Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 320

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Dật Thần, như vậy có phải hơi quá rồi không? Anh canh chừng em chặt quá, nhưng mà bây giờ em mới mang thai một tháng thôi, chẳng lẽ sau này vẫn cứ như vậy hả?”
Cảnh Dật Thần nắm chặt tay cô, cười nói: “Yên tâm đi, phần tử nguy hiểm như thế, không đợi đến lúc em sinh đâu, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Gió biển hơi lạnh, mang theo hơi thở tươi mát thổi vào người bọn họ, có chút thoải mái, nhưng cũng có chút ẩm ướt.
Cảnh Dật Thần *** khoác của mình, phủ lên người Thượng Quan Ngưng, rồi kéo cô về nhà.
“Lần đầu em làm mẹ, lần đầu anh làm cha, đương nhiên anh phải khẩn trương, anh hận không thể ở bên cạnh em hai mươi bốn giờ, lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
Khi anh nói những lời này, sắc mặt rất lạnh lẽo, bàn tay lại nắm chặt tay Thượng Quan Ngưng.
“Nhưng mà mai mốt anh phải ra ngoài, không thể ở bên cạnh em. Em muốn đi đâu cũng được, nhưng mà phải dẫn nhiều người đi theo, đừng làm anh lo lắng.”
Cảm giác khi anh hết lòng che chở và bảo vệ thật tốt, Thượng Quan Ngưng gật đầu đồng ý: “Ừ, em sẽ chăm sóc cho mình và đứa nhỏ, anh không cần lo lắng.”
Về đến nhà, đợi cho Thượng Quan Ngưng ngủ mất, Cảnh Dật Thần mới lặng lẽ đứng dậy, đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, A Hổ đang chờ anh.
Cảnh Dật Thần ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi: “Bắt được người?”
Sắc mặt A Hổ u ám: “Thiếu gia, bọn họ có người tiếp ứng, vừa thấy người của chúng ta có vẻ khả nghi, bọn họ liền gây hỗn loạn để trốn thoát, cực kỳ cảnh giác! Hơn nữa, bọn họ đều là những gương mặt mới, không phải là người A thị, giống như đang nghe ngóng, cũng không phải người sẽ ra tay, nếu không thì cũng sẽ không ở rất xa tìm hiểu mà không chịu lại gần.”
Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, một lát sau mới nói: “Ngày mai gọi Tiểu Lộc đến, khi tao không có ở đây, kêu cô ấy ở bên cạnh A Ngưng mọi lúc mọi nơi.”
A Hổ lập tức đồng ý, sau đó lại do dự nói: “Thiếu gia, nếu bên cạnh thiếu phu nhân có ít người, có lẽ những người đó sẽ mắc câu, nếu không thì...”
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Cảnh Dật Thần ngắt lời: “Không được! Tao không muốn A Ngưng trở thành mồi nhử, sau này không được có ý tưởng như vậy!”
Sắc mặt anh cực kỳ nghiêm khắc, cả người tản ra cảm giác lạnh lẽo.
Trên trán A Hổ đổ mồ hôi, cảm thấy hổ thẹn: “Thuộc hạ đáng ૮ɦếƭ, không nên nghĩ ra chủ ý này! An toàn của thiếu phu nhân là quan trọng nhất!”
Sắc mặt Cảnh Dật Thần vẫn lạnh lùng như trước, anh tuyệt đối không để Thượng Quan Ngưng gặp phải nguy hiểm, anh tình nguyện chậm rãi bắt được những người đó.
“Đường Vân thì sao, gần đây tiếp xúc với những ai?”
“Ả và nhị thiếu gia vẫn có liên hệ chặt chẽ, còn đi tìm Quý Bác, nhưng mà trừ lần đó ra cũng không có liên hệ với những người khác, sau khi ngài cắt đứt nguồn kinh tế của ả, tiền của ả xài đều là nhị thiếu gia cho. Người của chúng ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào ả, nhìn ả như không phòng bị nhưng thật ra đã phát hiện ra chúng ta, ả còn cảnh giác hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
Cảnh Dật Thần gật gật đầu: “Tiếp tục thăm dò thân phận của ả, có lẽ không phải là người A thị, kêu Trịnh Kinh giúp đỡ, chắc là chỗ hắn có manh mối.”
Chuyện mười năm trước, chỉ có Trịnh Kinh biết, lúc đó hắn đã từng điều tra Đường Vận.
Ngày càng không phân biệt được thân phận của Đường Vận, tất cả dấu vết đều bị xử lý cực kỳ sạch sẽ, giống như là tự nhiên xuất hiện, không điều tra được gì về quá khứ của ả.
Này tuyệt đối không bình thường, cần phải có lực lượng khổng lồ và kinh nghiệm phong phú mới có thể làm được.
Đường Vận, là ai?
Trong đầu Cảnh Dật Thần không ngừng suy nghĩ, yên lặng một lát rồi hỏi chuyện khác: “Thượng Quan Nhu Tuyết đâu?”
“Thượng Quan Nhu Tuyết đã sinh rồi, là một thằng nhóc, bọn em đã dựa theo chỉ đạo của ngài, tiết lộ địa chỉ mới của Tạ Trác Quân, hai ngày nữa cô ta sẽ đến Tạ gia. Tạ Trác Quân không biết Thượng Quan Nhu Tuyết còn sống, đã đính hôn với tiểu thư của một gia tộc nhỏ trong A thị. Còn nữa, dựa theo tin tức có thể tin được mà người của chúng ta điều tra được, Tạ Trác Quân chưa trị hết bệnh, từ khi trở về từ nước ngoài đến giờ, hắn vẫn không rời khỏi nhà, bởi vì hắn vẫn còn chóng mặt đau đầu, không thể ra ngoài một mình.”
“Hắn đến bệnh viện kiểm tra, đầu tiên là kiểm tra về đầu, sau đó là tình huống S*** d***, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, sau này tuổi càng cao thì càng khó S*** d***. Cho nên Tạ gia mới nhanh chóng kiếm người rồi định việc hôn nhân cho hắn.”
Cảnh Dật Thần thản nhiên gật đầu, giọng nói lộ ra cảm giác lạnh thấu xương: “Xí nghiệp gia tộc Tạ gia, có thể phá sản, làm cho bọn họ nợ nần càng nhiều càng tốt, đừng để bọn họ ૮ɦếƭ quá dễ dàng, để cả nhà bọn họ và Thượng Quan Nhu Tuyết nếm thử tư vị sống không bằng ૮ɦếƭ là như thế nào.”
Những người đã nợ Thượng Quan Ngưng, anh sẽ đòi lại giúp cô!
Thượng Quan Ngưng mềm lòng, không so đo với họ, vậy người xấu cứ để anh làm, anh luôn luôn tàn nhẫn, khi xuống tay cũng không có một chút gán*** tâm lý nào.
“Nói tin tức Tạ Trác Quân đính hôn cho Thượng Quan Nhu Tuyết biết, để ả đi quậy phá, sau này Tạ gia sẽ hận không có ngày này!”
A Hổ cũng muốn làm như vậy, nghe thấy Cảnh Dật Thần chỉ thị, trên mặt xuất hiện nụ cười thật thà, chỉ có hàm răng trắng sáng lộ ra ngoài, một chút lạnh lùng ẩn sau tươi cười hiền lành ấy.
Hắn kể những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay cho Cảnh Dật Thần biết, có khi là tranh cãi vì lợi ích giữa các gia tộc lớn trong A thị, có khi là tranh cãi vì lợi ích giữa bọn họ, chính là Cảnh Thịnh, khoa học công nghệ Lập Ngữ, bệnh viện Mộc thị, còn có Châu Bảo của Triệu thị mà Cảnh Dật Thần vừa mới tiếp xúc.
Trong đó chuyện quan trọng nhất, đương nhiên là chuyện của tập đoàn Quý thị.
“Thiếu gia, ba ngày trước cổ phần của Quý Bác ở tập đoàn Quý thị đã tăng thêm 10%, bây giờ tăng thành 33% rồi, người giúp hắn thu mua cổ phần, là vị hôn thê của hắn, Lam Vũ.”
“Cái người tên Lam Vũ này luôn ru rú trong nhà, bên cạnh chỉ có một người đã già hầu hạ, những người khác không thể đến gần, cô ta và Quý Bác ở chung, mỗi ngày đều gọi điện cho Quý Bác, nhìn qua giống như người yêu, nhưng mà cô ta và Quý Bác chưa xảy ra chuyện gì, hai người nhìn rất giống người lạ. Thuộc hạ đã điều tra qua, cô ta không phải người Dương gia, nhưng mà...”
“Không, A Hổ.” Cảnh Dật Thần ngắt lời A Hổ, trầm giọng nói: “Có lẽ cô ta là người Dương gia.”
A Hổ sửng sốt, sau đó lập tức lựa chọn tin tưởng thiếu gia nhà mình.
Cho đến bây giờ, thiếu gia chưa từng làm ra chuyện gì sai lầm, thiếu gia nói đúng, thì chính là đúng, tuy là hắn không biết vì sao thiếu gia lại nhận định ra được.
Dù sao thì cái người Lam Vũ kia cực kỳ quỷ dị, cô gái quỷ dị như vậy, không cần giữ lại.
Mặc kệ là giết nhầm, vẫn cứ giết rồi nói sau, tránh giữ lại tai hoạ về sau. Dù sao thì bọn họ cũng đã giết rất nhiều người, thêm một Lam Vũ cũng không sao.
Thật ra Cảnh Dật Thần cũng không khẳng định, Lam Vũ chính là người Dương gia, nhưng mà trực giác của anh cảm thấy như thế, cho nên, anh không muốn giữ lại Lam Vũ.
Nhưng bây giờ Lam Vũ là vị hôn thê trên danh nghĩ của Quý Bác, vô duyên vô cớ làm con dâu tương lai của Quý gia ૮ɦếƭ, sẽ làm Cảnh gia và Quý gia khai chiến với nhau.
Có thể trong nhất thời bỏ ra một số tiền lớn thu mua 10% cổ phần của tập đoàn Quý thị, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được.
Trừ bỏ Cảnh gia, Quý gia có thực lực này, cũng chỉ Dương gia trước kia có thể làm được!
Trong tay Lam Vũ, khẳng định sở hữu gia sản của Dương gia!
Trách không được Quý Bác lựa chọn cùng cô ta đính hôn, hóa ra, cô ta là một kho tiền biết đi.
“Trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ, không chuẩn bị đầy đủ, không thể cùng Quý gia khai chiến, chỉ vì một mình Lam Vũ, không đáng.”
Trong giọng nói của Cảnh Dật Thần lộ ra sự lạnh lùng cùng vững vàng, tiêu diệt Quý gia, Cảnh gia có thể làm được, nhưng Cảnh gia cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa tại họa về sau cũng rất nhiều.
Giống như việc tiêu diệt Dương gia, tuy rằng làm Dương gia trong mấy ngày ngắn ngủi liền lật úp, nhưng mà con rết trăm chân đến ૮ɦếƭ cũng không ngã xuống, muốn diệt trừ toàn bộ người của Dương gia, đó là không có khả năng, luôn có cá lọt lưới.
Mỗi một gia tộc đều có thủ đoạn bảo vệ mạng của mình, Dương gia phát triển nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có cách.
Quý gia cùng Dương gia không giống nhau, Dương gia chiếm đa số là người trong giới kinh doanh, trong giới chính trị có rất ít người, cho nên lực ảnh hưởng không lớn, đối với Cảnh gia mà nói, có thể không cần phí quá nhiều sức lực liền trừ tận gốc.
Quý gia lại không như vậy, Quý gia thế lực trong giới chính trị sớm đã ăn sâu bén rễ, muốn nhổ cỏ tận gốc, sẽ khiến cho giới chính trị rung chuyển, hơn nữa sau lưng Quý gia còn có quân đội, cho nên Cảnh gia sẽ không dễ dàng cùng Quý gia khai chiến.
Đây là nguyên nhân hai đại gia tộc nhiều năm như vậy vẫn trong cục diện giằng co, một khi khai chiến, sẽ tổn thương nguyên khí, ngày thường chỉ làm trò một chút thì không có vấn đề gì, bởi vì sẽ không chạm đến căn cơ, sẽ không làm gia tộc diệt vong.
Cũng giống vậy chỉ cần Quý gia có đầu óc, sẽ không dễ dàng trêu chọc Cảnh gia, nếu không chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
“Tôi ngày mai sẽ tìm Quý Bác nói chuyện, cậu hẹn trước với hắn đi, cứ nói, tôi muốn cùng hắn trao đổi nghiệp vụ tài chính, hẹn ở quán trà lần trước.”
“Thiếu gia……” A Hổ muốn nói lại thôi.
Hắn biết rõ, Cảnh Dật Thần lấy chính mình làm mồi nhử, nhử Lam Vũ ra tay, chỉ cần cô ta ra tay, Cảnh gia ra tay với cô ta sẽ không cố kỵ nữa, Quý gia cũng sẽ không bảo vệ cô ta, đây là quy định bất thành văn của hai gia tộc. Cho nên sau khi Quý Lệ Lệ làm Thượng Quan Ngưng bị thương, Quý gia mới có thể tự nhận xui xẻo ngoan ngoãn đem tiền đưa tới, cắn răng đưa Quý Lệ Lệ đi nước ngoài, không cho cô ta quay lại thành phố A.
Nhưng mà, thiếu gia lấy chính mình làm mồi nhử quá nguy hiểm!
Lam Vũ cũng không biết sẽ làm gì, cô ta làm việc rất cẩn thận lại cực kì bí ẩn tàn nhẫn, chẳng may thiếu gia trúng kế của cô ta thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Dật Thần lại hờ hứng nói: “Không có việc gì, tôi tự hiểu rõ, đến lúc đó cậu cũng đi theo tôi, một người phụ nữ mà thôi, tôi nếu chỉ vì một chút nguy hiểm mà không dám mạo hiểm, làm sao có thể sống tới hôm nay. Yên bình lâu như vậy, cũng nên có một trận huyết vũ tinh phong. Đi hẹn Quý Bác đi!”
A Hổ không nói cái gì nữa, mà là cung kính đồng ý.
Hắn tin tưởng thực lực của của thiếu gia, một người phụ nữ như Lam Vũ, kể cả cô ta có thủ đoạn cùng tâm cơ đến dâu, cũng không phải là đối thủ của thiếu gia.
Lúc Quý Bác nhận được điện thoại của A Hổ, đang ở trong viện điều dưỡng có phong cảnh cực kì xinh đẹp của Quý gia.
Viện điều dưỡng này của Quý gia ở vùng ngoại thành, vị trí tuy rằng hẻo lánh, nhưng lại chiếm diện tích cực lớn, bên trong xa hoa, trang bị cao cấp và đội ngũ chữa bệnh hoàn thiện, chuyên cung cấp nơi an dưỡng nghỉ ngơi cho hào môn quý tộc thành phố A.
Quý Mẫn Quyết cũng an dưỡng ở đây.
Tối nay, Quý Già Mộng cùng Quý Lĩnh đều ở đây, Quý Bác tới là để bức vua thoái vị.
Trên mặt Quý Bác mang theo nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng đáy mắt không hề tươi cười, nhưng cùng làm cho hắn thoạt nhìn cực kì ôn hòa, hơn nữa phong cách của hắn cực kì hòa nhã, thoạt nhìn giống như một vãn bối bình thường cùng trưởng bối nói chuyện.
Chỉ là lời hắn nói thật sự không phải lời một vãn bối nên nói ra.
“Chú, về sau việc của tập đoàn Quý thị ngài không cần nhúng tay vào, ngài bị bệnh, nên dưỡng bệnh cho tốt, vị trí tổng giám đốc, ngài nên để lại cho người có tài. Nếu không, Quý gia sớm muộn gì cũng ૮ɦếƭ trong tay ngài, đưa nó cho tôi, tôi sẽ làm nó phát triển lớn mạnh, Già Mộng và Quý Lĩnh có thể tiếp tục tham dự vào việc kinh doanh của gia tộc, việc này tôi sẽ không can thiệp, nhưng bọn họ không thể can thiệp vào quyết sách của tôi. Về sau, gia tộc do một mình tôi khống chế!”
Quý Mẫn Quyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch, ông duỗi tay chỉ vào Quý Bác, hận không thể một tay chọc ૮ɦếƭ hắn: “Được lắm Quý Bác, cánh cứng cáp rồi thì muốn bức tao nhường chỗ! Ai cho mày lá gan như vậy! Mày có phải không biết chính mình họ gì hay không?! Tập đoàn Quý thị là của tao, tao mới là tổng giám đốc, tao mới là người có quyền, mày là cái gì chứ!”
Quý Bác bị ông mắng, một chút cũng không tức giận, vẫn là dáng vẻ quân tử dịu dàng hiền hậu —— trừ bỏ Cảnh Dật Thần, ngày thường không ai có thể làm hắn tức giận.
“Chú không cần tức giận, tập đoàn Quý thị giao cho tôi, tốt hơn ở trong tay chú mấy chục lần, nếu chú không đồng ý tự mình từ chức, tôi sẽ triệu tập đại hội cổ đông, bãi miễn chức vụ của chú, một lần nữa chọn lại tổng giám đốc.”
Quý Mẫn Quyết suýt chút nữa bị hắn làm tức ૮ɦếƭ, ngày thường là một cháu trai nghe lời lại từ một con cừu con biến thành một con sói, hùng hổ doạ người, nói ra những lời làm ông hãi hùng khiếp vía.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh đang đứng một bên cũng ngơ ngác nhìn Quý Bác, giống như không quen biết hắn!
Tại sao cảm giác Quý Bác trở nên có chút giống Cảnh Dật Thần đây? Hắn học thủ đoạn tàn nhẫn ác độc của Cảnh Dật Thần sao?
Quý Lĩnh hừ lạnh một tiếng: “Quý Bác, mày không khỏi quá càn rỡ, mày muốn học Cảnh Dật Thần, đầu tiên cũng phải có thực lực như Cảnh Dật Thần, không có thực lực mà ở đó gào khan, để người khác chê cười mà thôi! Bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của ba tao? Mày bị ngu ngốc sao? Cổ phần của ba tao có 50%, kể cả mày có thuyết phục toàn bộ các cổ đông, cũng chỉ chiếm hữu được 50% cổ phần mà thôi, chỉ cần chúng tao không đồng ý, chức tổng giám đốc của ba tao vẫn vững vàng!”
Ý cười trên mặt Quý Bác càng thêm rõ ràng, hắn nhàn nhạt nói: “Phải không? Vậy thì tốt, chúng ta thử chờ xem. Cháu trai bãi miễn chức vụ của chú, khó tránh khỏi có chút khó coi, chú cũng sẽ không nhịn được, tôi vốn muốn để chú giữ lại một chút thể diện, nếu các người đã không cần, tôi cũng không cần phải khách khí.”
Quý Bác nói xong, còn cung kính chào hỏi Quý Mẫn Quyết, sau đó mới rời đi.
Sau khi rời đi hắn liền trực tiếp trở lại biệt thự trong thành phó.
Khi trở lại biệt thự đã hơn hai giờ sáng.
Biệt thự không có bật đèn, nhàn nhạt dưới ánh trăng, một bóng dáng màu đen đứng thẳng ở bên cửa sát đất của biệt thự, giống một bóng ma cô đơn, tùy lúc có thể cắn nuốt mạng của người khác.
Quý Bác bật đèn lên, chậm rãi đi về phía cái bóng màu đen kia.
Hiện tại hắn đối với Lam Vũ đã càng ngày càng sợ hãi, thủ đoạn của người phụ nữ này cực kì tàn nhẫn, đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
Nhưng mà hắn lại cần sự ác độc và tâm cơ của cô ta!
Quý Bác đứng yên bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ đi gặp Cảnh Dật Thần, cùng hắn đàm phán nghiệp vụ tài chính, cô có đi không?”
Lam Vũ quay mặt đi tới, khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, phối hợp với *** tuyết trắng không có một chút huyết sắc, tạo thành một vẻ đẹp yếu đuối bệnh tật, chỉ có ánh mắt hung ác nham hiểm của cô ta, tiết lộ nội tâm khát máu: “Hắn đã muốn tôi cắn câu, tôi làm sao có thể không cho hắn một sự kinh hỉ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc