Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 227

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Mặt biển Bắc Hải, liếc mắt một cái nhìn không đến cuối, khi ánh trăng lên cao, nước của Bắc Hải từng chút ở dưới ánh trăng biến thành màu đỏ quỷ dị.
Bắc Hải biến sắc, hải yêu xuất thế.
Đêm nay, vô số thuật sĩ Huyền môn dũng mãnh đi vào bên bờ Bắc Hải, bọn họ đều là tới trảm hải yêu, tìm bảo tàng.
Truyền thuyết, hải yêu chiếm cứ ở chỗ sâu trong biển rộng, ai có thể *** bà ta, không chỉ có thể được yêu đan trong thân thể bà ta, còn có thể được chìa khóa bảo tàng trong mật thất dưới đáy biển của bà ta, nơi đó cất giữ bảo tàng ngàn năm trước, cho dù là pháp khí giá trị liên thành hay là thiên tài địa bảo dù ra giá cũng không có người bán, cái gì cần có đều có……
Sóng biển màu đỏ, lao nhanh chụp phủi đá ngầm bên bờ biển, là ai, ở biển sâu thâm tình kêu gọi ——
Trở về đi, trở về đi, con trai của ta.
Ta đã chờ đợi con ngàn năm……
Tiếng ca của hải yêu, mê loạn nhân tâm, đã có rất nhiều thuật sĩ tu vi nông cạn bị lạc ở bên trong âm thanh của hải yêu, cho dù là thân thể hay là linh hồn đều bị cuốn vào Bắc Hải, đời đời kiếp kiếp, không được siêu thoát……
Trở về đi, trở về đi.
Âm thanh kêu gọi làm lòng người giật mình, cho dù cách khoảng cách rất xa vẫn như cũ làm Tô Duệ cảm thấy *** khó chịu.
Hồn phách của Đồ Mi chi tử ngủ say trong thân thể hắn đang ngo ngoe rục rịch.
Đây là hẹn ước ngàn năm.
Hắn chờ đợi lần hẹn hò này, cũng chờ đợi một ngàn năm, suốt một ngàn năm……
Đôi mắt Tô Duệ dần dần biến sắc, cuối cùng tất cả đều hóa thành màu đỏ quỷ dị.
Thân ảnh hắn chợt lóe, cả người lập tức biến mất ở trong phòng.
Không xong!
Đồ Mi chi tử khống chế thân thể hắn!
Hắc Long vương thần sắc đại biến, nôn nóng đi kéo ống quần của Tô Vãn.
“Tôi thấy được.”
Tô Vãn xách theo Hắc Long vương đuổi sát Tô Duệ ra cửa phòng, ở trên đường đi hướng bờ biển, cô còn thuận tiện gọi cho Trì Nhất Bộ một cuộc điện thoại……
Dưới ánh trăng, xác trôi nổi một mảnh trên Bắc Hải, đỏ tươi yêu dị.
Vô số thuật sĩ còn ở trên mặt biển đau khổ giãy giụa, đáng tiếc kết cục của bọn họ đã sớm được chú định.
"Con đã đến rồi, con trai của ta.”
Sóng lớn ngập trời đột nhiên từ trên mặt biển nhấc lên, sau khi sóng lớn qua đi, Bắc Hải màu đỏ tự động chia ra hai bên, một thân ảnh đỏ tươi, từ chỗ sâu trong đáy biển, lượn lờ mà đến.
Bà ta mặc váy dài đỏ như máu, một đầu tóc dài cũng đỏ như máu, đến một đôi mắt kia cũng là đỏ kinh tâm động phách. (ma tóc đỏ chăng =))))).)
Từ sau một khắc Tà Đế vứt bỏ bà ta kia, toàn bộ thế giới của bà ta đều biến thành màu đỏ, nhan sắc đỏ tươi, là máu trong tim của bà ta..
Hải yêu lẳng lặng đứng ở giữa biển rộng, cách Tô Duệ không xa.
“Con trai ta, nhanh lại đây, đến chỗ mẹ này.”
“Vâng.”
Thanh âm Đồ Mi chi tử có chút trống rỗng mà mờ mịt, ước định một ngàn năm, cũng bất quá chỉ là một cái ước định hẳn phải ૮ɦếƭ.
Hắn không biết sống có gì vui ૮ɦếƭ có gì khổ?
Đang không ngừng luân hồi, hắn đã không có tư tưởng của chính mình, ý chí duy nhất chính là không ngừng lặp lại một cái ước định như vậy.
Nhìn chàng trai đang đi từng bước về phía mình, trên mặt hải yêu lộ ra một nụ cười ôn nhu đến cực điểm.
Bà ta chậm rãi vươn tay hướng về phía con trai mình.
Lúc này, Tô Duệ đã đi gần tới trước mắt bà ta.
Giống như mỗi lần trước, con ngươi đỏ tươi của hắn trống rỗng, hắn không tự chủ được cũng vươn tay mình, ở nháy mắt hai tay chạm nhau, khóe môi Tô Duệ đột nhiên nhếch lên một độ cung lãnh mị. —
Đột nhiên ngưng tụ linh kiếm không chút do dự đâm xuyên qua thân thể hải yêu.
“A!”
Bà ta thét chói tai, khắp biển rộng đều đang rít gào.
“Ngươi không phải hắn, ngươi đem con trai ta đi đâu rồi? Ngươi đem hắn đi đâu rồi?”
Hải yêu thét chói tai biến ảo thành một cây hoa đồ mi thân hình thật lớn, lúc này những đóa hoa đó đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi yêu dị, ở trên mặt biển màu đỏ lay động vũ điệu.
“Con của bà hắn rất thống khổ, tôi giúp hắn giải thoát mà thôi.”
Tô Duệ lẳng lặng bay lên trên mặt biển, hắn cũng không muốn cùng hải yêu cứng đối cứng, nhưng Tuân Nhiên Đô vẫn luôn không xuất hiện, Tô Duệ đã không thể lại tiếp tục chờ, chỉ có thể chủ động xuất kích.
“Ngươi mạt sát hắn? Ngươi dám mạt sát hồn hắn!”
Âm thanh thê lương mang theo tuyệt vọng không gì sánh kịp: “Ta muốn giết sạch các ngươi, giết sạch mọi người, để các ngươi chôn cùng hắn!”
Sóng biển cuốn động, hoa đồ mi trên mặt biển đột nhiên vươn vô số cành, cuốn thân thể những thuật sĩ chung quanh, đem bọn họ cuốn đến bên đóa hoa, từ nhụy hoa màu đỏ kia trường ra vô số răng nanh bén nhọn trong nháy mắt cắn, nhấm nuốt những thân thể thuật sĩ đó.
Máu tươi vẩy ra, trường hợp thảm không nỡ nhìn.
Lúc này Tô Duệ lần nữa điều khiển linh kiếm của mình, mặc niệm Mã gia đuổi ma chú, bắt đầu không ngừng công kích bản thể hải yêu, đáng tiếc pháp lực của bà ta quá mức cao thâm, cho dù vừa mới bị Tô Duệ đánh lén một kiếm, nhưng vẫn đối với công kích của Tô Duệ thong dong né tránh.
Đồ Mi, bà ta đã hóa yêu vạn năm, bà ta không nên tồn tại thành yêu cường đại ở thế giới này, lấy linh lực của thế giới này, căn bản không thể tiêu diệt bà ta.
“Mã Việt!”
Mắt thấy Tô Duệ một mình căn bản không phải đối thủ của hải yêu, Tô Vãn nhịn không được muốn tiến lên hỗ trợ.
“Nha đầu, cô đừng qua đó, sẽ làm hắn rối loạn.”
Trì Nhất Bộ nôn nóng chạy tới còn không kịp lau mồ hôi trên đỉnh đầu, liền lập tức ngồi xếp bằng ở biên bờ biển bắt đầu mặc niệm chú ngữ Phật môn, theo Phạn âm của hắn, toàn bộ mặt biển lại bắt đầu kịch liệt đong đưa.
“Xú hòa thượng, tìm ૮ɦếƭ!”
Phạn âm của Trì Nhất Bộ nhiễu loạn tâm cảnh hải yêu, đánh gãy thi pháp của bà ta, bà ta nhịn không được duỗi cành lá đến bờ biển muốn bắt lấy Trì Nhất Bộ đang tụng kinh.
Ở ngay lúc này, đáy lòng Tô Vãn đột nhiên vang lên âm thanh của Trì Nhất Bộ: Nha đầu, mau! Đem phong hồn khóa ném ra, ném tới trên người bà ta, mau!
Phong hồn khóa!
Ánh mắt Tô Vãn chợt lóe, không chút do dự liền đem phong hồn khóa lấy ra, cô một bên mặc niệm phong hồn chú, một bên đem phong hồn khóa trực tiếp ném tới trên cành hải yêu.
“Phong!”
Theo tiếng “Phong” kia, phong hồn khóa tản mát ra ánh sáng trắng lóa mắt, gắt gao tròng lên trên cành hải yêu.
“A!”
Cành hải yêu kịch liệt co rút lại, tiếng kêu của bà ta thê lương vô cùng.
Ở ngay lúc này, Tô Duệ rốt cuộc lại chờ được cơ hội ——
Thần phù thiên lôi trận!
Đây là tuyệt học lợi hại nhất của Mã gia, cũng dễ dàng bị phản phệ nhất, thiên lôi trận pháp, uy lực vô biên.
Chỉ cần một kích này hoàn thành, hải yêu chắc chắn bị mình làm trọng thương!
Chỉ cần giải quyết bà ta, trật tự thế giới này liền một lần nữa khôi phục bình thường.
Bầu trời đêm đen nhánh bị từng đạo lôi quang chiếu sáng lên!
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng động thiên lôi, đinh tai nhức óc.
“Đao hạ lưu nhân, không, lôi hạ lưu yêu……”
Trì Nhất Bộ ở bờ biển lúc này nhìn thấy Tô Duệ vậy mà đập nồi dìm thuyền tính sử dụng tuyệt học Mã gia hắn lập tức hét to một tiếng, không màng tất cả vọt lại đây.
Đáng tiếc, hắn vĩnh viễn đều muộn một bước như vậy.
“Ầm ầm ầm!”
Chín đạo thiên lôi trút xuống, tất cả đều đánh vào trên người hải yêu, lúc này bản thể bà ta bị phong hồn khóa khống chế, không thể sử dụng pháp thuật hộ thân, mắt thấy, những cành lay động đó liền phải bị thiên lôi đánh xuống thành tro, ở ngay lúc này một thân ảnh mập mạp lại đột nhiên nhảy vào bên trong thiên lôi trận!
Trì Nhất Bộ!
Tô Vãn và Tô Duệ đều kinh hãi, đáng tiếc trận pháp đã thành, căn bản không thể thu hồi.
Thiên lôi đánh vào trên người Trì Nhất Bộ, hắn đột nhiên hai mắt trợn trắng, cả người ngất đi, mà từ trong thân thể hắn lại hoảng hốt phiêu ra một hồn phách thuộc về người khác.
“Tà Đế…… Ngươi là…… Tà Đế?”
Âm thanh hải yêu không ngừng run rẩy.
Linh hồn mơ hồ đó là một hồng y nam tử tuấn mỹ vô song.
“Đồ Mi, ta tìm nàng đã lâu.”
Âm thanh Tà Đế trầm thấp mà khàn khàn, có một số người, luôn đợi sau khi mất đi, mới có thể biết nàng đối với ngươi rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
Tà Đế cả đời giết chóc vô số, hắn biết mình có một ngày sẽ ૮ɦếƭ ở trên chiến trường, xuống địa ngục, nhưng hắn không cam lòng.
Bởi vì, hắn đánh mất người yêu của mình.
Hắn muốn tìm nàng.
Cho nên hồn hắn phiêu đãng tại thế gian này, thật lâu không chịu rời đi.
Mà bởi vì hắn cả đời sát nghiệt quá nặng, hồn Tà Đế bị Thiên Đạo không cho phép tồn tại, hắn vì tìm kiếm Đồ Mi, đành phải đem hồn của mình sống nhờ trong thân thể người khác, cũng là ở lúc ấy, hắn quen biết Trì Nhất Bộ.
Không, khi đó Trì Nhất Bộ còn không gọi Trì Nhất Bộ.
Hắn là người lương thiện mười đời, là người lương thiện nhất thế gian.
Tà Đế một đời rồi lại một đời, vẫn luôn đi theo hắn, chính là vì tìm kiếm được hồn phách của Đồ Mi, sau đó, mang theo nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này.
“Đồ Mi, ta tìm nàng đã lâu, thật sự đã lâu, nàng cùng ta về nhà đi, được không?”
“Về…… nhà?”
Nhà?
Là cái gì?
Khi lôi quang tan đi, thân thể Đồ Mi dần dần biến thành bộ dáng ban đầu.
Phong hồn khóa, khóa lại yêu lực của bà ta, Tà Đế đánh thức linh hồn của bà ta.
Một thân bạch y phiêu phiêu, Đồ Mi đứng ở trên mặt biển lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt mình: “Tà Đế, ta trở về không được, ta trở về không được, ta giết…… Hắn, ta giết chúng ta……”
“Không, hắn còn sống.”
Tà Đế đánh gãy Đồ Mi nói: “Trong thế giới này hắn bất quá chỉ là tàn hồn, Đồ Mi, nàng đã quên rồi sao? Chúng ta, không thuộc về thế giới này.”
Nàng ngủ say lâu lắm, đã quên mất rất nhiều chuyện vốn nên nhớ rõ.
Đúng vậy, bà ta không thuộc về thế gian này, đây không phải thế giới mà bà nên tồn tại, bà phải đi về, cùng Tà Đế…… Trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc