Hãn Phu - Chương 50

Tác giả: Neleta

Còn chưa biết mình bị người ta "nhớ thương," Thiệu Vân An hiện tại đang háo hức chờ chuyển nhà. Sau thượng lương chính là lợp ngói, lát gạch nền và xây tường rào. Đất trống trong trạch viện phải chờ đến đầu xuân năm sau mới có thể trồng cây ăn quả, hoa cỏ, rau củ. Cho nên muộn nhất đầu tháng sau là có thể dọn vào ở.
Sau lễ thượng lương, mỗi ngày Vương Thạch Tỉnh đều dành nhiều thời gian ở bên nhà mới. Thiệu Vân An thường xuyên tới nhìn. Tuy nhiên trước đó còn rất nhiều việc phải làm, dương nãi tử tửu có thể khai phong, tuy rằng Thiệu Vân An muốn chờ thêm vài tháng nữa, nhưng thời gian không kịp. Thượng lương ngày thứ hai, Vương Thạch Tỉnh vào huyện thành mua xe ngựa. Các thôn dân ghen tỵ đến ૮ɦếƭ lặng, chỉ có thể nhìn xem nhà Vương Thạch Tỉnh lại mua thêm cái gì mới.
Sáng sớm ngày thứ ba, Thiệu Vân An đem Vương Thanh và Vương Ni đến nhà Vương Văn Hoà, nhờ phu thê Vương Thư Bình trông giúp. Triệu Tùng Bác và Vương Diễn cũng ở bên này. Nhà lý chính còn bận làm mứt, Thiệu Vân An không muốn gây thêm phiền hà cho người ta. Thấy Thiệu Vân An chủ động như vậy, Vương Văn Hoà không còn quá ngại ngần khi gặp hai người. Bởi vì thái độ của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đối với Vương Diễn, thái độ của tộc nhân đối với Vương thị tộc trưởng cũng xoay chuyển rõ rệt.
Chuyến này vào huyện thành, Thiệu Vân An không mang theo hai đứa nhỏ bời trời quá lạnh. Hai người mang theo năm thùng nhỏ dương nãi tử tửu (R*ợ*u ủ từ quả nhót), và mỗi loại trà hai cân. Nói là thùng nhỏ, nhưng mỗi thùng có thể đựng đến bốn mươi cân R*ợ*u.
Vương Thạch Tỉnh để Thiệu Vân An ngồi trong xe, còn hắn đánh xe. Chờ ra khỏi thôn, Thiệu Vân An vào không gian lấy ra vài cái miếng dán giữ nhiệt nhét vào bên trong áo bông của Vương Thạch Tỉnh một cái, chính hắn cũng dán hai cái. Vương Thạch Tỉnh không nỡ dùng đồ vật hiện đại trong không gian, nhưng Thiệu Vân An cảm thấy mấy thứ này không dùng, chẳng lẽ chờ khi bọn họ vào quan tài mang ra chôn cùng hay sao! Có vài thứ có thể đưa cho Vương Thanh và Vương Ni, cũng có vài thứ chỉ hai người bọn họ biết.
Có miếng dán giữ nhiệt, Vương Thạch Tỉnh không hề cảm thấy lạnh chút nào, trên tay còn đeo găng giữ ấm. Xe ngựa chạy nhanh, nhưng Thiệu Vân An cảm thấy không ổn chút nào, xe ngựa không có đồ giảm xóc, đường đi cũng chẳng mấy bằng phẳng. Muốn giàu có thì phải sửa đường, chuyện này nhất định phải nói với Tưởng Khang Ninh, đường trong thôn cũng phải sửa.
Rốt cuộc tới huyện thành, Vương Thạch Tỉnh đưa ngọc bài của Tưởng Khang Ninh cho thủ thành, nói là đến tặng đồ cho huyện lệnh đại nhân, xe ngựa này không thể nào đem gửi. Lính gác nhìn thấy ngọc bài của huyện lệnh, lập tức cấp phép cho xe ngựa vào thành.
Cách cổng thành không xa có một đám người chen chúc xô đẩy nhốn nháo, Thiệu Vân An tò mò hỏi nha dịch. "Bên kia làm sao vậy?"
Nha dịch trả lời. "Nhất Trượng Hiên phát cháo. Năm nào vào dịp này cũng phát cháo một tháng, chưởng quầy Nhất Trượng Hiên cùng chủ nhân là đại thiện nhân nổi tiếng khắp huyện Vĩnh Tu này, năm nay mỗi người được một chén cháo, một cái bánh ngô."
Thiệu Vân An gật đầu, để Vương Thạch Tỉnh tiếp tục đánh xe. Đối với việc phát cháo này, Thiệu Vân An không có ý kiến. Bất quá, hắn vẫn cho rằng đem cá cho người khác không bằng dạy người khác cách câu cá, tìm cách giúp những người này có việc làm tự lực cánh sinh hơn là ỷ lại vào bố thí của người khác. Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen.vn/">ThíchTruyện.VN</a>
Xe ngựa thong thả lướt qua đám đông, đi không bao xa, Thiệu Vân An chợt nhìn thấy bóng hai người khất cái trẻ tuổi bị lưu dân đánh ngã trên mặt đất, quần áo bị xé rách, trên *** hình như là bánh ngô.
Trong đó có một khất cái không ngừng hô. "Bánh ngô của chúng ta mà! Của chúng ta!"
Mấy lưu dân trẻ tuổi mở miệng mắng. "Khất cái còn đòi ăn bánh ngô! Giao ra đây!"
Một bên là lưu dân, một bên là khất cái, không có người quản. Thiệu Vân An nhịn không được. "Mẹ nó, còn trẻ có tay có chân mà đi đoạt thức ăn. Tỉnh ca, huynh kêu nha dịch bên kia lại đây."
Vương Thạch Tỉnh ngừng xe, nhảy xuống xe ngựa, không đi gọi người mà trực tiếp bước qua, nhấc một tên lưu dân lên đánh tới. Vương Thạch Tỉnh là từ trong sinh tử mà trưởng thành, đối phó với mấy lưu dân này hoàn toàn không có vấn đề. Một giây sau, bốn năm tên lưu mạnh nằm trên đất kêu ai ái. Có hai người lớn gan nói mình bị thương, đòi Vương Thạch Tỉnh bồi thường.
Thiệu Vân An ở trên xe ngựa hô. "Tỉnh ca, huynh đi gọi người, để quan gia kéo bọn họ vào nha môn đi. Dám ở trên phố ςướק bóc, làm gì giống lưu dân chứ!"
"Các ngươi là ai, sao xen vào chuyện người khác!"
Có vài lưu dân từ đám người bên kia vọt lại đây. Thấy động tĩnh bên này, hai nha dịch duy trì trật tự cũng tiến lại. Vương Thạch Tỉnh lập tức lấy ra ngọc bài của huyện lệnh đại nhân đưa cho hai nha dịch, giải thích có vài lưu dân ςướק đoạt đồ ăn Nhất Trượng Hiên phát cho khất cái.
Đối với bá tính trên huyện, không yên ổn nhất trong thành chính là lưu dân bởi họ thường gây sự. Vừa nghe thấy có ngọc bài của huyện lệnh đại nhân, vài người định đi đến giáo huấn Vương Thạch Tỉnh tức khắc sợ hãi, hai tên lưu manh kia ngừng gào thét. Nha dịch quát lớn một tiếng, ngay lập tức kéo đám trộm ςướק đi, mấy lưu dân xen vào lúc sau cũng bị đuổi ra khỏi huyện thành, đồng thời thông báo, nếu ai còn dám ςướק đồ ăn của người khác, không chỉ bị đuổi ra khỏi huyện mà còn bị cấm không được vào thành. Nhóm người lưu dân không dám hé răng, trời rất lạnh, nếu bị cấm không được vào thành, bọn họ sẽ lạnh ૮ɦếƭ, đói ૮ɦếƭ.
Nha dịch mang người gây chuyện đi, hai vị khất cái run rẩy từ trên mặt đất bò dậy. Một người trong đó đỡ lấy người còn lại, hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khom người cảm tạ. Thiệu Vân An nhìn chằm chằm hai người một hồi, không xác định gọi. "Hai vị, đại ca?"
Hai người giật mình run rẩy, ngẩng đầu lên, Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Tiểu tức phụ?"
Thiệu Vân An còn chăm chú nhìn hai người, nói. "Lần đầu tiên ta lên huyện thành có hỏi thăm tin tức từ hai vị khất cái, hình như chính là hai người này."
Một người trong đó nhỏ giọng đáp. "Vị tiểu ca này, vẫn còn nhớ rõ chúng ta." Kỳ thật bọn họ từ ban đầu đã nhận ra nhưng không dám đáp lời.
Thiệu Vân An kinh ngạc. "Thật trùng hợp nha!" Hắn lập tức xoay sang phía Vương Thạch Tỉnh. "Tỉnh ca, chuyện lúc trước ta nói với huynh, không ngờ có thể gặp lại bọn họ thật."
Vương Thạch Tỉnh nắm tay hắn. "Đừng vội." Sau đó hướng hai người kia nói. "Các ngươi cùng lại đây."
Vương Thạch Tỉnh không đánh xe, hắn xuống xe dắt ngựa. Thiệu Vân An cũng từ trên xe nhảy xuống. Hai người nọ lui sang một bên, Thiệu Vân An lúc này mới phát hiện một người trong đó bị tật ở chân. Người đó nói. "Chúng ta bẩn thỉu, vị tiểu ca có gì muốn hỏi sao?"
Thiệu Vân An không ngại bước lại gần một bước nói. "Hai vị đại ca, ta thấy tuổi các ngươi cũng không lớn, nhà ta muốn tìm người giúp việc, không biết các ngươi có đồng ý hay không? Lần trước nói chuyện với hai vị đại ca rất thú vị, ta cảm thấy hai vị không phải dạng người ham ăn biếng làm. Ta không cần các ngươi bán mình, chỉ là tới nhà ta giúp ít việc, ta sẽ trả tiền công, các ngươi muốn đi lúc nào đều có thể."
Hai người ngây ngẩn, hoài nghi lỗ tai chính mình.
Thiệu Vân An nói lại một lần, sau đó nói tiếp. "Ta cùng phu quân còn việc phải làm, nếu hai vị đại ca đồng ý có thể đến chỗ hẹn trước chờ bọn ta."
Vị khất cái bị tật ở chân lấy lại tinh thần, mở miệng. "Đa tạ tiểu ca quan tâm, chỉ là hai huynh đệ ta sẽ gây thêm phiền toái cho hai vị, hai người chúng ta vô cùng cảm kích tấm lòng của hai vị."
Thiệu Vân An chớp mắt. "Phiền toái? Các ngươi không phải tội phạm bị triều đình truy nã chứ?"
Người nọ cười khổ, lắc đầu. "Không phải. Chúng ta ở cố hương ***ng chạm đến một người, người nọ có quyền có thế, cũng bởi vì vậy mà hai huynh đệ chúng ta không thể không rời bỏ quê hương, tới đây hành khất."
"Các ngươi có *** hay phóng hoả không?"
"Đều không có."
Người vẫn luôn trốn bên cạnh vị khất cái bị tật ở chân nhỏ giọng nói. "Là ta rước lấy." Lúc nói mấy lời này, y đưa tay chạm vào mặt mình.
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Nếu không phải, các ngươi nếu đồng ý công việc này thì đi theo chúng ta. Nhà ta ở trong thôn, ngày thường cũng không có người ngoài lui tới. Nếu thật sự mang đến phiền toái, lúc ấy các ngươi rời đi cũng không muộn."
Mí mắt của người bị tật ở chân rõ ràng hơi đỏ, vị kia cũng khụt khịt. Thiệu Vân An nói. "Các ngươi chờ ở đây."
Nói rồi chạy vào một cửa hàng y phục bên kia đường. Thưc mau, hắn ôm ra một cái túi lớn, chạy tới bỏ lên xe ngựa, nói với Vương Thạch Tỉnh. "Tỉnh ca, chúng ta đến Nhất Trượng Hiên trước, sắp xếp cho bọn họ xong chúng ta đi tìm đại ca."
"Được rồi."
"Đa tạ! Đa tạ hai vị ân công!" Vị khất cái bị tật lúc này mới kịp phản ứng, kéo người còn lại quỳ xuống, đúng lúc bị Vương Thạch Tỉnh ngăn lại.
"Các ngươi làm việc cho chúng ta, chúng ta trả tiền công là điều đương nhiên, không cần làm thế." Vương Thạch Tỉnh nói, "Ta cùng nội tử còn có chuyện quan trọng cần làm, sắp xếp cho các ngươi trước đã."
"Đa tạ, đa tạ ân công."
Trên mặt hai người chảy xuống hai hàng nước mắt vẩn ***c.
Thiệu Vân An ngẫm nghĩ nói. "Nếu không Tỉnh ca đi tìm đại ca trước đi, đồ vật trên xe nếu để Hứa chưởng quầy nhìn thấy cũng không tiện giải thích, ta dẫn bọn họ qua, thuận tiện hỏi thăm Tứ thẩm."
Vương Thạch Tỉnh thấy ý này rất tốt. "Vậy ta đi gặp đại ca trước." Hắn đưa tay nải cho Thiệu Vân An rồi lên xe ngựa đi trước. Thiệu Vân An mang theo hai người đến Nhất Trượng Hiên, đối với đám người hóng chuyện xung quanh xem như không thấy. Vị khất cái bị tật vẫn không an lòng nói. "Tiểu ca, ngài, ngài nên nghĩ lại."
"Ta là Thiệu Vân An, năm nay mười sáu, các ngươi kêu ta Vân An là được. Phu quân ta là Vương Thạch Tỉnh, lớn hơn ta mười tuổi, không biết danh tính hai vị là gì?"
Hai người liếc nhìn nhau, nghe giọng điệu này quả thực là không sợ bọn họ mang đến phiền toái, trong lòng phi thường xúc động. Vị khất cái bị tật nói. "Kẻ hèn Quách Tử Du, năm nay hai mươi bốn. Đây là thân đệ ta, Quách Tử Mục, lớn hơn tiểu ca đây hai tuổi."
Thiệu Vân An kinh ngạc. "Nghe lời ngươi nói giống như từng đọc qua sách vở, làm sao lại vì người khác mà trở thành khất cái?"
Quách Tử Du nghiến chặt răng, Quách Tử Mục cúi đầu không nói lời nào. Thiệu Vân An nói. "Nếu khó xử thì không cần phải nói. Nhà ta ở trong thôn, người ngoài không thể nào biết đến. Nhà ta lớn lắm, các ngươi sợ gây chuyện thì cứ ngốc ở nhà không ra khỏi cửa là được."
Quách Tử Du lập tức nói. "Hai huynh đệ chúng ta phải làm việc, sao có thể trốn ở trong nhà. Tiểu ca cũng thấy, ta bị tật ở chân, hay là ngài nghĩ lại đi!"
Thiệu Vân An xua xua tay. "Nhà ta có rất nhiều việc. Chân ngươi bị tật chứ đâu phải toàn thân bị liệt. Vừa lúc, nhi tử của ta sang năm muốn vào trường tư thục, hiện tại đang tập đọc ở nhà. Có nhiều chữ ta không biết viết, cũng có nhiều chữ ta không nhận biết, ngươi biết chữ có thể dạy hắn."
Hốc mắt Quách Tử Du ươn ướt, y cúi đầu cố gắng dừng bớt nước mắt. "Đa tạ, đa tạ."
"Xem như các ngươi có duyên với ta đi. Người nhà ta rất đơn giản, không có quy củ gì, chỉ cần các ngươi thật lòng, ta cũng lấy chân tâm đối đãi."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hai huynh đệ ta mặc Thiệu tiểu ca sai phái."
"Các ngươi đều lớn hơn ta, gọi ta Vân An đi, người trong thôn đều gọi như vậy."
Thiệu Vân An thẳng thắn khiến hai huynh đệ Quách thị vừa cảm động, vừa ấm áp, nhưng nội tâm vẫn còn hơi lo lắng, thật sự bây giờ có thể sống cuộc sống yên bình sao?
Tới Nhất Trượng Hiên, nhìn thấy hai hàng người đứng xếp hàng dài trước cửa tiệm. Thiệu Vân An thấy bánh kẹp thịt và malatang biển hiệu thì nhếch miệng cười không ngừng, sinh ý thực không tồi. Mùi thịt hầm và lẩu truyền đến thật xa, Quách Tử Du và Quách Tử Mục che mũi, mùi hương này quá K**h th**h tuyến nước bọt. Thiệu Vân An thấy thế, cười cười. "Chờ về nhà, ta làm cho các ngươi ăn, trước đi gặp Nhất Trượng Hiên lão bản đã."
Huynh đệ hai người không biết Thiệu Vân An vì sao lại dẫn bọn họ đến Nhất Trượng Hiên. Không quấy rầy hai nhà đang bận rộn buôn bán, Thiệu Vân An mang hai người xuyên qua đám đông. Có khất cái lại gần, đám người tự động tách ra. Tiểu nhị Nhất Trượng Hiên mắt sắc liếc thấy Thiệu Vân An lập tức chạy tới, "Thiệu công tử, ngài tới rồi, là tới tìm chưởng quầy hay tới dùng cơm?" Nói xong, y nhìn huynh đệ Quách gia sau lưng Thiệu Vân An vài cái, rồi nhìn tay nải trong tay hắn vài cái.
Bị gọi là "Thiệu công tử," Thiệu Vân An lên tiếng. "Ta tìm Hứa chưởng quầy có việc riêng, phiền toái tiểu ca."
"Không phiền, không phiền, chưởng quầy ta đã nói Thiệu công tử là khách quý của Nhất Trượng Hiên, mời ngài vào."
Thiệu Vân An nói. "Ta không vào, hai người này đi cùng ta, không nên quấy rầy khách nhân trong tiệm."
Tiểu nhị thấy thế, xoay người chạy vào trong tửu lầu, Thiệu Vân An lúc này mới giải thích cho hai người đang một bụng nghi hoặc. "Ta cùng chưởng quầy Nhất Trượng Hiên có quen biết, các ngươi ở chỗ này tẩy rửa một cái. Trong tay nải có hai bộ xiêm y, các ngươi tắm xong thì thay."
Hai huynh đệ minh bạch, nhưng lại có chút khó xử. Thiệu Vân An nói. "Nếu cần gì thì cứ nói với Hứa chưởng quầy, ông ấy còn thiếu ta vài ân tình."
Quách Tử Du nhéo tay đệ đệ. "Mọi thứ đều nghe ngươi."
Hứa chưởng quầy mau chóng lại đây, Thiệu Vân An tiến lên hai bước nói. "Hứa chưởng quầy, ta có việc muốn nhờ vả ngài."
"Thiệu tiểu ca làm sao lại nhắc đến hai chữ nhờ vả chứ, mời vào bên trong."
Thiệu Vân An không di chuyển, mà đem chuyện phiền hà kia nói với Hứa chưởng quầy. "Ta và Tỉnh ca hôm nay đến bái phỏng huyện lệnh đại nhân nên không vào bên trong. Còn phiền toái Hứa chưởng quầy tìm một chỗ cho hai người này xử lý sạch sẽ, quần áo ta đã chuẩn bị. Chốc nữa ta sẽ nói với Tứ thúc một tiếng, nếu lúc bọn họ thu quán ta còn chưa trở lại thì giúp ta mang người về trước."
Huynh đệ Quách thị trong lòng trấn động, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh mới nói đi gặp đại ca, như thế nào bây giờ lại thành đi bái phỏng huyện lệnh đại nhân? Nhớ đến lúc Vương Thạch Tỉnh ra tay cứu bọn họ đã đưa ra ngọc bài của huyện lệnh, hai huynh đệ nắm chặt tay, chẳng lẽ nói, bọn họ lần này gặp được quý nhân?
Hứa chưởng quầy vừa nghe Thiệu Vân An muốn đi bái phỏng huyện lệnh, lập tức nói. "Vậy không giữ ngươi lại nữa. Bất quá, ngươi và Thạch Tỉnh huynh đệ khó có dịp vào huyện thành, nhất định phải lại đây uống chén trà, có chút việc còn cần phải cùng Thiệu tiểu ca thương lượng."
"Được. Xong việc ta cùng Tỉnh ca sẽ lại đây, phiền toái Hứa chưởng quầy."
"Giữa chúng ta cần gì phải khách sáo."
Hứa chưởng quầy gọi tên tiểu nhị vừa nãy tiếp đón lại, kêu y mang huynh đệ Quách thị ra hậu viện tẩy rửa. Thiệu Vân An cám ơn, đưa tay nải cho tiểu nhị, còn âm thầm nhét vào tay đối phương một khối bạc vụn.
"Còn phiền toái chưởng quầy nhờ người nấu cho bọn họ chén mì nóng, bọn họ đói bụng đã lâu, không cần thức ăn mặn, chén mì nóng là được."
"Ngươi cứ yên tâm."
Thiệu Vân An lại quay sang huynh đệ Quách thị nói. "Các ngươi cứ yên tâm đi theo họ."
Huynh đệ Quách thị chắp tay thi lễ với Thiệu Vân An, sau đó đỡ nhau đi theo tiểu nhị. Thiệu Vân An để Hứa chưởng quầy đi làm việc, hắn xen qua đám người, chen đến gian hàng malatang bên cạnh, lập tức đưa đến một đám người bất mãn. Vương Tứ thúc bận rộn nghe tiếng ngẩng đầu, tức khắc kinh hỉ. "Vân An! Sao ngươi lại tới đây?"
Ông hô một tiếng, Vương Tứ thẩm và Vương Hạnh đều nhìn lại, gian hàng bánh kẹp thịt bên cạnh của một nhà Vương Trang Hoa cũng kinh hỉ dị thường, đồng thanh hô. "Vân An (tiểu tẩu tử), sao ngươi lại tới đây, Thạch Tỉnh (ca) đâu?"
Thiệu Vân An quan sát gian hàng của hai nhà, giả bộ hâm mộ. "Sinh ý không tồi nha, nhìn người xếp hàng này."
Vương Tứ thẩm cười rộ lên, mở miệng. "Còn không phải nhờ phúc của ngươi và Thạch Tỉnh!"
Thiệu Vân An nói. "Tứ thẩm, ta có việc nhờ ngài. Ta có hai vị bằng hữu, vừa mới nhờ Hứa chưởng quầy đưa bọn họ đi tẩy rửa thay quần áo. Nếu lúc mọi người thu quán mà ta và Tỉnh ca còn chưa trở lại, thì giúp ta mang hai người họ về thôn, trước ở nhà các ngài. Ta và Tỉnh ca có việc cần làm, không biết khi nào mới xong!"
Vương Tứ thẩm lập tức đáp. "Ngươi yên tâm giao cho chúng ta đi, chờ lát nữa kêu tiểu Hạnh đi tìm Hứa chưởng quầy."
Vương Thạch tiếp lời. "Tiểu tẩu tử cứ giao cho ta đi!"
"Thế thì tốt quá, ta giao người cho các ngươi. Không làm phiền các ngươi bận việc, ta đi gặp Tỉnh ca đây."
"Vân An từ từ!" Ngân thúc đem một mẻ bánh kẹp thịt vừa mói nướng xong đưa qua, Thiệu Vân An nói. "Không được đâu, trở về tìm mọi người ăn sau, ăn xong dính mỡ vào miệng không tiện bàn việc. Thu thúc, Ngân thúc, Tứ thúc, Tứ thẩm, ta đi đây."
Vẫy tay chào mọi người, Thiệu Vân An lại chen qua đám người, bái biệt Hứa chưởng quầy xong thì rời khỏi. Hai nhà sau đêm đầu tiên khai trương liền chạy thẳng đến nhà Thiệu Vân An nói lời cảm tạ. Chỉ một canh giờ mà đồ ăn bọn họ chuẩn bị đã bán hết. Sinh ý tốt, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh cũng an tâm hơn, bất quá không nghĩ đến sinh ý sẽ tốt như vậy. Bánh kẹp thịt ba mươi lăm đồng một cái, malatang thì hai đồng một xiên, thêm thịt thì giá từ năm đồng đến mười hai đồng, đều không phải món ăn rẻ, nhưng khách kéo đến xếp thành hàng dài. Xem ra chỉ cần là món có giá trị, dĩ nhiên sẽ có người sẵn lòng bỏ tiền mua. Thiệu Vân An nhớ tới lúc hắn vừa đến nhìn thấy một khách nhân mua đến mười mấy cái bánh kẹp thịt.
Cả hai nhà không ai sợ mệt. Thiệu Vân An nói mỗi ngày bán nửa buổi là được, nhưng bọn họ buổi tối đã chuẩn bị nguyên vật liệu, sáng sớm mở sạp, bán đến chiều mới dừng. Lúc Vương Thạch Tỉnh cho hai nhà mượn bạc đã nói không cần vội, có thu nhập ổn định rồi trả cũng không muộn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc