Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 176

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Một tay che trời

Bác sĩ ý cười không giảm, như cũ đúng mực nói: “Hả, cậu nghe ai nói? Viện trưởng chúng tôi rất ít khi được nghỉ, cho nên lần này mới đặc biệt đi du lịch mấy ngày!”
Tạ Trác Quân lo lắng mà không có cách nào, chỉ phải năn nỉ nói: “Bác sĩ, ông cũng biết bệnh tình của tôi, hơn nữa ông cũng vừa nói, tình huống hiện tại của tôi không được tốt lắm, phải nhanh chóng tiến hành giải phẫu, có thể liên lạc với Viện trưởng mấy người gọi trở về, để hắn làm phẫu thuật cho tôi? Mạng người quan trọng, hắn là Viện trưởng của bệnh viện, cứu người là chức trách của hắn? Tôi có thể thêm tiền, chỉ cầu có thể cứu tôi, mỗi ngày tôi đều đau đầu mấy lần, thật sự là không thể chịu đựng nổi!”
“Ai nha, đây không liên quan đến chuyện tiền nong, bệnh viện chúng tôi đều có giá cả rõ ràng với mỗi hạng mục chữa trị có lập giá cả ở Cục thuế, làm sao có thể thu phí lung tung! Đừng nói Viện trưởng của chúng tôi sẽ không vì ít tiền như vậy gấp gáp trở về, kể cả ngày mai Viện trưởng trở về, cũng không tới lượt cậu phẫu thuật, lịch phẫu thuật của hắn đã được sắp xếp tới tận sang năm! Người tìm Viện trưởng chúng tôi chữa bệnh rất nhiều, không có cách nào có ai không biết Viện trưởng bệnh viện Mộc thị y thuật cực kì tốt! Ai, tôi khuyên cậu vẫn nên đi tới bệnh viện khác khám, thành phố A cũng không phải chỉ có mỗi bệnh viện nhà chúng tôi!”
Bác sĩ trên mặt tuy rằng tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng đối với Tạ Trác Quân lại cực kỳ khinh thường.
Ông vốn đang có chút đồng tình, không biết tại sao đắc tội với Viện trưởng, khiến Viện trưởng không chịu làm phẫu thuật cho hắn, hiện tại nghe hắn nói liền không còn một chút đồng tình nào nữa!
Ông là bác sĩ, ghét nhất người khác dùng chức trách “Cứu chữa người bệnh” linh tinh này nói ra, giống như bọn họ không cứu người thì sẽ mắc tội ác không thể tha thứ!
Bác sĩ cũng là người, cũng mệt mỏi, năng lực cũng chỉ có hạn, có thể cứu người tất nhiên sẽ đi cứu! Giống như bệnh của Tạ Trác Quân, phẫu thuật có xác suất nguy hiểm lớn như vậy, làm không tốt sẽ khiến hắn mất mạng, đến lúc đó người nhà hắn khẳng định sẽ ở cửa bệnh viện làm loạn, nói bệnh viện bọn họ xem mạng người như cỏ rác! Việc này không phải chưa từng xảy ra, Viện trưởng không tiếp nhận lần phẫu thuật này về tình cảm có thể tha thứ!
Tạ Trác Quân ở bệnh viện ngây người thật lâu thật lâu, chính là bác sĩ không thèm hé miệng nói nửa lời, hắn không có cách nào, đành phải ôm hy vọng đi bệnh viện thành phố, sau đó lại đi bệnh viện lớn X, bệnh viện nhân dân, năm sáu cái bệnh viện không kể lớn nhỏ.
Đều cùng một câu trả lời: Bệnh của cậu rất nghiêm trọng, nhưng là ca phẫu thuật này chúng tôi không làm được!
Hỏi ai có thể làm, đều cùng một câu trả lời: Bệnh viện Mộc thị, Mộc Thanh!
Tạ Trác Quân có chút tuyệt vọng trở về nhà, đem bệnh trạng cùng tình cảnh hiện tại nói cho ba mẹ hắn biết.
Vợ chồng Tạ thị không nghĩ tới bệnh của con trai lại nghiêm trọng như vậy, hình ảnh hắn hôn mê năm đó vẫn nhớ rất rõ ràng, hai vợ chồng cực kỳ sợ hãi con trai lại giống như năm ấy, không còn sức sống nằm trên giường không phát ra một chút tiếng động nào!
Bọn họ nhờ tới tất cả các mối quan hệ, tiêu tốn rất nhiều tiền bạc cuối cùng cũng chỉ biết được, người duy nhất có thể cứu hắn là Viện trưởng bệnh viện Mộc thị - Mộc Thanh, vẫn đang ở trong nước, hằng ngày vẫn đến bệnh viện Mộc thị! Hắn cố ý không phẫu thuật cho con trai bọn họ!
Tại sao lại như vậy?!
Tạ gia cùng bệnh viện Mộc thị không thù không oán, Mộc Thanh tại sao không muốn làm phẫu thuật cho con trai bọn họ? Còn muốn bịa đặt một lý do—— đi du lịch!
Tạ Đông Phong tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, nhạy bén phát hiện, nhà bọn họ đã lâm vào một cục diện khó khăn: Không ai chịu giúp đỡ, bị một bàn tay thật lớn đằng sau kiềm chế!
Loại cảm giác này trước nay đều không có, chính là nửa năm trở lại đây vẫn một mực bủa vây ông ta, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Mỗi ngày ở công ty đều xuất hiện vấn đề lớn, động một chút sẽ có nhà buôn không chịu hợp tác, hoặc là Cục Thuế vụ tra xét cùng bộ Công Thương phái người xuống kiểm tra, hoặc là dứt khoát có một số nhân viên từ chức không làm!
Những bạn bè ngày trước quan hệ rất tốt, những người có quan hệ hợp tác đều lấy đủ loại lý do biến mất, điện thoại cũng không chịu nghe!
Mặc kệ đi tới đâu cũng gặp được trở ngại, khách sạn không được vào, nhà hàng không chào đón bọn họ, hiện tại bệnh viện cũng không chịu chữa trị!
Tạ gia rốt cuộc đã đắc tội với ai?!
Ai sẽ có như thực lực lớn như vậy, tất cả các ngành các nghề ở thành phố A, các tầng lớp đều có thể điều khiển, chỉ vì đem Tạ gia ép đến góc tường không thể xoay người!
Chỉ tính lần huy động này, cũng hao phí cực nhiều nhân lực cùng tiền tài, căn bản không có lãi!
Một nhà ba người ngồi ở phòng khách, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề lặng im không nói, không khí đè nén khiến bọn họ hít thở không thông..
Cái cảm giác bị người khác theo dõi, bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm cảm giác cực kì đáng sợ, bởi vì bọn họ căn bản không biết đối phương là ai, ở đâu tới, có ý đồ gì, vì sao lại làm như vậy!
Ba người đồng thời nghĩ tới một từ: Một tay che trời!
Không biết qua bao lâu, Tạ Đông Phong mới dùng giọng khô khốc khàn khàn nói: “Chúng ta…… Đắc tội một người mà chúng ta không thể trêu vào……”
Tạ Trác Quân ngẩng đầu, hốc mắt trũng sâu, mỏi mệt không chịu nổi nói: “Nhưng mà chúng ta khi nào đã đắc tội một người như vậy? Chúng ta căn bản là không quen biết người nào như thế cả!”
Phụ tử hai người đang nhíu mày lo lắng, đau khổ suy nghĩ, bên này Vương Lộ lại có chút do dự nói: “Chẳng lẽ là…… Thượng Quan Ngưng? Tôi cảm thấy, từ khi Trác Quân cùng cô ta từ hôn, Tạ gia liền bắt đầu làm gì cũng không thuận lợi, đặc biệt từ lúc qua năm mới, cô ta đã làm loạn hai lần, mỗi lần đều cảm thấy hùng hổ dọa người, bạn trai của cô ta giống như không phải người bình thường!”
Cha con hai người nghe vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Người đàn ông của Thượng Quan Ngưng, đâu chỉ không bình thường! Quả thực là không đem ai để vào mắt, một Phó thị trưởng như Thượng Quan Chinh, hắn đến một ánh mắt đều lười nhìn đến!
“Trác Quân, con có biết người đàn ông của Thượng Quan Ngưng là ai không?” Tạ Đông Phong cảm thấy chính mình nghĩ ra cái gì đó, lập tức hỏi con trai.
Tạ Trác Quân lắc đầu, cau mày nói: “Con cũng không quen biết, nhưng đó không phải bạn trai của cô ấy, mà là chồng. Thượng Quan Ngưng đã kết hôn, đã sớm kết hôn!”
“Cái gì?!”
Tạ Đông Phong cùng Vương Lộ kinh ngạc vô cùng, bọn họ đều cho rằng Thượng Quan Ngưng đối với con trai vẫn còn tình cảm sâu đậm, thậm chí vì yêu sinh hận, cho nên mới phá hủy lễ đính hôn cùng lễ cưới của hắn.
Hóa ra không phải!
“Con đã từng điều tra, Thượng Quan Ngưng tháng chạp năm trước đã kết hôn, nhưng là tra không được tin tức của người đàn ông đó, con nghe bạn bè ở Cục Công An nói, tin tức cô ấy kết hôn đã được xếp vào hàng tin tức cực kì bảo mật, ngoại trừ Cục trưởng của Cục Công An có thể đọc, còn lại tất cả mọi người đều không được xem. Ngày mai con lại tìm người điều tra một chút, nhìn xem có thể tìm được một chút manh mối hay không.”
Tạ Đông Phong nghe con trai nói xong, chỉ cảm thấy từ đầu lạnh đến chân, cả người như lọt vào hầm băng!
“Không cần điều tra, ba biết là ai!”
Vương Lộ và Tạ Trác Quân kinh ngạc hai người đồng thời nhìn ông ta: “Là ai?!”
“Người thừa kế Cảnh gia, tân tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh, Cảnh Dật Thần!”
“Không thể như vậy!”
Vương Lộ và Tạ Trác Quân cùng lúc hét lên.
“Sao cậu ta lại có thể cưới Thượng Quan Ngưng được! Cảnh gia không có khả năng vừa ý một cô con dâu như thế, cái gì cũng chưa nói,... mà còn bị chúng ta từng từ hôn!”
Vương Lộ nghĩ nhất định là chồng mình sai quá sai rồi, con trai họ không cần Thượng Quan Ngưng, Cảnh gia là một gia tộc hào môn ở tít trên cao, sao lại có thể chấp nhận cô?! Cảnh Dật Thần giống như một người đàn ông cao quý bí ẩn, không lí nào lại cưới một người phụ nữ bình thường như vậy được!
“Không sai, tôi nghe chiến hữu trong lúc vô tình nhắc qua, cậu ta nói tất cả thông tin về người nhà họ Cảnh luôn được giữ mật, mỗi một thế hệ người thừa kế đều nghiêm khắc bồi dưỡng, không đến thời điểm cậu ta đủ lông đủ cánh, toàn bộ thông tin riêng tư vẫn sẽ được bảo vệ ở mức độ cao nhất, tuyệt đối không rò rỉ, vì vậy đi đến Cục an ninh gần như không thể tìm ra bất kì thông tin gì về gia đình Cảnh gia, chiến hữu đó là bạn của tôi, đã từng làm cục trưởng Cục an ninh thành phố A, bởi vì uống say nói ra tên người vợ Cảnh Trung Tu, nên mất tích!”
Giọng Tạ Đông Phong khàn khàn khô khốc, một người luôn thong dong bình tĩnh như ông ta, giờ phút này cả người hơi phát run, gương mặt cũng nhợt nhạt khó coi.
“Ngoài Cảnh gia, không có ai có quyền lực bảo vệ thông tin bí mật như vậy ở thành phố A, thậm chí Quý thị cũng không thể! Hơn nữa, như tôi biết, nguyên nhân Quý Mẫn Du từ chức Thị trưởng, đến cả con đường thăng chức lên tỉnh cũng bị chặt đứt, là vì đã đắc tội với Cảnh Dật Thần!”
Nghĩ về điều này, Tạ Đông Phong bỗng nhiên hiểu rõ, ông ta đứng dậy, trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi! Thượng Quan Chinh từ chức Thị trưởng, chắc chắn là tác phẩm của Cảnh Dật Thần!”
Tất cả dường như không hợp lý, cũng trở nên hợp lý!
Bọn họ đi du lịch ở thành phố N, sau khi gặp Thượng Quan Ngưng, toàn bộ khách sạn đều không cho bọn họ đặt phòng!
Người bạn chiến hữu đó của ông, sau khi thấy Thượng Quan Ngưng trực tiếp phá hủy hôn lễ của con trai ông, cũng đã không còn liên lạc với ông!
Hậu thuẫn lớn nhất của bệnh viện Mộc thị là Cảnh gia, vì đã đắc tội với Thượng Quan Ngưng – Thiếu phu nhân Cảnh gia, viện trưởng Mộc Thanh cũng trốn đi không gặp, mặc kệ bệnh tình con trai bọn họ đang dần chuyển biến xấu!
Trong nháy mắt Tạ Đông Phong dường như mất hết sức lực, suy sụp ngã oặt trên sofa, lẩm bẩm nói: “Tạ gia đã bị hủy hoại trong tay chúng ta, tôi thật xin lỗi liệt tổ liệt tông Tạ gia...”
Vương Lộ nhìn chồng, đau lòng không dứt, vội vàng nói: “Không có khả năng đó! Ông đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao? Chuyện của Thượng Quan Ngưng đã là quá khứ, Cảnh gia không thể gây khó khăn cho chúng ta được!”
Tạ Đông Phong chua xót lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Bà không biết... không có tiếp xúc với Cảnh gia, bà sẽ vĩnh viễn không biết họ mạnh mẽ đến mức độ nào, vĩnh viễn không biết họ có bao nhiêu tàn nhẫn! Trác Quân, con đã gây ra sai lầm lớn! Mau chuẩn bị, mang theo hộ chiếu, nhanh chóng ra nước ngoài! Ra nước ngoài tìm một bác sĩ giỏi làm phẫu thuật, sau này, không cần phải quay về!”
Tạ Trác Quân nghe vậy, nghẹn ngào nói: “Cha!”
Mọi chuyện sao lại thành thế này!
Lẽ nào hắn phải vất vưỡng ở nước ngoài, xa cha mẹ già tuổi càng ngày càng lớn, sống tạm bợ ở nước ngoài một mình sao?
“Cha, con không đi nước ngoài, làm thế nào con có thể để lại cha và mẹ! Họ sẽ không làm gì con, Tiểu Ngưng sẽ không tàn nhẫn như vậy, con sẽ ổn thôi!
“Con trai ngoan, nghe cha, ra nước ngoài, thế lực của Cảnh gia ở nước ngoài tương đối yếu, con còn có thể có cơ hội. Năm xưa sau khi con xảy ra chuyện, cha và mẹ con từng được một đại sư chỉ bảo, ông ấy nói, bát tự Thượng Quan Ngưng vô cùng tốt, con bé luôn có người phù hộ, sẽ giúp con từ trong hôn mê tỉnh dậy, vì vậy gia đình chúng ta mới liều mạng, dùng hết thủ đoạn, khiến cho Thượng Quan Ngưng phải đính hôn với con.”
“Cha à, đó là mê tín dị đoan, không thể tin tưởng!” Tạ Trác Quân lớn tiếng nói, hắn vẫn luôn cho rằng, chuyện hắn tỉnh và Thượng Quan Ngưng không có bất kì quan hệ gì, như vậy trong lòng hắn mới dễ chịu một chút, nếu không trong lòng hắn sẽ thật sự áy náy.
“Không, không phải mê tín, một số người có vận mệnh tốt, sẽ mang lại may mắn cho người khác. Nếu không phải Thượng Quan Ngưng chăm sóc con chu đáo, trò chuyện với con, có thể bây giờ con vẫn chưa tỉnh lại. Con biết mà, con bị bệnh hơn hai năm, ngay cả cha và mẹ con đều đã hết hi vọng, nhưng con bé vẫn không buông tay, mỗi ngày đều áp dụng những phương pháp khác nhau làm con tỉnh dậy. Đại sư từng nói rằng, mệnh con bé rất tốt, là mệnh vượng phu, ban đầu cha và mẹ con cũng không tin, hiện tại cha có chút tin rồi.”
“Là Tạ gia chúng ta có lỗi với Thượng Quan Ngưng, năm xưa con bé mới mười chín tuổi, đã bị chúng ta cùng Thượng Quan Chinh ép phải đính hôn với con đang sống người thực vật, con bé chăm sóc con cả ngày lẫn đem suốt hai năm, cuối cùng con cũng tỉnh, thật sự vui mừng, nhưng lại bị Tạ gia chúng ta tàn nhẫn từ hôn, cố tình ngó lơ để con tự do yêu đương với Thượng Quan Nhu Tuyết, chúng ta là người lớn chịu trách nhiệm là điều hiển nhiên. Nhưng con còn trẻ, tương lai không thể bị hủy hoại như vậy được."
Tạ Trác Quân nghe ông nói xong, nước mắt rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng: “Là con sai, là con quá tham, cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết hơn Tiểu Ngưng, cảm thấy cô ấy giống như một ngôi sao sáng, muốn có được cô ấy, vì vậy mới bất chấp từ hôn! Cha và mẹ không hề liên quan!”
Vương Lộ ôm con trai vào trong ***, khóc lóc nói: “Đều là do người phụ nữ xấu xa Thượng Quan Nhu Tuyết hại! Không phải vì nó, làm thế nào con lại từ hôn với Thượng Quan Ngưng!”
Hai mẹ con ngồi trên sàn nhà ôm đầu nhau khóc lớn, Tạ Đông Phong thở dài một tiếng, vô lực hãm sâu vào trong ghế sofa.
Ông ta rất rõ, mặc dù nguyên nhân là do Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng nếu Tạ Trác Quân ý chí đủ vững vàng, cảm thấy hổ thẹn với lòng, sẽ không từ hôn với Thượng Quan Ngưng và cùng Thượng Quan Quan Nhu Tuyết yêu đương để phát sinh loại chuyên thế này.
Vương Lộ khóc xong, lau nước mắt nói: “Đông Phong, chuyện này nghiêm trọng như ông nói sao? Tôi nghĩ, Thượng Quan Ngưng không phải là người tàn nhẫn, cô ấy không thể trơ mắt mắt nhìn bệnh tình con trai chúng ta chuyển biến xấu, không quan tâm đến sông ૮ɦếƭ của Trác Quân ah! Còn nữa, dù sao năm xưa con bé vẫn có chút tình cảm với Trác Quân ah!”
“Tình cảm?” Tạ Đông Phong tự mỉa mai cười khổ: “Có tình cảm tất cả cũng là chúng ta nợ con bé, con bé nợ chúng ta cái gì? Nợ Trác Quân cái gì? Bà có thể nói ra những lời như vậy sao?”
Trong phút chốc Vương Lộ bị ông nói cho nghẹn họng!
Cẩn thận suy nghĩ, Thượng Quan Ngưng không nợ bọn họ bất cứ điều gì!
Nhưng nếu như vậy mà từ bỏ, Vương Lộ không cam lòng, con trai là sinh mạng của bà, không có con bà không thể sống!
Ngày hôm sau, Vương Lộ và Tạ Trác Quân muốn gọi điện cho Thượng Quan Ngưng, Tạ Đông Phong là người chịu trách nhiệm gọi điện thoại, hẹn cô gặp mặt.
Thượng Quan Ngưng nhận điện thoại, nghe được âm thanh bên trong truyền đến, ngạc nhiên một lúc lâu.
Cô chưa bao giờ nghĩ Vương Lộ sẽ gọi điện cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc