Hai Người Giám Hộ Enji - Chương 85

Tác giả: Thoigianvodinhhinh

Tẩu thoát.
Charles trở về phòng trong cơn giận hiếm có, anh bực tức đập vỡ mọi thứ trong căn phòng sang trọng để có thể nguôi được lửa giận trong lòng. Anh giận, giận bản thân mình. Là cô bị đánh như thế, chắc chắn sẽ rất đau. Anh giận, giận cả Saka. Tại sao không đứng ra bảo vệ cô khi cô cần. Sai cái tên rác rưởi Zero vừa Biến th' vừa vô dụng lại hay gây chuyện đó, Saka có thật là quan tâm đến cô không vậy. Anh giận, giận ngài Louis. Tại sao lại bắt cô mang đến đây để cô bị bắt nạt, rồi lại xuất hiện giải nguy cho cô. Anh giận tất cả. Chưa bao giờ, anh cảm thấy Vampire khó ưa đến như vậy.
Từ cửa phòng, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ.
“ Cút…”.
Charles hét lớn đuổi khách, cầm ngay một chiếc ghế gỗ ném về cánh cửa lớn. Tiếng “ rầm ” vang lên, và chiếc gỗ vỡ nát khi va chạm vào cánh cửa.
Tiếng gõ vẫn vang lên, càng bực mình, Charles đi tới, giật cánh cửa ra thật mạnh, anh muốn xem kẻ nào làm phiền anh lúc này.
Anh ngớ người ra khi nhìn thấy người trước mặt, và rồi, với ánh mắt căm ghét nhiều hơn nữa, anh hỏi:
“ Bà đến đây là gì.?.”.
Người phụ nữ trước mắt anh khi bị hỏi với thái độ bất lịch sự như vậy vẫn rất bình thường, còn mỉm cười, và hỏi anh:
“ Cậu có muốn giải thoát cho tiểu thư Enji không.?.”.
Anh nhìn người phụ nữ nghi hoặc:
“ Bà có ý gì.?.”.
“ Tôi cần kể cho cậu một câu chuyện.”. Người phụ nữ nói, gương mặt bà đượm buồn. Và Charles, có vẻ hoà hoãn đi, anh bước sang một bên nhường lối cho người phụ nữ bước vào.
---
“ Phu nhân, phu nhân…có thư gấp…”. Một người hầu gái vội vội chạy vào căn phòng, và đưa cho phu nhân Isabel một bức thư.
Phu nhân Isabel cầm lên, và ngạc nhiên khi thấy người gửi.
“ Là con ta.?. Dino có chuyện gì sao.?.”.
Bà vội mở bức thư ra và đọc. Bà có vẻ sửng sốt, bà đọc lại lần nữa, rồi bà cười thú vị. Bà tủm tỉm cười và thốt lên.
“ Con trai ta…thật là vĩ đại mà. Này, Mega, cô có biết nó yêu cầu ta điều gì không.?. Thật là điên rồ. Nó đúng là con ta mà. Không uổng ta yêu thương nó như vậy, nó nghĩ giúp ta trò chơi đó. Con ta thật là hiếu thảo mà…”.
Và với giọng phấn khích kinh khủng, bà vội nói:
“ Mega, gọi toàn bộ người của ta tới đây. Bí mật thôi, mấy cái tên do thám thì đừng gọi, chúng ta sắp làm một điều tuyệt vời lắm. Sau chuyện này, ha ha ha…”. Phu nhân Isabel cười lớn.. “ …ta sẽ là Vampire đầu tiên bị xử phạt trong suốt một nghìn năm nay. Chuyện càng ngày càng thú vị rồi..”.
---
Liwei nhìn qua một lượt ba người em của mình, và nghiêm túc hỏi:
“ Đã hiểu chưa.?.”.
Lee và Lau đồng thời cùng gật đầu, nhưng Lynh thì lắc quầy quậy.
“ Khó hiểu quá, chẳng hiểu gì cả. Mà em không quan tâm, đến đó mấy anh cứ nói em đánh ai thì em liền đánh là được mà. Mà ngày mai tiến hành sao.?. Nhanh nhanh một chút, em nhớ tiểu thư. Phải mang tiểu thư về. Để tiểu thư ở đó sẽ bị người ta bắt nạt đấy..”.
Ba người kia nhìn anh thở dài, nhưng rồi cuối cùng cũng không quan tâm đến nữa. Liwei bở Lynh ra sang một bên, và bắt đầu bàn bạc với hai người em kế.
Lynh vẫn còn ở bên cạnh, miệng lẩm bẩm:
“ Phải mang tiểu thư ra, sẽ đánh…sẽ đánh hết. Dám mang tiểu thư đi..”.
---
Phu nhân Isabel đang xem xét kĩ lại bức thư của con trai mình gửi, có người gõ cửa và báo Charles muốn gặp. Bà có vẻ bất ngờ, bình thường thì Charles không thân cận với bà. Nhưng rồi, bà vẫn cho anh vào.
Charles bước vào, và nói một từ. Chỉ là một từ rất ngắn.
“ Merlin…”.
Phu nhân Isabel sững người, rồi bà liếc mắt xung quanh, sau đó vẫy vẫy anh lại gần. Charles bước tới bên cạnh, không vòng vo, bà hỏi:
“ Cậu có thể giúp gì.?.”.
“ Chúng ta có đồng minh không ngờ tới.”.
Anh nói, rất chắc nịch. Và mắt anh sáng lên vẻ tự tin.
---
Ngay khi ngài Louis vừa bước ra khỏi phòng chưa được năm phút, sắc mặt cô dần chuyển biến xấu, cô đưa tay lên ôm bụng và từ trong miệng, máu tràn ra dữ dội. Cô nhìn thứ chất lỏng đỏ thắm đó rơi trên sàn lạnh, khẽ lầm bầm:
“ Tên khốn Mark đó, hắn đá mạnh thật. Không biết là mình vỡ cái gì rồi. Chắc không sao, Saka về chắc sẽ tìm cách chữa thôi. Máu nhiều quá, ở cái nơi quái quỷ này chắc thu hút lắm…”.
Cô ho một chút, máu lại từ trong miệng trào ra. Từ từ trượt ngồi xuống sàn, Enji không cảm thấy đau chút nào. Từ bao giờ rồi, cô có một nỗi đau ở trong tim không được giải thoát. Nó đau hơn nhiều nỗi đau mà cô phải gánh chịu về mặt thể xác. Khi biết mình bị lợi dụng, cô đã đau rất nhiều. Và dần dần, cũng đau thêm một chút. Nhưng cô nghĩ cô vẫn ổn, cho đến hôm nay. Cô không biết rằng nỗi đau đó còn có thể lớn hơn nữa.
Thẫn thờ ngồi, cô thì thầm:
“ …các người,…trong mắt các người,…tôi là ai.?. Chẳng có chút tình thương nào cả. Mãi chỉ là một món đồ giá trị thôi à.?. Nghe…buồn thật. Mà tại sao lại là các người chứ.?. Ai cũng được, tôi còn chẳng quan tâm. Nhưng tại sao lại cứ là các người. Lấy hết tình yêu thương của tôi rồi, sau đó…chà đạp như thế. Các người đau khổ, tuyệt vọng…vậy còn tôi thì sao.?. Chẳng lẽ, các người mất đi người mình yêu thương, thì…tốt hơn tôi bị người mình yêu thương…phản bội sao.?.”.
Hai giọt nước mắt lạnh và chát đắng rơi từ khoé mắt cô. Enji đưa tay lên lau những vệt máu dài, mắt cô lạnh.
“ Jin, thế nào cũng được, còn mỗi anh thôi đó. Anh thử phản bội hay lợi dụng em xem, em sẽ làm tất cả đều phải hối hận. Dù sao thì….tôi chán rồi. Tôi còn chẳng có ý nghĩ chơi đùa cùng các người nữa….”.
Rồi cô lại thì thầm..
“ Cái tên Mark đó, sao hắn không đạp một cái mạnh hơn nhỉ.?. Rồi mình sẽ…nằm xuống. Cái gì cũng không quan tâm nữa…Mệt quá, nằm ngủ một chút…nếu mà,..không dậy nữa thì tốt biết bao…”.
Nghe thật cay đắng.
Rồi cô từ từ trượt người nằm xuống, khi ánh mắt cô mơ màng, một bóng người đạp cánh cửa chạy vào. Là anh sao.?. Hình như anh nói điều gì đó. Lo lắng sao.?. Thật không ngờ là lo lắng.
Cô tự hỏi, nếu cô nằm xuống mãi…liệu có ai khóc không.?.
Trong đó…có anh không.?.
Cô không biết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc