Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ - Chương 166

Tác giả: Muội Chỉ Ái Cật Nhục

Trong cung, Ngự Thư Phòng.
Hôm qua hậu cung phát sinh chuyện lớn như vậy, sáng nay đã truyền khắp triều đình, hiện giờ trên án kỉ trong Ngự Thư Phòng đều chồng chất tấu chương của triều thần còn có ngự sử viện, phương diện này có rất nhiều tấu chương đều đến từ Nam phái trong triều đình, Nam phái này là do Nam ngự sử cầm đầu, là một phái ngoan cố, là một đám người luôn luôn làm Đông Phương Diệu đau đầu nhất, ở sau khi nguyên chủ đăng cơ, những lão gia hỏa này gây phiền toái cho hắn không ít, mà đối mặt với nguyên lão hai triều, phía sau bọn họ còn có Thái Hậu chống lưng, Đông Phương Diệu cũng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Nhưng mà, không nghĩ tới bang lão gia hỏa này bàn tay thật đúng là dài, lo chuyện bao đồng đến hậu cung của hoàng đế cũng dám quản.
Nhìn những tấu chương khiển trách mình quá mức bạo ngược ở trên bàn, Tô Duệ chỉ lạnh lùng cười, cái gì gọi là bạo ngược, các ngươi căn bản không biết cái gì là bạo ngược chân chính, bất quá chỉ là một đám người bảo thủ tự cho mình là đúng cậy già lên mặt mà thôi.
Đông Phương Diệu niệm tình cũ lại muốn ổn định triều cương, hắn không thể không thỏa hiệp với những người theo phe Nam phái, nhưng hiện tại Tô Duệ đã trở thành Đông Phương Diệu, hắn mới không để bụng lời nói của bang Nam phái này, thật sự không được liền chém, có làm sao?
“Bệ hạ.”
Lúc đầu canh giữ ở ngoài cửa thư phòng, Uông Ý bước nhanh tới bên cạnh Tô Duệ, khom thân mình, cúi đầu thấp giọng nói.
“Bệ hạ, Từ Ninh Cung phái người tới, Thái Hậu mời người đến Từ Ninh Cung cùng nhau dùng cơm.”
Thái Hậu?
“Trẫm rất bận, không có thời gian.”
Đối với Thái Hậu đương triều, Tô Duệ không có nửa điểm hảo cảm. Vị Thái Hậu này tuổi còn trẻ liền ở goá vẫn luôn cùng thế lực bên ngoài lui tới mật thiết, vẫn luôn vọng tưởng nắm giữ triều chính, càng quan trọng hơn là, bà ta thật ra cũng không phải là mẫu thân thân sinh của Đông Phương Diệu, hai mẹ con tự nhiên không phải một lòng.
Nghe Tô Duệ nói, Uông Ý cũng không ngoài ý muốn, mấy ngày nay bệ hạ quá mức khác thường, tiếp nhận quá nhiều chuyện ngoài ý muốn làm Uông Ý đã học được cách bình tĩnh.
Còn không phải là cự tuyệt Thái Hậu sao? Chuyện này không phải trước kia bệ hạ vẫn luôn muốn làm nhưng lại không có cơ hội làm sao?
Tưởng tượng đến vị kia ở Từ Ninh Cung, Uông Ý nhịn không được nhíu mày, nhớ năm đó Tiên đế còn sống, bà ta dịu dàng hiền thục hiểu lòng người cỡ nào, nhưng sau khi Tiên đế băng hà đem đương kim bệ hạ phó thác cho bà ta, bà ta lập tức giống như thay đổi thành một người khác, cả ngày dã tâm bừng bừng kết bè kết cánh, còn muốn làm nữ đế là như thế nào?
Sau khi Uông Ý rời đi, Tô Duệ lại không chút để ý lật xem mấy chương tấu chương, khi hắn nhìn thấy tấu chương của tham tướng Ngự lâm quân nào đó, động tác Tô Duệ dừng một chút, ánh mắt dừng ở tên một người trên đó.
Thẩm Thịnh Bắc.
Hắn là vị hôn phu của Tô Vãn trong nguyên cốt truyện, cũng là nam chủ đại nhân của thế giới này. Mà tấu chương này chính là tham tướng Ngự lâm quân trình lên tính đề bạt một ít thị vệ ưu tú của mình. Thẩm Thịnh Bắc cũng nằm trong lần đề bạt này.
Tô Duệ cau mày nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn Pu't tẩu long xà ở mặt trên viết xuống hai chữ “Chuẩn tấu”.
Đến những tấu chương khác, không ngoại lệ tất cả đều bị Tô tướng quân làm lơ……
Hậu cung, Thượng Phục Cục.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, Thượng Phục Cục đã ૮ɦếƭ vài người, hiện giờ nhân thủ thiếu đến nghiêm trọng, Liêu ti nghi mang theo Ngôn Vũ Nặc đến phủ nội vụ lật xem danh sách một ít cung nữ mới vào cung, nàng tính chọn một ít tiểu cung nữ không tồi bổ sung nhân thủ cho Thượng Phục Cục.
“Từ Băng Nguyệt?”
Ở trong danh sách cung nữ kia, Ngôn Vũ Nặc ngoài ý muốn thấy được tên Từ Băng Nguyệt. Ngày đó ở Thái y viện nàng liền quen biết tiểu cung nữ kia, biết nàng và Tô Vãn cùng nhau đem mình đưa tới Thái y viện, sau đó nàng còn nói cho mình tên đầy đủ của nàng là “Từ Băng Nguyệt”.
“Vũ Nặc, ngươi quen nàng?”
Nghe giọng nói Ngôn Vũ Nặc, Liêu ti nghi ở một bên xoay người nhìn nàng nghi hoặc hỏi một câu.
“Hồi Liêu ti nghi, hôm qua nô tỳ cảm nhiễm phong hàn chính là nàng và Tô Vãn cùng nhau đem nô tỳ đưa đến Thái y viện.”
Nói tới đây, Ngôn Vũ Nặc nhịn không được lại nghĩ tới Tô Vãn bị sung quân đến Tân Giả Khố, thần sắc cả người lập tức ưu sầu.
“Cũng không biết Tô Vãn ở bên kia thế nào? Nàng thân thể không tốt? Không biết sống có tốt không?”
Bởi vì hôm nay Thượng Phục Cục thật sự quá bận, Ngôn Vũ Nặc còn chưa có thời gian đi gặp Trần Tập, cũng không biết chuyện bên kia hắn làm thế nào.
Nghe Ngôn Vũ Nặc lo lắng nói, Liêu ti nghi chỉ là dưới đáy lòng thở dài một hơi, Tô Vãn cũng là một hạt giống tốt, nhưng lại đắc tội bệ hạ, tuy rằng chỉ nói sung quân đến Tân Giả Khố một tháng, nhưng sau này nếu không có khẩu dụ của bệ hạ, ai lại dám tự mình cho nàng ra khỏi đó?
“Vũ Nặc, tại thâm cung này mỗi người đều có số mệnh thuộc về mình, ngươi chỉ cần quản tốt bản thân mình là được rồi.”
Liêu ti nghi nhìn ra được Ngôn Vũ Nặc tâm địa quá thiện lương, lỗ tai lại mềm, mình thường thường phải chỉ điểm nàng hai câu, để tránh tương lai nàng bởi vì quá tin người mà ném luôn cái mạng nhỏ.
Nghe Liêu ti nghi nói, Ngôn Vũ Nặc giật giật môi, không có trả lời. Nàng biết Liêu ti nghi có đạo xử thế của chính mình, nhưng Ngôn Vũ Nặc nàng cũng có nguyên tắc của riêng nàng, nàng biết Tô Vãn là bởi vì mình mới chịu trách phạt như vậy, cho dù như thế nào mình cũng phải nghĩ cách đem nàng cứu ra.
“Từ Băng Nguyệt này nếu ngươi quen biết, ngươi cảm thấy nàng ta thế nào?”
Thấy Ngôn Vũ Nặc không nói, Liêu ti nghi lại đem ánh mắt dừng ở danh sách cung nữ trong tay mình.
“Băng Nguyệt rất thiện lương lại nhiệt tình, là một cô nương tốt.”
Ngôn Vũ Nặc nghĩ đến khuôn mặt Từ Băng Nguyệt trong trí nhớ của mình, nhịn không được vì nàng nói vài câu lời hay.
“Nếu ngươi cảm thấy nàng không tồi, vừa lúc để nàng thay thế Tô Vãn cùng ngươi bắt đầu làm việc với nhau."
Liêu ti nghi đối với Ngôn Vũ Nặc vẫn vô cùng tín nhiệm, nhìn thấy Liêu ti nghi đánh một cái đánh dấu ở trên tên của Từ Băng Nguyệt, trên mặt Ngôn Vũ Nặc cũng lộ ra một tia vui vẻ mỉm cười, lúc này Ngôn thánh mẫu tuyệt đối không nghĩ đến, không lâu trong tương lai, Từ Băng Nguyệt sẽ trở thành địch nhân lớn nhất đời này của nàng……
Tân Giả Khố ——
Ở trong phòng ngây người một buổi sáng, ăn không ngồi rồi, Tô Vãn dứt khoát ở trong viện Tân Giả Khố đi dạo, nơi này khác với Thượng Phục cục, ở Thượng Phục cục cung phó mỗi ngày đều phải ở trong sân giặt quần áo, từ sáng sớm đến chiều tối chỉ có thể ngốc ở một chỗ, mà người ở Tân Giả Khố lại phần lớn thời gian là ở bên ngoài làm việc, chỉ có buổi tối hoặc là thời gian ăn cơm mọi người mới có thể trở về.
Buổi trưa, trong đại viện Tân Giả Khố trống không, lá vàng rụng cũng bị gió thu thổi đầy đất, lá rụng đầy đất làm sân vốn đã vắng lại càng thêm tiêu điều.
Tô Vãn ở trong sân đi dạo một vòng, thời điểm đi đến cổng lớn liền nhìn thấy một thân ảnh lén lút ở ngoài cửa Tân Giả Khố nhìn xung quanh.
Tô Vãn nhíu nhíu mày, tính không để ý tới, nhưng lúc này tiểu cung nữ mặc váy lam ở cửa lại mắt sắc thấy được thân ảnh Tô Vãn, lập tức hướng về phía cô vẫy vẫy tay, hơn nữa nhỏ giọng nói.
“Uy! Vị muội muội này, mời đến đây nói chuyện.”
Tô Vãn:……
Ta có thể làm bộ như ta không nghe thấy được không?
“Muội muội! Vị muội muội này!”
Thấy Tô Vãn hoàn toàn không để ý tới mình lại xoay người trở về, tiểu cung nữ kia cũng nóng nảy lên, nhìn xung quanh một chút, nàng nhanh chân vọt vào cửa Tân Giả Khố, sau đó dùng sức túm Tô Vãn đem cô túm tới chỗ rẽ ngoài cửa.
“Vị muội muội này, tỷ tỷ có chút việc muốn hỏi thăm ngươi.”
Khi nói chuyện vị cung nữ kia đã đem một ít bạc vụn nhét vào trong tay Tô Vãn.
Cung nhân Tân Giả Khố mỗi tháng lương chỉ có bằng một nửa của cung nữ cấp thấp, những bạc vụn này tuy ít, nhưng ở trong mắt các nàng cũng coi như là một số tiền lớn rồi.
Cung nữ mặc váy gấm màu lam đang chờ Tô Vãn lộ ra nụ cười a dua với mình, kết quả Tô Vãn chỉ là yên lặng đem bạc cất lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
“Tỷ hỏi đi, chuyện ta biết cũng không nhiều lắm.”.
Trên thực tế, cô đối với người của Tân Giả Khố hoàn toàn không biết gì cả có biết không?
Ách.
Tiểu cung nữ nghe Tô Vãn nói xong rất nhanh phản ứng lại, ngữ khí gấp gáp hỏi.
“Tân Giả Khố của các ngươi ngày hôm qua mới tới một cung nữ kêu là Tô Vãn, ngươi có biết không?”
A?
Tô Vãn nghe được tên của mình ánh mắt chợt lóe, ngay sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Ta biết.”
“Vậy ngươi biết nàng vì sao lại vào Tân Giả Khố không?”
Cung nữ áo lam lại hỏi tiếp, hình như là sợ bị người khác nhìn thấy, ngữ khí của nàng càng lúc càng nhanh.
“Nghe nói là đắc tội bệ hạ.”
Tô Vãn tiếp tục không nhanh không chậm trả lời, ánh mắt nhân cơ hội ở trên người tiểu cung nữ kia quét một vòng, tuổi của nàng cũng không lớn lại mặc cung phục gấm vóc, hơn nữa đeo đồ trang sức cũng đều có giá cả xa xỉ, nếu Tô Vãn đoán không sai, nàng hẳn là quản sự cung nữ bên người của một vị hoàng phi, mà vị hoàng phi này có khả năng chính là……
“Ngươi biết nàng vì chuyện gì đắc tội bệ hạ không?” Âm thanh cung nữ áo lam dò hỏi đánh gãy suy nghĩ Tô Vãn.
“Không biết”
Tô Vãn vẻ mặt vô tội lắc lắc đầu.
“Cái này nàng chưa nói, chúng ta cũng không có hỏi nhiều.”
Nghe Tô Vãn trả lời, cung nữ áo lam kia chần chờ lại móc ra một ít bạc vụn nhét vào trong tay Tô Vãn.
“Ngươi hôm nay giúp ta hỏi thăm một chút nguyên nhân nàng bị phạt, ngày mai lúc này ta sẽ lại tới nơi này, ngươi nếu có thể tìm hiểu được, ta tất có hậu báo!”
Hậu báo?
Ánh mắt Tô Vãn chợt lóe.
“Được a, còn không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?”
“Ta?”
Cung nữ áo lam chần chờ một chút, sau đó thấp giọng mở miệng.
“Ngươi kêu ta Uyển Tâm tỷ tỷ là được rồi, ta đi trước, chuyện ta phó thác cho ngươi ngươi nhất định phải nhớ rõ! Ngày mai ở nơi này chờ ta!”
Khi nói chuyện, Uyển Tâm lại chột dạ nhìn xung quanh một phen, lúc này mới lắc mình rời đi.
Uyển Tâm, quản sự cung nữ của Tú Ninh cung, tâm phúc của Lương phi nương nương.
Tô Vãn ngóng nhìn phương hướng Uyển Tâm rời đi, trong lòng nghĩ đến vị Lương phi nương nương chưa từng gặp mặt kia ——.
Nàng phái người tới hỏi thăm tin tức của mình chỉ đơn thuần là tò mò đối với sự kiện đổ máu trong hậu cung thôi sao?
Hay là có cách nhìn khác, ngay lúc này bắt đầu theo dõi mình?
Hậu cung của Đông Phương Diệu này nha, thật đúng là không có một cái đèn cạn dầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc