Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 198

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Đàm phán

Thượng Quan Ngưng uống nước ô mai, đối diện với “Quyền khuynh thiên hạ” bản thân sắp có được, cảm giác vẫn không thể thích ứng, cô thích làm thư kí cho Cảnh Dật Thần hơn, giúp anh chuẩn bị tất cả tài liệu cần thiết, đem những ghi chép anh hết sức tâm đắc từng chữ từng chữ gõ ra, tạo thành cuốn sách...
“Mình không phải truyền thuyết một bước lên trời ah, tại sao luôn cảm thấy không yên?” Thượng Quan Ngưng thấp giọng thì thầm.
Cảnh Dật Thần bật cười, nghiêm túc nói: “Em đường đường chính chính là phu nhân tổng giám đốc, là Thiếu phu nhân Cảnh gia, vốn dĩ ở trên trời, tại sao nói chuyện bước lên trời?”
Thượng Quan Ngưng chỉ hơi thấp thỏm mà thôi, sợ bản thân không đủ kinh nghiệm sẽ ảnh hưởng đến công việc của công ty, tránh cũng không thể không mắc sai lầm. Cảnh Dật Thần nói như vậy, trong lòng cô cũng dần dần bình tĩnh hơn.
Đây là công ty Cảnh Dật Thần, cô là vợ anh, xét theo lí hiển nhiên nên cùng anh sánh vai kề cánh, cùng anh quản lí tốt tập đoàn thương mại khổng lồ này.
Trên thực tế, cô mới vừa nhậm chức, làm sao Cảnh Dật Thần có thể để cô tiếp nhận những công việc quan trọng phiền phức. Cứ xem như có kinh nghiệm phong phú hay năng lực lớn, đối với những chi nhánh có người mới tiếp nhận, cũng không có khả năng bắt đầu xử lí những hạng mục phức tạp.
Buổi chiều, Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng ra ngoài đàm phán hợp tác, song song, còn có Lư Cần, A Hổ và Tiểu Lộc.
Bình thường Cảnh Dật Thần ra ngoài đàm phán, sẽ không gây ra quá nhiều ầm ĩ, nhưng lúc này bên cạnh là một vị Phó tổng, một vị tổng thư kí, một trợ lí còn có cả A Hổ người sét đánh cũng không đổi trong đám vệ sĩ.
Nhiều người cũng có điểm tốt, có thể gây áp lực lớn cho đối phương, nhưng cũng thật lãng phí tài nguyên, mỗi một nhân viên trong công ty đều có chuyên môn riêng, ra ngoài tiến hành đàm phán tốn rất nhiều thời gian, sẽ chậm trễ phần lớn công việc hàng ngày. Ngoài ra, bản thân Cảnh Dật Thần cũng là một người vô cùng tài giỏi, cũng không cần bất cứ ai hỗ trợ.
Đàm phán lần này là hạng mục hợp tác cùng tập đoàn Quý thị, cũng chính là vấn đề cần thiết để tập đoàn Cảnh Thịnh tăng cường việc mở rộng dịch vụ tài chính.
Đối với lần hợp tác này Thượng Quan Ngưng có sự chuẩn bị tốt hơn mọi ngày, khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện, cũng có bổ sung kiến thức trên phương diện này, ít nhất là đối với những từ ngữ chuyên ngành đã không còn xa lạ, nhưng nếu muốn để đàm phán thì còn kém rất xa, Cảnh Dật Thần đưa cô đi theo, cũng chỉ là để cô làm quen mà thôi.
Đàm phán, một mình anh là đủ rồi, Thượng Quan Ngưng và Lư Cần chịu trách nhiệm đi cùng, nhắc nhở anh những vấn đề nhỏ.
Trước nay anh chưa từng có suy nghĩ sẽ bồi dưỡng vợ mình thành một chuyên gia kinh doanh, một người phụ nữ mạnh mẽ, vậy thì còn cần anh làm gì? Cô chỉ cần biết, tất cả các quy trình kinh doanh hợp tác của Cảnh Thịnh, biết làm thế nào kiếm được tiền, như vậy là đủ, còn người thực hiện việc kiếm tiền, đương nhiên là anh!
Địa điểm đàm phán được chọn ở một trà quán lịch sự tao nhã, thời điểm đoàn người bọn họ đến, người của tập đoàn Quý thị đã đến rồi.
Địa điểm đàm phán thường sẽ là do Cảnh Dật Thần quyết định, rất ít khi chọn ở những nơi trà quán như thế này. Nhưng vì lần này đối phương nắm giữ quyền chủ động ở trong tay, vì thế địa điểm chỉ có thể do tập đoàn Quý thị lựa chọn.
Nhân viên phục vụ trà quán đều là phái nữ tướng mạo xinh đẹp trẻ trung, trên người là đồng phục sườn xám màu xanh nhạt có thêu hoa văn mẫu đơn cổ, không chỉ phác họa toàn thể vóc dáng nhanh nhẹn, hơn nữa đường xẻ tà áo cao cao như ẩn như hiện ra bắp đùi trắng nõn của các cô gái đầy ngập dụ, hình ảnh cổ điển đan xen thân hình gợi cảm, vừa có chén trà xanh ý vị(1), nhưng cũng bừng tỉnh nhiệt huyết người trẻ tuổi, cực kì dẫn nhân chú mục(2).
(1): Có thể hiểu như ở đây “chén trà xanh” đại diện cho những hoài cổ, nên cụm từ “ý vị” chính là hơi thở ngày xưa.
(2): Dẫn nhân chú mục: Thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy đoàn người Cảnh Dật Thần, bọn họ tư thế tao nhã quỳ gối hành lễ, các động tác nhịp nhàng với nhau, đúng thật là có chút cảnh đẹp ý vui.
Giống như trà quán không có sự quản lí chặt chẽ, vì thế tất cả bọn họ đều mỉm cười dịu dàng tranh nhau được dẫn đường cho Cảnh Dật Thần, một số người có gan dũng cảm, mở miệng xin danh thiếp Cảnh Dật Thần.
Mặc dù ánh mắt Cảnh Dật Thần chưa từng dừng trên người đám phái nữ kia, cũng chưa từng nói một từ đối với các cô gái xinh đẹp trẻ trung đang đến gần, chỉ có nét mặt lạnh băng đi sau người dẫn đường vào sâu trong sân, nhưng trái tim Thượng Quan Ngưng vẫn cảm thấy ê ẩm.
Cô thuộc phái hành động, dám mơ tưởng chồng cô, trước giờ cô không biết cái gì gọi là khách khí.
Vì vậy, nhanh chóng có một người trong đám phái nữ sáp đến, thời điểm muốn cùng anh nói chuyện, Thượng Quan Ngưng lặng lẽ bước về phía trước, ngăn cô gái có vài phần tư sắc kia cách xa Cảnh Dật Thần, khóe môi khéo léo cong lên, ngữ khí không mềm không cứng nói: “Vị tiểu thư này, thật xấu hổ, hôm nay chồng tôi không mang theo danh thiếp, hơn nữa anh ấy còn dị ứng với nước hoa, cảm phiền cô tránh ra phía sau một chút!”
Vài nhân viên phục vụ đang đi phía trước bỗng ngây cả người ra, dường như không nghĩ người mặc bộ đồ công sở đen từ trên xuống dưới, trông qua chỉ giống như một thư kí thôi, Thượng Quan Ngưng, hóa ra là vợ của người đàn ông chất lượng hạng sang trước mắt!
Toàn bộ bước chân những cô gái duyên dáng đều dừng lại, chỉ còn một cô gái phục vụ ở phía trước làm hết nhiệm vụ dẫn đường bọn họ đi vào trong sân.
Xua đuổi ong bướm xong, cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy thoải mái hơn, mà người đi cạnh cô Cảnh Dật Thần khóe môi lại nhàn nhạt ý cười – anh đưa cô theo là một quyết định hoàn toàn sáng suốt, có cô bên cạnh, quả nhiên không phải chịu đựng những người phấn son xoàng xĩnh kia sáp lại gần. Ánh mắt lõa lồ.
Rất nhanh, bọn họ bước vào một khoảng sân yên tĩnh riêng biệt, căn phòng có cánh cửa được chạm trổ hoa văn mở ra, hai bên gặp nhau.
Người đàm phán đến từ tập đoàn Quý thị, không ngoài dự liệu, là Quý Bác.
Anh ta là người phụ trách tài chính nghiệp vụ của tập đoàn Quý thị, xoay vòng nhanh nguồn vốn lưu động, hấp dẫn đồng thời lợi dụng rất nhiều đối tác đầu tư lớn, lần này Quý thị đến để mở rộng một lĩnh vực khác.
Quý Bác biết, người đàm phán bên Cảnh Thịnh, là Cảnh Dật Thần, nhưng không nghĩ rằng, Thượng Quan Ngưng cũng đến.
Anh ta liếc mắt nhìn sâu cô gái xinh đẹp sắc sảo mà tao nhã, rồi sau đó đứng dậy chào hỏi Cảnh Dật Thần: “Cảnh thiếu, mời.”
Cảnh Dật Thần không nhìn nhầm cái liếc mắt mờ mịt nhưng lâu dài từ Quý Bác, anh khẽ chau mày, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, đối diện với lời tiếp đón nhàn nhạt của Quý Bác chỉ nhàn nhạt “Được” một tiếng, trông qua cường thế mà kiêu ngạo.
Quý Bác cũng đã quá quen với vẻ lãnh đạm của Cảnh Dật Thần, không quan tâm, chờ đoàn người Cảnh Dật Thần tất cả đều ngồi xong, mới mở miệng giới thiệu người bên cạnh.
Vì Quý Lệ Lệ, Thượng Quan Ngưng không chỉ biết Quý Bác, hơn nữa bên cạnh anh ta có ba người, cô cũng biết được hai người.
Một người trong đó mặc chiếc váy màu trắng tóc dài dịu dàng, xinh đẹp, là em họ Quý Bác, cũng là người thừa kế nhánh thứ nhất gia tộc Quý thị, Quý Già Mộng.
Bên cạnh Quý Già Mộng, người đàn ông mặc tây phục gương mặt thua xa Quý Bác và Quý Già Mộng, tuy rằng gương mặt cậu ta không đặc biệt, nhưng có một đôi mắt rất sắc bén, vừa nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy, đây là một nhân vật tàn nhẫn. Cậu ta tên là Quý Lĩnh, là anh cùng cha khác mẹ với Quý Già Mộng, em họ Quý Bác.
Người thừa kế gia tộc Quý thị tất cả có bốn người, không tính Quý Lệ Lệ đã bị Cảnh Dật Thần ép phải ra nước ngoài, còn lại ba người, hôm nay hoàn toàn có mặt: Quý Bác, Quý Già Mộng, Quý Lĩnh.
Thượng Quan Ngưng là người duy nhất không biết, người ngồi gần Quý Bác mang một sắc mặt có chút tái nhợt, lại vẫn như cũ mà tỏ vẻ không có gì.
Quý Bác giới thiệu xong ba đại cổ đông trong gia tộc, rồi thần sắc ôn hòa giới thiệu người phụ nữ bên người: “Đây là vị hôn thê của tôi, Lam Vũ, về sau công việc về mảng tài chính của tập đoàn Quý thị sẽ do cố ấy hỗ trợ xử lý, cho nên hôm nay cũng tới.”
Quý Bác thân hình cao lớn, xuất thân gia thế, không chỉ có tướng mạo trong sáng anh tuấn, hơn nữa tính cách còn rất ôn hòa, cả người đều tản ra một loại khí chất ôn nhuận như ngọc, hắn xử sự chu đáo, khéo léo đưa đẩy, chỉ có vài lần vì thất thố mà phẫn nộ, tất cả đều là do bị Cảnh Dật Thần bức.
Hắn có vị hôn thê, Thượng Quan Ngưng cũng không để ý mấy, Quý Lệ Lệ tuy rằng nằm mơ cũng nhớ Quý Bác ở nhà, nhưng chưa kể việc hai người là họ hàng, chỉ cần với tính cách của Quý Lệ Lệ, cũng không có khả năng gả cho Quý Bác. Chỉ là Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới, Quý Bác coa tianh cách công tư phân minh, sẽ mang theo vị hôn thê tới tham gia loại đàm phán này.
Lam Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, vừa thấy đã biết là con gái được sinh ra trong gia đình hào môn có gia thế, giống Quý Già mộng, có dáng ngồi tiêu chuẩn, cử chỉ ưu nhã, tuy rằng giờ phút này đều nhìn chằm chằm Cảnh Dật Thần, nhưng cũng không có toát ra ánh mắt khác thường gì.
Quý Bác giới thiệu xong, Cảnh Dật Thần chỉ là nhàn nhạt nói: “Người bên cạnh chính là vợ tôi và vài trợ lý, bậy giờ bắt đầu đi!"
Quý Bác đã từng bởi vì Quý Lệ Lệ mà chắp tay nhường cho Thượng Quan Ngưng mấy trăm trăm triệu tài sản, hắn biết Thượng Quan Ngưng và Cảnh Dật Thần có quan hệ. Hắn khác ba người kia, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng sẽ là dạng thân phận này, giờ phút này tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng.
Cảnh Dật Thần tuy rằng mang theo hai người phụ nữ tới đây, nhưng rõ ràng, Tiểu lộc khuôn mặt non nớt với bộ quần áo thao không có khả năng là vợ anh, vậy thì chỉ có thể là Thượng Quan Ngưng bên cạnh anh ta, cô ăn mặc bình thường với bộ đồ công sở màu đen nhưng vẫn khó nén dược nét thanh mỹ.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh tuy rằng đã từng gặp qua ở bữa tiệc Chỗ Quý Lệ Lệ, nhưng bởi vì đã qua mấy năm, đã không nhớ rõ tên cô, hơn nữa cô thay đổi rất nhiều, bọn họ còn không nhận ra cô!
Giờ phút này nghe Cảnh Dật Thần giới thiệu cô là vợ anh, tất cả đều đã biết, đây chính là người bức Quý Mẫn Du từ chức, bức Quý Lệ Lệ lưu vong ở nước ngoài, bức toàn bộ gia tộc giao ra mấy trăm trăm triệu tiền đầu xỏ gây tội, Thượng Quan Ngưng!
Quý Già Mộng chỉ là kinh ngạc trong chốc lát, liền khẽ cười nói: “Hóa ra là bạn cũ, cô thay đổi rất nhanh, nhất thời tôi chưa nhận ra được, xin thứ lỗi."
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nhìn cô một cái, trên mặt không có gì biểu tình, chỉ là nói: “Chỉ gặp qua một lần, không có nói chuyện qua, không phải bạn, cho nên tôi sẽ không trách móc.”
Quý Già Mộng tuy rằng mang bộ dạng dịu dàng hào phóng, nhưng Thượng Quan Ngưng không tin, trải qua việc của Quý Lệ Lệ, cô ta sẽ không có địch ý với cô.
Quý Già Mộng hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng một chút mặt mũi cũng không cho mình, trong mắt cô ta tức giận chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, dựa vào ghế trên không nói.
Công việc bên tài chính giống như miếng thịt mỡ béo bở mà ai cũng đều muốn ăn, hiện giờ bị Quý Bác cầm giữ, cô hôm nay tới là muốn một ít, cũng không thể làm cho Quý Bác và Quý Lĩnh chế giễu mình!
Tại bàn đàm phán, Cảnh Dật Thần từ trước đến nay lý trí mà lãnh khốc, anh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Quý Già Mộng, Quý Bác liền lập tức hiểu rõ ý tứ, anh là ghét Quý Già Mộng quá ồn ào!
Tuy rằng Quý Già Mộng chỉ mới mở miệng nói vài câu mà thôi, nhưng Cảnh Dật Thần lại nói rõ ràng cho Quý Bác, Cảnh Dật Thần từ trước đến nay đều nói thẳng, chán ghét đồ vật gì loè loẹt, càng không cho phép ăn nói tào lao trên bàn đàm phán.
Kỳ thật cũng giống Quý Bác cũng, công việc đàm phán chân chính, quả thật chỉ nên nói đến công việc, muốn nói chuyện phiếm tăng tiến tình cảm, vậy thì tìm một ngày khác mà làm lôi kéo quan hệ. Đàm phán vĩnh viễn chỉ là đàm phán, đừng bởi vì việc này mà liên lụy tới tất cả bí mật thương nghiệp và cơ mật và định mức thị trường, nói trắng ra là, đàm phán tất cả đều là vấn đề để phát triển.
Hắn không có chút nào do dự, mở miệng trực tiếp tiến vào chính đề, hắn cũng rất bận, căn bản không rảnh lãng phí thời gian: “Cảnh thiếu, tôi lặp lại một lần lập trường của chúng tôi, chúng tôi là làm ăn ở trong nước cho nên không có ý định nhượng bộ, thực lực của cảnh thịnh rõ như ban ngày, một khi chúng tôi nhượng bộ rất nhanh sẽ sẽ bị các người coi như tằm mà nuốt mất, cho nên chúng tôi chỉ đồng ý cung cấp cố vấn chỉ đạo chuyên nghiệp, nhung chỉ cần các người khai phá ra thị trường mới, chúng ta hai bên chia đều lợi nhuận.”
Quý Bác kêu là “Cảnh thiếu”, bởi vì ở thương giới, “Cảnh tổng” thông thường chỉ đều chỉ tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn Cảnh Thịnh Cảnh Trung Tu, địa vị của ông so với Cảnh Dật Thần còn cao hơn rất nhiều.
Tập đoàn Quý thị ở trong nước vừa mới hoạt động tín dụng tư nhân và phụ trách tài chính, cũng đã lợi dụng ngân hàng nhân mạch của chính phủ để giúp công việc tài chính thêm phát triển, hiện giờ thị trường hoạt động tín dụng đang bị lũng đoạn.
Cảnh Thịnh Tập Đoàn muốn làm là rất khó khăn, cho nên mới muốn thông qua tập đoàn Quý thị để có con đường đi tới phát triển. Mọi người trong Cảnh thịnh vừa mới bắt đầu đều cảm thấy việc này căn bản là không có khả năng, bởi vì tập đoàn Quý thị không ngốc, công việc lớn duy nhất để bọn họ có thể so sánh với cảnh thịnh, không có khả năng đem con đường của chính mình cho cảnh thịnh sử dụng, đó là ở tự tìm đường ૮ɦếƭ!
Nhưng, Cảnh Dật Thần có thể đem không có khả năng biến thành khả năng.
Tập đoàn Quý thị không phải là bền chắc như thép, nó không giống cảnh thịnh, người thừa kế chỉ có Cảnh Dật Thần một người, Cảnh Dật Nhiên hiện tại cho dù có lấy được một nửa quyền kế thừa, thì căn bản cũng không có quyền lên tiếng, cảnh thịnh là một nơi kín kẽ không chỗ hở, mà Quý gia bởi vì người thừa kế nhiều đến bốn người, không thể tránh khỏi sẽ xuất hiện việc phân tranh lợi ích.
Cảnh Dật Thần đúng là lợi dụng việc bọn họ phân tranh, vì cảnh thịnh mà dành lấy lợi ích lớn nhất.
Hôm nay ở Quý gia có ba người thừa kế tất cả đều tới, chính là do Cảnh Dật Thần ở sau lưng thúc đẩy.
“Thị trường trong nước không có khả năng sẽ luôn luôn thuộc về Quý thị, mượn con đường của các người, chúng tôi cũng sẽ trả giá đủ lớn, việc chủ đạo công việc đương nhiên là yêu cầu, nhưng việc khai phá số định mức thì các người chỉ chiếm được một phần, từ con đường khai phá thì số định mức có thể chia đôi. Hơn nữa, cảnh thịnh còn có thể giúp cho công việc tài chính bên nước ngoài lên cao, công việc của chúng tôi cũng chủ yếu là ở thị trường nước ngoài, thị trường trong nước còn hạn chế, về việc này cảnh thịnh có thể hứa hẹn.”
Cảnh Dật Thần thần sắc nhàn nhạt, mục đích của anh thật rõ ràng, chỉ là con đường tài chính của Quý thị mà thôi, công việc trong nước chỉ là bình thường, phát triển ở quốc tế mới là sự phát triển trọng điểm lâu dài, tập đoàn Quý thị từ năm trước khi bắt đầu, hạng mục trọng điểm cũng đã đặt ở nước ngoài, chẳng qua thế lực của bọn họ ở quốc tế khá bạc nhược, tiến triển rất không thuận lợi.
Anh vừa nói xong, Quý Bác lập tức liền lâm vào trầm tư, mà ánh mắt của Quý Già Mộng và Quý Lĩnh đều sáng lên, quả nhiên, thị trường quốc tế đối với bọn họ có sự hấp dẫn rất lớn. Chỉ có vị hôn phu của Quý Bác là lam vũ không có biểu tình gì, không biết là coa phải không hiểu công việc hôm nay không, hay là do không thèm để ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc