Hạnh Phúc Không Ngừng - Chương 37

Tác giả: Mộc Phạn

Anh cảm thấy mình như một trận địa bị bỏ quên, Phùng Ẩn Trúc sau khi diễn tập xong lại không hề tiến hành chiến dịch đã từ bỏ rồi.
Việc Ẩn Trúc phải nằm viện vẫn không giấu được bố mẹ, sau đó đến bố mẹ chồng và cả Ngô Dạ Lai cũng đều biết.
Chuyện này thật ra cũng không thể gọi là ngẫu nhiên. Ngô Dạ Lai cuối cùng cũng đã nói với bố mẹ anh về việc anh và Ẩn Trúc ly hôn, chần chừ kéo dài cả một năm nay lại thấy không có cơ hội tái hợp nên thấy cũng đến lúc phải nói rồi. Bố mẹ anh nghĩ đến thái độ cư xử của Ẩn Trúc trước và sau khi mẹ anh vào viện, cảm thấy con dâu vẫn còn có khả năng sẽ quay lại nên bỏ ngoài tai sự ngăn cản của Ngô Dạ Lai, gọi Ẩn Trúc về nhà một chuyến.
Cuộc điện thoại này đến đúng lúc y tá tới phát thuốc cho Ẩn Trúc, bị mẹ chồng cô nghe thấy. Cô không còn phải tiêm nữa nhưng thuốc thì vẫn phải uống, dù cơ thể còn yếu nhưng bệnh tình đã hoàn toàn thuyên giảm, bác sĩ nói chỉ cần ở lại theo dõi hai ba ngày nữa là có thể xuất viện.
"Sao lại ở bệnh viện, có phải con đang nằm viện không?", giọng mẹ chồng cô đột ngột thay đổi.
"Không sao đâu mẹ, con hơi sốt thôi, giờ đã khỏi rồi ạ", Ẩn Trúc đành phải nói.
"Ở bệnh viện nào?", là giọng của Ngô Dạ Lai.
Không biết tại sao, Ẩn Trúc thấy mũi mình cay cay, nước mắt cứ trực trào ra.
Khoảng thời gian khó chịu nhất đã qua đi, cảm giác cô độc không nơi nương tựa cũng đã qua đi, khi Thẩm Quân Phi xuất hiện cô không hề muốn khóc, nói chuyện với bố mẹ cô cũng không nghĩ đến chuyện làm nũng với họ nhưng khi nghe anh hỏi một câu vu vơ như thế, tự nhiên cô thấy tủi thân vô cùng, "Không phải ở nhà... mà là bệnh viện trung tâm ở thành phố J... em không sao, chuẩn bị xuất viện rồi". Chỉ một câu ngắn ngủi như thế nhưng cô cũng phải ngắt quãng mấy lần mới nói hết.
"Em bị bệnh gì?", Ngô Dạ Lai không tin là cô không sao, sức khỏe của Phùng Ẩn Trúc vẫn luôn rất tốt, ít khi nghe cô kêu ca chỗ này không khỏe, chỗ kia khó chịu. Mặc dù sau khi ly hôn nhìn cô có vẻ gầy đi nhiều nhưng nhờ sự dẻo dai của bao năm chăm chỉ vận động, những trận ốm vặt không thể đến mức phải vào viện, cô lại không phải là người ưa làm mình làm mẩy.
"Viêm phổi", Ẩn Trúc biết nếu cứ lấp lửng giấu giếm chỉ càng khiến anh thêm lo lắng nên cô cũng thật thà trả lời. Thật ra cô cũng sắp được ra viện rồi, không có gì phải giấu nữa, "Anh nói bố mẹ không phải lo đâu. Bố mẹ em đang ở đây rồi. Khi nào ra viện, em sẽ về thăm họ".
Ngô Dạ Lai không nói thêm gì nữa, đưa ống nghe cho mẹ rồi vào phòng. Trong lòng anh chỉ có hai từ "cũng may". Cũng may là không quá nghiêm trọng, cũng may cô ấy không sao.
Một lúc sau, mẹ anh đi vào phòng nói, "Tiểu Lai, có phải con vẫn còn một ngày phép nữa không? Mẹ và bố con vừa bàn bạc rồi, hay là con đi thăm con bé một chuyến? Dù đã ly hôn nhưng khi mẹ ốm, người ta vẫn về chăm sóc, chúng ta liệu có nên".
Thấy Ngô Dạ Lai không nói gì, bà lại nói: "Bố con nói, nếu con không muốn đi thì hai bố mẹ sẽ đi, không đến thăm con bé thì bố mẹ không yên tâm. Năm nay nhà ta gặp phải chuyện gì thế không biết, cứ thay nhau vào viện". Cuối cùng cũng không nên quá miễn cưỡng anh, bà nói rồi đi ra ngoài. Ngô Dạ Lai không chịu nói nguyên nhân vì sao họ ly hôn, chỉ nói đấy là lỗi của anh. Nhưng với người làm mẹ như bà, có bao giờ thấy con mình sai đâu, con dâu đương nhiên cũng là người tốt, ly hôn chắc do có khúc mắc về giao tiếp, hai đứa ở quá xa nhau nên có chuyện gì đó hiểu nhầm.
Từ lâu bà đã có cảm giác khác lạ về mối quan hệ giữa con trai và con dâu, nhưng không ngờ hai vợ chồng anh lại lặng lẽ ly hôn như thế. Tiểu Lai chắc vẫn chưa chịu chấp nhận, nếu không đã không kéo dài tới tận bây giờ mới nói. Còn con dâu bà, có lẽ cũng chưa hẳn là đã tuyệt tình, điều này càng khiến bà thêm quyết tâm phải đến thành phố J một chuyến. Gần nửa năm trở lại đây bà vẫn còn đang mong có cháu, không ngờ con dâu đã rời xa con trai bà từ lâu.
Ngô Dạ Lai nằm một lúc, lúc ra ngoài rửa mặt thì thấy bố mẹ đã nai nịt gọn gàng, chuẩn bị đi đâu đó.
"Bố mẹ chưa đến thành phố J bao giờ, lại không biết bệnh viện gì nằm ở phòng nào, trên người không có điện thoại, bố mẹ định đi thế nào?"
"Bố mẹ đã ghi số điện thoại của Ẩn Trúc đây rồi, chẳng phải điện thoại công cộng chỗ nào cũng có sao? Con yên tâm, ở nhà mẹ làm cơm và thức ăn rồi, muốn ăn con hâm nóng lên rồi ăn nhé."
"Thôi để con thay quần áo, con sẽ đi, bố mẹ ở nhà đợi điện thoại của con", Ngô Dạ Lai thỏa hiệp. Không phải anh không lo lắng cho cô, cũng không phải không muốn đích thân đến thăm cô, nhưng giờ anh tỏ ra quan tâm, chẳng phải làm người ta khó chịu hay sao?
Rõ là có ý tốt nhưng liệu người ta có cảm nhận được không thì anh không dám chắc. Anh biết rất rõ, tất cả mọi hành động, mọi sự quan tâm của mình đều không phải đơn thuần, mà cũng không thể đơn thuần được, nhưng anh vẫn muốn làm.
Lúc này thì anh đã hiểu, vì sao năm xưa Ẩn Trúc biết sẽ phải chịu sự lạnh nhạt mà cô vẫn kiên trì tiến tới. Thì ra, khi bạn thật sự quan tâm tới ai đó, sẽ có những lúc bạn không còn để ý tới bất kỳ điều gì khác nữa. Khi đã thật sự yêu, không chỉ coi mọi niềm vui của người ấy thành của mình, mà còn muốn biến mọi niềm vui của mình thành của người ấy. Đấy không phải chuyện đơn giản, mà phải là hành động có tính chiến lược, có tính toán hẳn hoi.
Xuống tàu hỏa, anh mua ít hoa quả, những thứ tiêu chuẩn khi đi thăm bệnh nhân, xong xuôi rồi Ngô Dạ Lai mới gọi điện cho Ẩn Trúc.
Đầu dây bên kia Phùng Ẩn Trúc hỏi mấy lần, "Anh nói anh đang ở đâu?". Sau khi xác định là anh đã đến bệnh viện, cô mới như người mộng du báo cho anh tầng và phòng bệnh mình đang nằm.
Ngô Dạ Lai cảm thấy như mình không được chào đón lắm, nhưng đã đến đây rồi, điện thoại cũng đã gọi nên đành phải lên thôi. Vừa lâm trận đã rút lui, chưa đánh đã lùi không phải tác phong của anh.
Về phần Ẩn Trúc, cô thật sự bối rối. Cuộc điện thoại buổi sáng chỉ là một nốt nhạc hay khiến cô rung động mà thôi. Cô không ngốc đến nỗi vì một câu nói của Ngô Dạ Lai mà có những suy nghĩ mộng tưởng hão huyền, nghĩ ngay đến sau này hay thậm chí là tương lai.
Cuối tuần không chỉ có bố mẹ, Thẩm Quân Phi, mà còn có cả Thạch Chỉ cùng Cát Ngôn đến thăm. Sáu người là đủ để thay phiên nhau chơi bài, ngồi rảnh rỗi trong phòng bệnh, có nói cười thôi cũng làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác. Khó khăn lắm Ẩn Trúc mới để bố mẹ đưa được họ đi ăn cơm, chỉ có Thẩm Quân Phi ở lại ăn cùng cô.
Chuyện này không phải do cô hay Thẩm Quân Phi yêu cầu, mà họ bị mọi người cùng sắp xếp như thế. Ấn tượng của họ về Thẩm Quân Phi khá tốt. Sự si tình sâu sắc của Thẩm Quân Phi khiến Thạch Chỉ và Cát Ngôn cảm động vô cùng, họ càng nghĩ rằng sự việc lần này là do ông trời sắp xếp, cứ như một băng ghế sô fa đã chuẩn bị sẵn đấy rồi đợi diễn biến tiếp theo thôi. Bố mẹ cô thì lại càng không cần phải nói, mẹ cô khẳng định Thẩm Quân Phi chính là người giấu mặt thần bí kia, là người mà trái tim cô đang hướng về, mặc dù không hài lòng lắm với việc anh đã phá hoại gia đình người khác, nhưng nghĩ1 đến chuyện dường như chính con gái mình mới là "hồng hạnh vượt tường" cũng chẳng danh giá gì, nên cho qua chuyện cũ không nhắc đến. Riêng khoản lần này anh đích thân đưa Ẩn Trúc vào bệnh viện, rồi còn tự mình lái xe về thành phố C đón họ qua đây, tất cả đều được sắp xếp rất chu đáo, làm họ vô cùng hài lòng. Hài lòng cũng có nghĩa là tán thành, thực sự là họ cũng không nghĩ ra lý do nào để không tán thành cho đôi trẻ cả. Huống hồ, trong thời gian học đại học, Ẩn Trúc vẫn có quan hệ rất tốt với Thẩm Quân Phi nên họ rất yên tâm về anh. Bạn học với nhau lại biết rõ về nhau, có nhân duyên là tốt nhất.
Ngô Dạ Lai sắp đến rồi mà Thẩm Quân Phi đi mua cơm vẫn chưa về. Ẩn Trúc không biết anh lại đi đến tận đâu để mua cơm nữa. Sau khi cô có thể ăn được cơm, anh liền nghĩ cách tìm mua cho cô những món ăn ngon, có những món là món cô đã từng khen khi đi ăn cùng anh, có những món thì cô chưa ăn bao giờ.
Nếu họ gặp nhau, chắc không có chuyện gì chứ? Gặp nhau thì có thể xảy ra chuyện gì được? Mặc dù tự nhủ như thế nhưng rõ ràng trong lòng cô không nghĩ thế. Cô vừa không muốn Ngô Dạ Lai gặp Thẩm Quân Phi, cũng không muốn Thẩm Quân Phi gặp Ngô Dạ Lai. Nếu có gặp thì đương nhiên đều sẽ nhìn thấy nhau, nhưng điều khác biệt là cô không muốn ai trong họ có cảm giác không vui.
Suy nghĩ lan man hồi lâu, vẫn chẳng nghĩ ra cách nào khả thi, Ẩn Trúc nghi ngờ không biết có phải mình bị sốt lâu quá nên đầu óc hư hết rồi không, chứ việc giải quyết những chuyện cấp bách chẳng phải nằm trong tầm tay của mấy người làm thư ký như cô đó sao! Hiện tại, cô lại lực bất tòng tâm.
Ngô Dạ Lai mặc quân phục, một tay cầm hoa và giỏ quả nhưng lại không làm người khác cảm thấy có gì đáng để cười. Ẩn Trúc đi đến, định đỡ đồ trong tay anh.
"Không cần, để anh", anh cầm đồ đặt lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh giường của Ẩn Trúc, thấy bệnh nhân ở những giường khác đều đang nằm, anh liền nói: "Em về giường nằm đi".
Ẩn Trúc đành ngồi xuống giường, để mặc Ngô Dạ Lai đắp chăn cho mình. Thấy anh nghiêm túc như vậy, cô cũng ngại không muốn nhắc nhở anh là cô đã khỏe rồi, cũng không biết làm thế nào để nói với anh là cô đang định đi vệ sinh.
Ngô Dạ Lai kéo ghế lại gần, tự nhiên lại chẳng biết nói gì cho phải nên đành hỏi thăm bệnh tình của cô. Anh hỏi gì, Ẩn Trúc đáp nấy nhưng mắt không ngừng lén liếc nhìn chiếc điện thoại để ở đầu giường. Lúc này, chắc Thẩm Quân Phi sắp về rồi. Ngô Dạ Lai thấy cô có vẻ lơ đễnh nên hỏi: "Sao thế, đang đợi cuộc điện thoại nào quan trọng à?".
"Không, không, em đang xem giờ thôi", Ẩn Trúc vội nhét điện thoại xuống dưới gối, chuyên tâm vào việc nói chuyện với anh.
Đến khi kể xong cả quá trình bị bệnh và trị bệnh, Ẩn Trúc mới hỏi: "Bố mẹ bảo anh đến phải không? Họ vẫn khỏe chứ?".
"Vẫn khỏe, bố mẹ ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, giờ họ hàng cũng ít đến rồi."
"Ít qua lại cũng tốt, mẹ đỡ mệt hơn", nói xong mới thấy gọi thế thật quá thân mật, không hợp với hoàn cảnh bây giờ, "Em sẽ để ý thay đổi cách xưng hô". Khi kết hôn, thay đổi xưng hô thì có phong bì để nhận, ít nhiều cũng có chút vật chất tác động, sau khi ly hôn rồi lại hoàn toàn phải dựa vào sự tự giác.
Ngô Dạ Lai đang định nói gì đó thì thấy phùng Ẩn Trúc liếc mắt ra cửa, lại rơi vào tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc