Hãn Phu - Chương 216

Tác giả: Neleta

Bông tuyết rơi nhẹ, toàn bộ kinh thành chìm trong màu trắng bạc. Trận tuyết dày kéo dài đã ba ngày, nhiều địa phương thuộc Đại Yến bị thiên tai ảnh hưởng. Nhưng nhờ Trung Dũng hầu phủ đi đầu trong việc cứu tế, quyên góp hơn mười vạn lượng bạc để cứu trợ thiên tai, quỹ cứu trợ của quân hậu cũng phân ra năm mươi vạn lượng bạc, cùng với tiền quyên góp từ nhiều nơi, tổng cộng được ba trăm bảy mươi hai vạn lượng bạc cứu tế. Nhóm tiền cứu tế một trăm năm mươi vạn đầu tiên đã chi ra, do Mộ Dung thế tử phụ trách phân phối. Quỹ cứu trợ thiên tai này, một phần được sử dụng làm tiền mặt để phân phát cho các bá tánh gặp nạn, một phần đổi thành hàng hóa cứu trợ. Hiện giờ, uy danh đại thiện của Trung Dũng hầu có thể nói là truyền xa ngàn dặm.
Người cổ đại không có khái niệm về làm từ thiện, cho dù có nhiều người mang danh là "người lương thiện." Thiệu Vân An bất đồng, "đời trước" hắn người thường xuyên làm từ thiện, làm công ích cho cộng đồng. "Đời này" hắn có tiền trong tay, dần dần hòa nhập với quốc gia, hắn đương nhiên ủng hộ Vương Thạch Tỉnh làm từ thiện. Có thể nói, phu phu Trung Dũng hầu chính là người tài trợ lớn nhất trong quỹ cứu trợ của quân hậu.
Nhưng đối với nhiều người ở kinh thành, tuyết dày khiến cho việc đi lại khá bất tiện. Tuy vậy, nhà đấu giá Vân Long vẫn tấp nhập xe ngựa qua lại. Kể từ sau trăm ngày thịnh nộ, Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc và bộ lạc Đại Sơn chính thức liên minh với Đại Yến, cũng ký kết rất nhiều hiệp định mậu dịch. Đại Tư quốc sử dụng hoa thiết để trao đổi lá trà và dương nãi tửu của Đại Yến. Bất quá, nếu bọn họ biết Đại Yến dùng hoa thiết để làm gì, bọn họ nhất định sẽ không ký vào thỏa thuận này. Tam quốc thành lập "đại sứ quán" ở Đại Yến, làm địa điểm liên lạc giữa hai nước, từ "đại sứ quán" này cũng là do Thiệu Vân An đề nghị.
Hôm nay, bất kể là đại sứ tam quốc, hào môn thế gia kinh thành, hay thương nhân khác đến từ tam quốc đều tập trung ở đây, chỉ vì nhà đấu giá Vân Long lần thứ hai mở cửa. Sau tám tháng, nhà đấu giá Vân Long cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trong phòng một, Vương Thạch Tỉnh, Mộ Dung thế tử, Ô Chân công chúa và Đại Chiến Kiêu đã ngồi xuống. Bên ngoài quá lạnh, tuyết lại rơi, Thiệu Vân An ở nhà an thai. Là một trong những lão bản của nhà đấu giá Vân Long, Vương Thạch Tỉnh đại diện cho Trung Dũng hầu phủ tham gia. Quân hậu không thể đến vì lý do tương tự, Vĩnh Minh Đế tự nhiên là ở trong cung với hắn. La Vinh Vương và Quách Tử Mục ở vương phủ, trời quá lạnh, Quách Tử Mục lười ra ngoài. Ngày thành thân của hai người đang gần đến, có rất nhiều việc phải bận rộn. Mộ Dung thế tử vừa mới xong việc, Vương Thạch Tỉnh mời y tới đây nghỉ ngơi thư giãn. Đợi La Vinh Vương thành thân xong, hắn phải tới ngoại ô kinh thành cứu tế.
Đại Chiến Kiêu và Ô Chân công chúa lần đầu tiên đi xem đấu giá khá tò mò. Đại Chiến Kiêu thuần túy là tới xem náo nhiệt, không có gì muốn mua. Danh sách vật phẩm đấu giá lần này Thiệu Vân An đã đưa cho y xem từ lâu.
Sau sự kiện Ô Chân công chúa và Đại chiến Kiêu phối hợp chiến đấu chống lại người Hồ, Ô Chân công chúa không chỉ tiến gần hơn với Trung Dũng hầu phủ và La Vinh Vương phủ, mà còn thỉnh thoảng luận bàn với Đại Chiến Kiêu. Ô Chân công chúa là nữ trung hào kiệt, Đại Chiến Kiêu là đại tướng Yến quốc, mối quan hệ giữa hai người không hề có một chút nào ngại ngùng giữa nam và nữ, mối quan hệ chẳng khác nào huynh đệ, tới mức Túc Thần Dật phải thấy nóng vội thay.
Sau khi đại sứ quán bộ lạc Đại Sơn xây dựng xong, Ô Chân công chúa chuyển ra khỏi Trung Dũng hầu phủ. Ô Chân công chúa tự nguyện ở lại kinh thành với tư cách là đại sứ. Mặc dù có năng lực và giỏi võ nghệ, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, sớm hay muộn sẽ phải gả chồng. Ô Chân công chúa có ba đệ đệ, phụ vương đã khang phục, ba đệ đệ có đủ thời gian để trưởng thành, Ô Chân công chúa không cần thiết phải ở lại bộ lạc Đại Sơn. Bất quá, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục biết mục đích thực sự của nàng khi ở đây, chính là không muốn bị thúc giục thành hôn. Nàng đã mười bảy tuổi, không biết có bao nhiêu người muốn thú vị công chúa này. Ô Chân công chúa là người có phẩm giá, không muốn trở thành công cụ để nam nhân tranh giành quyền lực, nên đơn giản nhất là lảng tránh. Nàng không quay về, phụ vương nàng không còn biện pháp, hơn nữa bởi vì nàng cầu "linh dược" về cho phụ vương, nên phụ vương nàng cũng không quá bức ép nàng, ngầm đồng ý cho nàng ở lại đây.
Đại sảnh nhà đấu giá chật kín người, các phòng riêng đều có người. Tới giờ, cửa nhà đấu giá đóng lại, Tưởng Khang Thần xuất hiện. Chuyện của Võ gia không dính dáng gì tới Tưởng Khang Thần, giờ đây, y là người nổi tiếng khắp kinh thành, là tâm phúc của quân hậu. Sự tình nhà đấu giá quân hậu giao cho y toàn quyền phụ trách. Mà người sống sót duy nhất của Võ gia là Võ Giản, hiện giờ đang dưỡng bệnh trong Trung Dũng hầu phủ đã thức tỉnh, nhưng chưa thể rời khỏi giường. Đối với kết cục Võ gia, phản ứng của Võ Giản chính là im lặng.
Phiên đấu giá thành công đầu tiên của nhà đấu giá Vân Long khiến thương nhân tứ quốc nhìn thấy được thương cơ. Lúc này đâu, vật phẩm đấu giá còn nhiều hơn gấp mấy lần lần trước, ngay cả hoa thiết từ Đại Tư quốc cũng xuất hiện. Sự tình sứ đoàn Hồ quốc khiến tam quốc chấn động. Người Đại Tư quốc trong lãnh thổ Đại Yến hiện tại dị thường an phận.
Vương Thạch Tỉnh không có gì muốn mua. Nhiệm vụ chủ yếu của hắn chính là quan sát. Mỗi vật phẩm đưa ra trong buổi đấu giá đều cực kỳ nóng sốt, nhưng đợi vật phẩm lớn ra sau cùng kia, không khí trong đại sảnh không thể dùng từ nóng sốt để hình dung nữa. Trà và Dương nãi tửu với "chiết xuất từ tinh hoa bảo địa", thế nhưng thực sự có tác dụng dưỡng thân dưỡng nhan! Tuy nói hiệu quả không sánh bằng tiên quả và tiên thủy, cũng không có khả năng cải lão hoàn đồng, nhưng chỉ cần uống điều độ, nếu bệnh nhẹ thì không mấy ngày là có thể tung tăng nhảy nhót, còn bện***, kiên trì vài tháng là có thể xuống giường, còn mụn xuân trên mặt, kiên trì một thời gian là da sẽ đẹp lên...Ngày càng có nhiều tin tức kiểu này. Bây giờ một lạng trà xanh được bán với giá một ngàn lượng bạc, một lạng dưỡng nãi tửu cũng một ngàn lượng bạc, mà chưa chắc là đã mua được. Những thương nhân ban đầu mua chúng với mục đích là qua tay bán lại kiếm thật nhiều ngân lượng, hiện giờ đảo ngược không bán, giữ lại tự sử dụng, có nhiều tiền cũng không mua nổi tuổi thọ.
Nếu không phải Vĩnh Minh Đế vừa mới phát uy, nếu không phải Thiệu Vân An vừa mới ra hành động điên cuồng, thì Trung Dũng hầu phủ chắc chắn sẽ bị kẻ trộm tiến đến hằng ngày. Hiện tại cấp bậc an ninh của Trung Dũng hầu phủ chỉ đứng sau hoàng cung, thậm chí còn vượt qua cả tướng quân phủ. Đại lão tướng quân chọn ra một trăm hộ vệ tinh nhuệ từ tướng quân phủ đưa tới bảo hộ. Vương Thạch Tỉnh còn chọn thêm ba trăm lão binh đã xuất ngũ. Hầu phủ có tiền, nuôi nổi. Hơn nữa còn có Tưởng Mạt Hi thần đồng, cơ quan bẫy rập ở hầu phủ có thể nói là ngùn ngụt không dứt, chưa kể ba con thần thú là Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim canh trừng, cho dù là thần thâu cũng tuyệt đối chỉ có đến không có đi.
Lần đầu tiên Tưởng Khang Ninh đưa ra dương nãi tử tửu, một vò năm cân giá khởi điểm một vạn lượng bạc. Tưởng Khang Thần vừa nói xong, lập tức có người giơ biển. Ô Chân công chúa và Đại Chiến Kiêu choáng váng, tim đập dữ dội. Tuy bộ lạc Đại Sơn có tiền, nhưng Ô Chân công chúa vẫn bị mấy người đấu giá điên cuồng này làm cho choáng váng. Cuối cùng, vò dương nãi tửu đầu tiên bán được với giá là bảy vạn tám ngàn lượng bạc, nhiều hơn lần đấu giá đầu tiên là một vạn tám ngàn lượng.
Tổng cổng có hai mươi vò dương nãi tử tửu, giá bán bình quân là tám vạn lượng bạc một vò. Tiếp theo là Tú Thủy Kỳ môn hồng trà, đây là lần đầu tiên hồng trà xuất hiện trên thị trường, không có sản phẩm thông thường, tất cả đều là "sản phẩm đặc biệt" đến từ Trung Dũng hầu phủ. Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Tưởng Khang Thần đã pha hồng trà cho mọi người có mặt nhấm nháp. Trước không nói tới công hiệu của hồng trà, chỉ riêng hương vị độc đáo đã khiến ai cũng phải háo hức muốn thử.
"Tú Thủy Kỳ môn hồng trà, đặc sản của Trung Dũng hầu phủ, một năm chỉ có một mùa, có thể bảo quản trong ba năm liên tục, càng lâu càng hương. Giá khởi điểm cho một lạng là năm trăm lượng, mỗi lần tăng giá không ít hơn hai mươi lượng."
Ô Chân công chúa hít sâu một hơi, nghĩ tới nửa cân kỳ môn hồng trà mà Vương Thiệu chính quân đưa cho nàng, da đầu tức khắc tê dại. Kỳ môn hồng trà ở đây bán giá gấp mấy lần! Không phải Ô Chân công chúa không có tiền, nhưng bị phép tính dọa ngốc.
Cũng được coi như thổ hào một phương, Ô Chân công chúa xem mà thấy hãi hùng khiếp vía, huống chi Đại Chiến Kiêu. So với đệ đệ Thiệu Vân An, Đại Chiến Kiêu chắc chắn là khất cái. Y chà xát mặt, nhìn về phía Vương Thạch Tỉnh thần sắc bình tĩnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao Trung Dũng hầu mỗi lần ra tay đều là vạn lượng bạc, thật sự người ta có tiền mà!
Hồng trà Thiệu Vân An đưa tới nhà đấu giá đã được xử lý bằng linh tuyền trong không gian sau khi hái. Hồng trà hắn trồng trong không gian đều dùng để tặng cho thân nhân và bằng hữu thưởng thức. Mọi thứ sản xuất trong không gian Thiệu Vân An không mang ra ngoài buôn bán. Hiệu quả của mấy thứ này quá tốt, hắn vẫn nên điệu thấp một chút thì tốt hơn.
Kỳ môn hồng trà có tám cân, tổng cộng bán được với giá trên trời là chín mươi bảy vạn lượng bạc. Sau đó, Tưởng Khang Thần đưa ra vật phẩm Đại hồng bào trà thượng phẩm.
"Đại hồng bào, đế vương trong các loại hồng trà, công hiệu còn hơn cả kỳ môn hồng trà, hương vị đương nhiên càng thêm độc đáo. Bởi vì sản lượng cực kỳ khan hiếm, tại hạ không thể cho chư vị nhấp nháp thử. Một lượng trà Đại Hồng bào giá khởi điểm một ngàn lượng bạc, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm lượng." Tưởng Khang Thần ngừng một lát, ngữ điệu tăng cao. "Trước khi bắt đầu đấu giá, tại hạ không thể không nhắc nhở chư vị. Trong lần đấu giá này chỉ có hai cân Trà Đại Hồng bào, số lượng cây trà đại hồng bào trên toàn bộ Đại Yến cực kỳ hiếm, chỉ có một số ít được phát hiện ở trên những ngọn núi gần Trung Dũng thôn. Bây giờ, đấu giá, bắt đầu!"
Đại Chiến Kiêu lau trán. "Trung Dũng hầu, Vân An đưa cho ta trà đại hồng bào, ta trả lại cho các ngươi đây."
Mộ Dung thế tử nuốt nuốt nước miếng. "Đúng vậy, ta cũng trả lại cho các ngươi."
Ô Chân công chúa vừa định mở miệng, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Các ngươi trả lại, ta cũng không thể mang ra bán. Đó đều là thứ tốt chân chính, bán không được. Chúng đều được tưới bằng tinh hoa tới ba năm." Trên thực tế, đó đều là sản phẩm trong không gian.
Ừng ực, ừng ực, ba tiếng nuốt. Đại Chiến Kiêu và Mộ Dung thế tử đồng thời nhìn về phía Ô Chân công chúa. Ô Chân công chúa lập tức thề. "Ta lấy danh nghĩa phụ vương ta thề, tuyệt đối sẽ không nói với ai!"
Đại Chiến Kiêu cùng Mộ Dung thế tử vừa lòng gật đầu.
Hai cân Đại Hồng bào, bán ra tám mươi vạn lượng bạc, mặc dù không phải tiền của mình, nhưng Ô Chân công chúa nhịn không nổi choáng váng.
"Điên rồi, điên rồi." Mộ Dung thế tử không biết dùng từ nào để diễn tả nữa.
Đại Chiến Kiêu không ngừng xoa xoa tay và mặt. Nếu không phải Thiệu Vân An là đệ đệ y, cho dù y là Phiêu kỵ tướng quân cũng không có cơ hội uống loại trà này! Thứ y uống đâu chỉ là trà, là vàng thật bạc trắng chói lọi!
Người tham gia đấu giá đỏ mặt tía tai, giống như thể tiền này không phải tiền, mà là đá nhặt được ở trên đường! Vương Thạch Tỉnh rất hài lòng với lần đấu giá này. Nhưng Đại Chiến Kiêu thì lại rối rắm, không biết có nên mang đại hồng bào, kỳ môn hồng trà với dương nãi tửu mà đệ đệ cho trở lại Hổ Hành quan hay không. Y sợ nếu mang theo, dọc đường đi không biết có bao nhiêu người đang chờ ςướק bóc.
Vương Thạch Tỉnh cực kỳ vừa lòng, quân hậu chờ tin tức ở trong cung chỉ càng thêm hài lòng. Vĩnh Minh Đế vui như mở cờ, tiền nhiều như vậy, hắn có thể tưởng tượng tới quốc khố đầy ắp trong tương lai. Quân hậu đã quyết định tập đoàn Vân Long sẽ nộp thuế hàng năm cho triều đình theo tỉ lệ. Sang năm, R*ợ*u vang đỏ và trà xanh sẽ hoàn toàn quảng bá với thương hiệu là thương phẩm đặc sản của Đại Yến. Chỉ với hai khoản này, không biết hàng năm có thể tạo ra bao nhiêu nguồn thu thuế cho quốc khố Đại Yến. Vĩnh Minh Đế tiếp thu kiến nghị của Thiệu Vân An, thành lập trà phường và tửu phường ở huyện Vĩnh Tu lệ thuộc vào triều đình, số tiền thu về sẽ trực tiếp đưa vào quốc khố.
Hàng loạt biện pháp thương nghiệp lần lượt được thực hiện, đúng bên cửa sổ trong Cảnh U cung, trong lòng Vĩnh Minh Đế tràn đầy tự hào.
"Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, tuy rằng tuyết năm nay hơi lớn một chút, trẫm vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh khởi sắc ở năm sau."
Quân hậu ở bên cạnh, mỉm cười nhìn Vĩnh Minh Đế.
Tại Trung Dũng hầu phủ, La Vinh Vương cùng Quách Tử Mục tiến đến, nghiêm túc nhìn Sầm lão và Ông lão đang chém giết trên bàn cờ, trong tay là chén trà đại hồng bào nóng bốc khói. Phu thê Sầm lão hiện tại đang ở Trung Dũng hầu phủ. Tuyết rơi nhiều ngày liền, Ông lão cũng ở nơi này. Hai vị lão nhân mỗi ngày đều có những cuộc thảo luận không ngớt, rất nhiều sách Thiệu Vân An cho hai người còn chưa thể hiểu thấu đáo.
Quách Tử Mục và Thiệu Vân An không ở đây, hai người đang nói chuyện ở trong phòng Thiệu Vân An. Vốn đang bận rộn chuẩn bị đại lễ thành thân trong vương phủ, Quách Tử Mục nhận được tin tức Trung Dũng hầu phủ gửi tới, lập tức cùng La Vinh Vương đến đây. Trong phòng, Quách Tử Mục nhìn bộ y phục trên giường, quên cả phản ứng. Thiệu Vân An cười hì hì nhìn y, hỏi. "Thích không?"
Quách Tử Mục ngẩn người, gật đầu lia lịa theo bản năng. "Quá...xinh đẹp."
"Cái này là ta với Ni tử cùng thiết kế. Từ lúc định ra ngày thành thân của ngươi và Mộ Dung bá bá thì bắt đầu chế tác, ta còn sợ không làm kịp. Ta phải trưng dụng toàn bộ tú nương trong cung, cộng thêm tú nương trong dệt phường nhà ta, tổng cộng một trăm hai mươi mốt người."
Thiệu Vân An quàng tay qua vai Quách Tử Mục. Ánh mắt Quách Tử Mục cơ bản không thể dứt ra.
"Quách tiểu ca, ngươi không chỉ phải vẻ vang xuất giá, còn phải cho mọi người biết, ngươi là thê tử của Mộ Dung bá bá, phải cho bọn họ ghen tỵ với Mộ Dung bá bá muốn chít."
Quách Tử Mục chậm rãi quay đầu, hô hấp không xong.
Thiệu Vân An bụng to nhẹ nhàng ***ng ***ng hắn. "Ngươi ngày đó có dám lộ mặt không?"
Quách Tử Mục hô hấp đột nhiên dừng một khắc, sau đó mạnh mẽ gật đầu, nói. "Dám!"
"Đến thử xem, nếu có cái gì không thích hợp, chúng ta phải nhanh chóng sửa lại."
Quách Tử Mục lau mắt, bắt đầu thử đồ.
La Vinh Vương không biết Thiệu Vân An sắp sửa cho ông một trận kinh hách. Đợi tới khi có người tới thông tri, gọi ông đi thử y phục, La Vinh Vương buông chén trà, đi theo. Hỉ phục của La Vinh Vương theo đúng quy củ, khá ứng ý. Thiệu Vân An không cho ông xem hỉ phục của Quách Tử Mục. La Vinh Vương rất tò mò, bất quá bị Thiệu Vân An dùng một câu "còn nhiều chỗ phải chỉnh sửa" mà qua loa lảng tránh.
Thiệu Vân An muốn Quách Tử Mục phải thật xinh đẹp hoàn mỹ, kinh thiên động địa xuất giá, nhưng không ngờ rằng sẽ thu hút sự bất mãn và ghen tỵ từ mọi người. Kết quả của việc này chính là nhãn hiệu Vân Long trở thành thương hiệu xa xỉ nhất giới thượng lưu kinh thành, không gì sánh nổi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc