Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 342

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mấy năm trước, lúc Dương gia vẫn còn rất hưng thịnh, Mộc Thanh cũng không có sợ Dương Mộc Yên, không có sợ Dương gia, hắn đã từng muốn cưới Dương Mộc Yên, cũng chỉ là coi trọng tài chính của Dương gia mà thôi.
Hiện tại, Dương gia đã đổ, Mộc Thanh càng thêm không sợ hãi Dương Mộc Yên, tuy rằng cô ta thoạt nhìn là một người phụ nữ cực kỳ lợi hại.
Mộc gia ở thành phố A địa vị cao cả, ai không đau đầu nhức óc? Ai cả đời không cần chích thuốc, uống thuốc ở bệnh viện?
Bệnh viện Mộc thị được gọi là bệnh viện quý tộc, chính bởi vì tới nơi này xem bệnh, đại đa số đều là hào môn thế gia của thành phố A, nơi này không chỉ có hoàn cảnh cực tốt, tính bảo mật rất mạnh, mấu chốt nhất chính là thiết bị chữa bệnh, trình độ y học của bác sĩ, đều tiên tiến nhất toàn thế giới, tất nhiên thu phí cũng rất cao, người thường tới nơi này xem bệnh căn bản sẽ chịu không nổi.
Bệnh viện Mộc thị nổi danh cả nước, mỗi ngày đều có người hâm mộ tiếng tăm mà đến, trị liệu các loại chứng bệnh nan y. Nơi này không chỉ có Mộc Thanh là thiên tài y học, hơn nữa lại còn có chuyên gia về các phương diện y học, ngoại trừ bệnh viện Mộc thị, Mộc gia còn xây dựng bệnh viện chuyên bảo vệ sức khỏe cho bà mẹ và trẻ em ở thành phố A, bệnh viện chuyên khoa chỉnh hình, của những người còn lại của Mộc gia kinh doanh.
Đắc tội với Mộc gia, chẳng phải muốn mạng nhỏ của mình không còn?
Cho nên từ trước tới nay, sự an toàn của Mộc Thanh vẫn là rất cao, không có người dám tự tiện đánh chủ ý lên hắn.
Vừa mới bắt đầu Mộc Thanh đối với Dương Mộc Yên còn có vài phần khách khí, hắn làm người luôn luôn như vậy, trong xương cốt cũng không có tính khiêu khích hiếu chiến, đại đa số thời điểm đối với người khác đều là khuôn mặt tươi cười đón chào, nhiệt tình hữu nghị.
Nhưng mà cũng không đại biểu Mộc Thanh là một người dễ nói chuyện.
Tươi cười trên mặt hắn hoàn toàn thu liễm, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra sự châm chọc: “Lam Vũ, cô đừng không biết xấu hổ, Mộc Thanh tôi muốn cưới dạng phụ nữ gì không được, tại sao phải cưới cô?!”
Không biết xấu hổ?!
Vẻ mặt Dương Mộc Yên tức khắc lạnh lùng, vốn dĩ trên mặt có chút tươi cười cứng đờ lập tức biến mất không thấy, con ngươi đen như mực hiện lên một tia âm ngoan.
Mộc Thanh đem biểu tình của cô ta tất cả đều thù vào trong mắt, cười lạnh nói: “Như thế nào, tôi mới nói hai câu cô liền chịu không nổi? Liền muốn giết tôi? Cô tàn nhẫn ác độc giống như quỷ vậy, ai dám lấy cô! Tôi ghét bỏ chính mình sống quá lâu sao?”
Dương Mộc Yên đột nhiên nắm chặt ngón tay, sau đó lại thả lỏng.
Cô ta thích Mộc Thanh, nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn ngập ánh mặt trời của Mộc Thanh, cô liền muốn cả đời đều ở bên cạnh Mộc Thanh, mặc dù hiện tại hắn tức giận phẫn nộ, mặc dù hắn mỉa mai cô ta, nhưng vẫn đẹp trai như cũ, vẫn tràn ngập mị lực nam tính như vậy!
Cô ta đặc biệt thích dáng vẻ khoác áo trắng của Mộc Thanh, sạch sẽ, ấm áp, lại cho người ta một loại cảm giác an toàn cùng tin cậy, thật giống như chỉ cần có hắn, sự đen tối sẽ rời khỏi cô ta, cô ta có thể vĩnh viễn sống dưới ánh nắng.
Dương Mộc Yên chán ghét giọng nói của mình, đặc biệt chán ghét việc để Mộc Thanh người mà cô ta yêu nhất nghe được giọng nói như vậy.
Nhưng mà dù cho cô ta cực kỳ chán ghét, vẫn hờ hững mở miệng giải thích nói: “Tôi không muốn giết anh, tôi chỉ muốn gả cho anh, tôi tưởng anh hẳn rất rõ ràng điểm này. Giết anh, cả đời này tôi phải ở góa. Trừ anh ra, tôi sẽ không gả cho bất luận kẻ nào!”
Mộc Thanh bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai, người phụ nữ này có biết nói chuyện hay không! Cái gì gọi là ở góa? Quý Bác ૮ɦếƭ đi thì cô ta mới phải ở góa, liên quan gì đến hắn!
Hơn nữa ngày hôm qua cô ta mới gả cho Quý Bác, hôm nay liền tới nói sẽ không gả cho bất kì kẻ nào, nghĩ hắn là một kẻ ngu ngốc thiểu năng chắc!
“Cô trong mắt tôi không khác gì một người điên! Tôi một chút cũng không thích cô! Không có người phụ nữ bình thường nào mới kết hôn được một ngày, ngày thứ hai liền chuẩn bị kết hôn với một người đàn ông khác? Quý Bác nếu không thỏa mãn được cô, cô liền đi tìm thêm mấy người đàn ông là được, mất mặt xấu hổ!”
Ít nhiều Quý Bác đã cùng người phụ nữ điên này kết hôn, một mình hắn bị Dương Mộc Yên Tra t** như vậy là đủ rồi, Mộc Thanh cũng không nghĩ đi theo chịu Tra t**.
Mộc Thanh cảm thấy lời nói của mình có một chút quá phận, nào biết trừ bỏ lúc bắt đầu Dương Mộc Yên có chút tức giận, lúc này hoàn toàn không thấy nửa điểm tức giận, trên khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chỉ có sự bình tĩnh cùng…… Kiên định!
Bình tĩnh mà xem xét, khuôn mặt của Dương Mộc Yên kỳ thật lớn lên rất tốt, mặt trái xoan, mày lá liễu tinh tế, đôi mắt đen trắng rõ ràng, mũi thẳng tắp, chóp mũi khéo léo nhỏ nhắn, miệng anh đào nhỏ, là một người đẹp.
Hơn nữa cô ta xuất thân thế gia đại tộc, trên người tự nhiên mang theo hơi thở tiểu thư khuê các, giơ tay nhấc chân gian đều có khí chất ưu nhã quý tộc, nếu cô ta không mở miệng, hoặc là không cần dùng loại ánh mắt âm u này nhìn người khác, sẽ cho người ta ấn tượng không tệ.
Ít nhất, so với lần đầu tiên Mộc Thanh nhìn thấy cô ta thì dáng vẻ tốt hơn rất nhiều!
Làn da của cô ta tái nhợt gần như trong suốt, dáng người mảnh mai, cho người ta cảm giác Tây Thi bị bệnh.
Nhưng mà bề ngoài của cô ta cực kì nhu nhược, lại có nột tâm tàn nhẫn vô tình khiến người khác sợ hãi.
Người phụ nữ như vậy, Mộc Thanh không dám thiếu cảnh giác, hắn muốn dùng ngôn ngữ K**h th**h cô ta, nhanh chóng đuổi cô ta đi —— Trịnh Kinh vừa mới gọi điện thoại cho hắn, nói một lát liền nữa sẽ đưa Triệu An An đang chơi ở nhà hắn đến đây.
Sớm biết rằng người phụ nữ điên Dương Mộc Yên sẽ đến, hắn sẽ không tiếp người bệnh, trực tiếp đi Trịnh gia đón Triệu An An.
Dương Mộc Yên hờ hững liếc mắt nhìn Mộc Thanh một cái, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Anh là ghen tị sao?”
A?
Đây là như thế nào!
“Đầu óc cô bị nước vòa sao?!”
Người phụ nữ này căn bản là không cùng một tần số với hắn! Không có biện pháp nào nói chuyện cùng!
“Anh ghen sao, ăn dấm của Quý Bác.” Dương Mộc Yên giọng nói chắc chắn, khóe môi mang theo một tia ý cười, thoạt nhìn giống như tâm trạng rất tốt.
Chỉ là câu nói tiếp theo của cô ta, liền khiến Mộc Thanh như bị sét đánh thiếu chút nữa là nghẹn ૮ɦếƭ.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để Quý Bác chạm vào tôi, trừ anh ra, bất kì người đàn ông nào chạm vào tôi đều phải ૮ɦếƭ! Tôi vẫn không chung phòng, cái này anh không cần lo lắng.”
Mộc Thanh cảm thấy, cùng Dương Mộc Yên nói chuyện, quả thật là cứ vài phút lại bị cô ta chọc cho tức giận hộc máu một lần!
Người phụ nữ này rốt cuộc là chỉ số thông minh quá cao hay là chỉ số thông minh quá thấp, hoặc là cô ta quá đề cao bản thân mình! Dương gia làm sao lại dạy ra một người phụ nữ như vậy!
Cô có ở cùng phòng hay không, liên quan gì đến tôi!
Bệnh tâm thần!
Mộc Thanh một chút cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, trực tiếp đuổi người: “Cô nhanh chóng cút đi, nơi này của tôi không chào đón cô! Đầu óc của cô có vấn đề bệnh viện của tôi không chưa được, cô vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện chuyên khoa thần kinh khám một chút thì tốt hơn, sớm một chút có lẽ vẫn có cách chữa trị!”
Dương Mộc Yên lại không chút quan tâm, vẻ mặt cũng không có biến hóa quá lớn, cô ta bưng cái cốc mà Mộc Thanh đã dùng qua, không chút nào để ý uống một hớp, sau đó đem cái chén để lại trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh mày nhăn càng sâu, trong lòng nghĩ một lát nữa Dương Mộc Yên đi rồi, hắn nhất định phải ném cái cốc này càng xa càng tốt!
“Tôi biết hiện tại bên người anh có một người phụ nữ ở chung, là Triệu An An, cô ta làm tôi cảm thấy rất chướng mắt.”
Dương Mộc Yên nói một câu, khiến cho thần sắc Mộc Thanh thay đổi.
Dương Mộc Yên vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt Mộc Thanh, thấy biểu tình của cậu lần đầu tiên sảy ra sự biến hóa, không khỏi lộ ra sự tự tin lớn: “Anh trước kia từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng lại không thèm để ý đến ai, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta kết hôn thì về sau anh không có người phụ nữ khác là được, với lực lượng của tôi, không có,người phụ nữ nào có thể ςướק anh khỏi tôi, ngay cả cái người phụ nữ tên Triệu An An kia cũng không ngoại lệ!”
Mộc Thanh ngay lập tức liềnđứng lên, thần sắc phẫn nộ nói: “Nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ giết cô!"
Dương Mộc Yên không dao động, chỉ là trong ánh mắt có một tia ghen ghét chợt lóe qua mà thôi.
“Hóa ra anh để ý cô ta như vậy, xem ra tôi đoán có chút lầm. Tôi còn tưởng, dù sao tôi cũng không thể lập tức cùng anh kết hôn, tôi khiến cho cô ta sống lâu hai ngày cùng anh, hiện tại, sự uy hiếp của cô ta lớn như vậy, thì vẫn nên nhanh chóng xử lý.”
Mộc Thanh lạnh lùng nhìn Dương Mộc Yên, cậu biết, mọi việc đã vượt qua sự khống chế của cậu, y thuật của cậu tuy rằng cao minh, nhưng là cũng không am hiểu về âm mưu, mà việc này hoàn toàn là chuyên môn của Dương Mộc Yên.
Có thể đối phó với Dương Mộc Yên, chỉ có Cảnh Dật Thần.
Hơn nữa, cái con người thần kinh này vốn dĩ là do Cảnh Dật Thần làm cô ta tới nhiễu loạn, Triệu An An là em họ của anh, về tình về lý, Cảnh Dật Thần đương nhiên là phải giải quyết cục diện rối rắm.
Mộc Thanh lại không biết, với tính cách của Dương Mộc Yên thì cho dù Cảnh Dật Thần không dẫn cậu đến tìm thì cô ta cũng tự tìm đến, Dương Mộc Yên cũng đã sớm âm thầm tìm hiểu Mộc Thanh, hơn nữa việc đêm nay tới tìm Mộc Thanh, đều không phải là do Dương Mộc Yên nhất thời nảy lòng tham, mà là việc ngày hôm nay cô ta đã đợi rất nhiều năm rồi!
Dương Mộc Yên gần đây chỉ có hai mục tiêu, một cái là lật đổ Cảnh gia để trả thù, một mục tiêu khác chính là Mộc Thanh.
Cô ta không định một mình sống cô đơn cả đời, cô cũng phải tìm một người đàn ông, cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc!
Đến nỗi việc Triệu An An từ trước đến nay Dương Mộc Yên đều không để vào mắt.
“Cô cút đi cho tôi, cho dù tôi ૮ɦếƭ cũng sẽ không bao giờ cưới một người tâm thần như cô!” Mộc Thanh ngồi xuống lần nữa, trên mặt đã không còn loại xúc động phẫn nộ này nữa, một mình cậu khẳng định không thể đối phó được với Dương Mộc Yên, nhưng còn có Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh, hai người kia cũng đủ trống lại Dương Mộc Yên.
Dương Mộc Yên lại tựa như đã nắm chắc sự thắng lợi, dùng âm thanh nghẹn ngào nói: “Không, anh sẽ cưới tôi, tôi sẽ làm cho anh khóc lóc quỳ để cầu xin tôi cưới anh. Nhược điểm của anh nhiều như vậy, tôi tùy tùy tiện tìm một cái là được, chỉ sợ anh phải đầu hàng luôn. Nhưng mà tôi thích người có tình nghĩa như vậy, cho nên những người đó tạm thời đều an toàn, nhưng về sau ra sao thì không thể nói trước.”
Mộc Thanh đã cảm nhận được toàn bộ sự điên cuồng của Dương Mộc Yên, cô ta so với lúc anh mới gặp càng cố chấp hơn, càng không nói lý!
Mộc Thanh muốn nói chuyện, cửa văn phòng đúng lúc bị mở ra.
Triệu An An đi vào trước, Trịnh Kinh đi phía sau, hai người một trước một sau đi vào.
Triệu An An nhíu mày nhìn thoáng qua người phụ nữ ngồi đối diện Mộc Thanh, tùy tiện hỏi: “Mộc hỗn đản, là ai muốn cưới người phụ nữ này? Cô ta nói cô ta thích ai?”
Trịnh Kinh nhìn Dương Mộc Yên, trong lòng lại là đột nhiên kinh ngạc. Nhưng là hàng năm huấn luyện vì công việc, làm cho trên mặt hắn không có nửa điểm dao động, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Dương Mộc Yên một cái, không chút nào để ý mà thu ngay ánh mắt lại.
Nhưng trong thực tế, trong lòng Trịnh Kinh lại cảnh giác vô cùng, người phụ nữ này tới tìm Mộc Thanh làm gì! Hắn vừa mới ở ngoài cửa nghe thấy bọn họ đang nói cái gì đó mà “Cưới ta”?!
Mộc Thanh nhìn thấy Triệu An An và Trịnh Kinh tiến vào, sắc mặt rất là khó coi, hắn lập tức đứng lên, không tự chủ được tới gần Triệu An An, thấp giọng nói: “Những lời vừa rồi hai người đều nghe được?”
Cậu lo lắng Triệu An An sẽ bởi vì việc của Dương Mộc Yên mà ghen, nếu náo loạn rồi đòi trốn đi thì rất phiền toái!
Triệu An An quả thật vừa mới ở ngoài cửa nghe được đôi câu, cô tính tình nóng nảy, vừa nghe nói có phụ nữ nói chuyện yêu đương cùng với Mộc Thanh, cô căn bản không đứng im được, trực tiếp đi vào.
Nhưng cho dù cô có chút tùy tiện, nhưng lại không ngu dốt, nghe được lời Mộc Thanh nói, tròng mắt vừa chuyển động, cố ý trầm khuôn mặt nói: “Đúng vậy, đều nghe được!”
Trịnh Kinh rất giải thích cho Mộc Thanh là hắn và Triệu An An ở ngoài quả thật cái gì cũng chưa nghe được, nhưng Mộc Thanh đều không nhìn hắn, gấp rút nôn nóng giải thích với Triệu An An.
Trịnh Kinh nhẹ nhàng lắc đầu, tên ngốc đầu gỗ này, ngày thường là một người rất thông minh, chỉ cần gặp được Triệu An An, đầu óc sẽ biến thành một cây gân, rất ngốc.
“An An, em không được hiểu lầm, căn bản là anh không thích người phụ nữ này, em biết mà, anh vẫn luôn chỉ yêu em! Anh thề với trời, đời này chỉ cưới một người là em! Người phụ nữ này lớn lên thần kinh không bình thường, em đừng so đo với cô ta, cũng đừng để lời cô ta nói ở trong lòng. Hiện tại em về nhà nghỉ ngơi đi, anh xử lý xong chuyện này, rất nhanh sẽ trở về nhà.”
Mộc Thanh không biết Triệu An An nghe được nhiều hay ít, nhưng là hắn không muốn làm cho Triệu An An có một chút hiểu lầm nào.
Triệu An An đôi mắt lăn long lóc đảo quanh trên người Dương Mộc Yên, bỗng nhiên cười nói: “Không có gì, em cảm thấy hai ngươi còn rất xứng đôi! Từ trước tới nay tôi chưa từng nói là sẽ gả cho anh nha, hai người cứ tiếp tục, không cần xem xét ta!”
Bà người còn lại trong văn phòng đều sững sờ ở nơi đó.
Dương Mộc Yên nhàn nhạt nhìn Triệu An An liếc mắt một cái, dùng ngữ khí rất cường thế nói: “Coi như cô thức thời, biết tự lượng sức mình.”
Thuộc hạ của cô đã điều tra Mộc Thanh và Triệu An An rất lâu, đến cùng thì có kết luận là, Mộc Thanh để ý Triệu An An, nhưng Triệu An An lại không mấy để ý đến Mộc Thanh một chút, bất động một chút liền tay đấm chân đá, mắng chửi người là nhẹ nhất.
Có thể sử dụng loại ngữ khí này cùng Triệu An An nói chuyện, chỉ có một người Cảnh Dật Thần mà thôi, Dương Mộc Yên này không biết chui từ đâu ra mà dám nói chuyện như thế với cô!
Triệu An An vốn không định tính toán với người phụ nữ này tranh chấp, bởi vì cô rất rõ ràng, tình cảm Mộc Thanh đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm, dù sao cô cũng đã sớm nhìn quen phụ nữ vây xung quanh Mộc Thanh, người phụ nữ trước mắt này không khác những người phụ nữ trước là mấy.
Nhưng là, người có ngữ khí kiêu ngạo như vậy lẽ lập tức chọc giận tính tình noang nảy táo bạo của Triệu An An.
Cô đột nhiên đi tới, quăng Một cái quá vai liền làm cho Dương Mộc Yên ngã trên mặt đất.
Dương Mộc Yên căn bản không nghĩ tới người phụ nữ này là người một lời bất hòa liền trực tiếp *** động thủ, làm cho cô ta không có một tia phòng bị nào mà ngã trên đất, đau đến nỗi hai hàng nước mắt của cô ứa ra!
Cô ta từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, vẫn luôn được Dương gia nuôi dưỡng, tố chất sức khỏe của thân thể căn bản là không cùng cấp bậc với Triệu An An, ngã xuống sàn nhà rắn chắc, thế cho nên một hồi lâu cô ta cũng không bò dậy được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc