Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 309

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Ngày hôm sau, lúc Cảnh Dật Nhiên vừa tỉnh rượu mới biết được trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lão gia biết lão phu nhân đem những thứ tốt trong tay cho hắn? Cũng biết việc 10% kia ở trên tay hắn?
Thế nhưng trực tiếp bị tức giận mà hôn mê.
Sáng xớm hôm nay hắn tỉnh lại, liền nghe bác sĩ giản nói, đêm qua tình trạng của lão gia rất nguy hiểm, nếu không phải thần y Mộc Vấn Sinh tới, chỉ sợ ông sẽ không xong rồi.
Lão gia là bởi vì quá mức tức giận, hơn nữa tuổi đã cao, cho nên trong иộι тạиg dễ bị xuất huyết mà tắc ngẽn.
Người đến tuổi này đã không thể mổ mở Ⱡồ₦g иgự¢ để làm phẫu thuật, như vậy sẽ chỉ làm ông tử vong nhanh hơn.
Mộc Vấn Sinh lại là dùng cách châm cứu truyền thống, thông phần khí huyết bị tắc ở Ⱡồ₦g иgự¢ ông, không cần mổ xẻ mà vẫn đảm bảo sinh mạng.
Không thể không nói, tên tuổi “Thần y” của ông không phải là hư danh, ông đã trải qua bao nhiêu ca bệnh, hồi sinh bao nhiêu người đều đếm không xuể.
Thật là đáng ૮ɦếƭ, tối hôm qua dưới tình huống này, thế mà hắn lại uống say! Không đến chỗ lão gia để thăm!
Cảnh Dật Nhiên rất muốn tát cho mình hai cái.
Nhưng hiện tại cho dù hắn có tỉnh rượu cũng không thể đi đến giường ông mà thăm hỏi, tất cả chỉ bởi vì đêm qua hắn bị Cảnh Dật Thần đá từ lầu hai xuống, không chỉ có ngã gãy hai cái xương sườn, hơn nữa còn gãy tay, giờ phút này cánh tay hắn đã bị bó thạch cao, bên trong truyền đau đớn đến xuyên tim.
Hắn quả thực hận ૮ɦếƭ Cảnh Dật Thần!
Đem hắn đá từ tầng hai xuống, là muốn trực tiếp đem hắn đá ૮ɦếƭ đi!
Thật tàn nhẫn!
Cảnh Dật Nhiên đang hận đến nghiến răng nghiến lợi, Mạc Lan liền mang sắc mặt tái nhợt đi đến.
“Bà nội!”
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy bà, muốn đứng dậy lại bị Mạc Lan duỗi tay đè lại.
“A Nhiên, con nằm là được rồi, ta nghe nói con bị thương không nhẹ, ta không yên tâm nên liền tới đây thăm con.” Mạc Lan sắc mặt trắng bệch, nếp nhăn trên mặt càng thêm rõ ràng, tóc bạc trên đầu tựa như chỉ sau một đêm liền càng bạc nhiều hơn.
“Sao bà lại tới đây? Con nghe nói tối hôm qua bà cũng ngất đi, sao lại không tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt ở trên giường, thân thể bà đã đỡ hơn chút nào chưa? Con không có việc gì đâu, bị thương không phải chuyện thường ngày sao! hai ngày nưã liền không có việc gì, thân thể con rất tốt, bà không cần lo lắng! Bà nội, ông nội thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Mạc Lan nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói có sự khổ sở và tự trách nói không nên lời: “Ân, ông ấy đã tỉnh lại. A nhiên à, đều là bà không tốt, kém chút nữa là bà đã hại ૮ɦếƭ ông ấy rồi! Nếu không có Mộc Vấn Sinh, có khả năng giờ này ông ấy vẫn còn chưa tỉnh lại! Trong lòng bà nội khổ sở cực kỳ……”
Cảnh Dật Nhiên giãy giụa bò dậy, đau đớn trên người làm mồ hôi trên trán hắn lập tức chảy ra.
“Bà nội, chuyện này đều là trách nhiệm của con, đồ vật đều là cho con, ông nội muốn trách thì trách con là được rồi, là sao lại trách cả bà! Chẳng qua bà cũng chỉ quá yêu thương con mà thôi, bà thấy anh trai con cái gì cũng có mà thấy con không chiếm được gì, mới lén lút tặng đồ cho con. Chuyện này để con đi nói với ông nội là được, con để mặc cho ông nội xử lý là được!”
Cảnh Dật Nhiên quả thật rất thật lòng quan tâm đến bà nội Mạc Lan, ở trong nhà này, hiện giờ chỉ có bà mới là thật sự yêu thương hắn, hắn lại không ngốc, sao lại không biết!
Hắn trước kia tìm mọi cách đòi đồ vật từ trong tay Mạc, mặc dù có tâm cơ nhưng cũng không phải hoàn toàn lừa gạt bà, hắn vẫn luôn thân thiết với Mạc Lan, coi bà trở thành người thân nhất mà đối xử.
Đôi mắt Mạc Lan lập tức đỏ.
Bà vừa lau nước mắt, vùa nói: “Đứa nhỏ ngốc, đồ vật đều là bà cho con, không phải do con, mấy ngày nay con đừng xuất hiện trước mặt cha và ông nội, hiện tại ngã bị thương thì tiện ở trong phòng dưỡng thương, chỗ nào cũng đừng đi, chờ khi nào bọn họ bớt nóng thì lại vào.”
Trong lòng bà tuy rằng tự trách, nhưng bà sợ cháu trai đến đó sẽ lại bị đánh, cho nên mới sáng sớm liền tới dặn dò hắn.
Dù sao đồ vật đều đã cho Cảnh Dật Nhiên, mọi việc đều đã thành như vậy, giờ không thể để bọn họ đánh Cảnh Dật Nhiên được
Cảnh Thiên Viễn cho dù có tức giận nhưng cũng không động đến một ngón tay của bà.
Những tài sản đó không có cũng không sao.
Mạc Lan dặn dò Cảnh Dật Nhiên hai câu, nghe được lời cam đoan của hắn sẽ không xuất hiện trước mặt Cảnh Trung Tu, rồi lúc này mới rời đi.
Bà trở lại biệt thự chính, vừa vào phòng ngủ, liền nghe được Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Dật Thần nói chuyện. Phòng ngủ trừ bọn họ ra, còn có Cảnh Trung Tu và Thượng Quan Ngưng.
Cảm đêm hôm qua Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng đều không rời đi, mà ở lại biệt thự Cảnh gia, để tiện chăm sóc cho Cảnh Thiên Viễn.
Mọi người trong phòng nghe được tiếng mở cửa, đồng thời liền quay ra nhìn, nhìn thấy người mở cửa là Mạc Lan, tất cả đều hơi sửng sốt.
Ngày hôm qua bà cũng ngất đi, hiện tại nên ở trên giường nằm mới đúng, sao lại ở đây?
Cảnh Thiên Viễn cũng hơi hơi nhíu mày, nhìn bà một cái, lại không nói gì, mà là tiếp tục nói chuyện của Cảnh Dật Thần.
“…… Đây là danh sách, trước tiên con xem một chút, bên trong chỉ có một ít tài sản ở thành phố A, còn lại đều ở chỗ khác.”
Cảnh Dật Thần nhận lấy danh sách Cảnh Thiên Viễn đưa cho, nhanh chóng xem một lần, bên trong không thiếu những nơi có mấy ngàn héc-ta đất rừng, khuôn viên, thậm chí còn có cả quyền hoạt động xưởng đóng tàu và bến tàu.
Anh xem qua danh sach, nhàn nhạt nói: “Được, con đã biết, con sẽ mau chóng đi làm.”
Khí sắc của Cảnh Thiên Viễn hôm nay tốt hơn hôm qua rất nhiều, chăn trên giường đã được đổi mới, ngay cả áo ngủ cũng đã thay mới, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, thoạt nhìn lại khôi phục sự nghiêm ngị ngày xưa.
Tiếng nói của ông vẫn có chút khàn khàn, lại mang theo sự trấn tĩnh và thong dong, trong giọng nói đã không còn sự phẫn nộ như hôm qua: “Ta đã tra qua, những phần tài sản này hiện tại đều không ở trên danh nghĩa của Cảnh Dật Nhiên, tất cả đều bị nó bán cho nhiều người khác nhau. Con muốn cầm lại thì chỉ sợ sẽ rất khó. Có gì khó khăn, thì nói với cha con, kêu cha con cùng con giải quyết chuyện này, tất cả tài sản đó đều là tổ tông để lại, trước khi ta ૮ɦếƭ thì ta muốn lấy lại tất."
Mạc Lan nghe được lời ông nói, ngay lập tức cả người đều cứng đờ.
Bà biết Cảnh Thiên Viễn đang nói cái gì, hóa ra ông ấy đã đem nhưng thứ bà cho Cảnh Dật Nhiên kê thành danh sách, sau đó kêu Cảnh Dật Thần chuộc lại.
Những gì bà cho Cảnh Dật Nhiên, trong thời gian ngắn đã bị hắn tiêu xài hết, sau đó bà lại tiếp tục vụng trộm cho hắn môit số vật khác.
Hiện tại, bà có một loại cảm giác cực kỳ áy náy và bất an.
Bà hiện tại đã nhận ra sai lầm, không chỉ lấy đi tài sản của Cảnh gia, hơn nữa còn kém chút nữa lại làm chồng tức ૮ɦếƭ.
Tài sản nhiều như vậy, không thể trong chốc lát là có thể thu về, Cảnh Dật Thần muốn đi chuộc lại, khẳng định sẽ phải trả một cái giá cực cao.
Bà hiện tại, có chút hối hận khi đem cppr phần của cảnh thịnh cho Cảnh Dật Nhiên.
Bà đáng ra nên đưa cho Cảnh Dật Thần, như vậy tốt xấu gì cũng còn có thể đền bù một chút lỗi lầm bà gây ra.
Mạc Lan nhìn thoáng qua dáng người cháu trai thẳng đứng ở trước giường, trong lòng khổ sở như bị kim đâm.
Bà lại một lần, gây ra một sai lầm và hậu quả của nó rất ác liệt, giờ phải cho Cảnh Dật Thần gánh vác.
Gần tám mươi năm, cho đến giờ phút này, Mạc Lan mới hiểu được, vì sao Cảnh Thiên Viễn và Cảnh Trung Tu đều nghiêng về Cảnh Dật Thần, mà lại không thích Cảnh Dật Nhiên.
Bởi vì Cảnh Dật Nhiên chưa từng trả giá vì gia tộc, hắn vẫn luôn đòi hỏi, liều mạng lấy đồ vật này nọ từ trong nhà ra ngoài.
Mà Cảnh Dật Thần, lúc nào cũng trả giá vì gia tộc này, mặc kệ tình huống bên trong lạnh lùng thế nào, tàn khốc ra sao, nhưng hắn vẫn che chở cho Cảnh gia bằng cả tính mạng, mặc kệ Cảnh gia xảy ra chuyện gì, hắn đều là người đầu tiên suy nghĩ vì quyền lợi của toàn gia tộc, sẽ không thừa dịp loạn lạc mà tranh giành quyền lợi cho bản thân.
Hắn là người thừa kế vĩ đại của gia tộc!
Cảnh Dật Thần không để ý đến ánh mắt phức tạp của Mạc Lan nhìn mình, anh chỉ thản nhiên nói với Cảnh Thiên Viễn: “Ông nội không cần lo lắng, trên đời này ngoại trừ mạng người, không có gì mà con không lấy được, nếu không thể dùng thủ đoạn bình thường, con cũng có thủ đoạn khác. Danh sách tất cả tài sản, con đã đem đến, cũng không ít đâu. Đồ vật này nọ, ông nội cho con thời gian ba năm, ba năm sau, những thứ đó sẽ nằm trong tay ông.”
Cảnh Thiên Viễn nghe được lời của cháu trai, trong lòng hơi trầm tĩnh lại.
Trên mặt ông xuất hiện vẻ nghiêm túc và trang trọng: “Không, sau khi lấy được thì đó đều là của con, ông muốn tự mình thẩm tra đối chiếu, nhưng nó đều là của con, không cần cho ông. Đó là gia nghiệp tổ tiên để lại, tính cả ba phần tư ở nơi này của ông, sau khi con tìm được một phần tư đó, tất cả đều giao cho con. Dựa theo quy củ, lúc đầu định sẽ giao cho con ba phần, nhưng con là người thừa kế ưu tú nhất từ trước đến nay, tất cả đồ vật đều giao cho con, ông yên tâm.”
Cảnh Dật Thần hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Cảnh Trung Tu đang ngồi bên giường Cảnh Thiên Viễn, trên mặt ông không có phản ứng, giống như đã dự đoán từ lâu, lúc này mới trịnh trọng nói: “Ông nội yên tâm, trong tay cháu có không ít đồ của Cảnh gia, sau này vẫn sẽ truyền đi xuống.”
Cảnh Thiên Viễn gật đầu, đột nhiên nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng, nói không hề ngại ngùng: “Ông chỉ có một yêu cầu, mấy thứ này chỉ ở dưới tên con, không được đứng tên của A Ngưng.”
Cảnh Dật Thần sửng sốt, Thượng Quan Ngưng lại ngây ngẩn cả người, cô không ngờ hai ông cháu đang nói chuyện nghiêm trọng như thế, chớp mắt một cái liền bắn đến người mình.
Vừa rồi cô còn đang đắm chìm trong không khí trang nghiêm của việc thừa kế Cảnh gia, trong lòng cực kỳ kính nể.
Nhưng mà, cô phản ứng rất nhanh, cô biết, sau khi Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy chuyện Mạc Lan giúp đỡ trộm đồ ra ngoài, đã hơi sợ hãi, sợ đến lúc nào đó cô cũng phạm phải sai lầm tương tự.
Thượng Quan Ngưng cười với Cảnh Thiên Viễn: “Ông nội, ông cũng thật là, nói thẳng trước mặt con mà không sợ con mất hứng! Nhưng mà, ông cũng xem thường con rồi, mấy thứ đó đều do tổ tiên Cảnh gia truyền lại, con mới không cần đâu! Dù sao con cũng có tiền, ông cứ giữ tài sản của mình đi!”
Cảnh Thiên Viễn nghe được lời của cô, lập tức nở nụ cười.
Đây là nụ cười đầu tiên xuất hiện kể từ mấy ngày nay.
“Yên tâm đi, nha đầu, ông nội chắc chắn không bạc đãi con, mấy thứ đó sau này đều cho chắt trai của ông, ông muốn cho nó thứ gì đó, ông già này cũng tốt lắm!”
Thượng Quan Ngưng nở nụ cười: “Vậy con cám ơn ông nội trước!”
Cô chỉ nói cám ơn, nhưng không có nói là không cần. Dù sao thì chờ khi nào ông tìm được lại xem tình hình, nếu Cảnh Dật Thần nói có thể nhận, vậy thì nhận, nếu ông rất quý trọng, vẫn là không cần nhận cho rồi.
Ông cụ có thể sống thêm mười mấy năm, những thứ của ông sẽ được dùng để dưỡng lão.
Trên mặt Cảnh Dật Thần cũng xuất hiện ý cười thản nhiên, giọng nói trầm thấp: “Điều ông dặn dò con sẽ làm được, mấy thứ này A Ngưng sẽ không chạm vào, em ấy không có hứng thú với nó đâu.”
Thật ra anh muốn nói, Thượng Quan Ngưng là người cực kỳ dễ dàng thoả mãn, em ấy chỉ cần cuộc sống vô cùng đơn giản như bây giờ là được rồi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ quan tâm đến tiền tài, Cảnh Thiên Viễn hoàn toàn không cần lo lắng.
Còn nữa, giữa anh và Thượng Quan Ngưng, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, không có người chen vào giữa họ, cũng không xảy ra chuyện anh em cùng cha khác mẹ tranh đoạt tài sản.
Bởi vì lời nói của Thượng Quan Ngưng mà không khí trở nên thoải mái, ngoại trừ sắc mặt Mạc Lan vẫn không tốt như trước, trên mặt những người còn lại đều có ý cười thản nhiên.
Khi Mộc Vấn Sinh đi vào, liền nhìn thấy không khí vui vẻ của cả nhà, tâm tình cũng tốt theo: “Ôi, sao hôm nay ai cũng vui thế, xem ra mọi người đều hoan nghênh tôi tới lấy máu cho bệnh nhân!”
Mọi người bị hắn chọc cười, Cảnh Dật Thần nhìn thấy hắn đến, liền rời khỏi vị trí cạnh giường, ngồi xuống sô pha cùng Thượng Quan Ngưng.
Lần này lấy máu cho Cảnh Thiên Viễn, Mộc Vấn Sinh không có kêu mọi người ra ngoài, mà là vừa nói giỡn với Cảnh Thiên Viễn vừa châm cứu toàn thân cho ông, sau đó Cảnh Thiên Viễn liền phun ra vài ngụm máu.
Một giờ sau mới hoàn thành toàn bộ.
Bởi vì lần này đã có chuẩn bị từ trước, hơn nữa Cảnh Thiên Viễn lại hoàn toàn tỉnh táo, cho nên cũng không có làm cho nơi nơi đều là máu như tối hôm qua.
Mạc Lan ngồi bên cạnh Cảnh Thiên Viễn, căn bản không cần Cảnh Trung Tu hỗ trợ, mà là tự mình chăm sóc ông, trên người ông không dính một giọt máu nào.
Hôm nay, thái độ của Mộc Vấn Sinh đối với Mạc Lan vẫn ôn hoà như trước, thấy bà chăm sóc Cảnh Thiên Viễn như vậy, sắc mặt tốt hơn hai phần, giống như xem Cảnh Thiên Viễn là anh em của mình.
Ông thu lại toàn bộ ngân châm, lại bắt mạch cho Cảnh Thiên Viễn, tự mình truyền dịch cho Cảnh Thiên Viễn, sau khi làm hết mới ngồi xuống bên giường.
“Được rồi, bây giờ chưa ૮ɦếƭ được, cuối cùng thì tôi cũng có thể yên tâm trở về.”
“Ông phải đi? Tôi kêu Dật Thần chở ông về.”
“Gấp gì chứ, tôi còn chưa bắt mạch cho ai kia đâu!”
Cảnh Thiên Viễn sửng sốt: “Bắt mạch cho ai?” Chẳng lẽ là Mạc Lan? Tối qua bà ấy cũng ngất.
Mộc Vấn Sinh không để ý tới Cảnh Thiên Viễn, ông nói với Thượng Quan Ngưng: “Nha đầu, lại đây.”
Thượng Quan Ngưng không ngờ mình bị điểm danh, cô liếc nhìn Cảnh Dật Thần, thấy trong mắt anh cũng có vẻ ngạc nhiên, lúc này mới khó hiểu đi qua: “Ông nội Mộc, ông có gì muốn nói với con à?”
Mộc Vấn Sinh làm ra vẻ cao nhân thế ngoại thần bí khó lường, thản nhiên nói: “Tay.”
Tuy Thượng Quan Ngưng không hiểu, nhưng vẫn nghe lời đưa tay qua.
Thì ra ông cụ muốn bắt mạch cho cô, nhưng mà... Nhìn cô đâu giống có bệnh đâu chứ.
Ngón tay Mộc Vấn Sinh đặt lên cổ tay cô rồi thu lại, sau đó nói: “Ông Cảnh, ông lại đi trước tôi một bước nữa rồi!”
Thượng Quan Ngưng vẫn còn chẳng biết tại sao, Cảnh Thiên Viễn đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, trên mặt không che giấu được vui mừng, kích động như điên: “Ông Mộc, tôi có chắt trai rồi sao?!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc