɦếƭ thế nào cũng không nỡ cắn anh!
Cô sợ mình khống chế không được, sẽ cắn Cảnh Dật Thần chảy máu!
Ở trong nước biển mỗi một giây đều là sự dày vò, Thượng Quan Ngưng không sợ thống khổ, cô chỉ lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng sẽ không được bảo đảm!
Đây là đứa nhỏ đầu tiên của cô, là đứa nhỏ mà cô và Cảnh Dật Thần chờ đợi lâu như vậy mới có!
Cảnh Dật Thần như là biết suy nghĩ trong lòng cô, khóe mắt có giọt lệ chảy xuống, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, A Ngưng, anh đã an bài một bác sĩ tốt, chính Mộc lão gia tay nghề rất khá, ông ấy là thần y, nhất định sẽ có biện pháp, em và đứa bé sẽ không có việc gì!”
Thượng Quan Ngưng nghe được “Mộc lão gia”, rốt cuộc trong ánh mắt cũng hiện lên một tia ánh sáng, giống như đau nhức trên bụng cũng không còn đau đớn dữ dội như trước nữa.
Cô nhịn xuống sự dày vò, gian nan nói: “Thật sự?”
Cảnh Dật Thần liều mạng gật đầu, cam đoan với cô: “Thật! Nhất định không có việc gì, phương pháp chữa bệnh của ông ấy rất tốt, am hiểu trung y, nhất định cái thai sẽ không có vấn đề!”
Quả thật trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút sùng bài mù quáng dành cho Mộc Vấn Sinh, chuyện ông ấy khởi tử hồi sinh cũng không chỉ do được thổi phồng, mà danh tiếng thần y đó là do ông cứu sống vô số người có mạng sống kề cận cái ૮ɦếƭ mà nên, cô tin tưởng Mộc Vấn Sinh.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng có hy vọng, mặc dù *** vẫn chảy rất nhiều máu, mặc dù bụng cô đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn giữ vững sự thanh tỉnh như trước, dùng ý chí để chống đỡ mình.
Phi cơ trực thăng rất nhanh đã bay đến trước mặt bọn họ, nhưng bởi vì tình huống của Thượng Quan Ngưng, căn bản không có khả năng leo lên trên bằng thang, Cảnh Dật Thần cũng không thể một tay ôm cô, một tay leo lên.
Cũng may tàu bay rất nhanh tới đây, mang hai người lên bờ, phi cơ đáp xuống mặt đất, Cảnh Dật Thần mới ôm Thượng Quan Ngưng vào ca bin.
“Lập tức đi bệnh viện Mộc thị! Dùng tốc độ nhanh nhất!”
Trong ca bin, tổ y tế đã chuẩn bị toàn lực cứu chữa, dẫn đầu là nữ bác sĩ lúc trước xem bệnh cho Thượng Quan Ngưng, rất nhanh bà kiểm tra tình huống Thượng Quan Ngưng một chút, lập tức nói với Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, đứa nhỏ rất nguy hiểm, nước ối đã bị vỡ!”
Vỡ nước ối, ý là hoặc sinh ra đứa nhỏ, hoặc để đứa nhỏ ૮ɦếƭ.
Nhưng mà, Thượng Quan Ngưng chưa đủ tháng, dù cho có sinh ra, cũng chưa chắc đã sống.
Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng thật chật, cảm nhận tay Thượng Quan Ngưng đang run rẩy, anh dùng giọng điệu kiên định nói: “Không có việc gì, A Ngưng, cứ sinh đứa nhỏ ra là được, không phải Mộc Tâm đã nói, đứa nhỏ rất khỏe mạnh sao? Em kiên trì trong chốc lát, chúng ta lập tức đi bệnh viện, anh đã đi tìm người trước, kêu cô ấy đi tới bệnh viện Mộc thị, Mộc lão gia cũng sẽ tiếp nhận, nhất định bọn họ có thể giữ lại đứa nhỏ và em, hãy tin anh!”
Cả người Thượng Quan Ngưng đều đổ mồ hôi lạnh, bình thường môi luôn đỏ tươi **** giờ đã không còn chút huyết sắc.
Nhưng mà, lời nói của Cảnh Dật Thần tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh, cô dùng thanh âm thật thấp khó mà nghe được, đứt quãng nói: “Em tin tưởng anh... Đứa bé... Sẽ không có việc gì.”
Năm phút đồng hồ sau, phi cơ trực thăng vượt qua hơn phân nửa thành phố A, đáp xuống trước cửa bệnh viện Mộc thị, ở đó, Mộc Tâm đã mang theo một đoàn người chờ ở trước cửa.
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng được đưa vào phòng sinh, thậm chí không kịp nói với Cảnh Dật Thần câu nào.
Cảnh Dật Thần nhìn mặt Thượng Quan Ngưng tái nhợt, theo bản năng muốn đi theo đi vào, lại bị Mộc Tâm ngăn cản: “Giao cho tôi, không cần cậu đi vào, ông nội của tôi vẫn luôn ở bên cạnh đó, để ngừa vạn nhất.”
Mộc Tâm nói xong, liền muốn vào phòng sinh.
Cảnh Dật Thần lại cầm cạnh cánh cửa, nhẫn tâm nói: “Mặc kệ tình huống gì, cứ giữ lại A Ngưng! Cô ấy không thể xảy ra chuyện được!”
Mộc Tâm nôn nóng, sau đó gật đầu: “Được, tôi đã biết! Tôi sẽ dùng hết toàn lực bảo trụ người lớn và đứa nhỏ, nếu không được, tôi sẽ tìm ông nội của tôi cầu cứu.”
Cô nói xong, không làm chuyện vô nghĩa nữa, rất nhanh xoay người, bỏ Cảnh Dật Thần ở ngoài cửa.
Cửa phòng sinh rất ghê gớm, ngăn cách Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, giống như ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Bên trong ẩn ẩn truyền đến âm thanh của Mộc Tâm, lại nghe không rõ ràng.
Cảnh Dật Thần **** đứng ૮ɦếƭ trân tại đó, trên mặt không còn thong dong lạnh nhạt như ngày thường, chỉ có đau lòng thật sâu, vội vàng, bất an.
Anh chỉ mặc một bộ đồ hoàn toàn ướt đẫm, giày đã sớm rớt xuống biển, tóc có vài giọt nước rỉ xuống, nhưng anh giống như không hề cảm giác được.
A Hổ đứng sau lưng anh, khoác một cái áo khác lên cho anh.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mở miệng an ủi nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia sẽ không có việc gì, ngài phải tự quan tâm mình, bọn họ còn cần ngài chăm sóc.”
Giống như Cảnh Dật Thần không hề nghe thấy, thẳng tắp đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh, phòng sinh liền truyền đến tiếng kêu gào thống khổ của Thượng Quan Ngưng.
Cả người Cảnh Dật Thần run lên, nhấc chân muốn đá văng cửa phòng sinh, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Hắn rất muốn ở bên người Thượng Quan Ngưng, thay cô chia sẻ sự sợ hãi và thống khổ, tặng cho cô tia an ủi và cổ vũ.
Cũng bởi vì anh, cô mới chịu sự Tra t** thống khổ dữ dội như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc