Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 330

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Ng'n t bị anh nắm chặt, có hơi đau, nhưng nhiều hơn chính là cảm giác chấn động từ sâu trong nội tâm truyền đến.
Thượng Quan Ngưng ôm thắt lưng Cảnh Dật Thần, vùi đầu vào *** anh, nhẹ giọng nói: “Là em không đúng, em làm anh lo lắng. Dật Thần, đừng giận, em sẽ bảo vệ mình thật tốt. Em và cục cưng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sau này em không rời khỏi anh nữa. Vừa rồi em cũng rất sợ, may là An An không cho em đi lên, nếu không thì em cũng có thể bị thương. Là do em quá tự tin, em lỗ mãng, sau này sẽ không. Anh không cần giận, em sẽ rất khó chịu.”
Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào lòng thật chặt, nghe thấy cô lấy giọng nói nhẹ nhàng giải thích cho mình, nghe giọng điệu bất an của cô, lập tức cảm thấy tự trách đối với sự tức giận vừa rồi.
Đúng vậy, tình huống vừa rồi, cô chắc chắn cũng sợ.
Anh nên an ủi cô trước mới đúng, tại sao lại giận?
“Được, anh không giận, chỉ cần em và con đều bình an, anh sẽ không giận.”
Cảnh Dật Thần điều chỉnh cảm xúc của mình, nhẹ nhàng hôn lên trán Thượng Quan Ngưng, giọng nói hơi khàn: “Nhưng mà em phải đồng ý với anh, sau này không được đến những nơi nguy hiểm, cũng không được tiếp xúc với những người nguy hiểm, tính mạng là quan trọng nhất, tất cả đều giao cho anh làm, em chỉ cần đứng ở chỗ an toàn, kể chuyện xưa cho cục cưng còn chưa sinh ra của chúng ta nghe.”
Thượng Quan Ngưng gật đầu, ánh mắt cũng đỏ bừng: “Được.”
Thật ra cô cũng có chút sợ hãi, vừa rồi xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại hiểu rõ Thượng Quan Nhu Tuyết độc ác thế nào.
May mắn là cô cũng biết phải tránh xa Thượng Quan Nhu Tuyết và Đường Vận, nếu thật sự bị Thượng Quan Nhu Tuyết bắt lấy, hậu quả còn nghiêm trọng hơn bây giờ.
Nếu bởi vì cô sơ sẩy mà làm cho cục cưng bị thương, cô sẽ rất tự trách. Cho nên cô mới cảm thấy Cảnh Dật Thần tức giận là chuyện bình thường, ngay cả bản thân cô cũng tức giận chính mình, suýt chút nữa là gây ra sai lầm lớn rồi.
Nhưng mà, Thượng Quan Nhu Tuyết đã chạy thoát, không biết có nghiêm trọng lắm không.
“Dật Thần, Thượng Quan Nhu Tuyết trốn thoát, có lẽ chúng ta sẽ không biết được là ai đang giúp cô ta.”
Cảnh Dật Thần vươn Ng'n t thon dài với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng quấn sợi tóc của Thượng Quan Ngưng, vẻ mặt ôn nhu và chiều chuộng, giống như đang đối xử với bảo vật thế gian, yêu cô đến tận xương tuỷ.
“Không sao, anh đã biết ai đang giúp ả, cũng biết lần này người thật sự đứng sau màn là ai, bây giờ, tất cả đều giao cho anh, em không cần quan tâm. Mọi chuyện đều nhằm vào Cảnh gia, không phải nhằm vào em, cho nên em vẫn an toàn, nhưng bởi vì em đang mang thai, lại còn là con anh, bọn họ sẽ nghĩ cách làm em không sinh được đứa nhỏ.”
Thượng Quan Ngưng nhíu mày, cực kỳ tức giận: “Em nhất định sẽ bình an sinh con của chúng ta ra, những người đó sẽ không thực hiện được mưu đồ!”
Cô nói xong, đột nhiên hơi suy sụp: “Thì ra Thượng Quan Nhu Tuyết và Đường Vận đánh chủ ý lên cục cưng, em còn ngu ngốc đưa mình vào cửa, may mà lúc đó còn có An An và Tiểu Lộc, nếu chỉ có mình em, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.”
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười, bàn tay to lớn ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, thản nhiên nói: “Được rồi, không nên buồn nữa, sau này phải chú ý bảo vệ mình, bây giờ em không chỉ có một mình, em là mẹ của cục cưng, nhất định phải bình an.”
Về phần Thượng Quan Nhu Tuyết, Cảnh Dật Thần sẽ không buông tha ả dễ dàng.
Ả, Cảnh Dật Nhiên và Đường Vận ở cùng nhau, còn có quan hệ chặt chẽ với Dương Mộc Yên, là tai hoạ ngầm cực kỳ khổng lồ, tính nguy hiểm của ả lớn hơn giá trị ả tồn tại rất nhiều.
Nhưng mà, nếu ả là người của Dương Mộc Yên, vậy để Dương Mộc Yên tự mình động thủ thì tốt hơn!
Cảnh Dật Thần cười lạnh trong lòng, anh tặng cho Dương Mộc Yên một lễ vật, anh nghĩ ả nhất định sẽ cực kỳ tức giận!
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy Cảnh Dật Thần đã hết tức giận, túm tay áo anh ăn nỉ: “Ông xã, em muốn đi thăm An An, không biết vết thương của em ấy thế nào rồi, vừa rồi chảy rất nhiều máu, rất doạ người, mặt em ấy cũng trắng bệch luôn, em rất lo...”
Cảnh Dật Thần nghe cô mở miệng gọi “ông xã” là biết cô lại bắt đầu năn nỉ anh, chỉ có khi cô cần năn nỉ anh mới có thể gọi như vậy.
Anh có chút bất đắc dĩ, vừa rồi đã nói nhiều như vậy, vậy mà cô vẫn muốn đi thăm Triệu An An.
“An An là em gái anh, em ấy bị thương thì đương nhiên là anh cũng lo lắng.” Cảnh Dật Thần trừng phạt cắn lên môi Thượng Quan Ngưng, không có biện pháp, bây giờ không thể sử dụng thủ đoạn quen thuộc để trừng phạt Thượng Quan Ngưng, dùng thủ đoạn gì cũng làm anh đau lòng, đành phải cắn cô một cái, khiển trách cho có lệ.
“Nhưng mà, anh nói nó không ૮ɦếƭ được là nói thật, có Mộc Thanh ở đó, đừng nói chỉ là vết thương nhỏ, cho dù vết thương có nghiêm trọng hơn nữa, Mộc Thanh cũng có thể cứu được.”
“Đúng vậy, em biết bác sĩ Mộc rất giỏi, nhưng mà em vẫn không yên tâm, muốn liếc mắt nhìn một cái mới có thể yên tâm! Còn nữa, em ấy là bạn thân của em, em ấy bị thương như thế thì sao em lại không thể đi thăm cho được?”
Thật ra vừa rồi Cảnh Dật Thần chỉ tức quá nên nói vậy thôi, anh tức vì Triệu An An dẫn Thượng Quan Ngưng đi quậy phá, suýt chút nữa gây ra tai nạn ૮ɦếƭ người.
Thật ra, anh cũng không muốn Triệu An An bị thương, Triệu An An là em họ duy nhất của anh, anh cũng muốn bảo vệ an toàn cho em ấy.
Chỉ là Thượng Quan Ngưng không biết, từ nhỏ Triệu An An rất quậy phá, gãy tay gãy chân đều là chuyện bình thường, trước kia bởi vì thường xuyên đánh nhau mà mặt mũi bầm dập không dám về nhà, sau đó sẽ đi tìm vị anh họ là anh giải quyết hậu quả, anh sẽ thu nhận và giúp đỡ Triệu An An.
Hôm nay, Triệu An An bị thương như thế, thật sự là không có gì để nói, Cảnh Dật Thần đã quen rồi.
Nếu để Triệu An An biết suy nghĩ của Cảnh Dật Thần, chắc chắn sẽ lên án mạnh mẽ anh cưới vợ rồi không cần em gái nữa, Thượng Quan Ngưng không bị thương gì hết, anh lại khẩn trương muốn ૮ɦếƭ, em gái như cô chảy nhiều máu như vậy, anh lại không đau lòng chút nào.
Cuối cùng Cảnh Dật Thần vẫn nghe theo ý của Thượng Quan Ngưng, nắm tay cô, dẫn cô đi thăm Triệu An An.
Phòng cấp cứu bệnh viện Mộc thị, đối với Cảnh Dật Thần mà nói, căn bản là không có gì khác với phòng bệnh bình thường, hắn thường xuyên ra ra vào vào, cho nên lúc này không chờ Triệu An An từ bên trong đi ra mà đã lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào.
Trong phòng cấp cứu không có bác sĩ và y tá nào, chắc là đã bị Mộc Thanh đuổi ra ngoài hết, bởi vì bây giờ hắn cực kỳ không có phong độ mà chửi ầm lên.
“... Cô ngu hả?! Não ngấm nước hả? Hôm qua con đàn bà đó đã trúng hai phát S***g, còn cùng một chân, chảy nhiều máu như vậy, một ngày không được ăn cơm, bị người ta giam dữ, còn bị rạch mặt! Mẹ nó! Đầu heo! Con dao giải phẫu kia là của tôi, cô làm cho người ta dùng dao của tôi đặt trên cổ cô, còn đâm vào, sao cô không để người ta *** luôn đi, còn sống chi rồi làm tôi tức ૮ɦếƭ!”
“Tôi... Tôi không phòng bị thôi, lần sau chắc chắn sẽ không...”
“Còn có lần sau?! Lần sau lại gặp con đàn bà đó, tôi trực tiếp *** rồi nói sau!”
Mộc Thanh tức giận lải nhải mắng, trong tay vẫn chưa từng dừng lại, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Triệu An An.
Hắn ngày thường tức giận nhiều tới mức nào cũng không động đến một Ng'n t của Triệu An An, hiện tại nhìn cô bị thương thành như vậy, trong lòng cực kì cáu giận cùng đau lòng.
Triệu An An biết hắn đau lòng cho mình, nếu không hắn căn bản sẽ không chịu mắng cô một câu nào.
Trong lòng cô có chút ngọt, lại cũng cực kì buồn rầu.
Phải biết rằng, Mộc Thanh một khi tức giận, muốn dừng cũng không được, khi nào hết tức giận mới chịu im miệng, cô bị hắn mắng tới mức lỗ tai cũng bị đóng kén!
Đột nhiên, truyền đến âm thanh mở cửa, Triệu An An hơi hơi quay đầu, liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần đi đến.
Cô tức khắc vui vẻ: Cứu tinh rốt cuộc tới!
“Đừng lộn xộn! Anh còn phải xử lí miệng vết thương của em, thật vất vả băng bó tốt, em vừa động đậy liền làm băng gạc méo mó, anh lại phải băng bó lại cho em!”
Có anh trai và chị dâu chống lưng, Triệu An An liền không sợ Mộc Thanh tức giận nữa: “Anh không băng bó cho em thì thôi, em đi tìm trai đẹp băng bó cho em, bác sĩ nam đeo mắt kính mới bị anh đuổi đi nhìn cũng không tôi, vẫn luôn mỉm cười với em, nhìn xem thái độ của người ta rất tốt!”
Mộc Thanh lập tức trừng mắt, cả giận nói: “Là tên mặt trắng nào?! Lâm Phong? Hay là Lý Ích? Em chờ đấy, anh băng bó cho em xong, lập tức khai trừ hắn!”
Bệnh viện Mộc thị có rất nhiều nam bác sĩ tuổi trẻ vẻ ngoài lại không tồi, hơn nữa đại đa số đều đeo kính!
Thượng Quan Ngưng đến thấy Triệu An An mạnh như rồng như hổ ổn ào với Mộc Thanh, liền biết cô ấy không có gì trở ngại, trong lòng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô vẫn hỏi Mộc Thanh hỏi: “Bác sĩ Mộc, An An không có việc gì chứ? Tôi thấy cô ấy chảy rất nhiều máu, hai ngày này có phải cần phải tẩm bổ thật tốt không?”
Mộc Thanh đối với Triệu An An rất tức giận, nhưng đối với Thượng Quan Ngưng, hắn vẫn trước sau như một mang theo ý cười nói: “Cô ấy mạng còn lớn lắm, không ૮ɦếƭ được, chị dâu yên tâm đi! Chị không biết một câu tai họa sống ngàn năm sao? Triệu An An chính là tai họa, chỉ cần chính cô ấy không tìm đường ૮ɦếƭ, người bình thường cũng không lấy mạng cô ấy được!”
Thượng Quan Ngưng bật cười, cô nghe ra được Mộc Thanh đang oán trách Triệu An An tự tìm đường ૮ɦếƭ!
“Mộc vô lại, anh nói ai là tai họa! Em rõ ràng là hóa thân của chính nghĩa!” Triệu An An liền từ bàn giải phẫu ngồi dậy, kết quả động tác quá lớn, khẽ động đến miệng vết thương, đau tới mức cô nhe răng trợn mắt.
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cô ấy: “An An, cậu đừng lộn xộn, khiến miệng vết thương bị nứt ra rồi lại chảy máu đấy.”
Triệu An An cười cười: “Tớ không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, rách chút da mà thôi, Thượng Quan Nhu Tuyết đáng ૮ɦếƭ kia, không nghĩ tới cô ta lại có bản lĩnh như vậy, dám làm bổn cô nương bị thương, lát nữa sẽ khiến cô ta nếm thử sự lợi hại của tớ!”
Thượng Quan Nhu Tuyết bị Triệu An An nhớ, giờ phút này đang ngồi trên một chiếc taxi.
Cô ta không xu dính túi, mặc quần áo bệnh nhân, vết thương do S***g bắn trên đù* đang không ngừng chảy máu, trên mặt cùng lỗ tai cũng toàn là máu, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Nếu không phải cô ta hứa hẹn tới nơi sẽ trả gấp đôi tiền xe, tài xế sẽ không chở cô ta.
Mà địa điểm cô ta muốn tới chính là Tạ gia.
Ngày hôm qua, trước khi cô ta đi tìm Thượng Quan Ngưng, cô ta cũng đã cho người đưa đứa bé đến Tạ gia, hiện tại có lẽ bọn họ đã giám định DNA xong, biết đứa bé chính là con của Tạ Trác Quân.
Thượng Quan Nhu Tuyết trước giờ vẫn luôn ở một khu dân cư đơn sơ, hoàn cảnh chỗ này cực kì tồi tệ, cô ta đã quen cuộc sống xa hoa, làm sao có thể chịu đựng sống ở chỗ như vậy được, cho nên cô ta đã sớm lên kế hoạch tất cả, chỉ còn chờ sinh xong đứa bé, liền trực tiếp quay về Tạ gia!
Dương Mộc Yên từ trước tới nay có quan hệ rất tốt với cô ta, từ lúc Dương gia xảy ra chuyện, tính cách Dương Mộc Yên càng thêm cổ quái thất thường, căn bản là mặc kệ cô ૮ɦếƭ sống, còn thường xuyên sai cô làm này làm kia, có chút không vừa ý, sẽ trực tiếp chặt đứt tất cả tiền bạc của cô, làm cô phải chịu đói!
Thượng Quan Nhu Tuyết đã sớm hạ quyết tâm rời xa Dương Mộc Yên, bởi vì chỉ số IQ và EQ của Dương Mộc Yên đều cực kì cao, cô ta từ nhỏ đã cực kì thông minh, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn bình thường căn bản không lừa gạt được cô ta! Chỉ cần dùng thủ đoạn với cô ta, nhất định sẽ bị cô ta làm cho cực khổ.
Thượng Quan Nhu Tuyết muốn quay lại Tạ gia, cô là vợ của Tạ Trác Quân, hiện tại lại có đứa bé, về sau khẳng định có thể ở Tạ gia rất tốt!
Từ lúc Dương gia bị hủy diệt, Thượng Quan Nhu Tuyết liền không một ngày tốt lành!
Nếu không phải lúc trước cô mặt dày mày dạn đi theo Dương Mộc Yên từ mật đạo của Dương gia chạy ra ngoài, đã sớm bị những *** đó hóa thành tro!
Cô thật vất vả thoát được một mạng, nhất định phải sống sót, nhất định phải báo thù cho mẹ, phải khiến Thượng Quan Ngưng quỳ trên mặt đất cầu xin cô tha thứ, sau đó lại Tra t** cô ta đến ૮ɦếƭ!
Tới Tạ gia, Thượng Quan Nhu Tuyết từ xe taxi ngó ra, kêu một người hầu đang quét tước ở đằng trước: “Tôi là Thượng Quan Nhu Tuyết, là thiếu phu nhân của Tạ gia, mau tới thanh toán tiền xe cho tôi!”
Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vết máu loang lổ, tóc lung tung rối loạn, quần áo là loại đồ của bệnh nhân hay mặc, cùng với Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn luôn chói lói lọi dịu dàng xinh đẹp quả thật là cách biệt một trời một vực, người hầu làm sao có thể nhận ra!
Nhưng giọng nói nghe vẫn có chút giống, huống chi, ngày hôm qua còn có người đem tiểu thiếu gia đưa về, nghe nói lúc là đứa bé của Tạ gia.
Người hầu không dám tự tiện làm chủ hoang mang rối loạn chạy vào biệt thự, đem sự việc nói cho Tạ Trác Quân.
Tạ Trác Quân nghe người hầu nói xong, trên mặt lộ ra biểu tình cực kì phức tạp.
Tạ Trác Quân vẫn luôn cho rằng, Thượng Quan Nhu Tuyết đã ૮ɦếƭ.
Bởi vì lúc Dương gia xảy ra chuyện, Thượng Quan Nhu Tuyết đang ở Dương gia, bắt đầu từ ngày đó liền không có một tin tức nào của cô.
Lúc biết được Thượng Quan Nhu Tuyết đã ૮ɦếƭ, Tạ Trác Quân trong lòng vẫn rất đau lòng, nhưng hắn lại có một loại cảm giác giải thoát như trút được gán***!
Thượng Quan Nhu Tuyết ૮ɦếƭ đi, có lẽ là biện pháp tốt nhất để hắn thoát khỏi cô, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng Tạ Trác Quân sớm đã thất vọng với Thượng Quan Nhu Tuyết, căn bản không hề muốn nhìn thấy cô, thậm chí chỉ cần nhớ tới cô, hắn sẽ nhớ tới chính mình đã từng có bao nhiêu ngu xuẩn! Bị một người phụ nữ đùa giỡn, thật là mất mặt!
Nhưng mà ngày hôm qua có người đưa đứa bé đến đây, nói là con của hắn!
Tạ Trác Quân vừa nghe tin tức này, theo bản năng cảm thấy là kẻ lừa đảo, nhưng mà người đưa đứa bé tới lại cực kì tự tin, còn nói hắn nên đi giám định DNA trước rồi hãy kết luận, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời.
Chứng bệnh đau đầu của Tạ Trác Quân vẫn chưa được chữa tận gốc, có đôi khi còn chóng mặt buồn nôn, bởi vậy hắn liền giao việc giám định DNA cho mẹ hắn làm.
Nhưng mà kết quả giám định lại làm Tạ Trác Quân nghẹn họng nhìn trân trối!
Đứa bé đúng là của hắn!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc