Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 310

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mộc Vấn Sinh gật gật đầu: “Mới hơn một tháng, một cọng lông cũng chưa kịp dài đâu, là chắt trai hay là chắt gái thì tôi không biết được, dù sao thì có là được rồi!”
Cảnh Thiên Viễn cười ha ha, cả gương mặt đều hồng hào, nhìn qua còn tốt hơn những ngày không bệnh.
“Chắc chắn là chắt trai, Cảnh gia chúng tôi đã độc đinh liên tục năm đời rồi, đảm bảo cái thai của A Ngưng cũng là một thằng nhóc!”
Cảnh Dật Thần lập tức đứng lên, ngày thường hình tượng của anh là lạnh lùng hà khắc, giờ phút này lại vui sướng và kích động không kém Cảnh Thiên Viễn.
Anh cũng không quan tâm trong phòng còn nhiều người như vậy, trực tiếp đi qua, một tay kéo Thượng Quan Ngưng ôm vào trong ***, giọng nói cũng hơi run: “A Ngưng, chúng ta có con!”
Cảnh Trung Tu ngồi trên sô pha, hắn cũng vui vẻ, đây chính là chuyện vui! Hắn phải đi tìm mấy thứ cho Thượng Quan Ngưng xem như quà tặng mới được.
Ngay cả Mạc Lan sắc mặt khó coi cũng có vẻ cực kỳ cao hứng... Cháu chắt mà bà luôn hy vọng đã đến.
Thượng Quan Ngưng bị anh ôm lấy trước mặt mọi người, gương mặt lập tức đỏ lên, thầm thì từ trong lòng Cảnh Dật Thần: “Nhanh như vậy, là thật sao?”
Ý của cô là, tháng trước cô vừa dùng que thử, kết quả là không có thai, vậy mà tháng này đã có, ngay cả cô còn không tin nữa mà.
Gần một tháng rồi sao? Vì sao cô không có cảm giác gì hết!
Lỗ tai Mộc Vấn Sinh rất thính, lập tức nghe được lời nói thầm của cô.
Ông phụng phịu: “Nha đầu xấu xa, còn dám nghi ngờ y thuật của ông đây, nếu ông tính sai chuyện đó, còn làm nghề này chi nữa! Con mang thai chưa được một tháng, nhiều lắm cũng mới có hai mươi mấy ngày, ông đây tài năng mới phát hiện con mang thai khi vừa bắt mạch, đã là chuyện rất kiêu ngạo rồi, con còn dám hỏi là thật hay giả!”
Thượng Quan Ngưng lập tức ngại ngùng.
Sao cô lại nghi ngờ Mộc Vấn Sinh được chứ, chỉ là cô vừa mới biết mình mang thai, không thể tin được tin vui này thôi.
Cô đã hy vọng có bé cưng từ lâu lắm rồi!
Thượng Quan Ngưng ngại ngùng, Cảnh Dật Thần lại không biết xấu hổ, anh lập tức kéo Thượng Quan Ngưng đến trước mặt Mộc Vấn Sinh, trên mặt toàn là ý cười: “Ông nội Mộc, ông khám cho A Ngưng đi, xem có cần phải chú ý điều dưỡng cho em ấy và đứa nhỏ hay không!”
Mộc Vấn Sinh lại trừng mắt, ông đã bắt mạch rồi, ông là thần y với kinh nghiệm phong phú như thế, sao lại cần bắt mạch lần hai! Thân thể Thượng Quan Ngưng không có vấn đề gì hết, ông còn xem cái rắm đó!
Chính là, không đợi ông mở miệng, Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu đã xông tới, hai cha con bọn họ, cha một câu con một câu.
“Ông Mộc, cháu trai tôi nói đúng, ông khám cho cháu dâu tôi đi, xem một lần sau có thể chuẩn được chứ!”
“Bác Mộc, vừa rồi bác chỉ bắt mạch cho A Ngưng có một tí, sao có thể phát hiện ra cái gì? Bác vẫn nên xem lại lần nữa đi!”
Mộc Vấn Sinh sắp bị ba thế hệ nhà này chọc tức ૮ɦếƭ rồi, ông là danh y một đời, có bao giờ phải nhận lấy thái độ nghi ngờ như thế này đâu, ông cảm thấy mình đã nhận phải tổn thương sâu đậm ở Cảnh gia, không thể tính được diện tích của bóng ma trong lòng nữa rồi!
Chính là, cuối cùng ông vẫn phải khuất phục trước “uy quyền”của ba đời Cảnh gia, nghiến răng nghiến lợi bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng.
Lúc này, ông cẩn thận hơn lần một rất nhiều, một lát sau, ông như bị điện giật mà thu tay lại, vỗ thật mạnh vào đù*.
Mọi người trong phòng không biết chuyện gì đang xảy ra, đều khẩn trương nhìn ông.
Kết quả, ông lại tức giận: “Trời ơi, thuốc trẻ mãi không già của tôi, nha đầu này đã uống không ít rồi đúng không?! Tôi đã nói vì sao thể chất lại tốt như vậy, thì ra là uống R*ợ*u thuốc của tôi!”
Mọi người nghe ông nói ra nguyên nhân, đều nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh Thiên Viễn khẩn trương hỏi: “Nha đầu kia uống R*ợ*u thuốc rồi có sao không? Có ảnh hưởng không tốt tới chắt trai của tôi không?”
Mộc Vấn Sinh bị lời của ông làm cho tức giận đến râu dựng ngược lên, R*ợ*u thuốc bị Cảnh Trung Tu ςướק lấy, cho đến bây giờ ông vẫn đau lòng đến nỗi ngủ không yên, ngay cả râu cũng đau rớt mấy cọng! Vậy mà bây giờ Cảnh Thiên Viễn lại nghi ngờ R*ợ*u thuốc không tốt cho thai phụ, sao ông có thể chịu được!
“Mấy người đúng là được tiện nghi còn hay khoe mẽ! Nhanh trả lại R*ợ*u thuốc cho tôi, nếu không sau này tôi sẽ không đến khám bệnh cho mấy người nữa!”
Cảnh Dật Thần lập tức nói: “Ông nội Mộc, con đã mua hai bình R*ợ*u thuốc đó với giá mười triệu, gửi cho bệnh viện nhà ông, ông có thể về kiểm tra!”
Mộc Vấn Sinh nghe vậy, vuốt chòm râu ít ỏi của mình, cối cùng thì trong lòng cũng thoải mái một chút.
Đương nhiên Mộc Thanh đã nói chuyện mười triệu cho hắn biết, chẳng qua là ông quá đau lòng, lập tức quên mất chuyện này mà thôi.
Ông tức giận trừng Cảnh Thiên Viễn, nói: “R*ợ*u thuốc của tôi là bảo vật gia truyền, khi con bé uống vào, cơ thể tốt đến nỗi có thể lên sao Hoả, chắc chắn thằng nhóc trong bụng con bé cũng tốt hơn nữa! Cứ chờ mà xem, sau khi sinh ra, khẳng định là thằng nhóc đó sẽ rắn chắc như hỗn hợp giữa hồ lô kim cương và sắt thép, đến lúc đó ngược lại không chăm sóc nỗi cũng đừng kiếm tôi!”
Cảnh Thiên Viễn lập tức cười ha ha, tâm tình tốt, ông hy vọng chắt trai có thể nghịch thiên như vậy đó.
Thượng Quan Ngưng lại không cảm thấy cơ thể mình có gì thay đổi, nhiều lắm là không dễ bị cảm mà thôi.
Còn nữa, đâu có khoa trương như ông nội Mộc nói chứ, cái gì mà hỗn hợp giữa hồ lô kim cương và sắt thép, chẳng phải đứa con của cô sẽ trở thành quái vật à!
Cô mới không cần đâu, cô chỉ cần một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp là được rồi.
Sắt thép gì đó... Thật hư cấu!
Cảnh Thiên Viễn lại cảm thấy so sánh đó rất tốt, ông rất thích, ông cười lớn nói: “Chắt trai của tôi nhất định là rồng giữa loài người! Nha đầu, sau này mỗi tháng con phải theo Dật Thần đến Mộc gia, để cho ông già này bắt mạch cho con, tay ông ta còn lợi hại hơn máy siêu âm trong bệnh viện đó!”
“Ông đúng là thay tôi làm chủ mà, bây giờ ngay cả tay của tôi cũng bị ông bóc lột, tôi đây đúng là sẽ mệt đến ૮ɦếƭ luôn mà! Tôi sắp trở thành cu li nhà mấy người rồi!”
Tuy ngoài miệng Mộc Vấn Sinh oán giận, trên mặt cũng có chút không tình nguyện, nhưng không có từ chối.
Thượng Quan Ngưng biết rằng ông đã đồng ý, lập tức cười nói: “Cám ơn ông nội Mộc, sau này con sẽ tặng cho ông thật nhiều dược liệu!”
Mộc Vấn Sinh vừa nghe đến hai chữ “dược liệu”, hai mắt lập tức toả sáng, cười tủm tỉm nói: “Ai ôi, ông Cảnh à, nha đầu nhà ông đúng là hiểu lòng người mà, lời nói cũng làm người ta dễ chịu hơn!”
Người trong phòng cười cười nói nói, lúc đầu không khí Cảnh gia nghiêm trọng xơ xác tiêu điều, nháy mắt đã được sung sướng và vui mừng thay thế.
Cảnh Thiên Viễn có nguyên nhân sâu xa làm tâm tình sung sướng, tốc độ khôi phục thân thể cũng nhanh hơn.
Ông lôi kéo Mộc Vấn Sinh không cho về nhà, không ở Cảnh gia thêm mấy ngày thì không được đi đâu hết.
“Ông ở lại nhà tôi đi, đến lúc đó cháu dâu tôi có gì không thoải mái cũng có thể khám ngay, nhà ông cách xa nội thành quá, không tiện!”
“Ông Cảnh, tôi đang nói sao ông lại tốt bụng kêu tôi ở lại nơi này, thì ra là muốn tôi trở thành máy siêu âm di động trong nhà ông!”
Mộc Vấn Sinh chỉ ở lại Cảnh gia hai ngày, liền sống ૮ɦếƭ không chịu ở lại, ông thích cái nhà tranh có sân vườn rộng rãi của mình, không thích ở lại biệt thự trống rỗng bị hiện đại hóa.
Đương nhiên lúc ông gần đi cũng mang Cảnh Thiên Viễn đi cùng, lấy lí do đi tĩnh dưỡng, kỳ thật là muốn tìm một người bạn cùng ông chơi cờ.
Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần hai ngày trước cũng đã về nhà ở.
Biết được mình mang thai, Thượng Quan Ngưng không thể nghi ngờ là cực kỳ vui vẻ, nhưng vui vẻ qua đi, cô như thế nào thì vẫn như thế, cũng không có tự giác của một người có thai, tỷ như —— tiếp tục đi giày cao gót, tiếp tục mặc váy ngắn, tiếp tục uống nước ô mai ăn quả sơn tra.
Bởi vì cô mang thai hoàn toàn không có cái gì không khoẻ, vẫn giống như trước kia, có thể ăn có thể uống có thể ngủ.
A, không, cô so trước kia ăn uống tốt hơn không ít, thấy cái gì đều muốn ăn……
Cô đã hoàn toàn biến thành…… Đồ tham ăn!
Nhưng mà cô rất nhanh liền phát hiện, giày cao gót của cô không thấy, váy cũng đã không còn, trong ngăn tủ chỉ còn lại quần!
Nước ô mai cùng quả sơn tra mà cô thích nhất cũng không thấy!
Cô đi chân trần hung hăng tìm Cảnh Dật Thần tính sổ: “Giày của em đâu?”
Cảnh Dật Thần cúi đầu nhìn thoáng qua chân cô, không nói chuyện.
Hắn cong lưng, đem dép lê của mình cởi ra, cẩn thận đi vào chân Thượng Quan Ngưng. Dép hơi lớn một chút, nhưng còn mang theo hơi ấm của hắn, cũng đủ ấm áp, sẽ không làm cô bị cảm lạnh.
Làm xong này đó, hắn mới đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ***, giống như đang ôm trân bảo, sau đó nhẹ nhàng hôn trán cùng môi của cô.
“Cục cưng, anh không phải đã nói rồi sao, ở nhà phải nhớ đi dép, sàn nhà rất lạnh.”
Giọng nói của hắn quá dịu dàng, quá cưng chiều, làm cơn tức của Thượng Quan Ngưng hoàn toàn tiêu tan, thành thành thật thật “Ừm” một tiếng.
“Những đôi giày cao gót của em, tất cả đều do anh vứt đi, từ giờ tới lúc em sinh không được tiếp tục đi nữa, nhớ kỹ sao?”
Thượng Quan Ngưng trước kia có nghe nói qua việc đi giày cao gót rất dễ bị sinh non, nhưng mà cô có thể không đi cũng không thể vứt hết! Lòng cô rất đau!
Giống như biết cô đau lòng, Cảnh Dật Thần khẽ cười nói: “Chồng em gia sản bạc triệu, còn không mua nổi giày cho vợ mình hay sao? Chờ em sinh xong đứa bé, muốn mua bao nhiêu cũng được, mua hết toàn bộ cửa hàng anh cũng không nhíu mày chút nào.”
“Váy của em đâu? Em cũng không thể mỗi ngày đều mặc quần đi làm?”
“Ừ, những cái váy đó đều không qua đầu gối, vì sức khỏe của em, về sau liền mặc quần rộng thùng thình tiện hoạt động là được, anh là Boss, anh định đoạt, ai dám nói bậy lời nói, liền trừ lương trừ thưởng!”
Đại tổng tài quả thật đều giống nhau không nói đạo lý!
“Mặt khác, cục cưng, anh giống như chưa nói đồng ý cho em đi làm.”
Thượng Quan Ngưng trừng lớn đôi mắt, duỗi tay véo eo Cảnh Dật Thần: “Tại sao em lại không được đi làm? Thân thể em rất tốt, em bé cũng rất tốt, em muốn đi làm!”
“Chờ em đủ ba tháng lại đi làm, trong ba tháng này em phải ở nhà dưỡng thai thật tốt, anh tận lực ra ngoài ít một chút, ở nhà với em. Cùng em ăn cơm, cùng em đi dạo, cùng em kể chuyện xưa cho đứa bé, được không?”
Chăm sóc dịu dàng như vậy, Cảnh Dật Thần nhị thập tứ hiếu, làm Thượng Quan Ngưng khó có thể cự tuyệt.
Trên mặt cô hiện ra tươi cười vui vẻ: “Anh có phải đã xem một lần tất cả những việc mà bà bầu phải chú ý hay không?”
Cô lúc nãy mới ở thư phòng phát hiện hai quyển sách chăm sóc bà bầu và các loại thức ăn cấm kị, khẳng định là Cảnh Dật Thần sai người mua.
“Đúng vậy anh lần đầu làm ba, đương nhiên muốn biết một chút kiến thức về phương diện này. Cho nên, nước ô mai cùng quả sơn tra của em đều bị anh tịch thu, về sau không thể tiếp tục ăn. Em hiện tại mới được một tháng, không thể ăn bậy, lát nữa anh sẽ dặn dò lão Đỗ còn có chị Lan và chị Phương, bọn họ đều sẽ giám sát em.”
“A? Một chút cũng không thể uống sao? Em rất thích uống những thứ chua chua ngọt ngọt đó, không có nước ô mai em sẽ sống không nổi!”
Cô trước giờ đều không uống cà phê, cũng không uống các loại nước khác, cũng chỉ thích uống nước ô mai, hiện tại không cho cô uống, chẳng phải là muốn mạng cô sao!
“Được, anh biết em khẳng định sẽ rất muốn uống, cho nên anh cố ý hỏi qua Mộc lão gia tử, ông ấy nói có thể uống một ít, nhưng không thể mỗi ngày đều uống, anh về sau sẽ nghiêm khắc giám sát lượng nước của em. Nếu em muốn uống chua chua ngọt ngọt, vậy uống sữa chua, cái này so với nước ô mai còn có dinh dưỡng hơn, đối với đứa bé và em đều rất tốt!”
“Còn có, về sau không được ăn cay, không được ăn kem, không được ăn đồ dầu mỡ, đồ ăn có hóa học, không được……”
Nghe Cảnh Dật Thần nói ra một đống thứ không được, Thượng Quan Ngưng cả người đều thấy không tốt!
Cô nhớ rõ Cảnh Thịnh cũng có không ít nhân viên nữ mang thai, người ta cũng không có nhiều điều cấm kị như vậy!
Cảnh Dật Thần có phải quan tâm quá mức hay không……
Tới buổi tối, Thượng Quan Ngưng từ tủ lạnh lấy ra bình R*ợ*u thuốc lung linh kia, lại có chút rối rắm.
Cô uống hay là không uống đây?
“Uống nhiều quá sẽ không sinh ra một đứa bé lực sĩ chứ?”
Cô đứng trước tủ lạnh lẩm nhẩm lầm nhầm, Cảnh Dật Thần đi vào nghe được lời cô nói không khỏi bật cười.
Mộc lão gia tử cố ý nói khoác, cô còn tin thật, đúng là một cô gái ngốc nghếch!
Cảnh Dật Thần từ sau lưng ôm lấy cô, cằm để ở trên cổ cô, ở bên tai cô cười nhẹ nói: “Như Mộc Thanh đã nói, đây chính là R*ợ*u an thai, em chỉ lo uống là được, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu. Hai chúng ta lại không phải yêu quái hồ lô, làm sao có thể sinh ra một đứa bé hồ lô, em xem phim hoạt hình nhiều quá!”
Không phải cô mới xem phim hoạt hình hai ngày nay thôi sao, khi nào xem nhiều!
Thượng Quan Ngưng oán trách trừng hắn một cái, vẫn là vặn ra nắp bình, lấy ra một muỗng nhỏ uống một ngụm, sau đó lại đút Cảnh Dật Thần uống một ngụm.
Uống xong R*ợ*u thuốc, Cảnh Dật Thần liền trực tiếp ôm Thượng Quan Ngưng lên, từ nhà ăn đi ra, xuyên qua phòng khách, vào phòng ngủ.
Thượng Quan Ngưng ôm cổ hắn, bĩu môi nói: “Em có thể tự mình đi, em và con rất tốt đâu có yếu ớt như vậy! Lại nói, không phải đi lại nhiều một chút rất có lợi cho việc sinh sản sao?”
Mấy ngày nay Cảnh Dật Thần vẫn luôn ôm cô đi lại, không chịu để cô đi một bước.
“Em còn chưa qua ba tháng, thai nhi vẫn chưa ổn định, trong khoảng thời gian này không thích hợp đi nhiều, đến lúc được bốn tháng em bắt đầu đi lại cũng không muộn.”
Cảnh Dật Thần đem Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, chính mình nằm bên cạnh cô, đem cả người cô ôm vào trong ***, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Ngưng thoải mái nằm trong *** hắn, trong đôi mắt trong veo như nước tất cả đều là ý cười: “Anh biết thật nhiều, người không biết còn tưởng anh đã từng có con!”
Cảnh Dật Thần cũng không thèm để ý việc cô trêu ghẹo, hắn mấy ngày nay lấy rất nhiều sách về phụ nữ có thai từ chỗ Mộc Thanh, mỗi ngày gọi N cuộc điện thoại, hỏi Mộc Thanh rất nhiều thứ —— trong sách có mấy điều hơi mâu thuẫn, hắn phải hỏi lại Mộc Thanh một lần, đề phòng ngừa xuất hiện sai lầm.
Thượng Quan Ngưng mang thai, hắn rất vui vẻ, trong lòng cũng mềm mại hơn rất nhiều, hắn chỉ muốn bảo vệ cho vợ và con bình an.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc