Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 117

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thượng Quan Ngưng cường thế

Thượng Quan Ngưng đưa Mễ Hiểu Hiểu đi xem vài cửa hàng, cũng chưa có thể tìm được bộ váy mà cô ấy thích.
Hai người sắp đi đến cửa hàng khác, bên trong lại phát ra một thanh âm quyen thuộc.
“Lệ lệ, bộ váy này thích hợp với cô nhất, thật xinh đẹp, có vẻ như cô càng ngày càng thon thả!”
“Ha ha ha, phải không? Tiểu Tuyết, vẫn là cô tinh mắt! Người phục vụ, gói cho tôi bộ váy này, mấy cái này tôi không muốn bị ᴆụng hàng, không ai được ᴆụng hàng với bản công chúa đây.”
Người phục vụ vừa nghe cô muốn tất liền rất vui, vội cười nói: “Tổng cộng chỉ có hai cái, toàn thành phố A chỉ có nơi này có loại váy này, quý khách yên tâm đi, không ai có thể ᴆụng hàng với cô, cho dù có ᴆụng hàng cũng không thể có khí chất người như khách hàng đây."
Thượng Quan Ngưng nghe được bên trong nói chuyện, lôi kéo Mễ Hiểu Hiểu muốn đi vào: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi đến cửa hàng khác đi!”
Mễ Hiểu Hiểu nghi hoặc nhìn cô: “Vì cái gì? Nhà này cửa hàng quần áo tuy rằng ít, nhưng phẩm chất vẫn rất không tồi, nói không chừng chưa chắc tôi thích nguyên váy đâu!”
“Chúng ta đi xem cửa hàng khác, tí nữa trở lại xem chỗ này.” Thượng Quan Ngưng không có giải thích nguyên nhân, cô không muốn gặp phải hai người kia, không lại sảy ra tranh chấp thì lại hỏng cả buổi đi dạo của cô.
Nhưng là bên trong người lại tựa hồ cũng không giống buông tha nàng.
“Ai da, nhìn xem bên ngoài là cọng hành nào đây, đi cùng một con hồ ly tinh hình như lại tới đây để câu dẫn nam nhân đi!” Quý Lệ Lệ lơ đãng nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, lập tức dở bộ mặt trào phúng.
Thượng Quan Ngưng đang lôi kéo Mễ Hiểu Hiểu, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Mễ Hiểu Hiểu biết Thượng Quan Ngưng vì cái gì mà không đi vào, nhưng là cô không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng tốt như vậy lại nghe được lời nói khó nghe bên trong, lôi kéo Thượng Quan Ngưng đi vào, sau đó không chút khách khí nói: “Chậc chậc chậc, tôi nói này, có người nói chuyện cảm giác như muốn Gi*t ૮ɦếƭ người, thật ra là do bản thân mình lớn lên quá xấu không ai muốn động, lại ghen ghét người khác lớn lên rất xinh đẹp! Cô nhân viên này, quần áo chỗ các cô sao lại bán cho người lớn lên xấu như vậy sao?"
Thấy người phục vụ bộ dạng ngơ ngác, Mễ Hiểu Hiểu lại tự cố tỏ vẻ mang bộ mặt tiếc hận: “Ai,đáng tiếc cho một cái váy đẹp như vậy lại phải mặc trên người vừa lùn vừa béo, chỉ mệt cho những người bên cạnh nói dối, tôi lại không giống bọn họ, lời nói thường không có lương tâm."
Trên thực tế, bộ váy mặc trên người Quý Lệ Lệ dài đến đầu gối, chất ren công nghệ cao cấp, nếu như dáng người gầy cao mặc vào sẽ rất đẹp, nhưng Quý Lệ Lệ thân thể cao không đến một mét sáu, khuôn mặt lại tinh xảo giống một con 乃úp bê tây dương, mặc bộ váy có chút thành thục này hoàn toàn che giấu hết ưu điểm, bại lộ hết khuyết điểm ra ngoài, hơn nữa cỡ váy to, mặc trên người xinh xắn củq Quý Lệ Lệ có chút không hợp."
Nhưng tính cách Quý Lệ Lệ lại tuyệt đối không muốn ai nói cô mặc quần áo nào xấu, mà Thượng Quan Nhu tuyết lại rất nịnh cô, đối với Quý Lệ Lệ mà nói thì cô rất vui. Như vậy mới làm nổi bật lên vẻ đẹp của mỹ nữ như cô.
Hai người bọn họ đi đến chỗ nào, Thượng Quan Nhu Tuyết đều khen ngợi yêu thích, bởi vì cô không chỉ trang điểm đẹp hơn Quý Lệ Lệ, hơn nữa tính cách ôn nhu như nước, khoan dung rộng lượng, xử sự đều cực kỳ chu đáo, nhưng Quý Lệ Lệ tính cách điêu ngoa, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, động vài ai cũng vừa đánh vừa mắng, ai thấy cô cũng đều rất sợ.
Thượng Quan Ngưng từ trước tới nay không biết nếm qua bao nhiêu mệt mỏi với Thượng Quan Nhu Tuyết, ở với nhau, vĩnh viễn chỉ là làm nền, Thượng Quan Nhu Tuyết còn giả vờ có chừng mực, hiện tại ở bên cạnh bên Quý Lệ Lệ, cô ta vẫn như cũ, sẽ âm thầm sử dụng thủ đoạn để cho Quý Lệ Lệ làm nền cho mình.
Quý Lệ Lệ từ nhỏ đã bị nuông chiều nên không có tâm cơ gì, chỉ vì Thượng Quan Nhu Tuyết khen vào câu thì đã lâng lâng, đương nhiên sẽ tin tưởng lờiThượng Quan Nhu Tuyết nói, có thế nào cũng không chịu tin lqf chiếc váy mình mặc rất khó coi.
Lập tức chỉ vào mũi Mễ Hiểu Hiểu cái nói: “Cô là thứ gì, cút sang một bên đi! Bản công chúa nói chuyện ai cho cô chõ miệng vào! Bản công chúa ta mặc cái gì cũng rất đẹp, các người có ghen ghét cũng vô dụng, hai người các ngươi lớn lên xấu vậy mà còn dám nói tôi xấu, xem tôi xé rácg miệng các người thế nào này."
Thượng Quan Nhu Tuyết vội vàng đi lên ngăn cản cô: “Lệ lệ, đừng ở chỗ này tranh chấp với người khác, cô liền rộng lượng một ít, tha thứ cho bọn họ đi!”
Cô ta dừng một chút, nhìn Thượng Quan Ngưng liếc mắt một cái, lộ ra bộ mặt điềm đạm đáng yêu: “Tỷ tỷ, lần trước là mẹ em không đúng, bà ấy không nên đổ cà phê lên người chị, nhưng bà ấy tuyệt đối không phải cố ý, hơn nữa chị cũng đã hắt lại, toàn thân bà ấy đều bị phỏng, chị cũng không đến xem mẹ ra sao? Rốt cuộc chị có nhớ bà ấy nuôi lớn chị không!"
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay không có mang kính râm và khẩu trang che mặt, Mễ Hiểu Hiểu rất nhanh liền nhận ra cô ta.
Nghe cô ta kêu Quan Ngưng “Chị”, cô rất kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, hóa ra vị Dẫn chương trình trứ danh trong thành phố A này là em gái của Tượng Quan Ngưng!
Không phải nói cô ta là con gái của phó thị trưởng thành phố A sao? Nói như vậy, Thượng Quan Ngưng cũng là con gái của phó thị trưởng? Có chỗ dựa như vậy, mà Thượng Quan Ngưng lại che giấu, cả công ty không có ai biết cô là con gái của phó thị trưởng.
Nếu đã gặp mặt, Thượng Quan Ngưng tuyệt đối không có trốn tránh đạo lý.
Cô bình tĩnh nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, lãnh đạm nói: “Nga? Bà ta không phải cố ý? Vậy hóa ra bà ta mắt bị mù sao? Ha ha, bà ta chỉ là muốn cho vị hôn phu của cô nhìn xem tôi là người ngoqn độc như thế nào, một lời bất hòa liền đem bát nước nóng hất lên người tôi, sau đó giả vờ thiện lương. Tôi là người bị hại, vì cái gì mà muốn chơi xấu bà ta? Bà ta gieo gió thì gặt bão, chẳng có quan hệ gì với tôi!"
“Mặt khác, từ nhỏ đến lúc mười tuổi là mẹ tôi nuôi tôi lớn, mẹ cô ςướק chồng của mẹ tôi, cùng nhau bức ૮ɦếƭ mẹ tôi, từ đó về sau là cậu tôi che chở tôi lớn lên. Mẹ cô nuôi tôi lớn?? Bà ta mỗi ngày đều tính toán hao tổn tâm cơ lừa hết tài sản trong tay tôi, còn cho tôi ăn đồ ăn có độc, cô tưởng tôi không biết gì sao??"
“Cô không biết trong nhà tôi nuôi hai con mèo với một con chó đã ૮ɦếƭ như thế nào sao? Chúng nó là ăn cơm của tôi mà ngấm độc dần mà ૮ɦếƭ, Cho nên đừng nói với tôi cái gì mà công ơn nuôi nấng, bằng không mọi việc quá khứ tôi sẽ không để yên đâu!"
Thượng Quan Nhu Tuyết đã lã chã chực khóc, khổ sở nói: “Chị à, chị hiểu lầm rồi, mẹ của em tuyệt đối không có ý muốn hại chị, bà ấy vẫn luôn coi chị như con đẻ, có đồ gì tốt bà ấy cũng cho chị trước, những thứ gì chị có em cũng không có, chị mặc quần áo mới thì em luôn phải mặc quần áo cũ, sao chị có thể đổ oan cho bà như thế!"
Đúng vậy, chính là bởi vì có thứ tốt, Dương Văn Xu đều sẽ cho cô, sau đó Thượng Quan Chinh liền sẽ cảm thấy bà ấy rộng lượng, cảm thấy Thượng Quan Nhu Tuyết bị ủy khuất, sau đó liền sẽ mua cho cô ta đồ tốt hơn.
Cô mỗi lần mặc quần áo mới thì cô ta luôn lấy quần áo cũ mặc, tất cả mọi người đề nói Dương Văn Xu đối xử với cô còn tốt hơn cả con ruột, nhưng chỉ có cô biết, quần áo mới ở trong tủ của cô tq để đến mốc meo, mỗi lần đi ra ngoài nhất định nó sẽ mặc quần áo cũ.
Thượng Quan Chinh là phó thị trưởng địa vị cao, tiền lương cùng với tiền thưởng đều rất cao, còn có lập ngữ khoa học kỹ thuật mỗi năm kiếm được mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu tiền lời, chẳng lẽ mua không nổi mấy bộ quần áo mới?
Cũng chỉ là diễn trò cho mọi người xem thôi, thế mà còn không biết xấu hổ đem ra ngoài nói.
Quý Lệ Lệ ở một bên tức giận thay cho Thượng Quan Nhu Tuyết, cô biết việc Dương Văn Xu bị Thượng Quan Ngưng làm phỏng.
Bởi vì lúc ấy Thượng Quan Nhu Tuyết gọi điện thoại cho cô, kêu tìm bác sĩ giúp trị phỏng đến Thượng Quan gia xem bệnh giúp Dương Văn Xu
Lúc ấy vị bác sĩ tư nhân của Quý gia đến khám lúc trở về Quý gia còn cảm thán Dương Văn Xu khuôn mặt xinh đẹp như vậy, bởi vì trị liệu trễ mà bị huỷ hoại.
“Thượng Quan Ngưng, tôi cho rằng cô chỉ là hồ ly tinh câu dẫn nam nhân, không nghĩ tới tâm địa của cô ác độc như vậy, Dì Dương đã bị cô làm cho hủy dung!" Quý Lệ Lệ ngữ khí cực kỳ phẫn nộ, giống như người thượng bị Quan Ngưng hủy dung là mình.
Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt nhìn cô một cái, vẻ mặt đạm nhiên nói: “Hủy dung..được a, tôi còn sợ bà ta không bị hủy dung, nhưng thật ra tôi còn định tạt axit! Bất quá, cô lại phẫn nộ thay bọn họ, phó thị trưởng có biết là cô còn hiếu thuận hơn cả Thượng Quan Nhu Tuyết không? Bà ấy biết con gái ruột mình biến thành con nhà người khác không? Cũng thật bất hiếu, mẹ còn đang ở bệnh viện vậy mà con gái còn tiêu dao tự tại, còn đi làm con nuôi của mẹ mới khác."
Thị trưởng Quý Mẫn Du tim vẫn không được khỏe lắm, ngày thường luôn mang tư thái kiên cường, khkong dễ dàng mà đi bệnh viện, nhưng mấy ngày hôm trước bện tim bà tái phát liền đến bệnh biện Mộc thị, việc này cô chỉ nghe qua lời Cảnh Dật Thần nói. Không chừng Cảnh Dật Thần vẫn luôn được để ý ở chính giới, lực ảnh hưởng rất lớn, đối với thương giới rất có tầm quan trọng.
Quý Lệ Lệ nghe xong lời cô nói thì khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vừa muốn mắng, liền nghe Thượng Quan Ngưng lại nói: “cô mắng chửi người phía trước, vẫn là soi gương mà nhìn lại đi, cô nhìn xem biểu tình của bản thân đi, rồi nhìn lại biểu tình của Thượng Quan Nhu Tuyết liền biết khác nhau ở đâu.”
Quý Lệ Lệ ngẩn ra, quả nhiên quay đầu lại xem.
Trong gương, trên mặt của chính mình tràn đầy oán niệm cùng phẫn nộ, chau mày, ngũ quan đều có chút dữ tợn vặn vẹo, mà Thượng Quan Nhu Tuyết, chỉ là mở to một đôi mắt ngập nước, vô tội lại đáng thương, nhưng không có chút nào tức giận, tựa như người bị hủy dung không phải người mẹ đẻ ra mình.
Quý Lệ Lệ không có tâm cơ, nhưng không ngốc. Rất nhanh liền phản ứng lại, tự cảm thấy chính mình xác thật rất quá kích.
Thượng Quan Ngưng nói rất đúng, bị hủy dung lại không phải mẹ cô, cô phẫn nộ như thế làm cái gì! Càng kỳ quái chính là, Thượng Quan Nhu Tuyết vì cái gì mà chỉ thoạt nhìn có chút thương tâm, nhưng một chút cũng không tức giận?
Thượng Quan Ngưng thấy cô ta nghe lọt được, lại nói: “Lần trước kêu cô hỏi anh họ, cô không hỏi sao?”
Nếu Quý Lệ Lệ hỏi, thì đã biết Thượng Quan Nhu Tuyết gửi ảnh cho Quý Bác, hẳn là sẽ không lui tới nữa mới đúng.
Không nghĩ tới, Quý Lệ Lệ lập tức giương nanh múa vuốt nói: “Hừ, bản công chúa kém chút nữa bị cô lừa! Tiểu Tuyết nói những cái ảnh chụp đó căn bản là không phải cô ấy gửi cho anh họ tôi, noia không trừng là cô đưa cho anh ấy, làm cho anh họ càng chán ghét tôi! Cô là hồ ly tinh, đừng tưởng rằng bản thân lớn lên xinh đẹp một chút liền đi câu dẫn hết đàn ông khác, cô độc ác như vậy không có đàn ông nào muốn cô đâu! Tạ Trác Quân đã đá cô, anh họ tôi càng chướng mắt cô, cô cứ chờ mà ૮ɦếƭ già đi!"
Mễ Hiểu Hiểu ở một bên thật sự là nghe không nổi nữa, cô cầm lấy tay trái của Thượng Quan Ngưng quơ quơ ở trước mắt Quý Lệ Lệ, ngữ khí khoa trương nói: “Ai nha, Thượng Quan Ngưng, nhẫn cưới này của cô thật là đẹp, nhìn là muốn lóe mù đôi mắt! Chồng cô đối với cô cũng thật tốt, cái nhẫn kim cương này chính là do nhà thiết kết Francoise hàng đầu thế giới về trang sức thiết kế ra, độc nhất vô nhị, cả thế giới không có cái thứ hai, không phải có tiền là mua được đâu."
Nhẫn kim cương trên tay Thượng Quan Ngưng ngay từ lần đầu nhìn thấy Mễ Hiểu Hiểu đã nghiên cứu vô số lần, lai lịch cùng giá trị, cô rất rõ, giờ phút này cho bọn họ há mồm một chút cũng không khó khăn gì.
Cô vừa nói như vậy, Quý Lệ Lệ cùng Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức ngây ngẩn cả người.
Thượng Quan Ngưng đã kết hôn?!
Chuyện này không có khả năng! Các cô căn bản không có nghe nói qua!
Cho dù là kết hôn, cô cũng mua không nổi thiết kế của Francoise độc nhật vô nhị.
Francoise chính là nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới, một năm cũng chỉ thiết kế đến hai cái là cùng, ông ta toàn chọn những viên kim cương thiên nhiên hoàn mĩ nhất, giá trị cừng kì sang quý, người đặt ông thiết kế đã là mười năm về trước, mấy năm gần đây căn bản là không hề nhận làm bất kì đơn đặt hàng nào.
“Cô đừng có ở nơi đó nói mạnh miệng, khoác lác cũng không sợ lét đầu lưỡi! Cô ta căn bản là không có người muốn, mang cái nhẫn kim cương giả ra tính lừa gạt ai đây!”
Quý Lệ Lệ lúc nói ra lời này, tuy rằng vẻ mặt rất lý hợp tình, nhưng trong lòng lại có chút không đủ tự tin.
Cô ta tính tình táo bạo dễ xúc động không giả, nhưng là từ nhỏ đã nhìn rất nhiều qua nhiều thứ tốt, kia nhẫn kim cương kia là thật hay là giả, cô vẫn có thể phân biệt ra ngay, cho nên càng thêm kinh ngạc.
Cô cau mày lôi kéo Thượng Quan Nhu Tuyết cánh tay, “Tiểu Tuyết, chị của cô kết hôn?”
Thượng Quan Nhu Tuyết là em gái Thượng Quan Ngưng, chị gái kết hôn, cô ta là em gái chẳng lẽ lại không nghe qua bao giờ!
Thượng Quan Nhu Tuyết trong lòng tràn đầy khi*p sợ, thế cho nên xem nhẹ lời Quý Lệ Lệ nói, không thể tin tưởng nói: “chị, chị…… Kết hôn rồi?”
Không, việc này không phải thật sự, cô ta không phải vẫn luôn mang tâm niệm muốn gả cho Tạ Trác Quân sao?! Sao có thể kết hôn? Cô ta có thể kết hôn với ai?
Thượng Quan Ngưng một ánh mắt cũng không cho Thượng Quan Nhu Tuyết, trực tiếp lấy ra thẻ vàng Cảnh Dật Thần vừa mới cho, đưa cho người phục vụ: “Váy giống như trên người cô ta, tôi cũng muốn lấy một cái.”
Người phục vụ vừa thấy thẻ vàng lập tức liền mở to hai mắt nhìn, loại thẻ vàng này số lượng có hạn, đại diện cho tầng cấp trên của Tập Đoàn Cảnh Thịnh.
Một khi có loại thẻ vàng này trên thương trường đã quy định, phải thỏa mãn nhu cầu của người có thẻ trước.
Người phục vụ không dám bảo Quý Lệ Lệ cởi váy trên người ra, liền chạy nhanh vào trong đem một chiếc váy khác cầm lại đây.
“Thưa tiểu thư, trong tiệm của chúng tôi còn có một chiếc náy cái như vậy nữa, tổng cộng chỉ có hai cái.”
Mấy vị thần nữ này đánh nhau, ngàn vạn đừng làm cho tép riu nhỏ như cô chịu tai ương, hai chiếc váy, hai ngươi một người lấy một cái, chắc là không thành vấn đề.
Mễ Hiểu Hiểu từ nãy mới bắt đầu vào, liền đã thích bộ váy này, giờ phút này thấy người phục vụ lấy tới một cái mới giống thế, đôi mắt liền tỏa sáng, lập tức cũng nói: “Bao nhiêu tiền, chúng tôi muốn mua!”
Thượng Quan Ngưng thấy cô cũng thích, hơi hơi lộ ra một nụ cười tươi, chỉ vào bộ váy trên người Quý Lệ Lệ nói: “Cô này, váy trên người cô ta tôi cũng lấy, đem hai cái gói lại cho tôi."
“Thượng Quan Ngưng, cô có ý tứ gì! Cô có biết xấu hổ hay không?” Quý Lệ Lệ lập tức nổi trận lôi đình, thanh âm sắc nhọn chói tai, “Váy Bản công chúa đây thích mà cô cũng dám muốn! Có tim mai mẹ tôi cho cha cô mất chức."
Thượng Quan Ngưng nhe răng cười, nhàn nhạt nói: “Tôi tin chứ, vì vậy càng muốn mua, ngược lại tôi còn ác độc nữa, ai đi lên hay ai đi xuống, cũng không hề liên quan đến tôi, miễn sao tôi có thể mua chiếc váy đẹp nhất là được.”
Việc Thượng Quan Chinh lên làm Thị trưởng đối với cô mà nói, không có nửa điển tốt đẹp, ông ta bị lợi ích làm cho mê muội, chỉ biết lấy cô ra ngừng đổi lấy những lợi ích lớn hơn, nếu ông ta không làm quan, đó thực sự lại là điều tốt.
Thượng Quan Nhu Tuyết đứng một bên nhanh chóng thuyết phục Quý Lệ Lệ: “Lệ Lệ, cậu đừng xúc động, cha tôi vẫn luôn chăm chỉ cần cù, cậu không thể làm như vậy, chị của tôi ở nhà luôn được nuông chiều, nói chuyện thẳng thắn, nếu làm mất lòng cậu, tôi thay mặt chị ấy xin lỗi cậu, cậu là người có tấm lòng rộng lượng, không nên cùng chị ấy chấp nhặt, được không?”
Thượng Quan Ngưng mỉa mai cười, Thượng Quan Nhu Tuyết lại bắt đầu đóng vai người tốt, còn vì cô xin lỗi Quý Lệ Lệ? Đoán xem cô ta có ý gì nào!
Mễ Hiểu Hiểu đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết, cô chỉ thấy qua cô ấy trên TV làm MC dẫn chương trình truyền hình bộ dáng nhẹ nhàng mà chuyên nghiêp, không bao giờ nghĩ rằng cô ta lại là người như vậy.
Nhìn sơ qua giống y như hết lòng suy nghĩ vậy, trên thực tế cẩn thận cân nhắc, có thể nghe ra được, cô ta đang đào hố chôn Thượng Quan Ngưng.
Cô gái gọi là Lệ Lệ kia trông rất không có đầu óc, khẳng định bình thường Thượng Quan Ngưng chịu không ít ức Hi*p từ hai người kia.
Quý Lệ Lệ nghe Thượng Quan Nhu Tuyết nói như vậy, sắc mặt tốt lên không ít, nhưng cô ta nhất định một một hai hai không chịu nhường váy, chiếc váy còn lại cũng muốn lấy đi.
Người nhân viên bối rối nói: “Thưa chị, thật sự xin lỗi, vị khách hàng này có thẻ vàng của chúng tôi, tất cả những khách hàng có thẻ VIP của trung tâm thương mại, dựa theo quy định của trung tâm mua sắm phù hợp với cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi phải thỏa mãn yêu cầu của cô gái này, nếu không một khi cô ấy khiếu nại, cửa hàng này của chúng tôi ngày mai phải rời khỏi trung tâm thương mại này. Chúng tôi mong chị có thể khiêm nhường một chút, trong tiệm chúng tôi còn rất nhiều phong cách mẫu mã kiểu dáng khác, chị có thể tùy ý chọn, chúng tôi sẽ giảm giá 20% cho chị.”
Công chúa Quý Lệ Lệ, nhân sinh không có hai từ “Khiêm nhường” này trong từ điển!
Dựa vào cái gì mà chiếc váy được cô chọn lại phải nhường cho Thượng Quan Ngưng! Ngày thường chỉ có cô ςướק đồ vật của người khác, không có người nào dám ςướק đồ từ tay cô!
Cô ta tức giận trực tiếp tát một bạt tai lên mặt người nhân viên đang cúi đầu nói chuyện đứng ngay bên cạnh mình, muốn bước đến đánh Thượng Quan Ngưng, lại bị Thượng Quan Nhu Tuyết vội vàng ngăn cản: “Lệ Lệ, cô ấy là chị của tôi, cậu đừng đánh cô ấy không phải tốt hơn sao? Chị, chị mau mau xin lỗi Lệ Lệ, chiếc váy kia cậu ấy đã chọn, chị thật sự không nên lấy đi mà!”
Thượng Quan Ngưng thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Trước đây tôi đã nhường nhịn không biết bao nhiêu lần, có ích sao? Hôm nay bị hai người phá hỏng cảm hứng, vì vậy tôi cũng sẽ phá hư hứng thú của hai người, chính là như thế, hai chiếc váy này tôi nhất định muốn lấy đi rồi!”
Bộ dạng giương nanh múa vuốt của Quý Lệ lệ bỗng nhiên dừng lại, cười nhạo kéo Thượng Quan Nhu Tuyết vào phòng thay đồ, một lát sau cô ta đã thay áo quần đi ra, nhưng chiếc váy ren ban đầu, đã bị cô ta xé đến nát bươm.
Sau khi cô ta đi ra, trực tiếp ném bộ váy lên mặt đất, cả hai chân dùng sức dẫm lên, rồi hất cằm nói: “Bản công chúa không quan tâm đến cái giẻ rách này nữa, thưởng cho cô!”
Thượng Quan Ngưng lại không hề tức giận chút nào, hướng về phía người nhân viên nhàn nhạt cười: “Tôi nhớ rất rõ, trung tâm thương mại có quy định, cố ý tổn hại sản phẩm, bồi thường gấp bảy lần nhỉ?”
Nhân viên bán hàng nhìn cô biết ơn gật gật đầu: “Quý khách nói rất đúng, vị khách hàng kia đã cố ý phá hư chiếc váy của chúng tôi, thực sự phải bồi thường gấp bảy lần! Chuyện này tôi cũng không có cách nào, tất cả camera giám sát ở đây đều đã ghi hình lại, vị khách này nếu không bồi thường thiệt hại tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”
Mễ Hiểu Hiểu ở một bên cũng châm chọc Quý Lệ Lệ: “Ôi chao, có người đến mua đồ lại không có khả năng trả đủ tiền này! Tôi ở đây có hai cái thẻ này, hay là cho cô mượn nhỉ?”
Quý Lệ Lệ quả thực bị Thượng Quan Ngưng làm cho phát điên lên rồi, cô lấy ra từ trong chiếc túi Chanel mới nhất nhất của mình một cái thẻ, quăng thẳng lên mặt người nhân viên, hét to: “Công chúa này có tiền, tôi đã nói không trả sao?! Báo cảnh sát cái rắm, thứ thấp hèn!”
Nhân viên nhanh chóng quét thẻ, cẩn thận nhắc nhở cô ta: “Chiếc váy này có giá mười hai vạn, vì thế, số tiền tổng cộng chị cần phải bồi thường là tám mươi bốn vạn, phiền chị kí tên.”
Quý Lệ Lệ mặt bừng bừng tức giận kí tên, mặc dù cô có tiền, nhưng số tiền này không thể hao phí như vậy, chưa kể đến hơn tám mươi vạn không phải là con số nhỏ, đột nhiên lại biến mất.
Đều do người phụ nữ không biết xấu hổ Thượng Quan Ngưng!
Thượng Quan Nhu Tuyết khuyên ngăn một lúc, đồng ý tặng cho cô một chiếc váy tốt hơn, bây giờ Quý Lệ Lệ mới miễn cưỡng đi theo cô ta, lúc đi còn hung hăng trừng mắt liếc Thượng Quan Ngưng một cái, trong lòng thề nhất định phải trả lại món nợ ngày hôm nay.
Hai con người chướng mắt đi rồi, Mễ Hiểu Hiểu vui vẻ cầm lấy áo quần đi vào phòng thử đồ.
Thời điểm Mễ Hiểu Hiểu đi ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Thượng Quan Ngưng sáng ngời, khen: “Thật xinh đẹp, giống như được thiết kế riêng cho cậu, trách không được người khác lại mặc vào không hợp.”
Mễ Hiểu Hiểu nhìn cô cười, cầm áo quần đi thanh toán, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hôm nay những thứ hai người yêu thích đều đã mua được, nên họ đang có ý định về nhà.
Nhưng trong một bãi đậu xe nhỏ ở trung tâm lại gặp phải Tạ Trác Quân đến đón Thượng Quan Nhu Tuyết cùng Quý Lệ Lệ.
Tạ Trác Quân đang cất đồ giúp hai người kia vào cốp sau, thấy cô bỗng ngẩn người.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng mặc một chiếc váy dài màu tím, dưới chân mang một đôi sandal đế bằng màu trắng, gió nhẹ thổi qua bên người cô, tung bay cả làn váy tím nhàn nhạt, ẩn hiện ra bên ngoài một đoạn cẳng chân trắng tuyết quyến rũ.
Xinh đẹp tựa như giọt sương sáng sớm, long lanh rõ ràng, không có một tia tạp chất.
Hắn nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Ngưng, cô cũng ở đây...”
Lời Tạ Trác Quân còn chưa nói xong, đã bị Thượng Quan Nhu Tuyết ở một bên như là vô tình cắt đứt: “Chị, Trác Quân là cố ý đến đón tụi em, nếu không, hãy để anh ấy đưa chị về đi.”
Quý Lệ Lệ thấy vậy ầm ĩ cười, ngay lập tức châm biếm: “Ôi ôi ôi, còn nói là đã kết hôn này, thật là tội nghiệp quá, không một ai đến đón kìa! Nhìn vào Tiểu Tuyết xem thử, hiện tại mới chỉ đính hôn còn chưa có kết hôn, vị hôn phu yêu thương đến tận xương cốt đấy, thực sự may mắn! Chị gái cố chấp hơn so với em gái, vì thế Tạ Trác Quân mới bỏ rơi cô, hủy bỏ hôn nhân! Oh, Thượng Quan Ngưng, cô đúng là thảm hại, chả ai đau lòng cho một kẻ đáng thương cả!”
Thượng Quan Nhu Tuyết vội vã ngăn cô ta, cầu xin nói: “Lệ Lệ, cậu đừng nói như vậy, chị ấy... sẽ buồn, vẫn là chị ấy không có quên Trác Quân, chuyện quá khứ vẫn là không cần nhắc lại, nếu không chị ấy lại giận tôi.”
“Tiểu Tuyết, không cần thay cô ta cầu xin, cậu và Trác Quân chính là châи áι, có Tạ Trác Quân bảo vệ cậu, không phải sợ! Đúng không, Tạ Trác Quân?”
Chuyện của quá khứ, Tạ Trác Quân lo âu lần nữa lại bị bới móc ra, bởi vì chuyện đó, thật sự hắn rất vô đạo đức. Rõ ràng là đã đính hôn với chị gái Thượng Quan Ngưng, sau đó đi thích em gái Tiểu Tuyết, còn mơ mơ hồ hồ phát sinh chuyện đó với Tiểu Tuyết, đã khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Tại thời điểm này bị Quý Lệ Lệ không chút lưu tình xé toạc tầng giấy kia ra, sắc mặt Tạ Trác Quân không khỏi khó coi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc