Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 178

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng nổi giận

Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt nói: “Thật ra, em chưa bao giờ cảm thấy anh ta tồn tại là một điều tốt.”
“Vì vậy, độc ác?”
“Sao, sợ? Không nghĩ rằng bản thân đã cưới một người phụ nữ tâm địa rắn rết, phải không? Nhưng, không có cách nào, bây giờ anh hối hận thì đã quá muộn, vị trí Thiếu phu nhân Cảnh gia đã là của em.”
Cảnh Dật Thần thờ ơ, ngữ điệu thoải mái: “Người nào dám ςướק vị trí Thiếu phu nhân với em. Em tâm địa rắn rết, anh tàn nhẫn ác độc, vừa hay chúng ta là một đôi, tương lai có thể cũng nhau làm chuyện xấu!”
Vòng tay anh ôm người phụ nữ của mình chầm chậm đi dưới bóng cây trên bãi biển, dùng giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm kể tỉ mỉ câu chuyện cho Thượng Quan Ngưng nghe.
Thượng Quan Ngưng nghe xong, cuối cùng cũng hiểu những lời Vương Lộ nói là gì.
Dường như Vương Lộ nghĩ, là cô không cho Mộc Thanh cứu Tạ Trác Quân.
Tuy ngoài miệng Thượng Quan Ngưng vô tình, nhưng thực tế cô chưa từng nghĩ sẽ khiến Tạ Trác Quân phải ૮ɦếƭ, cô cũng không đến nỗi xấu xa.
Hiển nhiên Cảnh Dạt Thần thấu rõ tâm tư Thượng Quan Ngưng, ngày thường nhìn thấy mèo hoang đi lạc trong tiểu khu cô tốt bụng cho nó ăn, mỗi tháng đều tặng quà và áo quần cho trẻ em trong cô nhi viện, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn Tạ Trác Quân ૮ɦếƭ? Vì lẽ đó, ngay từ đầu anh đã không nói với cô.
Thượng Quan Ngưng không biết thì thôi, cho dù chuyện đã xảy ra rồi, nhưng khi đã biết cô không thể hững hờ làm như không biết.
“Dật Thần...”
“A hiểu, A Ngưng, em yên tâm, Tạ Trác Quân không ૮ɦếƭ được.”
Hắn sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ!
Cảnh Dật Thần nghiến răng, gã Tạ Trác Quân này đúng là bám dai như đỉa! Mới chỉ quấy nhiễu hắn một buổi tối, đã làm vợ anh lo lắng!
“Anh sẽ để Mộc Thanh phẫu thuật cho anh ta?”
“Tất nhiên là không!” Cảnh Dật Thần dứt khoát từ chối, nói dối cũng không thèm nháy mắt: “Ca phẫu thuật này phần trăm rủi ro quá lớn, Mộc Thanh là một người cẩu thả, sao có thể phụ trách ca phẫu thuật này! Đừng lo lắng, trên thế giới không phải chỉ có một mình Mộc Thanh là bác sĩ, ở nước ngoái bác sĩ giỏi rất nhiều, họ không ngu ngốc, trong nước làm không được, chắc chắn sẽ ra nước ngoài làm.”
Thượng Quan Ngưng thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn Tạ Trác Quân sống tốt, nhưng cũng không muốn hắn ૮ɦếƭ đi. Năm xưa hắn mê man không tỉnh, cô ở bên cạnh chăm sóc hắn hơn 700 ngày đêm, cô chưa từng nợ hắn, cho nên không nghĩ sẽ chịu trách nhiệm tính mạng của người mà cô chán ghét.
Có thể hắn ra nước ngoài chữa bệnh là tốt nhất, giả sử đến lúc đó Mộc Thanh phẫu thuật không thành công, xét theo tính cách Vương Lộ, chắc chắn bà ta sẽ ầm ĩ cho ra lẽ! Nói không chừng còn ảnh hưởng không tốt đến Mộc Thanh, rồi còn bị Vương Lộ mắng chửi.
...
Biệt thự Tạ gia, Tạ Trác Quân nhìn Vương Lộ bị người ta đánh ngất trả về, vừa giận dữ vừa lo lắng, nhưng cha đến công ty giải quyết tranh chấp hợp đồng, vẫn chưa về, hắn chỉ có một người căn bản không phải là đối thủ của hai người vạm vỡ to cao kia, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Chờ đến khi Vương Lộ tỉnh lại, hắn mới biết rốt cuộc là đã xảy ra những chuyện gì.
Tức giận đan xen ngạc nhiên, sáng sớm hôm sau, sau khi uống một vài viên thuốc giảm đau, Tạ Trác Quân nhanh chóng lái xe đến Cảnh Thịnh.
Hắn muốn hỏi Thượng Quan Ngưng, sao có thể đối xử với mẹ hắn như vậy! Cho người đáng ngất bà rồi trả về nhà, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy! Hắn còn muốn hỏi cô, lẽ nào cô hi vọng hắn sẽ ૮ɦếƭ?
Nhưng khi hắn đến Cảnh Thịnh, lại được tin Thượng Quan Ngưng không có ở công ty, hắn phải tốn rất nhiều nước bọt, mới có thể biết, hiện tại Thượng Quan Ngưng đang phụ trách mảng truyền thông của tập đoàn Cảnh Thịnh, đang cùng tổng giám đốc chi nhánh truyền thông của tập đoàn đến phim trường khảo sát.
Hắn vội vã chạy đến hiện trường ghi phim – công viên trung tâm thành phố A.
Có lẽ vì lý do quay phim, công viên đã tạm thời đóng cửa, dường như không cho người ngoài đi vào bên trong.
Tạ Trác Quân đưa cho vài người bảo vệ một sấp tiền dày, cuối cùng mới được vào.
Hiện trường quay phim có không ít người, ngày thường muốn gặp vài minh tinh thật sự khó, nhưng bây giờ bọn họ đều có mặt ở đây, còn có ekip đoàn làm phim, tất cả đang đứng vây quanh nhau, chính giữa có một đôi nam nữ, người nam Tạ Trác Quân không quen biết, nhưng hắn đoán có lẽ đó chính là tổng giám đốc truyền thông của Cảnh Thịnh, còn người nữ, là Thượng Quan Ngưng.
Cô mặc một chiếc váy voan màu xanh nhạt, đi giày cao gót cùng màu, trên eo có buộc một chiếc thắt lưng mảnh làm bằng kim loại rất tinh tế, nhìn cô đoan trang mà không mất đi nét dịu dàng, trong trẻo như mầm liễu mới nhú, giờ phút này cô đứng giữa đám ngôi sao rực rỡ chói lóa, lại không hề kém cạnh chút nào!
Thậm chí, trên mặt cô còn hiện lên nhàn nhạt tự tin và bình tĩnh, toát ra khí chất cao quý không giống người bình thường.
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, người phía sau lẫn người phía trước cùng nhau nói chuyện, mà cô thì bình tĩnh thoải mái trả lời, giống như vị tổng giám đốc truyền thông đang đứng bên cạnh cô, mới chính là thư kí, một mặt duỗi tay giúp cô tránh khỏi đám đông, một mặt nhỏ giọng giải thích với cô điều gì đó.
Hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường quay phim, đi đọc theo con đường lát đá xanh trong công viên mắt dáo dác ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như hai người bọn họ đang tìm ai đó.
Tạ Trác Quân vừa có ý định đi theo sau bọn họ, nhưng lơ đãng lia mắt qua đám người kia lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Thượng Quan Nhu Tuyết!
Như thế nào cô ấy lại ở chỗ này! Gần đây không phải cô ấy luôn ở nhà dưỡng thai sao? Ngày hôm qua hắn về nhà, cô ta còn nói phải tĩnh dưỡng thật tốt, không muốn đi đâu, chương trình chính trong đài truyền hình cũng tạm thời xin nghỉ.
Hơn nữa, trên mặt còn mang một cái khẩu trang thật lớn, mái tóc hai bên má rối tung, hoàn toàn che khuất gương mặt, trông không hề giống người!
Mặc kệ là đang đi tìm Thượng Quan Ngưng, Tạ Trác Quân nhanh chóng lựa chọn theo dõi Thượng Quan Nhu Tuyết.
Hiện tại hắn luôn muốn bắt thóp Thượng Quan Nhu Tuyết, để sớm ly hôn với cô ta, không cần mỗi ngày phải giả vờ làm bộ làm tịch dịu dàng cùng cô nói chuyện!
Nhưng, lúc này hắn đang nhìn thấy gì?!
Hắn nhìn thấy Thượng Quan Nhu Tuyết ưỡn bụng, đi về phía một người đàn ông vóc người cao to, đâm vào!
Trong khoảnh khắc, Tạ Trác Quân hiểu rõ, Thượng Quan Nhu Tuyết không hề có ý định giữ lại đứa bé!
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh người.
Dường như hắn đã đánh giá thấp mức độ độc ác của Thượng Quan Nhu Tuyết, cô ta có thể độc ác đến mức độ này, cố ý muốn *** con mình!
Thượng Quan Nhu Tuyết đã cố tình dò hỏi, tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh hôm nay sẽ đến hiện trường ghi phim, chỉ đơn giản muốn thị sát.
Nhưng ở phim trường cô ta không nhìn thấy tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh, chỉ thấy Thượng Quan Ngưng “chúng tinh phủng nguyệt”(*) đứng giữa một đám diễn viên, phong thái như người cầm đầu đất nước!
(*) Mọi người vờn quanh.
Cô cũng chỉ là một cái chức trợ lí nho nhỏ mà thôi, vậy mà tiếng nói cũng có thể có quyền lực như vậy!
Thượng Quan Nhu Tuyết không phục, từ nhỏ cô ta đã chưa hề thua Thượng Quan Ngưng, hiện ta cô ta càng không tin bản thân sẽ thua cô!
Cô ta vô cùng tự tin vào nhan sắc của mình, bất cứ người đàn ông nào trông thấy cô ta, dường như không thể không yêu!
Vì vậy, cô ta luôn dò hỏi lịch trình tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh, muốn cùng anh có một lần ngẫu nhiên gặp được khó quên trong đời!
Một chiêu này, cô ta trăm trận trăm thắng!
Năm xưa cô ta và Tạ Trác Quân cũng “ngẫu nhiên gặp được”, thật tuyệt vời, sau đó hai người hoa lửa va chạm, Thiên Lôi vẽ ra mối quan hệ với Địa cầu, vì vậy mới vứt bỏ Thượng Quan Ngưng, cùng cô ta ở bên nhau!
Có điều, có vẻ như tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh không giống người bình thường, Thượng Quan Nhu Tuyết quyết định đánh cược đứa con trong bụng mình!
Nếu như cô ta không cẩn thận bị tổng giám đốc Cảnh Thịnh va vào sảy mất đứa nhỏ, cả gương mặt tái nhợt điềm đạm đáng yêu nhẹ nhàng ngã vào ***g *** anh, và đến khi khẩu trang trên mặt cô rơi xuống, lộ ra nhan sắc tuyệt mỹ, lẽ nào anh sẽ không ấn tượng, không khắc sâu?
Vì vậy, khi chiếc tai nghe mini gắn trong tai cô ta truyền đến âm thanh yêu nghiệt của Cảnh Dật Nhiên: “Người đàn ông phía trước đưa lưng về cô chính là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh”, cô ta đã không chút do dự đi về phía anh mà đâm vào.
Nhưng, bụng cô chưa kịp ***ng vào bất cứ thứ gì, trực tiếp bị ôm trong vòng tay của một người.
Cô ta nghĩ có gì đó đã sai, mở lớn mắt ra nhìn, thì nhanh chóng sợ đến mức mặt cắt không ra hột máu: “Trác... Trác Quân, anh... Anh sao lại... ở chỗ này?!"
Tạ Trác Quân thật sự muốn một phát ném người phụ nữ này xuống đất, bởi vì hiện tại hắn vô cùng ghê tởm người phụ nữ này!
Nhưng hắn không thể, không thể làm mất đứa nhỏ trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết!
Hắn phải dựa vào đứa nhỏ này không phải là con hắn, ly hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết!
Sắc mặt hắn u ám đáng sợ, mạnh mẽ tóm lấy Thượng Quan Nhu Tuyết khiến cô ta dừng lại, sau đó xoay người đối diện với Cảnh Dật Thần nói: “Thật xấu hổ, là vợ tôi liều lĩnh. Ngoài ra, tôi muốn hỏi anh, bệnh viện Mộc thị có đúng là do anh làm?”
Nét mặt cảnh Dật Thần lạnh lẽo, không có một tia cảm xúc, thái độ giống như ngày thường anh đối xử với những người xa lạ, giống như không nghe Tạ Trác Quân nói gì, cũng không thèm nhìn đến hai người trước mắt! Ánh mắt anh chỉ chăm chăm nhìn vào đâu đó thật xa, tựa hồ ở đó có một vật vô cùng quý giá.
A Hổ đứng bên cạnh anh, trừng mắt nhìn lăm lăm Thượng Quan Nhu Tuyết, ánh mắt hung ác chẳng hợp tí nào với gương mặt hàm hậu của cậu ta, kiểu như muốn xé rách Thượng Quan Nhu Tuyết. Cánh tay cậu ta vẫn còn đang giang ra bảo vệ Cảnh Dật Thần, rõ ràng, nếu vừa rồi Tạ Trác Quân không ra tay đỡ lấy Thượng Quan Nhu Tuyết, cô ta cũng không có cơ hội va vào người Cảnh Dật Thần rồi!
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe Tạ Trác Quân nói chuyện, ép xuống hoảng loạn trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Vừa thấy chính diện Cảnh Dật Thần, cô ta lập tức thất thanh nói: “Là anh?! Anh là Cảnh Dật Thần?!”
Điều này không có khả năng! Tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh không thể nào là anh ta!
Bên trong chiếc tai nghe mini truyền đến giọng Cảnh Dật Nhiên không hề cố kỵ mỉa mai cười lớn: “Ha ha ha, Thượng Quan Ngu Tuyết, cô đúng là ngu! Thậm chí còn không biết chị mình đã kết hôn với ai? Không phải cô đã gặp qua chồng của chị mình rất nhiều lần sao? Thế nào, ngạc nhiên? Vẫn muốn quyến rũ anh ta sao? Bản thiếu gia hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt, cư nhiên có người không biết liêm sỉ ưỡn to bụng đi câu dẫn Đại thiếu gia Cảnh gia! Cảnh Dật Thần, anh đến cùng khẩu vị nặng bao nhiêu! Ha ha ha...”
Như thể nghe giọng nói kia rất giống với Cảnh Dật Nhiên, Cảnh Dật Thần vẫn chăm chăm nhìn ra xa như cũ, lạnh nhạt mở miệng: “Cảnh Dật Nhiên, tốt nhất là cậu chạy nhanh một chút, nếu không một lát nữa có thể sẽ rất thảm.”
Anh vừa nói xong, ở nơi cách không xa công viên bọn họ lập tức vang lên tiếng nổ lớn, tiếp theo Thượng Quan Nhu Tuyết nghe được một âm thanh gào thét thống khổ truyền đến.
Mọi người vẫn chưa khôi phục cú shock, đã nghe được một giọng nói sắc bén từ giữa sân: “Không được đi, tôi muốn đánh người!”
Tất cả sửng sốt, nhìn về phía cô gái mặc chiếc váy xanh đang đi nhanh về phía bọn họ.
Cô một phát kéo phen chiếc khẩu trang trên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết, sau đó không chút nể nang hung hăng quăng cho Thượng Quan Nhu Tuyết một cái tát.
“Bốp” một tiếng, năm Ng'n t an tĩnh đậu trên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết, làn da trắng nõn lập tức sưng đỏ.
“Chị! Cô...”
Thượng Quan Ngưng lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi đã nói nhiều lần, mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái, tôi không có em gái! Cô không cần mù quáng gọi! Sau này còn có ý định chạm vào chồng tôi, chắc chắn tôi sẽ tặng cô vài lít acid! Còn bây giờ, cô nhanh cút cho tôi!”
Thượng Quan Nhu Tuyết chưa từng nhìn qua Thượng Quan Ngưng như vậy, giờ phút này bị cô đánh rồi mắng mà ngây ngẩn cả người.
Mà Tạ Trác Quân vừa thấy Thượng Quan Ngưng đi đến, ngay lập tức gọi tên cô: “Tiểu Ngưng, cô...”
“Anh cũng cút! Hiện tại một giây tôi cũng không muốn nhìn thấy các người, không cần ૮ɦếƭ thì nhanh cút xa một chút!”
Tạ Trác Quân cũng ngây ngẩn cả người, hắn cũng chưa từng nhìn qua Thượng Quan Ngưng nóng nảy cộc cằn như vậy, dáng vẻ này không xứng với bề ngoài ôn hòa, khí chất thanh nhã của cô!
A Hổ ít khi thấy Thiếu phu nhân nổi giận, nhanh chóng dùng *** đuổi hai người kia ra khỏi nơi này, sau đó cậu ta cũng đi xa một tí.
Mọi người đi rồi, Cảnh Dật Thần trực tiếp *** vest bị Thượng Quan Nhu Tuyết chạm vào một góc, còn tùy ý vứt trên mặt đất, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đi đến cạnh vợ, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng thổi thổi: “Có đau tay không?”
Trọng giọng nói anh rõ ràng xen lẫn theo ý cười cùng đắc ý, tựa hồ tâm trạng anh đang cực kì tốt.
Thượng Quan Ngưng đánh người cũng đã đánh, mắng người cũng đã mắng, cảm thấy khá hơn một chút.
Vừa rồi cảnh Thượng Quan Nhu Tuyết cố ý va vào Cảnh Dật Thần, cô ở cách đó không xa nhìn thấy rõ ràng.
Cô không ngờ, Thượng Quan Nhu Tuyết không biết xấu hổ đến như vậy, thậm chí còn xài chiêu cũ đã từng dùng với Tạ Trác Quân áp dụng với Cảnh Dật Thần.
Trong khoảnh khắc, cơn giận cô bùng nổ không cách nào ngăn chặn, nếu trong tay cô mà có acid, cô thật sự không chút nể nang hắt thẳng lên mặt Thượng Quan Nhu Tuyết!
Thượng Quan Nhu tuyết ςướק được Tạ Trác Quân, giờ còn cư nhiên muốn quyến rũ Cảnh Dật Thần!
Cô cảm thấy dường như bản thân đã tức đến điên rồi!
Cảnh Dật Thần là chồng cô, không cho phép bất kì người nào quyến rũ anh, Thượng Quan Nhu Tuyết càng không được!
Lần này, cô nhất định sẽ bảo vệ những gì thuộc về cô, ai cũng đừng nghĩ lấy đi!
Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng cười nói: “Ôi, có sát khí! Anh không biết máu ghen của vợ anh lớn đến như vậy, toàn bộ công viên đều bị vị chua nhấn chìm rồi!”
“Không được nhìn người phụ nữ khác!”
Cảnh Dật Thần: “...”
Ngoài nhìn cô, đã khi nào anh nhìn qua phụ nữ khác? Vừa rồi một ánh mắt anh cũng không ban cho Thượng Quan Nhu Tuyết mà!
“Không được nói chuyện với người phụ nữ khác!”
“...”
Anh dường như không nói bất cứ điều gì với Thượng Quan Nhu Tuyết, phải không?
“Không được chạm vào người phụ nữ khác, không được... ưm...”
Câu nói kế tiếp, đã bị Cảnh Dật Thần hôn ngược vào trong.
Môi răng thít chặt, tất cả hòa cùng nhiệt tình và bá đạo của anh, khiến cô không có cách nào không thở dốc.
Thật lâu sau, thời điểm Thượng Quan Ngưng cảm thấy bản thân như sắp ngạt thở đến nơi, Cảnh Dật Thần mới buông cô ra, ở bên tai cô thì thầm: “Ngốc, có lẽ em không biết, em là duy nhất trong anh!”
Cảnh Dật Thần, lấy lòng Thượng Quan Ngưng, làm đáy lòng cô có nhàn nhạt hạnh phúc đang chảy xuôi, làm những ghen tuông kia chầm chậm tan biến.
“Sao anh lại ném áo vest đi?” Thượng Quan Ngưng lấy lại lí trí, nhìn đến chiếc áo vest anh tùy tiện ném xuống đất, cúi xuống muốn nhặt nó lên.
“Vứt đi.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói.
“Không tốt!” Đây là âu phục được thiết kế riêng, giá trị hơn mười mấy vạn nhé!
“Không cần đau lòng, giá trị chồng em được tính bằng kim cương, thậm chí phi cơ có thể mua nhiều như trẻ em, lại tiếc một chiếc áo?” Cảnh Dật Thần luôn không thích bị người khác chạm vào, ngay cả chiếc áo bị Thượng Quan Nhu Tuyết chạm qua, anh cũng sẽ không bao giờ mặc lại.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy cứng họng, một lát sau mới nói: “Anh quả thực có phong cách vua tiếm vị(*) chuyên chế.”
(*) Vua tiếm vị có nghĩa là người cướp đoạt ngôi vua. Ở đây được hiểu là "Ông chủ cường bá".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc