Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 331

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Vương Lộ sau khi biết được đứa bé là con của con trai mình thì lại rất cao hứng.
Bởi vì sau khi Tạ Trác Quân đi các bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ đều nói thân thể hắn có vấn đề, về sau trên cơ bản là không thể có khả năng có con nối dõi.
Mà hiện tại Tạ Trác Quân có con, vậy là Tạ gia đã có người kế nghiệp!
Nhưng vấn đề chính là mẹ của đứa trẻ là ai?!
Bà liền suy đoán, không thể nghi ngờ, là Thượng Quan Nhu Tuyết!
Tạ Trác Quân quan hệ với người phụ nữ khác quan hệ trong hai tháng này mà có con là không có khả năng, nếu người có khả năng đẻ ra đứa bé này. Không cần phải nói, Tạ Trác Quân hiện giờ đã mất đi khả năng sinh sản.
Tạ Trác Quân có loại dự cảm, hắn cảm thấy cả đời mình muốn vĩnh viễn ném Thượng Quan Nhu Tuyết ra khỏi cuộc đời mìmg! Tạ gia sẽ phải vì cô ta mà suy sụp mất!
Hắn suy nghĩ rất nhiều, trầm mặc một hồi lâu, mới đứng lên, đi ra ngoài.
Tạ Trác Quân thanh toán tiền xe cho Thượng Quan Nhu Tuyết, rồi đem cô ôm trở về nhà, tuy rằng hiện tại hắn một chút cũng không muốn chạm vào cô, nhưng hiện giờ Thượng Quan Nhu Tuyết đã bị thương nghiêm trọng, trên quần áo tất cả đều là vết máu, cả người cô rất yếu, một bước cũng không đi nổi.
Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy Tạ Trác Quân, vui vẻ cực kì, đau đớn trên người cũng giảm bớt vài phần.
Cô giống như trước, thân mật gọi hắn: “Trác Quân, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?”
Tạ Trác Quân không muốn đáp lại, nhưng cả người cô ta toàn máu, lại có chút không đành lòng, liền mở miệng nói: “Sao cô lại bị thương đến mưc này? Trên mặt tất cả đều là vết thương, trên đù* tất cả đều là máu, mới từ bệnh viện tới sao?”
Nói đến việc này, Thượng Quan Nhu Tuyết bụng đầy ủy khuất, cô căn bản không cần diễn, nước mắt liền không ngừng chảy ra bên ngoài, đôi mắt rất nhanh liền bị khóc đến sắp xưng.
"Chị ấy không chịu buông tha cho em, chị ấy muốn hủy dung mạo của em! Còn nổ S***g bắn em, nếu không phải em chạy thoái ra được, thì anh không còn gặp lại được em đâu, Trác Quân! Chị ấy nàng rất tàn nhẫn, bọn họ còn giúp đỡ nhau Tra t** em, em chỉ cần nói sai một câu, liền sẽ bị đánh! Bọn họ kém chút nữa là cắt đứt lỗ tai anh, anh nhìn xem, trên tai em hiện tại vẫn còn vết máu này! Trác Quân, anh mau giúp em gọi bác sĩ tới, em sắp kiên trì không nổi, em đau quá!”
Đã từng chịu nhiều mệt mỏi như vậy, Tạ Trác Quân sao dám dễ dàng tin tưởng lời Thượng Quan Nhu Tuyết!
Anh phát hiện, mặc kệ là qua bao lâu, mọi việc sẽ vẫn giống nhau, hắn vẫn là ở điểm bắt đầu, căn bản là đoán không ra Thượng Quan Nhu Tuyết đang suy nghĩ cái gì, càng không biết lời cô ta nói là thật là giả.
Cái loại cảm giác bị nói dối này vây quanh ắn làm hắn hít thở không thông.
Tạ Trác Quân cảm thấy mình hô hấp có chút khó khăn, bệnh cũ của anh tái phát.
Hắn ông Thượng Quan Nhu Tuyết vào một gian phòng ngủ, sau đó liền gọi điện thoại kêu một vị bác sĩ tới cấp xử lý miệng vết thương cho cô..
Thượng Quan Nhu Tuyết không thể ૮ɦếƭ được, cô ta là mẹ của con trai anh, cho dù cô ta có ngoan độc, thì cô ta vẫn là mẹ của con anh, anh không thể để đứa con vừa sinh ra đã không có mẹ.
Bác sĩ trất nhanh liền tới, Thượng Quan Nhu Tuyết cuối cùng cũng không có đổ máu mà ૮ɦếƭ, chẳng qua bởi vì cô ta mất máu quá nhiều, nên đã bị hôn mê.
Vương Lộ rất nhanh liền biết việc Thượng Quan Nhu Tuyết tới nhà, bà bất chấp gửi lại cháu trai cho bà vú, vội vàng chạy về nhà.
Thượng Quan Nhu Tuyết chính là sao chổi, khắc ૮ɦếƭ cả mình thì không nói, hiện tại lại muốn tới hại bọn họ, tuyệt đối không thể để cô ta vào cửa!
Vương Lộ về nhà, liền lập tức kéo Tạ Trác Quân kéo đến thư phòng, hai mẹ con nói nhỏ ở thư phòng.
“Trác Quân, con ngay lập tức đem Thượng Quan Nhu Tuyết đuổi đi, cô ta không thể ở tại nhà của chúng ta!”
Tạ Trác Quân có chút bực bội ở thư phòng đổi tới đổi lui: “Mẹ, mẹ nói rất dễ, đó là mẹ của con trai con, cũng là vợ của con, chúng con còn chưa ly hôn mà, sao có thể đuổi cô ta đi! Huống cho hiện tại cô ta bị thương nghiêm trọng như vậy, lại không có nhà để về, mẹ muốn cô ta ngủ ngoài đường cái hay sao? Đến lúc đó người mất mặt chính là nhà chúng ta!”
“Vậy thì mau mau ly hôn với cô ta!” Vương Lộ đã hận ૮ɦếƭ Thượng Quan Nhu Tuyết, sợ cô ta lại trở về phá hỏng cuộc sống của con trai.
“Ly hôn khẳng định sẽ phải phân gia sản cho cô ta, việc này căn bản là không được! Tài chính của nhà chúng ta hiện tại ngày càng yếu kém, tiền thiếu ngân hàng thì chưa trả được, không thể lại phân chia ra!"
“Vậy thì làm sao bây giờ! Cô ta là người không may mắn, là một đứa sao chổi, cũng không thể để cô ta ở lại nhà của chúng ta! Huống chi con cũng đã đính hôn với Mẫn Tiệp, nếu việc này để Mẫn gia biết, khẳng định sẽ muốn từ hôn! Mẫn Tiệp là một cô gái tốt, cha của con bé chính là hiệu trưởng trường X, chỉ nhờ đơn đặt hàng mấy vạn đồ dùng học tập! Thì đã giúp nhà chúng ta bao nhiêu.
Tạ Trác Quân đương nhiên biết tình hình hiện tại của tạ gia không tốt đẹp...... Không có cô ta thì đã tốt hết rồi.
Trong lòng Hắn đang rất giận, một chút thương hại với Thượng Quan Ngưng cũng biến mất, hiện tại rất ghét cô tới, hận không thể làm cô tức ૮ɦếƭ.
Nhưng câu nói kia của Mộc Thanh đã để lại tai họa ngàn năm.
Sức khỏe của Thượng Quan Nhu Tuyết cực kỳ tốt, vừa sáng sớm hôm sau đã tỉnh lại, sau đó tinh thần rẩ tốt ăn không ít cơm.
Từ lúc cô nhìn thấy Tạ Trác Quân, cô sẽ sắp sếp mọi việc thật thoải mái.
Đã không còn dáng vẻ chật vật như hôm qua, khuôn mặt tái nhợt giờ đã biến thành mỹ nữ điềm đạp đáng yêu, sau đó liền sướt mướt khóc.
Bất chấp tất cả, đem mọi việc đấy hết lên đầu Thượng Quan Ngưng, thậm chí việc không liên quan tới Quan Ngưng.
Tạ Trác Quân sau khi nghe được câu cuối cùng, thì một chữ cũng nghe không vào, hắn hiện tại căn bản là không thể tin được Thượng Quan Nhu Tuyết, hắn cũng không tin, Thượng Quan Ngưng sẽ tàn nhẫn đến nỗi ép buộc Thượng Quan Nhu Tuyết đẻ non.
Anh không biết, nhưng Thượng Quan Ngưng vẫn luôn thích trẻ con, hắn cũng hiểu rõ tính tình của Thượng Quan Ngưng, cô là một người ôn hòa, nếu trả thù Thượng Quan Như Tuyết thì cô cũng không làm hai đến đứa trẻ.
Tạ Trác Quân nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút rét run.
Anh bỗng nhiên hiểu được, có lẽ là Thượng Quan Nhu Tuyết tự làm mình làm mình sinh non!
Hắn chính là chính mắt nhìn thấy, cô ta không chút do dự ôm bụng to đâm vào Cảnh Dật Thần! Cô ta căn bản không yêu đứa nhỏ này, tất cả chỉ là sự lợi dụng.
Trên đời này sao lại có người mẹ tàn như vậy!
Hắn trước kia chỉ nhìn thấy người ta nói trên đài báo là có một người mẹ trẻ vô cùng tàn nhẫn, thậm chí sát hại cả đứa con ruột của mình, hắn luôn nghĩ mấy cái đó chỉ là tin tức, không thể nào xảy ra trên người hắn, thật không ngời người phụ nữ anh ta đào tim đào phổi để yêu hết lòng lại làm một người phụ nữ ác động đó!
Vì cái gì mà hắn từ trước tới nay anh đều nhìn không thấu được Thượng Quan Nhu Tuyết?!
Vì cái gì còn để cho Thượng Quan Nhu Tuyết sinh con cho hắn.
Hắn có một loại dự cả không lành, dự cảm cứ nên cô ta cười là xong việc rồi sao!
Cảnh Dật Thần rất nhanh liền thu được tin tức Thượng Quan Nhu Tuyết đi Tạ gia.
Ở Tạ gia hắn vẫn có cơ sở ngầm, mặc kệ Tạ gia phát sinh việc gì, hắn đều có thể biết trước tiên.
Hắn gọi A Hổ vào, đơn giản phân phó hai câu để A Hổ đi làm việc.
A Hổ lại có chút do dự: “Thiếu gia, chúng ta không có chứng cứ, Dương Mộc Yên sẽ tin chúng ta sao?”
Ng'n t thon dài của Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Cô ta sẽ tin tưởng, bởi vì cô ta là người thông minh, cậu cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, cô ta nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của chúng ta.”
A Hổ thật ra luôn tin tưởng thiếu gia nhà mình, hắn vừa mới cũng chỉ cảm thấy chuyện này quá mức đơn giản, sợ Dương Mộc Yên không tin mà thôi.
Hiện tại thiếu gia khẳng định như vậy, hắn lập tức an tâm rồi.
Hắn cảm thấy, nhất định là chỉ số thông minh của mình không đủ, theo không kịp tiết tấu của thiếu gia mới có thể cảm thấy không đáng tin cậy, dù sao nghe nói Dương Mộc Yên cực kì thông minh, chỉ số thông minh của cô ta không kém thiếu gia quá nhiều, chắc có thể hiểu rõ ý tứ của thiếu gia.
Huống chi, thiếu gia rất thành thạo cách mượn dao ***, lúc này khẳng định cũng sẽ không có vấn đề.
A Hổ cung kính chào Cảnh Dật Thần, liền vẻ mặt H**g phấn rời đi.
Cảnh Dật Thần đi ra khỏi phòng sách, nhìn Thượng Quan Ngưng ngồi ở trước của sổ sát đất trong phòng khách, tâm trạng rất tốt một mặt nghe khúc hát ru, một mặt lật xem một quyển《 Sách dạy nuôi trẻ 》.
Hắn di chuyển chân dài, đi qua, sau đó cầm lấy tay Thượng Quan Ngưng, rất ra dáng bắt mạch cho cô.
Lực chú ý của Thượng Quan Ngưng từ 《 Sách dạy nuôi trẻ 》 chuyển đến trên tay Cảnh Dật Thần.
Vẻ mặt cô khó nén kinh ngạc: “Anh học được bắt mạch từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt Cảnh Dật Thần nhàn nhạt, khóe môi lại mang theo ý cười: “Ừ, ngày hôm qua mới học ở chỗ Mộc Thanh, lúc trước anh cũng đã đọc không ít sách về phương diện này. Sau khi em mang thai, anh liền đọc một ít sách thuốc, hiện tại miễn cưỡng cũng coi như là nửa bác sĩ. Chẳng qua anh thiếu kinh nghiệm thực tiễn, cho nên còn không thể trị bệnh cứu người.”
Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần có đôi khi kiêu căng ngạo mạn, nhưng đại đa số hắn đều rất khiêm tốn, nếu như hắn nói chỉ là hiểu biết bình thường thôi, đó chính là siêu việt hơn người rất nhiều! Nếu nói miễn cưỡng có thể, vậy cũng là tiêu chuẩn cao hơn người thường!
Trời ạ, người đàn ông này bây giờ còn có cái gì không làm được?!
Ngay cả việc bắt mạch cũng có thể học xong trong thời gian ngắn, ông trời không có mắt!
Cảnh Dật Thần sờ soạng tay cô trong chốc lát, ý cười ở khóe môi dần dần mở rộng.
Thượng Quan Ngưng thấy tư thế chuyên nghiệp của hắn, không khỏi sinh ra vài phần tin tưởng, cười nói: “Thế nào, con vẫn khỏe mạnh chứ?”
Nào biết Cảnh Dật Thần nhìn cổ tay cô, nghiêm túc nói: “Ừ, cổ tay em đẹp như vậy, về sau không thể cho Mộc Thanh chạm vào!”
Thượng Quan Ngưng té xỉu, vừa tức vừa buồn cười đập tay hắn một cái.
“Hóa ra anh đang trêu đùa em! Mộc Thanh là bác sĩ, hơn nữa là chồng tương lại của An An, là em rể của anh, hắn là người thích hợp nhất bắt mạch cho em! Lại nói, trừ bỏ hắn, ở đâu có thể tìm một bác sĩ giỏi như vậy, cũng không thể đi làm phiền Mộc lão gia tử!”
Cảnh Dật Thần cầm cổ tay cô không buông ra, cười nói: “Anh không đùa em, tuy rằng chồng em không thể làm phẫu thuật như Mộc Thanh, nhưng mà bắt mạch vẫn biết một chút, ít nhất anh có thể phân biệt ra tình trạng của em và con có khỏe mạnh hay không. Anh cũng không cần phải làm bác sĩ, có thể làm được như này là đủ rồi.”
Hắn nói xong, liền đứng dậy ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng, sau đó một tay đem cô ôm ngồi lên đù* mình, lật 《 Sách dạy nuôi trẻ 》cùng xem với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng nhìn trong chốc lát, lực chú ý liền chuyển đến trên mặt Cảnh Dật Thần.
Người đàn ông này sao lại càng ngày càng đẹp trai vậy!
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, ngũ quan sắc bén, như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ nhất, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều làm lòng Thượng Quan Ngưng nổi lên từng trận gợn sóng.
Huống chi, người đàn ông trước mắt yêu cô đến tận xương tủy, vì cô trắng đêm đọc sách y, còn đi theo Mộc Thanh học bắt mạch.
Yêu là ảnh hưởng lẫn nhau.
Hắn càng ngày càng yêu, cô cũng yêu càng ngày càng sâu.
Khi bọn họ vừa mới kết hôn, Thượng Quan Ngưng còn cảm thấy giữa hai người có chút khoảng cách, theo thời gian trôi qua, bọn họ sớm đã tuy hai mà một, khoảng cách như có như không giữa hai người, sớm đã biến mất hầu như không còn.
“Làm sao vậy, trên mặt anh nở hoa rồi à? Sao em lại dùng ánh mắt nóng rực như vậy nhìn anh chằm chằm? Da mặt anh rất mỏng, có phải lát nữa sẽ bị em nhìn mà thủng một lỗ không.”
Ánh mặt của Cảnh Dật Thần vẫn đặt trên quyển sách, giọng nói lại vang lên bên tai Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng “Hứ” một tiếng, trong giọng nói là đang chê cười hắn nói chính mình “Da mặt mỏng”, nhưng mà hành động của cô lại trực tiếp nhắm ngay chiếc cằm của hắn hôn lên.
Hôn một chút còn không đã ghiền, cô lại tiến lại gần, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút, nhìn thấy trên cằm hắn có một dấu răng rõ ràng, lúc này mới vừa lòng tiếp tục dựa vào trong *** hắn tiếp tục đọc sách.
Cảnh Dật Thần nhìn cô một cái, khẽ cười nói: “Thích đóng dấu cho anh như vậy, nghịch ngợm.”
Vợ chồng hai người ôm nhau trải qua một buổi sáng tốt đẹp, sau khi ăn cơm trưa, Thượng Quan Ngưng bị Cảnh Dật Thần dỗ đi ngủ trưa —— từ sau khi cô mang thai, Cảnh Dật Thần liền dỗ cô ngủ trưa.
Chờ cô ngủ rồi, Cảnh Dật Thần lại nhẹ nhàng đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Tiểu Lộc đã ở lại đây, Cảnh Dật Thần muốn đi ra ngoài thì sẽ gọi Tiểu Lộc đi vào, tùy thời bảo vệ Thượng Quan Ngưng.
Kỳ thật Cảnh Dật Thần biết mấy ngày nay sẽ rất an toàn, không có khả năng mỗi ngày đều có người gây bất lợi cho họ, nhưng hắn vẫn muốn thêm mấy tầng bảo vệ cho Thượng Quan Ngưng.
Lo lắng quá mức vẫn tốt hơn là có gì sơ suất.
Cảnh Dật Thần dặn dò Tiểu Lộc vài câu, liền đi xuống lầu, lái xe đi đến bệnh viện Mộc thị.
Mộc Thanh vừa thấy hắn lại tới, không khỏi cầu xin nói: “Cảnh thiếu, cầu xin ngài buông tha tớ đi? Tớ biết chỉ số thông minh của ngài rất cao, nhưng cũng không cần thông qua cách này tới đả kích tớ chứ? Từ nhỏ tớ bị cậu đả kích đã quen, đổi thành người khác sẽ tự ti tới mức gặp trở ngại tâm lý!”
Cảnh Dật Thần làm lơ sự cầu xin của hắn, nhàn nhạt nói: “Đừng nói nhảm, nhanh chóng dạy tớ đi.”
Mộc Thanh bất đắc dĩ lấy ra một chồng sách y thật dày, đặt ở trên bàn, bắt đầu nghiêm túc dạy Cảnh Dật Thần một số kiến thức về y học.
Dạy được nửa giờ, Trịnh Kinh liền tới đây.
“Đầu gỗ, hôm nay tớ tới đón Chu Nhược Đồng xuất viện.”
Mộc Thanh nhìn thấy hắn, vẻ mặt lập tức lộ ra biểu cảm bi thống: “Người anh em, về sau nếu tớ không có cơm ăn, cậu nhất định phải nuôi tớ!”
Vẻ mặt của Trịnh Kinh có chút khó hiểu, không biết Mộc Thanh đang nói chuyện gì.
“Làm sao vậy, bệnh viện nhà cậu sắp đóng cửa sao?” Hắn nói, nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần đang nghiêm túc đọc sách, còn chớp mắt mấy cái với Mộc Thanh.
Mộc Thanh giả vờ lau nước mắt không hề có: “Không hổ là cảnh sát hình sự, liếc mắt một cái liền nhìn ra! Cậu nhìn Cảnh thiếu xem, hiện tại cậu ấy đã bắt đầu học y, cậu nói loại người như cậu ấy mà đi học y, tớ còn có đường sống sao? Cậu ấy trắng trợn muốn ςướק bát cơm của tớ a!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc