Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 185

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Bị ám sát

Thượng Quan Ngưng chấn động, cả gương mặt phút chốc trắng bệch, cắt không ra hột máu, hai hốc mắt sưng đỏ.
Trong lòng Cảnh Dật Thần đau đớn, nhanh chóng ôm cô vào vòng tay mình, nhẹ nhàng vỗ lưng xoa dịu cô.
Một lát sau, anh nghe thấy cô giọng nói bình tĩnh hỏi: “Dật Thần, là ai?! Em muốn người đó sống không bằng ૮ɦếƭ!”
Cô dường như chưa từng gặp qua, chưa từng trải qua quá trình sống chết chém giết lẫn nhau, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể điều chỉnh tốt cảm xúc bản thân, không đắm chìm trong thống khổ quá lâu, là anh nên buồn hay nên vui đây?
“Anh bắt được người, cũng có đoạn ghi âm tự thú của gã, em muốn gặp người hay nghe ghi âm? Kẻ *** không chỉ có một.”
“Gặp người!” Giọng Thượng Quan Ngưng chắc nịch, trong ánh mắt lộ ra mơ hồ vô số mũi tên sắc nhọn.
Cảnh Dật Thần chưa từng nhìn qua một Thượng Quan Ngưng thế này, cô có ý chí và sự quả quyết vượt xa người thường! Nhưng cô càng như vậy càng khiến anh đau lòng – rõ ràng cô đã phải trải qua một thời gian sống trong đau khổ tuyệt vọng, thì bây giờ mới có ý chí khác xa người bình thường như vậy.
Cô đường đường là một thiên kim Phó thị trưởng, hiển nhiên mỗi ngày nên sống trong thoải mái, tùy tiện sinh hoạt, chứ không phải tồn tại trong môi trường đầy rãy những âm mưu *** đáng sợ như vậy!
Cảnh Dật Thần không nghĩ sẽ cho cô gặp Hắc Phong, bởi vì anh sợ sau khi cô nhìn thấy Hắc Phong sẽ càng thêm thống khổ, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô, để cho cô chọn, không muốn vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến quyết định của cô.
Hiện tại, Thượng Quan Ngưng không chút do dự lựa chọn gặp người, Cảnh Dật Thần cũng không ngăn cản, anh cảm thấy tự hào khi vợ mình có thể cứng rắn và dũng cảm như vậy!
Anh hôn lên trán vợ và thì thầm: “Đi, anh dẫn em đi gặp gã.”
Nơi này là một tầng hầm được xây bên dưới mặt đất, sắc mặt Thượng Quan Ngưng trắng bệch khi nghe Hắc Phong thuật lại đoạn quá khứ đẫm máu kia.
“Tất cả đều do Dương Văn Xu xúi giục, từ sau khi bà ta có Thượng Quan Nhu Tuyết, vẫn luôn âm mưu chiếm đoạt vị trí mẹ cô, đưa theo con gái vào biệt thự xoa hoa kia ở. Trước khi Thượng Quan Chinh kết hôn với mẹ cô, cũng đã quen biết với Dương Văn Xu, nhưng lúc đó bà ta không có giá trị, vì vậy mẹ cô mới có thể gả vào nhà Thượng Quan. Nhưng Dương Văn Xu không cam lòng, vì vậy mới trăm phương ngàn kế muốn giết mẹ cô, chiếm đoạt vị trí bà chủ Thượng Quan gia. Để mẹ cô ૮ɦếƭ trước mặt cô, cũng là chủ ý của bà.”
Ng'n t Thượng Quan Ngưng gắt gao bấu chặt vào nhau, vì dùng quá sức, khiến giữa các khớp tay nổi lên những đường gân màu xanh làm người khác sợ hãi.
Mẹ cô, ૮ɦếƭ bao nhiêu oan ức! Bà vì bảo vệ cô, vì bảo vệ đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình mà dứt khoát lựa chọn cái ૮ɦếƭ! Tình yêu của bà, mãi mãi là cao cả nhất!
“Mẹ tôi không tự sát?” Thượng Quan Ngưng vừa mở miệng, mới phát hiện, giọng cô đã khàn thậm chí còn tồi tệ hơn.
“Không phải.”
“Là bị mày và Dương Văn Xu bức ૮ɦếƭ?” Cô hỏi, nhưng ngữ khí lại khẳng định, nước mắt không thể kiểm soát thi nhau rơi xuống, trong lòng vô cùng đau đớn, không có nơi để trút.
“Ừ.”
“Thượng Quan Chinh có tham gia vào chuyện này hay không?”
Hắc Phong im lặng trong một lát, sau đó nói: “Không có, nhưng sau đó có lẽ ông ta đã đoán ra được vài ít, nếu không đã không sợ hãi Dương Văn Xu. Hẳn là đã biết bà ta tàn nhẫn, nên...”
Gã còn chưa nói xong, Thượng Quan Ngưng đỏ mắt đi đến cạnh gã, cầm lấy con dao dành riêng cho công việc thẩm vấn, không chút ngần ngại đâm vào xương bả vai Hắc Phong!
Hắc Phong hét lên thảm thiết, vốn dĩ hơi thở đang thoi thóp giờ phút này hoàn toàn ngất xỉu.
Thượng Quan Ngưng không đâm vào tim gã, nhưng nơi đau đớn không thể chịu đựng lại không nguy hiểm đến tính mạng chính là xương bả vai, vì cô không nghĩ sẽ để cho Hắc Phong ૮ɦếƭ, cô muốn gã phải sống, phải trả nợ cho cái ૮ɦếƭ của mẹ cô!
Cô đâm một nhát vào vai gã, không thèm quan tâm đến việc Hắc Phong đã ngất, trực tiếp đâm một nhát nữa, cả người Hắc Phong vì đau mà run lên nhè nhẹ!
Còn Dương Văn Xu, cô muốn đâm bà ta từng nhát từng nhát một, đâm đến khi máu thịt be bét, thống khổ vạn phần!
૮ɦếƭ? Đây chính là hình phạt nhẹ nhất đối với bọn họ! Cô muốn bọn họ đều phải sống, sau đó mất đi thứ bản thân coi trọng nhất, từng chút một tuyệt vọng, chờ đến khi nội tâm hoàn toàn bế tắt, rồi tự sát mà ૮ɦếƭ!
Có lẽ điều này chính là tâm nguyện lớn nhất trong đời cô, xác nhận cái ૮ɦếƭ của mẹ không phải là tự sát, không phải cố ý vứt bỏ con gái, trong lòng Thượng Quan Ngưng đang nặng nề bỗng có chút nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng cô đã tìm thấy kẻ *** và trừng phạt thủ phạm, mẹ cô trên trời có linh thiêng rốt cuộc cũng có thể được an ủi. Cô đã có thể quỳ gối trước mộ mẹ, nói với bà, con đã giúp mẹ trả thù!
Sau khi đau buồn vô cùng, toàn thân Thượng Quan Ngưng giống như bị rút hết sức, vô lực tựa vào *** Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Dật Thần, cảm ơn anh, từ sau năm mười tuổi, đây là ngày sáng rực rỡ nhất!”
Cảnh Dật Thần đau lòng ôm cô vào trong ***, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: “Ngốc, không được khách sáo, chúng ta là vợ chồng, em là ánh sáng rực nhất trong đời anh. Vì em, anh nguyện ý làm bất cứ điều gì, miễn là em hạnh phúc vui vẻ!”
Anh đưa cô ra khỏi căn tầng hầm dưới lòng đất, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên hai người bọn họ, tạo nên một vầng váng chói mắt bao quanh, phảng phất muốn chiếu sáng cả đời Thượng Quan Ngưng.
“Bây giờ, em muốn xử lí Dương Văn Xu thế nào? Có cần anh ra tay hay không?”
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, trên mặt mang theo tia lạnh lẽo: “Để em, em muốn đích thân dẫn bà ta đến cửa địa ngục!”
Cảnh Dật Thần vươn cánh tay dài, ôm bờ vai thon gày của cô, nhàn nhạt nói: “Được.”
Anh không động đến Dương Văn Xu, vẫn luôn cho bà ta sống, chính là vì để cho Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay, để cô trả thù cho mẹ, để những đau buồn và phẫn nộ trong lòng cô có nơi phát tiết.
Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đâm Hắc Phong một hai nhát đã có thể ổn định cảm xúc, Cảnh Dật Thần nắm tay cô, đi đến nơi đậu xe.
Nhưng, bọn họ vừa mới đi đến bên cạnh xe, vẫn chưa mở cửa, Cảnh Dật Thần nhanh chóng cảm giác bị theo dõi, cả người rất không thoải mái.
Anh sống dậy từ trong tay Tử thần, đối với loại nguy hiểm này vô cùng nhạy bén, ở khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, anh dùng tốc độ nhanh nhất chắn trước người Thương Quan Ngưng.
Anh cái gì cũng chưa nghĩ, nhưng trong đại não chỉ có một thông tin duy nhất được truyền đi trong cung phản xạ: Thượng Quan Ngưng không được có việc, anh không thể chịu đựng cô có một chút tổn thương!
Viên đoạn xé rách không khí, mang theo tiếng ma sát bén nhọn rít lên, với gia tốc cực lớn đâm toạt áo quần Cảnh Dật Thần, chôn vào trong cơ bắp anh, hãm sâu trong ***g *** nóng bỏng của anh.
Máu tanh nhanh chóng chảy ra ngoài, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng, dính lên cả gương mặt Thượng Quan Ngưng, trong lúc đó, khi viên đạn tiến vào, men theo máu tươi trào ra, ý thức anh cũng bắt đầu tắt lụi, cả người không tự chủ được ngã xuống.
Trước khi chìm trong màn đêm vô tận, anh nghe được tiếng Thượng Quan Ngưng đau thương mà sốt ruột hét lên: “Dật Thần!”
Bệnh viện Mộc thị, sắc mặt Thượng Quan Ngưng trắng bệch chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt luôn trong trẻo xinh đẹp giờ phút này tựa hồ hoàn toàn không có sức sống, phủ kín một tầng sương mù mờ nhạt. Gương mặt cô tái nhợt nhưng trên đó còn loang lổ vết máu, chiếc váy dài màu tím của cô, khắp nơi nở ra màu sắc đỏ tươi quyến rũ “Hoa” – đó là máu Cảnh Dật Thần, là máu chảy ra từ trong cơ thể anh.
Máu anh nóng bỏng, đỏ tươi, bỏng rát cả tim cô, hai mắt đau nhói, khiến cô không cách nào thở nổi.
Cô không thể diễn tả được cảm xúc vào thời điểm anh dùng thân thể thay cô đỡ viên đạn đó.
Trên thế giới này, người đàn ông không cần đến tính mạng để yêu cô, trong khoảnh khắc viên đạn kia bay đến, anh không chút do dự che chắn cho cô, thậm chí vì không đề phòng đối phương bắn thêm viên đạn thứ hai, chỉ một cái chớp mắt, xoay người bảo vệ cô, lưng đối diện với sát thủ!
Cả người anh cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt anh bình tĩnh hững hờ, thật giống như, viên đạn không bắn trúng anh.
Nếu có thể, Thượng Quan Ngưng tình nguyện bị thương, tình nguyện để viên đạn kia bắn vào người cô!
Anh không thể nỡ lòng để cô bị thương, lẽ nào cô cam lòng anh bị thương sao?
Ánh đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, những con người bên trong đó bận rộn cùng với máy móc “tích tích” vang lên.
Đáy lòng Thượng Quan Ngưng vô cùng hoảng loạn, từ sau khi mẹ mất, cô chưa từng hoảng loạn giống như bây giờ!
Trên người anh mất rất nhiều máu, giống hệt như mẹ năm đó, thấm đầy quần áo dính đầy mặt đất! Máu mẹ chảy cạn, để lại cô, vậy còn Cảnh Dật Thần?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Nỗi đau tâm tê phế liệt đã hoàn toàn chôn vùi Thượng Quan Ngưng, cảm giác như sắp mất đi anh, khiến cô muốn đi theo bước chân anh!
A Hổ và Lý Nhiều vẫn luôn một trái một phải đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng, hiện tại thấy cô lung lay gần như sụp đổ, cực kì quẫn trí, trong lòng hai người bọn họ thật không dễ chịu. Bọn họ đi theo Cảnh Dật Thần bao nhiêu năm, theo anh vào sinh ra tử, đã sớm được Cảnh Dật Thần đối xử như anh em với nhau, tình cảm rất sâu đậm! Cảnh Dật Thần xảy ra chuyện, cõi lòng bọn họ cũng vô cùng đau đớn, hận không thể lập tức nổ S***g bắt tận tay gã đó, bắn vỡ sọ gã ra!
Nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách an toàn của Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, mà hiện tại lại để thiếu gia xảy ra chuyện lớn như vậy! Nếu lúc đó bọn họ ở gần một chút, phản ứng nhanh hơn một giây, rất có thể thiếu gia sẽ không bị trúng đạn! Bọn họ tình nguyện bị trúng đạn!
Chắc chắn bọn họ sẽ bị Cảnh gia trừng phạt rất nặng, nhưng bọn họ không dám dấu diếm bất cứ điều gì, chuyện thiếu gia xảy ra chuyện, trước tiên bọn họ đã nói với Cảnh Trung Tu, ông ấy là cha anh, càng là người cầm quyền Cảnh gia hiện tại, tính mạng thiếu gia xảy ra nguy hiểm, việc đầu tiên là báo cáo với ông.
Hơn nữa, chỉ có ông mới có năng lực tìm ra hung thủ thật sự, mục tiêu của sát thủ rõ ràng là Thiếu phu nhân, một lần gã đã hành động không thành công, khẳng định sẽ có lần thứ hai! Cần phải nhanh chóng báo với ông để điều tra ra kẻ ***, nếu không Thiếu phu nhân sẽ luôn ở trong tình huống cực kì nguy hiểm!
Cảnh Trung Tu đến rất nhanh, ông đi vào bệnh viện, trực tiếp đến phòng cấp cứu.
Ông vừa nghe nói Cảnh Dật Thần xảy ra chuyện, cả trái tim giống như bị người ta P0'p nát!
Ông gạt sang mọi chuyện, một mặt nhanh chóng cho người điều tra kẻ ám sát, một mặt nhanh chóng vào bệnh viện.
Trong lòng ông ngập tràn phẫn nộ và đau xót, khiến cả người ông toát ra hơi lạnh thấu xương, khác xa với sự sắc sảo ngày thường!
Ai?!
Ai dám động đến con trai Cảnh Trung Tu? Hơn nữa lại là đứa con trai ông yêu thương nhất?
Trái tim Thượng Quan Ngưng bận rộn lên xuống cùng người nằm bên trong phòng cấp cứu, căn bản không chú ý đến Cảnh Trung Tu đã có mặt ở đây.
A Hổ và Lý Nhiều nhìn thấy ông, cả hai lập tức quỳ gối trước mặt ông: “Ông chủ, chúng tôi không bảo vệ tốt thiếu gia, xin Người trách phạt!”
Ánh mắt Cảnh Trung Tu lạnh lẽo, âm thanh tựa như băng trong mùa đông lạnh buốt: “Trước tiên, chờ thiếu gia tỉnh, các cậu trở về Cảnh gia chịu phạt!”
Câu mở miệng đầu tiên của ông, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp nói “Chờ thiếu gia tỉnh” từ ngữ khẳng định, giống như tin chắc con trai mình sẽ không có việc gì.
Thượng Quan Ngưng lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự lướt thoáng qua Cảnh Trung Tu, giọng nói không có cảm xúc: “Cha, cha đã đến rồi...”
Cảnh Trung Tu nhìn cô trong lòng đau xót, nhưng chỉ gật đầu, không nói gì cả, trực tiếp đi về phòng cấp cứu, một lát sau nét mặt nghiêm nghị đi ra.
Ông ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng, nhàn nhạt nói: “A Ngưng, cha vừa mới xem qua, con không cần lo lắng, Dật Thần sẽ không sao!”
Ngữ khí ông kiên định dấy lên tia hi vọng trong Thượng Quan Ngưng, cô ngước đôi mắt sưng đỏ, bên trong tỏa ra những chấm sáng nhàn nhạt: “Cha, thật? Dật Thần sẽ không sao?”
Cảnh Trung Tu duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật, thằng bé sẽ ổn. Nếu không, bây giờ người tiến hành phẫu thuật ở bên trong, sẽ không phải là Mộc Thanh, mà là ông nội cậu ấy Mộc Vấn Sinh! Tuy rằng tình huống hiện tại không được lạc quan, nhưng ít nhất chứng minh, Mộc Thanh vẫn có thể điều khiển vấn đề! Có lẽ con không biết, thằng bé đã rất nhiều lần đi qua bàn tay Tử thần, nhưng mỗi một lần đều ‘hữu kinh vô hiểm’(*) trở về, lần này cũng chắc chắn có thể!”
(*) Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng đau đớn như bị vô số lươi dao cứa qua, anh đã rất nhiều lần gặp Tử thần? Anh đã trải qua không phải chỉ một lần sinh tử?
Nhưng cô chưa từng nghe anh nhắc đến dù chỉ nửa chữ!
Giọng cô khàn đậm, mang theo ngập tràn thương tiếc: “Cha, anh ấy vì con mà bị thương, viên đạn nhắm vào con, nhưng anh ấy không quan tâm tất cả chắn trước người con, hiện tại, con hi vọng viên đạn bắn trúng con, như vậy anh ấy sẽ không bị thương...”
“Thằng bé là đàn ông, nếu khoảnh khắc đó nó lùi bước, ta cũng không cần nó làm người thừa kế toàn bộ Cảnh gia! A Ngưng, con không cần suy nghĩ gì nữa, đến phòng bên cạnh ngủ một giấc cho tốt, đợi con tỉnh, Dật Thần cũng sẽ tỉnh.”
“Không, cha, con phải ở nơi cách anh ấy gần nhất chờ anh! Con không muốn rời xa anh!” Thượng Quan Ngưng nhanh chóng cự tuyệt, nét mặt kiên quyết.
Cảnh Trung Tu không còn cách nào, đành chiều ý cô đợi ở hành lang.
Ông đứng lên, nhìn A Hổ và Lý Nhiều nhàn nhạt nói: “Sát thủ còn chưa điều tra rõ, nơi này chắc chắn không an toàn, bảo vệ tốt Thiếu phu nhân, nếu con bé xảy ra bất cứ chuyện gì, hai người các cậu cũng không cần phải sống! Chuyện này phong tỏa tức, không được để ai tiết lộ ra ngoài, đặc biệt la lão phu nhân và lão thái gia!”
A Hổ và Lý Nhiều nhanh chóng vâng lời, sau đó thận trọng đứng hai bên Thượng Quan Ngưng, bảo vệ an toàn cho cô.
Cảnh Trung Tu dặn dò xong, nhìn thoáng qua quần áo Thượng Quan Ngưng dính đầy máu, tiếp tục không quay đầu đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Mặc kệ là ai, chỉ cần tổn thương con ông, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Thành phố A, yên bình đã lâu, nên cũng quên mất một người là Cảnh Trung Tu?!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc