Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 311

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

“Hai nguyên hai nguyên! Toàn bộ hai nguyên, hai khối tiền, bạn không mua sẽ thiệt thòi, hai khối tiền, bạn mua cũng không sợ bị lừa! Bạn đi ngang qua, đi dạo ngang tuyệt đối đừng bỏ lỡ!”
"Lại đây mà xem, thời trang trẻ em toàn bộ hai mươi đồng tiền hai bộ!”
“Xả kho! Nhảy lầu bán phá giá! Không làm! Không làm! Ông chủ điên rồi!”…………
Tô Vãn vừa đi vào Cửu Lâm Nhai, hai bên lỗ tai liền tràn ngập đủ loại tiếng kèn và tiếng rao hàng, hết đợt này đến đợt khác, làm hai lỗ tai của cô cũng không tự chủ được mà ong ong lên.
Thật sự quá ồn ào, Tô Vãn nhịn không được nện bước nhanh hơn đi đến gian hàng nhỏ của Nhan Mộ Bạch trong trí nhớ.
Tô Vãn chưa đi đến chỗ kia thì đã bị một cô gái mặc váy hoa ngăn cản đường đi.
“Ai, tôi nói cô làm sao lại tới đây nữa? Anh Tiểu Bạch của chúng tôi không đánh phụ nữ! Nhưng, cô lại đến trêu chọc anh ấy, cẩn thận chị em chúng tôi cào ૮ɦếƭ cô!”
Tô Vãn:……
Anh Tiểu Bạch là cái quỷ gì?
“Cô là ai?”
Tô Vãn lạnh lùng liếc nhìn cô gái váy hoa trước mắt một cái, người này thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, lớn lên nhìn cũng tạm được, nhưng một thân váy hoa của phụ nữ trung niên kia là muốn quậy kiểu gì?
“Cô quản tôi là ai? Cô cái đồ phụ nữ hám giàu đi tìm chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi!”
Cô gái váy hoa nhìn thấy đôi mắt Tô Vãn lạnh lẽo, theo bản năng ưỡn ưỡn ***, giọng cũng lớn theo không ít, cô gái kia lớn giọng lập tức dẫn tới nhóm người bán hàng rong khác, mọi người nhìn thấy Tô Vãn tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
Tô Tiểu Vãn cũng hết chỗ nói rồi.
Ở nguyên cốt truyện, Nhan Mộ Bạch và Tiêu Thanh là anh em tốt, trước khi Tiêu Thanh xảy ra chuyện hắn từng gọi điện thoại cho Nhan Mộ Bạch, Nhan Mộ Bạch biết Tô Vãn đá Tiêu Thanh, mà Tiêu Thanh cũng là vì thất tình say R*ợ*u mới vượt đèn đỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì chuyện này, Nhan Mộ Bạch tự nhiên sẽ không cho Tô Vãn sắc mặt tốt.
Ở ba ngày trước hai người đều tham gia lễ tang của Tiêu Thanh, Tô Vãn nhớ rằng mình còn có đồ gì đó ở nhà Tiêu Thanh, mà Tiêu Thanh lại là một cô nhi, di vật của hắn đều được Nhan Mộ Bạch bảo quản, cuối cùng Tô Vãn không có biện pháp đành phải tới Cửu Lâm Nhai tìm Nhan Mộ Bạch, kết quả hai người ở tại cửa hàng của hắn ồn ào lên, bởi vì Nhan Mộ Bạch ở Cửu Lâm Nhai có nhân duyên không tồi, rất nhiều người đều tới khuyên bảo, tưởng vợ chồng son đang cãi nhau.
Cuối cùng Tô Vãn cầm đi đồ vật của mình, hai người tan rã trong không vui, mà hàng xóm gần đó có chút bát quái liền tới nhà hỏi Nhan Mộ Bạch cô gái kia có phải bạn gái của hắn hay không, kết quả Nhan Mộ Bạch nổi nóng chỉ mắng một câu phụ nữ hám giàu, sau đó nhóm láng giềng ở Cửu Lâm Nhai liền tự động bổ não ra từng màn đại kịch cẩu huyết phụ nữ hám giàu tàn nhẫn đá bạn trai nghèo bán hàng rong.
Truyện được đăng duy nhất trên WattPad
[HBNmoemoe]
Đương nhiên, không chỉ như vậy.
Nhan Mộ Bạch tuy rằng một nghèo hai trắng, nhưng người ta vẫn là một anh chàng đẹp trai, đứng trước quầy hàng lại giống như là minh tinh, những cô gái trẻ tuổi trên phố này đều nguyện ý thân cận với hắn, mà cô gái nhỏ mặc váy hoa ngăn đường đi của Tô Vãn tên là Lưu Ảnh, cô ấy chính là người đứng đầu ái mộ anh Tiểu Bạch.
Lúc này, bởi vì Lưu Ảnh lớn giọng, đã có không ít người vây quanh lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ, tất cả đều vẻ mặt xem náo nhiệt.
Tô Vãn ngưng con ngươi, trên mặt lóe qua tươi cười.
Bởi vì thế giới này dáng người nguyên chủ tương đối nhỏ xinh, Tô Vãn bị vây quanh ở trong đám người cũng nhìn không thấy cửa hàng của Nhan Mộ Bạch, cho nên cô một bên cười một bên hô to.
“Nhan Mộ Bạch! Nhan Mộ Bạch! Anh đi ra đây cho em!”
Thấy Tô Vãn gân cổ lên bắt đầu kêu to, người một bên sửng sốt từng người ý thức đứng sáng hai bên chừa ra con đường đi đến quầy hàng của Nhan Mộ Bạch.
Lúc này vị nào đó vừa mới từ trong đống hàng hóa chui ra ngoài nhanh chóng xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tuy rằng hắn mặc một thân quần áo thoải mái mộc mạc, một đầu tóc ngắn cũng rối bời, nhưng vẫn như cũ không che được vẻ đẹp trai và ưu nhã trên người hắn.
“Vợ tới!”
Tô Duệ cười xấu hổ với Tô Vãn.
“Em tới rất đúng lúc, mau giúp anh dọn dẹp một chút!”
Tô tướng quân mới sẽ không thừa nhận, hắn vừa tiến vào nhiệm vụ thì người đã ở ngay bên trong kho hàng, hơn nữa cả người đều bị một đống hàng nhái chồng chất ép vừa vặn.
Mắt thấy Tô Duệ nắm tay Tô Vãn đi về phía phòng mình, người ở một bên xem náo nhiệt cũng lập tức giải tán, mà Lưu Ảnh lại đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hai người hung hăng dậm dậm chân ——
Đàn ông tốt đều là của người khác, cuộc sống này thật khó trải qua mà ~
Tô Vãn đi theo Tô Duệ tới cửa hàng nhỏ sát đường mười mấy mét vuông của hắn, vừa vào cửa nhìn thấy bên trong túi xách đầy đất, Tô Vãn cũng hết chỗ nói.
“Nơi này của anh bị đánh ςướק?”
Tô Duệ:……
“Khụ khụ.”
Thần sắc Tô Duệ quẫn bách nhìn Tô Vãn.
“Cái này, em cũng biết Nhan Mộ Bạch mới vừa dùng toàn bộ gia sản nhập một lô hàng, em nói xem Nhan Mộ Bạch này có phải ngốc hay không, hắn đến tiền thuê nhà cũng không giữ lại, vài vạn đấy! Toàn bộ gia sản đều bị hắn dùng để nhập lô hàng nhái này!”
Tha thứ cho Tô tướng quân đã từng làm tiến sĩ, làm qua đại thiếu, lên được chiến trường, xuống được phòng bếp, nhưng đờ mờ, hắn chưa làm qua người bán hàng rong!
Đối mặt với một phòng hàng nhái, Tô tướng quân cảm thấy đầu cũng lớn.
“Được rồi, cũng không có gì ghê gớm, em biết bán như thế nào!”
Tô Vãn nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Tô Duệ nhịn không được cười cười.
"Chúng ta trước tiên dọn lại chỗ này, kiểu hàng mới thì treo ở vị trí dễ thấy được, như vậy có thể hấp dẫn khách hàng chú ý, những kiểu cũ thì đặt ở trong giỏ hàng phía trước để bán phá giá.”
Tô tướng quân:……
Tuy rằng không biết vợ đang nói cái gì, nhưng cảm thấy bộ dáng này thật là lợi hại.
Vợ mình vĩnh viễn đều đáng yêu như vậy ~
Hai người nói làm liền làm, Tô Vãn chỉ huy, Tô Duệ làm trợ thủ cho cô, chờ đến khi hai người dọn dẹp những túi xách trong cửa hàng xong hết, trời đã hoàn toàn tối, những cửa hàng khác trong Cửu Lâm Nhai đã sớm đóng cửa.
“Hô, mệt ૮ɦếƭ.”
Chưa từng trải qua chuyện vụn vặt như vậy, Tô tướng quân cảm thấy dọn cửa hàng so với ra chiến trường còn muốn mệt hơn.
“Đây là sinh hoạt của người bình thường.”
Tô Vãn cười cười với Tô Duệ, thời điểm lúc trước cô làm nhiệm vụ công việc gì cũng đều làm qua, tiểu thương hay người bán hàng rong quả thực là quá dễ dàng.
“Có chút đói bụng, chúng ta đi ăn một chút gì đi!”
Tô Duệ đóng cửa hàng, ôm lấy Tô Vãn đi hướng đầu phố.
“Đừng ăn bên ngoài, đến nhà em em nấu cho anh ăn.”
Tô Vãn ngước mắt nhìn Tô Duệ một cái, bạn học Nhan Mộ Bạch, bạn có phải quên mất hiện tại bạn không một xu dính túi đúng không? Nghe nói bạn đến tiền thuê nhà cũng không có để đóng, hiện giờ chỉ có thể rúc ở trong cửa hàng của mình qua đêm?
Tô Duệ:……
Thật ra Tô Duệ hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của Nhan Mộ Bạch, hắn ở Cửu Lâm Nhai bán hàng lậu cũng kiếm lời không ít tiền, nhưng hắn lại đem tiền gửi về quê cho cha mẹ của mình để cho em trai mình kết hôn.
Còn hắn ở thành phố lại phải rơi vào kết cục không nhà để về.
Ở nguyên cốt truyện, cuộc sống của Nhan Mộ Bạch cũng nghèo túng như vậy, cho đến khi Tiêu Thanh biến thành Tiêu Tình tới xem hắn.
Nhan Mộ Bạch tự nhiên không biết vị Tiêu tiểu thư giống như thiên tiên kia chính là anh em tốt của mình, hắn chỉ biết vị Tiêu tiểu thư này vừa xinh đẹp lại thiện lương, cho dù mình bởi vì Tiêu Thanh ૮ɦếƭ mà đối với cô ấy nói lời lạnh nhạt, cô ấy vẫn như cũ vô cùng nhiệt tình giúp đỡ mình, chưa bao giờ cần bất kì hồi báo gì. Cứ như vậy, Tiểu Bạch đơn thuần liền lưu luyến si mê vị bạch phú mỹ không câu nệ tiểu tiết này, từ đây ở trên con đường nam phụ chạy như điên mà đi, căn bản dừng không được.
Tô Duệ:……
Tô tướng quân muốn bình tĩnh một lát, cốt truyện lần này xin thứ cho hắn vô năng tiếp thu ~
Nam biến nữ, nữ biến nam gì đó, Tô tướng quân cũng không phải chưa nghe nói qua, nhưng ngươi nha đường đường là một thẳng nam, so với cột điện còn thẳng hơn, ngươi nha nói thích đàn ông liền thích đàn ông?
Cho dù ngươi biến thành phụ nữ, ngươi cũng nên đi theo con đường bách hợp chứ?
A!
Đương nhiên, bách hợp gì đó, đối tượng nhất định không thể là vợ ta ~ điểm này, ngươi nghĩ cũng không cần nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc