Hạnh Phúc Không Ngừng - Chương 49

Tác giả: Mộc Phạn

Cô không thể để mặc anh nằm trên giường cho người khác giày vò như thế, cô không thể trân trân đứng nhìn sự kiêu ngạo của anh bị người ta bào mòn từng tầng từng lớp một như thế.
"Tiểu Trúc, sao con lại về?", giọng mẹ vọng tới, nhưng giọng điệu có vẻ không vui mừng hoan hỉ lắm.
"Chẳng phải con đã báo với mẹ là hai ngày nữa con sẽ chuyển hẳn về nhà sao?", Phùng Ẩn Trúc thấy Thẩm Quân Phi đi vòng qua bên này, bèn né sang nhường đường cho anh, nói "Vừa hay hôm nay anh ấy rảnh nên đưa con về". Từ "anh ấy" Ẩn Trúc rất ít khi dùng, khiến hai ông bà già vừa nghe đã hiểu ngay mối quan hệ không đơn giản giữa hai người.
"Giờ mẹ và bố con phải ra ngoài, chìa khóa giao cho con, con chuyển đồ trước đi. Phòng con mẹ dọn dẹp xong rồi đấy", mẹ nhét chìa khóa vào tay Ẩn Trúc rồi vội vàng đi ngay.
"Chú, dì, chú dì định đâu ạ? Để cháu đưa đi."
Ẩn Trúc liếc mắt nhìn Thẩm Quân Phi, anh cũng biết thể hiện quá nhỉ, cô vội vàng lên tiếng nói đỡ, "Đúng đấy, đồ của con cũng không nhiều, đưa bố mẹ đi rồi về chuyển cũng được".
"Bố mẹ vào bệnh viện, cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, các con không cần đi cùng đâu", mẹ vội nói.
Nhưng bố cô đã mở cửa xe, ngồi vào bên ghế phụ, "Đi thôi, cùng đi cũng được".
Ẩn Trúc cảm thấy chuyện này không bình thường, ngồi phía sau khe khẽ hỏi mẹ: "Mẹ, bố mẹ định đi thăm ai? Sao vội vã thế".
Mẹ lắc lắc đầu, không chịu nói. Bố ngồi phía trước lên tiếng, "Bà cũng thật là khó tính, chuyện này có gì không thể nói đâu. Giờ con nó cũng đã chuyển hẳn về đây rồi, giấu mãi được sao?".
Ẩn Trúc càng lo lắng, lẽ nào sức khỏe của bố hoặc mẹ có vấn đề gì, "Mẹ, rốt cuộc thì...".
Mẹ nhìn bố bằng ánh mắt oán trách. Đừng nói là giờ cả hai đứa cùng về, cho dù là một mình Ẩn Trúc về, bà cũng không muốn nói.
Mẹ vẫn không chịu nói rõ ngọn ngành, xe đỗ trước cổng viện, bố bảo Ẩn Trúc cùng xuống xe, ở đây không thể đỗ lâu, vì vậy Thẩm Quân Phi vẫn ngồi trên ghế lái.
"Hai bác và em cứ lên trước, cháu tìm được chỗ đỗ xe rồi sẽ gọi cho Ẩn Trúc", Thẩm Quân Phi P0'p nhẹ tay Ẩn Trúc, cảm giác áy náy trong ánh mắt cô mới giảm bớt đi phần nào.
Ẩn Trúc cảm thấy hôm nay bố cư xử thật không được lịch sự lắm, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô đưa Thẩm Quân Phi về nhà ra mắt, ông lại hiển nhiên coi người ta như lái xe, khi xuống xe cũng chẳng nói câu nào.
"Bố...", Ẩn Trúc gọi bố lại, "Bố với mẹ con làm sao thế? Cảm thấy anh ấy không tốt ạ?".
"Giờ là lúc nào rồi mà còn để ý đến việc cậu ta tốt hay không tốt", bố cô bất lực nói, "Bố và mẹ con cả đêm qua không ngủ chính là vì suy nghĩ xem có nên báo cho con biết hay không, kết quả hôm nay con lại về".
"Ông Phùng, để tôi nói."
"Ẩn Trúc, bố mẹ đến thăm Tiểu Lai."
"Hả? Không phải anh ấy đang ở Công Gô sao? Sao lại..."
"Nó được chuyển về khoảng một tháng nay rồi, nhưng 1úc nào cũng ở trong tình trạng cách ly, mới cho phép vào thăm được mấy ngày gần đây thôi."
"Anh ấy bị làm sao ạ?", Ẩn Trúc bất giác dừng bước, không dám hỏi, nhưng lại không thể không hỏi.
"Nó bị tai nạn giao thông ở bên ấy, trên xe có bốn người, hai người bị thương nhẹ, một người trọng thương, một người tử vong tại chỗ. Nó chính là người bị trọng thương đó. Điều kiện chữa trị bên ấy kém quá, vì vậy sau khi vết thương có vẻ ổn định, nó được đưa về đây."
"Giờ thì sao ạ, có nặng lắm không?"
"Bố mẹ cũng chưa gặp nó, hôm qua đưa mẹ con đến khám lại, gặp bố mẹ của Tiểu Lai. Ông bà bên ấy muốn vào thăm con cũng chỉ được một lúc thôi, bố nghĩ chắc tình hình không tốt lắm."
Chân Ẩn Trúc như mềm nhũn ra, cô dựa vào người mẹ, "Tầng mấy hả bố, chúng ta lên thôi". Trước kia, mỗi lần nghĩ đến tính chất công việc của anh, cô lại lo lắng, cũng may chưa có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Cô cũng thường xuyên tự an ủi mình, hệ thống an toàn của máy bay là tối cao nhất. Thế nhưng, lần này lại là ở dưới mặt đất nơi đất khách quê người, xảy ra chuyện lớn như thế, tạo ra nghiệp lớn như thế, khiến cô hoàn toàn bất ngờ.
"Nghe nói nó không chịu phối hợp điều trị lắm nên hôm nay bố mẹ mới đến thăm rồi tiện khuyên nhủ luôn", mẹ nói khẽ.
Ẩn Trúc nắm chặt nắm tay không nói thêm gì nữa. Vào thang máy, nhạc bài "Khúc nhạc kết hôn" của Wagner đột nhiên vang lên, Ẩn Trúc mới nhận ra là tiếng chuông điện thoại của chính cô. Đúng vào tối nói đến chuyện kết hôn, Thẩm Quân Phi đã đổi nhạc chuông cho cô, vì mới đổi nên cô vẫn chưa quen lắm.
Tìm thấy điện thoại, bắt máy, giọng Thẩm Quân Phi truyền tới, "Em đang ở đâu? Anh sẽ lên ngay".
"Em đang ở trong thang máy. Anh về nhà trước đi, đồ đạc ngày mai em sẽ gọi lại cho anh rồi chuyển sau. Một người quen của em đang nằm trong phòng theo dõi cấp cứu, em phải lên thăm xem sao", cô cứ như người mộng du nói hết những lời ấy rồi tắt máy. Lúc này, trong tình huống như thế này, dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không nên xuất hlện.
Đi theo phía sau bố mẹ, Ẩn Trúc cảm thấy mình chẳng còn sức mà ngẩng đầu lên nữa, tâm trạng hoang mang vô độ. Không biết anh đã qua được giai đoạn nguy hiểm chưa, không biết đầu có bị thương nghiêm trọng không, không biết bên kia họ có cứu chữa kịp thời cho anh không, cái gì cô cũng không biết.
Vào phòng bệnh, cô lập tức nhìn thấy Ngô Dạ Lai toàn thân băng bó kín mít và bố mẹ chồng đang không ngừng lau nước mắt.
Một Ngô Dạ Lai lúc nào cũng nghiêm chỉnh, một Ngô Dạ Lai không bao giờ tùy tiện, giờ lại đang bị thạch cao, vải gai quấn chặt nằm liệt trên giường, khiến Ẩn Trúc cảm thấy khó tin nhưng lại không thể không tin. Ngô Dạ Lai, thì ra anh cũng chỉ có thịt và máu, cũng sẽ bị ngã, cũng sẽ bị thương, cũng phải bất lực nằm trên chiếc giường hai mét này để mặc người ta giày vò.
"Mẹ!", Ẩn Trúc thốt lên gọi một tiếng, rồi không kìm được nước mắt tuôn rơi. Cô lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể lau hết được. Cô không dám chạm vào anh, cảm giác như mỗi phân mỗi tấc trên cơ thể anh đều rất dễ vỡ, "Anh ấy đã tỉnh chưa ạ? Bị thương ở đâu ạ?".
Mẹ chồng cũng khóc theo cô, một lúc sau mới nói: "Chỗ nào cũng bị thương, bố mẹ cũng không biết nó đang ngủ hay là tỉnh rồi vì nó không chịu nói chuyện".
Ẩn Trúc đi đến bên giường, "Có bị thương vào đầu không ạ?".
"Phần đầu lại không sao, quan trọng là cột sống bị thương rất nghiêm trọng", một giọng nói lạ lẫm vang lên.
Ẩn Trúc ngẩng đầu nhìn, thấy một cô y tá trẻ mặc bộ quần áo dành cho phòng chăm sóc đặc biệt.
"Cô là người chăm sóc cho anh ấy sao?"
"Vâng. Em là người chăm sóc ban ngày, tên Hồ Vy. Buổi tối có chị Lưu."
Ẩn Trúc liếc mắt nhìn Ngô Dạ Lai, dường như anh nghe thấy cuộc đối thoại của họ nên khẽ cử động.
"Anh ấy có nói gì với cô không?"
"Không ạ. Nhưng anh ấy không chịu để bọn em lau người, thỉnh thoảng còn ra hiệu đẩy bọn em đi", Tiểu Hồ Vy vừa nói vừa mô phỏng lại động tác của anh, cánh tay cử động cứng đờ như người máy.
Nếu không phải những người trong phòng đều là người thân của anh, không chừng lại khiến mọi người được một trận cười. Đáng tiếc, họ đều không có tâm trạng để vui cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc