Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 172

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Em gả cho tôi, tôi sẽ nói!

“Bộp bộp bộp!’
Sau lưng Thượng Quan Ngưng vang lên tiếng vỗ tay giòn tang, men theo đó là âm thanh quen thuộc cô vô cùng chán ghét, không nhanh không chậm: “Người đẹp đúng là thông minh, dễ dàng đã đoán ra là tôi! Ôi, làm sao bây giờ, bản thiếu gia càng ngày càng thích em, thích đến, muốn cưới em!”
Thượng Quan Ngưng không cần quay đầu cũng biết người đang nói chuyện là ai, cô không ngờ, Thượng Quan Chinh đã điên đến mức độ này, trắng trợn bán cô cho Cảnh Dật Nhiên!
Cô vô cùng tức giận, trong lòng ngập tràn chua xót bi thương, khiến cô đứng cũng không vững.
Người nói “hổ dữ không ăn thịt con”, nhưng Thượng Quan Chinh không phải hổ, so với hổ còn ác độc hơn!
Thượng Quan Ngưng ép mình không được khóc, trong âm thanh có chút khàn khàn lạnh lùng nói: “Cha, lẽ nào trong lòng người, đối với tôi không có chút tình cảm sao? Từ nhỏ đến lớn ông không hề đâu lòng tôi, không hề yêu thương tôi, nhưng tôi cũng là con gái ông, ông đem tôi giao cho một gã cầm thú, sống còn hơn ૮ɦếƭ, ông không cảm thấy bản thân vô trách nhiệm sao? Sẽ không có một chút nào khó ăn khó ngủ sao? Ông sống đến giờ là vì gì? Muốn làm lãnh đạo? Làm lãnh đạo là vì gì? Vì một lần nữa bán con gái?”
Chuyện ngày hôm nay Thượng Quan Chinh làm, vốn đã chột dạ, giờ phút này bị Thượng Quan Ngưng không chút khách khí bóc toạt, ông ta vừa giận vừa xấu hổ, mặt đày phẫn nộ trách cứ Thượng Quan Ngưng: “Mày không cần đứng đó nói hươu nói vượn, tao làm như vậy là muốn tốt cho mày! Đi theo Cảnh nhị thiếu, mày cả đời sống trong thoải mái, muốn gì đều có! Được, mày không cần nói gì nữa, tao đã quyết định gã mày cho Nhị thiếu gia, sau này mày chính là vợ của cậu ta!”
Một lần rồi một lần lợi dụng và bán đứng, Thượng Quan Ngưng hoàn toàn ૮ɦếƭ hi vọng với Thượng Quan Chinh, cô biết mình hôm nay không nên đến, tương lai Thượng Quan Chinh có xảy ra chuyện gì, cô sẽ không bao giờ đến!
Lẽ nào ông ta còn cho bây giờ là xã hội cũ, nghĩ muốn bán con là bán?!
“Được! Đây là ông nói! Ông giao tôi cho Cảnh Dật Nhiên, kể từ bây giờ, tôi đã không còn là con gái ông! Ông được làm Thị trưởng, tôi cũng có một phần công sức, bây giờ tôi dùng phần công sức này đổi lấy một vấn đề!” Thượng Quan Ngưng dần bình tĩnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng, chỉ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt sâu thẳm, khiến lòng Thượng Quan Chinh có chút lo lắng.
Cảnh Dật Nhiên đi đến cạnh cô, ung dung nhìn cô bị người thân mình lừa gạt bán đứng, lại nhanh chóng bình tĩnh, ở tình huống bất lợi, tối đa hóa lợi ích cho bản thân.
Cô giống như cây cỏ nhỏ không bị khuất phục dưới mưa gió, ngay cả khi bị thổi ngã bởi gió, cô cũng không nản chí, cố gắng đứng lên và chiến đấu với gió mưa.
Cảnh Dật Nhiên vô cùng tò mò, tính cách này trời sinh đã có, hay là từng ngày từng ngày mà phát triển?
Cô trông giống như một Đại tiểu thư õng ẹo, gầy gò yếu đuối, đơn thuần mà không có tâm cơ, không nghĩ lại cứng cáp đến vậy!
Lẽ nào, quá khứ cô đã sống trong một môi trường hỗn độn không thể nào chịu nổi, cho nên ngày hôm nay dù cho bị lừa gạt đau lòng như vậy nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh lại?
Một cô gái thật đáng thương, đến một Cảnh nhị thiếu gia trước nay không biết đau lòng là gì, ở đâu đó trong trái tim rung lên từng đợt buốt nhói.
Thượng Quan Chinh không biết Thượng Quan Ngưng muốn hỏi vấn đề gì, ông ta chỉ muốn thật mau đuổi cô đi, cho cô và Cảnh Dật Nhiên ngay lập tức lãnh giấy kết hôn, thật tốt giữ lại chiếc ghế Thị trưởng của ông ta, vì vậy vội vàng nói: “Mày hỏi đi!”
Thượng Quan Ngưng nhìn sâu vào đôi mắt Thượng Quan Chinh, từng câu từng chữ hỏi: “Mẹ tôi, rốt cuộc có phải bị ông hại ૮ɦếƭ?!”
Thượng Quan Chinh nghe câu hỏi của cô, cực kì hoáng sợ biến sắc, da dẻ vốn dĩ đã nhợt nhạt giờ đây cắt không ra hột máu, trắng bệch như tờ giấy.
Ông ta hoang mang hoảng loạn nói: “Không! Không liên quan gì đến tao! Là bà ta tự sát, là tự sát! Không phải mày lúc trước đã tận mắt nhìn thấy sao?”
Thượng Quan Ngưng thu hết bộ dáng hoảng loạn của ông ta vào trong đáy mắt, trái tim lạnh như tẩm băng, dùng ngữ khí tàn khốc vô tình nói: “Tốt nhất là không có, nếu có, tôi không ngại giúp mẹ trả thù! ૮ɦếƭ tiệt, đừng có mơ muốn sống!”
Cô lạnh lùng nói xong, quay đầu nhìn chằm chằm Cảnh Dật Nhiên, nhàn nhạt nói: “Bây giờ, đến lượt cậu, cậu muốn gì? Cậu lại có thể cho tôi cái gì?”
Cảnh Dật Nhiên nhìn cô gái ngay trước mặt trong nháy mắt trở nên cay nghiệt vô tình, giống như ngày thường con người dịu dàng đó không phải là cô, đối với cô càng cảm thấy hứng thú.
Hóa ra trong con người cô còn che dấu một gương mặt lạnh lùng, giống như một sức mạnh mạnh mẽ của kẻ ***, chớp mắt một cái liền xoay chuyển thân phận con mồi, trở nên hung hãn!
Mái tóc được nhuộm nâu ánh đồng của cô, dưới ánh nắng mặt trời, phản xạ ánh sáng đẹp lung linh, đuôi tóc được uốn cong, úp vào sườn mặt gần như hoàn mỹ, phát họa góc mặt đẹp đẽ, lông mi thật dài rũ xuống phấp phới như cánh bướm, tựa như một khối hình học 3D đẹp sắc sảo mà trong trẻo.
Cánh môi đỏ khẽ mở, âm thanh mát lạnh, thể hiện một vẻ đẹp khiến người ta say đắm run rẫy cùng mãnh liệt.
Cảnh Dật Nhiên chỉ cảm thấy tim mình càng lúc đập càng nhanh, tiếng đập càng ngàng càng to, phảng phất một giây sau là có thể nhảy ra khỏi ***g *** cậu ta!
Giọng nói cậu ta phát ra có chút dịu dàng đến ngay cả bản thân cũng không nhận thấy: “Tôi muốn gì em cũng sẽ cho sao?”
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng rét lạnh, âm thanh không mang theo cảm xúc: “Nó phụ thuộc vào cậu nếu cậu có đủ khả năng để trả giá!”
“Tôi muốn em, em đưa ra giá đi!”
“Có thể!” Thượng Quan Ngưng vẫn như cũ lạnh lùng, khoé môi dắt một tia cười lạnh: “Dùng mạng mẹ cậu trao đổi!”
Lời cô vừa dứt, cái nhìn nhẹ nhàng của Cảnh Dât Nhiên vỗ cánh biến mất, men theo sự tức giận hung ác ngập trời: “Chuyện này và mẹ tôi không liên quan!”
“Cậu cũng biết không liên quan này! Ha ha, vậy cậu và Thượng Quan Chinh, rồi cùng Thượng Quan Nhu Tuyết giao dịch, với tôi có gì liên quan?!” Thượng Quan Ngưng bỗng nhiên cười to, cô nói một hơi, ngay đến chữ “cha” cũng không gọi, một tiếng nói thẳng tên!
“Sao, không đồng ý? Mạng tôi không dáng dùng mạng mẹ cậu trao đổi? Vậy cậu còn cái gì đáng giá?! Cậu căn bản hai bàn tay trắng, còn mạnh miệng làm tôi ra giá, hóa ra chỉ là con hổ giấy!”
Thượng Quan Ngưng không chút nể nang mỉa mai, hôm nay bị gạt tới nơi này, tâm trạng cô cực kì không tốt, Cảnh Dật Nhiên năm lần bảy lượt tìm rắc rối đến cô, vì vậy cô đã phẫn nộ đến cực điểm, những gì khó nghe cũng tự nhiên nói ra hết.
Cảnh Dật Nhiên chỉ tức giận một lát, sau đó trên mặt mặt lại treo lên vẻ cười cợt thương hiệu nói: “Không, nhưng tôi có thứ mà em muốn, có điều, không phải như em nói là mạng mẹ tôi, mà là mạng mẹ em!”
Cả người Thượng Quan Ngưng ngay lập tức cứng đờ, nghiến răng nói: “Cậu nói gì?!”
“Trong tay tôi có di vật của mẹ em, hiển nhiên cũng sẽ có thứ khác, không phải em luôn muốn biết mẹ mình đã ૮ɦếƭ như thế nào sao? Tôi nghĩ, trên thế giới này không ai biết rõ chuyện của mẹ e
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc