Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 324

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng lại không như Triệu An An tưởng tượng.
Trong lòng bàn tay cô ứa ra mồ hôi lạnh, bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng dùng qua súng, cây súng này là buổi sáng hôm nay Cảnh Dật Thần đưa cho cô, tuy rằng đã đã dạy cô dùng như thế nào, tuy rằng giờ phút này thoạt nhìn rất soái khí mà cầm cây súng, nhưng quả thật cô đang rất khẩn trương. Nhìn người khác nổ súng lấy đi tính mạng người tựa như rất đơn giản, chỉ khi tự mình cầm súng nhắm vào đầu một người thì mới có thể phát hiện việc này cũng không phải việc đơn giản.
Một mạng người có lẽ sẽ bởi vì cô Ϧóþ cò súng một lần mà biến mất khỏi thế giới này.
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ đưa súng cho cô, bởi vì thuốc suang sẽ tạo ảnh hưởng không tốt cho thai nhi, nhưng do dự mãi, thì anh vẫn đưa khẩu súng cho Thượng Quan Ngưng.
Hôm nay chính anh tự mình làm mồi dụ, để dẫn Lam Vũ ra, với tính cách của Lam Vũ, chưa chắc sẽ không nhân cơ hội mà xuống tay với Thượng Quan Ngưng. Cho nên trừ việc kêu người bảo vệ tốt Thượng Quan Ngưng, và vì để phòng ngừa trường hợp nguy cấp nên anh liền đưa cho cô một khẩu súng.
Thượng Quan Ngưng có chút cảm thấy may mắn khi chính mình không cự tuyệt loại νũ кнí gây ra lực sát thương cực lớn này, ít nhất khi trong tay cô có súng thì cô và Triệu An An cũng tự tin lên một chút, mà Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết cũng sẽ kiêng kị hơn rất nhiều.
Đường Vận không hiểu biết Thượng Quan Ngưng, nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết lại biết rõ cô, cô là một người phụ nữ nhân hậu, từ nhỏ đã như vậy, những con chó mèo hoang lưu lạc cô cũng giúp đỡ, trước kia đã từng tài trợ cho nhiều em nhỏ không được đi học, mỗi năm đều sẽ quyên góp tiền vào viện phúc lợi.
Gi*t người?
Thật đáng buồn cười! Thượng Quan Ngưng nếu có thể Gi*t người, thì tên của Thượng Quan Nhu Tuyết sẽ viết đảo lại luôn!
Cô căn bản là không có can đảm nổ súng!
Thượng Quan Nhu Tuyết tiến lên phía trước hai bước, tới gần Thượng Quan Ngưng, cười ôn nhu như nước: “Chị, tay của chị cũng run rồi, đừng cố giả vờ mình dũng cảm, chị cho rằng làm như vậy có thể lừa được tôi? Nếu chị có thể Gi*t người, sao lại đem mẹ tôi lăn lộn thành như vậy, cuối cùng còn muốn bức bà ấy tự sát? Chẳng qua là chị không dám xuống tay mà thôi, lấy cớ thật ra không tồi.”
“Thượng Quan Nhu Tuyết, cô lùi về phía sau cho tôi! Nếu cô tiếp tục đi về phía trước thì tôi sẽ nổ súng."
Tay Thượng Quan Ngưng phát run, nhưng giờ phút này cô lại kiên định vô cùng, cô sẽ không để Thượng Quan Nhu Tuyết tới gần mình, Thượng Quan Nhu Tuyết thủ đoạn vô số, mỗi lần chỉ cần tới gần cô, thì cô sẽ bị thương.
Nếu cô bị thương cũng không quan trọng, chỉ là một vết thương mà thôi, rất nhanh là có thể phục hồi như cũ.
Nhưng là hiện tại cô không chỉ còn một người, cô còn có con, cô không thể để con cô cùng cô mạo hiểm.
Thượng Quan Nhu Tuyết mắt điếc tai ngơ, nhấc chân đi phía trước, cô ta tin rằng Thượng Quan Ngưng không dám nổ súng, nghĩ rằng cô lá gan rất nhỏ, bởi vì Hoàng Lập Ngữ đã từng tự sát, cả người đều là máu ૮ɦếƭ trước mặt cô, nên cô rất sợ nhìn vết máu.
Nhưng ngay sau đó, phòng khách liền vang lên một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, sau đó chính là tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Phanh!”
Thượng Quan Ngưng nổ súng.
Nhưng quả thật cô chỉ định hù dọa Thượng Quan Nhu Tuyết một chút, cô đem đạn găm vào chân cô ta, nhưng kĩ thuật của cô không quá chuẩn cho nên liền trượt đến trên đùi chân của Thượng Quan Nhu Tuyết!
Thượng Quan Nhu Tuyết cho rằng Thượng Quan Ngưng giống như trước kia, không thích gây chuyện, sẽ sợ máu, nhưng Thượng Quan Ngưng đã sớm thay đổi.
Nếu không ai gây chuyện thì cô sẽ không động vào, cô trước kia có thể chịu đựng được Thượng Quan Nhu Tuyết, là bởi vì nàng thật sự cô và Tạ Trác Quân cũng không có tình cảm gì quá sâu đậm, cho nên mọi việc trước kia cho dù cô có khổ sở, tuy rằng hận bọn họ, nhung việc không khiến cô phải bận tâm mà đi đấu đá với bọn họ.
Quả thật trước kia Thượng Quan Ngưng sợ máu, bởi vì mỗi lần nhìn thấy sẽ nghĩ đến việc mẹ ૮ɦếƭ thảm.
Nhưng sau này khi cô dần dần lớn lên, nội tâm của cô đã sớm không khủng hoảng. Mỗi lần nhìn thấy máu thì sắc mặt cô không còn trắng bệch nữa, chỉ là có chút đau lòng mà thôi.
Ϧóþ cò súng, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Nhu Tuyết, nhìn máu tươi trên đùi cô ta chảy ra ào ạt, thì Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy bình tĩnh hơn.
Hóa ra, nổ súng cũng không phải việc gì đáng sợ lắm.
Cô chỉ là có chút áy náy, cảm thấy con còn ở trong bụng khiến mà đã khiến,cho con phải trải qua trường hợp như thế này, ô làm mẹ thật không đúng cách.
Họng súng vì viên đạn vừa mới bắn ra nên vẫn còn hơi nónh bốc lên, toát ra sương khói nhàn nhạt, Thượng Quan Ngưng cũng đã trấn định cho bản thân bìmg tĩnh hơn.
Triệu An An còn bình tĩnh hơn Thượng Quan Ngưng nhiều, cô đã từng dùng súng, giờ phút này thấy Thượng Quan Ngưng một phát súng đem Thượng Quan Nhu Tuyết bắn ngã thì liền cao hứng muốn vỗ tay!
“Ha ha, A Ngưng kỹ thuật của cậu cũng khá chuẩn, xem ra anh tớ đã dạy cậu không ít!” cô cho rằng Thượng Quan Ngưng là cố ý bắn vào đùi của Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Uy uy uy, còn nằm trên mặt đất giả ૮ɦếƭ, cảm giác ăn súng thế nào a! Chị dâu tôi kêu lùi ra sau thì không nghe, giờ thì hay rồi, chân đã bị làm cho tàn phế đến nơi rồi, đời này cô chỉ có thể làm người què, chúc mừng cô tăng cấp thành người tàn tật nha!"
Thượng Quan Nhu Tuyết nằm trên mặt đất, trên đùi không ngừng chảy máu, đau đến sắc mặt trắng, căn bản không rảnhư để chửi nhau với Triệu An An.
Đường Vận đã từng chứng kiến qua sự tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng, lần trước ở Cảnh gia, cô ta bị Thượng Quan Ngưng gắt gao đạp xuống mặt đất, mặc cho cô ta dùng móng tay sắc nhọn véo vào cẳng chân của cô, nhưng cô cũng không chịu rút chân!
Hôm nay cô ta lại một lần nữa chứng kiến sự tàn nhẫn của Thượng Quan Ngưng.
Sớm biết trong tay cô ta hôm nay có súng thì các cô đã trực tiếp dùng bm cay ném vào.
Nhưng, các cô nhiều lời với Thượng Quan Ngưng như vậy là vì muốn cho thuốc ngấm dần vào người, chứ không phải muốn xem Thượng Quan Ngưng biểu diễn kỹ thuật bắn súng!
Đường Vận nhìn đồng hồ một chút, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Thời gian không sai biệt lắm, Thượng Quan Ngưng sao còn chưa có tí phản ứng nào……”
Thượng Quan Ngưng nghe được lời cô ta nói, hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đại biến: “Đường Vận, cô ngay lập tức mang theo Thượng Quan Nhu Tuyết cút đi! Nếu không tôi sẽ nổ súng!”
Quả thật từ hai người bọn họ tiến vào thì Thượng Quan Ngưng cũng đã ngửi được một chút hương khí, nhưng do cô quá mức khẩn trương, chỉ tưởng là mùi hương của hai người bọn họ, hiện tại cô đã phát hiện, loại mùi hương này, chính là xạ hương!
Đường Vận tin Thượng Quan Ngưng sẽ nổ súng, nhưng, hôm nay tới vốn dĩ muốn là người ૮ɦếƭ ta sống, Thượng Quan Ngưng có súng, sao cô lại không mang theo?!
Hơn nữa, cô ta tin tưởng, cả Thượng Quan Ngưng và Triệu An An cũng không phải đối thủ của cô!
Đường Vận động tác lưu loát từ phía sau rút ra một khẩu âung, hung ác nham hiểm nở nụ cười: “Ha ha ha, Thượng Quan Ngưng, Triệu An An, hôm nay là ngày ૮ɦếƭ củq hai người rồi! Cô có súng? Ngại quá, tôi cũng có súng, hai người đùng có tự mãn!”
Thượng Quan Nhu Tuyết thấy Đường Vận cũng có súng, ngay lập tức nổi giận mắng: “Đường Vận, cô có bệnh sao?! Cô có súng mà không sớm lấy ra, mau nổ súng đi, báo thù cho tôi!”
Đường Vận căn bản là không phản ứng với lời cô ta nói, sớm lấy súng ra thì làm sao Thượng Quan Nhu Tuyết có thể ăn một phát đạn.
Đường Vận đã không vừa mắt với con đàn bà Thượng Quan Nhu Tuyết luôn làm bộ làm tịch này từ rất lâu rồi, chỉ mong ả bị ăn thêm vài viên đạn!
Khẩu súng của Đường Vận ngắm ngay bụng Thượng Quan Ngưng, cười cực kỳ tàn nhẫn: “Thượng Quan Ngưng, tao sẽ không Gi*t mày, nhưng tao muốn mày sống còn khó chịu hơn là ૮ɦếƭ, đứa con của tao đã mất, con của mày cũng đừng mong sống được! Chỉ có tao mới có thể sinh con cho Cảnh Dật Thần, đời này mày đừng nghĩ đến chuyện sinh được! Ha ha ha!”
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, chưa bao giờ cô bình tĩnh như bây giờ, cô không sợ, lòng bàn tay cũng không đổ mồ hôi, cô chỉ nghiêm túc cầm súng nhắm vào đầu Đường Vận.
Cô thấy rằng, chỉ cần Đường Vận chuyển động một chút, cô nhất định có thể cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác bắn vào đầu Đường Vận.
Ai cũng không được ᴆụng vào đứa con của cô, ai cũng không được!
Mùi xạ hương ngày càng đậm đặc, cả phòng khách đều ngập trong mùi hương nồng nàn nhưng có thể gây ૮ɦếƭ người này.
Thượng Quan Ngưng biết, nếu ở trong đây quá lâu, không cần Đường Vận nổ súng, cục cưng của nàng cũng không được an toàn.
Trong hoa viên trong biệt thự, dưới đất là la liệt những người mặc đồ đen, xa xa nhìn lại, ít nhất là một trăm người!
Những người này, có người của Cảnh Dật Thần, cũng có người mà Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết dẫn đến.
Tất cả mọi người đều im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, máu thấm đầy đất, tưới đều lên hoa cỏ, vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng.
Dáng người nhỏ nhắn màu đen đứng ở trung tâm, mà đối diện cô, là một người yêu mị tà khí, người đàn ông cao lớn có vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh.
Tiểu Lộc vứt bỏ khẩu súng đã hết đạn trong tay, xoay người kiểm tra súng lục của những người đã ૮ɦếƭ nằm trên mặt đất.
Cảnh Dật Nhiên đi lên ngăn cô lại, dẫm khẩu súng lục dưới bàn chân, tươi cười tà mị với Tiểu Lộc, giọng điệu lại cay nghiệt: “Cô không phải Tiểu Lộc, nói cho tôi biết, cô là ai?!”
Tiểu Lộc lãnh đạm nhìn hắn, đứng dậy muốn quật vai quăng hắn ngã, lại bị Cảnh Dật Nhiên đẩy ngã xuống đất, mặt hai người kề sát vào nhau.
Cảnh Dật Nhiên đè chặt cô, tay nắm cằm cô, nói hung ác: “Nếu cô không nói cho tôi biết cô là ai, bây giờ tôi sẽ lấy hết của cô, biến cô thành người phụ nữ của tôi! Vui vẻ giữa đám người ૮ɦếƭ này. Ôi, cảm giác này đúng là khiến người ta hăng máu!”
Sắc mặt Tiểu Lộc không thay đổi nhìn hắn, nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Anh cứng được không? Anh có thể cứng à? Chờ đến khi anh có thể cứng lại nói với tôi những lời này, ngay cả đàn ông mà cũng không phải, tôi chơi với anh bằng cách nào?”
Không thể nghi ngờ, giọng nói của cô vừa lạnh lùng vừa không có tình cảm, chính là giọng nói trẻ con trời sinh của Tiểu Lộc, nghe vừa trong trẻo lại vừa đáng yêu, dùng giọng nói trẻ con nói ra những lời vừa rồi, còn có gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như 乃úp bê Barbie, muốn quỷ dị thế nào thì quỷ dị thế nấy!
Một ngụm máu của Cảnh Dật Nhiên tắt giữa cổ họng, làm gương mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng! Bị một con nhỏ giống như 乃úp bê nghi ngờ, ngay cả suy nghĩ muốn ૮ɦếƭ hắn cũng có rồi!
Là tự bản thân hắn không cứng được hả?!
Là do hắn bị người ta châm cứu thành như thế đó được không!
Cảnh Dật Thần ૮ɦếƭ tiệt, Mộc Thanh ૮ɦếƭ tiệt!
Tiểu Lộc ૮ɦếƭ tiệt, chờ bổn thiếu gia khôi phục như bình thường, người thứ nhất ông đây chơi sẽ là cô! Đến lúc đó cô đừng có khóc lóc cầu xin ông đây dừng lại!
Nhưng mà, bây giờ hắn không có năng lực ở cái phương diện kia, nhưng mà hắn còn có bản lĩnh làm chuyện khác!
Cảnh Dật Nhiên thẹn quá hoá giận xé rách áo ngoài của Tiểu Lộc, nhắm ngay miệng của cô mà hôn xuống.
Hắn hôn cực kỳ điên cuồng, trong tay cũng không ngừng nghỉ, nhanh chóng ૮ởเ φµầɳ áo Tiểu Lộc, chỉ còn lại ҨЦầЛ ŁóŤ và áo lót.
Tiểu Lộc vẫn không nhúc nhích, tuỳ ý hắn làm, giống như mất đi năng lực phản kháng.
Khi Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy thân thể trần trụi của cô, lập tức ngẩn người, ngay cả Dụς ∀ọηg muốn tra tấn vừa rồi cũng tản đi rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, thân thể của Tiểu Lộc cực kỳ xinh đẹp, dáng người cô nhỏ nhắn đáng yêu, hai chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mỏng manh, trên dưới đầy đặn, đúng là dáng người ma quỷ.
Chính là, trên da thịt trắng nõn của cô, bị lập kín bởi rất nhiều vết sẹo to nhỏ khác nhau, có vết súng rất rõ ràng, cũng có vết đao.
“Sao trên người cô lại có nhiều vết sẹo như thế?!” Cảnh Dật Nhiên không biết, vì sao khi hắn nhìn thấy những vết sẹo này, lại có chút tức giận!
“Cảnh gia quên cho cô ăn hay là quên cho cô mặc? Ngày nào cô cũng chạy mất không thấy bóng dáng, chính là đi chém Gi*t à?!”
Thân thể gần như bị Cảnh Dật Nhiên ôm lấy. Trạng thái trần trụi, nhưng mà Tiểu Lộc lại không hề cảm thấy thẹn thùng, cô cũng không đem vết sẹo trên người để vào trong lòng, chỉ lấy giọng điệu trẻ con lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi không rãnh dây dưa với anh, Thượng Quan Ngưng đang gặp nguy hiểm ở bên trong, tôi phải lập tức đi vào, cho nên không chơi được.”
Cô nói xong, lập tức đá vào hạ thân Cảnh Dật Nhiên, sau đó lưu loát thoát khỏi hai cánh tay hắn.
Cô đẩy Cảnh Dật Nhiên đang kêu la thảm thiết khỏi người mình, phát hiện quần áo đã bị Cảnh Dật Nhiên xé rách.
Tiểu Lộc không hề do dự mà ૮ởเ φµầɳ áo Cảnh Dật Nhiên, sau đó mặc lên người mình.
Dáng người Tiểu Lộc nhỏ nhắn xinh xắn, mặc áo sơ mi của Cảnh Dật Nhiên, trực tiếp có thể làm thành váy.
Cô nhặt súng ống ở trên mặt đất, nhìn thoáng qua thì thấy bên trong còn năm viên đạn liền cầm ở trong tay.
Trước khi đi, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi lại lôi Cảnh Dật Nhiên đang kêu la thảm thiết lên đôi vai gầy yếu của mình, bước chân vững vàng, tốc đọ nhanh nhẹn đi vào bên trong biệt thự.
Trong biệt thự vẫn còn đang giằng co, Thượng Quan Ngưng đã ra mồ hôi cả người, tuy bụng không có truyền đến cảm giác khác thường, nhưng trong lòng cô vẫn khẩn trương và lo lắng.
Lúc này, cô thật sự muốn bắn ૮ɦếƭ Đường Vận!
Nhưng mà cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ hai người đang bị vây trong tình huống cân bằng mỏng manh, một khi phá vỡ, cũng có thể là lưỡng bại câu thương!
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Bốn người Thượng Quan Ngưng cùng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó liền sửng sốt.
Chỉ là, không đợi Thượng Quan Ngưng phản ứng, chợt nghe thấy hai tiếng nổ “bang bang” – Là Tiểu Lộc, hai cái đùi trắng sáng, trên vai khiêng Cảnh Dật Nhiên với bờ иgự¢ trần trụi, gương mặt cô bình tĩnh, cứ thế mà nổ súng!
Kỹ thuật bắn súng của cô cực kỳ chính xác, trực tiếp bắn vào tay phải đang cầm súng của Đường Vận, làm ả mất đi năng lực nổ súng, một tay khác thì lợi dụng vài giây rãnh rỗi, bắn vào đầu gối Thượng Quan Nhu Tuyết.
Tiếng kêu thảm thiết thay nhau gào lên, tình thế lập tức xoay chuyển.
Chỉ là, cách Tiểu Lộc lên sân khấu làm Thượng Quan Ngưng và Triệu An An sợ đến ngây người, nhưng mà, điều làm hai người kinh ngạc còn ở phía sau!
Tiểu Lộc với hai chân trần trụi đi vào phòng khách, lưu loát đánh ngất Đường Vận và Thượng Quan Nhu Tuyết, làm như không thấy phần gáy của hai người đó không ngừng chảy ra máu tươi, sau đó liền khiêng Cảnh Dật Nhiên cao lớn lên vai, một tay xách Thượng Quan Nhu Tuyết, một tay xách Đường Vân, dáng đi thoải mái bước ra ngoài.
Cảnh Dật Nhiên vẫn còn tỉnh táo, hai cánh tay đau như bị đao chém qua, hạ thân lại đau đến nỗi làm hắn nghi ngờ chỗ kia của mình đã bị Tiểu Lộc đá cho tàn phế! Hắn tức giận muốn ૮ɦếƭ, giãy giụa trên đôi vai gầy yếu của Tiểu Lộc, kết quả là bị cô ném xuống đất.
Tiểu Lộc kéo Thượng Quan Nhu Tuyết lên vai, một tay nắm áo Đường Vận, một tay nắm thắt lưng Cảnh Dật Nhiên, cứ “oai phong lẫm liệt” như thế mà đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc