Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 201

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Người một nhà hạnh phúc

Hoàng Lập Hàm nhìn cháu gái giống như khi còn nhỏ ôm cánh tay mình làm nũng, trên khuôn mặt không che dấu sự thân thiết, trong lòng rốt cuộc dễ chịu hơn rất nhiều.
Cảnh Trung Tu nhìn dáng vẻ của Hoàng Lập Hàm liền biết ông bạn già của mình để ý cái gì, ông lắc đầu, giọng điệu trêu chọc nói: “Lão Hoàng, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, tại sao loại dấm này cũng ăn được, thật là càng già càng trẻ con.”
Hoàng Lập Hàm mặt già đỏ lên, trừng mắt liếc ông một cái, hung hăng nói: “Ông không có một đứa con gái nào, lúc này nói chuyện lại thoải mái như vậy, con gái nhà chúng tôi gả đến nhà ông, chẳng những không được hưởng phúc ngược lại còn bị thương, khiến cho tôi đau lòng!”
Ông đối với người khác đều gọi Thượng Quan Ngưng là “Con gái tôi”, ông kỳ thật cũng coi Thượng Quan Ngưng như con gái của mình mà nuôi dưỡng.
Nói đến chuyện Thượng Quan Ngưng bị thương, Cảnh Trung Tu liền không hé răng, bởi vì ông cũng cảm thấy bọn họ không chăm sóc tốt cho Thượng Quan Ngưng. Tuy rằng chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến ông.
Khi Thượng Quan Ngưng còn nhỏ Hoàng Lập Hàm quan tâm chăm sóc cô thế nào, Cảnh Trung Tu so với người khác còn rõ ràng hơn, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, muốn cái gì mua cái đó, trang điểm cho cô giống như công chúa nhỏ, không để cho cô chịu nửa phần thiệt thòi, vì cô mà không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần với vợ mình, hiện giờ thậm chí còn gây chuyện lớn tới mức ly hôn.
Hiện tại Thượng Quan Ngưng gả đến Cảnh gia, bọn họ không bảo vệ tốt cô người làm ba như ông là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Hoàng Lập Hàm thấy Cảnh Trung Tu bị mình làm cho không nói được câu nào, trong lòng rốt cuộc nhẹ nhõm hơn. Hừ, muốn đoạt con gái của ông, cửa nhỏ cũng không có!
Ông đánh giá Thượng Quan Ngưng một vòng, phát hiện trên người cô không có chỗ nào bị thương, không khỏi nói: “Vết thương ở đâu vậy sao lại không nhìn thấy, đưa cậu xem coi? Còn có đau hay không? Bị thương cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt tại sao lại gầy như vậy, Cảnh gia không cho con ăn cơm hay sao? Cảnh Dật Thần chăm sóc con kiểu gì vậy?”
Thượng Quan Ngưng cười cười đưa cánh tay bị thương cho ông xem, an ủi nói: “Vết thương của con đã sớm không có việc gì, Dật Thần chăm sóc con tốt lắm, ngài cũng đừng lo lắng, hơn nữa nếu không phải có anh ấy con đã mất mạng rồi, là anh ấy đã cứu con, ngài cũng không thể trách oan anh ấy!”
Vết thương trên tay cô đã khôi phục tốt lắm, chỉ còn lại một vết sẹo nhợt nhạt, Mộc Thanh nói vết sẹo do S***g bắn rất khó chữa hết, nhưng theo thời gian sẽ chậm rãi nhạt hơn, cuối cùng gần như không nhìn thấy, nhưng muốn hoàn toàn không có dấu vết nào thì mấy lão gia tử cũng không làm được.
Một vết sẹo mà thôi, Thượng Quan Ngưng cũng không để ý, trên *** Cảnh Dật Thần bởi vì chắn đạn cho cô mà để lại một vết sẹo không nhỏ, vết sẹo của cô bé tí tẹo thì tính cái gì, lại không phải bị thương trên mặt tới mức không thể gặp ai.
Hoàng Lập Hàm ở đằng kia quở trách Cảnh Dật Thần không phải, Cảnh Dật Thần cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng nghe trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cảnh Trung Tu ngồi ở trên sô pha, nghe ông bạn già nhiều năm nói con trai ưu tú nhất của mình không đáng một đồng, nghe con dâu bất mãn giải thích thay con trai, trong lòng ông trào ra một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt.
Ông vỗ vỗ một cái sô pha khác, ý bảo con trai ngồi xuống.
Cảnh Dật Thần nhìn ông một cái liền ngồi xuống bên cạnh ông.
Sau ngày giỗ của Triệu Tình đây là lần đầu tiên hai ba con gặp lại nhau, giữa hai người giống như không có gì thay đổi, lại giống như có thay đổi rất lớn, bởi vì lúc hai người ở chung giống như tùy ý hơn rất nhiều.
Trò chuyện trong chốc lát người hầu liền kêu bọn họ ăn cơm chiều.
Đêm nay ăn lẩu, đây là món mà Hoàng Lập Hàm cùng Cảnh Trung Tu rất thích ăn, bọn họ không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần sẽ đến, nếu không sẽ ăn bữa chính rồi.
Người hầu đã đem nguyên liệu nấu ăn cùng bốn cái nồi nhỏ chuẩn bị tốt, bốn người từ phòng khách chuyển tới phòng ăn, vây quanh một cái bàn tròn không lớn không nhỏ cùng nhau ăn cơm.
Trên cơ bản Cảnh Trung Tu cùng Hoàng Lập Hàm hiện giờ đều xem như hai người đàn ông độc thân, hai người ngày thường sẽ tụ tập một chỗ, nhưng khi ăn cơm không khí sẽ không ấm áp náo nhiệt như hôm nay.
Thượng Quan Ngưng vẫn luôn ríu rít nói không ngừng, trong chốc lát liền dặn dò người hầu thêm chút nước lẩu, trong chốc lát lại thêm chút đồ ăn, còn cười khanh khách khen lẩu cá phiến mới mẻ ăn ngon —— cá là Cảnh Trung Tu cùng Hoàng Lập Hàm buổi chiều vừa mới câu trở về.
Cảnh Dật Thần cũng không lạnh lùng giống ngày thường, nơi này làm hắn cảm thấy rất thoải mái, bởi vậy so bình thường nói nhiều hơn chút, thỉnh thoảng cẩn thận chiếu cố Thượng Quan Ngưng.
Bốn cái nồi lẩu nhỏ nóng hầm hập khói mù mịt, hương vị thịt cá tươi ngon cùng rau dưa quyện vị, mùi hương phiêu tán trong phòng ăn không lớn, tràn ngập hơi thở cuộc sống ấm áp.
Hoàng Lập Hàm luôn luôn nói nhiều, lúc này cùng Thượng Quan Ngưng nói không ngừng, còn không quên lớn tiếng dặn Cảnh Dật Thần cùng Cảnh Trung Tu phải ăn nhiều vào.
Ông đối với Cảnh Dật Thần thật ra rất vừa lòng, chỉ là nhìn cháu ngoại của mình quan tâm hắn, trong lòng ông có chút ghen tị mà thôi, lúc này ăn cơm liền muốn cùng hắn uống mấy chén R*ợ*u, ngay cả Cảnh Trung Tu ngày thường không uống R*ợ*u cũng bị ông buộc uống mấy chén.
Một ngụm R*ợ*u đế ấm áp xuống bụng, Cảnh Trung Tu cũng dần dần hòa nhập vào không khí sung sướng này, cùng Hoàng Lập Hàm tranh luận hôm nay ai câu cá nhiều hơn!
“Tôi hôm nay câu được bảy con, ông mới có sáu con thôi, tôi so với ông nhiều hơn một con, cho nên tôi liền được ăn nhiều hơn một chút! Cái đĩa này là của tôi, ông chờ một chút đi!”
“Cái gì a, lão Cảnh, ông cũng không thể quỵt nợ a! Rõ ràng tôi bảy con, ông sáu con, mới qua mấy giờ ông đã quên mất hay sao! Ông vẫn là nhanh chóng ăn nhiều đầu cá một chút cho bổ não đi!” Hoàng Lập Hàm nói xong, liền đem một cái đầu cá bỏ vào nồi lẩu nhỏ của Cảnh Trung Tu, sau đó đem đĩa thịt cá ςướק lại đây.
“Tôi nhớ không lầm, là ông nhớ lầm, vừa mới bắt đầu tôi so với ông câu nhiều hơn một con, ông luôn không có đuổi kịp!”
“Vừa mới bắt đầu là ông so với tôi nhiều hơn, nhưng về sau tôi liền nhiều hơn, đem ông đẩy xuống! Ông nhớ lầm, khẳng định là tôi câu nhiều hơn!”
“Không đúng, là tôi nhiều hơn!”
“Tôi nhiều hơn!”
……
Cảnh Dật Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi, lại bởi vì một con cá tranh luận mặt đỏ tai hồng! Khung cảnh này làm người khác cảm thấy rất vui vẻ!
Hắn chưa bao giờ biết, ba hắn cũng có một mặt ấu trĩ như vậy! Một con cá mà thôi, ngày thường chỉ điểm giang sơn, người ba nghiêm khắc, loại cá nào chưa thấy qua? Lúc này thế nhưng lại xảy ra tình cảnh như vậy, ngay cả logic trinh thám đều dùng tới, chỉ vì chứng minh chính mình so Hoàng Lập Hàm câu nhiều hơn một con cá!
Ngược lại Thượng Quan Ngưng không cảm thấy hai người bọn họ tranh luận có vấn đề gì, tính cách của cậu cô biết rõ nhất, có đôi khi giống như đứa trẻ, Cảnh Trung Tu ở trong mắt cô trước nay đều là từ ái dễ nói chuyện, cô cũng không cảm thấy ông cùng Hoàng Lập Hàm tranh luận cá nhiều cá ít có cái gì không đúng.
Cô nhìn hai trưởng bối tranh luận, còn vẻ mặt nghiêm túc làm trọng tài, cẩn thận nghe bọn họ nói lại tình huống lúc đó, tới hỗ trợ phân xử rốt cuộc ai câu cá nhiều hơn.
Cảnh Dật Thần nhìn ba người tranh luận kịch liệt, đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Ba người này sao lại ấu trĩ như vậy, cũng tốt, cứ đuể cho bọn họ tranh luận đi, anh sẽ ăn sạch cá rồi nói sau! Một bàn đồ ăn như thế này cũng chỉ có cá miễn cưỡng vừa miệng.
Tranh luận nửa ngày, đến cuối cùng cũng phát hiện, là Cảnh Trung Tu gắp được nhiều cá, Hoàng Lập Hàm so với ông vẫn kém một cái.
Thắng Hoàng Lập Hàm, Cảnh Trung Tu thật cao hứng, hơi có chút đắc ý dào dạt, còn đem một đĩa cá phiến mà người hầu vừa mới cắt xong đưa cho Thượng Quan Ngưng: “A Ngưng, bàn ăn cho con, đây là cá cha câu, con ăn nhiều một chút đi!”
Hoàng Lập Hàm tuy rằng cuối cùng cũng thua, nhưng ồn cũng không cam lòng yếu thế: “Tiểu Ngưng, cả bàn ăn này cũng cho con, này bàn cá này do cậu câu, con ăn nhiều một chút đi!”
Thượng Quan Ngưng cười đem cả hai cái đĩa nhận tới, một đĩa cho vào cái nồi lẩu nhỏ của mình, một đũa thì lặng lẽ đưa cho Cảnh Dật Thần. Thanh âm cô thanh thúy nói “Cám ơn cha” “Cám ơn cậu”, cô còn mặt đầy hạnh phúc khen người bọn họ trình độ câu cá cao, hai ông chẳng cần ăn cơm nữa cũng đã cảm thấy mĩ mãn.
Hoàng Lập Hàm từ lúc cùng Lâm Ngọc ly hôn, đã rất lâu rồi không có vui như vậy, hôm nay không chỉ có người cháu gái mà ông yêu quý nhất ở bên cạnh, mà còn có lão bạn thân bên cạnh, còn cả đứa con trai ưu tú của ông ấy trở thành vợ chồng tri kỉ hơn đại gia, hôm nay ông cảm thấy rất thoả mãn.
Tâm tình của Cảnh Trung Tu hôm nay cũng rất sung sướng, ông còn lâu hơn Hoàng Lập Hàm, từ lúc người vợ âu yếm của ông rời đi, từ đó về sau ông không có thấy được sự náo nhiệt như vậy, vui vẻ ăn cơm song.
Hơn nữa bởi vì đã kết hôn với Thượng Quan Ngưng, tính cách của con trai cũng càng ngày càng rộng rãi, không hề cô tịch giống như trước, hoàn toàn đánh vỡ sự tảng băng ngăn cách cha con bọn họ trong mấy năm qua, tình cảm cha càng ngày càng tốt lên.
Ông quả thực hy vọng từ nay về sau bốn người có thể thường xuyên đoàn tụ ở bên nhau, giống như bây giờ mà vây quanh bàn tròn không lớn ăn cơm, mà không phải là một bàn châu âu dài ở nhà.
Hoàng Lập Hàm không hổ là người bạn tốt nhiều năm, ý sịnh của hai người đầu giống nhau, chẳng qua Hoàng Lập Hàm không sống nội tâm giống ông, ông ấy từ trước đến này có cái gì đều nói cái đó, bởi vậy lập tức vui vẻ nói: “Tiểu Ngưng a, về sau con cùng Dật Thần mỗi tuần đều về nhà ăn cơm nhé, cả Cảnh già…… ba người cũng cùng nhau tới, nhìn xem bốn người chúng ta ngồi cùng nhau, rất giống người một nhà, ha ha, cứ như vậy đi, ta cùng với cha của hai đứa đi câu cá, hai đứa nhớ ăn hết đấy!”
Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần đều thích không khí và cảm giác gia đình như bây giờ, hai người nhìn nhau cười rồi đồng thời gật đầu.
“Được ạ, con đến ăn cơm, cậu với cha câu nhiều cá như vậy, bọn con có thể được ăn tiệc cá rồi! Con nhớ rõ từ nhỏ đã ăn hai lần, mai sau lớn lên không được ăn nữa!"
“Được, không thành vấn đề, con thích ăn thì chúng ta sẽ đi câu, chuyện này đơn giản! khi còn nhỏ con nào có ăn nguyên hai lần, hình như là ăn bốn lần? Đúng không, cảnh già?”
“Ân, đúng là bốn lần, con bé mỗi lần đều ngại xương cá quá nhiều, nói là sẽ không bao giờ ăn, kết quả mỗi lần đều ăn rất nhiều, chúng ta sợ tới mức phải ngăn lại, sợ không ổn." Cảnh Trung Tu gật gật đầu, nhớ tới lúc khi Thượng Quan Ngưng còn nhỏ rất đáng yêu, trên mặt hiện ra ý cười.
“A?” Thượng Quan Ngưng mặt đầy nghi hoặc, nói như vậy, cô quả thật gặp qua Cảnh Trung Tu rất nhiều lần, nhưng sao cô đều không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ có một lần.
Cảnh Trung Tu biết cô nghi hoặc gì, bỗng nhiên cười lớn nói: “Con đương nhiên là không nhớ rõ ta, mỗi lần thấy bàn ăn đầy cá, con làm sao còn để ý tới ta nữa! Hai con mắt tất cả đều dán chặt trên con cá! Lão Hoàng, ông nhìn xem, tôi so ra còn kém con cá!”
Hoàng Lập Hàm cũng đi theo cười ha ha, hai người liền nói vài chuyện lúc nhỏ của Thượng Quan Ngưng, Cảnh Dật Thần phá vẫn luôn nghiêm túc nghe, việc thú vị cũng nở nụ cười.
Trò chuyện trò chuyện, Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên nhớ tới ý định ban đầu khi tới, lập tức hỏi Hoàng Lập Hàm: “Cậu, con chuẩn bị mai mối cho cậu, cậu thích hình mẫu gì?”
Hoàng Lập Hàm còn tưởng rằng cô muốn nói cái gì, kết quả lạ là muốn tìm đối tượng kết hôn cho ông
Ông ăn một miếng cá kém chút là bị sặc ૮ɦếƭ, Cảnh Trung Tu bên cạnh ông chỉ im lặng một lát, liền nhịn không được cười ha hả.
“Lão Hoàng, ông xem...A Ngưng thật quá hiếu thuận, còn nhớ tới ông."
Hoàng Lập Hàm bưng nước lên uống hai ngụm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mặt già của ông ửng đỏ, liên tục lắc đầu: “Con không cần lo, ta hiện tại sống một mình rất tốt, không ai quản, cũng không cần phải quản người khác, tự tại! Chuyện này dừng lại, lần sau đừng nhắc đến nữa!”
Quá xấu hổ, quá mất mặt! Ông đã ngần này tuổi thì còn tìm đối tượng làm gì, làm cho Cảnh Trung Tu chê cười, đứa nhỏ này, cũng quá nhọc lòng đi!
Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy chuyện này không có gì xấu hổ, cô chỉ là muốn tìm người có thể ở bên cạnh chăm sóc cho cậu về sau, không nghĩ tới Cậu và Cha Cảnh Trung Tu lại phản ứng lớn vậy!
Thái độ của Hoàng Lập Hàm kiên quyết như vậy, Thượng Quan Ngưng thật đúng là không thể kiên trì, miễn cho cậu vui là được.
Bốn người vô cùng náo nhiệt ăn xong lẩu, song lại cùng nhau đánh một ván bài.
Đáng thương, tổng giám đốc Cảnh Dật Thần thế nhưng căn bản sẽ không đánh!
Thượng Quan Ngưng cuối cùng nhìn thấy thiên tài như anh, cũng có sẽ không đồ vật!
Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không tiếp xúc qua những thứ này, anh chỉ xâm chiếm hệ thống internet an toàn, học ngôn ngữ của mười mấy quốc gia, sẽ kinh doanh đế quốc thương nghiệp, người như vậy làm sao mà tiếp xúc qua bài pu-khơ!
Cảnh Trung Tu rốt cuộc biết, chính mình giáo dục có chút vấn đề, con trai từ nhỏ đến lớn, sẽ tất cả đều là học cao, những trò giải trí cấp thấp và trò chơi tiêu khiển sẽ không hề biết tí nào!
Cũng may chỉ số thông minh của Cảnh Dật Thần hoàn toàn nghiền áp ba người còn lại, trải qua một vòng lúc sau, anh cũng đã nhìn thấu hết kĩ xảo đánh bài. Cho nên từ đợt thứ hai bắt đầu thì anh đã thắng.
Cả đêm, Cảnh Trung Tu và Hoàng Lập Hàm đều thua hết tiền, Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần một đội, trước mặt có một đống tiền mặt lớn do Cảnh Dật Thần thắng được, kiếm tiền đều phải đếm tới tay rút gân mới được, cô cao hứng đôi mắt đều hóa thành trăng non.
Phòng khách của biệt thự thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ còn có âm thanh tranh chấp của Hoàng Lập Hàm và Cảnh Trung Tu, hai người bọn họ vẫn luôn oán trách đối phương phối hợp không tốt, kết quả làm cho mỗi cục đều bị Cảnh Dật Thần thắng hết.
Đánh xong bài, đã hơn mười một giờ, thời gian quá muộn, hơn nữa Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần đều uống R*ợ*u, nên không thể về, mà tất cả ở biệt thự của Hoàng Lập Hàm.
Thượng Quan Ngưng đi rửa mặt, Hoàng Lập Hàm mang theo người hầu dọn dẹp nhà ở.
Phòng khách chỉ còn lại cha con Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần.
Hai ngày nay Cảnh Dật Thần luôn muốn nói chuyện riêng với cha, hôm nay ***ng phải nhau thì vừa lúc bây giờ có thể nói ra mọi việc.
Anh đem việc hôm nay gặp được lam vũ nói qua cho Cảnh Trung Tu một chút, rồi sau đó nhàn nhạt hỏi: “Có phải đã xớm biết sẽ có,người gây bất lợi cho bọn con nên mới đem Tiểu Lộc ở bên người A Ngưng?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc