Hãn Phu - Chương 119

Tác giả: Neleta

Một vài con thuyền đang sẵn sàng nhổ neo ở bến tàu, có thuyền đón khách, có thuyền chở hàng, còn có thuyền qua sông, một nhóm nha dịch đi phía trước dọn đường, ba chiếc xe kéo phạm nhân kéo theo bảy tên tù nhân bị che đầu tới bến tàu. Nha dịch kéo phạm nhân ra, trong đó có một người nam tử bị nhốt một mình trên một cỗ xe, cả người ngã gục, bị nha dịch kéo ra khỏi con đường lớn tiến vào cạnh thuyền.
Ngẩng đầu nhìn thái dương, Đại Giang phân phó thủ hạ. "Buổi trưa đúng giờ nhổ neo."
"Vâng!"
Đại Giang đứng ở đầu thuyền, chờ tới đúng canh giờ, y đi vào khoang thuyền, có hạ nhân tâm phúc tiến lên nhỏ giọng bẩm báo. "Phó thống lĩnh, người kia bị đánh như vậy rồi, hồi kinh chúng ta phải giải thích thế nào với thánh thượng?"
Đại Giang cười lạnh. "Nên giải thích cũng không phải chúng ta. Ngươi yên tâm, tên kia hồi kinh có đường sống hay không còn chưa biết."
Người nọ đáp. "Hắn dù sao cũng là nhi tử của Hằng xa hầu, chỉ là trói một tên thường dân nho nhỏ, cho dù tên thường dân này có chút năng lực, hoàng thượng sẽ không đến mức vì một thường dân mà *** nhi tử của Hằng xa hầu chứ. Thuộc hạ sợ hồi kinh rồi, Hằng xa hầu sẽ tìm phó thống lĩnh gây phiền toái. Sao phó thống lĩnh lại đồng ý để tên Vương Thạch Tỉnh kia hạ thủ thế?"
Đại Giang có lòng tốt trả lời. "Ngươi nghĩ còn chưa đủ xa, đôi phu phu kia nhìn trước mắt thì đúng là thường dân, nhưng nếu người nào dám đối xử với bọn họ như thường dân, thì hậu quả chịu không nổi. Ngươi đừng hỏi nhiều, dù sao hồi kinh chọc giận thánh thượng không phải chúng ta, ngươi trông chừng, đừng để hắn ૮ɦếƭ."
Lão đại nói thế rồi, làm thuộc hạ như y chỉ có thể nghe theo. Cho dù trong lòng trăm mối không thông, tên thuộc hạ mang theo một lòng đầy ngờ vực tới trông chừng phòng tạm giam tù nhân. Mở cửa đi vào, người nọ lập tức bưng kín mũi, tên nam nhân kia ngã gục trên đất phát ra tiếng kêu đau đớn, hai cổ tay vặn vẹo, vừa nhìn là biết đã bị gãy.
"Người đâu!"
"Vâng!"
"Bó xương lại cho hắn, lấy cho hắn ít nước và đồ ăn, đừng để hắn ૮ɦếƭ."
"Vâng!"
Tại huyện nha. Vương Thạch Tỉnh cùng Tưởng Khang Ninh ngồi ở hậu viện. Tưởng Khang Ninh đang tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi một lát, hiện tại không chỉ huyện Vĩnh Tu hái trà, mua trà, chế trà, mà toàn bộ lá trà ở Sắc Nam phủ đều cuồn cuộn đổ về xưởng chế trà ở huyện Vĩnh Tu. Vốn dĩ Tưởng Khang Ninh còn chưa có cảm nhận rõ cái gì mà "nếu muốn phú, phải tu lộ" của Thiệu Vân An. Hiện tại y đã hiểu. Lá trà mới hái phải đưa tới xưởng chế trà, bằng không để quá lâu sẽ bị lên men, trà chế ra sẽ là loại trà thứ đẳng kém cỏi, thậm chí là dục đi. Trong nội thành huyện Vĩnh Tu còn tốt, muộn nhất thì cuối ngày có thể giao đến, nhưng toàn bộ Sắc Nam phủ bao gồm mười hai cái huyện lớn bé, có huyện cách huyện Vĩnh Tu khá xa, đường đi lại không tiện, trà không thể giao tới được. Hơn nữa vì bảo mật, y không thể phái người tới chỗ đó để chế trà được, dẫn đến lãng phí rất nhiều trà ngon.
"Ta đã thượng tấu hoàng thượng, sau khi nhận được lợi tức từ trà năm nay, ta sẽ dành ra một phần để tu lộ." Tưởng Khang Ninh rất là đau lòng. "Nếu toàn bộ trà trong phủ đều có thể đưa tới đây để chế thành trà mới, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc, nhưng hiện tại, tổn thất không ít."
Đây cũng là việc không còn biện pháp, Vương Thạch Tỉnh cảm khái nói. "Đường xá không tốt, xe không nhanh, đồ hái rồi cũng chỉ có thể lãng phí. Không chỉ lá trà, bất kể hàng hóa nào cần bán, đường xá phải thông thuận, xe cũng phải nhanh."
Tưởng Khang Ninh lập tức nhìn thẳng Vương Thạch Tỉnh. "Vân An lại có ý tưởng gì hả?"
Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Đệ ấy làm gì có cách nào. Sửa đường cần bạc, cần nhân thủ. Xe muốn nhanh phải có người thiết kế ra xe ngựa mới. Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng người và phương pháp vận chuyển hiện có, vận chuyển đường bộ, vận chuyển đường thủy." Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu nhìn trời, đời này của hắn không thể nhìn thấy phi cơ bay trên bầu trời Đại Yến rồi.
"Thạch Tỉnh?" Tưởng Khang Ninh nhìn Vương Thạch Tỉnh, rõ ràng không tin. "Có phải cách của Vân An quá mức kinh thế hãi tục, nên ngươi không dám nói đúng không?"
Vương Thạch Tỉnh hết chỗ nói nổi, tiểu tức phụ nhà hắn đâu phải thần tiên, cái gì cũng giải quyết được. Hắn thở dài. "Thật ra thì hắn có nói, nếu có thứ gì bay được để vận chuyển lá trà là nhanh nhất, nhưng có thể làm được sao?"
Tưởng Khang Ninh. "..."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Biện pháp tốt nhất hiện tại chính là lá trà hái xong phơi nắng liền, sau đó mới vận chuyển tới đây, tận lực tránh việc lá trà hái xong, bởi vì độ ẩm cao bị lên men, hoặc là huấn luyện thêm nhiều người chế trà, mỗi năm tới mùa hái trà thì phái đến các địa phương, hiện giờ chỉ có mấy biện pháp này. Sửa đường, sửa xe ngựa, hay huấn luyện nhân thủ cũng như nhau, phải chờ làm xong trà năm nay mới tính được."
Tưởng Khang Ninh bất đắc dĩ gật đầu. "Cũng chỉ có thể như thế." Sau đó, giọng điệu y lập tức thay đổi. "Ngươi đánh Ngụy Hoằng Chính thành như vậy, chỉ sợ Hằng xa hầu sẽ không chịu để yên." Tuy nói như thế, nhưng trên mặt y chẳng có chút lo lắng nào.
Vương Thạch Tỉnh không hề nể mặt. "Đại ca không cho phép, sao ta có thể đánh hắn được."
Tưởng Khang Ninh nổi giận. "Ta là cho phép ngươi trút giận thay Vân An, chứ đâu có kêu ngươi đánh gãy chân tay hắn!"
"Hắn tát tức phụ ta, còn đá vào bụng tức phụ ta, nếu không phải có Đại phó thống lĩnh ở đó, ta còn định không lưu lại mạng chó của hắn."
Tưởng Khang Ninh tức khắc đen mặt. "Hắn còn đá vào bụng Vân An?"
Vương Thạch Tỉnh. "Bụng Vân An bị bầm, hắn còn nói nếu Vân An không viết công thức, hắn sẽ sai thủ hạ hạ nhục đệ ấy, loại sự tình này sao có thể nhẫn!"
Tưởng Khang Ninh nhíu mày. "Ngụy Hoằng Chính thật là quá kiêu ngạo!"
Thiệu Vân An là nam thê, tương lai còn phải S*** d***, đá vào bụng nam thê khác gì đá vào bụng nữ nhân, là hành vi vô cùng ác độc.
Vương Thạch Tỉnh. "Đại ca không cần lo lắng, Ngụy Hoằng Chính hồi kinh chắc chắn không còn đường sống, hoàng thượng sẽ không tha cho hắn."
Tưởng Khang Ninh đầu óc vận chuyển cực nhanh, nhịn không được hỏi. "Rốt cuộc hắn đã nói cái gì? Vân An không cho ta hỏi, ta cũng nói Đại phó thống lĩnh đừng hỏi."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Hắn chú thiên tuế sống không lâu."
Tưởng Khang Ninh hít sâu một hơi. "Hắn là ngại mình sống quá lâu à?"
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. "Hiển nhiên là vậy."
Tưởng Khang Ninh. "E là Hằng xa hầu gia gia của hắn còn trên đời cũng không cứu nổi hắn."
Vương Thạch Tỉnh lại gật đầu, thiên vương lão tử cũng cứu không được.
Ở Vương trạch.
Triệu Hà và Quách Tử Mục đang nhấm nháp phong mật dữu tử trà mới ra lò, liên tục khen ngon. Triệu Hà nói. "Không nghĩ tới đồ ăn chua chua ngọt ngọt ăn ngon như vậy, ta còn không nỡ bán."
Thiệu Vân An. "Cái này phết lên bánh mì cũng rất ngon. Tiếc gì chứ, huynh đệ Trần lão bản là tri phủ phủ Quảng Nam, muốn bao nhiêu quả bưởi mà không có, nhất định hắn sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta, nhi tử Trần lão bản là học sinh của cha ta."
Triệu Hà sâu sắc nở nụ cười, cảm khái. "Vân An, ngươi thật đúng là quý nhân của chúng ta. Nếu nhà ta không gặp được ngươi, sẽ không thể nào có cuộc sống tốt như thế này, Bác nhi không thể tới Bạch Nguyệt học đường. Cha nương cũng không thể sớm thế này mà phân gia với hai huynh đệ Nguyên Đức, Nguyên Khánh, ta càng sẽ không thoải mái như hiện tại. Lại nói Thạch Tỉnh, nếu không phải hắn thú ngươi, làm sao hắn có thể đoạn tuyệt với lão Chu bà, còn có thể nhận huyện lệnh làm nghĩa huynh, nhận Sầm viện trưởng làm nghĩa phụ."
Quách Tử Mục. "Không có Vân An, ta và ca ca vẫn còn đi ăn xin."
"Đúng vậy, cho nên Vân An, ngươi chính là đại quý nhân của chúng ta."
Thiệu Vân An bối rối, quý nhân cái gì chứ, hắn căn bản chỉ là một linh hồn trọng sinh mang theo vật phẩm siêu cấp. Hắn nên cảm thấy may mắn vì gặp được người tốt, nếu không đã sớm bị người ta cho là yêu ma quỷ quái mà thiêu ૮ɦếƭ vì hành vi cử chỉ dị thường.
"Các ngươi cũng là quý nhân của ta nha. Nếu không phải Tỉnh ca đối xử tốt với ta, ta không thể đứng lên trước mặt nhà Vương lão thái. Nếu các ngươi có ý xấu với ta, ta sẽ không thể ở lại trong thôn. Quách đại ca và Quách tiểu ca tới nhà phụ giúp ta rất nhiều, ta sống tốt, đương nhiên cũng hy vọng bằng hữu của ta có thể sống tốt. Không nói mấy lời này nữa, tóm lại là ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Hà tử ca, ngươi vất vả một ít, mau chóng làm xong số bưởi này, ta tìm Trần lão bản mang thêm ít quả bưởi tới."
"Ngươi yên tâm, chốc nữa trở về ta sẽ nhờ Nguyên Đức đi mua mật ong và đường phèn."
"Ngươi tính một chút phí tổn, một lọ mứt như thế này, giá bán phải gấp năm lần phí tổn."
"Năm lần?"
Triệu Hà kinh ngạc, Thiệu Vân An bình tĩnh nói. "Năm lần ta thấy vẫn còn ít, nguyên liệu là tiền, nhân công cũng là tiền, cả Đại Yến này ngoài ba chúng ta, ai biết làm phong mật dữu tử trà? Nếu muốn làm trà, thì phải mua bưởi, ta tin tưởng Trần lão bản sẽ không bán bưởi cho nhiều người đâu."
Triệu Hà và Quách Tử Mục. "..."
Triệu Hà băn khoăn. "Sao tự dưng ngươi lại để ý chút mua bán này thế? Có phải cần bạc hay không? Nếu cần thì nói với ta, ta cho ngươi."
Thiệu Vân An thật là cảm động, hắn ho khan một tiếng. "Không phải, ta có tiền. Sinh ý của dữu tử trà, ta định dùng danh nghĩa của đại ca ta, hắn là huyện lệnh nhưng lại hai bàn tay trắng, ta dù sao cũng phải suy tính cho hắn chứ, làm huyện lệnh cũng phải ăn cơm a."
Triệu Hà chớp mắt đã ngộ ra. "Ta hiểu rồi. Thành giao! Ngươi nói giá bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nhất định sẽ bán được."
Phong mật dữu tử trà đương nhiên không phải tự dưng mà lấy danh nghĩa Tưởng Khang Ninh, chỉ là Thiệu Vân An không thể nào giải thích, hắn là đang kiếm tiền cho hoàng thượng và quân hậu. Tưởng Khang Ninh phải làm đại quan, tốt nhất không nên để lại nhược điểm trong tay kẻ thù tương lai. Có hắn ở đây, đại ca không lo thiếu tiền xài.
Học xong cách làm phong mật dữu tử trà, Triệu Hà ôm một vại chính mình làm, cùng với sọt bưởi của Thiệu Vân An về nhà. Kế tiếp, Thiệu Vân An và Quách Tử Mục rửa sạch toàn bộ số bưởi trong nhà, làm dữu tử trà.
Quách Tử Mục hỏi. "Vân An, làm xong dữu tử trà có đưa qua cho Sầm bá bá và Khang sư huynh hay không, ta và ca ca từng đi qua kinh thành, nơi đó không ẩm ướt như chỗ này, rất hanh khô. Cùng là mùa xuân, nhưng mọi người ở nơi đó dễ bị ho khan, không phải dữu tử trà có thể nhuận phổi sao?"
"Đúng là Quách tiểu ca tỉ mỉ. Vậy dùng bình sứ trắng đi, ta sẽ làm một ít đồ chống phân hủy, sáng mai Tỉnh ca tới chỗ đại ca thì mang theo, nhờ đại ca tìm người mau chóng đưa lên kinh thành."
"Ta đi lấy bình."
Quách Tử Mục đi rồi, Thiệu Vân An nhìn đống quả bưởi trên mặt bàn, trái lo phải nghĩ, hắn đi tới cạnh cửa, nhìn bên ngoài xem xét, không có ai, hắn đóng cửa lại, trong tay có thêm một cái bình sứ. Hắn mở nắp nhỏ hai giọt linh nhũ vào trong nồi, sau đó đổ đầy linh tuyền vào. Ngụy Hoằng Chính nói, quân hậu có thể sống tới năm sau hay không còn chưa biết, có thể là lượng linh nhũ trong cố nguyên cao hắn làm còn hơi ít, không chữa trị nổi thân thể cho quân hậu, hoặc là tốc độ quá chậm, cũng có lẽ là thân thể quân hậu đã xấu đến mức độ Ngụy Hoằng Chính có thể nắm chắc như vậy. Mặc kệ mục đích là gì, hắn không thể để quân hậu xảy ra chuyện.
Chờ Quách Tử Mục mang theo Đinh diệp thị, Đinh cát thị, Trịnh vệ thị, Trịnh điền hoa nâng hai cái rương đựng bình sứ trắng trở lại, Thiệu Vân An đã làm xong một quả bưởi.
"Quách tiểu ca, chúng ta làm trước một phần lên kinh thành."
"Được."
***
Phong mật dữu tử trà, nhất định bọn nhỏ sẽ thích. Ba hài tử đối với cha nhỏ (An thúc) càng sùng bái nhiều hơn, quả bưởi vừa chua vừa đắng như thế qua tay cha nhỏ, lại biến thành mứt trái cây chua chua ngọt ngọt, còn có thể dùng làm đồ uống. Vương Thanh lập tức nói. "Cha nhỏ, con có thể tặng một ít cho bằng hữu ở học đường không?"
"Đương nhiên, con muốn tặng cho mấy người?"
"Hai người. Là bằng hữu thân nhất của con ở học đường, một người là Trâu Văn Triết, một người là Quách Ngọc, bọn họ đều biết cha nhỏ."
"Sao bọn họ lại biết ta?"
Vương Thanh kể lại sự việc một lần, Thiệu Vân An thực cạn lời. "Cha nhỏ con nổi tiếng thế sao?"
Vương Thanh cười nói. "Nương bọn họ rất bội phục cha nhỏ. Trâu Văn Triết và Quách Ngọc còn muốn gặp cha nhỏ, con nói với họ là cha nhỏ gần đây rất bận."
Quên đi, không cần để tâm. Hắn còn nổi danh tới cả kinh thành mà, bằng không cũng không bị bắt cóc, hơn nữa nhìn thái độ Vương Thanh, hai đứa nhỏ kia hẳn là không tồi. Hắn nói. "Đợi cha nhỏ bận việc xong, con mời bọn họ tới nhà chơi. Cha nhỏ cho con hai bình, con mang tới học đường chia cho họ."
"Cám ơn cha nhỏ!"
"Chocolate."
Thiệu Vân An bật cười, xoa xoa đầu Tưởng Mạt Hi, tiểu tử này luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng đòi ăn, quả thực khiến người muốn xoa đầu.
"Tìm được hạt ca cao rồi hả?"
Tưởng Mạt Hi hai mắt lấp lánh, gật đầu, Thiệu Vân An nhỏ giọng. "Đêm nay, ba đứa con đi trồng, chỉ cần vùi hạt giống xuống đất, tưới nước là được. Con có thể thỉnh giáo đệ đệ."
Tưởng Mạt Hi lập tức nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh không dám không đáp ứng, vội vàng đáp. "Ta trồng cho."
"Cùng nhau!"
"À? Được rồi!"
Thiệu Vân An. "Chờ cây ca cao trưởng thành, cha nhỏ sẽ làm chocolate cho các con, cho nên, cố lên nhé, các chàng trai!"
Giọng nói hiện đại của Thiệu Vân An khiến ba đứa nhỏ cảm thấy mới lạ cũng có một chút tự hào về việc giữ bí mật chung. Sau khi xoa đầu Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An thuận miệng hỏi: "Hi nhi, con còn chơi rubik không?"
"Không."
"Vậy con chơi tới cấp mấy rồi?"
Tưởng Mạt Hi nhìn Thiệu Vân An không nói lời nào, Vương Thanh mở miệng. "Buổi tối hôm trước đại ca đã hoàn thành cái cuối cùng."
Thiệu Vân An kinh hãi. "Đại ca con giải xong cấp mười hai?"
"Vâng."
Thiệu Vân An nhìn Tưởng Mạt Hi, lẩm bẩm. "Thiên tài, nhất định là thiên tài."
Tưởng Mạt Hi thực bình tĩnh, duỗi tay giựt nhẹ góc áo An thúc, nhóc yêu cầu. "Mười ba."
Thiệu Vân An dang tay. "Không có cấp mười ba, chỗ của An thúc cao nhất là cấp mười hai, hay là con tự nghĩ ra một cái cấp mười ba?"
Tưởng Mạt Hi buông tay. "Thuyền." Nhóc phải làm thuyền, tạm thời không có thời gian đi làm rubik.
Thiệu Vân An sờ đầu Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, đường lui sau này của nhà chúng ta giao cho con, cố lên!"
"Vâng!" Ánh mắt Tưởng Mạt Hi sáng ngời đầy tự tin. Nhìn cặp mắt của nhóc, Thiệu Vân An thầm ngóng trông Tưởng Khang Thần mau trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc