Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 179

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thân bại danh liệt

Phòng cấp cứu bệnh viện Mộc thị, Mộc Thanh thao tác thành thạo giúp Cảnh Dật Nhiên cả người đầy máu xử lý miệng vết thương.
“Tôi đã thấy không ít người muốn tìm đường ૮ɦếƭ, chính là chưa tùng thấy người suốt ngày từng đường ૮ɦếƭ kiểu như cậu, cậu có thể sống tới ngày hôm nay quả thực là một kỳ tích! Vậy mà dám sai khiến một người phụ nữ có thai phụ nữ đi quyến rũ Cảnh Đại thiếu, cậu cho rằng hắn cùng cậu giống nhau, chay mặn không kiêng thứ nào, phẩm vị thấp kém loại phụ nữ nào cũng muốn?”
Cảnh Dật Nhiên bởi vì vụ nổ làm bị thương, đau tới nỗi hít hà: “Mộc Thanh, anh muốn ૮ɦếƭ hay sao, đau ૮ɦếƭ mất, mau cho tiêm thuốc tê cho tôi! Còn có, người phụ nữ hạ tiện kia không phải do tôi sai khiến, là cô ta tự kỷ cho rằng dù bản thân mình mang thai nhưng cũng có thể quyến rũ Cảnh Dật Thần, tôi không liên quan! Tôi chỉ giúp cô ta tìm được người mà thôi!”
“Mới chỉ có một chút đã đòi tiêm thuốc tê, những vết thương này đều ở bên ngoài, tiêm thuốc tê cũng vô dụng! Chịu đựng đi, lúc tôi châm cứu cho tiểu huynh đệ của cậu đâu có dùng thuốc tê, không phải cậu vẫn nhịn được hay sao! Thuốc luôn có ba phần độc, thuốc tê lại càng không thể lạm dụng, cậu nếu muốn cả người không còn tri giác, tôi đem cả người cậu đều ngâm trong thuốc tê cũng được!”
Hôm nay Mộc Thanh cũng không phải cố ý không tiêm thuốc tê cho Cảnh Dật Nhiên, trên người hắn ta bị thương quá nhiều chỗ, lại không thể gây tê cả người, chỉ có thể nói hắn nhẫn nhịn một chút.
Hai người đang nói, điện thoại trong túi Mộc Thanh liền vang lên, hắn tháo bao tay cao su xuống, cầm lấy điện thoại: “Uy, Cảnh thiếu!”
Cả người không một mảnh vải nằm trên bàn phẫu thuật, miệng vết thương không ngừng chảy máu, Cảnh Dật Nhiên liền tức giận gào to: “Mộc Thanh, cái tên vương bát đản nhà anh, anh có y đức hay không! Đây là phòng cấp cứu, ạm nghe điện thoại cái rắm! Mau khâu vết thương cho tôi, máu của tôi sắp chảy hết rồi!”
Mộc Thanh lập tức dặn dò trợ thủ: “Truyền cho cậu ta một túi máu đừng để máu cậu ta chảy hết, nếu không thì không có cách nào ăn nói với bà nội cậu ta!”
Sau đó một mặt khâu miệng vết thương cho Cảnh Dật Nhiên, một mặt báo tình huống cho Cảnh Dật Thần: “Yên tâm đi, Cảnh thiếu, người chỉ cần đưa đến nơi này của tôi, liền không ૮ɦếƭ được, mạng hắn lớn bây giờ vẫn còn sức lực mắng chửi người khác. Bất quá, cũng phải chịu một chút Tra t**, đoán chừng hắn mười ngày nửa tháng không xuống giường được.”
Cảnh Dật Thần ở đầu kia điện thoại thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó liền dập điện thoại.
Chỉ cần Cảnh Dật Nhiên không ૮ɦếƭ là được, chịu Tra t** nhiều nhiều một chút là tốt nhất.
Thượng Quan Ngưng ở bên cạnh Cảnh Dật Thần, nghe được lúc hắn gọi điện thoại, bên trong còn truyền đến tiếng Cảnh Dật Nhiên gào thét giận dữ, cô căm giận nói: “Xứng đáng!”
Hắn ta vẫn luôn hợp tác với Thượng Quan Nhu Tuyết, hơn nữa lần này còn giúp cô ta đi quyến rũ Cảnh Dật Thần, trong lòng Thượng Quan Ngưng vẫn còn bốc hỏa!
Một cái Thượng Quan Nhu Tuyết cô đã đủ để đối phó rồi, giờ lại thêm Cảnh Dật Nhiên không biết lúc nào nên dừng tay, hai người kia hợp tác, khẳng định chuyện xấu nào cũng làm được!
Cho nên, Thượng Quan Ngưng quyết định, trước đem Thượng Quan Nhu Tuyết giải quyết triệt để.
Cảnh Dật Thần có chút kinh ngạc, một tay ôm cô kéo lên ngồi trên đùi mình, ngón tay quấn quanh một lọn tóc thật dài của cô, nhàn nhạt hỏi: “Em còn có tuyệt chiêu để đối phó Thượng Quan Nhu Tuyết sao? Vậy ngày trước sao không lấy ra đối phó với cô ta?”
Thượng Quan Ngưng cao ngạo nâng cao cái cằm thon gon nói “Em đương nhiên có biện pháp đối phó cô ta! Cùng mẹ con cô ta sống dưới cùng một mái nhà nhiều năm như vậy, bọn họ lại làm nhiều việc không thể để cho người khác biết, em chỉ cần dùng một chút công sức, là có thể bắt lấy một đống nhược điểm của bọn họ! Ngày trước không làm, là bởi vì em còn mềm lòng, không muốn dồn bọn họ vào chỗ ૮ɦếƭ.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Hiện tại cô ta dám đến đoạt người đàn ông của em, em làm sao có thể có thể dễ dàng buông tha cô ta!”
Mấy chữ “Người đàn ông của em”, làm cho lòng Cảnh Dật Thần vui vẻ, khóe môi hắn khẽ nhếch, đáy mắt toát ra một nụ cười dịu dàng.
Cô gái nhỏ bé này vì chuyện ngày hôm mà ghen tuông!
Thật là một bình dấm chua nhỏ!
Lúc trước nhìn thấy Đường Vận tự cho mình là vị hôn thê của hắn, cũng không thấy Thượng Quan Ngưng tức giận lớn như vậy, có thể thấy được Thượng Quan Nhu Tuyết trước kia đã tạo ra cho cô bóng ma tâm lý rất lớn, làm cô có cảm giác cực kì không an toàn.
Cô quan tâm quá sẽ bị loạn, trước không nói Thượng Quan Nhu Tuyết rốt cuộc có đẹp tới đến mức người gặp người thích hay không, cũng không nói đến việc cô ta ác độc cùng thủ đoạn, chỉ cần biết cô ta đã qua tay bao nhiêu người đàn ông còn đến tìm hắn, đã có thể khiến cho hắn chán ghét đến cực điểm!
Hắn sao có thể thích người phụ nữ như vậy?!
Trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng mà thôi.
Người phụ nữ như Thượng Quan Nhu Tuyết, chỉ có Tạ Trác Quân bị khối máu tụ làm đầu óc ngu ngốc mới thích cô ta, những người đàn ông khác muốn cưới vợ tuyệt đối sẽ không cưới cô ta.
Cảnh Dật Thần ôm Thượng Quan Ngưng trong khuỷu tay của mình, cằm đặt lên cái trán của cô, cưng chiều dỗ dành cô: “Tốt, chúng ta không buông tha cho cô ta, cái loại phụ nữ như vậy nên bị cấm cửa, còn làm MC và diễn viên cái gì. Nhưng mà, khả năng có người so em nhanh hơn một bước tóm chặt cô ta không buông tha!”
Cảnh Dật Thần nói không sai, vừa bị A Hổ đuổi đi, Tạ Trác Quân liền lạnh mặt đem Thượng Quan Nhu Tuyết đẩy vào trong xe của mình, vừa lên xe không đợi Thượng Quan Nhu Tuyết ngồi vững, hắn đã xuống tay “Bạch bạch” hai cái tát!
Vốn dĩ mấy ngày nay Thượng Quan Nhu Tuyết không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ cô ta đang mang thai đứa bé có biểu hiện bất thường, nhưng vì bảo trì dáng người, cô ta vẫn như cũ ăn chay, ngày thường chỉ ăn no sáu phần, căn bản là không quan tâm đứa bé trong bụng có cần dinh dưỡng hay không —— dù sao cô ta cũng không tính giữ lại đứa bé này.
Cho nên, mấy ngày nay cô ta có tình trạng thiếu máu cực kì nghiêm trọng, vốn dĩ bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà có chút choáng váng, giờ phút này bị Tạ Trác Quân hung hăng quăng hai cái tát, lập tức cảm thấy hai mắt đầy sao, đầu váng mắt hoa, liền ngồi không yên.
Hơn nữa Thượng Quan Ngưng lúc nãy đã tát cô ta một cái, cô ta hôm nay bị đánh ba cái tát, hai bên mặt đều bị sưng tấy, đã nhìn không ra sự dịu dàng đẹp đẽ lúc ban đầu.
Thượng Quan Nhu Tuyết khóe miệng chảy máu, cô ta lại không có sức lực nâng tay lên xoa mặt, đôi mắt xinh đẹp tích đầy nước mắt liền lập tức chảy xuống.
“Thượng Quan Nhu Tuyết, cô còn là người sao? Cô ác độc đến mức đem đứa bé của mình đi mạo hiểm không sợ bị trời phạt sao?!”
Tạ Trác Quân giận dữ, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt liền hiện lên ửng đỏ không bình thường.
“Tôi còn chưa ૮ɦếƭ đâu, cô liền muốn mang đứa bé đi quyến rũ người đàn ông khác! Tôi đúng là mắt bị mù, lúc trước tại sao lại coi trọng cô! Cô là nghiện đi quyến rũ chồng của người khác đúng không, đầu tiên là tôi, sau đó là Cảnh Dật Thần, cô đúng là vô liêm sỉ!”
Tạ Trác Quân nhớ tới lần đầu tiên gặp Thượng Quan Nhu Tuyết, cũng giống như tình cảnh hôm nay cô ta gặp Cảnh Dật Thần, năm đó hắn cũng là không cẩn thận quay đầu lại, làm cho Thượng Quan Nhu Tuyết té ngã, hại cô ta bị trật chân, sau đó liền ôm cô ta đi tới phòng y tế của trường học!
Hắn lúc ấy cho rằng cô ta thiên sứ từ trên trời rơi xuống, đúng lúc bị hắn gặp được, hóa ra, tất cả đều là giả! Đều do Thượng Quan Nhu Tuyết sắp xếp!
Tạ Trác Quân trong đáy lòng tràn lên sự bi phẫn và thê lương, không thể dùng lời nói mà hình dung được, hắn thậm chí còn có xúc động muốn P0'p ૮ɦếƭ Thượng Quan!
“Ngươi ác độc cũng được, ngụy trang cũng được, tôi đều còn có thể ép chính mình chịu đựng, bởi vì tôi cho rằng, ít nhất tôi còn tưởng tình cảm cô dành cho tôi là thật sự, ít nhất cô cũng yêu tôi! Hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Cô chỉ ghen ghét với Thượng Quan Ngưng, cho nên muốn ςướק mọi thứ của cô ấy! Tôi chỉ là một công cụ cô thắng được từ tay Thượng Quan Ngưng mà thôi! Thượng Quan Nhu Tuyết, sao cô không ૮ɦếƭ đi! Loại người như cô tồn tại còn có ý nghĩa gì!”
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay nhìn thấy Tạ Trác Quân trong nháy mắt liền cảm thấy rất khủng hoảng, hiện tại nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại càng hoảng loạn.
“Trác Quân, anh hiểu lầm, em không có muốn ςướק chồng của chị ấy! Em chỉ yêu anh! Hơn nữa em hôm nay không phải cố ý, em căn bản không biết người đàn ông hôm nay là chồng chị ấy! Em chỉ là nghe người khác nói, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh cho nên muốn đi gặp anh ta một chút, không phải mẹ nói gần đây sản phẩm của chúng ta bị tồn đọng không bán được hay sao? Em là muốn tạo quan hệ hợp tác giúp công ty thôi."
Nhưng Tạ Trác Quân căn bản không tin lý do thoái thác của cô, Thượng Quan Nhu Tuyết đã gặp qua Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, không biết thân phận của anh là Cảnh đại công tử, nhưng sao có thể không nhớ rõ diện mạo!
“Đến bây giờ cô vẫn còn mở miệng nói dối, có phải là từ lúc tôi quen cô thì ngay cả một câu nói thật cũng không có!"
Loại cảm giác dối trá trong cuộc sống này quả thật rất khủng pố!
Tạ Trác Quân cảm thấy quả thực như không có cách nào thoát khỏi cơm ác mộng, thế giới hiện thực hắn không thể chạm đến, bốn năm qua hắn vẫn luôn u mê đắm chìm vào đó mà vẫn luôn nghĩ mình đi khắp thế giới!
“Trác Quân, anh không thể hiểu lầm em như vậy! Cả đời này em chỉ yêu mình anh, toàn tâm toàn ý mà yêu anh, em làm mọi chuyện chỉ vì anh! Em không phải vì ghen ghét với chị ấy nên mới ở bên anh, em là bởi vì rất yêu anh nên mới liều mạng đến gần anh."
“Yêu tôi?” Giọng nói của Tạ Trác Quân lộ ra sự bi ai trào phúng, “Yêu tôi mà cô đi câu dẫn người đàn ông khác? Yêu tôi mà cô không nghĩ muốn sinh con cho tôi, phải dùng thủ đoạn hôm nay để hại ૮ɦếƭ nó?"
“Em không có!” Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân chọc đúng tâm sự trong lòng, ngày càng kinh hoảng, vội vàng giải thích nói: “Em đã nói, việc hôm nay không phải em cố ý, em đương nhiên muốn đem con của chúng sinh ra! Em rất thích đứa con này, làm sao em có thể nhẫn tâm hãm hại ૮ɦếƭ con của chúng ta! Trác Quân, anh đã hiểu lầm em!"
Tạ Trác Quân cười lạnh: “Vậy được, từ nay về sau cô chỗ nào cũng đều không được đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, cứ vậy cho đến lúc sinh con mới thôi! Một khi đứa con chưa được sinh ra thì cô không được ra khỏi cửa!"
Thượng Quan Nhu Tuyết kinh hãi: “Như vậy sao được! Em còn muốn đi đến đài truyền hình để làm việc, còn phải về nhà thăm cha mẹ em m, còn phải hỗ trợ cho bạn!”
Tạ Trác Quân thờ ơ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Mọi việc đã định, từ nay về sau, ở yên trong nhà đi!"
Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân buộc ở nhà, chỉ hai ngày sau Dương Văn Xu liền tìm tới.
Trên người bà cho dù đã không còn ngứa. Nhưng bởi vì do lúc trước bà gãi nên bây giờ trên người để lại rất nhiều vết sẹo dữ tợn, khuôn mặt lồi mõm, càng nhìn càng đáng sợ dọa người.
Cho nên hiện tại bà có ra cửa hay ở nhà cùn đều mặc quần áo dài, cả ngày mang một cái khẩu trang, đem cả khuôn mặt che gần hết.
Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy bà thì ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng bà *** khóc lên: “Mẹ, Trác Quân không cho con ra khỏi cửa, anh ấy bắt con ở nhà sinh con! Mẹ mau cứu con!”
“Con gái ngoan, con đừng khóc, mẹ đưa con về nhà bà ngoại, bà lão đó đồng ý giúp chúng ta! Tạ Trác Quân nhất định sẽ đối tốt với con, tất cả mọi người trong Tạ gia đều sẽ cung phụng con, Và con tiện nhân Thượng Quan Ngưng kia việc nó phải ૮ɦếƭ là không thể nghi ngờ!”
Dương Văn Xu nói về nhà bà ngoại, chính là Dương gia nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố A, ở toàn bộ thành phố A, gia tộc tài sản đứng thứ ba, chỉ đứng sau Cảnh gia và Quý gia.
Chẳng qua, Dương Văn Xu cũng không phải con ruột của bà Dương, mà là do ông Dương với một người phụ nữ bên ngoài sinh ra, cho nên Dương Văn Xu ở Dương gia vẫn không được hoan nghênh lắm, một đứa con riêng ở Dương gia thịnh vượng căn bản là không có chỗ đứng nào.
Bất quá, Dương Văn Xu trước nay đều không nhận mẹ ruột của mình, mà chỉ tôn sùng Bà Dương như mẹ ruột, ân cần hầu hạ, Bà Dương đi đến chỗ nào thì Dương Văn Xu cũng mặt dày đi theo, cho nên người bên ngoài đều nghĩ thân phận của bà ở Dương gia không tệ lắm.
Hơn nữa, từ khi bà gả cho phó thị trưởng Thượng Quan Chinh, Dương gia đối đãi với bà càng khách khí hơn, rốt cuộc thì danh hiệu phu nhân phó thị trưởng cũng rất vang dội.
Dương lão thái thái tuy rằng quả thực không thích chồng mình ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác sinh ra một đứa con riêng, nhưng nhìn thấy mặt mũi của Dương Văn Xu bị hủy thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, nên không thể mặc kệ không để ý tới. Huống chi Dương Văn Xu mỗi năm đều vắt óc tìm mưu kế để hiếu kính những món quà giá trị xa xỉ cho bà, cháu gái Thượng Quan Nhu Tuyết lại rất tranh đua chức vị người dẫn chương trình ở đài truyền hình thành thành phố A.
Về phần lợi ích cũng có thể cân nhắc, dù sao lão chồng của bà cũng đã sớm ૮ɦếƭ, cái con hồ ly tinh kia cũng bị bà bức tử, chỉ còn có bà sống tốt, hưởng thụ tài sản lớn của Dương gia!
“Phải không? Bà ngoại đáp ứng giúp chúng ta?” Thượng Quan Nhu Tuyết trong giọng nói lộ ra sự vui mừng.
“Đúng vậy, bà ngoại con đã đồng ý giúp chúng ta xả giận! Con cứ ở nhà chờ tin tức tốt đi, thời gian sau ta sẽ ra nước ngoài chữa mặt, con phải cẩn thận một chút. Hơn nữa Tiểu Tuyết a, mẹ khuyên con trước hết vẫn là giữ lại cái thai, đứa nhỏ này con phải sinh ra mới được! Bởi vì…… Đài truyền hình có một phần hợp đồng nói muốn hoàn toàn cùng con hủy hợp đồng, cả đời không cần con!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, kém chút là ngất xỉu đi!
Tại sao lại như vậy! Cảnh Dật Nhiên không phải đã giúp cô đem việc ở đài truyền hình giải quyết ổn thỏa rồi sao?
Cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc trước rõ dàng còn đưa con về làm, tại sao mới có hai ngày mà đã trở mặt rồi? Không được, con muốn đến đài truyền hình hỏi một chút, rốt cuộc là như thế nào? Là ai ở sau lưng hại con?! Mẹ, mẹ mau đưa con đi bệnh viện, đem cái thai xoá sạch đi! Con còn trẻ như vậy, không thể sớm như vậy đã sinh con, trở thành một bà thím già, hủy diệt hết tiền đồ của con!”
Dương Văn Xu trong tức khắc có chút khó có thể mở miệng, nhưng là vì không muốn con gái đi nhận lấy sự mất mặt, bà vẫn căng da đầu nói: “Tiểu Tuyết, không cần đi hỏi, bởi vì…… Việc của con đài truyền hình cũng đã biết, nghe nói chủ đài sau khi nghe liền tức đến ngất đi, vừa tỉnh lại liền đem hủy hợp đồng với con rồi."
Trên thực tế, không riêng đài truyền hình đều đã biết, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đã lan truyền khắp nơi, nói chức vị dẫn chương trình ở đài là do Thượng Quan Nhu Tuyết sùng cơ thể đổi lấy, căn bản không phải dựa vào thực lực mà làm!
“Cái gì?!” Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, trong lòng hy vọng chỉ là mơ.
Chuyện cô ta ở đài truyền hình, rất bí mật, làm thế nào người khác biết được? Rốt cuộc là ai nói? Phó giám đốc đài truyền hình không có khả năng, ông là một người nhát gan, sợ vợ, chuyện này có bị đánh ૮ɦếƭ ông ta cũng không dám nói ra.
“Mẹ, mẹ nhất định phải tìm người điều tra giúp con, là ai đã đem chuyện này tọc mạch ra bên ngoài!” Ánh mắt Thượng Quan Nhu Tuyết từ từ trở nên hung tàn, bàn tay nắm lại sít sao, khớp ngón tay cọ vào nhau vang lên âm thanh khiến người khác nghe được phải dè chừng, phảng phất giống như cô ta muốn P0'p ૮ɦếƭ cái gã tọc mạch kia.
Dương Văn Xu đau lòng ôm con gái, nét mặt tàn nhẫn nói: “Còn có thể là ai, ngoài con tiện nhân Thượng Quan Ngưng! Mẹ đã sớm dò la kĩ, cô ta căn bản không hề né tránh, cố ý để cho chúng ta biết! Con tiện nhân, năm xưa lúc đó mẹ nên cho ta vài viên thuốc độc, thì bây giờ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
“Mẹ, hay là chúng ta nói với bà ngoại...” Thượng Quan Nhu Tuyết thấp giọng, ánh mắt như đi hun cùng Dương Văn Xu thâm trầm tàn nhẫn.
“Yên tâm đi, bà ngoại con đã đồng ý với mẹ, chúng ta sẽ không phải chờ đợi lâu.” Dương Văn Xu nhìn thấu nội tâm con gái, nhanh chóng cô một câu trả lời khẳng định.
“Con nhỏ đó tuyệt đối không thể sống, mới chỉ có mấy ngày, hai thẩm mĩ viện, ba nhà hàng của mẹ con chúng ta tất cả đều bị Cục công thương, Chi cục thuế tịch thu! Đây chắc chắn là tác phẩm của con tiện nhân kia, hại chúng ta đến một xu tiền lẻ cũng không còn! Vì vậy con nhất định không được rời khỏi Tạ gia, nhà bọn họ có rất nhiều tiền. Tạ Trác Quân chăm sóc con chu đáo, tuy rằng bây giờ hai đứa có chút hiểu lầm, chờ đến khi con có thể dỗ dành được cậu ta, tự nhiên sẽ tốt lên! Tạ gia cũng là một gia đình hào môn ở thành phố A, cuộc sống con ở đó chỉ có thể hưởng thụ và hưởng thụ, phải khiến con tiện nhân Thượng Quan Ngưng kia tức ૮ɦếƭ!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe xong lời bà nói, ngập ngừng muốn nói gì rồi lại thôi.
Trong đầu cô ta hiện ra bóng dáng Cảnh Dật Thần cao lớn mạnh mẽ, khí chất tôn quý mà đẹp trai.
Cô ta vẫn nhớ, hình ảnh anh mở cửa chiếc xe phiên bản giới hạn xa xỉ nhất thế giới Aston – Martin, bên cạnh anh giống như luôn có một vệ sĩ, anh lạnh lùng ơ, tựa như trong mắt anh chỉ có một mình Thượng Quan Ngưng, một cái liếc mắt cũng không muốn dành cho cô ta!
Vì anh là tổng giám đốc Cảnh Thịnh Cảnh Dật Thần!
Là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia, ở trước mặt anh đứa con riêng như Cảnh Dật Nhiên, mãi mãi chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, tương lai toàn bộ gia tộc đều thuộc về Cảnh Dật Thần!
Người đời chỉ biết tên của mẹ Cảnh Dật Thần là Triệu Tình, biết cho dù bà đã không còn, nhưng vẫn như là người vợ duy nhất của Cảnh Trung Tu, mẹ của Cảnh Dật Nhiên là ai gần như mọi người không hề biết!
Người đàn ông tồn tại giống như một vị thần, hóa ra là chồng Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Nhu Tuyết không có cách nào chấp nhận được sự thật này!
Rõ ràng Thượng Quan Ngưng là người bị Tạ Trác Quân vứt bỏ, rõ ràng là người mà cả gia đình không một ai hoan nghênh, rõ ràng là người mọi thứ cô có không bằng cô ta, vậy dựa vào đâu cô có thể kết hôn với “thiên chi kiêu tử”(*) Cảnh Dật Thần!
(*) Đứa con cưng của trời.
Cũng không ngạc nhiên khi mỗi lần nhìn thấy Cảnh Dật Thần, luôn có một cảm giác bị thu hút muốn đền gần, và cũng không ngạc nhiên khi ở tiệc đính hôn lần trước, Cảnh Dật Nhiên bị thua!
Đối thủ quá mạnh, chỉ đơn giản là không thể đánh bại một huyền thoại!
Thượng Quan Nhu Tuyết bấm một cái thật mạnh lên tay, nhưng cô ta lại không thấy đau chút nào!
Mẹ cô không hề biết, mặc dù ở thành phố A Tạ Trác Quân cũng được xem là một cậu ấm, nhưng đối diện với Cảnh Dật Thần, rõ ràng không là cái đinh gỉ gì! Tạ gia đem ra so sánh với Cảnh gia, chẳng khác nào con kiến đi bò cạnh con voi, không phải nhỏ mà là cực, cực, cực nhỏ! Mà còn, hiện tại Tạ Trác Quân vô cùng chán ghét cô ta, bây giờ hễ không vừa ý một chút là đánh rồi mắng, hoàn toàn không còn những chăm sóc dịu dàng của ngày xưa!
Có chồng là Cảnh Dật Thần, Thượng Quan Ngưng đã trở thành người chiến thắng lớn nhất! Thượng Quan Nhu Tuyết cô đây mãi mãi không có cơ hội xoay mình!
Có điều, thủ đoạn của bà ngoại Thượng Quan Nhu Tuyết đã từng nhìn thấy, vô cùng tàn nhẫn vô cùng ác độc, tuyệt đối sẽ không công khai, bọn họ ở trong tối, Thượng Quan Ngưng ở ngoài sáng, nếu kết quả Thượng Quan Ngưng có ૮ɦếƭ cũng không phải bất ngờ!
Thượng Quan Nhu Tuyết thoáng nhẹ lòng, chỉ hơi lo lắng nói: “Chuyện thẩm mĩ viện và nhà hàng chúng ta có thể nói bà ngoại giúp đỡ hay không, tiếp tục kinh doanh?”
Lợi nhuận của chuỗi cửa hàng bọn họ kinh doanh vô cùng khả quan, đặc biệt là hai thẩm mĩ viện, nếu nói như mỗi ngày đều được hốt bạc cũng không phải là một ví dụ quá lố, người phụ nữ thông minh là người có thể tự làm ra tiền!
Nhưng đó đều là của hồi môn của cô ta, cô ta đã không còn làm MC, tương lai nếu không có tài sản kề bên người, làm sao đứng vững ở Tạ gia?
“Chuyện về hai thẩm mĩ viện và nhà hàng, mẹ không thể để cha con biết được, nếu ông ta biết, sẽ mắng hai mẹ con chúng ta bỏ túi tiền của ổng, tuyệt đối không có khả năng giúp chúng ta! Mẹ cũng là hết cách, mới mặt dày xin Dương gia giúp đỡ, đồng ý với điều kiện sau này lợi nhuận sẽ chia cho Dương gia bảy phần, bà ngoại con mới chịu hỗ trợ.” Dương Văn Xu nhỏ giọng kể hết sự việc cho con gái nghe.
Thượng Quan Nhu Tuyết tức đến vội vàng: “Bảy phần! Khác nào bọn họ đi ăn ςướק!”
“Không sao, đến lúc đó tất cả nhân viên đều là người của chúng ta, muốn làm sổ sách khống không là vấn đề gì, chuyện này con không cần lo lắng, việc cần nhất bây giờ là cần có thế lực của bọn họ, công việc kinh doanh của chúng ta sẽ lại được bắt đầu!”
Trong ánh mắt chớp nháy của Dương Văn Xu lóe lên tia sáng giảo hoạt, bà ta hiển nhiên sẽ không dâng không công sức bản thân cực khổ cho người khác!
“À, phải rồi, Tiểu Tuyết, lần trước mẹ đến bệnh viện trị mặt có thấy Tạ Trác Quân! Mẹ âm thầm hỏi qua bác sĩ ở đó, nói sức khỏe cậu ta có chút không tốt, tương lai không có khả năng sinh con! Đứa nhỏ này chính là người thừa kế duy nhất của Tạ gia, con phải tĩnh dưỡng cho tốt nha! Đến lúc đó, tất cả tài sản Tạ gia không khác nào thuộc về hai mẹ con con!”
“Mẹ, con kết hôn với Tạ Trác Quân không hoàn toàn là vì nhà họ có tiền, quan trọng là con yêu Trác Quân! Mẹ nói sức khỏe Trác Quân không tốt? Tương lai không thể sinh con? Lẽ nào trên phương diện đó... không đúng, con mang thai, anh ấy trên phương diện đó... không có vấn đề.” Thượng Quan Nhu Tuyết nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó khẳng định nói.
“Cho dù là thế nào, đứa nhỏ này phải an tĩnh dưỡng tốt!” Dương Văn Xu không yên tâm, không ngừng dặn dò con gái. Bà ta sợ rằng con gái sẽ nhớ đến nghề diễn viên, không chịu sinh con.
Thượng Quan Nhu Tuyết cúi đầu cắn cắn môi đồng ý.
Nhỡ đâu Tạ Trác Quân tương lai không thể sinh con, trong bụng cô là đứa con duy nhất của hắn, cô chính là mẹ của đứa nhỏ, Tạ Trác Quân chắc chắn không bỏ rơi cô ta!
Dương Văn Xu ở cùng với con gái hơn nửa ngày, trước khi đi bỗng nhiên nói: “Báo hôm nay con đọc chưa?”
Thượng Quan Nhu Tuyết lắc đầu.
“Vậy đừng đọc, cố gắng dưỡng thai quan trọng hơn! Bây giờ không chuyện gì quan trọng hơn đứa bé trong bụng con, mẹ đến chỗ bà ngoại trước, ngày mai lại đến thăm con.”
Thượng Quan Nhu Tuyết gật đầu, đợi Dương Văn Xu đi khỏi, cô nhanh chóng sai người giúp việc đưa báo ngày hôm nay đến xem.
Thời điểm người giúp việc đưa báo đến, gương mặt có chút biến hóa, trong lòng Thượng Quan Nhu Tuyết càng thêm nghi ngờ, nhưng rõ ràng dịu dàng nhìn người giúp việc cười cười, cố ý đuổi cô ta đi.
Khi cô ta mở tờ báo, nhìn thấy nội dung bên trong tức đến hộc cả máu ra đầy mặt giấy, lật hai trang kế, đến cuối cùng không thể chịu nổi ngất luôn tại chỗ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc