Hạnh Phúc Không Ngừng - Chương 11

Tác giả: Mộc Phạn

Bất luận là có được đồng hành cùng nhau trên mỗi con đường hay không, nhưng em vẫn sẽ đứng ở đầu mỗi con đường đợi anh, đợi anh mãi mãi.
Ở đại học J, cuộc sống của tân sinh viên không được thoải mái lắm.
Trước khi bước vào đợt tập huấn quân sự chính thức, họ có thời gian tập huấn là một năm. Mỗi thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu phải dậy sớm tham gia tập huấn, mặc quân phục đều một màu rằn ri, đi giầy cao su vàng. Thời gian đầu, các tân sinh viên đều cảm thấy mới mẻ nên rất tích cực tập luyện. Nhưng qua một thời gian, thì không kiên trì được nữa. Cường độ luyện tập buổi sáng quá nặng, nếu học ngay tiết đầu tiên thì lúc nào cũng lờ đờ buồn ngủ. Mà những môn học của năm thứ nhất đều là những môn cơ sở bắt buộc, tính quan trọng thì không cần nói cũng biết. Vì vậy, dù họ có gà gật ngủ thêm một lúc thì sau đó vẫn phải cố gắng mà lắc lư theo.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, việc dậy sớm đúng là một cuộc đấu trí cam go, mà nhà trường còn yêu cầu không được mặc áo khoác nào khác ngoài quân phục. Điều đó có nghĩa là không được mặc áo ấm cao cổ bên trong. Cảm giác gió lạnh lùa vào trong người chắc chắn là điều khó quên đối với bất kỳ sinh viên nào. Những cô bạn cùng phòng với Ẩn Trúc dù nhìn bề ngoài rất mong manh nhưng lại rất khỏe, chưa bao giờ bỏ một buổi tập nào. Có lúc cô cũng không chịu nổi, nhưng Ẩn Trúc không kêu ca một câu nào. Cô luôn nghĩ, đợt tập huấn ở chỗ cô chỉ là một kiểu nghiệp dư, chắc ở trường Ngô Dạ Lai còn vất vả hơn nhiều. Không thể cùng sát cánh chịu khổ với anh, vậy tự mình ở đây nếm trải cảm nhận một chút cũng là việc tốt.
Sau khi nhập học, Ẩn Trúc tìm cách liên lạc với Ngô Dạ Lai. Dựa vào trí nhớ của mình, cô gửi thư đến đơn vị nơi anh đóng quân, nhưng một tháng trôi qua vẫn không nhận được hồi âm. Cô không biết vấn đề là ở địa chỉ sai, hay là do Ngô Dạ Lai không muốn trả lời thư của mình. Cô cũng đã nghĩ đến việc sẽ tới thẳng trường tìm, nhưng trường anh học đặc thù như thế, chắc ở cổng trường sẽ có lính đứng canh, dù cô đến được đấy thì có vào được hay không đã là cả vấn đề rồi chứ đừng nói tới việc gặp được anh.
Có thể có cách gì không? Ẩn Trúc nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra anh sẽ liên lạc với ai. Cuối cùng, vẫn là cuộc viếng thăm của Đào Đại Dũng đã cứu được cô. Tháng Mười một, anh ta đến Bắc Kinh thăm họ, Ẩn Trúc đã hỏi anh ta có cách nào để liên lạc với Ngô Dạ Lai. Cô cũng chỉ hỏi vu vơ vậy thôi, chứ không hy vọng lắm vào điều đó.
"Không có đâu. Những nơi như thế, chắc chắn là quản lý rất chặt", nhìn bộ dạng thất vọng của Ẩn Trúc, Đào Đại Dũng lại nói: "Mình có điện thoại nhà cậu ta, hay là mình hỏi giúp cậu nhé?".
Khi hỏi xong mới biết, địa chỉ của Ngô Dạ Lai không thể dựa vào khoa anh ấy học mà đoán ra được, địa chỉ của anh được sắp xếp theo thứ tự tộc, đội, lớp. Anh Đại còn nói, mẹ của Ngô Dạ Lai dặn dò cậu ta nhớ thường xuyên viết thư cho Ngô Dạ Lai, ở ký túc xá của anh không có điện thoại, mỗi lần ra ngoài gọi điện đều do lớp trưởng tập trung cả lớp rồi cùng ra một lần. Vì vậy, muốn liên lạc với bên ngoài lại phải dùng cách tương đối nguyên thuỷ đó là nhờ hồng nhạn đưa thư.
Ẩn Trúc giờ cũng biết địa chỉ của anh, cô vắt óc suy nghĩ việc làm thế nào để viết lá thư đầu tiên mà chắc chắn anh sẽ nhận được. Không giống với lá thư viết những chuyện lặt vặt linh tinh trước kia, ở lá thư này, Ẩn Trúc đi thẳng vào vấn đề chính. Thư gửi đi rồi, lại không biết phải đợi bao lâu mới nhận được hồi âm, cô không muốn nhận được một câu trả lời không rõ ràng sau bao nhiêu thời gian chờ đợi khổ sở chỉ vì những diễn đạt tham lam trong thư của mình.
Nói là một bức thư, nhưng nếu xét về mặt nội dung thì nó trông giống một tờ giấy ghi chú hơn. Lý do Ẩn Trúc phải kìm nén bao nhiêu lời muốn nói như thế là vì nghĩ đến cách nói chuyện của Ngô Dạ Lai. Thư, có thể viết không chỉ một lá, nhưng ở lá thư này lại chỉ có thể tóm tắt những nội dung mà cô mong muốn biểu đạt nhất.
Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng Ẩn Trúc vẫn còn nhớ như in câu mà cô viết trong đó: Ngô Dạ Lai, em quên không nói với anh, bất luận là có được đồng hành cùng nhau trên tất cả mọi đường hay không, nhưng em vẫn sẽ đứng ở đầu mỗi con đường đợi anh, đợi anh mãi mãi.
Cô cũng muốn thẳng thắn bày tỏ tình yêu của mình đối với anh, nhưng công tác quản lý sinh viên ở trường anh nghiêm ngặt như thế làm cô hoài nghi liệu thư từ có bị bóc ra kiểm tra trước khi đến tay chủ nhân hay không, thế nên cô đành viết một câu đầy ẩn ý nhưng đủ để anh hiểu mà cũng không làm người khác sởn da gà.
Ẩn Trúc còn nhớ rất rõ, cô nhận được thư trả lời của anh sau đúng một tháng. Cô tin vấn đề không phải ở đường chuyển phát của bưu điện mà vì ngoài lá thư đầu tiên đó, mỗi tuần cô đều kiên trì viết hai lá thư gửi cho anh. Mà nội dung trong lá thư gần nhất cô gửi có ghi rõ kế hoạch cô sẽ tới thăm anh, chính vì kế hoạch này nên Ngô Dạ Lai mới vội vội vàng vàng cầm Pu't viết thư trả lời cô.
Lá thư trả lời của anh chỉ tóm gọn trong một tờ giấy mỏng, trong đó cũng chỉ viết khoảng mười dòng kể đại khái về cuộc sống sinh viên của họ. Nội dung chủ yếu là muốn nhấn mạnh việc họ không có thời gian hoạt động tự do, ngày nghỉ ngày lễ cũng chỉ có một vài người được ra ngoài, thời gian ra ngoài thì bị giới hạn nên dù cô có vượt ngàn dặm xa xôi tới thăm thì cũng không có cơ hội gặp được anh.
Mặc dù những dòng thư của anh không có một từ nào kêu khổ, tất cả đều thể hiện rằng anh thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở đó, nhưng Ẩn Trúc vẫn có thể nhận ra, anh phải trải qua cuộc sống sinh viên theo cách đó là hơi thiếu sự chuẩn bị. Ở chỗ anh, ngoài đi học và tập luyện ra thì tất cả thời gian đều là tự học.
Cuối cùng Ẩn Trúc đã hiểu, tại sao trường đại học đó lại bao toàn bộ chi phí, đó là vì kiểu bao chi phí đó của họ là hoàn toàn bài xích người ngoài, hoàn cảnh sống và học như thế có thể cải tạo hoàn toàn một con người. Từ mà Ẩn Trúc dùng là cải tạo, bởi vì cô không tài nào lý giải được phương thức cưỡng chế không có nhân tính này, càng không lý giải được tại sao Ngô Dạ Lai lại không bao giờ oán thán một lời nào.
Cô có thể tưởng tượng, một người độc lập lại kiêu căng như anh đột nhiên phải sống trong một môi trường bị đánh đồng cá mè một lứa như thế cũng thật khó để thích ứng.
Nhưng Ẩn Trúc lại hoàn toàn không biết, Ngô Dạ Lai thích ứng rất tốt so với những người khác. Dù sao, anh cũng không phải là người có nhiều sở thích cá nhân, tính cách lại không thích ồn ào náo nhiệt. Có một câu trong thư mà anh viết gửi về cho người nhà có thể giải thích rõ tâm trạng lúc này của anh: Người có nội tâm phong phú là người có thể tự tìm thấy sự cân bằng trong hoàn cảnh nghiêm khắc thậm chí là nghiêm ngặt.
Việc đến thăm anh tạm thời không thể thực hiện được thì cô bắt đầu gửi đồ cho anh. Do cũng có kinh nghiệm trong huấn luyện quân sự cô nghĩ chắc ở đó anh cũng không thể ăn mặc tùy ý nên cô chỉ gửi những thứ như sách vở, băng đĩa và các loại đồ ăn vặt. Cô không biết anh thích cái gì, nhưng mỗi lần cùng bạn bè đi xem những bộ phim cũ hay, cô lại nghĩ cách tìm đĩa để gửi đến cho anh. Không hy vọng anh có thể cảm nhận được sự uyển chuyển cảm động trong những câu chuyện tình yêu, cô chỉ mong những đoạn đối thoại kinh điển cũng như những bản nhạc du dương trong phim có thể làm phong phú thêm cuộc sống của anh. Cứ nghĩ đến một lúc nào đó anh sẽ nảy sinh những cảm xúc giống như cô, cô lại cảm thấy vô cùng vui sướng. Cũng với logic ấy, những bộ phim hay, những cuốn sách hay, những món ăn ngon... tất cả những thứ có thể chia sẻ với anh, cô đều gửi cho anh.
Ngô Dạ Lai đương nhiên không đón nhận ý tốt của cô một cách không rõ ràng như thế, nhưng anh lại không thể gửi trả cô từng món một. Mỗi lần họ gửi thư đều phải đi gom lại một lượt rồi cùng gửi, gửi đồ thì không đơn giản như thế. Vì vậy, anh chỉ có thể gửi thư cho cô, từ chối với những lời lẽ hết sức nhẹ nhàng như không được phép ăn đồ ăn vặt hay đọc sách ngoài giáo trình, những băng đĩa đi kèm với tài liệu học cũng chỉ được phép nghe vào những giờ cố định. Nhưng những quy định này, nếu thật sự phải kể tường tận cho cô nghe thì anh lại không cam tâm, dường như việc cho cô biết rõ quá nhiều những chi tiết trong cuộc sống của anh ở đây sẽ khó ngăn cản cô bước vào cuộc đời anh lần nữa, hai người sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, quay trở về như trước kia.
Những thứ đồ ăn Ẩn Trúc gửi đến, ban đầu anh cất chúng vào trong tủ. Nhưng trong trường thường xuyên kiểm tra nội vụ, những thứ như thế không cho phép được để trong tủ. Không có nơi nào để giấu chỉ còn cách phân phát cho các bạn ăn giúp, làm ấm bụng mấy cậu bạn cùng phòng. Nhưng họ ăn nhiều quá đến nỗi không thể ăn tiếp được, dù có ngon tới đâu cũng không thể ăn thêm được nữa, đủ thấy Ẩn Trúc đã gửi nhiều đến mức nào.
Ngô Dạ Lai đành phải đợi tới lần gọi điện thoại tập trung vào cuối tuần gọi cho Ẩn Trúc theo số điện thoại cô để lại trong thư. Anh gọi vào khoảng tám giờ kém, nhưng không ngờ là cô lại không có ở ký túc xá. Chính cuộc điện thoại này làm Ngô Dạ Lai hối hận vô cùng.
Gọi cho Ẩn Trúc nhưng cô không có ở phòng nên anh bị truy hỏi họ tên.
Anh chỉ nhắn lại là cũng không có việc gì nên sẽ gọi lại cho cô vào lúc khác.
Ẩn Trúc buổi sáng phải ra ngoài, chẳng qua cũng là vì việc công. Cuối tuần mà, mọi người ai chẳng muốn ngủ nướng, nhưng bữa sáng đâu có đợi chờ ai, quá giờ thì cũng chẳng còn gì mà ăn nữa. Vì vậy bọn họ quy định, người nào trực nhật người ấy phải có trách nhiệm đi lấy cơm, tuần này lại vừa đến phiên Ẩn Trúc. Khi cô quay về, nghe được tin này thì nước mắt lưng tròng, chỉ trực rơi xuống.
"Anh ấy có nói sẽ gọi lại trong ngày hôm nay không?"
Người nhận điện là La Linh, cô ấy vốn nghĩ mình đã rất khoa học, hỏi han cặn kẽ thông tin chi tiết về người gọi đến, nhưng vẫn không thể nào trả lời được câu hỏi này, "Anh ấy chỉ nói là sẽ gọi lại chứ không nói là hôm nay có gọi lại hay không."
Ẩn Trúc không ngừng đi đi lại lại trong phòng, không ngồi yên được một chỗ. Mỗi lần chuông điện thoại vang lên liền lao ngay ra nghe máy, nhưng lần nào cũng thất vọng. Cứ tự đầy đọa bản thân như thế cho tới gần tối, cô đột nhiên đứng bật dậy nói: "Mình phải đi thăm anh ấy. Các cậu cho mình vay ít tiền!".
Trong túi cô không còn nhiều tiền mặt, lại không biết mua vé, rồi tiền ăn ở sẽ phải tiêu tốn hết bao nhiêu nữa.
Đến ga, không kịp mua vé, Ẩn Trúc mua một vé tiễn người thân rồi hòa lẫn vào dòng người đông đúc lên một chiếc xe. Trên xe người đông, Ẩn Trúc lại chưa có kinh nghiệm đi xe khách đường dài bao giờ nên vừa không biết hỏi thăm người ta xem bến nào xuống để tìm chỗ ngồi, cũng không dám ngồi ghé nhờ vào đâu đấy một chút. Lần này chắc là phải nhờ vào thể lực được rèn luyện qua đợt tập huấn quân sự rồi, cô ôm túi, cả đêm không ngủ đứng cho tới tận bến.
Ra khỏi ga, cô hỏi thăm tuyến xe tới đường số mười lăm. Không phải cô không dám đi taxi, nhưng ở nơi đất khách quê người này, cô thấy đi xe buýt vẫn an toàn hơn cả. Vì xuống xe sớm nên khi đến cổng trường Đại học Không quân còn chưa tới bảy giờ.
Ngoài cổng đúng là có người bồng S***g đứng canh gác, Ẩn Trúc đứng trong gió lạnh run cầm cập ngập ngừng một lúc mới lấy hết dũng khí tiến tới trước mặt chiến sỹ bảo vệ: "Xin hỏi?".
Anh chiến sỹ làm động tác chào cô, sau đó tỏ ý nếu cô có việc mời vào phòng tiếp đón.
Ẩn Trúc lại vào phòng tiếp đón. Hỏi mới biết, ở đây đến thăm người thân bạn bè thì được nhưng phải gọi điện thoại đến lớp, người được đến thăm phải ra đây đón.
"Tự mình đi vào không được sao?", Ẩn Trúc không biết cô không thông báo gì mà tự tiện đến đây như thế này, Ngô Dạ Lai liệu có ra đón cô hay không. Nếu anh không ra, chẳng phải cô đã đi một chuyến tốn công vô ích hay sao?
Tiểu chiến sỹ ở phòng tiếp đón tỏ vẻ bối rối, "Nếu là buổi trưa có nhiều người ra vào, để đồng chí tự vào cũng không sao. Nhưng giờ còn sớm thế này...".
Ẩn Trúc lập tức nói giọng cầu khẩn: "Xin cậu hãy để mình vào, hôm nay là sinh nhật bạn trai mình, mình đã phải đứng cả đêm trên tàu để đến đây. Anh ấy không biết là mình đến thăm, mình muốn mang đến cho anh ấy sự bất ngờ".
Những lời này là Diêu Dao dạy cô. Cái cớ nghe có vẻ bình thường, nhưng theo lời Diêu Dao thì khả năng thành công sẽ rất cao.
Quả nhiên, anh lính trẻ do dự một lát rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ chỉ đường cho đồng chí, đồng chí không được đi lại lung tung trong trường đấy".
Thế là Ẩn Trúc lặng lẽ như không khí xuất hiện trước cửa phòng ký túc của Ngô Dạ Lai, nhẹ nhàng đứng trước mặt bao nhiêu người: "Ngô Dạ Lai!".
Ngô Dạ Lai lúc đó đang tổng vệ sinh phòng cùngvới mọi người, lưng hướng ra ngoài nên khi nghe thấy giọng nói đó, anh quay đầu lại nhìn với ánh mắt kinh ngạc, càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy Phùng Ẩn Trúc dáng vẻ phong trần, mệt mỏi đang đứng trước cửa.
"Sao cậu lại đến đây?"
Mặt Ẩn Trúc ửng đỏ: "Mình đến thăm cậu".
Thấy anh chau mày, Ẩn Trúc bước lại gần nói nhỏ: "Mình phải đứng cả đêm trên tàu, cơm sáng còn chưa kịp ăn. Nếu cậu định mắng mỏ thì cũng phải đợi mình uống xong ngụm nước đã chứ!".
Bạn học của Ngô Dạ Lai lại rất thân thiện, nhanh nhẹn kéo chiếc ghế nhỏ của mình ra nhường cho Ẩn Trúc ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống mới nói được hai câu liền nghe bên ngoài có tiếng hét: "Ngô Dạ Lai!".
Ngô Dạ Lai hô đáp lại: "Có!" rồi chạy ra.
"Hỏng rồi, là chính trị viên", không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống, đến cả động tác quét nhà mà cũng nhẹ dần đi, "Con chó điên này sợ là sẽ không bỏ qua cho Ngô Dạ Lai đâu".
Đột nhiên, xung quanh không còn một tiếng động, mọi người đều dỏng tai lên nghe tiếng bước chân đều đều trên hành lang.
"Ngô Dạ Lai, hôm nay là sinh nhật của đồng chí à?"
"Không phải."
"Vậy là đồng chí và bạn gái âm mưu, cấu kết với nhau để đánh lừa cảnh vệ?"
Ngô Dạ Lai biết chuyện này là do Ẩn Trúc gây ra, không thể giải thích được, đành phải nói: "Là tôi đã sai".
Chính trị viên từ trước tới giờ vẫn rất hài lòng với những biểu hiện của Ngô Dạ Lai, mặc dù chuyện ngày hôm nay hoàn toàn có thể xem là chuyện bé xé ra to, rung cây nhát khỉ thôi, nhưng anh ta cân nhắc một lúc, cảm thấy vẫn nên bảo vệ tính tích cực của học viên tiên tiến, thế là nói: "Mau tiễn cô ta về đi rồi quay lại làm bản kiểm điểm, quét dọn vệ sinh cho cả tầng này trong vòng một tuần".
Ngô Dạ Lai biết, đây đã là hình phạt có mức độ nhẹ nhất rồi, đang định bày tỏ sự phục tùng thì Phùng Ẩn Trúc lại xông ra.
"Chào đồng chí, tôi là bạn học của Ngô Dạ Lai", Ẩn Trúc cũng biết phải khống chế cảm xúc, tránh đắc tội với anh ta làm ảnh hưởng tới Ngô Dạ Lai.
"Tôi biết", Anh chàng chính trị viên này khoảng trên dưới ba mươi tuổi rất thô lỗ, không hề khách sáo tí nào.
"Lần này tôi tới đây, anh ấy hoàn toàn không biết gì. Xin hỏi, tại sao đã viết bản kiểm điểm rồi lại còn phạt anh ấy quét dọn vệ sinh một tuần nữa?"
"Đây là kỷ luật, mà thiên chức của quân nhân là phục tùng."
"Phục tùng ai?"
"Không phải là phục tùng ai, mà là phục tùng mệnh lệnh."
Ngô Dạ Lai thấy Ẩn Trúc còn định tranh luận thêm, vội kéo cô ra ngoài, "Cậu ra đây với mình".
Ẩn Trúc hất tay anh ra, "Không, mình đi xa như vậy đến đây, không phải là để gây phiền phức cho cậu, để cậu phải ấm ức". Cô quay trở lại đứng trước mặt anh chính trị viên, "Người nói dối là tôi, tôi là người sai, bản kiểm điểm để tôi viết, được không? Còn việc quét dọn vệ sinh, tôi không có nhiều thời gian như thế, hôm nay tôi sẽ quét dọn sạch sẽ, sau này tôi sẽ đến quét dọn nữa, cộng lại để đủ bảy lần, được không?".
"Đồng chí đang đùa với tôi đấy à? Đây là nơi nào? Đây là quân đội, ai cho phép đồng chí vào làm loạn ở đây!", nói xong, anh ta quay lại nhìn Ngô Dạ Lai, "Mỗi ngày chạy mười vòng quanh sân vận động nữa".
Ẩn Trúc cuống lên, cô biết chuyện này không đùa được, cũng không thể hủy bỏ, "Xin lỗi, là tôi sai rồi. Tôi không nên tự ý chạy đến đây để tìm cậu ấy, cậu ấy và tôi chẳng có quan hệ gì cả, thật đấy! Đây là thẻ sinh viên của tôi, đồng chí cầm đi, đồng chí có thể liên lạc về trường tôi học, trừng phạt tôi thế nào cũng được, làm gì cũng được chỉ cần đừng phạt cậu ấy. Giờ tôi sẽ đi ngay đây".
Ẩn Trúc giúi chiếc thẻ sinh viên của mình vào tay chính trị viên, quệt nước mắt, quay lại lấy túi rồi chạy ra ngoài nhưng bị Ngô Dạ Lai chặn lại ngay. Anh kéo tay cô đi đến trước mặt chính trị viên, "Vương đội trưởng, việc này không thể trách cô ấy, là tôi đã không nói cho cô ấy biết rõ những quy định ở đây". Anh nói câu này vì muốn nhận trách nhiệm về mình. Dù anh biết, Vương đội trưởng có cứng nhắc đến đâu cũng sẽ không vì chuyện này mà tìm đến trường của Ẩn Trúc để yêu cầu họ xử lý cô, nhưng anh không thể nhìn cô đến như thế và giờ lại đi như thế.
Vị chính trị viên nhét tấm thẻ sinh viên của Ẩn Trúc vào tay Ngô Dạ Lai, "Tiễn về, đi nhanh!".
Ẩn Trúc bị Ngô Dạ Lai kéo ra ngoài, suốt dọc đường không đếm xỉa gì tới gió lạnh, không ngừng thút thít.
Ngô Dạ Lai đã buông tay cô ra từ lâu, "Đừng khóc nữa, bao nhiêu người nhìn cậu kia kìa !".
Đúng là có rất nhiều người đang nhìn. Trên đường đi, Ẩn Trúc không nhìn thấy bất kỳ một nữ sinh nào ngoài cô ra.
"Xin lỗi, xin lỗi, mình không biết chuyện lại thành ra thế này. Mình nói dối chỉ vì muốn gặp cậu dễ dàng hơn thôi."
"Không sao. Ngoài bản kiểm điểm thì mọi việc không khác so với ngày thường là mấy."
Ẩn Trúc càng khóc to hơn, "Một kẻ hung ác như thế, ai mà chịu cho nổi chứ?".
"Cũng bình thường", bộ dạng bất chấp tất cả để anh được miễn trừ hình phạt của Phùng Ẩn Trúc đúng là khiến anh bị tác động mạnh. Ở đây, chịu khổ chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn cả là sự tự tôn, tự tin đối đầu với thử thách, có lúc anh cũng thật sự nghi ngờ bản thân liệu có phải giống như chính trị viên từng nói "Là một kẻ nói không biết đường nói, đi không biết đường đi, quần áo không biết cách mặc, chăn không biết cách gấp" hay không nữa. Ở đây, phải chịu quá nhiều lần phủ định đã hủy diệt cá tính của mỗi con người. Phùng Ẩn Trúc vì muốn bảo vệ anh mà phải chịu cúi đầu và phải ấm ức cầu xin như thế, lần này quả thật khiến anh vô cùng cảm động. Thứ mà cô mang lại cho anh chính là cái nhìn nhận gián tiếp, sự thừa nhận đấy cũng chính là cảm giác an ủi mà thế giới nội tâm đang hoang mang của anh cần nhất trong lúc này.
"Hôm qua, không nhận được điện của cậu, thế nên mình...", giờ Ẩn Trúc đã hiểu ra, kích động là ma xui quỷ khiến. Cô tự trách mình, không biết kiềm chế bản thân, chỉ vì một cú điện thoại thôi mà cô đã đến tận đây rồi.
"Phải, mình gọi là bảo cậu đừng gửi đồ cho mình nữa. Giờ cậu cũng thấy tình hình của mình rồi đấy, đừng gửi gì nữa."
"Ừ, được", gây ra cho anh bao phiền phức vẫn còn chưa đủ hay sao, giờ Ẩn Trúc không dám tự làm theo ý mình nữa.
Đi đến bến xe, biết là sắp phải từ biệt, Ẩn Trúc lấy hết dũng khí nói: "Ngô Dạ Lai, mình biết con người mình ngoài khả năng gây họa ra thì chẳng làm được điều gì tốt đẹp. Cậu ghét mình cũng là đúng thôi. Nhưng mình thích cậu, mình rất thích cậu từ lâu rồi, thế nên mới gây ra bao nhiêu chuyện trái ngang và bị ghét như thế, thật sự rất xin lỗi cậu". Rõ ràng chỉ là cáo biệt mà cũng làm cô thảm hại thế này, Ẩn Trúc dù có vững tới đâu thì lúc này cũng cảm thấy rất xấu hổ. Không biết cô sau này nhớ lại sẽ cảm thấy thế nào, nhưng cô cảm giác nếu là Ngô Dạ Lai, anh nhất định sẽ ao ước là chưa bao giờ quen cô.
"Giờ mình đi đây, sau này mình sẽ tự động biến mất !", Ẩn Trúc nói xong, chạy nhanh hai bước, leo lên chiếc xe vừa vào bến còn chưa đỗ lại hẳn.
"Phùng Ẩn Trúc, cậu xuống đây!", Ngô Dạ Lai xuất hiện bên cạnh chiếc xe, nhìn cô hét lớn.
Phùng Ẩn Trúc dừng tay lau nước mắt, "Đừng lo cho mình, mình đến được thì cũng tự về được. Cậu mau quay lại trường đi".
Ngô Dạ Lai đành phải leo lên xe, "Cậu làm ơn làm bộ dạng thế nào cho người ta đỡ lo chứ, cậu lên nhầm xe rồi!".
Trong mắt người khác, đây chẳng phải là một đôi oan gia hài hước hay sao?
Tuổi trẻ, sự nhiệt tình bộc phát tùy hứng đó sẽ làm cảm động những người bên cạnh mà cũng mê hoặc chính bản thân mình nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc