Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 167

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Tú Ninh cung.
Sau khi Uyển Tâm từ Tân Giả Khố trở về lập tức vào phòng ngủ của Lương phi, lúc này Lương phi nương nương đang nửa nằm ở trên trường kỷ nhìn vở họa, nghe tiếng bước chân vội vàng của Uyển Tâm, ánh mắt nàng chợt lóe, tay ngọc nhẹ phất liền đem vở họa trong tay phóng tới một bên.
“Chủ tử.”
Uyển Tâm cẩn thận dựa vào bên trường kỷ, cong thân mình ở bên tai Lương phi nói nhỏ vài câu, Lương phi gật gật đầu, mắt phượng xinh đẹp có lưu quang chợt lóe.
“Uyển Tâm, ngươi làm không tồi, nhớ rõ ngày mai đúng giờ qua đó. ”
“Vâng.”
Uyển Tâm gật gật đầu, sau đó lại có chút chần chờ nói nhỏ.
“Chủ tử, Tướng phủ bên kia……"..
“Bổn cung sẽ viết cho cậu một phong thư, kêu người không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hai ngày này hành động của bệ hạ có thâm ý sâu sắc, Nam phái bảo thủ kia chỉ sợ cũng muốn đứng ngồi không yên, hơn nữa…… Bổn cung còn nghe nói vị kia ở Từ Ninh Cung hôm nay hỏa khí rất lớn, ha hả.”
Cười lạnh hai tiếng, Lương phi dưới sự nâng đỡ của Uyển Tâm chậm rãi ngồi thẳng thân mình...
“Cái ૮ɦếƭ của Ngọc Quý nhân bổn cung thật sự lưỡng lự, nhưng mà chuyện của Tĩnh Vân cung cùng Thượng Phục Cục tất có liên quan, ngươi nhất định phải giúp bổn cung hỏi thăm đến tột cùng là có chuyện gì. ”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Lương phi từ nhỏ xuất thân quý tộc kinh đô, phụ thân là Lễ Bộ thị lang, cậu lại là Tả tướng đương triều, nàng từ nhỏ liền được đọc binh thư văn chương xuất sắc, thời niên thiếu có không ít đệ tử quan lại tới cửa cầu cưới, đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn là theo yêu cầu của cậu vào cung làm phi.
Bởi vì gia thế cùng bối cảnh tốt, thời điểm mới vừa vào cung nàng liền trở thành hoàng phi, cũng cùng Đông Phương Diệu *** qua một đoạn thời gian, nhưng dần dà Đông Phương Diệu bắt đầu xa cách nàng.
Thật ra trong lòng Lương phi hiểu rất rõ, Hoàng Thượng căn bản không thích nàng, phong nàng làm phi bất quá chỉ là xem mặt mũi gia tộc của nàng, thậm chí ngay từ đầu sủng hạnh nàng cũng chỉ vì để nàng khăng khăng một mực ngốc tại hậu cung.
Nữ tử thông minh giống như Lương phi, Đông Phương Diệu căn bản sẽ không sủng hạnh nàng quá nhiều thậm chí là không cho nàng cơ hội sinh con nối dõi.
Cả đời này của nàng, nếu nhà mẹ đẻ không ngã, thì sẽ cả đời áo cơm vô ưu, thẳng đến khi ૮ɦếƭ già tại hậu cung, nếu bất hạnh gia tộc suy tàn, chờ đợi nàng cũng chính là tàn viện lãnh cung kia..
Thật ra gần giống thế này, nếu giống như những nữ tử khác thì có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhưng còn Lương phi nàng không cam lòng, nàng uổng cho một thân tài hoa của mình lại không chỗ thi triển, nàng không cam lòng tại hậu cung to lớn như vậy làm một lãnh phi không người hỏi thăm, bệ hạ không thích?
Không quan hệ gì, nàng có thể bồi dưỡng thế lực thuộc về mình, nàng phải tự tay bồi dưỡng ra một sủng phi tuyệt sắc, đảo loạn một hồ xuân thủy trong hậu cung này……
Bóng đêm ௱o^ЛƓ lung, đại đa số người của Tân Giả Khố đã làm việc một ngày mệt mỏi, sớm xếp hàng tắm rửa, sau đó gấp không chờ nổi trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Tô Vãn cũng không có về phòng, mà là một mình ở hậu viện phát ngốc, không bao lâu một hình bóng quen thuộc liền quỷ mị mà đến.
Nhìn thấy trên người Tô Duệ là một bộ y phục nội thị màu xám, vẻ mặt Tô Vãn tươi cười mở to hai mắt mà nhìn.
“Bệ hạ, người đây là chơi trò gì nha? Sắm vai nhân vật sao? ”
“Khụ khụ.”
Tô Duệ ho khan hai tiếng nghiêm túc nói.
“Hôm nay còn công việc gì chưa làm? Vợ, nàng cứ việc phân phó là được rồi.”
Tô Vãn:……
Thương cho Tô tướng quân thật sự đã đem mình trở thành chiến sĩ thi đua xuất sắc trong cả nước a!
“Đêm nay sao, vậy hầu hạ ta tắm gội có tính không?”
Tô Vãn có chút ghét bỏ kéo kéo quần áo của mình.
“Ở chỗ này ngây người hai ngày, toàn thân đều dơ muốn ૮ɦếƭ, nếu bệ hạ người nhiệt tình lao động như vậy, người giúp ta tắm gội thay quần áo đi, nếu làm tốt, có khen thưởng nha!”
Khen thưởng gì đó.
Tô Duệ vẻ mặt hắc tuyến.
“Sẽ không lại là canh đại bổ gì chứ?”
(Bóng ma trong Tô tướng quân quá lớn.. Tội anh:v)
Nhìn thấy bộ dáng Tô tướng quân thần hồn nát thần tính, Tô Vãn cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.
“Đương nhiên…… Không phải.”
“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!”
Vừa nghe vợ nói sẽ không phóng đại chiêu, Tô tướng quân lập tức vui sướng ôm vợ mình hồi cung cùng nhau tắm trong bồn tắm lớn, mà sau khi tắm gội xong, Tô Vãn lại lôi kéo Uông Ý đến phòng bếp mân mê gì đó, chờ đến khi cô quay trở lại trên tay còn bưng thêm một chén canh.
Tô Duệ: “Không phải nói không có canh đại bổ sao?”
Nhìn thấy Tô Duệ đến sắc mặt cũng thay đổi, Tô Vãn cười tủm tỉm đem chén canh đặt trên bàn.
“Vậy người uống hay là không uống?”
“Uống.”
Tô Duệ dùng sức gật gật đầu, kết quả nước canh vừa vào miệng, hương vị vừa tinh khiết lại vừa thơm lập tức làm mày hắn giãn ra.
“Vợ, đây là……”
“Cho chàng thanh lọc cơ thể.”.
Tô Vãn cười nhún vai, sau đó cô liền giống như tản bộ trên sân vắng đi đến án kỉ nhìn các án thư bên trên, nhìn những tấu chương trên bàn, cô tùy ý lật rồi lại lật, nhìn thấy đều là gián thư của ngự sử viện, Tô Vãn nhịn không được bĩu môi.
“Làm hoàng đế thật là mệt nha!”
Đối ngoại thì phải xử lý đại sự của một hoàng triều, phải cân bằng các thế lực đảng phái trong triều nội, lại phải đề phòng các phiên vương nội loạn.
Còn đối nội thì sao, một hậu cung nữ nhân, cả ngày tranh đấu không thôi, còn có Thái Hậu dã tâm bừng bừng ở một bên như hổ rình mồi, aiii, hoàng đế Đông Phương Diệu này, quả thực rất cực khổ nha ~
Nghe Tô Vãn cảm thán, Tô Duệ ở một bên không tỏ ý kiến, hắn đã làm phiên vương sửa triều soán vị, cũng đã làm qua tướng quân suất binh phản loạn, còn làm hoàng đế thì sao, thật đúng là lần đầu tiên, cái chức vị này Tô tướng quân thiệt tình không thích, vậy mà từ xưa đến nay cố tình lại có vô số người hao tâm tổn trí lao lực tâm cơ một hai phải ngồi được trên cái long ỷ này.
Lại nói tiếp, Đông Phương Ly phỏng chừng qua mấy ngày lại muốn vào cung, vị Thụy Vương điện hạ kia vẫn luôn đối với ngôi vị hoàng đế này như hổ rình mồi, vẫn luôn chờ bắt được sai lầm của Đông Phương Diệu. Hiện tại Đông Phương Diệu ở hậu cung đại khai sát giới đã chọc đến Nam phái và làm Thái Hậu bất mãn, Đông Phương Ly nếu không nhân cơ hội này làm chút gì đó cũng thật là xin lỗi giả thiết Boss phản diện của hắn.
Trong lòng nghĩ đến chuyện Đông Phương Ly, ánh mắt Tô Duệ nhịn không được trở nên phức tạp, mối họa này trực tiếp *** cho bớt việc, hay là giữ lại hắn, để sử dụng vào việc khác?
“Chủ tử.”
Âm thanh Uông Ý bỗng nhiên xa xa truyền đến, hắn từ ngoài điện bước nhanh vào, trên người còn mang theo khí lạnh ban đêm.
“Chủ tử, Thái Hậu tới!”
Sao?
Tô Duệ lạnh lùng nhấc mắt, Thái Hậu nương nương này thật đúng là không kiên nhẫn nha, nhanh như vậy đã không còn kiên nhẫn rồi?
Hơn nửa đêm liền đến đây thị uy?
“Chủ tử người xem, Tô cô nương nàng……”
Thấy Tô Duệ không nói lời nào, ánh mắt Uông Ý hướng về phía Tô Vãn nhìn nhìn.
“Ta đi ngủ.”
Tô Vãn nhún vai, buông tấu chương trong tay, trực tiếp vào phòng ngủ trong tẩm cung, phóng lên giường cẩm tú của minh hoàng, cả người biến mất ở trên long sàng.
“Thái Hậu giá lâm!”
Lúc này, âm thanh thông báo cũng vừa lúc vang lên, sau đó Thái Hậu đương triều mang theo 10 cung nữ 10 nội thị mênh ௱o^ЛƓ cuồn cuộn đi đến.
“Thái Hậu kim an.”
Uông Ý trực tiếp quỳ sát xuống đất cao giọng thỉnh an, Thái Hậu nương nương mắt lạnh nhìn Tô Duệ vẫn như cũ ngồi ở bên cái bàn chậm rì rì ăn canh, khóe miệng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Diệu Nhi, con không thấy được mẫu hậu sao?”
“A.”
Nghe Thái Hậu nói, Tô Duệ lười nhác nhấc mắt.
“Mắt Trẫm lại không bị gì, tự nhiên nhìn thấy Thái Hậu người.”
"Con…… Diệu Nhi, hai ngày này con càng ngày càng quá phận, hậu cung này chính là nơi ai gia quản lý, con tùy tiện ban ૮ɦếƭ cho Ngọc Quý nhân còn chưa tính, hôm qua con vậy mà đến Thục phi cũng giết, hơn nữa, ở Thượng Phục Cục con không nói một lời liền giết bốn người, con có biết con bạo hành đã truyền tới triều đình, rất nhiều lão thần đều bất mãn, đã đem tội trạng của con đưa tới trong cung ai gia!”
Nói đến chỗ này, ánh mắt Thái Hậu sắc bén, ngữ khí cũng hùng hổ doạ người.
“Người là trẫm giết, thiên hạ này đều là của trẫm, trẫm muốn giết ai thì giết? Bọn họ không hài lòng thì nói với trẫm, trẫm sẽ giết đến khi nào tất cả bọn họ đều câm miệng mới thôi.”
Đem canh tình yêu của vợ mình tất cả đều uống xong, lúc này Tô Duệ mới móc ra khăn gấm minh hoàng, một bên ưu nhã lau miệng, một bên nhướng mày nhìn Thái Hậu nương nương trước mắt một thân hoa phục đoan trang.
“Thái Hậu người nếu cảm thấy nhàn rỗi, người nên chăm hoa nuôi cá, nếu người cảm thấy tịch mịch, trẫm cũng không ngại người tùy ý chọn một vương thúc tái giá, còn chuyện triều đình cùng hậu cung, đó là chuyện của trẫm, không nhọc Thái Hậu người lo lắng!”
“Hoang đường!”
Nghe Tô Duệ nói, một khuôn mặt đoan trang của Thái Hậu tức giận đến biến sắc.
“Diệu Nhi, ngươi thật là càng ngày càng hoang đường! Trước khi phụ hoàng ngươi băng hà, đem ngươi phó thác cho ai gia, ai gia tuyệt không cho phép hoàng triều Đông Phương gia của chúng ta suy sụp trên tay ngươi!”
Lời lẽ chính đáng như thế, nghe còn rất có đạo lý, nhưng……
“Đông Phương gia? Thì ra Thái Hậu người cũng biết thiên hạ này là của Đông Phương gia sao?”
Tô Duệ chậm rãi đứng dậy, từ trên xuống dưới lạnh lùng nhìn đôi mắt Thái Hậu.
“Trẫm nghe nói, Nguyên gia gần đây ở kinh thành rất càn rỡ nha, ngoại thích loạn quốc, Thái Hậu người không phải cũng muốn mưu triều soán vị chứ?”
“Này…… Đây đều là bôi nhọ, đều là lời đồn!”
Cảm giác được toàn thân Tô Duệ phát ra lạnh lẽo, Thái Hậu nhịn không được lui về phía sau hai bước, ngữ khí cũng yếu theo.
“Ai gia, ai gia một lòng suy nghĩ cho Tiên hoàng, một lòng phụ tá bệ hạ, Diệu Nhi con chẳng lẽ còn không rõ sao?”
“Đúng vậy, Thái Hậu người cùng phụ hoàng kiêm điệp tình thâm, trẫm thấy gần đây người vẫn luôn tưởng niệm phụ hoàng, tưởng niệm đến cả người đều tiều tụy.”
Nói tới đây, Tô Duệ bỗng nhiên giương môi cười.
“Uông Ý, truyền ý chỉ của trẫm, Thái Hậu bởi vì tưởng niệm Tiên đế mà buồn bực không vui, thân thể không khoẻ, từ hôm nay trở đi, Từ Ninh Cung đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu ai dám quấy rầy Thái Hậu dưỡng bệnh, cho dù là ai, đều ban ૮ɦếƭ!”
“Ngươi…… Đông Phương Diệu, ngươi muốn giam lỏng ai gia?”
Nghe thấy khẩu dụ của Tô Duệ, cả người Thái Hậu đều kích động lên, giờ phút này bà cũng bất chấp diễn kịch cho người ngoài xem, vậy mà dám thẳng kêu tên húy của Đông Phương Diệu.
“Đông Phương Diệu, ngươi không nên quá mức làm càn, ai gia, ai gia……”
“Người đâu, hiện tại cảm xúc Thái Hậu quá kích động, thân thể không thể chịu được. Còn không nhanh đem người trở về? Chủ tử các ngươi nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi một người cũng đừng mong sống!”
Tô Duệ lạnh giọng đánh gãy lời nói của Thái Hậu nương nương, mà nội thị ở một bên cùng các cung nữ hai ngày này cũng đã nghe nói bệ hạ thị huyết bạo ngược, lúc này vì chính mạng nhỏ của mình, chỉ có thể nghe lời đem Thái Hậu nâng xuống……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc