Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 352

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Trịnh Luân bị Triệu An An chọc cười, đi đến ghế bên người cô ấy ngồi xuống, chuyên viên trang điểm bắt đầu trang điểm cho cô.
Triệu An An vừa thấy còn phải trang điểm, ૮ɦếƭ sống không đồng ý.
Cái gì mà lông mi giả a, phấn a, son a, má hồng a, mắt a, tất cả cô đều không thích!
“Đừng đừng đừng, đại sư, không cần phải động vào tôi, trang điểm cho hai vị kia là được, tôi đối với mấy thứ này thật sự không thích.”
Triệu An An lưu loát nói tiếng Anh, trực tiếp khiến chuyên viên trang điểm mà Cảnh Dật Thần tìm từ Anh quốc tới bị làm cho sửng sốt.
Từ trước tới nay cô ấy còn chưa gặp qua cô gái nào không thích trang điểm đâu!
Nhưng mà chuyên viên trang điểm cũng không bắt buộc, thấy cô dâu chú rể đều không phản đối, cô ấy cũng chỉ chỉnh sửa sơ qua cho Triệu An An.
Chỉ việc trang điểm thôi cũng mất một buổi sáng, tới gần 11 giờ, mới chuẩn bị xong.
Trong lúc đó Cảnh Dật Thần bị Cảnh Trung Tu gọi đi rồi, ba con hai người đi ra đón và trò chuyện với khách khứa, sau đó đưa những người này tới giáo đường.
Nhưng từ lúc Cảnh Dật Thần bất đầu rời đi Hoàng Lập Hàm đều canh giữ ở bên người Thượng Quan Ngưng.
Ông biết việc tối hôm qua phát sinh, phẫn nộ đau lòng rất nhiều, hôm nay liền một tấc cũng không rời đi theo Thượng Quan Ngưng, phải khiến cô an toàn cho tới khi gặp Cảnh Dật Thần, ông một khắc cũng không rời đi.
Thượng Quan Ngưng có Triệu An An, Trịnh Luân làm bạn, mặc áo cưới cô yêu thích nhất, ngồi xe Rolls-Royce Phantom xa hoa đến giáo đường.
Giống như các hôn lễ bình thường, nghi thức chủ trì ở giáo đường đều do mục sư làm chủ, mà hôm nay, chủ trì hôn lễ cho Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng là Giáo chủ giáo đường Hoàng gia.
Trong giáo đường, Cảnh Dật Thần một thân tây trang màu trắng, dáng người thẳng đứng ở trước mặt giáo chủ, chờ cô dâu đẹp nhất của hắn.
Giáo đường đã ngồi đầy người, một đoàn người ngồi ở đằng trước đó là Cảnh Thiên Viễn, Mạc Lan, Cảnh Trung Tu, còn có một nhà Thượng Quan Hành bị hôn lễ làm cho rung động.
Thượng Quan Ngưng mặc áo cưới trắng tinh, làn váy thật dài kéo trên mặt đất, cô chậm rãi mà bước vào.
Trên đầu cô mang lụa trắng, trên tay đeo bao tay ren trắng, cầm bó hoa cưới, khoác tay Hoàng Lập Hàm được ông chậm rãi mang vào giáo đường.
Phía sau cô, là Triệu An An cùng Trịnh Luân, phía sau cô, là sáu tiểu hoa đồng đáng yêu.
Hoàng Lập Hàm nhìn cháu ngoại gái đã trưởng thành, trong lòng rất là cảm khái, hôn lễ trang trọng nghiêm túc, dù cho Thượng Quan Ngưng sớm trở thành vợ chồng với Cảnh Dật Thần, ông vẫn cảm thấy luyến tiếc như cũ, luyến tiếc đứa con gái được ông cưng chiều trong lòng bàn tay từ nhỏ.
Tiến vào giáo đường, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thượng Quan Ngưng.
Rất nhiều người đến bây giờ cũng không gặp qua Thượng Quan Ngưng, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, là cô gái ưu tú tới cỡ nào, mới có thể gả vào Cảnh gia, trở thành Thiếu phu nhân Cảnh gia, trở thành nữ chủ nhân của đế quốc thương nghiệp khổng lồ tập đoàn Cảnh Thịnh!
Mặt của Thượng Quan Ngưng bị một tầng lụa trắng mỏng che khuất, lại như cũ lộ ra ngũ quan tinh xảo khiến người khác kinh diễm.
Cảnh Dật Thần nhìn người phụ nữ đang chậm rãi đi về phía mình, trong lòng vô cùng sục sôi.
Không thể nghi ngờ hôm nay cô là cô dâu đẹp nhất!
Áo cưới màu trắng lộ vai, bao vây lấy đường cong lả lướt của cô, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mảnh khảnh, cánh tay thon dài, không một chỗ nào không lộ rõ vẻ đẹp của cô.
Mặc dù không đi giày cao gót, dáng vẻ vẫn cao gầy như cũ, cả người mang theo một loại khí chất thanh nhã, giống như một đóa ngọc lan trắng, lẳng lặng nở rộ.
Thượng Quan Ngưng từ rất xa đã nhìn thấy Cảnh Dật Thần một thân tây trang màu trắng đứng ở nơi đó, trong lòng bỗng nhiên rung động.
Trên mặt không tự chủ được hiện ra ý cười nhợt nhạt, cô cảm thấy, Cảnh Dật Thần hôm nay giống như đặc biệt đẹp trai!
Cô muốn nhanh chóng đi tới, nhưng Hoàng Lập Hàm lại bước chậm vô cùng, cô không có cách nào, chỉ có thể thành thành thật thật đi theo cậu bước vào, chẳng qua, ánh mắt của cô vẫn luôn không rời khỏi Cảnh Dật Thần.
Mà Cảnh Dật Thần, cũng luôn nhìn chằm chằm cô.
Đêm qua hắn vừa mới đánh mất cô, hôm nay còn có thể đúng hạn tổ chức hôn lễ, thật là trời cao chiếu cố.
Cưới cô còn khó khăn trắc trở như vậy, làm cho Cảnh Dật Thần càng thêm quý trọng hạnh phúc cùng tốt đẹp trước mắt.
Hắn nhìn cô chậm rãi đi đến trước mắt mình, không tự chủ được vươn tay đón cô.
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng cười, đem tay mình đưa cho hắn, rồi sau đó bị hắn gắt gao cầm lấy.
Cảnh Dật Thần đối với Hoàng Lập Hàm gật gật đầu, Hoàng Lập Hàm liền đi tới hàng ghế phía trước ngồi xuống.
Một đôi tân nhân, tay nắm tay, đứng ở trước mặt giáo chủ.
Giáo chủ là người Anh quốc cao lớn, hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng lại là tiếng Trung lưu loát.
“Hôm nay, chúng ta tập trung ở đây trước mặt Thượng Đế, chứng kiến hôn lễ thần thánh của Cảnh Dật Thần cùng Thượng Quan Ngưng. Đây là giờ phút thiêng liêng nhất, nó không phải sự suy xét lỗ mãng, mà là sự thành kính và nghiêm túc. Hiện tại, hai vị tân nhân này sắp hoàn thành nghi thức hôn lễ thần thánh để se duyên vợ chồng. Nếu có bất luận kẻ nào có lý do hợp pháp để phản đối hôn lễ này, mời nói ra ngay lúc này nếu không hãy bảo trì im lắng.”
Giọng nói của giáo chủ quanh quẩn trong giáo đường, phía dưới một mảnh yên tĩnh, không có người sẽ lên tiếng trong lúc này. Câu hỏi này chỉ hỏi theo lệ thường mà thôi.
Kinh nghiệm của giáo chủ phong phú, hắn chỉ dừng lại một chút, liền tiếp tục dùng giọng nói to lớn vang dội nghiêm túc nói: “Tôi yêu cầu hai người, đây là một hôn lễ trang nghiêm thần thành có giá trị hợp pháp trước pháp luật, hai người cần phải thành thật không lừa dối. Nên biết một điều: Không có sự cho phép của Thượng Đế, bất luận kẻ nào kết hôn đều không phải hợp pháp.”
Giáo chủ nhìn Cảnh Dật Thần, trang nghiêm hỏi: “Cảnh Dật Thần, anh nguyện ý ở trước hôn lễ thần thánh này tiếp nhận Thượng Quan Ngưng là vợ hợp pháp của anh, cùng nhau sống dưới sự chỉ dẫn của Thượng Đế sao? Anh nguyện ý từ nay về sau yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, an ủi cô ấy, dù lúc nghèo khó hay bệnh tật. Quan tâm cô ấy hơn tất cả những người khác, trung thành đối xử với cô ấy sao?”
Cảnh Dật Thần nắm chặt tay Thượng Quan Ngưng, trên khuôn mặt đẹp trai đều là sự nghiêm túc, dùng giọng kiên định nói: “Tôi đồng ý!”
Giáo chủ quay đầu, nhìn Thượng Quan Ngưng, tiếp tục hỏi: “Thượng Quan Ngưng, cô nguyện ý ở trước hôn lễ thần thánh này tiêp nhận Cảnh Dật Thần là chồng hợp pháp của cô, cùng nhau sống dưới sự chỉ dẫn của Thượng Đế sao? Cô nguyện ý từ nay về sau yêu anh ấy, tôn trọng anh ấy, an ủi anh ấy, dù lúc nghèo khó hay bệnh tật. Quan tâm anh ấy hơn tất cả những người khác, trung thành đối xử với anh ấy sao?”
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, cô cả đời này đều không có trang trọng giống như bây giờ, cô không chút do dự trả lời: “Tôi đồng ý!”
“Hiện tại, mời hai người đọc lời thề với Thượng Đế!”
Cảnh Dật Thần quay đầu nhìn Thượng Quan ngưng, đôi mắt hắn ánh lên sự chân thành và tình cảm sâu lắng, xúc động nói: “Tôi Cảnh Dật Thần đồng ý để cô Thượng Quan Ngưng trở thành vợ hợp pháp của tôi, từ nay về sau vĩnh viễn ở bên cạnh cô ấy, dù giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều sẽ yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, cho đến khi sống ૮ɦếƭ chia lìa. Tôi thề trước mặt Thượng Đế, cũng cam đoan với Người lời thề thần thánh của tôi.”
Nước mắt Thượng Quan Ngưng m đều đã chảy xuống, nhưng cô không lau đi, chỉ là kiên định nói ra những lời nói khắc sâu ở đáy lòng mình: “Tôi Thượng Quan Ngưng đồng ý trở thành vợ hợp pháp của Cảnh Dật Thần, từ nay về sau vĩnh viễn ở bên anh, dù phú quý hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều sẽ yêu anh, tôn kính và quý trọng anh, cho đến lúc ૮ɦếƭ mới có thể tách ra. Trước mặt thượng đế tôi tuyên thề.”
Đây là lời thề bình thường nhất lúc kết hôn, nhưng đối với Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng mà nói, lại là lời nói chân thành tha thiết, rung động nhất.
Tình yêu và cảm tình của bọn họ vẫn luôn giống như lời thề này vậy, có được đối phương, yêu đối phương, không hề liên âun đến tiền tài, không quan hệ đến thân thể.
Cảnh Dật Thần nhấc khăn che mặt Thượng Quan Ngưng lên, nhẹ nhàng cho lau nước mắt cho cô, cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn này, vừa nhẹ lại vừa ngọt ngào, làm cho hai người đều cảm thấy trang trọng, ấm áp như vậy.
“Thưa chúa, chúng ta đã nhận được lời thề của đôi vợ chồng này, bọn họ có thể thanh nhau mà trả giá, có thể tha thứ cho nhau, hơn nữa mỗi ngày đều có thể trải qua rất nhiều vui sướng. Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, sắp bắt đầu cuộc sống hôn nhân mới, bọn họ mong cha trợ giúp, vĩnh viễn có được sự khỏecmajnh sống qua cả đời. Chúc phúc bọn họ hạnh phúc vĩnh viễn, Amen!”
Phía dưới tất cả mọi người đều nói theo giáo chủ “Amen”.
Thượng Quan Ngưng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cảnh Dật Thần, con ngươi không thể che dấu được sự vui sướng và hạnh phúc.
Trong ánh mắt Cảnh Dật Thần tất cả đều là ý cười ôn nhu và sủng nịch, chờ đến khi nghi thức kết thúc, anh đưa theo Thượng Quan Ngưng chậm rãi rời khỏi lễ đường.
Kế tiếp, mọi người sẽ cùng nhau trở về khách sạn, tham gia tiệc cưới. Vợ chồng bọn họ thay quần áo lễ phụ Trung Quốc, đi cảm ơn mọi người.
Tiệc cưới giằng co hơn hai giờ, tới nơi này khách khứa rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dạng của cô dâu, dung mạo xuất chúng, khí chất thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều là khí chất của tiểu thư khuê các.
Sau đó rất nhanh mọi người sẽ biết thân phận của Thượng Quan Ngưng, tuy rằng cô đã từng là thiên kim của phó thị trưỏng, nhưng hiện tại Thượng Quan Chinh đã không còn nữa, chú Thượng Quan hành của cô cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, cậu Hoàng Lập Hàm tuy rằng có chút tài sản, nhưng so với hôn lễ lào môn này còn kém xa.
Nói cách khác, cô gả cho Cảnh Dật Thần, gả vào Cảnh gia, chính là không phải dựa vào thế lực sau lưng, mà chính là dựa vào bản thân.Cảnh Dật Thần che chở cô rất rõ ràng, tới kính R*ợ*u đều là anh uống, không cho Thượng Quan Ngưng dính một giọt R*ợ*u nào, toàn bộ hành trình đều ở che chở cô, tựa như sợ cô phải chịu một chút tổn thương.
Mà thượng quan ngưng thoạt nhìn đã quen với sự chăm sóc của anh, hiển nhiên là Cảnh Dật Thần thường ngày đều làm như thế, chứ không phải giả vờ.
Rất nhiều người đều khiếp sợ với mị lực của Thượng Quan Ngưng.
Thành phố A sớm có tin đồn, nói hai anh em Cảnh Dật Thần và Cảnh Dật Nhiên đều không có tâm, đối xử với phụ nữ đều lãnh khốc vô tình, căn bản không để bất kì người phụ nữ nào ở trong lòng.
Mà hiện tại, lời đồn đại bị đánh tan.
Bộ dáng của Cảnh Dật Thần không có chỗ nào gọi là lãnh khốc vô tình cả? Cách anh đối xử với Thượng Quan Ngưng quả thực rất khác so với khi anh đối cử với người khác, như hai người khác nhau vậy.
Mọi người tới buổi hôn lễ này đều rõ ràng một việc: Thượng Quan Ngưng ở Cảnh gia có được địa vị cực cao, trăm triệu lần không thể trêu chọc.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, khách khứa dần dần rời đi.
Thượng Quan Ngưng sớm đã bị Cảnh Dật Thần mang về phòng nghỉ ngơi.
Nàng một thân váy dài màu đỏ rực, trên tai và trên cổ đeo một bộ khuyên tai vòng cổ bảo thạch hồng, cả người đều có vẻ rất là vui mừng.
Cảnh Dật Thần cởi tây trang của chính mình ra, đi qua ôm Thượng Quan Ngưng vào trong ***.
“Mệt sao?”
Thượng Quan Ngưng cười lắc đầu: “Không mệt.”
Cô thật sự không mệt, hôm nay cả người cô đều ở trạng thái H**g phấn, tâm tình vui vẻ, hơn nữa uống R*ợ*u xã giao căn bản cô không cần phải ra mặt, cô chỉ cần đi theo Cảnh Dật Thần, chào đón khách khứa đến nơi đến chốn là được.
Người mệt nhất là Cảnh Dật Thần.
Tuy rằng anh đã tắm xong, nhưng trên người vẫn còn mùi R*ợ*u nhàn nhạt.
Anh hôm nay uống rất nhiều rất nhiều R*ợ*u, ai kính R*ợ*u, anh cũng không cự tuyệt, tất cả đều thống thống khoái khoái một ngụm uống hết.
Nhưng anh uống nhiều R*ợ*u như vậy, mà giờ phút này vẫn rất rỉnh táo như cũ.
“Em cũng không biết, tửu lượng của anh tốt như vậy!”
Thượng Quan Ngưng cười ôm lấy cổ anh, ở trên môi anh nhẹ nhàng hôn một chút.
Cảnh Dật Thần cười: “Chồng của em là con người hoàn mỹ, sao có thể không ương R*ợ*u được? Nhưng thật ra ở trên giường em không thể tìm được ai thể lực tốt như anh đâu?”
Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới anh lại nói về việc đó, sắc mặt cô ửng đỏ đấm lên *** anh một chút, sau đó tránh thoát khỏi vòng ôm ấm của anh, đi vào trong phòng tắm rửa.
Chờ khi cô từ trong phòng tắm đi ra tới, lại phát hiện ra Cảnh Dật Thần đã ngủ rồi.
Thượng Quan Ngưng có chút đau lòng, hai ngày này anh đã mệt muốn ૮ɦếƭ rồi đi!
Cô nhẹ nhàng nằm ở bên người anh, ôm anh một cái rồi đi vào giấc ngủ.
Cảnh Dật Thần bản năng đem ôm cô vào trong ***g *** chính mình, ôm cô đi vào giấc ngủ.
Ngủ dậy một lúc trời đã tối rồi.
Cảnh Dật Thần nhìn đã hơn 7 giờ.
Anh đánh thức Thượng Quan Ngưng, hai người cùng đi ăn bữa tối.
Bữa tối là do Cảnh Dật Thần chuẩn bị hoa hồng ánh nến, nhà ăn, trở thành một phòng hoa hải dương.
Thượng Quan Ngưng vừa mừng vừa sợ che miệng lại, tâm tình lại bắt đầu lâng lâng.
Cảnh Dật Thần kéo ghế ra cho cô, làm một động tác mời ngồi: “Phu nhân của anh, mời ngồi. Bữa tối đã chuẩn bị ổn thoả, mời em dùng.”
Thượng Quan Ngưng ngơ ngẩn nhìn anh, đi đến bên người anh, nhẹ nhàng hôn anh, sau đó cùng anh nói lời cảm ơn: “Cám ơn anh, cuộc sống sau khi chúng ta kết hôn em đã rất thỏa mãn, lãng mạn như vậy, em quả thật rất hạnh phúc!”
Cảnh Dật Thần hôn cô, cười nói: “Phu nhân, đây là vinh hạnh của anh.”
Bữa tối lãng mạn vừa qua đi, Cảnh Dật Thần liền mang theo cô đi tới sân thượng khách sạn.
Cách đó không xa, pháo hoa sáng lạn mỹ lệ đang nhiệt liệt nở rộ, Thượng Quan Ngưng rất vui vẻ, lại chê cười Cảnh Dật Thần: “Anh giống như cũng chỉ biết hai chiêu này hai chiêu.”
Cảnh Dật Thần đem cô ôm vào trong ***, cười nói: “Không có cách nào khác, anh không có kinh nghiệm, về sau anh sẽ luyện tập thêm, tranh thủ học vài loại đa dạng!”
Một đêm lãng mạn mà ấm áp, Thượng Quan Ngưng ở trong ***g *** Cảnh Dật Thần ngủ rất say sưa.
Sáng sớm rời giường, ăn qua bữa sáng, Cảnh Dật Thần liền cười nói: “Cha đã tặng một phần lễ vật kết hôn, anh dẫn em đi xem thử.”
Sau đó, ạn liền đưa Thượng Quan Ngưng theo tới đỉnh tầng khách sạn, đi tới một quảng trường nhỏ giống một sân thượng.
Trên sân thượng, một chiếc máy bay trực thăng lóng lánh dưới ánh nắng.
Thượng Quan Ngưng kinh ngạc mà cao hứng nói: “Cha tặng cho em một chiếc máy bay trực thăng sao?”
Cảnh Dật Thần cười lắc đầu: “Bảo bối, em cũng quá coi thường cha rồi, chúng ta kết hôn, sao ônh ấy có thể không biết xấu hổ mà tặng máy bay trực thăng? Máy bay trực thăng chỉ là một đồ phụ mà thôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc