Hạnh Phúc Không Ngừng - Chương 09

Tác giả: Mộc Phạn

Về phía Ẩn Trúc, cô chỉ buồn mất một lúc, thì ra anh ấy thấy khó chịu với chiến thuật theo đuổi của cô. Vậy thì, sau này đành phải thay đổi chiến thuật rồi, không thể nhằng nhẵng bám đuôi anh được đành phải gây bất ngờ với anh, đổi chiến thuật sang kiểu tấn công du kích vậy!
Sau kỳ nghỉ Tết, Ngô Dạ Lai không còn phải thường xuyên thấy mặt Ẩn Trúc nữa. Anh đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên phát hiện ra Phùng Ẩn Trúc thay đổi cách tiếp cận, ngang nhiên tìm đến tận cửa lớp. Cô thường lấy cớ mượn sách hay đề ôn tập để sang lớp tìm gặp anh. Ngô Dạ Lai định mặc kệ cô không ra, nhưng cô cứ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy bất kỳ bạn nào cùng lớp anh đi ra, cô đều nhờ đi vào gọi anh. So với việc ngồi lì trong lớp, thì thà đi ra gặp cô còn đỡ rắc rối hơn.
"Phùng Ẩn Trúc, cậu thích tôi phải không?", Ngô Dạ Lai thật sự hết cách với người con gái khiến anh phải đau đầu này. Cô ấy là người không đạt được mục đích thì không chịu buông tay, vậy nên chỉ còn cách làm rõ mục đích của cô ấy là gì thôi.
Phùng Ẩn Trúc đang định đáp lại thì anh lại tiếp lời: "Đừng có giả bộ muốn làm anh em, huynh đệ gì nữa, cậu thừa biết cái cớ đó không ổn mà".
Phùng Ẩn Trúc cúi đầu, "Mình cũng không biết nữa. Mình chỉ cảm thấy mỗi khi ở bên cậu rất thú vị, cậu tức giận với mình là mình lại thấy hay hay, thích thú. Mỗi lần trước khi cậu định nói gì với mình, cậu sẽ nhíu hai mày lại, đuôi mày rướn cao lên, hít thở sâu ba lần rồi mới bắt đầu nói". Cô ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ vào anh, "Đúng đấy, chính là vẻ mặt này!".
Ngô Dạ Lai gạt tay cô ra, "Xin hỏi có ai nhíu mày mà không như thế không? Tôi hít sâu là bởi vì sợ không khống chế được cơn giận của mình thôi, cậu đừng có không biết điều như thế".
Phùng Ẩn Trúc cười "hi hi" nói: "Mình hiểu, mình hiểu, mình biết là cậu tốt với mình mà! Vì vậy cho dù cậu có nói gì, mình cũng có để bụng đâu".
Ngô Dạ Lai cảm thấy bất lực trước Phùng Ẩn Trúc đang đứng trước mặt mình. Anh tức giận còn cô ấy lại nhìn anh bằng đôi mắt nghiên cứu thích thú, chỉ ngắm những biểu hiện trên nét mặt của anh có phong phú đa dạng hay không chứ không thèm quan tâm tới những lời cay nghiệt anh vừa nói. Không để ý tới cô ấy nữa, cô ấy có thể tự biến mình thành một cuốn truyện, liên tục tự tạo ra niềm vui cho bản thân từ Chương này sang Chương khác. Thi thoảng anh bất cẩn bị cô trêu cho phải buột miệng nói vài câu, cô lại vui mừng hớn hở, chỉ còn thiếu mỗi nước khua chiêng gõ trống ăn mừng thôi. Gặp phải cô, e là bất cứ người nào cũng đành cam chịu giơ tay xin hàng.
Vì vậy tới kỳ nghỉ hè của năm lớp Mười một, trước khi họ bước vào kỳ thi cuối cấp, Phùng Ẩn Trúc đã thành công trong việc chiếm được vị trí bên cạnh Ngô Dạ Lai, còn anh cũng đành ngầm chấp nhận. Theo anh thấy, chỉ trừ khi anh chuyển trường không thì tỉ lệ thành công trong việc thoát khỏi cô sẽ là con số không.
Thật ra, nếu như nhờ tới sự can thiệp của thầy cô, bố mẹ thì cũng không phải là không có cách nhưng Ngô Dạ Lai chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng những cách đó. Anh nghĩ không cần thiết phải làm lớn chuyện. Mặc dù sự tồn tại của cô có ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, nhưng lại không gây ảnh hưởng xấu đối với thành tích học tập và tương lai nên anh cũng mặc kệ. Nhưng anh không muốn nhìn thấy cô vì anh mà bị người khác làm khó nên bỏ qua sự không kiên nhẫn đó trong lòng mình. Cũng có thể chính vì tâm trạng được tích lũy qua nhiều năm đó cứ lớn dần lên, lấn át mọi suy nghĩ khác đã giúp cô danh chính ngôn thuận bước vào cuộc sống của anh.
Cứ lằng nhằng như thế, họ đã cùng nhau trải qua cuộc sống cuối cấp Phổ thông bận rộn và đầy căng thẳng.
Những lúc rảnh rỗi là Phùng Ẩn Trúc lại dính với Ngô Dạ Lai nên tự nhiên cũng ít có thời gian dành cho nhóm của Đào Đại Dũng. Họ còn phải đến các trường Trung học khác nhau tham gia thi đấu, nên thời gian ở trường rất ít. Thầy cô giáo cũng quen với việc họ thường xuyên vắng mặt, nên mỗi khi đi đâu họ cũng không cần phải xin phép nữa.
Ngô Dạ Lai tự đặt ra giai đoạn nước rút cho mình từ sau khi bước vào năm cuối cấp Phổ thông, toàn bộ thời gian rảnh khi lên lớp, anh đều dùng vào việc ôn tập, làm đề thi chứ không tham gia bất cứ hoạt động gì khác.
Thỉnh thoảng, Phùng Ẩn Trúc lại đuổi theo anh hỏi: "Lần thi thử này, cậu lại đứng một trong mười vị trí đầu rồi! Cậu định thi vào trường nào? Bắc Đại hay Thanh Hoa?"
Ngô Dạ Lai không chịu tiết lộ dù chỉ là một chút thông tin, anh hoàn toàn không nghi ngờ gì về quyết tâm theo đuổi anh của cô, mà anh lại quyết tâm cắt đuôi cô bằng được. Bây giờ anh đã luyện cho mình khả năng không động lòng trước cái đuôi nhỏ của mình, bất kể là cô có hành động khiêu khích hay trêu đùa đều không khiến sắc mặt anh thay đổi. Đương nhiên, đối phó với cô, chỉ mặt không biến sắc thôi thì không bao giờ đủ, phải đạt đến trình độ nhìn nhưng không thấy, nghe mà không hiểu mới được.
Phùng ẨnTrúc đã quen với thái độ đó của anh. Nên khi không nhận được câu trả lời từ anh, cô sẽ tự nói chuyện một mình. Lâu dần, thỉnh thoảng cô vẫn hay nói đùa với mình, 1"Ngô Dạ Lai, cậu có thấy không, mình có thể tham gia Độc thoại tương thanh được rồi đấy, mà đảm bảo không bao giờ có thời gian trống."
Ngô Dạ Lai lại nói: "Không cần nói đến tương thanh, chỉ riêng nét mặt của cậu thôi cũng đủ khiến người khác phải cười rồi."
"Giống như chú hề à?", Phùng ẨnTrúc trề môi, véo mũi mình, sán lại gần anh hỏi.
Anh giơ tay che mặt cô, đẩy sang một bên, "Đừng có hủy hoại thanh danh của các chú hề."
Phùng Ẩn Trúc để bàn tay to lớn của anh dừng lại trên mặt mình một lát, mới dùng hai tay túm chặt cổ tay anh kéo xuống, "Ý cậu là chưa từng gặp chú hề nào xinh đẹp thế này phải không?"
Theo lời cô bạn Dương Nguyệt - bạn tâm giao của Phùng Ẩn Trúc thì hai người bọn họ giờ đang trong mối quan hệ tiền yêu đương. Mặc dù thường xuyên ở cạnh nhau, nhưng những tiếp xúc vượt qua giới hạn bạn bè như thế thực sự rất hiếm. Ẩn Trúc cũng thường xuyên động tay động chân với những cậu bạn khác, nhưng cô không dám tùy tiện như thế với Ngô Dạ Lai. Dương Nguyệt nói, đó là bởi vì cô có tình cảm khác biệt với Ngô Dạ Lai. Ẩn Trúc hoàn toàn không biết cô đối với Ngô Dạ Lai và với bọn anh Đại có gì khác biệt, nhưng thật lòng đối với anh, đôi lúc cô thấy hơi rụt rè e ngại. Khi nói chuyện với anh, cô đều quan sát sắc mặt của anh. Dần dần cô không dám nói những lời bỗ bã nữa, ngoan ngoãn lễ phép như các tiểu thư đài các.
Thay đổi một chút cũng chẳng phải việc gì xấu, bố mẹ đều nói cô đã trưởng thành, ra dáng một thiếu nữ rồi. Nhưng những người anh em ngày trước của cô thì có vẻ không thích, Thẩm Quân Phi nói với cô: "Cậu được đưa đi huấn luyện cải tạo đặc biệt à, nói chuyện cái kiểu gì cứ e e ấp ấp sởn cả da gà".
Cậu ta trước sau vẫn chỉ trích nhằm vào Ngô Dạ Lai, "Cậu thích tên tiểu tử đó rồi phải không?".
"Ai nói mình thích cậu ta chứ, mình chỉ mai phục bên cạnh cậu ta thôi, túm chặt được cái đuôi sam làm cho cậu ta không có cơ hội thoát được nữa."
Thẩm Quân Phi đưa tay ra Pu'ng nhẹ vào trán cô, "Mình thấy cậu bị cậu ta bắt thóp rồi thì có. Ngày nào cũng ngốc nghếch theo đuôi cậu ta, thật mất mặt, ra ngoài cũng đừng có nói là quen mình đấy!".
Ẩn Trúc xoa chỗ trán bị đau, rầu rĩ nói, "Quen cậu tự hào lắm đấy chắc? Sao mình phải đi khoe khắp nơi?".
"Điểm quan trọng là quen với mình hay sao? Trong mắt cậu giờ chỉ có tên Ngô Dạ Lai giỏi giang kia thôi."
Nhắc tới Ngô Dạ Lai, hai mắt ẨnTrúc đột nhiên nheo lại thành một đường thẳng, "Cậu cũng cho rằng cậu ấy giỏi phải không? Học giỏi, chơi bóng giỏi, con người cũng chính trực nữa. Sau khi mình kết bạn với cậu ấy, đã sửa được rất nhiều tật xấu! Cậu đã thấy thành tích đợt thi thử vừa rồi của mình chưa, nói xem mình có hy vọng đến Bắc Kinh không?".
"Đến Bắc Kinh làm gì? Tiếp tục theo đuổi Ngô đại sư à?"
"Thẩm Quân Phi, cậu ăn nói kiểu gì thế, lấy mình ra làm trò đùa chắc!", Ẩn Trúc có hơi bực mình, tiết này là tiết thể dục - một tiết học đáng quý biết bao đối với những học sinh năm cuối. Cô nhìn thấy Phi Nhân đến, vội gạt những bài tập mà Ngô Dạ Lai giao còn chưa kịp hoàn thành sang một bên để tới tán chuyện với cậu ta, thế mà lại bị cậu ta trêu trọc.
Thấy Ẩn Trúc bĩu môi tỏ vẻ không vui, Thẩm Quân Phi xua tay, "Cậu cũng phải có chuyện thì mình mới lôi ra đùa được chứ, tới lúc này thì đừng nói đến danh phận mà tới khuôn mặt trông cũng không ra sao nữa rồi!"
"Thẩm Quân Phi!", lông mày Ẩn Trúc dựng ngược lên, "Cậu càng nói càng quá đáng! Cậu mà thế nữa, mình sẽ mặc kệ cậu!"
"Cậu để ý đến kẻ hèn mọn như mình từ bao giờ chứ!", nói tới nước này, giọng Thẩm Quân Phi đã có chút bực tức, "Cậu thật không hiểu được ý tốt của người khác".
Ẩn Trúc sợ nhất là người ta nói những câu ẩn ý, đến cả Phi Nhân cũng bị cô làm cho tức giận tới mức cằn nhằn nhiều như thế, "Biết là cậu luôn tốt với mình nhưng mình cũng phải giữ lại chút tự trọng cho bản thân chứ". Nói xong, còn giơ tay ra làm động tác so sánh. "Mình mất mặt thì thân làm bạn như cậu chắc cũng chẳng yên đâu, phải không?".
Thẩm Quân Phi không thèm nói chuyện với cô nữa, rút một cuốn sách ra xem. Ẩn Trúc thấy cậu ta đã tức thật liền giật quyển sách khỏi tay cậu ta, nói thêm vài câu nữa để giảng hoà.
Hai người không ai chịu buông tay, đang giằng co thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi, "Phùng Ẩn Trúc!".
Ẩn Trúc quay đầu lại nhìn thì thấy Ngô Dạ Lai đang đứng ở cửa lớp. Cửa trước, cửa sau của lớp Hai và lớp Ba kề sát nhau, nhưng thường là cô sang tìm anh chứ anh chưa từng đến tìm Ẩn Trúc bao giờ.
Phùng Ẩn Trúc lập tức nới lỏng tay, cô đã quen với việc ngồi tại chỗ ngoan ngoãn học bài trong giờ nghỉ giữa hai tiết, để Ngô Dạ Lai thỉnh thoảng có đi ngang qua cửa lớp, chẳng may có liếc mắt vào sẽ thấy cô đúng là đang chăm chỉ học hành. Không ngờ, bao công nỗ lực giờ đổ hết xuống sông xuống bể hết rồi. Bao nhiêu bài tập còn chưa làm, lại còn ở đấy mà nói chuyện với bạn trai.
Cô vội vàng chạy ra cửa lớp, "Mình đây, mình đây!".
"Tập đề của mình đâu rồi, tiết sau mình cần dùng.", vừa rồi Ngô Dạ Lai đi vệ sinh, lúc ngang qua cửa lớp thấy Phùng Ẩn Trúc đang cười nói "hi ha" với Phi Nhân. Anh định mặc kệ, nhưng lúc về tới cửa lớp mình rồi lại quay lại.
Ẩn Trúc giật mình, "Tập đề đó, mình cũng định mang qua trả cậu, cậu đợi một chút nhé". Cô không dám nhắc đến chuyện mình vẫn chưa làm xong tập đề đó.
Giáo viên dạy Toán của hai lớp không phải cùng một người,đề ôn tập cũng không giống nhau. Vì gần đây Ẩn Trúc khiêm tốn xin chỉ bảo nên thỉnh thoảng Ngô Dạ Lai cũng đưa lại cho cô những đề bài điển hình mà mình đã làm xong để tham khảo. Với những dạng bài khó cô không biết, anh còn cẩn thận ghi lại chi tiết từng lời giải. Ẩn Trúc làm những bài anh đưa còn chăm chỉ hơn cả những bài mà giáo viên lớp cô giao, cô cứ tưởng tượng những đánh dấu tròn bằng mực đỏ của anh trên đề bài là những hình trái tim đỏ xinh xắn. Anh ghi ra là để cho cô xem nên tất nhiên lúc làm việc này sẽ nghĩ đến cô.
Trả sách lại cho Ngô Dạ Lai, Ẩn Trúc còn chu đáo tiễn anh về tận lớp.
"Cậu về lớp đi, chẳng phải đang bận hay sao?", câu này chua thật sắc mặt của Ngô Dạ Lai cũng đỏ bừng lên. Anh thừa nhận, anh cũng hơi để ý đến cô. Phùng Ẩn Trúc có bản lĩnh làm người khác nảy sinh ảo giác, khiến anh tưởng rằng trên thế giới này mình là người duy nhất quan trọng đối với cô. Đương nhiên, với tình hình hiện tại thì vẫn là ảo giác.
Ẩn Trúc xoa tay, giải thích: "Không bận, mình và Phi Nhân chỉ nói chuyện phiếm thôi. Hôm qua cậu ấy vừa từ Bắc Kinh về, buổi chiều mới đi học".
Ngô Dạ Lai cầm sách, quay người đi vào lớp. Ẩn Trúc thò đầu vào thì thấy trong lớp chỉ còn lại vài ba người, thế là cô hơi cúi người quay sang mấy cậu bạn đang nhìn cô gật gù, đi theo Ngô Dạ Lai đến trước bàn của anh.
"Bài tập ngày hôm qua, mình vẫn chưa làm xong. Mình định sẽ làm hết trước giờ tự học buổi tối, nhưng có mấy dạng đề mình cứ đắn đo mãi xem có nên sử dụng kết hợp với công thức Vật Lý để giải không, mãi vẫn chưa làm được."
"Mình giao cho cậu những bài quá khó sao? Bài nào cậu không làm được?", chuyện nào ra chuyện đấy, Ngô Dạ Lai vẫn rất có trách nhiệm với bài tập mà anh giao cho Ẩn Trúc.
Ẩn Trúc liền ở lại lớp của anh cho tới khi tan học, tìm hiểu rõ cách giải của mấy đề bài khó đó. Cô nghe anh giảng giải rất nghiêm túc, không dám nghĩ lung tung. Trước đây có một lần, cô chỉ lo chăm chú ngắm anh mà chẳng thèm để tâm tới những lời anh giảng nên bị anh phạt phải làm đi làm lại bài tập đó tới một trăm lần. Từ đó về sau cô nhớ rất rõ, những lúc học cùng Ngô Dạ Lai phải tập trung, không được làm gì khác. Anh ghét nhất là những người không chuyên tâm mà Phùng Ẩn Trúc lại là kiểu người có tính cách thờ ơ, thế nên chiến thắng bản thân mình, là kế hoạch năm năm, cũng là mục tiêu xa nhất của cô hiện nay.
Thích anh, cũng có thể. Cho dù cô không giống những cô gái chỉ biết thể hiện tình yêu qua lời nói dù họ vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định mỗi khi ở bên nhau, mỗi kỳ thi, cô lo lắng cho thành tích của anh còn hơn cả lo lắng cho thành tích của mình nghe một câu tán dương vu vơ của anh còn cảm thấy vui hơn nghe lời khen của thầy cô giáo. Thích anh, đúng thế, là thích anh. Còn đang suy nghĩ xem liệu mình có thích anh hay không, thì cô đã thích anh nhiều quá mất rồi.
Ghi chú: (1) Độc thoại tương thanh: Là một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc. Một người nói thì gọi là độc thoại, hai người nói thì gọi là đối thoại, từ ba người nói trở lên gọi là quần thoại. Hình thức này được dùng khi nói hoặc kể những câu chuyện cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc