Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 329

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Công bằng cái rắm!
Dựa vào cái gì mà muốn cắt đứt lỗ tai cô! lời Triệu An An nói căn bản không có cách xác nhận là thật hay giả, vạn nhất nếu lời cô nói chính là thật mà Triệu An An lại không tin, thì chẳng phải lỗ tai của cô ta sẽ không còn nữa!
Đường Vận hận không thể đem Triệu An An dẫm ૮ɦếƭ!
Triệu An An chính là một kẻ điên, ngày thường nhìn thì giống con người bình thường, chỉ là tính cách hơi tùy tiện một chút mà thôi, nhưng mỗi lần động vào dao thì cô lại vô cùng H**g phấn! Cô nói cắt đứt lỗ tai của Thượng Quan Nhu Tuyết thì thật sự cô sẽ làm, không chỉ đơn giản là nói xuông đâu!
Đường Vận chỉ cảm thấy giờ phút này bản thân rất tuyệt vọng, cô rất hy vọng ai đó có thể tới cứu cô, giúp cô rời khỏi cái kẻ điên Triệu An An này!
Lần sau có cơ hội, cô ta nhất định trả thù Triệu An An, nhất định phải Tra t** ૮ɦếƭ cô ta!
Nhưng mà, so với Đường Vận thì người càng tuyệt vọng đó chính là Thượng Quan Nhu Tuyết.
Từ trước nay tới nay cô chưa bao giờ thấy qua Triệu An An không nói đạo lý mqf điên cuồng như vậy. Vừa nói liền trực tiếp động dao ***! Cô vốn dĩ cho rằng, Đường Vận đã đủ Biến th' tàn nhẫn rồi, không nghĩ tới Triệu An An còn ác hơn, muốn cắt đứt lỗ tai của các cô! Nếu chỉ còn một lỗ tai, vậy thì làm sao mà sống, làm sao mà gặp người!
Việc càng làm cho Thượng Quan Nhu Tuyết thống khổ chính là Triệu An An vừa mới thừa dịp các cô nói chuyện, mà cầm dao rạch lên mặt cô vài cái, lưỡi dao sắc bén cắt qua *** kiều nộn của cô, máu tươi chảy theo khuôn mặt nhỏ của cô chảy đến lỗ tai, làm cô đau đến thắt tim!
Cô sẽ bị Triệu An An hủy dung sao?! Nếu mặt cô bị huỷ hoại thì về sau sao còn có thể đi dụ dỗ Cảnh Dật Thần? Làm sao có thể dành lấy sự quan tâm của Tạ Trác Quân một lần nữa!
Có kể thù kinh sợ như vậy, Thượng Quan Nhu Tuyết mới biết được, hóa ra trước kia cô đối phó với Thượng Quan Ngưng là quá dễ dàng, Thượng Quan Ngưng quả thực quá dễ nói chuyện.
Đường Vận hiện tại cái gì cũng đều không màng, bùm bùm liền đem tất cả kế hoạch nói ra, vì thắng được sự tín nhiệm của Triệu An An, cô ta đem mọi chi tiết nói ra, không ngừng bán đứng Thượng Quan Nhu Tuyết, hơn nữa cũng bán đứng cả Cảnh Dật Nhiên.
“Lần này giúp chúng tôi còn có một người khác, nhưng tôi lại không biết là ai, bởi vì cô ta luôn nhờ người truyền lời, chưa bao giờ thấy tôi. Nhưng đã rất quen thuộc Thương Quan Nhu Tuyết, cô ta khẳng định quen Thượng Quan Nhu Tuyết, bọn họ chắc chắn là một ruột!”
“Chúng tôi hôm đó cố ý thừa dịp Cảnh Dật Thần không ở đó nên tìm cô gây phiền toái, mục đích chỉ có một, chính là làm cho con của Thượng Quan Ngưng không giữ được, nhưng chúng tôi không có muốn hai người các cô ૮ɦếƭ, người giúp chúng tôi nói, để lại mạng của Thượng Quan Ngưng có tác dụng rất lớn, không thể để cô ૮ɦếƭ, nếu không Cảnh gia sẽ không để yên.”
“Cảnh Dật Thần có việc ra ngoài không ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, là do Cảnh Dật Nhiên nói cho tôi biết, chúng tôi vẫn luôn đợi một cơ hội như vậy, úc, đúng rồi đúng rồi, việc Thượng Quan Ngưng mang thai cũng là do Cảnh Dật Nhiên nói cho tôi, chính là hắn ta muốn lợi dụng tôi, phaei khiến cho Thượng Quan Ngưng sinh non!”
“An An, gặp được cô chỉ là việc ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không biết cô sẽ ở biệt thự đó! Tôi thật sự là không cố ý muốn hại cô, ngày hôm qua là tôi hồ đồ, hôm nay đã nhận ra lỗi sai của mình, cầu xin cô mau thả tôi đi, máu trên người tôi đã khô hết lại! Hơn từ hôm qua tới bệnh viện còn chưa ăn cái gì, tôi sắp ૮ɦếƭ đói rồi, cô đừng Tra t** tôi, về sau tôi cam đoan sẽ không tìm các cô gây phiền toái nữa!”
Đường Vận một hơi nói rất nhiều, đến cuối cùng cô ta liên tục cầu xin tha thứ, cô ta thấy Triệu An An không ăn cứng nên liền muốn dùng thử mềm.
Nhưng vấn đề là, Triệu An An căn bản là cho dù là mềm hay cứng cũng đều không ăn!
Giống như Thượng Quan Ngưng biết rõ Thượng Quan Nhu Tuyết, Triệu An An cũng hiểu rõ Đường Vận, Đường Vận nói hôm qua không có ý hại cô, đầu óc cô úng nước mới có thể tin được cô ta.
Bất quá, cô cũng có thể thấy những lời Đường Vận nói đều là sự thực.
Triệu An An cầm mũi đao chọc vào chiếc cằm nhọn của Đường Vận, lưỡi dao trắng sáng ngay lập tức nhuôjm đầy vết máu,đỏ tươi.
Đường Vận ngay lập tức đau đớn hét lên: “Triệu An An, cô bị điên à, không phải cô nói tôi nói ra sự thật thì cô sẽ buông tha cho tôi sao!”
“Đúng vậy, không phải tôi tha cho không cắt lỗ tai cô sao?”
Triệu An An cầm dao, vẻ mặt âm hiểm cười với Đường Vận: “Chẳng lẽ cô cho rằng, tôi sẽ tha cho cô sao? Ngày hôm qua nếu không phải Tiểu Lộc tới, tôi và A Ngưng sẽ thoát nạn sao? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, ngày hôm qua anh mắt cô nhìn tôi như hạn không thể *** tôi nhật nhanh, cô muốn tôi ૮ɦếƭ nhưn vậy, tôi lại chỉ làm cô chảy tia máu mà thôi, tôi đã rất nhân từ rồi!"
Cô đâm Đường Vận song, quay đầu liền đem lưỡi dao sắc bén đặt ở lỗ tai của Thượng Quan Nhu Tuyết.
“An An, cô không cần xúc động, tôi vô tội! Cô đừng tin lời Đường Vận nói, tôi mới thật sự không có ác ý đối với cô..."
Lời nói còn chưa nói xong, thì sợ dây thừng chói Thượng Quan Nhu Tuyết bỗng nhiên đứt ra, cô ta không màng lỗ tai bị Triệu An An làm cho nứt ra một mảng to, lập tức đứng dậy, vô cùng nhanh chóng đoạt được con dao phẫu thuật từ trong tay Triệu An An, sau đó liền để ở trên cổ Triệu An An.
Sự cố phát sinh quá nhanh, Thượng Quan Nhu Tuyết trong chớp mắt động tác liền mạch lưu loát, rất mau liền làm cho Triệu An An trở tay không kịp!
Thượng Quan Ngưng và Tiểu Lộc ở cách đó mười mét liền đứng lên, mà Đường Vận đang nằm ở trên giường bệnh cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, sao cô ta lại không nghĩ ra Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ dùng chiêu này!
Thượng Quan Ngưng vừa kinh sợ vừa giận nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, nhấc chân liền đi đến phía trước, cô không thể trơ mắt nhìn Triệu An An xảy ra chuyện! Tiểu Lộc lại nhanh hơn Thượng Quan Ngưng một bước xông ra ngoài, trong chớp mắt liền tới trước mặt Thượng Quan Nhu Tuyết.
Thượng Quan Nhu Tuyết không nghĩ tới Tiểu Lộc tốc độ nhanh như vậy, cô ta lạnh giọng thét chói tai: “Tất cả đều không được nhúc nhích! Nếu ***ng đến thì tôi sẽ giết cô ta, cùng lắm thì ૮ɦếƭ cùng nhau!”
Cô ta vừa nói, mũi đao đã cứa vào làn da trên cổ của Triệu An An, có máu đỏ không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, đau đớn làm mồ hôi Triệu An An chảy ròng ròng!
Thật là đáng ૮ɦếƭ, cô quá sơ suất!
Thượng Quan Nhu Tuyết không biết từ khi nào đã đem dây thừng tháo ra, không biết sao cô ta có thể làm được?!
Tiểu Lộc còn muốn đi lại đi phía trước, Thượng Quan Ngưng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức kêu cô: “Tiểu Lộc, đừng nhúc nhích!”
Tiểu Lộc nghe vậy, mày hơi hơi nhăn lại, lại nghe lời không tiến lại phía trước nữa.
Nhưng cô không đi về phía trước thì lại nhanh chóng lưu loát móc ra từ ống tay áo một khẩu S***g, sau đó nhắm ngay trên đầu Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Cô tốt nhất thả cô ấy ra, còn có thể có cơ hội giữ lại mạng sống, nếu không, ૮ɦếƭ!”
“Hừ, tôi thả cô ta ra mới là tìm đến cái ૮ɦếƭ! Có con cờ ngốc này ở trong tay, tôi mới có thể có được mạng sống, đáng tiếc tôi không thể bắt được Thượng Quan Ngưng làm con tin, nếu không tôi đã chạy đi càng dễ dàng!”
Giờ phút này đã lột bỏ lớp ngụy trang của Thượng Quan Nhu Tuyết, không còn chút xinh đẹp thiện lương ôn nhu nào, ngũ quan xinh đẹp của cô ta giờ phút này đã có chút vặn vẹo, có vẻ tàn nhẫn dữ tợn.
“Mày lui lại!” Con dao của Thượng Quan Nhu Tuyết cứa vào cổ Triệu An An, lập tức làm rách *** Triệu An An, chảy ra máu tươi, một lát sau, áo POLO màu trắng của Triệu An An đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.
“Nhanh lùi về sau, mày và Thượng Quan Ngưng đều lui qua một bên, tao phải đi ra ngoài!”
“Tiểu Lộc, nghe lời cô ta, lui về sau đi, chúng ta để cô ta đi!” Thượng Quan Ngưng lập tức ngăn cản Tiểu Lộc đang muốn đi lên, thấy Tiểu Lộc lui về sau rồi mới quay đầu lạnh lùng nói với Thượng Quan Nhu Tuyết: “ Cô có thể chạy, nhưng không được làm An An bị thương nữa, nếu không, cô sẽ không được rời khỏi nơi này!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nóng lòng muốn rời khỏi đây, sợ chậm thêm chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức đồng ý: “Được, không thành vấn đề, tao không làm nó bị thương, bây giờ giữ cửa cho tao!”
Thượng Quan Ngưng đau lòng nhìn Triệu An An, Triệu An An chảy không ít máu, nhìn qua có vẻ rất đau.
Thượng Quan Ngưng chậm rãi đi đến cửa, giữ cho cửa mở, sau đó lại rời đi, đi đến bên cạnh Tiểu Lộc, kéo cô đến sát bên tường, thừa dịp lôi kéo Tiểu Lộc, Thượng Quan Ngưng cho cô một ánh mắt.
Tiểu Lộc gật đầu nhẹ đến không thể nhìn ra.
“Thượng Quan Nhu Tuyết, bây giờ bọn tôi đã cách ra xa, cô có thể đi ra ngoài, tôi cam đoan không đuổi theo cô, nhưng mà trước khi cô đi, phải để An An lại, không thể dẫn An An theo!”
“Nực cười, mày cho rằng tao ngu ngốc như mày à?” Thượng Quan Nhu Tuyết nắm chặt tay Triệu An An, con dao cũng kề sát cổ Triệu An An, “Không nên giở trò với tao, tao chắc chắn sẽ dẫn Triệu An An đi, nếu không bây giờ tao thả nó rồi, mày tìm người bắt tao lại thì sao đây!”
“Bây giờ hai đứa mày đừng chuyển động, nếu không, tao chỉ cần dùng chút sức, là có thể cắt đứt động mạch cảnh của Triệu An An, để cho nó ૮ɦếƭ vì mất máu!”
“Được, bọn tao không động, mày đi đi, chỉ cần mày không làm An An bị thương, thế nào cũng được! Mày không cần kề dao sát như vậy, An An đang chảy máu!”
Lời nói của Thượng Quan Ngưng, vẫn có một chút tác dụng, Thượng Quan Nhu Tuyết vì muốn nhanh chóng chạy khỏi, không muốn tranh chấp với Thượng Quan Ngưng, cho nên cây dao cách cổ Triệu An An hơi xa một chút, sau đó kéo Triệu An An khập khiễng đi ra ngoài -- Hôm qua Thượng Quan Ngưng làm chân ả bị thương, Tiểu Lộc lại bắn vào đầu gối ả, hai vết thương ở cùng một chân, bây giờ ở chân và đầu gối của ả rất đau, nhưng vẫn cố nhịn đau mà lết ra ngoài.
Ả phải đi, nếu không sẽ bị Tra t** đến ૮ɦếƭ ở nơi đây, sẽ bị Triệu An An huỷ dung!
Một tiếng S***g vang lên, viên đạn bắn chuẩn xác vào con dao cách Triệu An An 2 mm, lực đẩy rất lớn làm Thượng Quan Nhu Tuyết không khống chế được mà buông tay, sau đó ả lập tức đẩy Triệu An An vào trong, xoay người bỏ chạy.
Thượng Quan Ngưng nhanh chóng chạy đến ôm Triệu An An, nước mắt cũng không kiềm được: “An An, em không sao chứ? Chúng ta nhanh đến bác sĩ, để bác sĩ xử lý miệng vết thương cho em!”
Cô không để ý đến Thượng Quan Nhu Tuyết đang chạy trốn, ở trong mắt cô, Triệu An An mới là quan trọng nhất, Thượng Quan Nhu Tuyết chạy cũng không sao, chỉ cần Triệu An An không có việc gì là được.
Tiểu Lộc cũng không đuổi theo, nhiệm vụ của cô là bảo vệ an toàn của Thượng Quan Ngưng.
Chỉ cần Cảnh Dật Thần không có ở đây, cô cần phải cố gắng theo sát Thượng Quan Ngưng, mà không phải lao ra đuổi giết Thượng Quan Nhu Tuyết, tuy bây giờ nếu cô đuổi theo thì 100% sẽ bắt được Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng mà cô không làm như thế.
Bởi vì cô không chắc chắn được khi mình đuổi theo, có thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm nữa không, lỡ như Đường Vận đang nằm trên giường cũng học theo Thượng Quan Nhu Tuyết, Thượng Quan Ngưng liền gặp nguy hiểm.
Trên cổ Triệu An An bị Thượng Quan Nhu Tuyết rạch vài đường, nhưng may mà không sâu cho lắm, cô đau đến trắng cả mặt mày, nhưng vẫn cười an ủi Thượng Quan Ngưng: “Đừng khóc, em không sao, chỉ bị thương ngoài da! Em coi như là báo ứng tới quá nhanh vậy, trốn cũng trốn không thoát, sớm biết như vậy thì nên rạch cho Thượng Quan Nhu Tuyết thêm một dao nữa!”
“Em đừng nói chuyện, bác sĩ sẽ đến ngay, em nhịn thêm một lát, chị nghe được tiếng bước chân của bọn họ rồi!” Thượng Quan Ngưng nói xong, lập tức đi đến cửa: “Bác sĩ, ở đây có người bị thương, nhanh tới cứu người!”
Nghe thấy có người bị thương, y tá và nhân viên lập tức chạy vào bên trong, đi thẳng đến nơi phát ra giọng nói của Thượng Quan Ngưng.
Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần đến rất nhanh, bọn họ là những người đầu tiên chạy đến -- Ban đầu hai người muốn đến phòng của Cảnh Dật Nhiên, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng S***g, theo bản năng cho rằng, Thượng Quan Ngưng và Triệu An An xảy ra vấn đề.
Mộc Thanh vừa đến liền thấy cả người Triệu An An đều là máu, sắc mặt lập tức trắng bệch, Ng'n t hắn run rẩy sờ mạch của Triệu An An, đến khi phát hiện cô chỉ bị thương ngoài da, nhịp tim và hô hấp đều bình thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ôm Triệu An An ra ngoài.
Sắc mặt của Cảnh Dật Thần cũng không tốt cho lắm, bởi vì vừa rồi Thượng Quan Ngưng ôm Triệu An An, cho nên tay và cả người cô đều là máu, gương mặt cũng trắng bệch, bộ dáng lung lay sắp ngã.
Chẳng qua, Thượng Quan Ngưng nhìn thấy hắn lạnh lùng ôm mình, câu đầu tiên cô nói chính là: “Em không sao, đây không phải là máu của em.”
Cảnh Dật Thần hơi thả lỏng, thản nhiên “ừ” một tiếng, nhưng vẫn ôm lấy cô, cũng không thèm nhìn Đường Vận đang nằm trên giường không ngừng gọi tên anh, trực tiếp bước ra ngoài.
Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng vào một phòng bệnh cao cấp, nhẹ nhàng thả cô xuống giường, sau đó rút khăn tay bên người nhẹ nhàng lau mặt và bàn tay dính đầy máu của cô.
Động tác rất nhẹ, nhưng gương mặt lại cực kỳ lạnh lùng.
Thượng Quan Ngưng biết, Cảnh Dật Thần tức giận.
Bình thường Cảnh Dật Thần rất ít khi tức giận với cô, còn đối xử lạnh lùng giống như bây giờ là cực kỳ hiếm thấy, làm cho Thượng Quan Ngưng rụt rè.
Cô ngập ngừng: “Dật Thần... Em không sao, em không bị thương, là An An bị thương, em... Em muốn đi thăm An An...”
Cảnh Dật Thần lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, thản nhiên nói: “Em đừng đi đâu hết, thành thật ngồi bên cạnh anh đi!”
“Nhưng mà...”
Đột nhiên Cảnh Dật Thần nắm chặt, siết lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô, lạnh lùng nói: “Không có nhưng nhị gì hết! Anh nói không được đi chính là không được đi! Có Mộc Thanh ở đó, Triệu An An sẽ không ૮ɦếƭ được! Em có biết khi anh nghe thấy tiếng S***g đó, anh đã hoảng sợ thế nào không! Em muốn anh điên thì mới chịu hả?! Em có biết em và con quan trọng với anh tới mức nào không?!”
“Anh vừa rời khỏi em một lát liền xảy ra chuyện! Anh nhìn thấy em với gương mặt trắng bệch ngồi trên mặt đất, trên người còn có rát nhiều máu, cả người anh đều run rẩy, anh sợ! Anh sợ mất em! Em là cả thế giới của anh, A Ngưng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc