Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 358

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Nhưng mà nhìn hai anh em tranh đấu quyết liệt, Cảnh Dật Nhiên thật muốn đoạn tuyệt với Cảnh gia sao?
Chỉ là hắn muốn cắt đứt với Cảnh gia, lại nhắc đến Thượng Quan Ngưng mới nhậm chức phó tổng giám đốc không bao lâu làm gì?
Nghe ý tứ trong lời nói hắn, giống như phó tổng Thượng Quan và Cảnh Dật Thần có bí mật gì đó không thể cho ai biết!
Đã sớm biết tốc độ thăng chức của Thượng Quan Ngưng nhanh như ngồi hỏa tiễn, chẳng lẽ bởi vì sắc đẹp của cô ta có thể mê hoặc Cảnh Dật Thần, cho nên mới có thể làm phó tổng giám độc?
Hay là nói, Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn có tình cảm với Thượng Quan Ngưng, ăn không được lại nói quả nho chua.
Tập đoàn Quý thị cũng có một vị phó tổng giám đốc là nữ giới, nhưng mà đã hơn bốn mươi tuổi, tuy giữ gìn nhan sắc rất tốt, nhưng làm sao có thể so sánh với Thượng Quan Ngưng.
Cô chỉ cần lẳng lặng đứng nơi đó, liền có một loại khí chất cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, muốn đến gần nhưng lại không dám quá gần, khiến cho người khác có loại cảm giác thanh nhã không dám khinh nhờn.
Vẻ ngoài của cô trong veo đẹp mắt, thoạt nhìn thái độ rất tốt, không nghĩ tới nói lại nói ra những lời không khách khí như vậy, trực tiếp rắc muối lên miệng vết thương của Cảnh Dật Nhiên, giống như là không sợ Cảnh Dật Nhiên.
Phải biết rằng, Cảnh Dật Nhiên đã từng là ác ma trong lòng rất nhiều cô gái ở thành phố A, phàm là cô gái mà hắn coi trọng, mặc kệ là thân phận gì, mặc kệ kết hôn hay không kết hôn, hắn đều phải đùa giỡn một phen.
Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp có khí chất độc đáo, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Ở trong mắt mọi người, việc Cảnh Dật Nhiên coi trọng Thượng Quan Ngưng là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, sau khi Thượng Quan Ngưng nói xong, sắc mặt Cảnh Dật Nhiên liền trở nên cực kì khó coi.
Khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng lên, rất rõ ràng là bị chọc giận không nhẹ.
Khí thế của tập đoàn Quý thị bên này đột nhiên thấp hơn, mặt khác hai vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Cảnh Thịnh lại lộ ra nhàn nhạt tươi cười, bọn họ đối với sự độc miệng của Thượng Quan Ngưng cũng là ngoài ý muốn, phải biết rằng, ngày thường cô là một người cực kì ôn hòa, chưa bao giờ làm khó người khác.
Xem ra, Cảnh Dật Nhiên công kích Cảnh Dật Thần đã chọc tức tới vợ hắn là Thượng Quan Ngưng.
Các quản lí cấp cao của tập đoàn Quý thị không biết thân phận của Thượng Quan Ngưng, nhưng quản lí cao cấp của tập đoàn Cảnh Thịnh đều biết rất rõ, bọn họ đều được mời đến Anh quốc tham gia hôn lễ của Cảnh Dật thần, tự nhiên là cảm kích.
“Cách tiếp đãi khách của tập đoàn Cảnh Thịnh của các người thật là kém, xem ra việc hợp tác ngay hôm nay không nói được rồi, các ngươi căn bản là không có thành ý, xem thường tập đoàn Quý thị chúng tôi sao?”
Ánh mắt các quản lý cấp cao của tập đoàn Quý thị đều nhìn về phía Cảnh Dật Thần, ánh mắt rất rõ ràng: Xem thường tập đoàn Quý thị chúng tôi sao?
Cảnh Dật Thần hờ hững nhìn một vòng người của tập đoàn Quý thị, mở miệng nói: “Hóa ra nhân tài của tập đoàn Quý thị đã rời đi nhiều như vậy, hiện giờ còn phái loại người không đứng đắn đến đối phó tập đoàn Cảnh Thịnh. Các vị trở về đi, tôi sẽ không hợp tác với một tập thể không chuyên nghiệp như vậy!”
Cảnh Dật Thần nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, Thượng Quan Ngưng cùng hai vị phó tổng giám đốc kia cũng không thèm nói gì trực tiếp bỏ đi.
Trong nháy mắt, cũng chỉ còn lại người của tập đoàn Quý thị, trợn mắt há hốc mồm ngồi trong phòng hội nghị.
Sau đó bọn họ đều dùng ánh mắt tức giận nhìn Cảnh Dật Nhiên, nếu không phải do hắn ta việc hợp tác ngày hôm nay dù không đàm phán thành công cũng có thể lấy được lợi ích rất lớn, dù sao hai bên tham gia hội nghị cũng có thể đàm phán vài chuyện, đều là vì lợi ích mà đến đây, chậm trễ thời gian của đối phương cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Lập tức có người của tập đoàn Quý thị đứng ra trách cứ.
“Phó tổng Cảnh, đây là lần đầu tiên anh độc lập lãnh đạo đàm phán một hạng mục, hiện tại chưa kịp bắt đầu liền trực tiếp bị người ta cho mặt lạnh, tổn thất lần này ai phụ trách?”
“Phó tổng Cảnh, anh rốt cuộc là giúp tập đoàn chúng ta, hay là hại chúng ta a? Phía dưới còn mấy ngàn nhân viên chờ được nuôi sống đấy, không có dự án này, cuối năm nay chúng ta không chỉ không phát thưởng được, nói không chừng còn phải giảm biên chế!”
“Đây không phải là cố ý chọc giận tập đoàn Cảnh Thịnh đi? Hay là phó tổng Cảnh thật ra đang điễn kịch cho chúng tôi xem? Cố ý làm căng với Cảnh thiếu, vứt bỏ dự án, làm nghiệp của Quý thị không ngừng sụt giảm, sau đó bị Cảnh Thịnh thâu tóm!”
……
Trong nháy mắt, mỗi người một câu cái gì cũng có thể nói ra.
Cảnh Dật Nhiên đập bàn hội nghị “Bang” một tiếng, tiếng vang thật lớn làm cho mọi người đều im lặng lại.
Hắn đứng ở vị trí cao nhất, chậm rãi quay đầu nhìn về phía quản lí cao cấp của Quý thị, khóe môi lộ ra một nụ cười không đứng đắn mà khắc nghiệt: “Không phục, liền lập tức cút đi, hoan nghênh các người lúc nào cũng có thể nộp bản cáo trạng! Hiện tại bản thiếu gia không chỉ là Phó tổng giám đốc cao hơn các người một bậc, hơn nữa trong tay còn có 20% cổ phần, là đại cổ đông lớn thứ hai, dự án này tôi muốn nói như nào thì nói như thế, các người có ý kiến sao?”
Thấy mọi người không tiếp tục nói chuyện, Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên nhếch miệng cười một cái: “Có ý kiến cũng không được, ai kêu các người đều không có cổ phần? Ha ha ha, thật là đáng tiếc a, các người nói gì cũng không được tính! Không nghe lời bản thiếu gia, thì lập tức nhận lương rồi cút đi, đừng ở chỗ này khiến tôi chướng mắt, không chỉ lớn lên xấu xí, đầu óc còn không tốt, lớn tuổi rồi thì nên về nhà mà dưỡng già đi, đừng đứng hầm cầu không ị phân!”
Tất cả các quản lí cấp cao của tập đpàn Quý thị đều bị lời nói của Cảnh Dật Nhiên chọc tức tới mức thất khiếu bốc khói.
Bọn họ đều nguyên lão của công ty, cổ phần trong tay tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đều có 1-2%, vẫn luôn được Quý Bác cùng Quý Mẫn Tuyết tôn trọng, khi nào thì bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy!
Sắc mặt mọi người khó coi hừ lạnh một tiếng, lục tục đi ra ngoài.
Đã sớm nghe nói Cảnh gia nhị công tử làm người bừa bãi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế!
Loại người như thế này làm sao có thể làm Phó tổng giám đốc của tập đoàn, lại còn có nhiều cổ phần như vậy!
Một lúc lâu sau khi mọi người rời khỏi tập đoàn Cảnh Thịnh, liền thương lượng rồi lái xe đến thẳng nhà của Quý Mẫn Quyết.
Bọn họ muốn kháng nghị với tổng giám độc, muốn bãi miễn phó tổng giám đốc Cảnh Dật Nhiên!
Cảnh Dật Nhiên không thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào, hôm nay hắn tới Cảnh Thịnh, cũng không phải để đàm phán dự án, hắn đối với các dự án bất động sản căn bản là dốt đặc cán mai, hôm nay tới đây chỉ để thị uy!
Sự phát triển của tập đoàn Quý thị liên quan gì đến hắn, tốt nhất có thể khiến cho tập đoàn Cảnh Thịnh cùng tập đoàn Quý thị lưỡng bại câu thương, hắn ở giữa ngư ông đắc lợi, đây mới là kế hoạch hoàn mỹ nhất!
Cổ phiếu cả hai nhà đều sụt giảm, hắn sẽ không cần để ý, nếu cả hai nhà đều có thể nhanh chóng sụp đổ, chẳng sợ việc hắn không chiếm được chút tiền nào cũng có thể vui vẻ!
Từ trước tới nay Cảnh Dật Nhiên đều là “Đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm”, trước kia kể cả bị Cảnh Dật Thần đánh cả người đầy thương tích, chỉ cần có thể chọc giận Cảnh Dật Thần, hắn liền cảm thấy mình đạt được thắng lợi.
Ở điểm này, hắn và mục tiêu của Dương Mộc Yên đều hoàn toàn nhất trí, cho nên hai người mới có thể chỉ ngắn ngủn một giờ, liền đạt thành hiệp nghị nhất trí.
Dương Mộc Yên so với Cảnh Dật Nhiên càng không để ý đến sự sống ૮ɦếƭ của hai đại thương nghiệp, đều ૮ɦếƭ đi cô ta mới có thể vui vẻ!
Cảnh Dật Nhiên sửa sang tây trang màu xanh ngọc không có một chút nếp nhăn mình sau đó mới mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
Đối diện với một tiểu loli ôm một gói kẹo que to đang đi tới.
Hôm nay tiểu loli buộc tóc hai bên cao cao, mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, nhảy nhót chạy đến trước mặt Cảnh Dật Nhiên, trừng đôi mắt to đen, dùng giọng nói trẻ con đặc biệt của cô phấn chấn nói: “Anh hai Cảnh, hôm nay sao lại đến đây? Đã mấy ngày anh chưa đến đây, em rất nhớ anh a!”
Cảnh Dật Nhiên không sợ trời không sợ đất, không sợ Cảnh Trung Tu nghiêm túc hà khắc, không sợ Cảnh Dật Thần ba ngày hai bữa đánh gãy xương sườn hắn, nhưng lại sợ cô gái ngây thơ đáng yêu “Giả vờ nai tơ” trước mắt!
Rõ ràng đã hai mươi sáu, nhưng giọng nói, dáng vẻ và chỉ số thông minh chỉ giống như một đứa bé mười tuổi, thời gian giống như dừng lại trên người cô, mấy năm qua, cô căn bản không có chút biến hóa nào.
Không, thỉnh thoảng sẽ có những lúc khác biệt.
Thoạt nhin cô sẽ không hoạt bát giống như hiện tại, trong ánh mắt hoàn toàn không đơn thuần ngây thơ, nhưng không thể nghi ngờ càng mạnh mẽ hơn, cũng càng thêm đáng sợ.
Ánh mắt Cảnh Dật Nhiên lóe lóe, muốn nhanh chóng chạy đi, nếu không lát nữa cái người lực sĩ biến thái này lại dùng cách ném qua vai để ném hắn xuống đất!
Hắn chỉ hận hôm nay lúc ra khỏi nhà không mang theo chocolate hay kẹo *** nhiều màu, nếu không nhất định có thể dỗ tiểu cô nãi nãi này thoải mái, hắn cũng có thể thuận lợi nhân cơ hội chạy thoát.
“Anh hai Cảnh, anh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy? Chị Thượng Quan có nói, sắc mặt trắng bệch có khả năng là bị bệnh, anh có muốn đi bệnh viện hay không a? Anh Mộc Thanh biết chữa bệnh, anh có thể đi nhờ anh ấy khám bệnh a!”
Tiểu Lộc chớp chớp đôi mắt to trong veo, khuôn mặt ngây thơ, cô cũng không biết việc Mộc Thanh đã ra nước ngoài, chỉ là theo bản năng muốn Cảnh Dật Nhiên đi tìm Mộc Thanh khám bệnh.
Cảnh Dật Nhiên nghe hai chữ “Mộc Thanh” này, máu cả người đều dồn lên đầu!
Mộc Thanh đáng ૮ɦếƭ, đã châm mấy kim lên chỗ nam tính của hắn, hiện tại mỗi ngày đều không có chút động tĩnh, căn bản không còn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như xưa!
Hôm nay còn bị Thượng Quan Ngưng cười nhạo, khiến hắn buồn bực muốn đâm đầu vào tường!
“Cái kia, Tiểu Lộc a, anh hai có chút không thoải mái, ngày mai lại chơi với em, hôm nay đi trước!”
Cảnh Dật Nhiên nói xong, liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng thình lình bị Tiểu Lộc túm tay giữ lại, hắn rút thế nào cũng không ra.
“Anh hai Cảnh, anh chơi với em một lát đi, người ở đây rất không thú vị, bọn họ đều không chơi với em, ngay cả chị Thượng Quan cũng vội làm việc, một mình em rất nhàm chán, chúng ta chơi đấu vật đi!”
Cảnh Dật Nhiên sợ tới mức cơ bắp cả người run run, căng da đầu nói: “Tiểu Lộc a, em xem hôm nay anh hai bị ốm, làm sao có thể chơi với em? Để hôm khác đi, em đi ăn kẹo đi nếu không lát nữa lại đói!”
Chơi đấu vật?!
Tiểu Lộc sẽ làm hắn mất mạng a!
Nha đầu này cũng không biết ăn cái gì, sức lực rất lớn, ai dám chơi với cô!
Tiểu Lộc thật vất vả mới tóm được một người rảnh rỗi, làm sao chịu thả Cảnh Dật Nhiên đi.
Tay nhỏ của cô gắt gao túm cánh tay Cảnh Dật Nhiên, một cái tay khác cầm một que kẹo *** lớn, có chút đau lòng nói: “Anh chơi với em đi, cây kẹo que này em sẽ cho anh.”
Kẹo que hướng đến mặt của Cảnh Dật Nhiên, thiếu chút nữa chọc vào mặt hắn, khiến hắn sợ tới mức cuống quít trốn tránh.
Hắn mất hết kiên nhẫn, vừa định nổi giận mắng người, bỗng nhiên bị mùi hương của kẹo que hấp dẫn, hắn không khỏi tiến lên một bước để ngửi cho rõ.
Kỳ quái, tại sao hắn lại cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc?
Hơi thở mùi kẹo ngọt, hắn rốt cuộc đã ngửi được ở chỗ nào?
Chớp mắt trong đầu Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên sáng ngời, hắn nhớ được đã ngửi thấy mùi hương này ở chỗ nào!
Hắn một phen kéo Tiểu Lộc vào trong *** mình cúi đầu ngửi ngửi cần cổ cô.
Hơi thở của Cảnh Dật Nhiên phả lên cần cổ của Tiểu Lộc khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
“Anh hai Cảnh, anh làm gì vậy? Em thấy ngứa! Anh ôm em làm gì, chị Thượng Quan có nói chỉ chồng em mới được ôm em thôi, anh ôm em là muốn kết hôn với em à!”
Không sai, chính là hương vị này!
Hương vị kẹo ngọt thanh còn trộn lẫn một chút mùi chocolate thuần túy!
Là Tiểu Lộc!
Cảnh Dật Nhiên bị suy đoán của mình dọa sợ quên cả hô hấp.
Chuyện này không có khả năng!
Trong lúc ngủ mơ, cảm giác mà cô gái kia đem lại cho hắn hoàn toàn trái ngược với Tiểu Lộc!
Hắn có thể xác định, đó là một cô gái thành thục, hơn nữa là một cô gái có năng lực cường đại, tuyệt đối không phải cô gái nhỏ tinh thần bị khuyết thiếu như Tiểu Lộc!
Cảnh Dật Nhiên gắt gao bắt lấy vai Tiểu Lộc, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy sự khó hiểu, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em rốt cuộc là ai?”
Trong ánh mắt của Tiểu Lộc còn hoang mang hơn cả hắn: “Anh hai Cảnh, anh bị ngu à? Em là Tiểu Lộc a, à, hiện tại em cùng họ với chị Thượng Quan, ha ha, em gọi là Thượng Quan Tiểu Lộc, thế nào, dễ nghe không?”
Cảnh Dật Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Tiểu Lộc, nhưng hắn chán nản phát hiện được trong ánh mắt Tiểu Lộc không có một tia giả vờ, càng không có nói dối.
Tại sao lại như vậy!
Tiểu Lộc khắp nơi đều mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này chỉ cần Tiểu Lộc nói chuyện là sẽ bị phá vỡ biến mất không thấy.
Hắn cảm thấy, Tiểu Lộc rất giống một người, nhưng cụ thể giống ai, trong đầu hắn lại trống rỗng, căn bản nghĩ không ra cô giống ai.
Cảnh Dật Nhiên chưa từ bỏ ý định, hỏi một vấn đề mà hắn đã hỏi qua rất nhiều lần: “Tiểu Lộc, em có phải là chị em song sinh hay là có em gái hay không?”
Tiểu Lộc vẫn giống như trước mờ mịt lắc đầu: “Không có a, em là trẻ mồ côi a, không cha không mẹ, cũng không có chị em. Di, anh hải Cảnh, em nhớ hình như anh đã từng hỏi vấn đề này rồi phải không?”
Cảnh Dật Nhiên bực bội xoa loạn mái tóc của Tiểu Lộc, hai bím tóc nhỏ của cô lập tức bị hắn làm rối loạn.
Hắn ôm Tiểu Lộc, đơn giản tháo hai bím tóc của cô, đem hai dây cột tóc có đính nơ bướm xinh đẹp trực tiếp ném lên mặt đất.
Mái tóc dài của Tiểu Lộc rối tung, nếu như không nói lời nào sẽ khiến người ta có cảm giác bất đồng.
Quyến rũ và ngây thơ hợp chung một chỗ, mâu thuẫn nhưng lại tự nhiên mà có, lộ ra một loại khí chất khác thường.
Cảnh Dật Nhiên nhìn khuôn mặt Tiểu Lộc tinh xảo xinh đẹp giống như Pu'p bê Tây Dương, cảm giác quen thuộc ở dưới đáy lòng lại nổi lên.
Hơn nữa lúc này đây so với bất kì lần nào lại mãnh liệt hơn rất nhiều!
Hắn duỗi tay nâng chiếc cằm tinh xảo của Tiểu Lộc, nghiêm túc nói: “Anh khẳng định đã gặp qua em, chẳng qua tạm thời anh nghĩ không ra là lúc nào.”
Tiểu Lộc vươn tay nhỏ trắng nõn, nhón mũi chân, sờ trán của Cảnh Dật Nhiên.
Trong nháy mắt *** chạm nhau, Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, cảm giác khác thường này nháy mắt thổi quét cả người hắn.
Cảnh trong mơ, đã từng có một bàn tay vô số lần vuốt ve trán hắn, đầu ngón tay hơi lạnh dịu dàng mang theo mùi hương ngọt ngào, tiếng thở dài phảng phất như đang lượn lờ bên tai: “Tội gì đâu……”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc