Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 175

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Triệu chứng người sống thực vật

Cảnh Dật Nhiên không cưới được Thượng Quan Ngưng, nên hiển nhiên sẽ không vội vàng mà đi giúp Thượng Quan Chinh.
Thượng Quan Chinh lo lắng hai ngày, cuối cùng vẫn không dám cá cược Cảnh Dật Thần sẽ buông tha cho ông ta, cực kỳ không cam lòng, làm theo yêu cầu của anh đệ đơn từ chức – tự mình nộp đơn từ chức, dù sao cũng tốt hơn bị khai trừ.
Ông ta lấy lý do sức khỏe không tốt để từ chức, tương lai nếu có cơ hội, còn ó thể trở lại làm quan, nhưng nếu như Cảnh Dật Thần trình tất cả các bằng chứng tội phạm trong quá khứ của ông ta lên tỉnh, cuộc sống của ông ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Không phải hai cậu con trai Cảnh gia đều thích con gái ông ta sao?
Tuy rằng Thượng Quan Ngưng đã không còn quan hệ với ông ta, nhưng cô cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn người cha này mà mặc kệ sống ૮ɦếƭ!
Ông ta rất hiểu tính cách đứa con gái này của mình, mặc dù bề ngoài trông thờ ơ lạnh lùng, trên thực tế, rất dễ mềm lòng, đối với tình thân và người nhà đều xem trọng.
Trước đây, thời điểm ông buộc con gái mình đính hôn với Tạ Trác Quân, ban đầu cô cũng không đồng ý, nhưng sau đó lấy Hoàng Lập Hàm ra đe dọa cô, cô ngay lập tức đồng ý đính hôn với Tạ Trác Quân.
Có lẽ, ông sẽ có cơ hội khác lớn hơn!
Vì vậy, sau hồi nghĩ rồi lại nghĩ đã thông suốt, Thượng Quan Chinh không còn cảm giác như người rơi từ trên đỉnh núi xuống chân núi, trái lại, ông ta tích cực chạy đi khắp nơi – gần nhất là cố gắng xóa sạch những việc làm trước đó, thứ hai là giữ liên lạc thật tốt với những người cấp dưới, sẽ có ngày ông ta cần đến bọn họ!
Thậm chí đến Tạ Đông Phong, Thượng Quan Chinh cũng không buông tha.
Tạ Đông Phong có một chỗ dựa không hề nhỏ trong quân đội, lúc trước ông ta có thể lên làm Phó thị trưởng, tất cả đều nhờ vào người này. Cho nên, mấy ngày này Thượng Quan Ngưng đều chạy đến Tạ gia, nói rằng muốn đến thăm con gái, trên thực tế là muốn qua lại nhiều hơn với Tạ Đông Phong, thuận tiện dò hỏi mối quan hệ trong quân đội của Tạ Đông Phong rộng đến thế nào.
Vốn dĩ ban đầu Tạ Đông Phong nhìn Thượng Quan Chinh bị sa thải khỏi chiếc ghế Thị trưởng mà ông ta ngày nhớ đêm thương đã vô cùng chán ghét, bây giờ thấy ông ta trở thành một người bình thường, mà vẫn xuất hiện với gương mặt hồng hào, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỗ dựa trong quân đội của ông ta, từ hôm Tạ Trác Quân kết hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với ông, ngay cả khi ông cố ý tìm đến cửa cũng đều không thấy bóng. Vì vậy, ông ta mất đi nguồn tin chính trị thành phố A, đối với việc Thượng Quan Chinh đột nhiên nhậm chức Thị trưởng rồi đột ngột tạm rời cương vị công tác cũng hoàn toàn không biết gì.
Trong sáng ngoài tối ông ta đều đi điều tra Thượng Quan Chinh, trong lòng biết rõ, nhưng trước sau đều không nói ra.
Tuy nhiên ông ta đoán rằng, có lẽ Thượng Quan Chinh đã leo lên một ngọn núi khác, bằng không một kẻ ham mê quyền lực như Thượng Quan Chinh, tuyệt đối không có khả năng sau khi từ chức còn tích cực như vậy, trong trường hợp bình thường, hẳn là ông ta phải giống như lần trước, trực tiếp ngất xỉu mới đúng.
Cho nên, ngay trong đêm hôm đó, Tạ Đông Phong nhanh chóng bác bỏ yêu cầu ly hôn của Tạ Trác Quân với Thượng Quan Nhu Tuyết.
“Cha, hiện tại bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, Thượng Quan Chinh không còn bất cứ quyền thế nào, không còn mối đe dọa nào đối với vấn đề kinh doanh của gia đình chúng ta, tại sao con không thể li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết?! Mỗi một ngày con đều không muốn tiếp tục cùng cô ta, nhìn thấy cô ta con cảm thấy ghê tởm!”
Chỉ mới trải qua mấy ngày, Tạ Trác Quân như già đi mười tuổi, hai bên mai cũng đã sinh tóc bạc, râu nhiều ngày không cạo, quần áo cũng một mớ hỗn độn nhăn nhúm, gương mặt đầy mệt mỏi.
Biết được Thượng Quan Chinh từ chức Thị trưởng, hắn đặc biệt cao hứng, H**g phấn từ quán bar về đến nhà, nói ra ý nghĩ trong lòng với cha, cho rằng cuối cùng cũng có thể li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết.
Nhưng Tạ Đông Phong không thương tiếc đập tan mộng đẹp của hắn, lạnh lùng nói: “Trác Quân, con nghĩ rằng kết hôn là trò đùa? Muốn kết hôn là kết hôn, muốn li hôn là li hôn?! Con cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao lại có thể giống một đứa trẻ như vậy! Bây giờ con li hôn sẽ là vết nhơ cả đời bị mọi người chê cười, bị người đời khinh thường, nói Tạ gia chúng ta quên ân phụ nghĩa, bợ đỡ, lúc gia đình người ta có quyền có tiền thì cưới con gái họ, lúc gia đình người ta sa cơ, chúng ta ngay lập tức bỏ rơi con họ! Tương lai Tạ gia chúng ta sao còn mặt mũi đứng ở thành phố A? Còn ai dám hợp tác với Tạ gia?”
“Nhưng đó không phải lỗi của con! Là Thượng Quan Nhu Tuyết tráo trở, lừa dối con trong nhiều năm! Làm thế nào con biết cô ta là người tàn nhẫn, hơn nữa còn có quan hệ không rõ ràng với nhiều đàn ông như vậy, người khác nhìn thấy con đều âm thầm cười nhạo sau lưng, còn chịu đựng nữa con sẽ điên!”
Tạ Trác Quân đầy bất bình cùng không cam lòng, hắn bây giờ không làm gì cả, mỗi ngày ngoài việc sống mơ mơ màng màng trong quán bar, chính là tập trung tinh thần muốn li hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết. Ban đầu Thượng Quan Chinh còn ngồi ở vị trí cao nên cậu ta không thể đệ đơn li hôn, mà hiện tại ông ta đã không còn làm Thị trưởng, đến cuối cùng cũng có một chút hi vong, hắn không muốn bỏ cuộc!
Tạ Đông Phong không có cách nào nói với con trai về suy đoán Thượng Quan Chinh đã tìm ra một hậu thuẫn cứng cỏi ở phía sau, chỉ có thể nghiêm khắc răn dạy hắn: “Nhưng lúc trước chính con đã khóc lóc muốn từ hôn với Thượng Quan Ngưng, nói cả đời chỉ yêu một mình Thượng Quan Nhu Tuyết! Bây giờ nó không chỉ đã kết hôn với con, mà còn mang thai, không phải con luôn muốn? Không biết nhìn người, hậu quả chỉ có thể chính con gánh vác! Vả lại những tấm hình kia đều là quá khứ, sau khi kết hôn với con nó vẫn luôn yên phận là một người vợ của Tạ gia, vẫn một lòng yêu thương con, hơn nữa còn là một MC nổi tiếng ở thành phố A, con không thể nói không cần là không cần!
Tia hi vọng duy nhất đã bị P0'p ૮ɦếƭ, Tạ Trác Quân chỉ cảm thấy từng vật từng vật ngay trước mắt đều hóa thành màu đen, bệnh cũ đau đầu nhanh chóng tái phát, hắn khổ sở co người ôm đầu ngồi trên sofa, trong miệng rên lên đau đớn. Âm thanh đứt quãng.
Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Trác Quân tái nhợt đến đáng sợ!
Tạ Đông Phong sợ hết hồn, ngay lập tức đến cạnh dìu hắn, lo lắng hỏi: “Trác Quân, con làm sao vậy? Có đau lắm không? Cha đưa con đến bệnh viện!”
Bệnh đau đầu của con trai ông ta đã biết từ hai tháng trước, nhưng ông không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy!
Tạ Trác Quân đè nén cơn đau thấu tim, móc từ túi quần một lọ thuốc giảm đau, bỏ vào miệng một vốc, qua một lúc sau cơn đau mới dịu dần.
Tạ Đông Phong nhìn sắc mặt con trai, không hết lo lắng nói: “Con suốt ngày uống thuôc thế này, này mai cha sẽ đến công ty, con nên đến bệnh viện kiểm tra một chút!”
Tạ gia mấy đời độc đinh, hiện tại Tạ Trác Quân là con trai duy mất, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Tạ gia chỉ có thể tuyệt hậu! Lúc trước thời điểm hắn gặp tai nạn xe trở thành ngươi thực vật, hai vợ chồng bọn họ đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Đứa nhỏ trong bụng Thượng Qfuan Nhu Tuyết còn chưa biết là nam hay nữ, càng không biết có phải là con của Tạ Trác Quân hay không, Tạ Đông Phong tự cảm thấy không cần để ý đến cô ta.
Nhìn gương mặt con trai đầy đau đớn mệt mỏi, Tạ Đông Phong vô cùng đau xót, ngữ khí dịu dàng mấy phần, từ từ phân tích nói: “Không phải cha không cho con ly hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, nhưng con có thể tìm đến luật sư của Tạ gia, nếu bây giờ con cùng Thượng Quan Nhu Tuyết li hôn, sẽ phải trả cho cô ta bao nhiêu tiền? Tạ gia chúng ta mấy đời tich lũy, lại muốn dâng tay kính đến cho gia đình Thượng Quan? Hơn nữa, luật pháp quy định rõ ràng trong khi người phụ nữ mang thai, người đàn ông không được phép li hôn, trừ khi...”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi đứa bé không phải của con, con có thể lập tức ly hôn, hơn nữa không cần bồi thường.”
“Đứa bé không phải của con! Con khẳng định! Con lập tức đi ly hôn!” Tạ Trác Quân vừa nghe xong, lập tức từ trên sô pha đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Con đứng lại đó cho ba!” Tạ Đông Phong tức giận quát một tiếng, đối với con trai không nên người vừa tức vừa gấp gáp: “Con lúc nào thì mới chững chạc hơn một chút! Ba còn chưa nói xong, con liền hấp tấp bộp chộp muốn chạy ra ngoài! Hiện tại hơn nửa đêm, con định đi chỗ nào ly hôn!”
Tạ Trác Quân đối với Tạ Đông Phong vẫn luôn sợ hãi nghe lời, nghe vậy lập tức đi trở về, thành thành thật thật ngồi trước mặt hắn.
“Con sao có thể xác định đứa bé không phải của con? Theo ba được biết, Thượng Quan Nhu Tuyết tuy rằng sẽ đi theo người khác tiếp R*ợ*u nói chuyện, nhưng không có làm chuyện gì có lỗi với con.”
Tạ Đông Phong thấy con trai thành thật nghe lời, giọng nói hòa nhã hơn nhiều, ông đối với Thượng Quan Nhu Tuyết cũng căm thù đến tận xương tuỷ, cảm thấy cô ta chính là người chuyên gây phiền phức, khiến một gia đình tốt đẹp trở nên rối loạn, con trai bởi vì cô ta không chỉ có ở trước mặt người ngoài không dám ngẩng đầu, mà còn nhanh chóng trở nên gầy yếu, lúc nào cũng nhăn mặt nhíu mày, mới ba mươi tuổi mà đã có tóc bạc giống như lão già hơn năm mươi tuổi!
Ban đầu bọn họ đều sợ đứa bé trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết không phải của Tạ Trác Quân, hiện tại lại sợ hãi đứa bé kia là của Tạ Trác Quân!
Tạ Trác Quân cũng không chứng cứ chính xác, hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy hài tử không phải của hắn.
Hiện tại nghe Tạ Đông Phong nói vậy, trong lòng cũng có chút do dự: “Nếu không, con đưa cô ta đi xét nghiệm ADN!”
Tạ Đông Phong lắc đầu, nhìn xa trông rộng nói: “Không ổn! Không thể đi xét nghiệm ADN, nếu chắng may đứa bé là của con, sẽ đắc tội Thượng Quan Chinh. Nhưng mà, nếu đứa bé không phải của con, vậy cứ để cho Thượng Quan Nhu Tuyết sinh ra!”
“Này sao được! Đến lúc đó con sẽ làm trò cười cho người khác! Làm xét nghiệm ADN, nếu đứa bé không phải của con, liền bắt cô ta phá bỏ đứa bé!” Tạ Trác Quân lập tức nóng nảy, giọng nói cũng trở nên thay đổi.
“Chuyện đó không nhất thiết phải làm! Đứa bé sinh ra, phát hiện không phải con cháu của Tạ gia, con liền có cũng đầy đủ lý do ly hôn với Thượng Quan Nhu Tuyết, cô ta không muốn đồng ý cũng không được! Đến lúc đó bọn họ còn phải bồi thường cho chúng ta, mà không phải chúng ta bồi thường cho bọn họ! Chúng ta có lý, chỉ có Thượng Quan Nhu Tuyết bị người khác khinh bỉ, cả nhà chúng ta đều đối xử tốt với cô ta, là cô ta không Còn tr**h tiết, cô ta không xứng với con, người khác đối với con chỉ có thông cảm và đồng tình.”
Tạ Trác Quân nghe vậy, chậm rãi suy nghĩ trong chốc lát, dần dần cảm thấy lời ba nói rất có lý.
Hơn nữa nếu để Thượng Quan Nhu Tuyết sinh đứa bé, mọi việc mới thuận lợi được, nếu phát hiện được đứa bé không phải của hắn, cô ta vụng trộm phá bỏ đứa bé, sau đó dây dưa không chịu ly hôn, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Trác Quân, con vì thanh danh toàn bộ Tạ gia liền chịu đựng thêm ít lâu đi, qua mấy tháng nữa đứa bé được sinh ra, đến lúc đó cùng cô ta đưa ra đề nghị ly hôn, Thượng Quan Chinh cũng không thể ý kiến được nữa! Hiện tại con đừng có hành động gì cả, Thượng Quan Nhu Tuyết cứ giao cho mẹ con chăm sóc, bà ấy đêm nay sẽ trông coi cô ta, sức khỏe của con càng ngày càng không tốt, ngày mai mau tới bệnh viện khám đi.”
Quyết định mọi việc xong, Tạ Trác Quân không cảm thấy gấp gáp nữa, hắn đồng ý một tiếng xem như đáp ứng rồi.
Ngày hôm sau, Tạ Trác Quân liền tới bệnh viện.
Bác sĩ đưa hắn đi kiểm tra tổng quát, cầm ảnh chụp cộng hưởng từ cùng báo cáo chi tiết, có chút nghi ngờ hỏi hắn: “Trước kia não bộ của cậu có phải từng chịu va cham rồi phải không?”
Tạ Trác Quân nghe vậy liền giật mình, gật đầu nói: “Đúng, tôi từng xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa…… Ở trên giường nằm hai năm.”
Hắn kiêng không nói mấy từ “Người thực vật” “Hôn mê”, chỉ trán*** tìm nhẹ nói nằm hai năm.
Bác sĩ cũng không thèm để ý, có chút nghiêm trọng nói: “Cậu gần đây vẫn luôn đau đầu hẳn là do khối máu tụ ở trong đầu, lúc xảy ra chuyện khối máu tụ không được xử lí tốt, gần nhất đã đè ép lên dây thần kinh, hơn nữa về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, nếu chữa trị muộn, có khả năng làm cho cậu thỉnh thoảng bị hoa mắt chóng mặt, thậm chí thời gian dài sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
Tạ Trác Quân nghe vậy liền đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, cầm báo cáo kiểm tra trên tay không ngừng phát run!
Tại sao lại như vậy!?
Trong đầu hắn vẫn còn một khối máu tụ!
Năm đó lúc hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, bác sĩ còn cảm thán xuất hiện kỳ tích, hơn nữa còn nói hắn đã hoàn toàn bình phục, không có vấn đề gì?
Hắn bắt lấy tay bác sĩ, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi có cách nào khỏe lại được không? Xin ông hay cứu tôi!”
Bác sĩ bị phản ứng của hắn làm cho hoảng sợ, không nghĩ tới tâm lý của hắn lại yếu ớt như vậy, ông kéo tay Tạ Trác Quân ra, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Cậu phải nhanh chóng phẫu thuật, nhưng trước khi làm phẫu thuật, cậu vẫn nên tới bệnh viện khác kiểm tra lại một lần, tôi đề nghị cậu nên tới bệnh viện Mộc thị khám lại, bởi vì bệnh viện bọn họ gần đây mới mang về một số thiết bị từ nước ngoài, kết quả kiểm tra sẽ chính xác hơn. Hơn nữa loại phẫu thuật phức tạp như vậy, tôi cũng không làm được, ở thành phố A này cũng chỉ có một người làm được.”
Tạ Trác Quân giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vội vàng hỏi: “Là ai?”
“Mộc Thanh!” Bác sĩ thản nhiêm mở miệng, trong giọng nói có chút sùng bái.
“Là viện trưởng của bệnh viện Mộc thị, bác sĩ Mộc Thanh, mấy năm trước hắn đã có thể thực hiện những ca phẫu thuật như vậy, nghe nói xác suất thành công rất cao, là chuyên gia của phương diện này. Cậu đi tìm hắn thử xem, tuy rằng chi phí của bệnh viện Mộc thị rất cao, nhưng tuyệt đối có thể giảm thiểu nguy hiểm tới mức thấp nhất.”
Tạ Trác Quân chưa từng đến bệnh viện Mộc thị khám, nhưng cũng có nghe qua tên tuổi của Mộc Thanh.
Bởi vì người sáng lập ra bệnh viện Mộc thị, là một truyền kỳ ở thành phố A, mà cháu trai của ông ấy Mộc Thanh, trò giỏi hơn thầy, tuổi còn trẻ chẳng những kế thừa toàn bộ y thuật của ông mà còn giỏi hơn rất nhiều, hơn nữa bệnh viện Mộc thị hợp tác cùng tập đoàn Cảnh Thịnh phát triển vô cùng lớn mạnh, hiện giờ bệnh viện Mộc thị gần như là bệnh viện nổi danh đứng đầu ở thành phố A, mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân ở khắp cả nước nghe danh mà đến.
“Được, tôi đã biết, tôi sẽ đi tìm hắn!” Có hy vọng, sắc mặt Tạ Trác Quân rốt cuộc cũng tốt hơn, hắn lúc này mới phát hiện, chính mình vừa mới bởi vì kinh sợ mà toàn thân đều ướt đẫm, áo sơmi dính chặt lên người, làm hắn rất không thoải mái.
“Cám ơn ngài, tôi đi trước.” Tạ Trác Quân tính về nhà thay quần áo, sau đó nhanh chóng tới bệnh viện Mộc thị khám lại.
“Chờ một chút!” Bác sĩ thấy hắn phải đi, mở miệng giữ hắn lại, “Ngoài chứng bệnh ở não bộ, thân thể cậu có chỗ nào cảm thấy không khỏe nữa không?”
Tạ Trác Quân nghe được lời bác sĩ nói, lại ngồi xuống, có chút nghi hoặc nói: “Không có, trừ việc đau đầu, mọi mặt khác đều khỏe.”
“Anh đã kết hôn sao?” Bác sĩ hỏi một việc có chút không liên quan vấn đề.
Tạ Trác Quân do dự một hồi lâu mới nói: “Kết hôn rồi.”
“Có con chưa?”
Lúc này Tạ Trác Quân do dự càng lâu, sắc mặt có chút khó coi nói: “Có rồi.”
Bác sĩ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói: quả thật tôi là phát hiện thận của anh có chút hư. Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn người bình thường, có khả năng lớn là không thể mang thai, cho nên tôi muốn nhắc nhở anh một chút, chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần làm quá sức, chuyện phòng phe cũng không cần quá thường xuyên.”
Nếu đổi là trước kia, có người nói Tạ Trác Quân hư thận, nghi ngờ năng lực làm đàn ông của hắn thì hắn sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ cùng người ta đánh nhau.
Nhưng giờ phút này nghe được bác sĩ nói như vậy, hắn thế nhưng lại có chút cao hứng!
Bởi vì theo cách thuyết minh này thì con của Thượng Quan Nhu Tuyết không phải của hắn.
Tạ Trác Quân cảm ơn bác sĩ, lập tức về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi sau đó đi đến bệnh viện Mộc thị.
Hắn đi đến bệnh viện Mộc thị, không có khả năng làm viện trưởng Mộc Thanh tiếp đãi hắn, mà là chủ nghiệm khoa thần kinh nội tiếp đãi hắn.
Tạ Trác Quân kiểm tra kết quả rất nhanh liền đưa tới chỗ Mộc Thanh, bởi vì trong đầu đã có máu đông đè lên dây thần kinh, ngoại trừ giải phẫu thì không còn lựa chọn nào khác.
Mà loại giải phẫu này khá phức tạp và khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ làm cho não người bệnh liệt, thậm chí có thể tử vong, ở bệnh viện không có bác sĩ thuần thục thì không dám làm, chỉ có thể báo cáo lên viện trưởng Mộc Thanh.
Mộc Thanh vừa kiểm tra báo cáo, một mặt hi hi ha ha gọi điện thoại: “Cảnh thiếu, anh yên tâm, tôi sẽ đến Cảnh gia châm cứu cho cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia, đảm bảo một năm se, không đúeng dậy nổi! Nhưng mà. Nếu bị lộ ra, anh phải bảo vệ tôi đấy, nếu không tôi sẽ bị ông già ở nhà đánh ૮ɦếƭ."
Trong điện thoại truyền ra âm thanh lãnh đạm của Cảnh Dật Thần: “Sẽ không ảnh hưởng tới cậu, chỉ cần cậu có thể làm hắn ăn nhiều đau khổ một chút là được. Mặt khác, tôi lần trước nói với cậu là nếu Dương Văn Xu có tới bệnh viện của cậu thì trực tiếp đuổi ra ngoài.”
Lời này của Cảnh Dật Thần đã dặn dò qua Mộc Thanh, Mộc Thanh đương nhiên sẽ không quên, cậu cười nói: “Bag ta đã đã tới, cũng đã bị tôi đuổi ra đi! Chậc chậc chậc, không nghĩ tới tôi cho anh độc dược như vậy! Nhìn bà ta không còn giống người nữa, phải nói là rất thảm nha."
Mộc Thanh đã biết, Dương Văn Xu là mẹ kế của Thượng Quan Ngưng, không chỉ phá hủy hạnh phúc gia đình của cô, còn làm hại cô mất đi mẹ ruột, hơn nữa không biết bao lần Tra t** Thượng Quan Ngưng, cho nên cậu tự giác không muốn chữa trị cho Dương Văn Xu.
Cảnh Dật Thần muốn cho Dương Văn Xu cảm nhận sự thê thảm, anh không giống Thượng Quan Ngưng mà dễ dàng mềm lòng, đối với người như vậy anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Nga, đúng rồi, con gái bà ta tên là Thượng Quan Nhu Tuyết đúng không? Hai ngày trước còn tới bệnh viện chúng ta khám sản, giống như cô ta muốn đem cái thai trong bụng xóa sạch vậy! Hỏi bác sĩ khám cho cô ta thì biết là do cô ta sợ bị chậm chễ việc đóng phim."
“Được, tôi đã biết, nếu cô ta lại đến tôi cũng đem cô ta đuổi ra đi, hiện tại thành phố A sẽ không có người nào dám làm phẫu thuật cho cô ta, nhất định phải để cô ta sinh ra đứa con này." trong âm thanh của Cảnh Dật Thần lộ ra vẻ tàn khốc lạnh nhạt, làm mộc thanh nghe song cả người đều phát lạnh.
Nếu đứa con không sinh ra Tạ Trác Quân làm sao được nếm mùi vị của sự thống khổ? Hiện tại cả thành phố A chaerng có bệnh viện nào dám giải phẫu cho Thượng Quan Nhu Tuyết, hơn nữa cũng không cho xét nghiệm ADN.
Cảnh Dật Thần muốn cho Tạ Trác Quân luôn nghi ngờ, cái thai trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết rốt cuộc có phải hắn hay không cho đến lúc sinh nó ra!
“Cảnh thiếu yên tâm là được, ba người nhà Thượng Quan Chinh sẽ vào sổ đen vủa bệnh viện chúng ta, không khám." mộc thanh nói rồi kiểm tra báo cáo trong tay.
Tên họ: Thượng Quan Nhu Tuyết!
Mộc Thanh cho rằng mình bị hoa mắt, cậu xoa xoa đôi mắt, lại nhìn một lần nữa, vẫn là bốn chữ: Thượng Quan Nhu Tuyết!
Cậu lại nhìn lại tên họ người bệnh: Tạ Trác Quân.
Người này là chồng của Thượng Quan Nhu Tuyết?
Cậu lập tức hỏi Cảnh Dật Thần đang muốn cúp điện thoại, gấp giọng nói: “Cảnh thiếu! Tạ Trác Quân là ai?”
Cảnh Dật Thần hơi hơi sửng sốt, anh cũng không nhắc tới người này với Mộc Thanh, mà Mộc Thanh lại biết tên của hắn.
“Hắn là chồng của Thượng Quan Nhu Tuyết, làm sao vậy?”
“Ở bệnh viện vừa mới tiếp nhận được một báo cáo kiểm tra, tên họ chính là Tạ Trác Quân, người bảo hộ chính là Thượng Quan Nhu Tuyết!”
Cảnh Dật Thần nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Không khám.”
"Được, Tạ Trác Quân trên não nó khối máu tắc nghẽn chèn dây thần kinh, nếu không làm phẫu thuật. Chỉ sợ nửa năm não hắn vì chịu áp lực mà biến thadnh người thực vậy, trong vòng một năm sẽ tử vong."
“Không khám.”
“Được, tôi hiểu rồi!” Mộc Thanh dứt khoát lưu loát đáp, cậu tuy rằng không biết Tạ Trác Quân cùng Cảnh Dật Thần có cái mâu thuẫn gì, nhưng chỉ cần là việc Cảnh Dật Thần phân phó, cậu trước nay đều chỉ làm không hỏi, anh nói không tiếp nhận ca giải phẫu này, thì có nghĩa anh sẽ không tiếp.
chỉ trách Tạ Trác Quân xui xẻo, ai kêu hắn cưới Thượng Quan Nhu Tuyết?
Cái cô mỹ nữ dẫn chương trình này bị Cảnh Dật Thần chán ghét như vậy, khẳng định nguyên nhân là bởi vì Thượng Quan Ngưng, cô ta ngay cả người phụ nữ của Cảnh thiếu cũng dám trêu vào, hơn nữa trước kia hôn lễ bị náo loạn, cậu có nghe nói sinh hoạt cá nhân của cô ta không thể kiểm chế, quan hệ linh tinh, không ngờ tới Tạ Trác Quân còn cùng cô ta kết hôn!
Đến nỗi sống ૮ɦếƭ của Tạ Trác Quân, cũng không quan hệ gì đến cùng Mộc, trong bệnh viện mỗi,ngày đều có người tử vong vì đủ loại bệnh, có thêm một Tạ Trác Quân cũng không nhiều lắm!
Cho nên, Tạ Trác Quân ngày hôm sau đến bệnh viện Mộc thị thì bác sĩ khách khí nói cho hắn, viện trưởng y học cực kì giỏi của bọn họ đã ra nước ngoài du lịch.
“Đi nước ngoài? Du lịch?!” Tạ Trác Quân không dám tin tưởng, viện trưởng của một cái bệnh viện, không có việc gì ở bệnh viện như chữa bệnh cứu người hay sao mà đi du lịch nước ngoài! Nếu nói là đi đào tạo chuyên sâu còn được chứ đi du lịch thì..?
“Vậy viện trưởng khi nào có thể trở về?” Tạ Trác Quân hỏi.
Đầu của hắn đã càng ngày càng đau nghiêm trọng, cho dù dùng bao nhiêu thuốc, có đôi khi còn xuất hiện hiện tượng mù, mấy dấu hiệu này làm hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, cho nên hắn mới gấp không chờ nổi mà tìm Mộc Thanh giúp làm phẫu thuật.
“Viện trưởng đi ra ngoài du lịch, có khi phải nửa năm mới trở về.” Tiếp đãi hắn là một bác sĩ mang khuôn mặt trànđầy hòa khí, tròn tròn mập mạp trên mặt đều là ý cười, nhưng là nói ra lời nói làm Tạ Trác Quân muốn cười cũng cười không nổi.
“Nửa năm?! Lâu như vậy? Tôi nghe nói viện trưởng luôn ở tại bệnh viện để khám chữa bệnh, rất ít khi ra ngoài!” Tạ Trác Quân đã tới tìm người quen tìm hiểu qua, không nghe nói qua viện trưởng của bệnh viện Mộc thị thích đi du lịch, giờ phút này trong lòng đã có một chút nghi ngờ.
Vị bác sĩ trước mắt này lúc trước có nói bệnh của hắn không kéo dài được đến nửa năm?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc