Hãn Phu - Chương 56

Tác giả: Neleta

Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh không đi tiễn Tưởng Khang Ninh. Nhà lớn bên kia cũng không có ai tới tìm Thiệu Vân An lôi kéo quan hệ với Sầm phu tử. Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn mỗi ngày buổi sáng ở chỗ Thiệu Vân An học tập, buổi chiều đến phủ Sầm phu tử học thêm. Có đôi khi ở Sầm phủ, có đôi khi ở huyện học, có đôi khi ở Bạch Nguyệt học đường. Ni tử thì hai ngày một lần đến phủ Sầm phu tử theo Sầm phu nhân học cầm. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không cần đưa đón, đều do Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức thay phiên nhay. Vương Thạch Tỉnh đưa xe ngựa ở nhà cho hai người họ sử dụng.
Danh tiếng nhà lý chính ngày càng được nâng cao tử khi Triệu Tùng Bác được nhận vào Bạch Nguyệt học đường, uy tín nhà tộc trưởng Vương Văn Hoà cũng vì tôn tử được vào Bạch Nguyệt học đường mà cải thiện rất nhiều. Có thể vào Bạch Nguyệt học đường, ít nhất cũng có thể thi đậu đồng sinh lang, còn có cơ hội lớn vào Quốc Tử Giám đọc sách. Như vậy thế nào cũng có thể thi đến cử nhân! Nguyên bản bởi vì tuổi tác còn trẻ mà không ai đồng ý Vương Thư Bình lên làm tộc trưởng, thái độ tộc nhân Vương thị bỗng thay đổi rõ rệt. Vương Văn Hoà hiện tại lại có mục tiêu mới, ông cố gắng chống đỡ thêm hai năm, chờ tôn tử có thể vững vàng ở Bạch Nguyệt học đường, ông sẽ đẩy nhi tử Vương Thư Bình lên kế nhiệm chức tộc trưởng. Vương Văn Hoà bây giờ không còn bất kì vướng mắc nào với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, chỉ có niềm cảm kích. Tuy nhiên ông vẫn còn một tâm sự, chính là đối với Vương Thanh và Vương Ni, à không, hiện tại không thể gọi là Vương Vy, phải gọi là Vương Cảnh Nghiên. Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn không nhắc đến chuyện nhập gia phả cho Thiệu Vân An và bọn nhỏ, Vương Văn Hoà rất bận tâm.
Kỳ thật trong thôn có rất nhiều người đang lo lắng, nhưng chẳng liên quan gì đến Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Trên bàn gỗ bên cạnh giường đất, một nhà sáu người Vương Thạch Tỉnh ngồi vây quanh bàn cùng nhau ăn lẩu. Nước chấm có dầu vừng trộn tỏi, một chén mè, một chén ớt sa tế. Ban đầu Quách Tử Du và Quách Tử Mục còn chưa quen cầm đũa, nhưng vừa khai tiệc, hai người không ai chịu buông. Bởi vì có bữa tối này của Thiệu Vân An mà không khí sinh động hẳn lên. Hai người không còn vẻ ngại ngần khi mới tới nữa, Quách Tử Du còn chuyển xưng hô thành "Thạch Tỉnh" và "Vân An", Quách Tử Mục thì gọi "Vương ca," "Vân An."
Quách Tử Mục bị cay đến đỏ bừng. "Vân An, món lẩu này hoàn toàn có thể mở cửa bán trên huyện nha. Dầu vừng cũng có thể bán giá cao, ngay cả Nhất Trượng Hiên chưa chắc đã có loại nước chấm này."
Kỳ thật, Quách Tử Du rất hiếu kỳ tiền của hai phu phu này ở đâu ra. Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi, Quách Tử Mục tuy vẫn không muốn ra ngoài, nhưng Quách Tử Du thì ngược lại, hơn nữa thỉnh thoảng còn có người đến đây tìm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Quách Tử Du cũng nắm bắt đại khái tình huống trong nhà Vương Thạch Tỉnh, cũng biết chuyện trà hoa cúc, mứt trái cây gây huyên náo ồn ào trên huyện, cùng với bánh dày kẹp thịt và lẩu malatang bán đắt như tôm tươi là chủ ý từ ai. Là vì biết nên mới nghi hoặc vì sao hai phu phu này lại mang phương pháp kiếm tiền đưa cho người ngoài.
Thiệu Vân An lắc đầu. "Không muốn, mở cửa hàng mệt ૮ɦếƭ, các ngươi muốn thì tự mình mở. Lẩu và dầu vừng ta chỉ làm nhà ăn thôi."
Quách Tử Du và Quách Tử Mục đồng thời lắc đầu, hai người bọn họ không muốn rời thôn Tú Thuỷ. Thiệu Vân An nói tiếp. "Cái gì ta cũng bán thì không phải rất mệt sao? Đưa mấy phương pháp không trọng yếu cho người khác vừa có được nhân tình, lại kiếm được chút tiền. Lần đó ta tìm các ngươi hỏi thăm tin tức, đến Điệp Trang Các bán được ba khối đá cũng phải vài trăm lượng bạc, phương thức làm trà hoa cúc và mứt trái cây cũng bán được mấy trăm, ngay cả trà hoa cúc ta tự mình làm cho Nhất Trượng Hiên cũng kiếm được không ít, cho nên đừng thấy ta và Tỉnh ca không buôn bán gì, thật ra trong nhà không thiếu bạc, nếu không sao lại có thể dựng nhà lớn, mua nhiều đất như vậy, cả ngọn núi phía tây tới giáp thôn kia đều là của nhà ta."
"Trời!"
"Cho nên đâu cần phải mở cửa hàng." Thiệu Vân An chỉ nồi lẩu. "Ta thường dạy Thanh nhi và Ni tử, không được làm nô lệ bạc tiền. Tiền tài là thứ tốt, nhưng sinh không mang đến, tử không mang theo, có đủ để sử dụng là được, không cần phải ૮ɦếƭ sống lao đầu vào tìm kiếm. Tiền kiếm thế nào cũng không hết, kiếm được tiền lại càng muốn hưởng thụ sinh hoạt. Cả nhà chúng ta vây quanh một cái bàn, giữa ngày tuyết lạnh ăn một nổi lẩu nóng hầm hập, đây mới là hưởng thụ."
Ni tử ngồi bên cạnh gật đầu. "Vâng, cha nhỏ nói, không thể làm nô lệ tiền bạc."
"Ha ha, Ni tử thật ngoan. Chúng ta phải có chút tâm của con buôn, nhưng cũng phải có một loại tâm tình thưởng tửu khác gọi là "thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn"." (Là hai câu thơ rất hay trong bài thơ ẩm tửu của Đào Tiềm, ai muốn biết thêm thì google nhé!)
Quách Tử Du và Quách Tử Mục nghe vậy thì ngẩn người.
"Thái cúc đông ly hạ... du nhiên kiến nam sơn..." Quách Tử Du nhẩm lại một lần, đột nhiên vỗ bàn hô. "Hay! Câu nói hay!"
Thiệu Vân An giật mình. Nhanh chóng giải thích. "Đừng có sùng bái ta, lời này không phải ta nói."
"Ít nhất ta chưa từng nghe câu này từ miệng người khác!" Quách Tử Du chỉ cảm thấy có một dòng suối chảy lướt qua trong tim. "Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn, không làm nô lệ tiền bạc... Chỉ hai câu này, Quách đại ca không bằng ngươi. Quách đại ca lấy nước thay R*ợ*u, kính ngươi và Thạch Tỉnh một ly."
Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh nhấc chén, hai đứa nhỏ cũng lầm lấy ly.
Uống xong, Thiệu Vân An bắt chuyện. "Đến, mau mau ăn, trong bếp còn nhiều món ăn lắm."
Quách Tử Du mỉm cười không ngớt, vươn đũa kẹp lấy một miếng thịt gà bỏ vào chén đệ đệ. Quách Tử Mục quan sát khuôn mặt đã lâu không còn ý cười của ca ca, bất giác nhếch lên khóe miệng.
Dùng xong một nồi lẩu, tâm tình hai huynh đệ Quách Tử Du và Quách Tử Mục buông lỏng không ít. Thiệu Vân An mỗi buổi sáng kể chuyện xưa cho bốn hài tử, dạy toán học, ngủ trưa, buổi chiều thỉnh thoảng sẽ lấy nguyên liệu có sẵn trong nhà làm điểm tâm, thỉnh thoảng qua thăm nhà mới, Quách Tử Du đôi lúc sẽ đi theo. Trong nhà Thiệu Vân An có thêm hai người đã không còn là bí mật, nhưng người trong thôn chỉ cho rằng hai người là bằng hữu của Vương Thạch Tỉnh, đến cậy nhờ hắn. Cả nhà Tứ thẩm không hề nói với bên ngoài một chữ nào về việc hai người kỳ thật là khất cái.
Sáng sớm mỗi ngày Vương Thạch Tỉnh lên núi tưới linh tuyền cho cây trà, cây dương nãi và hoa cúc, buổi chiều thì qua nhà mới theo dõi tiến độ. Đất ruộng, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh nhất trí không dùng linh tuyền, đất trồng rau ở hậu viện mới bỏ thêm chút ít. Nếu chăm sóc đất ruộng quá tốt lại khiến nhiều người chú ý, hoa màu nói chung không thể khác người quá. Bị nhiều người chú ý lại phiền toài. Dù sao trong không gian cũng trồng lương thực, lương thực ngoài ruộng dành để nộp thuế hằng năm, phần còn dư dùng để che dấu cho chỗ lương thực trong không gian.
Chương trình học tập của bốn đứa nhỏ bắt đầu đi vào nề nếp, ba nam hài càng dụng tâm học tâp. Lúc ở nhà không có gì làm, Ni tử sẽ luyện cầm, Quách Tử Du tận tâm chỉ dạy Vương Thanh và Ni tử. Quách Tử Mục chủ động theo sau Thiệu Vân An học nấu ăn. Thiệu Vân An không có ý định dấu nghề, hắn còn dạy Quách Tử Mục một vài món ăn đã bán cho Nhất Trượng Hiên, tránh sau này gặp phiền toái. Quách Tử Mục học nấu ăn đầu tiên là vì yêu thích, thứ hai chính là giữ cho bản thân có việc gì đó để làm, có thế y mới không suy nghĩ lung tung. Y không hề có ý niệm học nấu ăn để rồi ra ngoài mở tửu lâu, ngược lại càng muốn thu mình nhỏ lại. Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh lên huyện mua cho y hai cái mạng che mặt, một cái mặt nạ bằng gỗ, bất quá Quách Tử Mục ít khi ra khỏi cửa, nếu phải ra ngoài chắc chắn là sáng sớm trong thôn không có ai, hoặc thời điểm chạng vạng.
Thời gian Tưởng Khang Ninh đi kinh thành đã hơn nửa tháng. Từ huyện Vĩnh Tu đến kinh thành, đi đường thuỷ nhanh nhất là bốn ngày. Tưởng Khang Ninh mãi không trở về, Thiệu Vân An ngầm suy đoán có phải phía đại thần bên kia có chuyện gì hay không. Nhà mới đã dựng xong, ngày tân gia là ngày sáu tháng mười hai. Phía Tưởng Khang Ninh không có tin tức, Thiệu Vân An cũng nghĩ thông suốt. Nếu thật sự không kéo được hai vị đại thần nhập bọn, huynh trưởng Tưởng Khanh Ninh vẫn có thể tự mình lãnh sinh ý lần này, bất quá phải cẩn thẩn một chút hoặc đành chia sẻ chén canh với ông chủ lớn đứng sau Nhất Trượng Hiên vậy.
Sắp sửa chuyển nhà, Thiệu Vân An đóng gói các đồ vật trong nhà cũ không dùng tới trước. Trong ngày tân gia, phải có trưởng bối đứng ra để làm lễ nhập trạch, như thế mới thuận lợi, suôn sẻ. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kiên quyết không tính đến Vương lão thái và Vương Đại Lực. Nhờ tộc trưởng Vương Văn Hoà cũng không thích hợp. Tính tới tính lui, cuối cùng nhờ Vương lão cha. Tuy rằng Vương lão cha và Vương Thạch Tỉnh cách nhau năm họ, nhưng đều là tộc nhân Vương thị. Ở trong tộc Vương lão cha rất có uy tín, ông đại diện là thích hợp nhất.
Mặc kệ người ngoài đàm luận, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tự mình đến mời Vương lão cha. Vương lão cha cười đáp ứng. Vương lão cha hiện tại là càng nhìn Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An càng thích. Vương Thạch Tỉnh đã từng bí mật đến gặp Vương lão cha biểu hiện hắn ủng hộ Vương Thư Bình làm tộc trưởng. Vương lão cha cũng cảm thấy Vương Thư Bình thích hợp. Vương Thạch Tỉnh và Vương Thư Bình ngày càng quan hệ gần gũi, ông đương nhiên vui vẻ tình nguyện làm chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Vương Thạch Tỉnh nhờ Vương lão cha xông nhà lại khiến nhà lớn bên kia (Vương lão thái) mắng mỏ một trận. Vương lão thái còn kéo theo Vương Chi Tùng chạy đến nhà Tứ thẩm tìm Vương lão cha, lần này rõ ràng là tân gia nhi tử của bà, hà cớ gì lại là Vương lão cha xông nhà. Lúc ấy Vương Tứ thẩm không có nhà, Vương lão cha trực tiếp mời tộc trưởng và lý chính đến, hai người lại thêm lần nữa giáo huấn Vương lão thái, còn gọi cả Vương Chi Tùng tới. Vương lão thái giữa tiếng châm biếm mỉa mai của mọi người, bị Vương Chi Tùng kéo về nhà.
Thiệu Vân An rất hả hê khi nghe đến trò cười này, muốn hắn nói, Vương lão thái chính là bị thần kinh, không biết chừng còn đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, lại càng khùng điên hơn. Đến nước này rồi mà còn không rõ hiện trạng, còn tưởng chỉ cần la lối khóc lóc, mắng chửi là người khác sẽ dè chừng. Chưa nói Vương Thanh, cho dù là so với Triệu Tùng Bác và Vương Diễn được nhận vào Bạch Nguyệt học đường, cái danh đồng sinh lang của Vương Chi Tùng chẳng là gì ngoài cái rắm. Không thấy cả thôn bây giờ đều đi nịnh bợ tộc trưởng và lý chính sao? Đương nhiên không phải không có người tới nịnh bợ Thiệu vân An, chẳng qua là Thiệu Vân An dầu muối đều không ăn (nghĩa là cứng nhắc, không dễ bị lay chuyển), Vương Thạch Tỉnh thì lại là bộ dáng "uất ức" nhà ta tức phụ làm chủ, những người muốn xun xoe làm quá thì lại khiến Thiệu Vân An phản cảm.
Ngày mai chuyển nhà, đêm khuya, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đánh xe ngựa ra ngoài. Quách Tử Du nghe thấy tiếng động, nhưng không ra xem, lật người tiếp tục ngủ. Trong xe ngựa trống không, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chỉ làm bộ làm tịch. Hai người đến nhà mới, tới phòng ấm chỗ Vương lão cha đang ngủ. Vương Hạnh và Vương Trang Hoa tối nay ở đây trông chừng, dù sao cũng không thể để Vương lão cha ngủ ở đây một mình, Vương Tứ thúc còn cất công mang đến bốn con chó đen lớn, hai đực hai cái. Vương Hạnh và Vương Trang Hoa không ngủ trong nhà, mà ngủ ở lều canh gác.
Vương Thạch Tỉnh gõ cổng, Vương Hạnh mở ra. Vương Thạch Tỉnh tiến lên nói chuyện với hai người trước, buổi tối hắn sẽ mang vài đồ vật quan trọng lại đây, để tránh ngày mai lúc chuyển đồ đạc xảy ra sai sót. Thiệu Vân An ở trên xe, Vương Thạch Tỉnh đánh xe ngựa đi thẳng đến một dãy nhà thấp ở hậu viện. Vương Hạnh và Vương Trang Hoa tự giác không theo qua. Hầm giữ R*ợ*u ở nhà mới được xây dựng bên dưới mấy dãy nhà thấp này. Hai con chó đen đang canh giữ bên này, thấy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thì gâu gâu hai tiếng, sau khi nhận ra chủ nhân thì nằm xuống đất bất động.
Thiệu Vân An bỏ toàn bộ Dương Nãi tử tửu vào hầm, lá trà thì bảo quản trong căn phòng trống phía trên hầm R*ợ*u. Giữ trong không gian là an toàn nhất, nhưng Thiệu Vân An không biết khi nào Tưởng Khang Ninh trở lại, vạn nhất y đột nhiên tới, hoặc đột nhiên phái người lại đây, nếu lấy đồ trực tiếp từ trong không gian ra khó tránh khỏi có sơ sẩy. Nhà mới còn trống trải, lại có bốn chú chó, nhưng bọn chúng hay di chuyển nên cũng không an toàn.
Vương Thạch Tỉnh giả vờ chạy đi chạy về bốn chuyến, dặn dò Vương Hạnh và Vương Trang Hoa cẩn thận trông coi, lúc này hai người mới về nhà ngủ. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngày mai chuyển nhà, Tứ thúc, Tứ thẩm cùng Thu thúc, Ngân thúc ngày mai cũng không mở sạp.
Hôm sau trời còn chưa sáng, cả nhà Vương Thạch Tỉnh đã thức dậy. Vương Thanh và Vương Ni tối hôm qua hồi hộp đến tối khuya mới ngủ. Buổi sáng phải dậy sớm nhưng hai bé không hề khó chịu. Tỉnh ngủ liền đi rửa mặt, sau đó giúp đỡ cha và cha nhỏ sửa sang, dọn dẹp đồ đạc lần cuối cùng. Bữa sáng cho mỗi người là một chén súp trứng gà, bánh ngô, và dưa muối. Nguyên liệu trong nhà bếp cơ bản đều đóng gói hết, ăn chút gì đó lấp bụng là được.
Gần một canh giờ sau, tất cả đồ vật trong nhà cũ đã thu thập xong. Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và hai huynh đệ Vương Hạnh, Vương Trang Hoa đánh xe bò trong nhà tới để hỗ trợ chở đồ đạc. Giờ lành vừa đến, pháo trúc tân gia nổ vang, xe bò, xe ngựa, xe lừa chở đồ đạc hướng về nhà mới. Thiệu Vân An ở tại nhà mới tiếp đón khách nhân, Vương Thạch Tỉnh phụ trách di chuyển đồ vật. Quách Tử Du và Quách Tử Mục đã đến nhà mới trước, Quách Tử Mục mang mặt nạ lau dọn nhà cửa, Quách Tử Du ở bên ngoài giúp đỡ tiếp đón mọi người.
Chuyển nhà mới đương nhiên phải mời mọi người trong thôn đến ăn mừng. Vương Thạch Tỉnh quyết định đặt một cái bàn ở tiền viện. Hậu viện và các phòng trong nhà không mở cửa cho mọi người, chỉ mời lý chính, tộc trưởng cùng với vài nhà có quen biết với Vương Thạch Tỉnh vào tham quan. Những người này cũng không dùng bữa ở tiền viện mà ở chính sảnh. Tường vây xung quanh nhà được xây như một hộ giàu thực sự, toàn bộ dùng gạch ngói xanh. Toàn bộ kiến trúc được chia thành năm khu vực: tiền viện, khu phòng ở, hậu viện, khu trồng trọt, chăn nuôi và khu sản xuất. Khu phòng ở lại chia thành bốn viện độc lập, phân biệt là chủ viện của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Vương Thanh và Ni tử mỗi bé một viện và hai phòng ở cho khách nhân. Phòng của gia nhân thì bố trí tại tiền viện và hậu viện, cũng được tính là khu riêng biệt.
Trà và R*ợ*u Thiệu Vân An lên kế hoạch sẽ sản xuất ở tại nhà, đây là công dụng của khu sản xuất. Hầm chứa R*ợ*u cũng nằm trong khu vực sản xuất. Khu gieo trồng thì ở hậu viện, đất trồng rau trong nhà phải tưới linh tuyền mới cho năng suất tốt. Ngoài ra, Thiệu Vân An còn có kế hoạch trồng các loại hoa dại như hoa cúc, hoa hồng, hoa lài và các loại trà hoa khác. Hoa hồng và hoa lài ở Đại Yến quốc có, hắn chỉ chờ cơ hội để trồng thôi. Khu chăn nuôi chủ yếu là dê, bò, ngựa, heo, gà vịt cho nhà dùng, số lượng không nhiều nên không nuôi bên ngoài. Nếu tương lai muốn nuôi nhiều hơn, có thể vây một miếng đất trên núi, chuyên môn dùng để nuôi gia súc. Tuy nhiên trước mắt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa có ý định này.
Đến ngay cả căn nhà cũ từng ở, Thiệu Vân An đã lên kế hoạch chi tiết. Nếu sau này sinh ý từ lá trà và R*ợ*u lớn mạnh, có thể chuyển ngôi nhà cũ thành xưởng chế trà và R*ợ*u, khối đất đó thực ra cũng không nhỏ. Lối kiến trúc của nhà mới hoàn toàn khác với gia viên của các hộ giàu có khác trong thôn, nhìn qua thật giống như gia viên của các viên ngoại trên huyện thành. Thậm chí có nhiều thôn dân không có cơ hội vào trong tham quan, cũng đủ để họ tấm tắc khen ngợi, toà nhà quá xinh đẹp, chắc chắn tốn không ít bạc. Đến thời điểm này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có thể xem là người giàu có nhất trong thôn, có gia viên lớn nhất trong thôn, ngay đến nhà lý chính còn kém xa. Mà những người có thể vào trong tham quan càng không ngớt lời khen ngợi, người không biết còn tưởng đang đi tham quan gia viên của viên ngoại nào đó trên huyện.
Thiệu Vân An thiết kế nhà mới cao, rộng, đồ đạc trong nhà cũng không tầm thường, số tiền Vương Thạch Tỉnh đưa cho hắn đều dùng hết. Vương Thạch Tỉnh tuỳ ý tức phụ xài tiền đến phá sản, chỉ cần tức phụ thích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc