Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 356

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng căn bản là không nghĩ tới việc dây dưa nói thêm với Tạ Trác Quân thêm cái gì, càng không nghĩ cùng hắn đôi co.
Nhưng người này luôn có bản lĩnh làm người khác tức ૮ɦếƭ.
Thượng Quan Ngưng hít sâu hai lần, sau đó mới làm cho tâm tình thêm vững vàng, sắc mặt đạm nhiên nói: “Thứ nhất, đây là công ty tôi, tôi là chủ, muốn sa thải ai cũng được, anh không có bất luận cái tư cách gì để tới khoa tay múa chân ở đây cả.”
“Thứ hai. khai trừ hắn không phải bởi vì anh, Tạ Trác Quân anh không có ảnh hưởng lớn với tôi như vậy, tôi sẽ không bởi vì người như anh mà sa thải bất luận công nhân nào, tôi sa thải hắn là bởi vì hắn lừa trên gạt dưới, nói dối đơn đặt hàng, trong mắt không có sếp, tôi cũng không dám giữ lại!”
“Thứ ba, anh trượng nghĩa như vậy, có bản lĩnh thì anh đem hắn về công ty Tạ gia các người đi, tới nơi này lải nhải với tôi làm cái gì, nếu như hắn ta tốt thật, vậy sao anh không mau chóng chiêu mộ anh ta đi, cho anh ta đến cô ty mua sắm của các người làm."
Giọng nói Thượng Quan Ngưng không lớn, nhưng lại đủ để chấn động đến Tạ Trác Quân, làm cả người hắn đều có chút phát run.
Thượng Quan Ngưng mỗi một câu đều trật tự rõ ràng, thẳng chỉ yếu hại, cô đã giải thích vô cùng rõ ràng. Chuyện này, nói chung cũng là do nhân phẩm, công ty không thể chứa chấp người như vậy!
Nhưng Tạ gia căn bản là không có năng lực mời La Nhung, La Nhung lương tháng ở đây là một vạn, lại còn có có các loại trợ cấp, lập ngữ khoa học kỹ thuật còn cung cấp cho hắn xe, được ở khách sạn, đây đều là những việc Tạ gia không có cách nào làm được.
La Nhung trước kia cũng không có vấn đề, chỉ là vì giúp hắn mà bị Thượng Quan Ngưng sa thải rồi, mặc kệ rốt cuộc là bởi vì cái gì, tóm lại nguyên nhân cũng là do hắn.
Tạ Trác Quân chỉ muốn để La Nhung có thể tiếp tục đi làm ở lập ngữ khoa học kỹ thuật, nếu không quả thật rất có lỗi với anh em tốt của hắn!
Hắn cảm thấy, Thượng Quan Ngưng sẽ cho hắn chút mặt mũi, cô luôn luôn mềm lòng, không đành lòng nhìn người khác rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thống khổ,khổ sở.
Nghĩ đến đây, Tạ Trác Quân ngữ khí mềm xuống dưới.
“Nhân phẩm của La Nhung quả thật không có vấn đề, là do tôi năn nỉ rât lâu nên cậu ấy mới đáp ứng giúp tôi, nếu cô la chủ của lập ngữ khoa học kỹ thuật, chỉ một người mà thôi, công ty cũng không phải thiếu tiền, cô hãy cho cậu ta một con đường sống đi?”
Thượng Quan Ngưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Tạ Trác Quân hôm nay tìm cô là vì việc của La Nhung, việc này cô cũng không quan tâm, hiện tại cô lãng phí thời gian bởi vì La Nhung và Tạ Trác Quân, cô thật sự không vui!
“Tôi nói lại lần nữa, La Nhung tôi sẽ không nhận nữa, anh từ bỏ đi! Hiện tại anh mau chóng cút đi, đừng đến nữa!”
Thượng Quan Ngưng nói xong, liền trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại Tạ Trác Quân ngồi ở chỗ kia trợn mắt há hốc mồm.
Nghe được hai chữ "cút đi" trong mồm Thượng Quan Ngưng, Tạ Trác Quân không thể không khi*p sợ.
Cô là người từ trước tới nay đều không nói lời thô tục, phải là chán ghét hắn tới mức nào, mới có thể dùng từ thô tục như vậy!
Tạ Trác Quân còn chưa hồi phục tinh thần lại, liền thấy cửa lại bị mở ra, hắn mong đợi ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện người đi vào là một cô gái như loli cầm một cây kẹp siêu to.
Cô gái loli nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, mới dùng giọng nói giòn tan hỏi: “Anh là họ Tạ sao?”
Tạ Trác Quân theo bản năng gật đầu: “Là, tôi họ Tạ.”
Cô gái loli nhẹ nhàng thở ra: “Ác, cuối cùng cũng tìm được anh, anh hai Cảnh nói, kêu tôi đem anh ném văng ra, tôi mà ném, anh không được kêu đau nga!”
Tạ Trác Quân trừng lớn đôi mắt, đầu óc của cô gái này không phải là bị bệnh đi? Nói những lời không có giới hạn như vậy.
Nếu Tiểu Lộc biết giờ phút này Tạ Trác Quân đang nghĩ gì, cô nhất định sẽ đặc biệt nghiêm túc gật đầu nói: đầu óc tôi quả thật là có bệnh a!
Bất quá, cô không biết, cho nên……
Miệng cô gắt gao cắn kẹo que siêu lớn của mình, sau đó hơi chút dùng một chút lực, liền trực tiếp đem Tạ Trác Quân cao lớn vác trên vai.
Bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, sau đó liền để Tạ Trác Quân kinh hãi muốn ૮ɦếƭ, đem hắn ném từ cửa sổ lầu ba xuống!
Tạ Trác Quân quả thật là hồn tiêu phách tán!
Đây chính là tầng ba! Tầng ba!
Rơi xuống đất chỉ giằng co một giây đồng hồ, sau đó liền nghe được “Phanh” một tiếng vang lớn, Tạ đại công tử rơi xuống một chiếc xa rác.
Xe rác vừa mới thu xong rách rưởi của tập đoàn Cảnh Thịnh, tài xế nghe được động tĩnh quay đầu nhìn liếc mắt một cái, rồi lại tự mình lẩm nhẩm lầm nhầm lẩm một câu: “Xe rác, chỉ chở rác rưởi, không ai hứng thua với xe rác này cả."
Hắn nói xong, liền lái xe, đi thẳng đến bãi rác ngoại ô.
Tới bãi rác, tài xế thành thạo đem một xe rác trút xuống số lượng cực kỳ đồ sộ, chồng chất giống như một ngọn núi nhỏ, sau đó thì đi ngay.
Đáng thương hôm nay Tạ đại công tử hôm nay cố ý thay một thân tây trang mới tinh xa hoa, đến khi hắn mặt mũi bầm dập bò từ một đống rác rưởi ra, trên trời đã nhìn không ra một tia ánh sáng nào, liền ngủ luôn ở bãi rác.
……
Ở phòng khách, Thượng Quan Ngưng ngồi bên cạnh Cảnh Dật Thần rõ ràng đang lo lắng, ngồi đối diện bọn họ là Mộc Thanh, giờ cậu còn lo lắng sốt ruột hơn cả Mộc Thanh, bên người Mộc Thanh là Trịnh Kinh thoạt nhìn rất là mỏi mệt.
Đã liên tục tìm Triệu An An mấy ngày rồi, nhưng vẫn như cũ không tìm được tí bóng dáng nào.
Thành phố A và cả Anh quốc, dùng lượng lớn nhân lực đi tìm, chỗ nào cũng lục qua một lần,Trịnh Kinh đưa Mộc Thanh tới các nơi Triệu An An có khả năng đến, nhưng tất cả lại không thu hoạch được gì.
“Cảnh thiếu, Triệu An An chắc là không có ở thành phố A, nếu không người của chúng ta đã có thể tìm được cô ấy,....trừ khi...."
Trịnh Kinh mấy ngày nay chạy đi,chạy lại liên tục, tựa như không chút nào lơ là việc tìm người, thế cho nên giọng nói hắn hơi có chút khàn khàn.
Người không biết, chỉ sợ sẽ cho rằng Trịnh Kinh mới là bạn trai của Triệu An An.
Trịnh Kinh nói được một nửa, nhìn thoáng qua tơ máu trong ánh mắt Mộc Thanh, câu nói kế tiếp lại không đành lòng nói tiếp.
Thượng Quan Ngưng lại rất nóng vội, cô sợ Triệu An An ở một mình sảy ra việc gì ngoài ý muốn, vội la lên: “Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi An An bị người khác bắt đi rồi.”
Trả lời Thượng Quan Ngưng, là âm thanh trầm thấp lãnh đạm của Cảnh Dật Thần.
Anh sẽ không quản đến việc cảm tình vào cuộc sống của Triệu An An, sẽ không quản công việc của Triệu An An như thế nào, nhưng nếu có người dám uy Hi*p đến tianh mạng của Triệu An An, thì anh nhất định sẽ dùng hết toàn bộ sức lực, làm những người tổn thương An An không được sống lâu!
Thượng Quan Ngưng nghe xong, càng sốt ruột.
Mộc Thanh tuy rằng vẫn vững vàng như cũ ngồi ở chỗ kia, bàn tay cũng đã gắt gao nắm lên, móng tay ghim thật sâu tới thịt trong lòng bàn tay, nhưng cậu căn bàn lại không có cảm thấy được bất kì sự đau đớn gì.
Giờ phút này, sự đau lòng đã lan tràn tới rồi toàn thân hắn, thế cho nên những việc đau đớn cậu chỉ có thể ૮ɦếƭ lặng.
Cảnh Dật Thần cầm tay Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, việc này chỉ là suy đoán, chúng ta người đã điều tra hết thành phố A, An An chắc là không bị bắt đi đâu. Công việc tìm kiếm bên Anh quốc vẫn còn tiếp tục, khả năng con bé đang ở Anh quốc lớn hơn một chút.”
Thượng Quan Ngưng biết, chuyện này sốt ruột cũng vô dụng.
Hiện tại cô chỉ hận Triệu An An quá tùy hứng, đợi khi tìm được cô ấy, nhất định phải dạy dỗ cô ấy một phen mới được!
“Trịnh Kinh, người bên kia nên mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút, không giới hạn trong thành phố A, nhanh chóng tìm kiếm xung quanh khu vực ngoại thành, nếu thiếu người, liền nói với tớ một tiếng, người bên tớ sẽ phối hợp với đội cảnh sát hình sự.”
Trịnh Kinh trịnh trọng gật đầu: “Được, hôm nay trở về liền lập tức mở rộng phạm vi!”
Cảnh Dật Thần đem ánh mắt chuyển về hướng Mộc Thanh: “Ngày mai cậu đến Anh quốc đi, cùng A Hổ tìm người, bên kia rốt cuộc không giống như trong nước, xảy ra chuyện rất khó bao quát được, rất nhiều lúc đều cần bác sĩ giúp đỡ. Căn cứ vào tin tức của Trịnh Luân, khả năng An An ở Anh quốc rất lớn, trước tìm kiếm ở Anh quốc nhiều một chút, không có lại mở rộng phạm vi.”
Đôi mắt Mộc Thanh ửng đỏ gật đầu.
Lòng như bị xé rách, huyết nhục mơ hồ, đau đớn khó nhịn.
Hắn biết chính mình không thể không có Triệu An An, nhưng không nghĩ tới, sau khi mất đi cô, đau lòng cùng nhung nhớ tra tấn hắn căn bản không thể ngủ được.
Hắn hiện tại mới có thể hoàn toàn hiểu được sự điên cuồng của Cảnh Dật Thần khi không thấy Thượng Quan Ngưng.
Loại cảm giác này, thật sự không phải người thường có thể chịu đựng.
Mạnh mẽ như Cảnh Dật Thần, lúc biết Thượng Quan Ngưng mất tích, cả người cũng không thể khống chế được mà muốn Gi*t người!
Mộc Thanh cũng không thích Gi*t chóc, tính cách hắn không giống Cảnh Dật Thần.
Cuộc sống trước kia của Cảnh Dật Thần giống như không có ánh mặt trời, tạo nên tính cách lạnh lùng vô tình thậm chí có chút tàn nhẫn hung ác, hắn muốn Gi*t người hết sức bình thường.
Nhưng mà, Mộc Thanh cảm thấy mình hiện tại cũng muốn Gi*t người, đã cực kì không bình thường.
Hoàn cảnh trưởng thành của hắn rất tốt, gia đình hòa thuận, cha mẹ âи áι, anh chị em giúp đỡ lẫn nhau, người lớn đều cực kì chăm sóc người nhỏ, tuy rằng tính tình Mộc Vấn Sinh hay tức giận, thường dùng nhánh trúc đánh hắn, buộc hắn học tập các loại y thuật phức tạp, nhưng so sánh với phương thức huấn luyện như địa ngục của Cảnh Trung Tu, lão gia tử quả thật là thiên đường.
Cho nên tính cách hắn mới có thể rộng rãi, trong lòng không chút lo lắng, cuộc sống luôn đơn giản lại vui vẻ.
Đối với mạng sống, Mộc Thanh càng có rất nhiều cách kéo dài mạng sống, đó là chức trách cũng như sứ mệnh công việc của hắn.
Tuy rằng ngẫu nhiên hắn sẽ đi theo Cảnh Dật Thần càn quấy, nhưng hắn chưa bao giờ sẽ tùy ý ςướק mạng sống của người khác.
Nhưng mà, hiện giờ không thấy Triệu An An, hắn không thể thực hiện một cuộc phẫu thuật nào.
Bởi vì chỉ cần nhìn đến máu tươi, hắn sẽ cực kì nóng nảy, sẽ muốn trực tiếp đem dao phẫu thuật sắc bén cắm vào trái tim người bệnh!
Mộc Thanh biết, trước khi tìm được Triệu An An, có lẽ hắn không thể cầm lại dao phẫu thuật.
Hắn khó có thể tưởng tượng, lúc hắn giống như bình thường chữa bệnh cho mọi người, có lẽ Triệu An An đang trong một góc nào đó sự tra tấn cùng đau đớn, có lẽ cô đang đổ máu, có lẽ cô đang cận kề sự tuyệt vọng.
Vừa mới bắt đầu, Mộc Thanh cũng hận.
Hắn giống như Thượng Quan Ngưng, quyết định chờ Triệu An An trở về, phải trừng phạt cô thật tốt.
Nhưng mà hiện tại lại không có suy nghĩ này, chỉ cần Triệu An An có thể trở về, chỉ cần cô không rời đi, chẳng sợ lúc này chỉ là trò đùa dai, Mộc Thanh cũng sẽ không chút do dự tha thứ cho cô.
Chỉ cầu mong cô có thể bình an trở về.
Cảnh Dật Thần để hắn đi Anh quốc, là đề nghị tốt nhất.
Có lẽ, hắn thật sự có thể ở Anh quốc tìm được cô gái chạy trốn kia, sau đó cùng cô về nhà.
Mộc Thanh tin tưởng vững chắc, chính mình có thể tìm được cô.
Cảnh Dật Thần đã theo dõi Dương Mộc Yên, cô ta hẳn không ra tay với Triệu An An, gần đây cô ta đã bị Cảnh Dật Thần ném ra hết tin tức này đến tin tức làm choáng váng đầu óc, đã ốc còn không mang nổi mình ốc.
Hơn nữa, không ai biết thật ra Mộc Thanh đã đi tìm Dương Mộc Yên.
Hắn quá vội vàng muốn biết sự an nguy của Triệu An An, căn bản không thèm quanh co, gọn gàng dứt khoát hỏi Dương Mộc Yên, có bắt Triệu An An đi hay không.
Dương Mộc Yên phủ nhận.
Lúc Mộc Thanh hỏi câu này, vẫn luôn nắm tay Dương Mộc Yên, thoạt nhìn cô ta có chút vui vẻ, bởi vì Mộc Thanh nguyện ý chạm vào cô ta.
Trên thực tế, Mộc Thanh chỉ muốn kiểm tra mạch đập của Dương Mộc Yên, xem cô ta có nói dối hay không.
Hắn học y nhiều năm, không ai có thể quen thuộc cơ thể con người hơn hắn, hơn nữa hắn đi theo Trịnh Kinh học cách phân biệt lời nói thật giả.
Từ vẻ mặt của Dương Mộc Yên, sự thay đổi của đồng tử, sự thay đổi của mạch đập, Mộc Thanh có 90% nắm chắc, Dương Mộc Yên không có nói dối.
Trừ phi Dương Mộc Yên đã từng được huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc công, nếu không, cô ta không lừa được Mộc Thanh.
Tuy rằng Mộc Thanh không quen thuộc Dương Mộc Yên, nhưng từ những lúc ít ỏi mà bọn họ tiếp xúc, cô ta với việc mình làm, là khinh thường nói dối.
Nói chung những thiên tài đều như thế, đối với việc mình làm sẽ không kiêng dè, bọn họ có kiêu ngạo cùng sự tự phụ của mình, sẽ không dễ dàng nói dối.
Tuy rằng tính cách của Dương Mộc Yên cố chấp, nhưng lần trước đã trực tiếp chạy đến bệnh viện, nói cho Mộc Thanh biết cô ta phải gả cho hắn.
Cô ta thẳng thắn như vậy, không giống sẽ dấu diếm chuyện đã bắt Triệu An An.
Chỉ cần Dương Mộc Yên không ra tay, Mộc Thanh cũng đã yên tâm rất nhiều.
Cho nên tuy rằng lòng hắn đau đớn, lại không hề tuyệt vọng.
Ngày hôm sau, Mộc Thanh liền đem bệnh viện Mộc thị giao cho anh họ Mộc Đồng tạm thời tiếp quản.
Mộc Đồng có biệt danh là “Thùng gỗ”, người giống như tên, cả người đều tròn vo, vẻ mặt phúc hậu.
Hắn kế thừa y học truyền thống của Mộc gia, là bác sĩ trung y được người người ủng hộ cùng đề cao, chẳng qua tuy hắn là danh y, nhưng cuộc lại không quá nghiêm khắc và khỏe mạnh.
Hắn thích ăn thịt, điểm này chưa bao giờ sẽ kiềm chế mình, cho nên mới có thân hình mập mạp.
Giống như thân hình mập mạp của hắn, tính cách của hắn cũng rất rộng rãi.
Hắn biết em họ ưu tú xuất sắc nhất của mình muốn đi tìm người yêu, không chút do dự ủng hộ hắn.
“Em ba, đi thôi, trong nhà có anh và em trai em gái, bệnh viện cũng không phải là trách nhiệm của một mình em, là trách nhiệm của cả nhà chúng ta, không có em, chẳng nhẽ bệnh viện không hoạt động nổi hay sao? Em yên tâm, chờ đến lúc em và em dâu trở về, anh sẽ đem bệnh viện nguyên vẹn trả lại cho em. Phát triển có chút khó khăn nhưng duy trì như lúc ban đầu anh vẫn có chút tự tin.”
Mộc Thanh cho anh cả một cái ôm, sau đó liền một lình lên đường đi Anh quốc, tìm kiếm cô gái thần kinh không có lúc nào là không liên lụy hắn.
Trước khi lên phi cơ, Mộc Vấn Sinh còn gọi điện cho Mộc Thanh mắng cho máu chó phun đầy đầu, hơn nữa nghiêm khắc cấm Mộc Đồng thay hắn quản lý bệnh viện, trách nhiệm của hắn cần phải lập tức trở về.
Trong lòng Mộc Thanh áy náy vô cùng, từ nhỏ tâm nguyện lớn nhất là thừa kế hết y thuật của ông nội trở thành một bác sĩ còn giỏi hơn cả ông nội.
Hắn còn không chưa thực hiện được lời hứa với ông nội, cứ như vậy không có khí thế rời đi.
Bởi vì hắn biết, ông nội và bệnh viện dù một năm, hai năm, năm năm, mười năm, đều sẽ vẫn ở đó, nhưng mà An An của hắn, lại không biết đang ở đâu.
Hắn muốn tìm cô trở về, về sau, không bao giờ cùng cô tách ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc