Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 252

Tác giả: Hạ Thanh Sam

“Vốn dĩ công ty đá quý Triệu thị là của mẹ anh và dì nhỏ mỗi người một nửa, nói cách khác, là anh và An An mỗi người một nửa, anh quản lí thay cô ấy, thì vẫn luôn có một nửa của cô ấy.”
Thượng Quan Ngưng hiểu ý anh, cô cười nói: “Anh giao cả công ty đá quý Triệu thị cho An An em cũng không hề đau lòng, chỉ cần cô ấy có thể khỏe mạnh là được! Hiện tại em thấy, y học phát triển như vậy, bài thuốc bí truyền của Mộc gia lại đếm không xuể, có khi An An còn sống lâu hơn chúng ta í chứ, như cô ấy đã nói, gả vào Mộc gia, ít nhất cũng có thể sống đến 99 tuổi!”
Cảnh Dật Thần biết, vợ anh chưa bao giờ xem trọng tiền bạc, cô còn hào phóng hơn so với anh.
Trái tim anh ấm áp, trên mặt mang theo nhàn nhạt ý cười: “Hi vọng cô ấy có thể sống đến 99 tuổi, đến lúc đó có thể như thế này, xoay quanh nhau mà véo mặt!”
Thượng Quan Ngưng nghĩ đến cảnh tượng cô và Triệu An An tuổi cũng đã xế lại có thể cùng nhau chơi đùa, không khỏi cười ra tiếng: “Phỏng chừng đến lúc đó cũng không thể ngồi xoay quanh nhau nữa kìa! Già rồi thì răng cũng muốn rơi sạch í chứ!”
“Ối, nếu mà em rơi hết răng thì có quá xấu xí không? Khi đó có khi nào mặt em sẽ đầy ắp nếp nhăn hay không, tóc cũng đầy hoa râm? Không được không được, anh mau đưa em đến thẩm mĩ viện, em muốn đi bảo dưỡng!”
Cảnh Dật Thần bật cười, phụ nữ ai cũng để ý đến dung mạo của mình, ngay cả người thanh nhã như Thượng Quan Ngưng cũng không ngoại lệ.
Nhưng, căn bản cô không hề biết, dù cho cô có thay đổi như thế nào, trong lòng anh cô cũng là nàng công chúa đẹp nhất, là người vợ mà anh yêu nhất.
Già hòa là chân lí của cuộc sống, anh cũng không quan tâm, có thể cũng người phụ nữ anh yêu từng ngày già đi, là điều hạnh phúc nhất thế gian.
Anh nhìn đến làn da mịn màng tinh tế của cô, nhàn nhạt nói: “Em nói xem, có phải anh cũng nên đăng kí một dịch vụ bảo dưỡng không? Anh ba mươi bốn, em hai mươi bảy còn muốn đi bảo dưỡng, nếu ba mươi bốn mà không đi bảo dưỡng, chẳng phải là muốn biến thành một lão già hay không?”
Thượng Quan Ngưng quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Áo sơ mi trắng tinh, quần Âu đen, dáng người cân xứng, cao lớn đĩnh bạt, kiểu quần áo đơn giản nhất, nhưng vẫn như cũ toàn thân toát ra khí chất cao quý ưu nhã, sườn mặt anh đẹp đến hoàn hảo, đường nét rõ ràng, từng đường cong như được nghệ nhân điêu khắc mà ra, ngũ quan khôi tuấn tú, giờ phút này mang theo nhàn nhạt ý cười, cùng giọng nói trầm thấp, căn bản khiến người nhìn không thể rời mắt.
“Anh chính là lão già đẹp trai nhất mà em từng thấy!” Cô nói xong, nghiêng người qua hôn lên sườn mặt của anh.
Thật là đẹp trai quá đi, tại sao cô lại có cảm giác nhìn anh mãi vẫn không thể đủ.
Cảnh Dật Thần bị người ta hôn, tâm trạng vô cùng sung sướng, một tay anh nắm vô lăng, tay còn lại chỉ chỉ lên bờ má mình: “Hôn thêm một cái, anh thích em hôn anh.”
Vốn dĩ Thượng Quan Ngưng không cảm thấy gì kì lạ, nhưng nghe anh nói như vậy, gương mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ ửng, nhưng cô nhìn lại gương mặt đẹp trai của Cảnh Dật Thần, không cách nào kiểm soát tiếp tục bị anh mê hoặc, thật sự nhào đến hôn anh một cái.
Cánh môi mềm mại, mang theo hơi thở thanh mát, chạm vào bờ má anh, để lại cho Cảnh Dật Thần một cảm giác bùng nổ đến tuyệt vời.
Anh quay đầu véo lấy chiếc cằm tinh tế của vợ, hôn lên cánh môi no đủ của cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn, thấp giọng thở dài: “Bảo bối, em là tiểu yêu tính đến đòi nợ anh sao?”
Thượng Quan Ngưng bị anh cắn đến hơi thở hỗn loạn, cánh môi có chút đau, lại giống như có dòng điện chạy qua, toàn bộ cơ thể có chút tê dại.
Con ngươi trong suốt của cô lấp lánh sóng nước, hờn dỗi nói: “Anh hãy tập trung vào việc lái xe, không được nhìn em...”
“Nhưng anh không thể làm được...”
Nhiệt độ trong xe bỗng chốc tăng lên, Cảnh Dật Thần đã đỗ xe vào lề đường.
Chỉ cần cô có một chút khiêu khích, thì *** anh sẽ vô cùng mãnh liệt.
Chỉ cần môi cô chạm vào cơ thể anh, anh sẽ không thể khống chế mà có phản ứng, sẽ muốn ôm lấy cô, muốn *** cô.
Thượng Quan Ngưng vô cùng quen thuộc với anh, nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy rõ ràng biết anh muốn làm cái gì, cô nhanh chóng đỏ mặt nói: “Không được, không thể ở đây, về nhà... về nhà hãy nói...”
Sắc trời sẫm tối, tuy rằng người đi trên đường cũng không nhiều lắm, nhưng Thượng Quan Ngưng thật sự không chịu nổi hai người bọn họ ở bên ngoài làm chuyện... K**h th**h này!
Cảnh Dật Thần thấy cô không muốn, đành phải nhịn xuống xúc động của bản thân, hung hăng hôn lên cánh môi hồng thuận của cô, chuẩn bị lái xe về nhà.
Nếu cô đã không thích ở trong hoàn cảnh này, cảm thấy không thoải mái, anh cũng không muốn thời điểm làm chuyện thân mật lại khiến người phụ nữ anh yêu nhất không thoải mái.
Nhưng, anh còn chưa khởi động xe, di động của anh đã reo rồi.
Cầm lên vừa thấy, là A Hổ gọi.
Cảnh Dật Thần khẽ chau mày.
Trên cơ bản ngày thường A Hổ đều sẽ gởi tin nhắn, hoặc là trực diện báo cáo sự việc với anh, rất ít khi gọi điện cho anh, trừ khi chuyện đó đặc biệt quan trọng, mà cậu ấy lại không thể xử lí được – những chuyện mà A Hổ không thể xử lí gần như không có.
Cảnh Dật Thần nhận điện thoại, bên trong truyền ra giọng nói hàm hậu có chút nôn nóng của A Hổ: “Thiếu gia, người nhanh chóng trở về Cảnh gia một chuyến!”
“Có chuyện gì?”
Thượng Quan Ngưng chỉ thấy Cảnh Dật Thần nhíu mày, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cuối cùng là con ngươi như hàn băng không thể hòa tan.
Cô mơ hồ nghe được giọng A Hổ gọi đến, nói Cảnh Dật Thần trở về Cảnh gia, nhưng sau đó thì không nghe rõ đã nói những gì.
Đợi Cảnh Dật Thần cúp điện thoại, Thượng Quan Ngưng có chút lo lắng hỏi: “Dật Thần, chuyện gì vậy? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cảnh Dật Thần đè xuống tức giận trong lòng, dịu dàng nói: “Không có việc gì, không cần lo lắng, cũng không phải là chuyện lớn gì. Anh đưa em về nhà trước, em ở nhà chờ anh, anh trở về Cảnh gia một chuyến, sau đó về nhà với em, không đi đâu cả.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng nghi ngờ trong lòng Thượng Quan Ngưng càng lúc càng lớn.
Thượng Quan Ngưng nhìn anh một cái, không hỏi nữa, chỉ thấp giọng nói: “Ừm, anh đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em.”
Cảnh Dật Thần đưa Thượng Quan Ngưng về đến nhà, sau đó nhanh chóng lai xe rời khỏi tiểu khu Lệ Cảnh.
Thượng Quan Ngưng đứng trước cửa sổ sát đất sạch sẽ của tầng hai mươi bảy, nhìn chiếc xe màu trắng bạc Aston – Martin tăng tốc rời đi, không chút do dự đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Cô cởi ra chiếc váy màu đỏ rực rỡ kia, thay một bộ đồ thể thao màu trắng thoải mái và đàng hoàng, mang giày thể thao, sau đó cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.
Cô không biết rốt cuộc Cảnh gia đã xảy ra chuyện gì khiến Cảnh Dật Thần tức giận đến vậy, nhưng cô cảm thấy, có lẽ là vì hôn sự của Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Nhiên có bốn ứng cử viên là vị hôn thê, đều là một tay Cảnh Dật Thần chọn lựa, nếu Cảnh Dật Nhiên dùng chuyện này để khuấy động rắc rối, chọc giận Cảnh Dật Thần, là rất có khả năng – vốn dĩ cậu ta không phải là người để mặc cho người khác sắp xếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc