Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 308

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên bởi vì lấy được cổ phần, tâm trạng cực kì tốt, chẳng những cùng Quý Bác gặp mặt vài lần thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch, hơn nữa hàng đêm ăn chơi, đã liên tục mấy ngày chưa từng về nhà.
Đêm nay hắn uống hơi nhiều, cả người lung lay choáng váng.
Hắn đầu lưỡi có chút thắt, mồm miệng không rõ hỏi: “Tôi vừa mới nhìn thấy máy bay trực thăng bay đi, tại sao lại dùng máy bay trực thăng?…… Có chuyện gì?”
Quản gia trong lòng thở dài, vừa muốn mở miệng, liền nghe Cảnh Dật Nhiên bỗng nhiên điên cuồng cười không ngừng, giống như thần kinh hô lớn: “Bà nội, con đã trở về! Bà ở đâu, con…… rất vui vẻ, bà mau tới đây! Chúng ta tiếp tục dạy con vẹt nói chuyện!”
Hắn một bên kêu, liền lung lay đi lên lầu.
Quản gia lập tức tiến lên ngăn hắn lại, tốc độ cực nhanh nói: “Nhị thiếu gia, lão thái gia bị bệnh, ngài nói nhỏ một chút, máy bay trực thăng vừa mới đi đón thần y tới đây, ngài đừng nên náo loạn.”
Cảnh Dật Nhiên trong đầu hiện tại đần độn, cồn đã làm tê dại đầu óc của hắn, làm phản ứng của hắn chậm chạp hơn so với ngày thường.
“Ông nói ai…… Ai bị bệnh? Tôi…… Tôi không bệnh, tôi…… rất tốt!”
Hắn nói, lại tiếp tục đi lên lầu.
Quản gia gắt gao ôm lấy hắn: “Nhị thiếu gia, ngài lúc này không thể đi lên!”
Nếu như bị Cảnh Trung Tu cùng Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Dật Nhiên, rất có thể sẽ đem hắn đánh ૮ɦếƭ! Hắn lừa gạt tài sản kếch xù của Mạc Lan, chọc lão thái gia tức giận, hiện tại hơn nửa đêm mới người toàn mùi R*ợ*u trở về, nói chuyện lộn xộn, đi lên chính là tìm ૮ɦếƭ!
Nhưng mà quản gia đã hơn năm mươi tuổi, sao có thể là đối thủ của Cảnh Dật Nhiên tuổi trẻ cơ thể cường tráng, ông căn bản là không ngăn được hắn.
Cảnh Dật Nhiên một tay đẩy ngã quản gia trên mặt đất, cũng mặc kệ ông bị ngã ra sao, nhấc chân liền “Bạch bạch bạch” chạy lên lầu, vừa đi vừa kêu: “Bà nội, bà nội…… Con nhớ bà muốn ૮ɦếƭ……”
Hắn vừa cố sức bò lên lầu hai, một thân ảnh màu đen cao lớn từ phòng ngủ chính đi ra, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, một chân hung hăng đạp hắn ngã xuống.
Cảnh Dật Nhiên còn không kịp thấy rõ khuôn mặt, liền lăn long lóc hơn ba mươi bậc cầu thang lăn xuống dưới.
Biệt thự Cảnh gia mỗi tầng cao hơn bốn mét, nói cách khác, Cảnh Dật Nhiên tương đương với từ nơi cao bốn mét ngã xuống dưới.
Hắn nằm trên mặt đất bản, một hồi lâu cũng không có bò dậy.
Cả người đau đớn kịch liệt tới tận xương cốt, làm Cảnh Dật Nhiên rốt cuộc tỉnh R*ợ*u hơn phân nửa.
Hắn đau đớn gần như không thể thở được, vẫn cứ giãy giụa bò dậy, ngẩng đầu nhìn người mặc đồ đen kia.
Ở Cảnh gia, dám đá hắn, chỉ có hai người!
Cảnh Dật Nhiên phun ra một Pu'ng máu, khuôn mặt đẹp trai bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, từng câu từng chữ cắn răng nói: “Cảnh —— Dật —— Thần!”
Cảnh Dật Thần từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo vô cùng: “Cậu tốt nhất cầu nguyện ông nội không có chuyện gì, nếu ông xảy ra chuyện gì, tôi cam đoan, cậu nhìn không thấy mặt trời của ngày mai!”
Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía quản gia mới được người hầu đỡ từ trên sàn đứng lên: “Chú Lộ, chú trước nghỉ ngơi, không cần trông coi nơi này, tôi gọi A Hổ tiến vào.”
Hắn vừa dứt lời, A Hổ cũng đã đi đến.
Quản gia nhìn A Hổ, trong lòng thả lỏng, lúc này mới để hai người hầu đỡ đi cạnh sảnh —— ông vừa mới bị ngã không nhẹ, thật sự là không thể gắng gượng chống đỡ, cần phải nhanh chóng trị liệu, tốt rồi mới có thể tới giúp đỡ một tay.
Cảnh Dật Nhiên vẫn như cũ không biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn không ngốc, hắn đã nhận thấy được trong nhà có vấn đề.
Lúc nãy những lời nói của Cảnh gia, hắn căn bản không có nghe rõ, hiện tại nhìn thấy Cảnh Dật Thần nói mấy câu, liền lập tức xoay người vào phòng ngủ Cảnh Thiên Viễn, mày gắt gao nhíu lại.
Bác sĩ Cảnh gia, trừ bỏ hai người đi theo đến Mộc gia, hai người còn lại vẫn luôn ngồi ở phòng khách nhỏ trên lầu hai, chuẩn bị lão gia tử có chuyện gì lập tức liền đi trị liệu ——trình độ của bọn họ thật ra không kém, nhưng khẳng định so ra kém Mộc Vấn Sinh.
Lúc này bác sĩ lập tức đi xuống lầu, một người kiểm tra thân thể của quản gia, một người thật cẩn thận chỉ huy người hầu nâng Cảnh Dật Nhiên lên cáng, sau đó đưa hắn về biệt thự của mình.
Mộc Vấn Sinh không nghĩ tới, Cảnh Thiên Viễn bốn ngày trước từ chỗ ông rời đi vẫn còn khỏe mạnh mắng chửi người khác, bốn ngày sau lại hôn mê bất tỉnh!
Thân thể Cảnh Thiên Viễn là do ông một tay điều trị, sống đến một trăm năm mươi tuổi tất nhiên là ông khoác lác, nhưng không bệnh không tật sống đến một trăm tuổi tuyệt đối không có vấn đề gì! Ông ấy hiện tại không đến tám mươi tuổi, làm sao có thể nhanh như vậy lâm vào hôn mê!
Đây là bạn già nhiều năm của ông, là bạn cùng sống ૮ɦếƭ, Mộc Vấn Sinh trong lòng khó chịu, ông nhanh chóng hỏi hai bác sĩ triệu chứng cùng nguyên nhân cơ bản của Cảnh Thiên Viễn, sau đó liền thu thập mấy thứ lên máy bay trực thăng.
Lúc Mộc Vấn Sinh đến Cảnh gia, Cảnh Dật Thần đã ở ngoài cửa biệt thự đón ông.
Nhìn thấy ông, Cảnh Dật Thần cung kính chào hỏi, rồi sau đó nói: “Ông nội Mộc, phiền toái ngài, ông nội của tôi ở bên trong chờ ngài.”
Mộc Vấn Sinh ngày thường luôn cười nói mắng người lại chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Đi!”
Mộc Vấn Sinh tiền vào phòng ngủ, trong mắt Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Trung Tu đều hiện lên mong đợi, tên tuổi của ông quá lớn, vừa vào cửa liền không lý do cho người ta hy vọng.
Ngay cả Mạc Lan vẫn ૮ɦếƭ lặng ngồi đó cũng hồi phục tình thần, đứng dậy nhường chỗ cho ông.
Mộc Vấn Sinh nhìn dáng vẻ của ông bạn già, trong lòng như bị nhéo một cái.
Ông đã thật lâu thật lâu không có xuất hiện loại cảm xúc này —— ông là bác sĩ, nhìn quen sinh lão bệnh tử, đối với cái ૮ɦếƭ đã cực kì hờ hững.
Nhưng mà người hôn mê là bạn già của ông, ông đau lòng tới mức khó có thể kiềm chế.
Ông đem Ng'n t để ở trên cổ tay Cảnh Thiên Viễn, qua một hồi lâu, lại chuyển qua chẩn mạch ở tay còn lại.
Mười lăm phút sau, ông lấy ra ngân châm: “Trung Tu, lại đây ôm lấy đầu ba cậu, lát nữa khả năng sẽ hộc máu, phải cam đoan ông ấy không bị sặc. Tôi nói đập lưng, liền lập tức dùng bảy phần lực đạo đập vào lưng ông ấy, liên tục đập không ngừng, đến khi phun ra máu mới thôi.”
Cảnh Trung Tu lập tức đồng ý, tiến lên ôm lấy đầu Cảnh Thiên Viễn.
Trước khi châm cứu, Mộc Vấn Sinh quay đầu nói: “Thiên Viễn không có việc gì, tôi chắc chắn, các người đều đi ra ngoài.”
Nghe ông dùng giọng nói bình tĩnh nói “Tôi chắc chắn”, tất cả mọi người trong phòng ngủ đều nhẹ nhàng thở ra.
Thượng Quan Ngưng nhìn Cảnh Dật Thần một cái, đi lên vài bước, đỡ lấy tay Mạc Lan, nhẹ giọng nói: “Bà nội, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước, ông nội không có việc gì.”
Mạc Lan gật gật đầu, đi theo cô đi ra ngoài.
Gần một giờ sau, Cảnh Trung Tu từ bên trong đi ra, vẻ mặt rốt cuộc có vài phần nhẹ nhàng: “Được rồi, không có việc gì, đều vào đi.”
Mạc Lan gần như là chạy chậm vọt đi vào.
Thượng Quan Ngưng hơi sửng sốt, trong lòng thở dài một tiếng, cũng đi theo Cảnh Dật Thần vào phòng ngủ.
Phòng ngủ tràn ngập một mùi máu nhàn nhạt, trên chăn gối, trên sàn nhà khắp đều là vết máu, trên người Cảnh Trung Tu và Cảnh Thiên Viễn đều loang lổ máu.
Nhưng mà Cảnh Thiên Viễn đã tỉnh lại, sắc mặt tuy rằng vẫn có chút trắng bệch, nhưng sau khi nôn hết máu ra, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.
Mộc Vấn Sinh đang dọn dẹp vết máu dính đầy trên ngân châm, ông mặc kệ Cảnh Thiên Viễn có phải mới từ trong tình trạng hôn mê tỉnh lại hay không, vừa dọn dẹp vừa hùng hổ nói.
“Uổng phí nhiều năm tôi điều dưỡng thân thể cho ông, lúc này mới chỉ một việc nhỏ đã khiến ông suy sụp đến như vậy! Nếu không có tôi, ông hôn mê lâu một chút nữa, thần tiên cũng cứu không được! Ông đã sắp tám mươi rồi, không phải là thanh niên mười tám, muốn nổi giận thì nổi giận, trước khi nổi giận phải suy nghĩ một chút, cơn tức này thiêu ૮ɦếƭ người khác hay là thiêu ૮ɦếƭ chính mình!”
“Lần tới còn dám ђàภђ ђạ chính mình như vậy, thì đừng kêu tôi tới, tôi tới cũng chỉ thăm ông nằm im ở đó thôi! Ông còn hành *** xương già của mình thêm một lần nữa, tôi cắm tất cả ngân châm lên người ông cũng không cứu được! Tôi cũng là một lão già rồi, lần tới đừng đợi đến nửa đêm ђàภђ ђạ tôi, thêm hai lần nữa tôi cũng phải vào quan tài nằm rồi!”
Mộc Vấn Sinh cẩn thận cất ngân châm của mình, bỗng nhiên lại “Phanh phanh phanh” vỗ giường, giận dữ nói với Mạc Lan: “Bà lão này sao lại như vậy, hai người vợ của tôi cũng không có ai thích làm ầm ĩ như bà, phải ђàภђ ђạ Thiên Viễn đến ૮ɦếƭ bà mới cam tâm đúng không!”
Lúc ở trên máy bay trực thăng ông đã hỏi rõ lý do tại sao Cảnh Thiên Viễn lại ngất đi, ông đã sớm muốn mắng Mạc Lan, chỉ vì vừa rối không đúng lúc, tình huống của Cảnh Thiên Viễn đúng là có chút nguy hiểm, ông không có tâm trạng để mắng chửi người khác.
Hiện tại Cảnh Thiên Viễn đã tỉnh lại, ông mới có tâm trạng để mắng người.
Ông lớn hơn Cảnh Thiên Viễn và Mạc Lan một tuổi, dạy dỗ Mạc Lan, không hề có áp lực nào —— trong phòng chỉ có mình ông không cố kỵ gì mà công khai mắng bà.
“Đúng là không để người khác bớt lo, nếu Thiên Viễn ૮ɦếƭ bà có thể sống thêm được bao lâu?! Tôi còn muốn để hắn sống hơn trăm tuổi, có bà ở đây đừng nói là trăm tuổi, có thể sống qua năm nay đã không tệ lắm rồi!”
“Lúc trẻ bà muốn ђàภђ ђạ hắn như nào cũng không sao, dù sao hắn khỏe mạnh không ૮ɦếƭ ngay được, nhưng mà bà nhìn thử tình hình bây giờ xem, tính tình vẫn còn xấu như vậy, Thiên Viễn nuông chiều bà hư rồi! Theo lý thuyết chuyện nhà bà thì tôi không nên nói lời nào, nhưng mà tôi mặc kệ, lần tới nếu còn nửa đêm dùng máy bay trực thăng đón tôi tới đây, tôi sẽ thành bác sĩ riêng của nhà các người mất!”
Thoạt nhìn Mộc Vấn Sinh giống như rất tức giận, lải nhải mắng liên tục, vốn dĩ ông là một người rất thích lải nhải, không sợ trời không sợ đất, dù sao ông là thần y, người khác đều phải xem sắc mặt ông, cho nên trong lòng không thoải mái liền trực tiếp mắng ra.
“Tài sản bà thích cho ai thì cho, vốn liếng của Cảnh gia bà cũng dám động vào, chưa thấy qua người phụ nữ nào phá của như vậy! Những thứ kia có thể cho hay sao? Trong đầu bà đều là nước a, bà không sợ lão tổ tiên Cảnh gia bò từ trong mồ ra tính sổ với bà sao!”
Mộc Vấn Sinh mà một người tương đối coi trọng tiền bạc, bởi vì Mộc gia không giống Cảnh gia, nhiều thế hệ giàu có, gia cảnh sung túc, Mộc gia lúc trước làm nghề y cũng không được ai coi trọng, tiền kiếm được cũng không nhiều. Ông không thích người khác tùy ý tiêu xài tiền bạc, tất cả tiền của ông đều để mua các loại thuộc, hiện tại tài sản của ông chỉ có bệnh viện Mộc thị.
Vừa nghe Mạc Lan lại vụng trộm đem một phần tư tài sản của Cảnh gia cho Cảnh Dật Nhiên, ông thật có suy nghĩ muốn đánh người, nếu ai dám đem tài sản của bệnh viện Mộc thị ra tiêu xài, ông nhất định phải liều mạng với người đó.
Mộc Vấn Sinh rất hiểu Cảnh Thiên Viễn, ông biết, Cảnh Thiên Viễn không phải đau lòng tiền bạc, ông ấy đau lòng những đồ vật mà tổ tiên lưu truyền lại.
“Tức ૮ɦếƭ tôi rồi, bà có biết mỗi lần tức giận trong cơ thể con người có thể sinh ra độc tố đủ để hạ độc ૮ɦếƭ mấy con chuột! Thật là, tôi nhất định lại phải sống ít đi mấy nắm!”
Ông còn không chịu để yên lải nhải liên tục, mọi người không ai lên tiếng, Cảnh Thiên Viễn cũng chỉ chút suy yếu nằm ở đó, nghe ông hùng hùng hổ hổ, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Bởi vì ông cảm thấy, mình và Mạc Lan nên bị mắng một lần.
Nhưng mà có lẽ Mạc Lan cũng bị K**h th**h quá lớn, nghe Mộc Vấn Sinh không màng tình cảm mắng bà, bà rất nhanh liền chống đỡ không được mềm mại ngã xuống.
“Mẹ!”
“Bà nội!”
Cảnh Trung Tu cùng Thượng Quan Ngưng đồng thời hô lên, sau đó nhanh chóng chạy đến bên người bà nâng bà dậy.
“Được, lại ngất thêm một người nữa, tôi đến nhà các người xem bệnh không thu tiền, các người thấy không mất tiền nên cứ thoải mái ngất đúng không!”
Tuy rằng Mộc Vấn Sinh oán trách, động tác lại không hề có chút không vừa lòng nào duỗi tay ra bắt mạch cho Mạc lan, vài giây sau ông liền thu tay lại: “Bà lão ૮ɦếƭ tiệt này không có việc gì, nằm một ngày uống nhiều nước một chút là tốt rồi, thuốc cũng không phải uống!”
Ông nói, lại ngồi vào cạnh giường, cũng không chê trên quần áo của Cảnh Thiên Viễn toàn là máu, xem thường nói: “Ông nhìn người ta xem, ngất xỉu giống như đi chơi, ông nhìn ông xem, ngất xỉu một lần là muốn mất mạng! Sống uổng phí cả đời!”
Cảnh Thiên Viễn nhìn Cảnh Trung Tu ôm Mạc Lan đi ra ngoài, biết đang đưa bà đến một phòng khác nghỉ ngơi, ông khàn giọng mở miệng nói: “Được rồi, đừng ồn ào, làm tôi đau cả đầu. Lần này là ngoài ý muốn, dù sao có ông ở đây, tôi muốn ૮ɦếƭ cũng không dễ dàng như vậy.”
“Đừng, cho tôi một tội danh lớn như vậy không sợ đè ૮ɦếƭ tôi sao!” Mộc Vấn Sinh không thèm nể mặt, thổi râu trừng mắt nói: “Ông vẫn nên sống cho tốt đi, mỗi lần ông xảy ra chuyện, tôi cũng mất nửa cái mạng theo, tôi còn muốn sống lâu thêm mấy năm nữa!”
Hai người đang nói, Cảnh Trung Tu đã quay trở lại.
Cảnh Thiên Viễn nhàn nhạt nói: “Trung Tu, nói người hầu chăm sóc mẹ con cho tốt, bà ấy cũng đã lớn tuổi rồi thân thể không còn tốt nữa.”
Cảnh Trung Tu gật gật đầu: “Ngài yên tâm, vừa nãy hai vị bác sĩ kia đã kiểm tra lại cho mẹ, không có việc gì.”
“Ừ, bà ấy thì có chuyện gì được! Mấy năm nay bà ấy không phải lo nghĩ cái gì, ngày trôi qua thoải mái như thần tiên, thân thể còn tốt hơn ông, ông ૮ɦếƭ thì bà ấy cũng còn chưa ૮ɦếƭ!”
Tuy rằng Mộc Vấn Sinh nói có chút khó nghe, nhưng rõ ràng Mạc Lan thật sự không có chuyện gì.
Cảnh Thiên Viễn tin tưởng Mạc Lan không có việc gì, trong lòng mới hơi hơi thả lỏng. Tuy rằng ông tức giận Mạc Lan đem tài sản của Cảnh gia cho Cảnh Dật Nhiên tiêu xài, nhưng không đến mức bởi vì chuyện này lại mặc kệ bà.
Vợ chồng già nhiều năm như vậy, tuy rằng Mạc Lan thường xuyên phạm sai lầm, nhưng hai người có thể cùng nhau đi đến bây giờ cũng không dễ dàng.
Đêm đã rất khuya, tuy rằng Cảnh Thiên Viễn không nói lời nào, nhưng trong lòng lại cực kì cảm kích ông bạn già.
Giọng ông có chút khàn khàn nói: “Đêm nay ông nghỉ lại đây đi, đừng đi qua đi lại, miễn cho lát nữa tôi có gì đó không thoải mái lại phải cho người đi đón ông.”
“Ừ, tôi tất nhiên phải ở lại đây, ngày mai còn phải châm cứu cho ông thêm một lần nữa, tôi cũng không muốn tiếp tục ngồi máy bay trực thăng của nhà các người, làm cho tôi giống như là lãnh đạo quốc gia, khó chịu muốn ૮ɦếƭ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc