Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 212

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Bác sĩ Mộc không bằng cầm thú

A Hổ vừa nghe Mộc Thanh khiêm tốn nhờ vả chỉ vì bám theo bạn gái, cậu hàm hậu cười, không chút nào tàng tư đem m kỹ thuật dạy mở khóa dạy cho Mộc Thanh, còn có tâm tặng cậu một dây thép mở khóa vạn năng.
Mộc Thanh nghiêm túc nghe, đại não cao tốc vận chuyển, so với sự tập chung khi làm giải phẫu khó nhất thì bây giờ còn tập chung hơn!
Năm phút sau, cậu liền đem khóa mở ra, ở trong nước chảy làm tâm cậu rạo rực cầm dây thép chạy về, tiếp tục nghiệp lớn mở khóa.
Cũng không biết là do cậu nắm rõ kỹ thuật rồi hay là nhờ cái dây thép lợi hại, nhưng lần này cậu chỉ mất năm phút là mở được khóa.
“Răng rắc” một tiếng, Mộc Thanh không chút do dự vặn khoá cửa, đẩy cửa vào vào phòng tắm đầy xương mù.
Sau đó liền nhìn thấy Triệu An An mới tắm song, giờ chỉ mặc một cái ***, trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó nhìn hắn!
Triệu An An mới vừa tắm rửa xong, làm da trắng nõn không tỳ vết có chút ửng hồng, rất xinh đẹp, dáng người của cô cao gầy, đôi chân thon dài thẳng tắp, làm lộ ra một loại gợi cảm ở thân trên, vòng eo tinh tế, cặp gò bông đào no đủ đứng thẳng, đẹp đến hít thở không thông, hai viên hơi hơi nhô lên trên đôi gò bông Đào lộ ra một loại ánh sáng mê người, Mộc Thanh nhìn mà muốn phụt máu mũi.
Dáng người của Triệu An An càng loén càng nở!
Mộc Thanh chỉ kịp nghĩ một câu, đã bị đê-xi-ben bùng nổ của Triệu An An hét cho chói tai, nghe mà chấn động đến hồn tiêu phách tán.
Triệu An An căn bản không nghĩ tới Mộc Thanh thật sự có thể cạy khóa đi vào! y thuật của Mộc Thanh quả thực đứng đầu, nhưng những mặt khác thì không đúng tí nào, thay bóng đèn còn không biết, cái việc cạy khóa đòi hỏi kỹ thuật cao như vậy lại làm được!
Triệu An An hoảng loạn vô cùng, vừa thét chói tai, vừa đem sữa tắm dầu gội khăn tắm trong tầm tay ném lung tung, trong đầu chỉ có một ý nghĩ muốn đem tất cả đồ vật ném Mộc Thanh.
Mạch đại não của Triệu đại tiểu thư cùng người thường không giống nhau, phản ứng đầu tiên của người thường trước tiên là đem che lại thân hình *** của mình, nhưng cô lại muốn đánh ૮ɦếƭ đồ lưu manh Mộc Thanh!
Mộc Thanh vì tránh một đống đồ vật ném tới nên ngã xuống đất, vội vàng bảo vệ khuôn mặt anh tuấn của chính mình, phòng khi Triệu An An điên cuồng mà hủy mấy dung mạo của cậu.
Triệu An An tàn nhẫn đem đồ ném vào Mộc Thanh, vừa thấy Cậu rốt cuộc cũng quỳ rạp trên mặt đất bất động, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, toàn thân mình chỉ mặc một cái ***!
Không xong rồi, vừa rồi không phải là đã bị Mộc Thanh nhìn thấy hết sao!
Triệu An An hoảng loạn muốn mặc quần áo, lại phát hiện vừa nãy chỉ lo đánh người, nên cô đã đem quần áo của mình ném tới trên người Mộc Thanh!
Cô luống cuống tay chân đi qua, lấy quần áo ngủ của mình mặc nhanh vào, dùng b giây để mặc song, vừa muốn dơ một chân đá lại Mộc Thanh thì cả người lại ngay lập tức rơi xuống một ***g *** ấm áp.
Mộc Thanh một tay gắt gao ôm lấy cô, một tay ném xuống cái khắn tắm ở trên đầu, trên khuôn mặt tuấn dật trong sáng lộ ra một điệu cười đắc ý: “Triệu An An, đêm nay em chạy không thoát đâu!”
Triệu An An liều mạng giãy giụa, vừa đá lại vừa cắn, trong miệng mắng: “tên hỗn đản, buông ra, anh dán dở trò lưu manh, không biết xấu hổ! Nếu anh không buông tay, tôi sẽ kêu người!”
“Em kêu đi, đêm nay kêu rách yết hầu cũng vô dụng! Châm trong tay anh có thể ngay lập tức biến em thành người gỗ, không muốn anh ra,tay mạnh hơn thì mau ngoan ngoãn nghe lời!"
Mộc Thanh nói, một tay đem cô chặn ngang bế lên, đi ra khỏi phòng tắm, trực tiếp đem cô ném lên trên giường lớn phòng ngủ.
“Nha, giường này không tồi! Xem ra em đã sớm vẫn luôn đợi anh, bằng không giường lớn như vậy, một người ngủ rất đáng tiếc!”
“Có cái rắm! Giường này là do mẹ tôi mua, không có chút liên quan đến anh! Anh mau cút đi, bằng không tôi sẽ gọi anh họ với chị dâu vào đánh ૮ɦếƭ anh.”
Mộc Thanh một chút cũng không sợ, cậu lười *** áo,trực tiếp dùng lực mạnh xé rách áo sơmi của mình, sau đó duỗi tay liền *** của mình ra.
Triệu An An sợ tới mức lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, không quan tâm trân trần mà đột nhiên nhảy xuống, để chân trần đứng ở trên sô pha, sau đó giơng như tê tâm liệt phế mà liều mạng điên cuồng gào thét: “Cứu mạng a! Cứu mạng a! Có người dở trò lưu manh! Mau tới cứu cứu tôi, nơi này có mỹ nữ gặp nạn a! Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần, các ngươi mau tới cứu tôi, đừng ở nơi đó tắm uyên ương nữa, muốn bỏ rơi một mạng người hay sao."
Thượng Quan Ngưng mới từ trong phòng tắm ra tới nơi, liền nghe thấy Triệu An An tê tâm liệt phế kêu cứu mạng.
Cô ấy còn khen chính mình là một mỹ nữ, lại còn kêu cả tên lẫn họ cô với Cảnh Dật Thần, không cần tắm uyên ương!!
Thật là, cô và Cảnh Dật Thần rõ ràng cái gì cũng không làm mà?
Triệu An An hô nửa ngày cũng không có người tới, ngược lại Mộc Thanh đã *** trên, đã đem quần cởi nốt, chỉ để lại một cái *** màu đen, lộ ra dáng người rắn chắc siêu đẹp!
Triệu An An hoảng loạn không được, trên mặt có chút nóng lên, nhưng lại vẫn tự cường trấn định mình, không được không biết phải trái mà có ý đồ với bác sĩ Mộc.
“bác sĩ Mộc, anh là bác sĩ, hẳn là có ít y đức, tôi hiện tại nói cho anh biết, tôi không muốn, anh…… anh..anh không thể cưỡng bách tôi!”
Sự gượng ép này làm Triệu An An có chút xấu hổ, thế cho nên nói chuyện có chút lắp bắp.
Mộc Thanh cười nhạo một tiếng, trực tiếp đem cô ôm từ trên sô pha xuống dưới, rồi sau đó cậu liền một phen kéo áo ngủ rộng thùng thình của Triệu An An xuống, lộ ra thân thể gợi cảm.
“Tên hỗn đản, anh điên rồi! Trả lại quần áo cho tôi!” Triệu An An lập tức che *** lại, lại thẹn lại giận thét chói tai.
Mộc Thanh tùy ý đem áo ngủ của cô ném xuống đất, bàn tay to gắt gao chế trụ vòng eo mềm dẻo của cô, nhìn làn da lõa lồ như tuyết của cô, nhịn xuống *** của chính mình, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, anh đã sớm đã điên rồi, không điên như vậy làm sao có thể giữ cho em khỏi chạy trốn? Không điên thì vì sao anh gặp nhiều phụ nữ *** nhung đều không có H*m mu*n gì, vừa nhìn thấy em anh mới cảm thấy mình là đàn ông!"
Cậu nói quá lộ liễu, Triệu An An da mặt có dày cũng không chịu được.
Cô đành phải thay đổi sách lược, nhỏ giọng cầu xin nói: “Anh như vậy làm tôi rất sợ hãi, anh buông tôi ra, chúng ta nói chuyện với nhau.”
Mộc Thanh đã rất tin cô nhiều lần, nhưng hiện tại không thể nào tin tưởng cô nữa: “Lần này anh sẽ không buông tay, em chỉ có thể gả cho anh, nam nhân khác em đừng hòng nghĩ tới! Bằng không anh sẽ một châm đân xuống làm hắn lập tức biến thành thái giám!”
Giả bộ đáng thương thất bại, Triệu An An lập tức lại lộ nguyên hình, đôi tay ôm *** hung hăng nói: “Anh còn như vậy, tôi sẽ khiến cho anh biến thành thái giám!”
Mộc Thanh căn bản không để ý tới lòi cô nói, dù bận vẫn ung dung nói: “Đừng dong dài, anh mà biến thành thái giám thì tính phúc nửa đời sau của em sẽ bị hủy mất! Đừng nói nữa, em mau cởi hết quần áo ngồi lên đùi anh!"
Triệu An An chán nản, giận dữ hét: “Anh đều đã đem quần áo tôi cởi hết, còn muốn thế nào nữa!”
“Không phải còn *** sao?! Cởi! Anh thích!”
“Cái tên Mộc thanh cầm thú!”
“Em sai rồi, Triệu An An, cầm thú cũng không bằng anh."
“anh ngay cả cầm thú cũng không bằng!”
“Ân, thật ngoan, lần này mắng đúng rồi, bất quá, nếu anh không làm cái gì, thật là xin lỗi cái cách xưng hô này! Cho nên……”
“Thứ này” một tiếng, chiếc *** còn lại duy nhất để che đậy thân thể bị Mộc Thanh trực tiếp xé nốt!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc