Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 206

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Yêu, hay là không yêu

Ánh mắt Thượng Quan Ngưng cổ quái nhìn thoáng qua gương mặt thiếu kiên nhẫn của Triệu An An và *** Mộc Thanh, kéo ống tay áo Cảnh Dật Thần, ra hiệu cho anh rời đi.
Cảnh Dật Thần vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Mộc Thanh, xem ra việc anh nói cho Mộc Thanh tin tức Triệu An An về nước là vô cùng chính xác, bỏ bớt một mầm mống tai họa Triệu An An không những hôn người phụ nữ của anh, lại còn muốn ngủ với cô nữa mới ghê!
Mặc kệ ai đồng ý, nhưng anh không đồng ý!
Thượng Quan Ngưng kéo kéo góc áo anh, anh nhanh chóng cùng cô rời đi.
Anh mới không thèm quan tâm cuối cùng Mộc Thanh và Triệu An An có đến bên nhau hay không, chỉ cần vợ anh thuộc về một mình anh, thì vấn đề tình cảm của hai người kia, căn bản không nằm trong phạm vi suy sét của anh.
Người đều đi, Triệu An An liền ngó lơ Mộc Thanh, đeo kính râm, nhấc chân rời đi.
Mộc Thanh kéo hai chiếc vali của cô, đi theo phía sau, mặc dù bị cô không quan tâm, nhưng vì được nhìn thấy cô mà tâm trạng trở nên tốt đẹp!
“Này, tôi nói nè gã đàn bà kia! Cô có thể không cần trình diễn trên sàn catwalk(*)? Nam bác sĩ ưu tú nhất, soái khí nhất thành phố A kéo vali, hay là muốn tôi ngoan ngoãn ngốc ngốc đi bên cạnh cô, muốn làm cây si cho cô?”
(*) Ý muốn nói Triệu An An đi nhanh.
Triệu An An xì cười một tiếng, đảo mắt nói: “Ai bảo anh kéo, là tự anh nguyện ý kéo đấy chứ! Tôi còn chưa hỏi anh bao nhiêu tiền, anh còn bảnh chọe! Cảm phiền anh về nhà soi lại gương, anh đi theo anh trai tôi, thế có điểm nào anh mạnh hơn anh ấy?”
“Yêu nghiệt, một trăm năm mới lòi ra một mình cậu ta, toàn cầu duy nhất mọc ra cậu ta, tôi so sánh với cậu ta không phải tự đi tìm ngược à! Hiển nhiên, ít ra tôi so với ông anh trai yêu nghiệt của cô y thuật giỏi hơn, tính mạng anh ta vẫn luôn là tôi cứu đó! Tính mạng cô cũng là tôi cứu, vì vậy cô nên đối xử với tôi tốt một chút!”
“Đến ung thư còn không chữa được, còn không biết xấu hổ nói y thuật của mình lợi hại, nếu để anh điều trị cho tôi, hai năm trước đã đi đầu thai rồi! Hay là chờ anh có thể chữa được trăm bệnh, lại tìm tôi khoác lác! Bây giờ, lập tức, ngay lập tức, cút!” Có thể thản nhiên nói ra bệnh của mình, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Triệu An An, những người khác thậm chí hai từ “ung thư” cũng không dám nhắc.
Mộc Thanh nghe hết những lời cô nói, một chút cũng không tức giận, bởi vì chính xác cậu ta không có năng lực chữa khỏi bệnh của Triệu An An, nhưng cậu ta không hề nản chí: “Ung thư là vấn đề nan giải của toàn thế giới, trên thế giới có bác sĩ nào chữa khỏi? Tôi là thiên tài trong giới y học, nếu cho tôi thời gian mười năm, tôi cam đoan có thể giải ra căn bệnh nan y này!”
Triệu An An “Bốp bốp bốp” cho cậu ta một tràng vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Thật là chúc mừng anh nha bác sĩ Mộc, anh muốn nhận giải Nobel y học? Nhưng không may, tôi không có khả năng sống lâu như vậy! Nếu tiếp theo tế bào ung thư di căn tôi liền ngủm củ tỏi, vì vậy vẫn là anh cút nhanh một chút, đừng đứng đây nói mát!”
Bỗng nhiên Mộc Thanh nổi giận, anh ném luôn cả hai chiếc vali, ở trước mặt mọi người tóm Triệu An An dán cô lên tường, hai tay cố định chặt chẽ, không cho cô chạy thoát.
“Triệu An An, đủ rồi! Đừng cả ngày hết sống lại ૮ɦếƭ, tôi không thích nghe!”
Triệu An An trốn không được, tức giận dùng sức cắn một phát lên vai cậu ta, rất nhanh trên vai Mộc Thanh rỉ ra máu tươi, nhiễm đỏ chiếc áo sơ mi trắng tinh.
Mộc Thanh mím môi chịu đựng đau đớn, ngũ quan anh tuấn có chút vặn vẹo: “Em là chó?! Trên người tôi lớn bé đều lưu lại dấu răng của em! Không được cắn nữa!”
“Anh buông tôi ra, chúng ta đã chia tay từ lâu, không phải anh mỗi một ngày lại thay một cô bạn gái sao? Đổi tiếp đi, dù sao bệnh gì anh cũng có thể trị mà, vấn đề tình dục. Bệnh cũng không sợ!”
“Em đừng ghen vớ vẩn, bạn gái gì chứ! Những người đó đều là bệnh nhân nữ, lúc kiểm tra sức khỏe cởi hết áo quần cũng là quy tắc, ở trong mắt tôi bọn họ không có gì khác nhau, tôi đã thấy nhiều người ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, nam hay nữ không đầy một trăm thì cũng có chín chín, tôi là bác sĩ, đến cái này còn kiêng dè thì trị bệnh rắm gì!”
Triệu An An không hề thả lỏng cơ mặt, vẫn là biểu tình lạnh lùng, không chút khách khí nói: “Đừng tự dát vàng lên mặt mình, tôi cũng không ăn no rững mữ đi ghen với anh! Được rồi, anh đừng quấn lấy tôi, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, tôi và anh sẽ không có gì tốt, ai về nhà tìm mẹ người ấy! Tôi không muốn quả đấm của mình vội vã biến mất ngay trên mặt người trước mắt này!”
Loại cảm giác bất lực sâu sắc này, một lần nữa bò lên trong lòng Mộc Thanh.
Bộ dáng này không có biện pháp nào khơi thông, quá khứ mấy năm, hai người bọn họ vừa thấy mặt, dường như đều sẽ giống với tình hình ngày hôm nay, hoặc chính là tẩn nhau túi bụi, hoặc chính là cậu ta bị Triệu An An đuổi chạy khắp nơi, căn bản không thể ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống nói chuyện.
Triệu An An vẫn luôn trốn cậu ta, không chịu cùng cậu ta nói chuyện, gặp mặt không đánh thì mắng, có khoảng thời gian Mộc Thanh còn không dám tìm cô, bởi vì cô quá hung dữ!
Nhưng cậu ta không thể để im lặng như vậy được, ông nội luôn giục hôn cậu ta, đặc biệt là sau khi Cảnh Dật Thần – con người vạn năm băng sơn cũng đã kết hôn, Mộc Vấn Sinh càng thêm sốt ruột, ông ta cảm thấy bản thân không thể bị Cảnh Thiên Viễn dìm xuống, Cảnh Thiên Viễn có cháu dâu, ông cũng muốn có, hơn nữa còn muốn cháu dâu của mình, sớm sinh chắt trai hơn!
Mộc Thanh nhắm mắt lại, trực tiếp mở miệng nói: “Tôi muốn em sinh cho tôi đứa con trai!”
Thiếu chút nữa Triệu An An bị nước miếng của mình sặc cho ૮ɦếƭ, không thể tin tưởng nhìn Mộc Thanh, mở lớn mắt nói: “Óc anh bị lừa đá à?! Tôi có sinh con được hay không không phải anh rõ nhất sao?!”
“Ai dám nói không, tôi nói được là có thể được! Tôi là bác sĩ tôi có quyền quyết định! Thôi, dù sao cũng không nói gì nữa, em không cần phải xen vào, trước tiên chúng ta phải gạo nấu thành cơm rồi bàn tiếp!”
“Ha ha, có phải anh mắc bệnh Alzheimer của người già? Mười năm trước chúng ta đã sớm gạo nấu thành cơm, hiện tại cái rắm cũng không có! Nhanh cút đi, đừng ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện, ảnh hưởng những soái ca khác đến quyến rũ... Hấp dẫn tôi!”
Hu hu, khơi thông lần nữa thất bại!
Trên thực tế, tình cảm với Triệu An An, Mộc Thanh đã từng từ bỏ vô số lần, cũng từng theo đuổi vô số lần, mỗi lần như vậy đều thất bại thảm thiết, sau đó cậu ta sẽ im lặng trong một thời gian dài.
Sự nhiệt tình còn hạn chế, kiên nhẫn và lòng tin còn hữu hạn, đặc biệt Mộc Thanh còn phải áp lực khác lớn hơn, sau khi bị Triệu An An cự tuyệt quá nhiều lần, cả trái tim đều lạnh buốt.
Tuy nhiên, cậu ta biết rõ, không phải Triệu An An không thích cậu ta, ngược lại, cô là chân chính thích Mộc Thanh, từ mười tuổi đã đi theo Mộc Thanh, toàn tâm toàn ý với cậu ta, lúc này lại không ngừng cự tuyệt, tất cả cũng vì chính cậu – cô sợ căn bệnh của bản thân, không thể sống lâu.
Ý kiến phản đối trong nhà rất lớn, Mộc Vấn Sinh đã từng nói, không cho cậu ta cưới Triệu An An, nói cậu ta không thể làm người thừa kế Mộc gia tuyệt hậu!
Nhưng, có lẽ vì nguyên nhân nghề nghiệp, Mộc Thanh nhìn thấy quá nhiều phụ nữ không áo quần, cậu ta đối với phụ nữ đã mất đi cảm giác hứng thú nguyên thủy. Có lẽ bởi vì khi bọn họ còn trẻ người non dạ, đã giao tất cả cho đối phương, nên nhiều năm như vậy cậu ta cũng chỉ có cảm giác mãnh liệt với một mình Triệu An An.
Nếu muốn tìm một người cùng nhau sống đến hết đời, Mộc Thanh nghĩ, cậu ta cũng chỉ nguyện ý cùng Triệu An An.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc