Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 207

Tác giả: Hạ Thanh Sam

 Bạn thân trở về

Cuối cùng Triệu An An cũng đẩy Mộc Thanh ra, tự mình kéo vali đi rời khỏi sân bay.
Thành phố A đang bước vào mùa hạ, thời tiết rất nóng, cô lại mặc một chiếc áo da xuống khỏi máy bay, giờ phút này cả người ướt đẫm mồ hôi, nhưng trái tim lại một mảnh giá lạnh.
Lần này, cô sống một thời gian dài ở Đức mới trở lại, cơ thể đã có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhưng, thời điểm gặp được Mộc Thanh, mặc dù bề ngoài cô mạnh mẽ, lạnh lùng như vậy, trên thực tế lại rất thiếu tự tin, cô sợ cậu ta sẽ nhìn xuyên điểm yếu của mình – y thuật Mộc Thanh nằm trong top đầu của thế giới, chỉ cần một ánh mắt, là có thể nhìn ra vấn đề ở cô.
Thật là may, cậu ta là bác sĩ giỏi trên lĩnh vực Đông Tây y kết hợp, còn không phải là bác sĩ tâm lí, vẫn chưa nhìn thấu tim cô, khiến cô có thể duy trì vẻ ngoài kiên cường mà rời đi.
Triệu An An bắt một chiếc taxi, mặc kệ Mộc Thanh ở phía sau gào to đuổi theo, mắt điếc lạnh lùng nói tài xế nhanh chóng cho xe chạy.
Lái xe là một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ trung thực và chất phác, ông nhìn lên bóng hình đang đuổi theo ngày càng xa trên kính chiếu hậu, không khỏi nói: “Cô gái, chú thấy bạn trai đối với cháu rất chân thành, cháu không nên tàn nhẫn như vậy! Hiện tại ch*** ở đời không nhiều, cần phải nắm giữ!”
Chưa từng quen biết tài xế, Triệu An An cũng không có gì cố kị, cô đưa tay lau khóe mắt tích tụ đầy nước, nụ cười kiên định nói: “Yêu một người, không nhất định một hai phải cùng người đó ở bên nhau, cháu cự tuyệt anh ấy, không có nghĩa không yêu! Chỉ cần anh ấy sống tốt, đó là cái kết đẹp nhất!”
Chân trước Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần vừa đến nhà, chân sau đã bị Triệu An An gọi điện đuổi đến: “Thượng Quan Ngưng, cậu thật nhẫn tâm, tôi mới từ nước ngoài nhặt mạng trở về, thế nhưng cậu lại cùng chồng mình trực tiếp bỏ đi, ném một mình tôi ở sân bay! Tôi muốn tuyệt giao với cậu, không còn bạn bè gì nữa!”
“Thật đau lòng chồng cậu là do tôi giới thiệu, cậu chính là kiểu người điển hình cho qua cầu rút ván, tôi thật sự quá thất vọng về cậu! Cho cậu trong vòng mười phút phải xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tự chịu hậu quả!”
Thượng Quan Ngưng bị bạn tốt mắng một trận, nhưng không lo được gì khác, chỉ lo cô nổi khùng, nhanh chóng hỏi vào trọng điểm: “Cậu đang ở dâu, bây giờ tôi sẽ phóng tên lửa tới!”
Mười phút sau, Thượng Quan Ngưng bỏ rơi gương mặt đầy cau có oán hận của Cảnh Dật Thần, xuất hiện ở nhà hàng Tây VictoriAn.
Cô bước đến ôm Triệu An An đang kéo hai chiếc vali đứng giữa nhà hàng, nước mắt không tự nguyện chảy xuống.
“An An, tôi rất nhớ cậu, cuối cùng cậu đã trở lại! Vẫn giống với trước kia, một chút cũng không thay đổi, tôi rất vui!”
Triệu An An chán ghét đẩy cô ra, hừ lạnh một tiếng, nói: “Trời rất nóng, tôi mặc nhiều thế này đã nóng muốn ૮ɦếƭ, cậu đừng có dính lên người tôi! Lúc ở sân bay cũng không thấy cậu nhớ tôi như vậy, hiện tại đã biết nghĩ đến? Tuy nhiên! Tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu!”
Miệng cô thì nói hung, nhưng trên tay cũng bắt đầu lau nước mắt cho Thượng Quan Ngưng.
Lau hơn nửa ngày, lại phát hiện càng lau nhiều, càng không sạch.
“Ôi ôi ôi, được rồi, được rồi! Tôi không giận cậu, tôi không có tiền đồ tha thứ cho cậu, cậu đừng khóc, làm cho lòng tôi đều ê ẩm, ngoảnh đầu lại anh tôi biết cậu khóc như vậy, tôi không ૮ɦếƭ cũng sẽ bị lột da!”
Nhà hàng Tây theo lẽ thường vẫn kinh doanh, vài người đến ăn đều tò mò nhìn hai cô, khiến Triệu An An rất không tự nhiên.
Giống như là cô đang bắt nạt Thượng Quan Ngưng, rõ ràng là cô không nói nghĩa khí, cô là người bỏ rơi tên hỗn đản Mộc Thanh kia lại rồi tự mình chạy biến mất tiêu, cô không tức giận, nhưng Thượng Quan Ngưng đúng là không thể ngừng khóc được!
Nào, cô đại nhân không châp kẻ tiểu nhân, mau mau nhận lỗi đi!
“Được được được, là tôi không đúng, không nên hét vào mặt cậu, cậu đừng khóc, tôi xin lỗi cậu còn không được sao?”
Tuyến nước mặt Thượng Quan Ngưng giống như chuỗi trân châu bị chặt đứt rơi xuống, hiển nhiên không phải vì Triệu An An hét vào mặt mình, mà cô khóc.
Cô thật sự vui, nhìn thấy Triệu An An nguyên vẹn trở về, vừa tàn bạo vừa soái khí, thanh xuân dào dạt, cả người ngập tràn sức sống, dáng dấp không gầy đét như lần nhìn thấy cô ấy ở Đức.
Cô lau lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi khóc nhiều như vậy, mất mặt quá, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!”
Cuối cùng Triệu An An cũng nhẹ nhõm thở ra, một mặt kéo vali, một mặt khoa trương nói: “Trời ạ, chị dâu tôi ơi, lão gia ngài cuối cùng cũng biết mình mất mặt! Cái dáng vẻ vừa rồi, giống như đem trường thành khóc đổ, khiến các vị khách của tôi sợ đến không dám ăn cơm, sẵn sàng chạy khỏi bất cứ lúc nào! Lần sau tôi sẽ không dám để cậu đến đây nữa, nếu không nhà hàng này của tôi sẽ phải đóng cửa mất!”
Triệu An An nói quá khoa trương, chọc Thượng Quan Ngưng phải nín khóc mỉm cười, cô giúp Triệu An An kéo một chiếc vali, đi theo cô tự chê cười mình: “Tôi khóc khẳng định xấu ૮ɦếƭ, lần sau có thể giúp cậu làm môn thần (*), chuyên môn đối phó yêu ma quỷ quái, nhà hàng của cậu không phải sẽ kinh doanh thịnh vượng à!”
(*) Tranh hộ pháp dán trên cửa.
“Thôi quên đi, hơi một tí là cậu khóc nhè bộ dáng mong manh yếu đuối, mấy cái quỷ quái kia sẽ sợ cậu? Có điều, cậu có thể sửa sang một chút, trang điểm cho bản thân xinh đẹp lộng lẫy, làm người phục vụ cho tôi, khoản kinh doanh kia, nhất định sẽ tăng mạnh!”
“Nhá, còn dám sai chị dâu làm người phục vụ cho mình, cậu còn có điểm nào tàn nhẫn nữa hay không? Cẩn thận tôi nói với chồng tôi, để anh ấy bao hết! Ha ha...”
“Xin hỏi chị dâu, là chị đang cố tình thể hiện tình cảm, muốn nhịp nhàng ngược ૮ɦếƭ cẩu độc thân như tôi sao? Tôi không thể không nhắc lại với cậu, tôi chính là Hồng nương(1), cậu không cho tôi bao lì xì đã đành, còn ngược đãi tôi như vậy, đây đúng là bạn tốt nhất của tôi sao? À, cậu đợi tôi một lát, để tôi đi mua gói thuốc hối hận(2) cho ăn...”
(1) Bà mai.
(2) Chuyên môn trị liệu hối hận, trên thực tế không tồn tại loại thuốc này.
Hai người nói nói cười cười đi vào phòng, ngồi xuống gần nhau, không thể không ôm chầm lấy nhau, lâu ngày không gặp, Triệu An An rất nhớ Thượng Quan Ngưng, bạn tốt của cô, cũng chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng mà thôi.
“Eo ôi, tôi gần như bị bỏ đói đến ૮ɦếƭ, thức ăn trên máy bay thật sự không có cách nào nuốt nổi, tôi muốn ăn bò bít tết đứng đầu trong nhà hàng! Phục vụ, nhanh đưa món ăn lên!”
Cô đập bàn ầm ĩ, giống như bá vương tới ăn cơm, chọc phục vụ đi sau hai người bước vào cười không ngừng: “Vâng, bà chủ, bít tết hôm nay đủ, tất cả được miễn phí!”
Hiển nhiên phục vụ biết Triệu An An là bà chủ, cũng không xa lạ với cô, mới trực tiếp nổi lên vui đùa.
Triệu An An giả vờ tức giận: “Được lắm, tôi mới nửa năm không về, mấy người dám tự động miễn hóa đơn cho khách, ngày mai đem các ngươi thịt thành bò bít tết, miễn phí một hóa đơn lớn!”
“Thật không hay, bà chủ, thịt chúng tôi, chỉ có thể bỏ đi, không thể làm thành bò bít tết!” Phục vụ nén cười, nói xong câu này, nhanh chóng lui ra, một lát sau người phục vụ khác đưa cơm đi vào.
Thượng Quan Ngưng ở một bên cười không ngừng, phục vụ kia cũng thật lanh trí, biết để người khác đến đưa cơm, nếu cô ấy muốn vào, phỏng chừng Triệu An An có thể ăn luôn cô ta!
Bầu không khí vui vẻ, Thượng Quan Ngưng kiềm chế cơn tò mò muốn hỏi chuyện của Mộc Thanh.
Nhưng, trong lòng cô xác định, nếu Triệu An An có ý với cậu ta, cô nhất định sẽ giúp bạn tốt một lần!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc